Dựa theo trình tự bình thường mà nói, việc thôi học ở Thanh Dương đại học cần do sinh viên đích thân lên, đến phòng giáo viên xác minh sau đó đăng kí thủ tục, tiếp theo đợi phòng giáo vụ, phòng hành chính tổng hợp và ba chủ nhiệm khoa kí tên đóng dấu, cuối cùng là đi đến phòng giáo vụ lấy giấy chứng nhận thôi cùng hồ sơ. Nhìn thì đơn giản, thực sự không dễ dàng, nhất là ba chủ nhiệm thường xuyên không có mặt, hoàn tất thủ tục thôi học ít nhất cũng mất một ngày.
Đương nhiên, Tô Mộ Thu là trường hợp đặc biệt, cô mới vừa mới vào văn phòng nói một chút, hướng dẫn viên chỉ cần gọi điện thoại, vẻn vẹn qua 30 phút, quản lí phòng giáo vụ liền tự mình đem giấy chứng minh thôi học cùng hồ sơ hai tay dâng lên. Nguyên nhân là vì lúc trước thời điểm Tô Mộ Thu nhập học Thanh Dương, Sở Ngự ra mặt tìm hiệu trưởng, về sau, từ các lãnh đạo, cho tới hướng dẫn viên, đều tuyệt đối phục vụ Tô Mộ Thu.
Tô Mộ Thu cầm giấy thôi học xong liền gọi điện thoại cho bạn mình là Cố Hi, Lâm Nam cùng Phương Hiểu Nhiễm, vừa đúng lúc hôm nay không có tiết nên các cô đều ở ký túc xá.
Cô tới quán nước trước trường đợi các bạn, rất nhanh sau đó ba người các cô đều xuất hiện.
“Tiểu Thu, cuối cùng cậu cũng xuất hiện!” Phương Hiểu Nhiễm chạy tới ôm chặt cô.
“Đi đâu mất biệt vậy? Biến mất hai tháng cũng không gọi điện thoại hay nhắn tin!” Cố Hi bất mãn trừng mắt nhìn cô.
Lâm Nam khinh khỉnh nói, “Còn tưởng rằng cậu bị bạn trai của cậu bán đi rồi chứ! Gọi điện thoại cũng tắt máy.”
“Thật xin lỗi, gần đây trong nhà có chút việc.” Tô Mộ Thu ôn nhu cười yếu ớt, bên miệng một cái lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện ra.
“Thiệt là, cậu thật không có lương tâm.” Cố Hi chọc chọc đầu vai của cô.
“Xin hỏi muốn dùng gì?”
Người phục vụ sinh cầm một cây bút cùng một quyển tập đi tới.
Bốn người kéo ra ghế ngồi xuống, cầm lấy menu nhìn nhìn.
“Một kem ô mai.”
“Một kem xoài.”
“Một kem đậu đỏ.”
“Một ly sữa nóng.”
Phương Hiểu Nhiễm quái dị nhìn Tô Mộ Thu, “Trời nóng uống sữa nóng không nóng a?”
“Cũng không phải cậu uống, ở đó ồn ào cái gì!” Lâm Nam liếc cô một cái.
“Cũng không phải hỏi cậu, tớ thích thì hỏi, liên quan gì đến cậu.” Phương Hiểu Nhiễm khiêu khích hừ lạnh.
“Ồn ào quá đi, chuyện gì các cậu cũng có thể lấy ra tranh cãi, các cậu có mệt hay không a?” Cố Hi chịu không được bĩu môi.
“Ai cần cậu lo.” Phương Hiểu Nhiễm cùng Lâm Nam khó được thống nhất nói, nhất trí trừng mắt Cố Hi.
“Ha ha……” Tô Mộ Thu cười khẽ.
Ba người các cô đều là cực kì hoạt bát, chỉ cần ở cùng một nơi sẽ thích cãi nhau, cãi nhau ầm ĩ nhưng cảm tình đặc biệt tốt. Thường xuyên có thể làm bầu không khí vui vẻ, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy vui vẻ.
Đồ uống rất nhanh được đem đến, Phương Hiểu Nhiễm múc một muỗng kem tươi cho vào trong miệng, khoa trương nhắm mắt lại hưởng thụ cảm thán.
“Thật sảng khoái a!”
“Tiểu Thu, bạn trai của cậu đâu? Hôm nay tại sao không cùng cậu đi?” Cố Hi quấy kem tươi trong chén, nhớ tới người đàn ông tuấn suất kia.
