Như vậy mắng xong mấy tiếng, cô cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều, vui vẻ! Vì vậy, cô tháo giày cao gót, chuẩn bị chân không cùng cầu thang thoát hiểm này liều mạng đi tiếp.
Mục Thiên Dương lần nữa nghe thấy mình bị mắng, sắc mặt vô cùng khó coi, mà nghe được đối phương là người của Á Tấn, trong lòng hắn liền nhớ kỹ.
Mặc dù hắn chưa có danh tính cùng thông tin của công ty nhỏ muốn hợp tác, nhưng mà hắn đã quyết định quyết tâm -- cự tuyệt!
Người muốn cùng hắn làm ăn buôn bán, chỉ quỳ gối cũng có thể quỳ hết một vòng Đài Bắc rồi, cô gái này lại không biết tốt xấu mà đối với hắn ầm ĩ? Chỉ từ chỗ này nhìn đi cũng xác định được, công ty này cũng không phải là công ty có tiền đồ.
Mà lúc này, Doãn Thần Lam đã "Bò" đến bên chân của hắn .
Cô nhìn thấy Mục Thiên Dương, khiếp sợ mở to hai mắt, tiếp tục thở gấp.
Mục Thiên Dương còn đem hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận vẫn ung dung chờ xem Doãn Thần Lam làm thế nào hướng hắn giải thích cùng nói xin lỗi -- về lời nói năm phút đồng hồ trước, vô cùng, vô cùng lỗ mãng.
Ba phút sau, Doãn Thần Lam cuối cùng có hơi sức cùng hắn nói chuyện."Anh . . . Tại sao anh cũng ở nơi này?"
Đây là lời vô nghĩa gì? Đây là vương quốc của hắn, hắn đương nhiên phải ở chỗ này. Những lời này hẳn là của hắn chủ nhân nơi này hỏi vị khách không mời mà đến ? Cô gái không rõ ràng tình trạng lúc này!
Chỉ là, cô gái này có chút quen mặt, hắn tựa hồ có một chút ấn tượng.
Doãn Thần Lam tiếp tục hỏi: "Anh cũng đến tìm Mục Thiên Dương sao? Anh cũng không có giấy thông hành, cho nên phải leo cầu thang bộ sao? Vậy anh gặp được Mục Thiên Dương chưa? Hay là thư ký Tô Tiêu Chân của ông ta?"
Giấy thông hành? Leo thang bộ? Cái gì cùng cái gì?
Còn nữa, hắn chính là Mục Thiên Dương nha, chẳng lẽ cô không biết?
Mục Thiên Dương một câu cũng không muốn trả lời nàng, cắm đầu cắm cổ tiếp tục đi xuống.
"Này, sao anh không lễ phép như thế hả? Tôi đang cùng anh nói chuyện đó, làm phiền anh đáp lại một cái được không?" Doãn Thần Lam đuổi theo: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, Mục Thiên Dương gì đó có phải ở phía trên hay không? Tôi phải làm như thế nào mới có thể nhìn thấy hắn? Kính nhờ anh nói một câu, hôm nay nếu như tôi không nhìn thấy anh ta, tôi sẽ rất thảm."
Thảm? Cái này thú vị rồi.
"Thảm như thế nào?" Mục Thiên Dương dừng bước lại hỏi.
"Chuyện bi thảm của tôi sau sẽ nói cho anh biết, làm phiền anh trước hết nói xem Mục Thiên Dương rốt cuộc ở chỗ nào? Cầu xin anh đó."
"Tôi cũng không biết." Mục Thiên Dương lạnh lùng đáp lại cô.
"Xong rồi xong rồi. . . . . ." Doãn Thần Lam không nhịn được kêu rên, "Như vậy ngộ nhỡ tôi leo lên tìm không thấy anh ta, lại leo xuống, ngày mai khẳng định tôi sẽ tê liệt. . . . . ."
