Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm
Chương 128: Đạp hắn, lấy giày cao gót đập hắn!
/143
|
Lôi Kình nghe xong lời nói của hắn liền ngẩng đầu, trong tay cầm ba lá bài, hoàn toàn quên mất việc Tô Lạp đã không còn ở bên cạnh mình từ bao giờ, ánh mắt chuyên chú nhìn vào người đàn ông này, liếc trộm mấy lá bài trong tay, thổi ra một tầng sương trắng.
Người đàn ông Pháp mới ngồi vào vị trí đối diện liếc nhìn Lôi Kình một cái, xòe bài ra trong lòng bàn tay, người đàn ông mặc âu phục bên cạnh đốt dùm một điếu thuốc lá, điệu bộ hiển thị rõ, hắn không nói chuyện, chỉ ra dấu bảo có thể tiếp tục chia bài, khi bài vừa đưa tới tay, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy hết toàn bộ thẻ bạc ra.
Nét mặt Lôi Kình không nhìn ra được một tia biểu cảm, hơi nhếch khóe môi, điếu thuốc lá đang cháy dở hóa thành điểm sáng lập lòe trong đêm, cũng đưa tay đẩy ra toàn bộ thẻ bạc trên bàn.
***
Tô Lạp đi dọc theo hồ bơi về hướng đối diện, đứng ở bên đó nhìn sang bàn đánh bạc phía bên này, đột nhiên thấy nó trở nên rất nhỏ bé, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng nghe không rõ, Tô Lạp ngồi trên ghế dựa ven hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
"Ha ha ha!" Người đàn ông ngồi phía đối diện đứng dậy, vung xấp bài trong tay lên bàn, cười lớn nhìn về phía Lôi Kình: “Tiểu tử cậu hôm nay đến đây làm gì còn chưa rõ ràng sao? Thắng tiền, cậu cho rằng sẽ mang đi được à?”
"Không có gì là không thể mang đi! Chỉ là hôm nay tôi có muốn mang đi hay không mà thôi!” Lôi Kình ngồi vững vàng trên ghế, hơi ngả người về sau, vén bài trong tay lên ném trực tiếp xuống bàn.
"Hình như lại là tôi thắng!" Lôi Kình nhếch môi cười, cực kỳ tự tin.
Người đối diện nhìn anh ném bài xuống, đứng lên, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc: "Tiểu tử rất lợi hại! Chỉ là số tiền này. . . . . ."
Lôi Kình nghe tiếng đứng dậy, anh biết đêm nay không thể không thắng, nếu như cố tình để cho mình thua, nhường bọn họ thắng, vậy thì những người nước ngoài này sẽ cho rằng anh thấp kém cỡ nào, sẽ cho rằng anh e ngại bọn họ, do đó mà việc ký kết hợp đồng hay là việc phát triển sau này cũng trở thành công cốc, sẽ bị chèn ép ở khắp nơi. Tuy nhiên, cũng không thể không tranh thủ ký hợp đồng lần này, bất kỳ trùm sản nghiệp xe hơi nào, nếu như không ký kết hợp đồng với bọn họ, như vậy căn bản cũng không được coi là thành công.
"Số tiền này, tôi sẽ không mang đi, bởi vì xe của tôi không có chỗ cho nó.” Lôi Kình mím môi cười một tiếng, đầu tiên là chỉ vào một cái rương to trên bàn, sau đó là hướng ra ngoài biệt thự ám chỉ xe của mình, quả nhiên, mọi người vừa liếc mắt nhìn về phía bên kia, liền trông thấy một chiếc xe thể thao Maserati chỉ có thể chứa được hai người, gần như là không có cốp sau, nhìn có vẻ xa xỉ.
"Như vậy ý của cậu là. . . . . ." Người đàn ông Pháp ngồi ở phía đối diện cực kỳ bình tĩnh, liếc mắt nhìn vào đống tiền trên bàn đánh bạc.