“Anh ấy bận.”
“Tiểu Thu, cậu chừng nào thì đi học? Chúng tớ nhớ cậu muốn chết.”
“À…….” Tô Mộ Thu trầm ngâm, chọn lọc từ ngữ, “Tớ thôi học, hôm nay chính là tới nói với các cậu một tiếng.”
“Tại sao vậy!?” Ba người bất mãn kêu to, làm những người khác chú ý.
“Vì sao? Cậu không học vậy định làm gì?” Lâm Nam khó hiểu hỏi.
“Hắc hắc……. Tớ biết….” Phương Hiểu Nhiễm cười bí ẩn, “Có phải là muốn lập gia đình không? Cậu có thai phải không?” Mắt lướt qua ly sữa trước mặt cô.
“Coi như vậy đi…….”
Phương Hiểu Nhiễm thiếu chút nữa nghẹn, há to miệng, “Thực bị tớ nói trúng!? Oh my god! Cậu thực sự có?” Cô không thể tin chỉ chỉ mặt của cô, lại chỉ chỉ bụng của cô.
“Ừ, đúng vậy.” Tô Mộ Thu buồn cười gật đầu.
“Tiểu Thu.” Cố Hi đột nhiên nghiêm túc lên, Phương Hiểu Nhiễm cùng Lâm Nam cũng thu lại ý cười, đều lộ ra thần sắc lo lắng, “Cậu rốt cuộc có biết rõ con người của anh ta hay không?”
Tô Mộ Thu bị hỏi đến sững sờ.
Đúng vậy, cô rốt cuộc đối với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hiểu bao nhiêu? Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cô mờ mịt biểu lộ làm cho Cố Hi cau chặt lông mày, “Tiểu Thu, mặc dù nói ra có điểm tàn nhẫn, nhưng là cậu có biết bạn trai của cậu là thần thánh phương nào không? Lúc ấy tớ cảm thấy anh ta rất quen thì ra anh ta chính là tổng tài của tập đoàn Phượng thị! Trời ạ, tuổi còn trẻ đã nắm giữ cả một tập đoàn, là nhân vật nổi tiếng thường được lên tạp chí ở Mỹ, thật sự là khó có thể tin, cậu rốt cuộc làm sao quen được anh ta? Còn nữa, cậu rốt cuộc có biết anh ta đã có vợ không? Một thời gian trước, tớ xem một tờ báo, nói người phụ nữ biến mất bốn năm của anh ta đã trở lại, còn mang về hai người con trai, nói như vậy, cậu không phải thành người thứ ba sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Lâm Nam cùng Phương Hiểu Nhiễm nhất trí gật đầu.
“Ách…. Cái này…..”
Tô Mộ Thu vẻ mặt khó xử, không biết nên nói cái gì, không tự giác nhíu mày.
Cô có thể nói người phụ nữ kia kỳ thật chính là cô sao?
“Quả nhiên…….” Cố Hi lắc đầu, cho rằng cô nhíu mày là vì không chấp nhận được sự thật, “Tiểu Thu, cậu như vậy là không được, nên sớm dứt ra a! Những kẻ có tiền, rất khó bảo đảm là anh ta thiệt tình đối với cậu. Huống chi người ta còn có con.”
Đây là lời nói làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, bất quá Tô Mộ Thu biết rõ các cô đều có ý tốt, đều quan tâm đến cô, vì vậy liền ôn nhu cười nói, “Ừ, tớ sẽ suy nghĩ, cám ơn các cậu.”
“Haizzzzzzz……”
Cố Hi lắc đầu, nhưng không có tiếp tục cái đề tài này nữa. “Vậy hôm nay ở lại đi ăn trưa với bọn tớ đi! Từ nay về sau khó có cơ hội gặp mặt.”
“À……” Tô Mộ Thu trầm ngâm một lát, gật đầu, “Được. Tớ gọi điện thoại một chút.” Cô lấy ra điện thoại di động từ trong túi, bấm số của Phượng Dạ Hoàng. “Trưa nay em muốn ở lại trường ăn cơm. Anh không cần tới đón em, dạ…… Em sẽ chú ý …. được……. Không có việc gì, em cúp máy trước, bye bye.” Cô cúp điện thoại liền bấm số gọi về nhà, “Bác Mục, con giữa trưa không thể về ăn cơm được, ông nói với Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên giùm con, đỡ phải cho bọn chúng náo loạn, dạ…. Tốt… Gặp lại sau.”
