Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 18: Lục ca Lê Mạch (3)

/172


Một lúc sau, bỗng nhiên hắn mở miệng nói: “Chuyện về vị công tử kia cha chưa có biết. Bởi vì Lục ca không biết tâm của nha đầu ngươi thật đã định rồi hay chưa.” Hắn nhìn ta, đáy mắt tất cả đều là dò xét. Mặt của ta đột nhiên đỏ ửng một mảnh, rút tay từ lòng bàn tay hắn ra, liền chui vào chăn, cuộn tròn người, nhỏ giọng mở miệng: “Muội không biết ý tứ trong lời nói của Lục ca là gì.”Hắn tất nhiên là hiểu được, không cùng ta dây dưa. Ta biết, từ nhỏ, hắn hiểu ta nhất.

Hắn chỉ nói: “Nha đầu, hắn cũng yêu ngươi sao?” Lục ca của ta cư nhiên lại hỏi ta trắng trợn như vậy. Tâm nhảy loạn không ngừng, ta cắn môi nói: “Lục ca hỏi cái này làm gì?”

Hắn không trả lời, lại bướng bỉnh hỏi: “Hắn cũng yêu ngươi sao?” Tâm thần rung động, yêu sao? Giang Nam yêu ta sao? Hắn nói, ai có thể tìm được bồ công anh màu tím, có thể được tìm được tình yêu hoàn mỹ. Hắn nói nơi đó gọi là anh vườn, trừ hắn ra, ta là người thứ hai được nhìn thấy. Cũng là một nữ tử đầu tiên và duy nhất. Hắn nói, rất ẩm ướt, ôm ta, không có khí lực đứng. . . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng không tự giác gật đầu.

“Hắn thật lòng sao?” Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, cảm thấy ngữ khí Phượng Lê Mạch có chút bức người. Nhẹ nhàng nhíu mày, ta bật thốt lên nói: “Phải”.

Hắn bệnh như vậy, thân thể lại yếu nhưng vẫn vì ta uống một chén lại một chén rượu mạnh. Nam nhân che chở và bảo vệ ta như vậy còn chưa đủ thật lòng sao? Ta biết, Phượng Lê Mạch là nóng lòng lo lắng cho ta, chính là Giang Nam không nên bị hoài nghi như vậy!

“Nha đầu, ngươi sao biết?”

“Lục ca!” Ta rốt cuộc nhịn không được, xoay người nhìn ánh mắt của hắn, tay xoa ngực: “Bởi vì muội cảm giác được.”

Mâu trung hắn dường như có cái gì đó, ảm đạm tiêu tán. “Như vậy ngươi liền đối với hắn động tâm tư?” Hắn nhìn ta, tiếp tục hỏi. Không tự giác ngồi dậy, khó hiểu nhìn hắn: “Lục ca, ngươi làm sao vậy?”

Hắn nên hiểu ta nhất chứ, vì sao còn muốn hỏi? Tâm tư của ta, hắn chẳng lẽ còn phải hỏi ta mới biết sao? Ta không tin. Ánh mắt của hắn chợt từ trên mặt của ta dời đi, cúi đầu ho khan một tiếng nói: “Không có gì. Chính là, còn Thất hoàng tử làm sao bây giờ?”

Tâm chậm rãi trầm tĩnh lại, nguyên lai là hắn lo lắng điều này! Thở phào nhẹ nhõm nói: “Về vấn đề này, cha đã sớm cùng muội nói qua. Muội đối với hắn như là biểu ca chứ không hề có tình yêu nam nữ, cha cũng nói, chuyện này, toàn bộ chính mình làm chủ.” Ta không nghĩ gả vào hoàng thất, cứ mãi đấu đá lẫn nhau. Vẻ mặt Phượng Lê Mạch có chút ngẩn ra, một lát mới nói: “Nếu là chờ thánh chỉ đưa tới, hết thảy đều trễ. Nha đầu nếu lòng có nơi thuộc về mình, Lục ca không muốn ngươi cả đời hối tiếc.”

Nặng nề mà gật đầu: “Lục ca, ta biết.” May mắn Quân Ngạn còn cho ta suy nghĩ, mà thời gian này hắn cũng có chuyện phải làm, ta còn có chút thời gian chuẩn bị. Phượng Lê Mạch đột nhiên im lặng, hồi lâu chưa từng tiếp nhận đề tài. Ta cũng cảm thấy có chút không ổn, động môi, lại nghe hắn nói: “Nha đầu, kỳ thật Lục ca. . . . . .”

/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status