Các vị Hoàng Tử lục tục chạy đến, ta đứng ở trước cửa Ngự Hòa cung, lại không hề nhìn thấy bóng dáng Quân Lâm đến. Khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ, Hoàng Thượng bệnh nặng, hắn như thế nào lại không đến?
Chẳng lẽ nói, hắn hận Hoàng Thượng phong ta làm Nhã phi, cho nên mới không đến?
Nhưng là, hắn là người như vậy sao?
Mới nghĩ, bỗng nhiên nghe một người gọi ta nói: “Nhã phi.”
Quay đầu, nhìn thấy Quân Vũ đang đứng ở phía sau ta. Ta có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn, là vừa từ bên trong đi ra. Ta lại không biết, ta với hắn có chuyện gì để nói.
Hơi lùi lại nửa bước, ta cúi đầu nói: “Thập Hoàng Tử có gì chỉ bảo?” Hắn không ở bên trong cùng Hoàng Thượng, cư nhiên đi ra nói chuyện với ta, thật sự có chút kỳ lạ.
Hắn đưa mắt nhìn ta, đột nhiên cười ra tiếng, mở miệng nói: “Tình huống hiện tại như vậy mà ngươi không chút lo lắng, xem ra Phụ hoàng ta thực sự đã thu xếp sẵn đường lui cho ngươi rồi.”
Cảm thấy nghi hoặc, ta không biết lời nói của hắn là có ý gì. Hắn lại nói: “Phụ hoàng là đem di chiếu giao cho ngươi? Nếu không, bằng một thiếu nữ như ngươi, làm sao có thể thong dong trấn định như vậy?”
Kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt , Quân Vũ cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh , mới vào cung, đã có thể nhìn thấu hết thảy sự việc.
Ta không nói lời nào, hắn cũng không ngại, tiếp tục nói : “Nhưng nếu ngươi xem nó là một đạo bùa hộ mệnh thì thực sự là một sai lầm lớn. Nó vô cùng có khả năng trở thành bùa đòi mạng người! Nếu ngươi đủ thông minh, thì không nên đứng ở chỗ này, mà nên suy nghĩ mà bảo toàn tính mạng.”
Hắn phân tích chu đáo, theo như hắn nghĩ, ta chẳng qualà một phi tử hai bàn tay trắng mà thôi. Không có con nối dõi, sau khi Hoàng Thượng qua đời, ta còn có thể dựa vào ai?
Chính là, ta cùng với Quân Vũ cũng chỉ mới chỉ gặp nhau một lần, hắn vì sao lại có ý tốt như thế tới nhắc nhở ta?
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, tới gần ta, đè thấp thanh âm hỏi: “Bổn vương tò mò là, Phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ai?” Thời điểm hắn hỏi câu này, ánh mắt trở nên sắc bén.
Thì ra, đây là mục đích của hắn.
Trong lòng căng thẳng , ta trái lương tâm mở miệng: “Bản cung muốn cám ơn Hoàng Tử đã thay bản cung lo nghĩ tới việc này, chính là câu cuối cùng của Hoàng Tử, bản cung nghe không hiểu.” Cho dù hắn có đoán đúng, ta cũng sẽ không thừa nhận trong tay ta có di chiếu. Khó bảo đảm hắn sẽ không trở thành Hoàng Hậu thứ hai.
Hắn có vẻ có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu mới thấp giọng cười nói: “Thì ra ngươi cũng không nhu nhược cho lắm, bổn vương, xem ra nhìn nhầm rồi .”
Chẳng lẽ nói, hắn hận Hoàng Thượng phong ta làm Nhã phi, cho nên mới không đến?
Nhưng là, hắn là người như vậy sao?
Mới nghĩ, bỗng nhiên nghe một người gọi ta nói: “Nhã phi.”
Quay đầu, nhìn thấy Quân Vũ đang đứng ở phía sau ta. Ta có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn, là vừa từ bên trong đi ra. Ta lại không biết, ta với hắn có chuyện gì để nói.
Hơi lùi lại nửa bước, ta cúi đầu nói: “Thập Hoàng Tử có gì chỉ bảo?” Hắn không ở bên trong cùng Hoàng Thượng, cư nhiên đi ra nói chuyện với ta, thật sự có chút kỳ lạ.
Hắn đưa mắt nhìn ta, đột nhiên cười ra tiếng, mở miệng nói: “Tình huống hiện tại như vậy mà ngươi không chút lo lắng, xem ra Phụ hoàng ta thực sự đã thu xếp sẵn đường lui cho ngươi rồi.”
Cảm thấy nghi hoặc, ta không biết lời nói của hắn là có ý gì. Hắn lại nói: “Phụ hoàng là đem di chiếu giao cho ngươi? Nếu không, bằng một thiếu nữ như ngươi, làm sao có thể thong dong trấn định như vậy?”
Kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt , Quân Vũ cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh , mới vào cung, đã có thể nhìn thấu hết thảy sự việc.
Ta không nói lời nào, hắn cũng không ngại, tiếp tục nói : “Nhưng nếu ngươi xem nó là một đạo bùa hộ mệnh thì thực sự là một sai lầm lớn. Nó vô cùng có khả năng trở thành bùa đòi mạng người! Nếu ngươi đủ thông minh, thì không nên đứng ở chỗ này, mà nên suy nghĩ mà bảo toàn tính mạng.”
Hắn phân tích chu đáo, theo như hắn nghĩ, ta chẳng qualà một phi tử hai bàn tay trắng mà thôi. Không có con nối dõi, sau khi Hoàng Thượng qua đời, ta còn có thể dựa vào ai?
Chính là, ta cùng với Quân Vũ cũng chỉ mới chỉ gặp nhau một lần, hắn vì sao lại có ý tốt như thế tới nhắc nhở ta?
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, tới gần ta, đè thấp thanh âm hỏi: “Bổn vương tò mò là, Phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ai?” Thời điểm hắn hỏi câu này, ánh mắt trở nên sắc bén.
Thì ra, đây là mục đích của hắn.
Trong lòng căng thẳng , ta trái lương tâm mở miệng: “Bản cung muốn cám ơn Hoàng Tử đã thay bản cung lo nghĩ tới việc này, chính là câu cuối cùng của Hoàng Tử, bản cung nghe không hiểu.” Cho dù hắn có đoán đúng, ta cũng sẽ không thừa nhận trong tay ta có di chiếu. Khó bảo đảm hắn sẽ không trở thành Hoàng Hậu thứ hai.
Hắn có vẻ có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu mới thấp giọng cười nói: “Thì ra ngươi cũng không nhu nhược cho lắm, bổn vương, xem ra nhìn nhầm rồi .”
/163
|