Trong gian phòng màu lam to lớn, ánh đèn màu tím xanh vụt sáng, cả phòng tràn ngập cảm giác lạnh lẽo giá rét.
Hai thân hình cao to tráng kiện di chuyển rất nhanh, quyền cước cùng lúc tung ra, tiếng thở dốc thật rõ ràng trong gian phòng trống trải vắng lặng.
Cách nơi bọn họ khá xa, người đàn ông xinh đẹp ngồi trên ghế, hai chân thon dài ưu nhã vắt chéo nhau, hai đầu ngón tay kẹp lấy ly rượu, cổ tay khẽ nhúc nhích, rượu lạnh màu xanh bên trong theo đó sóng sánh, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại.
Phía sau anh, trên ghế sô pha màu xanh là người đàn ông tao nhã như ngọc ôm một cô gái xinh đẹp trong ngực, trên mặt anh ta bình tĩnh không chút gợn sóng, mỉm cười, ngược lại trên mặt cô gái xinh đẹp hiện lên thần sắc lo lắng, mắt to mọng nước nhìn thẳng hai người đàn ông kịch liệt đánh nhau trước mặt.
“Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?”
Cô lo lắng hỏi.
Người đàn ông trước quầy bar lung lay ly rượu trong tay, “Yên tâm đi, không có việc gì đâu! Đánh nhau không chết đâu, cùng lắm là đau nhức vài ngày.”
“Thật chứ?” Cô gái hoài nghi lại nhìn về hướng hai người đánh nhau.
Đánh nhau như vậy thật sự không có việc gì?
Trong đó, một người đàn ông khuôn mặt âm trầm, ra tay hung ác, tấn công dữ dội, chiêu thức đều là muốn đẩy người ta vào chỗ chết, anh ta lập tức cấp cho đối thủ một cú đá, mũi giày hung hăng cọ sát gò má đối thủ.
“Diễm!” Người đàn ông xinh đẹp oán giận, động tác né tránh thế công mạnh mẽ, trên mặt hiện một vết máu, “Tôi nói rồi đánh chỗ nào cũng được nhưng không được đánh vào mặt.”
“Bớt nói nhảm đi.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng mở miệng, tốc độ dưới chân không giảm, nắm tay hung hăng đánh lên bụng đối phương. Đối phương nhanh chóng nghiêng người tránh ra, lúc Phượng Dạ Diễm còn chưa kịp rút tay về đối phương đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh, chân dài vung lên, hung hăng đá anh ngã trên mặt đất.
Cô gái kinh hãi nhìn bọn họ, đẩy đẩy người đàn ông nho nhã bên cạnh, “Ngự.”
Sở Ngự nắm tay của cô, “Không có việc gì! Tiểu Nguyệt đừng nhìn thì sẽ không lo lắng.” Mắt liếc nhìn Phượng Dạ Diễm bị Lôi Thiên Chiếu chế trụ, anh thú vị chau mày.
Xem ra Tiểu Thu có ảnh hưởng rất lớn đối với Diễm nha! Vì vậy mới có thể làm cho anh ta phân tâm trong trận quyết đấu. Trước kia anh còn không dám chắc nhưng hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, Diễm thật sự đã rơi vào lưới tình.
“Sẽ xảy ra chuyện đó.” Cô lo lắng nhìn bọn họ.
Phượng Dạ Diễm quỳ gối, bắt được một khe hở, lấy khuỷu tay vọt tới Lôi Thiên Chiếu đá văng anh ta ra nhanh chóng nhảy lên.
“Sẽ không chết đâu.” Kỳ Diệp Vân khoát khoát tay, “Cô đừng tưởng bọn họ đánh nhau ác liệt như vậy nhưng chỉ cậy mạnh, không chết được đâu.” Vẻ mặt anh như đang xem kịch vui xen lẫn chút hả hê nhìn hai người đánh nhau.
