Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 18

/25


Tranh thủ lúc mẹ Tiểu Văn không để ý, tôi lén hỏi Tiểu Văn mẹ em không phải là bác sĩ ở nước ngoài sao, sao lại biết bắt mạch khám thai?

Tiểu Văn khẽ đáp: Mẹ em là bác sĩ đông tây y, thậm chí trình độ đông y còn cao hơn tây y nhiều.

… Đúng là ngọa hổ tàng long! Gia đình Tiểu Văn đúng là ngọa hổ tàng long!

Khi bố Tiểu Văn tắm xong đi ra, tất nhiên mẹ cô ấy trình bày hết mọi việc.

Tôi thì hệt như một tên tội phạm phải bị cực hình, khép nép đứng một góc cúi đầu, không dám ho he gì.

Nếu không sao lại nói người ta là luật sư được! Gừng càng già càng cay, dấm càng để lâu càng chua!

Cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, bố Tiểu Văn ngẩng đầu lên mỉm cười: “Chuyện này tạm thời chúng ta đừng nghĩ nhiều, kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ, chúng ta không thể làm sơ sài được, có điều hai bác tôn trọng lựa chọn và quyết định của Tiểu Văn. Nhưng hai bác cũng vừa mới quen cháu, vẫn chưa hiểu nhiều về cháu, mấy ngày tới có thể tiếp xúc nhiều hơn, chuyện này hai đứa phải hiểu, tất nhiên hai bác hy vọng con gái mình tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, xứng đáng gửi gắm cuộc đời rồi. Tiểu Văn, nếu con nhất quyết làm như vậy, bố và mẹ con cũng sẽ tôn trọng con, nhưng mấy hôm nữa bố sẽ nói chuyện riêng với con, đồng thời giúp con đánh giá toàn diện về Lại Bảo, ha ha, Lại Bảo, cháu cũng không cần căng thẳng đâu, ít nhất bây giờ chú rất thích cháu, chú tin cô cũng thế…”

Bạn có phục không? Tôi phục sát đất ấy chứ.

“Được rồi, cứ thế đã, không phải có tiệc chào đón sao?” Bố Tiểu Văn cười, “Vậy bắt đầu từ bây giờ, Lại Bảo ở cùng chúng ta với tư cách con rể tương lai, lát nữa uống cùng bác mấy chén, lâu lắm rồi bác mới được nghỉ.”

Tôi gật đầu lia lịa thưa vâng, đưa bố mẹ Tiểu Văn ra khỏi phòng.

Trong thang máy, mẹ Tiểu Văn còn vuốt lưng tôi tỏ ý an ủi.

Tiểu Văn khoác tay tôi, tựa đầu vào vai tôi.

Bố Tiểu Văn nhìn tôi tươi cười, cố làm không khí trở nên thoải mái bằng cách hỏi tửu lượng của tôi và lũ bạn thế nào.

Tôi muốn chết.

Trên đường đi, nhân lúc chờ đèn đỏ tôi nhắn tin cho Thịt Chó: Gọi tất cả mọi người đến, tình hình có biến, chuyện có bầu bị lộ, hơn nữa bố mẹ Tiểu Văn là đại cao thủ, tuyệt đối không được khinh địch, tất cả những người có mặt tiến vào trạng thái chiến đấu cấp 1.

Trong căn phòng đã đặt trước, khi đưa bố mẹ Tiểu Văn tới, suýt chút nữa tôi đột tử.

Có Tiểu Phấn, Thịt Chó, có lão Phó… và Yến Tử! Có Tiểu Uyển! Mẹ nó, có cả lão Đường nữa!

Tôi cắn răng bước vào, đời người tự cổ tới nay có ai mà bất tử chứ.

Tiểu Văn ra vẻ thân quen, giới thiệu cho bố mẹ, giới thiệu đến Yến Tử và Tiểu Uyển tất nhiên ngớ ra, may mà lão Phó thông minh, giúp giới thiệu hộ, tất cả mọi người ngồi xuống.

