Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Chương 10

/20


"Michel, cô nên nói lời xin lỗi vị tiểu thư này mới đúng."

"Michel, chẳng lẽ cô không biết y phục Diệp tiểu thư cất giữ, ở Đài Loan đều là bảo vật vô giá ư?"

Bộ y phục này? Doãn Thần Lam cúi đầu cẩn thận nhìn lại nhìn.

Bảo vật vô giá? Làm ơn, cô nghĩ lấy ra làm áo ngủ cũng cần phải suy tính, lộ nhiều như vậy.

Bất quá, đã có cơ hội "Hồi báo, " Michel đã làm với cô, Doãn Thần Lam nói cái gì cũng muốn gia nhập.

Cô cố ý nhíu mày, nói: "Hình như bị sứt chỉ một chút. . . . . ."

Khi cô thốt ra lời này, Michel lại bị mồm năm miệng mười công kích một vòng.

Mặc dù Michel trong lòng khó chịu thế nào cũng biết thế cục đã nghịch chuyển.

Cô giấu khuôn mặt dì ghẻ xuống, đối với Diệp Cẩm Hoa khom người thật sâu, nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy là khách của bà. Tôi chỉ vì nhìn thấy có người xông vào hội trường, vì an nguy của mọi người, cho nên mới kích động một chút, xin bà tha thứ cho tôi, được không?"

"Khụ!" Diệp Cẩm Hoa nhìn cô một cái."Tôi rất ghét có người trong tiệc của tôi làm mất hứng, bất kể căn cứ vào lý do gì. Party phải thật cao hứng, hơn nữa đây cũng là ham mê duy nhất của Diệp mỗ. Hiện tại, tôi muốn người làm tôi mất hứng rời đi."

Cô vừa dứt lời, toàn trường lại tiếp tục sôi nổi, thanh âm đồng ý người này rời đi.

Vì vậy, Michel kéo tay Cô Giai Thành, thức thời xoay người chuẩn bị đi.

"Đợi chút." Diệp Cẩm Hoa lên tiếng nói: "Xin đến chỗ khách cuả tôi nói xin lỗi. Michel, tôi nghe nói cô cũng từng được giáo dục của một thiên kim, sao ngay đến cả lễ nghi này cũng đã quên rồi sao?"

Michel bất đắc dĩ, hướng về phía Doãn Thần Lam cúi người thật sâu.

Mà lúc này, Doãn Thần Lam ngước cằm thật cao, cố ý giả trang bộ dạng "Mắt người thấy chó thấp".

"Tôi sẽ phân phó xuống, hai vị, sau này sẽ không nhận được thư mời của Ken¬zo. D ." Diệp Cẩm Hoa bình tĩnh nói với bọn họ.

Bị điểm danh hai người hậm hực rời đi.

Nghe vậy, khuôn mặt Doãn Thần Lam càng không ngừng kích động, cuối cùng cô cũng báo thù được rồi!

Cô xoay người hướng Diệp Cẩm Hoa nói cám ơn, sau đó hỏi bà: "Đúng rồi, con trai của bà đâu?"

Không phải dùng xưng hô "Quý công tử", mà dùng"Con trai của bà", có thể thấy được cô gái này cùng Diệp Cẩm Hoa giao tình không nhỏ. Người ở chỗ này nghe thấy câu hỏi của Doãn Thần Lam, đều suy đoán như vậy.

Diệp Cẩm Hoa thản nhiên cười, nói: "Tôi không biết cũng, cô đi tìm khắp nơi xem’’.

Diệp Cẩm Hoa âm thầm cười trộm ở trong lòng.

Không biết vì sao, bà đột nhiên có một dự cảm, nghĩ con trai bảo bối Mục Thiên Dương của bà, tám phần sẽ thua trên tay cô gái này.

"Thiệt là, " nghe vậy, mặt Doãn Thần Lam lộ vẻ không vui: "Người này rõ ràng nói muốn giúp tôi tìm người, lại tự mình chạy đi, có ý gì? !"

Này. . . . . . Này. . . . . . đối tượng trong miệng cô gái đang nói, chẳng lẽ. . . . . . Là cao đến mức bọn họ không thể chạm, sâu không lường được, vừa sùng bái lại kính ngưỡng Mục tổng giám đốc Mục lão đại sao?

Tất cả nghe thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hơn nữa cũng thay đổi cách nhìn cách nhìn đối với cô gái nhỏ không biết từ đâu đến này.

"Thôi, cháu đi tìm anh ta, cháu phải đi tìm anh ta tính sổ!" Doãn Thần Lam nói với Diệp Cẩm Hoa: "Cháu đi đổi bộ lễ phục này trả lại cho bà trước đã, thần tượng."

Nói xong, người đã chạy tóe khói.

Chợt. . . . . . Giống như?

Cô cùng Diệp Cẩm Hoa đến tột cùng là quan hệ thế nào, tại sao người quan trọng như vậy, bọn họ chưa từng nghe nói qua?