Nghiêm trọng vậy sao? Này cầu thang tầng một trăm có gì kinh khủng sao?
" Tại sao lúc này cô đi tìm anh ta? Còn leo cầu thang bộ?"
"Bởi vì chúng tôi nghe nói anh ta đều ở lại đây đến rất khuya. Về phần leo cầu thang bộ, là bởi vì bạn tôi. . . . . . Thôi, là tình địch, cô ta nói với tôi, không có giấy thông hành chỉ có thể leo cầu thang bộ lên. Tiên sinh, anh nhất định cũng không có giấy thông hành đi!"
Giấy thông hành? Gương mặt này của hắn chính là giấy thông hành .
Thì ra cô gái này là bị tình địch trêu cợt rồi. Xem ra rất ngu xuẩn, bị trêu cợt cũng là đáng đời. Mục Thiên Dương nghĩ trong lòng.
"Anh ta hiện tại đang ở Ken¬zo. D, cô đi lên cũng vô ích."
"Cái gì? Tôi căn bản không được vào Ken¬zo. D nha! Xong rồi, tôi xong rồi, ngày mai tự động từ chức thôi, không cần chờ bị đuổi đi. . . . . ." Doãn Thần Lam kêu rên.
"Cô muốn đến Ken¬zo. D sao?" Khi Mục Thiên Dương hỏi ra những lời này, ngay cả hắn cũng sợ hết hồn.
Hắn không hiểu tại sao mình muốn đồng tình với cô gái này, hơn nữa còn nghĩ cùng cô ấy chung đụng một khoảng thời gian.
Hắn quan sát cô gái này từ trên xuống dưới một phen, phát hiện cô không có cái gì đặc biệt hấp dẫn người. Mà hắn, tại sao lại có cái loại kích động nghĩ cùng cô ở chung ?
"Muốn!" Doãn Thần Lam không chút suy nghĩ trả lời.
"Vậy đi cùng tôi ." Hắn nói bốn chữ này vẻ mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi gì.
"Cám ơn cám ơn!" Doãn Thần Lam nhất thời cảm kích chảy nước mắt, lập tức khom lưng thành chín mươi độ hướng hắn cúi người.
Mặc dù hắn thoạt nhìn là người rất lãnh khốc, tuy nhiên lại trợ giúp cô.
"Vô cùng cảm tạ anh, tiên sinh! Anh thật là người tốt, anh nhất định sẽ phát tài và cưới được cô vợ xinh đẹp." Cô cúi người nói không ngừng, một bên đuổi theo một bên cúi đầu theo bên cạnh.
Mục Thiên Dương lắc đầu một cái. Cô gái này mấy phút trước mới đem hắn mắng đến thối đầu, hiện tại lại đuổi theo hắn nói cám ơn. Xem ra cô thật là không biết hắn.
Vì vậy Mục Thiên Dương dẫn dắt Doãn Thần Lam, đến tầng lầu của Ken¬zo. D.
Hai người đẩy cửa thoát hiểm, phát hiện có vài chục đôi mắt đang nhìn chòng chọc bọn họ.
Trong đó có mấy người mắt tinh, lưng đã cúi xuống, chuẩn bị hô lên: "Mục. . . ."
Bọn họ lập tức bị ánh mắt của Mục Thiên Dương ngăn lại.
Doãn Thần Lam nghi ngờ hỏi: "Này, anh cũng họ Mục đó? Bọn họ sao lại muốn cùng anh cúi người chào?"
"Tôi không biết!" Hắn lạnh lùng nói.
"Đó. . . . . ." Doãn Thần Lam cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Tại sao tôi cảm thấy, những cô gái kia đều đang trừng mắt nhìn tôi?"
"Tôi không biết!" Mục Thiên Dương bước nhanh đến phía trước.
"Anh đi nhanh như vậy làm gì? Chân của tôi rất đau, làm phiền anh săn sóc một cô gái đi, đi chậm một chút! Làm ơn làm ơn!" Doãn Thần Lam cầu khẩn.