Tất cả mọi người đứng ở một bên đều cảm thấy khó tin trước tình huống này, người kia thắng nhiều tiền như vậy, nhìn sơ qua cũng thấy sợ rồi, nhưng mà bây giờ lại bảo là không mang đi, suy nghĩ của anh ta còn đáng sợ hơn.
Chỉ thấy Lôi Kình đứng dậy, cầm cái rương tiền lên, ngón tay khẽ động, mở khóa cài của chiếc rương ra, nhất thời chiếc rương bắn lên trên giống như một cái lò xo, một đống tiền lộ rõ ra bên ngoài, Lôi Kình hài lòng nhìn ánh mặt kinh ngạc của mọi người, đi đến bên cạnh hồ bơi, dưới bóng đêm ánh mắt của anh lóe lên một tia nguy hiểm: “Hôm nay coi như là để giải trí! Chút tiền này, tôi vốn không quan tâm!”
Nương theo ánh mắt theo dõi sít sao của mọi người, chiếc rương tiền bị Lôi Kình giơ lên bằng một tay, dưới trời đêm lộng lẫy vung hết toàn bộ xuống hồ bơi, tiền giấy đầy ắp bay theo cơn gió, rơi tán loạn cả trên mặt nước lẫn quanh hồ bơi.
"What, for!" Nam nữ người Pháp rối rít kinh hô, tiến lên trước, đôi tay che lấy tiếng thét chói tai nơi khóe miệng, có người đã nhảy xuống bên dưới để vớt tiền.
Tô Lạp đang ở một nơi đối diện cách đó khá xa, nhắm mắt lại, gần như là ngủ thiếp đi, đây là bữa tiệc nhàm chán nhất, hơn nữa đối với cô mà nói, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, chán ngán như vậy chi bằng ngủ là tốt nhất.
"Cô gái Trung Quốc! Làm sao cô lại ngủ ở đây? Tôi dẫn cô đến một nơi khác thoải mái hơn để ngủ, có được hay không?” Bên tai Tô Lạp văng vẳng tiếng nói của một người đàn ông, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy một tên người Pháp, nhếch mép mắng một câu: “Mẹ kiếp! Bà đây đạp chết cái thứ chán ngán nhà mi! Cút!"
Dễ nhận thấy, câu chửi trong cơn mơ màng của cô khiến tên đàn ông Pháp kia nghe không hiểu, đứng dậy đi đến sát người Tô Lạp, chìa tay ra, chậm rãi ôm lấy hông cô, hình như muốn bế Tô Lạp lên.
"A !"
Tô Lạp cảm giác có người đang đụng vào mình, mấy ngày nay bị Lôi Kình tập kích bất ngờ làm cho thần kinh vô cùng nhạy cảm, cảnh giác giãy giụa một cái, eo hơi đau, cô hếch mũi nhìn về phía người kia.
Vốn còn đang nổi giận trong bụng, Tô Lạp lườm một cái, Lôi Kình không ở bên cạnh, như vậy cô mở miệng nói chuyện sẽ không có việc gì chứ. Tô Lạp hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ đoan trang hiền thục khi mặc lễ phục, chỉ vào tên người nước ngoài kia, mở miệng mắng to.
"Ông chán đến thế sao? Tôi đang ngủ mà cũng muốn quấy rầy hả? Muốn tôi tặng ông một đạp có phải không, có biết tôi là một người khó kềm chế không hả? Chỉ bằng một tên đàn ông đê tiện như ông, sớm đã bị tôi làm cho khuyết tật rồi, tôi bảo ông đê tiện thì cũng đê tiện rồi, đi mà giở trò vô sĩ với mấy người ở nước của ông ấy! Chạy đến đây phá tôi làm gì, ông đặc biệt thích bị bẽ mặt trước người ngoại quốc hả? Tôi đẹp đến thế sao? Làm cái gì mà cặp mắt lão của ông cứ nhìn chòng chọc vậy hả?” Dứt lời, Tô Lạp đưa tay chỉ vào hắn thì bất ngờ bị hắn túm lại.