Thật sự là không có mỹ cảm, giống như xem hai dã thú cắn nhau. Nhìn Diễm lão đại hung ác như vậy, tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhất định là có liên quan đến Tiểu Thu, nhưng mà như vậy càng tốt, bây giờ chỉ có một người, miễn cưỡng còn có thể ứng phó, bốn năm trước, anh chính là bị Hoàng lão đại cùng Diễm lão đại liên hợp công kích, ở trong trạng thái không hiểu gì hết mà bị đánh, hai quái thú làm cho anh nằm trong bệnh viện trọn vẹn một tuần lễ.
Phượng Dạ Diễm nắm tay hung hăng đánh trên người Lôi Thiên Chiếu làm anh kêu lên một tiếng đau đớn, cố tránh ra thật xa, khuôn mặt oán hận trừng mắt nhìn Phượng Dạ Diễm, “Lại đánh mặt tôi lần nữa tôi sẽ không khách khí đâu,” Anh tức giận nhìn anh ta, “Không phải chỉ là bất mãn thôi sao? Người phụ nữ đó có gì đặc biệt, anh muốn phụ nữ, tôi có rất nhiều, muốn loại nào ···”
Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Phượng Dạ Diễm càng thêm hung ác nham hiểm, cắt đứt lời của anh, lạnh lùng nhìn anh, “Ít nói nhảm đi, tôi sẽ trực tiếp hủy đi mặt của cậu.”
Lôi Thiên Chiếu cười ranh ma như một con mèo đi ăn vụng, “Nhìn anh tức giận như vậy, dứt khoát tìm cho anh mấy người phụ nữ nha! Thân hình mềm mại, ôm bọn họ có lẽ anh sẽ ···”
“Ồ! Trời ạ! Rõ ràng là lửa đã cháy dữ dội lắm rồi, anh Chiếu còn liều mạng châm lửa, thật sự là không có mắt.” Cung Vô Nguyệt vô lực xoa cái trán, áp vào lồng ngực Sở Ngự.
Nhớ tới nguyên nhân bọn họ đánh nhau, cô càng thở dài vô lực.
“Nhìn mặt anh hốc hác như vậy….Diễm lão đại, anh không thỏa mãn sao? Tiểu Thu không thể thỏa mãn cậu?”
Cũng bởi vì những lời này mà bọn họ đấu võ.
“Ha ha ···” Sở Ngự cười khẽ, cùng Kỳ Diệp Vân liếc nhau, hiểu ý cười.
Bọn họ biết rõ thằng nhóc Chiếu kia là cố ý, dù sao ba ngày nay Diễm y như một xác chết, ở chỗ này ngoại trừ uống rượu vẫn là uống rượu, uống rượu rồi ngủ, tỉnh rượu thì uống tiếp, uống rượu ngủ tiếp, thật sự là nhìn không được, nếu cậu ta không nói gì hết thì hai người bọn họ sớm muộn cũng sẽ mượn cớ gì đó để khiểu khích, bọn họ tin tưởng dùng vũ lực là phương pháp phát tiết tốt nhất, tuy nhiên đối với Diễm hình như không có tác dụng gì ·····
Nhưng so với việc sống không bằng chết còn tốt hơn.
Chết rồi còn có thể đầu thai a!
Reng reng reng ··········
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên.
Kỳ Diệp Vân nhìn chiếc điện thoại đang reo trên bàn, tiện tay cầm lấy nghe, “Dì Nghiên, dì khỏe không?”
“Dì Nghiên, con là Diệp Vân, Diễm lão đại đang ở đây, dì tìm cậu ấy có chuyện gì sao?” Anh quét mắt nhìn về phía hai người còn đang đánh nhau, “Cậu ấy hiện tại có chút bận rộn, không thuận tiện nghe máy!”
“Không cần lo lắng, Diễm lão đại không có việc gì.” Chỉ là trên mặt có chút vết bầm tím xanh, khóe miệng chảy chút máu……mà thôi, không có gì đáng ngại.