Cô lại muốn cầu xin hắn? Mà hắn không ngờ. . . . . . không tự chủ thả chậm bước chân?
Mục Thiên Dương phát hiện phản ứng của mình, đột nhiên có chút tức giận với chính mình.
"Tiên sinh, anh là người thật tốt." Doãn Thần Lam đuổi theo, đối với hắn nói.
Nghe vậy, Mục Thiên Dương không khỏi sửng sốt.
Có quá nhiều người từng ca ngợi hắn.
Người cùng lứa, cùng địa vị ca ngợi hắn còn trẻ mà đầy hứa hẹn, có ánh mắt thật tinh tường, mà Tạp chí Thời trang bình luận hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất hàng năm.
Mỗi lần ca ngợi đều làm hắn kiêu ngạo, làm hắn cảm thấy vinh quang. Hắn tin tưởng, trên thế giới này không còn có cái gì ca ngợi là hắn không chiếm được, cũng không có điều gì thật ly kỳ .
Nhưng bây giờ, cô lại nói hắn là cái"Người tốt" ? Cô dùng những chữ bình thường để ca ngợi hắn, không khỏi làm hắn sửng sốt.
Hơn nữa, không giải thích được, hắn lại cảm giác được ấm áp.
Mục Thiên Dương cảm giác mình mấy ngày nay thật sự không bình thường.
Buổi tối một ngày trước mới tốt bụng từ quán rượu nhỏ chuộc về một tiểu quỷ say, hôm nay tại sao lại tốt bụng như vậy, giúp một người khác mơ hồ tìm "Mục Thiên Dương" ?
Ah? Đợi đã nào...!
Mục Thiên Dương đột nhiên dừng bước, cùng với Doãn Thần Lam theo sát vì vậy cứ như vậy đụng vào cái lưng rắn chắc của hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt kia làm cho người hít thở không thông.
Hắn dùng ngón tay nắm mặt của Doãn Thần Lam: "Có phải cô là. . . . . ."
Mục Thiên Dương lần nữa nghe thấy mình bị mắng, sắc mặt vô cùng khó coi, mà nghe được đối phương là người của Á Tấn, trong lòng hắn liền nhớ kỹ.
Mặc dù hắn chưa có danh tính cùng thông tin của công ty nhỏ muốn hợp tác, nhưng mà hắn đã quyết định quyết tâm -- cự tuyệt!
Người muốn cùng hắn làm ăn buôn bán, chỉ quỳ gối cũng có thể quỳ hết một vòng Đài Bắc rồi, cô gái này lại không biết tốt xấu mà đối với hắn ầm ĩ? Chỉ từ chỗ này nhìn đi cũng xác định được, công ty này cũng không phải là công ty có tiền đồ.
Mà lúc này, Doãn Thần Lam đã "Bò" đến bên chân của hắn .
Cô nhìn thấy Mục Thiên Dương, khiếp sợ mở to hai mắt, tiếp tục thở gấp.
Mục Thiên Dương còn đem hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận vẫn ung dung chờ xem Doãn Thần Lam làm thế nào hướng hắn giải thích cùng nói xin lỗi -- về lời nói năm phút đồng hồ trước, vô cùng, vô cùng lỗ mãng.
Ba phút sau, Doãn Thần Lam cuối cùng có hơi sức cùng hắn nói chuyện."Anh . . . Tại sao anh cũng ở nơi này?"
Đây là lời vô nghĩa gì? Đây là vương quốc của hắn, hắn đương nhiên phải ở chỗ này. Những lời này hẳn là của hắn chủ nhân nơi này hỏi vị khách không mời mà đến ? Cô gái không rõ ràng tình trạng lúc này!
Chỉ là, cô gái này có chút quen mặt, hắn tựa hồ có một chút ấn tượng.