"Cái gì? Ông buông ra!" Tô Lạp kinh ngạc nhìn hắn, hắn còn dám trắng trợn siết tay của cô kiểu đó? Đúng vậy, cô mắng người là dùng tiếng Pháp thuần túy mà mắng, không thì người ngoài nhìn vô cứ ngỡ cô đang bi ba bi bô ra bảng giá!
"Đi theo tôi...tôi sẽ cho em rất nhiều tiền, tiểu tử kia cho em bao nhiêu, tôi tăng gấp bội, OK?" Người đàn ông trung niên nắm lấy ngón tay Tô Lạp, từng bước một tiến đến gần cô, Tô Lạp khẽ cong chân, bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên ghế dựa, bây giờ đã hơn nửa đêm, cảnh tượng này rất dọa người đấy.
"Ông bỏ ngón tay của tôi ra! Nghe không? Bằng không đừng trách tôi không khách khí!” Tô Lạp hung hăng trừng to mắt nhìn tên đàn ông kia, nhưng hắn vẫn không có ý định lùi bước, tiếp tục sấn tới gần, cơ thể ghê tởm dựa vào trước ngực Tô Lạp.
"Ách! Gruuu! Ông muốn làm gì? Lập tức xê ra cho tôi, buông tôi ra ngay, nghe không? Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Đừng để cho tôi phải lặp lại, tính nhẫn nại của tôi sắp bị hành động của ông mài mòn sạch rồi!” Tô Lạp nhích người vào bên trong ghế dựa, không thể nghi ngờ gì nữa, cô đã làm cho tên kia lợi dụng thời cơ, chen vào chỗ trống vừa được vạch ra, đưa tay sờ lên gương mặt của cô…..
"A …."
Một tiếng kêu rên thảm thiết, một tiếng nguyền rủa bằng tiếng Pháp, tên người nước ngoài này rơi tõm xuống nước, quần áo toàn thân cùng với đầu tóc đều ướt sũng, nhìn giống y như chuột lột.
"A ha ha ha!" Tô Lạp che miệng cười to, cởi một chiếc giày cao gót ra, ném thẳng vào cái đầu gớm ghiếc đang nhô ra trong nước: “Bốp!” Một tiếng vang dội trong đêm tối, ‘meo meo’, thật là chính xác! Cô đập vào đầu hắn rồi!
~Hết Chương 128~
Người đàn ông Pháp mới ngồi vào vị trí đối diện liếc nhìn Lôi Kình một cái, xòe bài ra trong lòng bàn tay, người đàn ông mặc âu phục bên cạnh đốt dùm một điếu thuốc lá, điệu bộ hiển thị rõ, hắn không nói chuyện, chỉ ra dấu bảo có thể tiếp tục chia bài, khi bài vừa đưa tới tay, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy hết toàn bộ thẻ bạc ra.
Nét mặt Lôi Kình không nhìn ra được một tia biểu cảm, hơi nhếch khóe môi, điếu thuốc lá đang cháy dở hóa thành điểm sáng lập lòe trong đêm, cũng đưa tay đẩy ra toàn bộ thẻ bạc trên bàn.
***
Tô Lạp đi dọc theo hồ bơi về hướng đối diện, đứng ở bên đó nhìn sang bàn đánh bạc phía bên này, đột nhiên thấy nó trở nên rất nhỏ bé, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng nghe không rõ, Tô Lạp ngồi trên ghế dựa ven hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
"Ha ha ha!" Người đàn ông ngồi phía đối diện đứng dậy, vung xấp bài trong tay lên bàn, cười lớn nhìn về phía Lôi Kình: “Tiểu tử cậu hôm nay đến đây làm gì còn chưa rõ ràng sao? Thắng tiền, cậu cho rằng sẽ mang đi được à?”
"Không có gì là không thể mang đi! Chỉ là hôm nay tôi có muốn mang đi hay không mà thôi!” Lôi Kình ngồi vững vàng trên ghế, hơi ngả người về sau, vén bài trong tay lên ném trực tiếp xuống bàn.
"Hình như lại là tôi thắng!" Lôi Kình nhếch môi cười, cực kỳ tự tin.