Ba người đồng loạt nghe cô nói điện thoại.
Tuy ở chung không lâu, nhưng các cô cực thích Tiểu Thu, rất yêu mến tính cách tuy yên tĩnh nhưng không hướng nội, tuy thoạt nhìn mảnh mai, nhưng lại kiên cường độc lập của cô. Không giống những nữ sinh bây giờ, tụ cùng một chỗ thì líu ríu thảo luận quần áo túi xách cùng nam sinh, cô yên tĩnh không giống người thường, tinh khiết, nhưng nói chuyện lại rất có sức thuyết phục, làm cho người ta không tự giác nín thở tập trung nghe, cùng cô ở chung một chỗ đặc biệt thoải mái, mặc kệ có chuyện gì đều cảm thấy có thể an tâm.
“Tiểu Nam, Tiểu Hi, Tiểu Nhiễm? Tô tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
“Tần học trưởng?” Phương Hiểu Nhiễm ngẩng đầu lên, “Anh đến một mình à? Nếu như không ngại thì cùng ngồi đi!”
“Không được.” Tần Tử Dương lắc đầu, nhìn về phía Tô Mộ Thu, “Tôi……..” Anh há miệng muốn nói lại thôi.
Tô Mộ Thu nhìn lại anh, vẻ mặt khó hiểu, “Có việc muốn em giúp sao?”
Tần Tử Dương hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm thật lớn, “Tô tiểu thư, giữa trưa có thể mời em ăn cơm không?”
Lâm Nam cười trộm, trêu tức nói, “Tần học trưởng thật bất công a, tại sao không mời tụi em? Đáng tiếc nha, Tiểu Thu đã bị tụi em đặt trước, hôm khác anh mời sớm hơn nha! Nếu không, anh thuận tiện mời tất cả chúng em luôn đi.”
“Ha ha……” Phương Hiểu Nhiễm cùng Cố Hi đồng thời cười to.
Tần Tử Dương bị cười đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ, “Các em đừng giễu cợt anh, hôm nào lại mời các em được không?”
“Không được, không được, nhất định phải là bây giờ.”
“Tiểu Nam……..” Tô Mộ Thu nhìn thấy Tần Tử Dương khó xử không khỏi lên tiếng ngăn lại.
“Được rồi, nói đùa thôi! Học trưởng đừng để trong lòng.”
“…..” Tần Tử Dương nhìn Tô Mộ Thu, “Em có thể đi không?”
“Ách……. Tôi………” Cô không muốn cho lắm.
“Đi, có cơm trưa miễn phí làm sao có thể không đi ?” Cố Hi đứng lên, đem Tô Mộ Thu kéo lên, “Ăn thật ngon, đi chơi thật vui.”
“Cố Hi……..” Tô Mộ Thu bất đắc dĩ thấp giọng hô.
“Đi a, đi a.” Phương Hiểu Nhiễm cũng đứng lên đẩy cô.
Tô Mộ Thu xấu hổ nhìn Tần Tử Dương, nhìn lại ba cái nữ sinh cười như hồ ly, hít thở dài, “Được, em đi với anh, đi đâu ăn?”
“Anh biết có một quán ăn cũng không tệ lắm…..”
“Tùy anh, anh quyết định đi!”
“Ha ha……….”
Phương Hiểu Nhiễm, Lâm Nam cùng Cố Hi ở phía sau cười to, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Đột nhiên, các cô yên tĩnh trở lại, vẻ mặt không tự nhiên cứng ngắc.
“Tô tiểu thư…….” Ba người thì thào lặp lại một lần.
Tô tiểu thư!? Nếu như nhớ không lầm, Tiểu Thu là họ Sở……..
Đêm qua, tại Phượng gia tổ chức yến hội long trọng, mục đích là cho hai người cháu đích tôn của Phượng gia ra mắt mọi người, làm cho bọn họ nhận tổ quy tông, thuận tiện giới thiệu cho người của mọi tầng lớp,…………, thật ra, làm cho mọi người chú ý chính là mẹ của bọn trẻ, nhưng mà, người phụ nữ đó đến bây giờ còn chưa lộ mặt, trước mắt chỉ biết tên người phụ nữ đó là Tô Mộ Thu……………
Ba người không hẹn mà cùng nhớ tới bản tin cách đây không lâu đã xem qua.