Nhân lúc đang mải giới thiệu, tôi lao tới chỗ lão Phó hung dữ chửi cậu ta. Lão Phó rất oan ức, nói khi Thịt Chó gọi điện cho cậu ta, lão Đường nhờ đưa cô nàng Tiểu Uyển kia tới công ty cậu ta, nhờ cậu ta lắp máy tính, trốn sao được.

Tôi chửi tiếp: “Thế còn Yến Tử thì sao?”

Lão Phó cười: “Yến Tử nghe nói được đi ăn nhất định đòi đến, không sao đâu, cô ấy không biết gì cả, cũng chẳng nói hở được gì đâu.”

Tôi cáu: “Cô ấy và Cao Lộ Khiết là bạn thân, Cao Lộ Khiết là em Mạt Mạt! Ông muốn hại chết tôi à!”

Lão Phó không hiểu: “Mạt Mạt không phải bạn học cũ của ông sao? Ái chà! Nói hớ rồi hả, tóm lại ông và Mạt Mạt là thế nào hả?”

Mẹ nó, không nói rõ được rồi.

Tôi len lén quay sang định ca cho lão Đường một bài: “Ông đến thì đến chứ sao còn mang theo Nghê Tiểu Uyển hả!”

Lão Đường hoàn toàn không trả lời tôi, mặt đầy vẻ sung sướng bí mật nói: “Bảo gia, hôm nay tôi nắm tay Tiểu Uyển rồi đấy!”

… Luật pháp ơi, mày có bảo vệ lão Đường không?

Mọi người vào chỗ ngồi, thức ăn được bê lên, mọi người liên tục nâng cốc, trông thì có vẻ bình yên vô sự.

Nhưng tim tôi cứ treo lơ lửng, lo lắng không yên.

Vừa uống rượu, Thịt Chó và lão Phó phối hợp tường thuật lại quá trình yêu đương của tôi và Tiểu Văn cho bố mẹ cô ấy nghe, đồng thời tung hứng ăn ý thổi phồng những chuyện thú vị hấp dẫn trong ba tháng tôi theo đuổi Tiểu Văn, bố mẹ Tiểu Văn vừa nghe vừa mỉm cười, xem ra không thấy phản cảm, ngược lại còn rất thích thú.

Chỉ có điều sự việc đã phát triển đến nước không thể đoán trước được, chỉ có thể phá kịch bản gốc, tiếp tục phát triển theo tình huống hiện nay, vì thế trước mặt mọi người tôi tươi cười nói ra tin Tiểu Văn đã có bầu, đồng thời đánh mắt ra hiệu tùm lum.

Đám bạn này của tôi đều không ngốc, Thịt Chó, lão Phó và Tiểu Phấn đều lần lượt tỏ vẻ kinh ngạc, còn Tiểu Uyển và Yến Tử thì kinh ngạc thật.

“Còn tuyên bố nữa? Có phải tin gì mới đâu.” Lão Đường cười.

Nếu ánh mắt có thể giết người, cái tên đầu heo này giờ đã bị những ánh mắt giết người xung quanh giết cho tan xương nát thịt rồi.

Đối diện với sự nghi hoặc của bố mẹ Tiểu Văn, đầu óc tôi luôn ở trong trạng thái hoạt động hết công suất, bèn vội vàng giải thích: “Ha ha, chuyện này trước kia cháu có nói với lão Đường một lần và dặn đừng nói cho người khác biết vội.”

Bọn Thịt Chó phản ứng rất nhanh, bĩu môi trách tôi bạn bè mà thế à, còn lão Đường sau một phút ngập ngừng ngắn ngủi hình như cũng bắt đầu hiểu được cái tinh diệu bên trong, e dè gật đầu.

Tiểu Văn chỉ một đĩa thức ăn trên bàn: “Lão Đường, món thịt đầu lợn anh thích ăn nhất này! Ăn nhiều vào! Để bổ cho tốt!”