Người đối diện nhìn anh ném bài xuống, đứng lên, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc: "Tiểu tử rất lợi hại! Chỉ là số tiền này. . . . . ."
Lôi Kình nghe tiếng đứng dậy, anh biết đêm nay không thể không thắng, nếu như cố tình để cho mình thua, nhường bọn họ thắng, vậy thì những người nước ngoài này sẽ cho rằng anh thấp kém cỡ nào, sẽ cho rằng anh e ngại bọn họ, do đó mà việc ký kết hợp đồng hay là việc phát triển sau này cũng trở thành công cốc, sẽ bị chèn ép ở khắp nơi. Tuy nhiên, cũng không thể không tranh thủ ký hợp đồng lần này, bất kỳ trùm sản nghiệp xe hơi nào, nếu như không ký kết hợp đồng với bọn họ, như vậy căn bản cũng không được coi là thành công.
"Số tiền này, tôi sẽ không mang đi, bởi vì xe của tôi không có chỗ cho nó.” Lôi Kình mím môi cười một tiếng, đầu tiên là chỉ vào một cái rương to trên bàn, sau đó là hướng ra ngoài biệt thự ám chỉ xe của mình, quả nhiên, mọi người vừa liếc mắt nhìn về phía bên kia, liền trông thấy một chiếc xe thể thao Maserati chỉ có thể chứa được hai người, gần như là không có cốp sau, nhìn có vẻ xa xỉ.
"Như vậy ý của cậu là. . . . . ." Người đàn ông Pháp ngồi ở phía đối diện cực kỳ bình tĩnh, liếc mắt nhìn vào đống tiền trên bàn đánh bạc.
Tất cả mọi người đứng ở một bên đều cảm thấy khó tin trước tình huống này, người kia thắng nhiều tiền như vậy, nhìn sơ qua cũng thấy sợ rồi, nhưng mà bây giờ lại bảo là không mang đi, suy nghĩ của anh ta còn đáng sợ hơn.
Chỉ thấy Lôi Kình đứng dậy, cầm cái rương tiền lên, ngón tay khẽ động, mở khóa cài của chiếc rương ra, nhất thời chiếc rương bắn lên trên giống như một cái lò xo, một đống tiền lộ rõ ra bên ngoài, Lôi Kình hài lòng nhìn ánh mặt kinh ngạc của mọi người, đi đến bên cạnh hồ bơi, dưới bóng đêm ánh mắt của anh lóe lên một tia nguy hiểm: “Hôm nay coi như là để giải trí! Chút tiền này, tôi vốn không quan tâm!”
Nương theo ánh mắt theo dõi sít sao của mọi người, chiếc rương tiền bị Lôi Kình giơ lên bằng một tay, dưới trời đêm lộng lẫy vung hết toàn bộ xuống hồ bơi, tiền giấy đầy ắp bay theo cơn gió, rơi tán loạn cả trên mặt nước lẫn quanh hồ bơi.
"What, for!" Nam nữ người Pháp rối rít kinh hô, tiến lên trước, đôi tay che lấy tiếng thét chói tai nơi khóe miệng, có người đã nhảy xuống bên dưới để vớt tiền.
Tô Lạp đang ở một nơi đối diện cách đó khá xa, nhắm mắt lại, gần như là ngủ thiếp đi, đây là bữa tiệc nhàm chán nhất, hơn nữa đối với cô mà nói, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, chán ngán như vậy chi bằng ngủ là tốt nhất.
"Cô gái Trung Quốc! Làm sao cô lại ngủ ở đây? Tôi dẫn cô đến một nơi khác thoải mái hơn để ngủ, có được hay không?” Bên tai Tô Lạp văng vẳng tiếng nói của một người đàn ông, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy một tên người Pháp, nhếch mép mắng một câu: “Mẹ kiếp! Bà đây đạp chết cái thứ chán ngán nhà mi! Cút!"