Tô tiểu thư kia sẽ không trùng hợp như vậy chính là Tô Mộ Thu đi?
Ba người hai mặt nhìn nhau, miệng mở thật to, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin.
Thảm! Các cô đem Tiểu Thu giao cho người đàn ông khác, Phượng Dạ Hoàng nếu biết được, chẳng phải sẽ giết các cô!?
Đương nhiên, Tô Mộ Thu là trường hợp đặc biệt, cô mới vừa mới vào văn phòng nói một chút, hướng dẫn viên chỉ cần gọi điện thoại, vẻn vẹn qua 30 phút, quản lí phòng giáo vụ liền tự mình đem giấy chứng minh thôi học cùng hồ sơ hai tay dâng lên. Nguyên nhân là vì lúc trước thời điểm Tô Mộ Thu nhập học Thanh Dương, Sở Ngự ra mặt tìm hiệu trưởng, về sau, từ các lãnh đạo, cho tới hướng dẫn viên, đều tuyệt đối phục vụ Tô Mộ Thu.
Tô Mộ Thu cầm giấy thôi học xong liền gọi điện thoại cho bạn mình là Cố Hi, Lâm Nam cùng Phương Hiểu Nhiễm, vừa đúng lúc hôm nay không có tiết nên các cô đều ở ký túc xá.
Cô tới quán nước trước trường đợi các bạn, rất nhanh sau đó ba người các cô đều xuất hiện.
“Tiểu Thu, cuối cùng cậu cũng xuất hiện!” Phương Hiểu Nhiễm chạy tới ôm chặt cô.
“Đi đâu mất biệt vậy? Biến mất hai tháng cũng không gọi điện thoại hay nhắn tin!” Cố Hi bất mãn trừng mắt nhìn cô.
Lâm Nam khinh khỉnh nói, “Còn tưởng rằng cậu bị bạn trai của cậu bán đi rồi chứ! Gọi điện thoại cũng tắt máy.”
“Thật xin lỗi, gần đây trong nhà có chút việc.” Tô Mộ Thu ôn nhu cười yếu ớt, bên miệng một cái lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện ra.
“Thiệt là, cậu thật không có lương tâm.” Cố Hi chọc chọc đầu vai của cô.
“Xin hỏi muốn dùng gì?”
Người phục vụ sinh cầm một cây bút cùng một quyển tập đi tới.
Bốn người kéo ra ghế ngồi xuống, cầm lấy menu nhìn nhìn.
“Một kem ô mai.”
“Một kem xoài.”
“Một kem đậu đỏ.”
“Một ly sữa nóng.”
Phương Hiểu Nhiễm quái dị nhìn Tô Mộ Thu, “Trời nóng uống sữa nóng không nóng a?”
“Cũng không phải cậu uống, ở đó ồn ào cái gì!” Lâm Nam liếc cô một cái.
“Cũng không phải hỏi cậu, tớ thích thì hỏi, liên quan gì đến cậu.” Phương Hiểu Nhiễm khiêu khích hừ lạnh.
“Ồn ào quá đi, chuyện gì các cậu cũng có thể lấy ra tranh cãi, các cậu có mệt hay không a?” Cố Hi chịu không được bĩu môi.
“Ai cần cậu lo.” Phương Hiểu Nhiễm cùng Lâm Nam khó được thống nhất nói, nhất trí trừng mắt Cố Hi.
“Ha ha……” Tô Mộ Thu cười khẽ.
Ba người các cô đều là cực kì hoạt bát, chỉ cần ở cùng một nơi sẽ thích cãi nhau, cãi nhau ầm ĩ nhưng cảm tình đặc biệt tốt. Thường xuyên có thể làm bầu không khí vui vẻ, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy vui vẻ.
Đồ uống rất nhanh được đem đến, Phương Hiểu Nhiễm múc một muỗng kem tươi cho vào trong miệng, khoa trương nhắm mắt lại hưởng thụ cảm thán.
“Thật sảng khoái a!”
“Tiểu Thu, bạn trai của cậu đâu? Hôm nay tại sao không cùng cậu đi?” Cố Hi quấy kem tươi trong chén, nhớ tới người đàn ông tuấn suất kia.
“Anh ấy bận.”
“Tiểu Thu, cậu chừng nào thì đi học? Chúng tớ nhớ cậu muốn chết.”
“À…….” Tô Mộ Thu trầm ngâm, chọn lọc từ ngữ, “Tớ thôi học, hôm nay chính là tới nói với các cậu một tiếng.”