Mọi người bật cười, bố mẹ Tiểu Văn cũng cười, lão Đường không cam tâm đang định phản pháo thì bị ánh mắt sắc lẹm như dao của Tiểu Phấn bịt miệng, bèn cúi đầu không nói gì nữa.

“Văn à, các bạn con hay thật đấy.” Mẹ Tiểu Văn cười, vuốt tóc con gái.

Tiếp đó, sau khi giả bộ hỏi ý kiến Tiểu Văn, tôi đứng lên tuyên bố tin kết hôn, đồng thời nhấn mạnh chuyện điều kiện tự thân vẫn đang trong quá trình chờ sự khảo sát xét duyệt của bố mẹ Tiểu Văn.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lần này không ai giả vờ.

Sau một đợt giao lưu bằng ánh mắt, Thịt Chó hiểu ra vấn đề liền đứng dậy trước nâng cốc chúc mừng tôi và Tiểu Văn đầu bạc răng long, sau đó là lão Phó, Tiểu Phấn, lão Đường lần này cũng biết ý phối hợp, làm tôi cảm kích từ tận đáy lòng.

Đến lượt Yến Tử, mặt Yến Tử tối sầm, trừng mắt nhìn tôi một cái, đang định đứng dậy nói gì thì đã bị lão Phó nhận ra kéo lại, bảo con gái không tham gia vào chuyện này, Yến Tử hứ một tiếng, tôi lại thoát chết một lần.

Tiểu Uyển nâng cốc, nheo mắt nhìn tôi: “Lại Bảo, em cứ tưởng anh độc thân cơ! Không ngờ anh lại sắp kết hôn.”

Tôi vội vàng cười nói: “Tiểu Uyển, em mới quen anh có mấy ngày thôi mà.” Dứt lời bèn quay sang giải thích với bố mẹ Tiểu Văn: “Cô ấy là đồng nghiệp mới ở toàn soạn con mới tới, quen biết chưa lâu.”

Lão Đường chen lời: “Cháu cũng mới quen chưa lâu, nhưng bọn cháu là yêu từ cái nhìn đầu tiên! Cháu vốn không tin chuyện đó, giờ thì tin rồi!”

Tiểu Uyển đỏ mặt trách móc. Mọi người bật cười.

Tôi thò tay sờ thắt lưng, mẹ nó, hôm nay mình không mang phi đao! Yêu từ cái nhìn đầu tiên á? Lão Đường, ông đúng là đồ thiên hạ vô địch làm hại bạn bè!

Tôi lén quan sát bố Tiểu Văn, may mà vẻ mặt chú ấy rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì khác.

Tôi ra vẻ mỉm cười sung sướng, khách sáo mời mẹ Tiểu Văn ăn thức ăn, giơ cốc lên kính bố Tiểu Văn, lòng thầm nhủ: Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nữa, mau kết thúc cơn ác mộng này đi!

Đúng lúc này chuông điện thoại réo vang, mọi người nhìn nhau tìm nguồn phát ra âm thanh, Yến Tử đặt đũa xuống, rút di động ra rồi bắt máy.

“A lô? Tiểu Khiết à. Gì thế?”

Mồ hôi của tôi túa ra ròng ròng, đánh mắt ra hiệu cho lão Phó một cái, lão Phó lúc này lại chậm hiểu, ngạc nhiên nhìn lại, không hiểu ý tôi. Tôi lại ám hiệu cho Thịt Chó và Tiểu Phấn, Tiểu Phấn và Thịt Chó lập tức cố tình nói nói cười cười, gắp thức ăn và mời rượu bố mẹ Tiểu Văn.

Bên kia Yến Tử vẫn đang nói tiếp: “Tớ chẳng làm gì cả, ăn cơm thôi. Ừ, anh Dự, còn ai á? Còn anh rể cậu!”