Doãn Thần Lam tiếp tục hỏi: "Anh cũng đến tìm Mục Thiên Dương sao? Anh cũng không có giấy thông hành, cho nên phải leo cầu thang bộ sao? Vậy anh gặp được Mục Thiên Dương chưa? Hay là thư ký Tô Tiêu Chân của ông ta?"
Giấy thông hành? Leo thang bộ? Cái gì cùng cái gì?
Còn nữa, hắn chính là Mục Thiên Dương nha, chẳng lẽ cô không biết?
Mục Thiên Dương một câu cũng không muốn trả lời nàng, cắm đầu cắm cổ tiếp tục đi xuống.
"Này, sao anh không lễ phép như thế hả? Tôi đang cùng anh nói chuyện đó, làm phiền anh đáp lại một cái được không?" Doãn Thần Lam đuổi theo: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, Mục Thiên Dương gì đó có phải ở phía trên hay không? Tôi phải làm như thế nào mới có thể nhìn thấy hắn? Kính nhờ anh nói một câu, hôm nay nếu như tôi không nhìn thấy anh ta, tôi sẽ rất thảm."
Thảm? Cái này thú vị rồi.
"Thảm như thế nào?" Mục Thiên Dương dừng bước lại hỏi.
"Chuyện bi thảm của tôi sau sẽ nói cho anh biết, làm phiền anh trước hết nói xem Mục Thiên Dương rốt cuộc ở chỗ nào? Cầu xin anh đó."
"Tôi cũng không biết." Mục Thiên Dương lạnh lùng đáp lại cô.
"Xong rồi xong rồi. . . . . ." Doãn Thần Lam không nhịn được kêu rên, "Như vậy ngộ nhỡ tôi leo lên tìm không thấy anh ta, lại leo xuống, ngày mai khẳng định tôi sẽ tê liệt. . . . . ."
Nghiêm trọng vậy sao? Này cầu thang tầng một trăm có gì kinh khủng sao?
" Tại sao lúc này cô đi tìm anh ta? Còn leo cầu thang bộ?"
"Bởi vì chúng tôi nghe nói anh ta đều ở lại đây đến rất khuya. Về phần leo cầu thang bộ, là bởi vì bạn tôi. . . . . . Thôi, là tình địch, cô ta nói với tôi, không có giấy thông hành chỉ có thể leo cầu thang bộ lên. Tiên sinh, anh nhất định cũng không có giấy thông hành đi!"
Giấy thông hành? Gương mặt này của hắn chính là giấy thông hành .
Thì ra cô gái này là bị tình địch trêu cợt rồi. Xem ra rất ngu xuẩn, bị trêu cợt cũng là đáng đời. Mục Thiên Dương nghĩ trong lòng.
"Anh ta hiện tại đang ở Ken¬zo. D, cô đi lên cũng vô ích."
"Cái gì? Tôi căn bản không được vào Ken¬zo. D nha! Xong rồi, tôi xong rồi, ngày mai tự động từ chức thôi, không cần chờ bị đuổi đi. . . . . ." Doãn Thần Lam kêu rên.
"Cô muốn đến Ken¬zo. D sao?" Khi Mục Thiên Dương hỏi ra những lời này, ngay cả hắn cũng sợ hết hồn.
Hắn không hiểu tại sao mình muốn đồng tình với cô gái này, hơn nữa còn nghĩ cùng cô ấy chung đụng một khoảng thời gian.
Hắn quan sát cô gái này từ trên xuống dưới một phen, phát hiện cô không có cái gì đặc biệt hấp dẫn người. Mà hắn, tại sao lại có cái loại kích động nghĩ cùng cô ở chung ?
"Muốn!" Doãn Thần Lam không chút suy nghĩ trả lời.
"Vậy đi cùng tôi ." Hắn nói bốn chữ này vẻ mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi gì.
"Cám ơn cám ơn!" Doãn Thần Lam nhất thời cảm kích chảy nước mắt, lập tức khom lưng thành chín mươi độ hướng hắn cúi người.