“Dì Nghiên an tâm a, Diễm không phải trẻ con, chỉ có ba ngày không trở về mà thôi, hơn nữa, cũng không có người làm cậu ta bị thương.”
“Được rồi, chúng con nhất định xem chừng cậu ấy, a, cái kia chúng con biết rõ, được, dì Nghiên tạm biệt.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng thời điểm đó, tại Phượng gia, thư phòng của Phượng Dạ Hoàng, Lãnh Nghiên ngồi trên ghế sô pha, trong ngực ôm Phượng Sở Nhiên, bà buông điện thoại ra thở dài một hơi!
“Nghiên Nhi, em không cần lo lắng cho thằng nhóc kia, nó có thể có chuyện gì, nó không đi làm tổn thương người khác là may lắm rồi chứ ai có thể thương tổn nó.” Phượng Dật Hành thần sắc không lo lắng khoát khoát tay.
Lãnh Nghiên bất mãn trừng ông, đôi mắt hơi lo lắng, “Cũng không thể nói như vậy, Diễm ngoại trừ lần kia sẽ không giống như bây giờ ba ngày rồi chưa trở về, Tiểu Thu thì ở Phượng gia, vậy càng kỳ quái, nó gần đây không phải mỗi ngày đều ôm con bé sao? Ba ngày không thấy, thật sự kỳ lạ.” Nói xong, ánh mắt hữu ý vô ý hướng về phía Phượng Dạ Hoàng ngồi ở trên ghế da trước bàn sách đang khép hờ mắt.
Phượng Dạ Hoàng nhíu mày, nghiền ngẫm câu dẫn ra khóe môi.
Ý vị trong lời nói của bà anh tự nhiên biết rõ, thằng nhóc Diễm kia, ngày đó đứng trước cửa phòng anh đương nhiên biết, ba ngày nay không thấy bóng dáng đoán chừng cũng là bởi vì chuyện ngày đó, không ngờ thằng nhóc Diễm lại ·····
Anh cầm lấy điện thoại.
“Tô tiểu thư trở lại, nói cô ấy tới thư phòng tôi một chuyến.”
Hai thân hình cao to tráng kiện di chuyển rất nhanh, quyền cước cùng lúc tung ra, tiếng thở dốc thật rõ ràng trong gian phòng trống trải vắng lặng.
Cách nơi bọn họ khá xa, người đàn ông xinh đẹp ngồi trên ghế, hai chân thon dài ưu nhã vắt chéo nhau, hai đầu ngón tay kẹp lấy ly rượu, cổ tay khẽ nhúc nhích, rượu lạnh màu xanh bên trong theo đó sóng sánh, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại.
Phía sau anh, trên ghế sô pha màu xanh là người đàn ông tao nhã như ngọc ôm một cô gái xinh đẹp trong ngực, trên mặt anh ta bình tĩnh không chút gợn sóng, mỉm cười, ngược lại trên mặt cô gái xinh đẹp hiện lên thần sắc lo lắng, mắt to mọng nước nhìn thẳng hai người đàn ông kịch liệt đánh nhau trước mặt.
“Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?”
Cô lo lắng hỏi.
Người đàn ông trước quầy bar lung lay ly rượu trong tay, “Yên tâm đi, không có việc gì đâu! Đánh nhau không chết đâu, cùng lắm là đau nhức vài ngày.”
“Thật chứ?” Cô gái hoài nghi lại nhìn về hướng hai người đánh nhau.
Đánh nhau như vậy thật sự không có việc gì?
Trong đó, một người đàn ông khuôn mặt âm trầm, ra tay hung ác, tấn công dữ dội, chiêu thức đều là muốn đẩy người ta vào chỗ chết, anh ta lập tức cấp cho đối thủ một cú đá, mũi giày hung hăng cọ sát gò má đối thủ.
“Diễm!” Người đàn ông xinh đẹp oán giận, động tác né tránh thế công mạnh mẽ, trên mặt hiện một vết máu, “Tôi nói rồi đánh chỗ nào cũng được nhưng không được đánh vào mặt.”