Tôi đặt tay lên tim, căng thẳng đến nỗi bắp chân căng cứng. Con nhỏ Cao Lộ Khiết mồm to như cái loa phóng thanh này! Chắc chắn cô nàng nói hết cho Yến Tử nghe rồi!

“Không phải tụ tập, không có chuyện gì cả, anh Dự đưa tớ tới ăn cơm với anh rể cậu và vợ chưa cưới của anh rể cậu.”

Tôi sắp khóc đây.

May mà lúc này, lão Phó hiểu ra vấn đề, vội vàng đứng dậy, tóm lấy Yến Tử, khẽ nói: “Mất lịch sự! Gọi điện thì ra ngoài! Đừng ảnh hưởng đến mọi người!” rồi kéo Yến Tử ra khỏi phòng luôn.

Yến Tử không kịp nói gì khác, trước khi ra khỏi phòng còn lườm tôi một cái cháy mặt.

Trong phòng trở nên im lặng, không khí có vẻ hơi lạnh lẽo.

Mẹ Tiểu Văn cười hỏi Tiểu Văn: “Văn, cô bé đó có vẻ không vui.”

Tiểu Văn cười ngượng ngùng, cô ấy cũng không hiểu.

Nếu không sao người ta lại nói anh em tốt thì nghĩa khí chứ? Thịt Chó chính là loại đàn ông đích thực có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu!

Đúng vào giây phút nước sôi lửa bỏng này, Thịt Chó ghé đầu sang cười: “Thưa cô, cô bé vừa rồi là bạn gái của lão Phó, cháu… và chị cô ấy từng có thời gian yêu nhau, nên cô ấy nhìn thấy cháu và Tiểu Phấn ở bên nhau thường cố tình làm khó cháu, ha ha, lẽ ra chuyện xấu trong nhà không đem khoe ngoài đường, cô chú đừng để ý ạ!”

Tiểu Phấn là người vừa thông minh vừa trọng tình nghĩa, nghe thế bèn liếc xéo Thịt Chó một cái và cho cậu ta một đấm: “Anh còn dám nói ra à! Đám đàn ông mấy người đúng là!”

Tôi cảm động rưng rưng nước mắt, đúng là anh hùng! Lẽ nào hai vị chính là thư hùng song hiệp trong truyền thuyết? Đại ân đại đức này đến lúc không còn răng cũng khó quên, đến lúc cắt cổ cũng khó quên!

May mà bố mẹ Tiểu Văn cười rất vui vẻ! Mẹ cô ấy còn vừa cười vừa chỉ Thịt Chó: “Thằng bé này đẹp trai, miệng lưỡi ngọt ngào, Tiểu Phấn có mắt chọn người lắm.”

Tiểu Văn kéo tay mẹ làm nũng: “Mắt nhìn người của con thế nào?”

“Nó còn tốt hơn!” Mẹ Tiểu Văn cười, “Muốn biết một người thế nào thì cứ xem bạn bè của anh ta ra sao, bây giờ nhìn thấy rồi, Lại Bảo là một người rất tốt bụng!”

“Xí.” Mọi người đồng thanh nói.

Bố mẹ Tiểu Văn cười tươi roi rói.

Không khí trở nên thoải mái. Trái tim vừa chơi tàu lượn siêu tốc của tôi lại lần nữa đáp đất an toàn.

Cửa phòng mở ra, lão Phó ngại ngùng cười với mọi người: “Yến Tử đi rồi, không sao, con gái đều thế cả, sáng mưa chiều nắng ấy mà, chúng ta cứ ăn đi, cô chú, cháu ngại quá.”

Thế là mọi người bắt đầu ai vào vai nấy, gắp thức ăn, mời rượu, bố Tiểu Văn đã hơi say, sắc mặt đỏ hồng, nhưng vẫn còn rất cao hứng.