Dễ nhận thấy, câu chửi trong cơn mơ màng của cô khiến tên đàn ông Pháp kia nghe không hiểu, đứng dậy đi đến sát người Tô Lạp, chìa tay ra, chậm rãi ôm lấy hông cô, hình như muốn bế Tô Lạp lên.
"A !"
Tô Lạp cảm giác có người đang đụng vào mình, mấy ngày nay bị Lôi Kình tập kích bất ngờ làm cho thần kinh vô cùng nhạy cảm, cảnh giác giãy giụa một cái, eo hơi đau, cô hếch mũi nhìn về phía người kia.
Vốn còn đang nổi giận trong bụng, Tô Lạp lườm một cái, Lôi Kình không ở bên cạnh, như vậy cô mở miệng nói chuyện sẽ không có việc gì chứ. Tô Lạp hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ đoan trang hiền thục khi mặc lễ phục, chỉ vào tên người nước ngoài kia, mở miệng mắng to.
"Ông chán đến thế sao? Tôi đang ngủ mà cũng muốn quấy rầy hả? Muốn tôi tặng ông một đạp có phải không, có biết tôi là một người khó kềm chế không hả? Chỉ bằng một tên đàn ông đê tiện như ông, sớm đã bị tôi làm cho khuyết tật rồi, tôi bảo ông đê tiện thì cũng đê tiện rồi, đi mà giở trò vô sĩ với mấy người ở nước của ông ấy! Chạy đến đây phá tôi làm gì, ông đặc biệt thích bị bẽ mặt trước người ngoại quốc hả? Tôi đẹp đến thế sao? Làm cái gì mà cặp mắt lão của ông cứ nhìn chòng chọc vậy hả?” Dứt lời, Tô Lạp đưa tay chỉ vào hắn thì bất ngờ bị hắn túm lại.
"Cái gì? Ông buông ra!" Tô Lạp kinh ngạc nhìn hắn, hắn còn dám trắng trợn siết tay của cô kiểu đó? Đúng vậy, cô mắng người là dùng tiếng Pháp thuần túy mà mắng, không thì người ngoài nhìn vô cứ ngỡ cô đang bi ba bi bô ra bảng giá!
"Đi theo tôi...tôi sẽ cho em rất nhiều tiền, tiểu tử kia cho em bao nhiêu, tôi tăng gấp bội, OK?" Người đàn ông trung niên nắm lấy ngón tay Tô Lạp, từng bước một tiến đến gần cô, Tô Lạp khẽ cong chân, bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên ghế dựa, bây giờ đã hơn nửa đêm, cảnh tượng này rất dọa người đấy.
"Ông bỏ ngón tay của tôi ra! Nghe không? Bằng không đừng trách tôi không khách khí!” Tô Lạp hung hăng trừng to mắt nhìn tên đàn ông kia, nhưng hắn vẫn không có ý định lùi bước, tiếp tục sấn tới gần, cơ thể ghê tởm dựa vào trước ngực Tô Lạp.
"Ách! Gruuu! Ông muốn làm gì? Lập tức xê ra cho tôi, buông tôi ra ngay, nghe không? Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Đừng để cho tôi phải lặp lại, tính nhẫn nại của tôi sắp bị hành động của ông mài mòn sạch rồi!” Tô Lạp nhích người vào bên trong ghế dựa, không thể nghi ngờ gì nữa, cô đã làm cho tên kia lợi dụng thời cơ, chen vào chỗ trống vừa được vạch ra, đưa tay sờ lên gương mặt của cô…..
"A …."
Một tiếng kêu rên thảm thiết, một tiếng nguyền rủa bằng tiếng Pháp, tên người nước ngoài này rơi tõm xuống nước, quần áo toàn thân cùng với đầu tóc đều ướt sũng, nhìn giống y như chuột lột.
"A ha ha ha!" Tô Lạp che miệng cười to, cởi một chiếc giày cao gót ra, ném thẳng vào cái đầu gớm ghiếc đang nhô ra trong nước: “Bốp!” Một tiếng vang dội trong đêm tối, ‘meo meo’, thật là chính xác! Cô đập vào đầu hắn rồi!
~Hết Chương 128~
/143
|