Mặc dù hắn thoạt nhìn là người rất lãnh khốc, tuy nhiên lại trợ giúp cô.
"Vô cùng cảm tạ anh, tiên sinh! Anh thật là người tốt, anh nhất định sẽ phát tài và cưới được cô vợ xinh đẹp." Cô cúi người nói không ngừng, một bên đuổi theo một bên cúi đầu theo bên cạnh.
Mục Thiên Dương lắc đầu một cái. Cô gái này mấy phút trước mới đem hắn mắng đến thối đầu, hiện tại lại đuổi theo hắn nói cám ơn. Xem ra cô thật là không biết hắn.
Vì vậy Mục Thiên Dương dẫn dắt Doãn Thần Lam, đến tầng lầu của Ken¬zo. D.
Hai người đẩy cửa thoát hiểm, phát hiện có vài chục đôi mắt đang nhìn chòng chọc bọn họ.
Trong đó có mấy người mắt tinh, lưng đã cúi xuống, chuẩn bị hô lên: "Mục. . . ."
Bọn họ lập tức bị ánh mắt của Mục Thiên Dương ngăn lại.
Doãn Thần Lam nghi ngờ hỏi: "Này, anh cũng họ Mục đó? Bọn họ sao lại muốn cùng anh cúi người chào?"
"Tôi không biết!" Hắn lạnh lùng nói.
"Đó. . . . . ." Doãn Thần Lam cảm thấy cả người không được tự nhiên, "Tại sao tôi cảm thấy, những cô gái kia đều đang trừng mắt nhìn tôi?"
"Tôi không biết!" Mục Thiên Dương bước nhanh đến phía trước.
"Anh đi nhanh như vậy làm gì? Chân của tôi rất đau, làm phiền anh săn sóc một cô gái đi, đi chậm một chút! Làm ơn làm ơn!" Doãn Thần Lam cầu khẩn.
Cô lại muốn cầu xin hắn? Mà hắn không ngờ. . . . . . không tự chủ thả chậm bước chân?
Mục Thiên Dương phát hiện phản ứng của mình, đột nhiên có chút tức giận với chính mình.
"Tiên sinh, anh là người thật tốt." Doãn Thần Lam đuổi theo, đối với hắn nói.
Nghe vậy, Mục Thiên Dương không khỏi sửng sốt.
Có quá nhiều người từng ca ngợi hắn.
Người cùng lứa, cùng địa vị ca ngợi hắn còn trẻ mà đầy hứa hẹn, có ánh mắt thật tinh tường, mà Tạp chí Thời trang bình luận hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất hàng năm.
Mỗi lần ca ngợi đều làm hắn kiêu ngạo, làm hắn cảm thấy vinh quang. Hắn tin tưởng, trên thế giới này không còn có cái gì ca ngợi là hắn không chiếm được, cũng không có điều gì thật ly kỳ .
Nhưng bây giờ, cô lại nói hắn là cái"Người tốt" ? Cô dùng những chữ bình thường để ca ngợi hắn, không khỏi làm hắn sửng sốt.
Hơn nữa, không giải thích được, hắn lại cảm giác được ấm áp.
Mục Thiên Dương cảm giác mình mấy ngày nay thật sự không bình thường.
Buổi tối một ngày trước mới tốt bụng từ quán rượu nhỏ chuộc về một tiểu quỷ say, hôm nay tại sao lại tốt bụng như vậy, giúp một người khác mơ hồ tìm "Mục Thiên Dương" ?
Ah? Đợi đã nào...!
Mục Thiên Dương đột nhiên dừng bước, cùng với Doãn Thần Lam theo sát vì vậy cứ như vậy đụng vào cái lưng rắn chắc của hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt kia làm cho người hít thở không thông.
Hắn dùng ngón tay nắm mặt của Doãn Thần Lam: "Có phải cô là. . . . . ."
/20
|