Tôi đang vừa ăn vừa trò chuyện thì di động kêu, có tin nhắn, Mạt Mạt, bốn chữ: Vợ chưa cưới nào?

Chuyện này tin nhắn có thể giải thích rõ ràng sao? Tôi trả lời ba chữ: Một trò đùa.

Di động không kêu nữa, haizz, Thượng đế phù hộ, đêm nay tốt nhất là đêm bình an của tôi.

Những người ngồi quanh bàn ví dụ như tôi, Thịt Chó và người có tâm trạng không tốt lắm là lão Phó rất kiềm chế nên vẫn còn rất tỉnh táo, không uống quá nhiều rượu, bố Tiểu Văn cũng biết uống một chút, sau đó đã có vẻ say.

Mẹ Tiểu Văn bảo tôi: “Bình thường chú cháu làm việc rất bận, áp lực khá lớn, cơ hội được thoải mái uống rượu trò chuyện thế này một năm chưa chắc đã có một lần.”

Nghe thấy thế Tiểu Văn bắt đầu thấy thương bố.

Trên bàn tiệc còn một người nữa cũng say, đó là anh bạn trẻ Đường Đôn của chúng ta.

Nhưng mọi người đều chú ý đến điều đó, nhân lúc lão Đường đã say mà chưa bắt đầu nói nhăng nói cuội, mọi người hỏi ý kiến của bố mẹ Tiểu Văn, sau khi nhận được câu trả lời đã cơm no rượu say liền lập tức rút quân!

Rời khỏi khách sạn, ai về nhà nấy, để giữ tỉnh táo, tôi uống tổng cộng không quá một cốc rượu trắng, vẫn lái xe tốt.

Sau khi chào tạm biệt nhau ở cổng khách sạn, tôi lái xe đưa bố mẹ Tiểu Văn về khác sạn. Trên đường đi, mẹ Tiểu Văn ngập ngừng định nói gì mấy lần, cuối cùng khéo léo bảo: “Nhiều năm không gặp nên muốn ngắm Tiểu Văn lâu một chút, cũng để Tiểu Văn ở bên mẹ nhiều một chút.”

“Lại Bảo, cô xin lỗi trước nhé, có thể không được lịch sự lắm nhưng… nhà cháu còn phòng trống không?”

Có thể từ chối được sao?

Tôi đưa bố mẹ Tiểu Văn tới khách sạn lấy đồ ngủ và một ít đồ dùng hàng ngày rồi lại quay về nhà tôi. Về đến nhà liền vội vàng mời cô chú ngồi, kính cẩn rót nước cho cô chú.

Mẹ Tiểu Văn hình như rất vừa ý với ngôi nhà, đi tham quan một vòng bèn quay lại phòng khách nhìn tôi: “Thuê hay là mua hả cháu?”

“Mua ạ,” tôi thành thật khai báo, “Trả góp cô ạ.”

“Ừ, tốt, như thế mới yên tâm.” Mẹ Tiểu Văn cười, “Thanh niên là phải tự lập, không thể dựa dẫm vào bố mẹ được.”

Dứt lời bèn lấy bức ảnh ghép của tôi và Tiểu Văn trên giá xuống ngắm nghía một lúc, cuối cùng tổng kết một câu: “Rất xứng đôi.”

Câu này… là phúc? Hay là họa?

Bốn người ngồi ngoài phòng khách trò chuyện một lúc nữa. Hầu như đều là bố mẹ Tiểu Văn hỏi, tôi trả lời. Không phải là câu hỏi lựa chọn, không điền vào chỗ trống, không được phán đoán, tất cả đều là đề hỏi đáp, làm cho tôi mệt bã người.

Cuối cùng đã muộn lắm rồi, muộn đến nỗi bố Tiểu Văn đã tựa lưng vào thành ghế sofa mắt nhắm mắt mở, cuộc nói chuyện kết hợp giữa hội đàm, biện luận và hỏi đáp mới tạm thời kết thúc.