"Thì ra anh trốn ở chỗ này! Bị tôi bắt được rồi!"

Doãn Thần Lam vừa nhìn thấy Mục Thiên Dương, liền không nhịn được mắng "Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, anh còn chưa giúp tôi tìm được Mục Thiên Dương. Hiệu suất làm việc của anh rất kém cỏi!"

Thật ra, Mục Thiên Dương mới vừa đi tới cửa nhỏ để trốn, chuyên tâm thưởng thức cảnh đêm.

Không nghĩ tới sau lưng đột nhiên truyền đến một trận mắng.

Kể từ sau khi ba hắn qua đời, không còn có ai có thể chỉ vào mũi của hắn mắng như vậy, cô gái này cảm xúc rất kém.

Không phải cô nói cô làm ở bộ phận quan hệ xã hội sao? Xem ra một điểm cũng không đủ tư cách.

Hắn không đáp lại cô, yên lặng quay đầu lại, lại nhìn thấy trong tay cô xách theo một túi đồ.

"Anh không biết, thức ăn bên trong ngon thế nào đâu." Doãn Thần Lam mở ra túi giấy cô lấy trong party ra, đưa từng món cho Mục Thiên Dương nhìn.

"Có bánh bơ nhân kem, bánh phô mai, bánh việt quất, còn có donut. Ây! Món donut này là món donut ngon nhất mà tôi ăn, anh không biết lúc tôi nếm nó cảm động đến mức muốn chảy nước mắt."

Cô. . . . . . Cô ta lấy điểm tâm ngọt trong party bỏ vào túi? Không – phải -- chứ?

Lần này Mục Thiên Dương cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt rồi. Những thức ăn này hắn đã chán ngấy rồi, hơn nữa, hắn chưa bao giờ nghe nói, có ai sẽ ở trong party lấy thức ăn về.

Cô gái này nghèo đến điên hay là quỷ chết đói?

"Đúng rồi, anh giúp tôi tìm Mục Thiên Dương có thấy không?" Doãn Thần Lam bên đếm "Chiến lợi phẩm" lấy được, một bên hỏi.

"Không thấy!"

Mục Thiên Dương chính là hắn, hắn muốn đi đâu tìm?

"Anh . . . . . Thật là không đáng tin tưởng, tôi còn tưởng rằng anh là con trai của thần tượng của tôi, nên có biện pháp." Doãn Thần Lam oán giận nói: "Thôi, cũng cám ơn anh trợ giúp tôi, mà mẹ của anh lại giúp tôi chỉnh Michel."

Chỉnh người? Bà lão không tiếp nhận cũng không thuận theo ai, đã làm chuyện gì?

"Đi thôi!" Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, quay đầu đi.

Mục Thiên Dương nhất thời ngốc, hỏi: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là tìm chỗ tối để hưởng thụ những thức ăn ngon này!" Doãn Thần Lam không kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Nếu không chờ bị Mục Thiên Dương phát hiện tôi lấy trộm thức ăn trong party của hắn! Vậy không phải tôi chết chắc sao?"

Nếu đổi lại là người khác, đương nhiên phải chết, nhưng cô. . . . . . Còn chưa nhất định. Mục Thiên Dương cảm thấy thú vị, trong lòng nghĩ như vậy.

" Tại sao cô muốn trộm thức ăn trong party ?" Hắn một bên bị kéo đi một bên hỏi.

"Sao lại nói "trộm" khó nghe như vậy?" Doãn Thần Lam nói: "Còn không phải là vì anh sao. Tôi cả đêm không nhìn thấy anh, nghĩ chắc anh chưa ăn cơm tối, mới quyết định trộm ra cho anh ăn, tôi Doãn Thần Lam đây là lần đầu tiên làm kẻ trộm đó."

Vì hắn? Trên thế giới này còn có người sợ Mục Thiên Dương sẽ đói bụng sao? Không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng, lời này nghe thế nào cũng thấy uất ức sao?

Hắn đột nhiên dừng bước.

"Anh lại làm sao thế?"

"Tôi. . . . . . Cám ơn!" Mục Thiên Dương bất thiện đối với người nói "Cám ơn", bởi vì hắn chưa bao giờ cảm giác mình, cần cảm kích người khác.

Bởi vì, bình thường đều là người khác tới cảm kích hắn.

"Cám ơn cái gì? Chúng ta không quen không biết, anh giúp tôi như vậy, đương nhiên tôi phải báo đáp anh. Chúng ta trong xã hội này cần một chút ôn tình (tình cảm ấm áp) ! Như vậy về sau anh mới có thể lại đi gúp đỡ những người khác. Nếu như tôi đối với việc giúp đỡ của anh biểu hiện lạnh nhạt, về sau anh lại sẽ không đi trợ giúp người khác."

Trợ giúp? Cái gì là trợ giúp? Đối với hắn Mục Thiên Dương mà nói, cho tới bây giờ chỉ có chuyện trao đổi ích lợi.

/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status