“Bớt nói nhảm đi.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng mở miệng, tốc độ dưới chân không giảm, nắm tay hung hăng đánh lên bụng đối phương. Đối phương nhanh chóng nghiêng người tránh ra, lúc Phượng Dạ Diễm còn chưa kịp rút tay về đối phương đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh, chân dài vung lên, hung hăng đá anh ngã trên mặt đất.
Cô gái kinh hãi nhìn bọn họ, đẩy đẩy người đàn ông nho nhã bên cạnh, “Ngự.”
Sở Ngự nắm tay của cô, “Không có việc gì! Tiểu Nguyệt đừng nhìn thì sẽ không lo lắng.” Mắt liếc nhìn Phượng Dạ Diễm bị Lôi Thiên Chiếu chế trụ, anh thú vị chau mày.
Xem ra Tiểu Thu có ảnh hưởng rất lớn đối với Diễm nha! Vì vậy mới có thể làm cho anh ta phân tâm trong trận quyết đấu. Trước kia anh còn không dám chắc nhưng hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, Diễm thật sự đã rơi vào lưới tình.
“Sẽ xảy ra chuyện đó.” Cô lo lắng nhìn bọn họ.
Phượng Dạ Diễm quỳ gối, bắt được một khe hở, lấy khuỷu tay vọt tới Lôi Thiên Chiếu đá văng anh ta ra nhanh chóng nhảy lên.
“Sẽ không chết đâu.” Kỳ Diệp Vân khoát khoát tay, “Cô đừng tưởng bọn họ đánh nhau ác liệt như vậy nhưng chỉ cậy mạnh, không chết được đâu.” Vẻ mặt anh như đang xem kịch vui xen lẫn chút hả hê nhìn hai người đánh nhau.
Thật sự là không có mỹ cảm, giống như xem hai dã thú cắn nhau. Nhìn Diễm lão đại hung ác như vậy, tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhất định là có liên quan đến Tiểu Thu, nhưng mà như vậy càng tốt, bây giờ chỉ có một người, miễn cưỡng còn có thể ứng phó, bốn năm trước, anh chính là bị Hoàng lão đại cùng Diễm lão đại liên hợp công kích, ở trong trạng thái không hiểu gì hết mà bị đánh, hai quái thú làm cho anh nằm trong bệnh viện trọn vẹn một tuần lễ.
Phượng Dạ Diễm nắm tay hung hăng đánh trên người Lôi Thiên Chiếu làm anh kêu lên một tiếng đau đớn, cố tránh ra thật xa, khuôn mặt oán hận trừng mắt nhìn Phượng Dạ Diễm, “Lại đánh mặt tôi lần nữa tôi sẽ không khách khí đâu,” Anh tức giận nhìn anh ta, “Không phải chỉ là bất mãn thôi sao? Người phụ nữ đó có gì đặc biệt, anh muốn phụ nữ, tôi có rất nhiều, muốn loại nào ···”
Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Phượng Dạ Diễm càng thêm hung ác nham hiểm, cắt đứt lời của anh, lạnh lùng nhìn anh, “Ít nói nhảm đi, tôi sẽ trực tiếp hủy đi mặt của cậu.”
Lôi Thiên Chiếu cười ranh ma như một con mèo đi ăn vụng, “Nhìn anh tức giận như vậy, dứt khoát tìm cho anh mấy người phụ nữ nha! Thân hình mềm mại, ôm bọn họ có lẽ anh sẽ ···”
“Ồ! Trời ạ! Rõ ràng là lửa đã cháy dữ dội lắm rồi, anh Chiếu còn liều mạng châm lửa, thật sự là không có mắt.” Cung Vô Nguyệt vô lực xoa cái trán, áp vào lồng ngực Sở Ngự.
Nhớ tới nguyên nhân bọn họ đánh nhau, cô càng thở dài vô lực.