Tất nhiên là bố mẹ Tiểu Văn ngủ trong phòng ngủ rồi, nhưng khi hai cô chú tắm rửa chuẩn bị đi ngủ tôi mới chợt ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm túc và mang tính nguyên tắc – tôi và Tiểu Văn phải ngủ cùng nhau! Tôi không thể đợi bố mẹ Tiểu Văn ngủ rồi ra sofa ngủ được, nhỡ họ tỉnh dậy giữa đêm thì… thế thì tôi và Tiểu Văn ngủ trong phòng làm việc, như thế cũng hơi khiến tôi tim đập chân run, dù gì tối qua tôi vừa hôn Tiểu Văn say đắm trong cơn say xong, tuy không xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng vẫn hơi nhấp nhổm.

Tiểu Văn cũng nghĩ tới điều đó, bèn bước tới bên cạnh tôi dịu dàng an ủi, nói ngủ cùng giường cũng không sao, cô ấy tin tưởng tôi, cũng tin tưởng chính mình.

Trước khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ Tiểu Văn kéo tôi và Tiểu Văn lại gần, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Hai đứa không được làm tình đâu đấy, Văn, con mang bầu hơn hai tháng, làm tình nếu không cẩn thận sẽ bị sảy thai.”

Tôi lập tức gật đầu thề thốt, Tiểu Văn đỏ mặt đẩy mẹ vào phòng ngủ. Nói thực nhé, đây là lần đầu có một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi nói cái từ “làm tình” này trước mặt tôi, vì thế tôi hơi ngại.

Đêm khuya thanh vắng, tôi và Tiểu Văn nằm trên tấm nệm trong phòng làm việc, im lặng nhìn nhau.

“Làm thế nào bây giờ?”

Một câu hỏi đã khái quát được tình trạng hiện nay của tôi và Tiểu Văn, cô ấy làm thế nào bây giờ? Tôi làm thế nào bây giờ? Chúng tôi làm thế nào bây giờ?

Vừa nói ra một câu chúng tôi bắt đầu bàn bạc sôi nổi. Dù gì tình thế hiện nay hoàn toàn khác với những gì chúng tôi nghĩ trước kia.

Rõ ràng là hiện giờ Tiểu Văn đang ở vào thế cưỡi lên lưng hổ.

Kế hoạch ban đầu là tôi giả làm bố đứa trẻ, như thế bố mẹ Tiểu Văn trở về, mọi người gặp mặt, Tiểu Văn sẽ lạnh lùng cho bố mẹ biết, mình sống rất tốt, có gia đình, có sự nghiệp, có tình yêu, còn có cả kết tinh của tình yêu, không cần bố mẹ lo lắng.

Nhưng giờ đây tin bố mẹ cô ấy chuẩn bị tái hôn đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch ban đầu, họ tái hôn là sự hận thù của Tiểu Văn với họ cũng tiêu tan, thêm vào đó là nỗi nhớ thương tích lũy sau nhiều năm xa cách bùng phát, cả gia đình đoàn tụ, gương vỡ lại lành, hòa hảo như xưa thì tất nhiên chuyện đứa trẻ trong bụng không phải chỉ cần Tiểu Văn quyết lầ xong nữa. Chuyện hôn nhân, chuyện sinh con của Tiểu Văn bố mẹ cô ấy chắc chắn sẽ hỏi tới.

Thực ra nếu không có sự xuất hiện của nhân vật “tôi”, sau khi bố mẹ cô ấy công bố chuẩn bị tái hôn, Tiểu Văn hoàn toàn có thể đưa đứa con ra nước ngoài cùng bố mẹ mình, đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu phải thế, nhưng bố mẹ cô ấy lại không nhắc đến chuyện tái hôn trong email, nhất quyết đòi gặp mặt cho cô ấy niềm vui bất ngờ, lần này thì vui rồi, Tiểu Văn không đi được nữa rồi, vì tôi còn sờ sờ đây, tôi càng không thể cùng gia đình ba người họ ra nước ngoài. Vậy Tiểu Văn ở lại trong nước, còn tôi với tư cách là bố đứa trẻ tất nhiên phải chịu trách nhiệm. Trách nhiệm đó chính là điều mà hôm nay Tiểu Văn đưa ra trong sự bất lực – kết hôn.