“Tại sao vậy!?” Ba người bất mãn kêu to, làm những người khác chú ý.
“Vì sao? Cậu không học vậy định làm gì?” Lâm Nam khó hiểu hỏi.
“Hắc hắc……. Tớ biết….” Phương Hiểu Nhiễm cười bí ẩn, “Có phải là muốn lập gia đình không? Cậu có thai phải không?” Mắt lướt qua ly sữa trước mặt cô.
“Coi như vậy đi…….”
Phương Hiểu Nhiễm thiếu chút nữa nghẹn, há to miệng, “Thực bị tớ nói trúng!? Oh my god! Cậu thực sự có?” Cô không thể tin chỉ chỉ mặt của cô, lại chỉ chỉ bụng của cô.
“Ừ, đúng vậy.” Tô Mộ Thu buồn cười gật đầu.
“Tiểu Thu.” Cố Hi đột nhiên nghiêm túc lên, Phương Hiểu Nhiễm cùng Lâm Nam cũng thu lại ý cười, đều lộ ra thần sắc lo lắng, “Cậu rốt cuộc có biết rõ con người của anh ta hay không?”
Tô Mộ Thu bị hỏi đến sững sờ.
Đúng vậy, cô rốt cuộc đối với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hiểu bao nhiêu? Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cô mờ mịt biểu lộ làm cho Cố Hi cau chặt lông mày, “Tiểu Thu, mặc dù nói ra có điểm tàn nhẫn, nhưng là cậu có biết bạn trai của cậu là thần thánh phương nào không? Lúc ấy tớ cảm thấy anh ta rất quen thì ra anh ta chính là tổng tài của tập đoàn Phượng thị! Trời ạ, tuổi còn trẻ đã nắm giữ cả một tập đoàn, là nhân vật nổi tiếng thường được lên tạp chí ở Mỹ, thật sự là khó có thể tin, cậu rốt cuộc làm sao quen được anh ta? Còn nữa, cậu rốt cuộc có biết anh ta đã có vợ không? Một thời gian trước, tớ xem một tờ báo, nói người phụ nữ biến mất bốn năm của anh ta đã trở lại, còn mang về hai người con trai, nói như vậy, cậu không phải thành người thứ ba sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Lâm Nam cùng Phương Hiểu Nhiễm nhất trí gật đầu.
“Ách…. Cái này…..”
Tô Mộ Thu vẻ mặt khó xử, không biết nên nói cái gì, không tự giác nhíu mày.
Cô có thể nói người phụ nữ kia kỳ thật chính là cô sao?
“Quả nhiên…….” Cố Hi lắc đầu, cho rằng cô nhíu mày là vì không chấp nhận được sự thật, “Tiểu Thu, cậu như vậy là không được, nên sớm dứt ra a! Những kẻ có tiền, rất khó bảo đảm là anh ta thiệt tình đối với cậu. Huống chi người ta còn có con.”
Đây là lời nói làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, bất quá Tô Mộ Thu biết rõ các cô đều có ý tốt, đều quan tâm đến cô, vì vậy liền ôn nhu cười nói, “Ừ, tớ sẽ suy nghĩ, cám ơn các cậu.”
“Haizzzzzzz……”
Cố Hi lắc đầu, nhưng không có tiếp tục cái đề tài này nữa. “Vậy hôm nay ở lại đi ăn trưa với bọn tớ đi! Từ nay về sau khó có cơ hội gặp mặt.”
“À……” Tô Mộ Thu trầm ngâm một lát, gật đầu, “Được. Tớ gọi điện thoại một chút.” Cô lấy ra điện thoại di động từ trong túi, bấm số của Phượng Dạ Hoàng. “Trưa nay em muốn ở lại trường ăn cơm. Anh không cần tới đón em, dạ…… Em sẽ chú ý …. được……. Không có việc gì, em cúp máy trước, bye bye.” Cô cúp điện thoại liền bấm số gọi về nhà, “Bác Mục, con giữa trưa không thể về ăn cơm được, ông nói với Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên giùm con, đỡ phải cho bọn chúng náo loạn, dạ…. Tốt… Gặp lại sau.”
Ba người đồng loạt nghe cô nói điện thoại.