“Nhìn mặt anh hốc hác như vậy….Diễm lão đại, anh không thỏa mãn sao? Tiểu Thu không thể thỏa mãn cậu?”
Cũng bởi vì những lời này mà bọn họ đấu võ.
“Ha ha ···” Sở Ngự cười khẽ, cùng Kỳ Diệp Vân liếc nhau, hiểu ý cười.
Bọn họ biết rõ thằng nhóc Chiếu kia là cố ý, dù sao ba ngày nay Diễm y như một xác chết, ở chỗ này ngoại trừ uống rượu vẫn là uống rượu, uống rượu rồi ngủ, tỉnh rượu thì uống tiếp, uống rượu ngủ tiếp, thật sự là nhìn không được, nếu cậu ta không nói gì hết thì hai người bọn họ sớm muộn cũng sẽ mượn cớ gì đó để khiểu khích, bọn họ tin tưởng dùng vũ lực là phương pháp phát tiết tốt nhất, tuy nhiên đối với Diễm hình như không có tác dụng gì ·····
Nhưng so với việc sống không bằng chết còn tốt hơn.
Chết rồi còn có thể đầu thai a!
Reng reng reng ··········
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên.
Kỳ Diệp Vân nhìn chiếc điện thoại đang reo trên bàn, tiện tay cầm lấy nghe, “Dì Nghiên, dì khỏe không?”
“Dì Nghiên, con là Diệp Vân, Diễm lão đại đang ở đây, dì tìm cậu ấy có chuyện gì sao?” Anh quét mắt nhìn về phía hai người còn đang đánh nhau, “Cậu ấy hiện tại có chút bận rộn, không thuận tiện nghe máy!”
“Không cần lo lắng, Diễm lão đại không có việc gì.” Chỉ là trên mặt có chút vết bầm tím xanh, khóe miệng chảy chút máu……mà thôi, không có gì đáng ngại.
“Dì Nghiên an tâm a, Diễm không phải trẻ con, chỉ có ba ngày không trở về mà thôi, hơn nữa, cũng không có người làm cậu ta bị thương.”
“Được rồi, chúng con nhất định xem chừng cậu ấy, a, cái kia chúng con biết rõ, được, dì Nghiên tạm biệt.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng thời điểm đó, tại Phượng gia, thư phòng của Phượng Dạ Hoàng, Lãnh Nghiên ngồi trên ghế sô pha, trong ngực ôm Phượng Sở Nhiên, bà buông điện thoại ra thở dài một hơi!
“Nghiên Nhi, em không cần lo lắng cho thằng nhóc kia, nó có thể có chuyện gì, nó không đi làm tổn thương người khác là may lắm rồi chứ ai có thể thương tổn nó.” Phượng Dật Hành thần sắc không lo lắng khoát khoát tay.
Lãnh Nghiên bất mãn trừng ông, đôi mắt hơi lo lắng, “Cũng không thể nói như vậy, Diễm ngoại trừ lần kia sẽ không giống như bây giờ ba ngày rồi chưa trở về, Tiểu Thu thì ở Phượng gia, vậy càng kỳ quái, nó gần đây không phải mỗi ngày đều ôm con bé sao? Ba ngày không thấy, thật sự kỳ lạ.” Nói xong, ánh mắt hữu ý vô ý hướng về phía Phượng Dạ Hoàng ngồi ở trên ghế da trước bàn sách đang khép hờ mắt.
Phượng Dạ Hoàng nhíu mày, nghiền ngẫm câu dẫn ra khóe môi.
Ý vị trong lời nói của bà anh tự nhiên biết rõ, thằng nhóc Diễm kia, ngày đó đứng trước cửa phòng anh đương nhiên biết, ba ngày nay không thấy bóng dáng đoán chừng cũng là bởi vì chuyện ngày đó, không ngờ thằng nhóc Diễm lại ·····
Anh cầm lấy điện thoại.
“Tô tiểu thư trở lại, nói cô ấy tới thư phòng tôi một chuyến.”
/75
|