Tuy ở chung không lâu, nhưng các cô cực thích Tiểu Thu, rất yêu mến tính cách tuy yên tĩnh nhưng không hướng nội, tuy thoạt nhìn mảnh mai, nhưng lại kiên cường độc lập của cô. Không giống những nữ sinh bây giờ, tụ cùng một chỗ thì líu ríu thảo luận quần áo túi xách cùng nam sinh, cô yên tĩnh không giống người thường, tinh khiết, nhưng nói chuyện lại rất có sức thuyết phục, làm cho người ta không tự giác nín thở tập trung nghe, cùng cô ở chung một chỗ đặc biệt thoải mái, mặc kệ có chuyện gì đều cảm thấy có thể an tâm.
“Tiểu Nam, Tiểu Hi, Tiểu Nhiễm? Tô tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
“Tần học trưởng?” Phương Hiểu Nhiễm ngẩng đầu lên, “Anh đến một mình à? Nếu như không ngại thì cùng ngồi đi!”
“Không được.” Tần Tử Dương lắc đầu, nhìn về phía Tô Mộ Thu, “Tôi……..” Anh há miệng muốn nói lại thôi.
Tô Mộ Thu nhìn lại anh, vẻ mặt khó hiểu, “Có việc muốn em giúp sao?”
Tần Tử Dương hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm thật lớn, “Tô tiểu thư, giữa trưa có thể mời em ăn cơm không?”
Lâm Nam cười trộm, trêu tức nói, “Tần học trưởng thật bất công a, tại sao không mời tụi em? Đáng tiếc nha, Tiểu Thu đã bị tụi em đặt trước, hôm khác anh mời sớm hơn nha! Nếu không, anh thuận tiện mời tất cả chúng em luôn đi.”
“Ha ha……” Phương Hiểu Nhiễm cùng Cố Hi đồng thời cười to.
Tần Tử Dương bị cười đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ, “Các em đừng giễu cợt anh, hôm nào lại mời các em được không?”
“Không được, không được, nhất định phải là bây giờ.”
“Tiểu Nam……..” Tô Mộ Thu nhìn thấy Tần Tử Dương khó xử không khỏi lên tiếng ngăn lại.
“Được rồi, nói đùa thôi! Học trưởng đừng để trong lòng.”
“…..” Tần Tử Dương nhìn Tô Mộ Thu, “Em có thể đi không?”
“Ách……. Tôi………” Cô không muốn cho lắm.
“Đi, có cơm trưa miễn phí làm sao có thể không đi ?” Cố Hi đứng lên, đem Tô Mộ Thu kéo lên, “Ăn thật ngon, đi chơi thật vui.”
“Cố Hi……..” Tô Mộ Thu bất đắc dĩ thấp giọng hô.
“Đi a, đi a.” Phương Hiểu Nhiễm cũng đứng lên đẩy cô.
Tô Mộ Thu xấu hổ nhìn Tần Tử Dương, nhìn lại ba cái nữ sinh cười như hồ ly, hít thở dài, “Được, em đi với anh, đi đâu ăn?”
“Anh biết có một quán ăn cũng không tệ lắm…..”
“Tùy anh, anh quyết định đi!”
“Ha ha……….”
Phương Hiểu Nhiễm, Lâm Nam cùng Cố Hi ở phía sau cười to, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Đột nhiên, các cô yên tĩnh trở lại, vẻ mặt không tự nhiên cứng ngắc.
“Tô tiểu thư…….” Ba người thì thào lặp lại một lần.
Tô tiểu thư!? Nếu như nhớ không lầm, Tiểu Thu là họ Sở……..
Đêm qua, tại Phượng gia tổ chức yến hội long trọng, mục đích là cho hai người cháu đích tôn của Phượng gia ra mắt mọi người, làm cho bọn họ nhận tổ quy tông, thuận tiện giới thiệu cho người của mọi tầng lớp,…………, thật ra, làm cho mọi người chú ý chính là mẹ của bọn trẻ, nhưng mà, người phụ nữ đó đến bây giờ còn chưa lộ mặt, trước mắt chỉ biết tên người phụ nữ đó là Tô Mộ Thu……………
Ba người không hẹn mà cùng nhớ tới bản tin cách đây không lâu đã xem qua.
Tô tiểu thư kia sẽ không trùng hợp như vậy chính là Tô Mộ Thu đi?
Ba người hai mặt nhìn nhau, miệng mở thật to, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin.
Thảm! Các cô đem Tiểu Thu giao cho người đàn ông khác, Phượng Dạ Hoàng nếu biết được, chẳng phải sẽ giết các cô!?
/75
|