Sau khi phân tích rõ ràng toàn bộ nhân quả xong, tôi và Tiểu Văn lại im lặng.

Trong bóng tối, Tiểu Văn đột nhiên quay sang đặt cánh tay lên ngực tôi.

“Ôm em đi.”

Sau một giây ngạc nhiên, tôi giơ tay ra ôm chặt Tiểu Văn vào lòng. Tôi biết Tiểu Văn chỉ cần một vòng tay, lòng cô ấy đang rối bời, cảm thấy có lỗi với tôi.

Cái ôm này không liên quan đến tình cảm.

“Bảo, hay là… chúng ta kết hôn đi.” Tiểu Văn gối đầu trong lòng tôi, đột nhiên khẽ nói, hơi thở nhẹ nhàng ve vuốt cổ tôi, “Chúng ta kết hôn giả…”

Lòng tôi lạnh ngắt, tôi khẽ ngắt lời cô ấy: “Không được!”

“… Tại sao? Em sẽ không đeo bám anh đâu!”

“Không phải lí do đó.”

“Vậy…”

“Tiểu Văn, anh đã kết hôn rồi.”

“Cái gì?”

Đây là một câu chuyện rất dài và phức tạp, muốn nói rõ nguyên do cuộc hôn nhân hợp đồng của tôi bây giờ thì buộc phải kể về Mạt Mạt trước, mà nhắc đến Mạt Mạt thì nhất thiết phải kể rõ từng mối quan hệ giữa tôi và cô ấy. Vì thế câu chuyện này phải bắt đầu kể từ mối tình đầu của tôi và Mạt Mạt cho tới bây giờ dù tôi rất không muốn.

Hễ nhắc đến mối tình đầu, rất tự nhiên tôi nhớ lại rất nhiều cảnh tượng và chi tiết, điều đó cũng làm tôi không ít lần chìm vào suy tư, sau đó kể đến đoạn mấy năm qua không có tin tức gì, kể đến cuộc trùng phùng ngỡ là trùng hợp, kể đến tất cả mọi chuyện xảy ra từ cuộc gặp gỡ đó cho đến bây giờ.

Trong quá trình tôi kể, Tiểu Văn luôn gối đầu trong lòng tôi, không xen lời, không nói một câu, chỉ im lặng lắng nghe, hơi thở đều đặn đến độ tôi tưởng cô ấy đã ngủ rồi.

“Vì vậy em hiểu chưa? Anh không thể diễn kịch kết hôn giả với em vì anh đã có một cuộc hôn nhân giả để giúp người khác rồi.” Kể xong tất cả mọi chuyện, tôi thở dài.

Tiểu Văn nằm trong lòng tôi không nói gì.

“Tiểu Văn?” Tôi hơi điều chỉnh tư thế một chút để có thể cúi xuống nhìn cô ấy, tôi tưởng cô ấy ngủ rồi.

Trong bóng tối, tôi nhìn thấy đôi mắt Tiểu Văn ngời sáng nhìn mình.

“Em… sao thế?” Tôi hơi ngạc nhiên, khẽ cử động cánh tay.

Nhưng Tiểu Văn lại không biết ý gối sang chỗ khác mà ngược lại còn áp sát đầu vào chặt hơn, ngẩng lên nhìn tôi: “Bảo, hôm qua anh khóc có phải là vì cô Mạt Mạt đó không?”

Tôi không nói gì.

“Vậy lúc nãy ăn cơm, anh rể mà cô bé tên Yến Tử mà lão Phó đưa tới cũng là anh, đúng không?” Tiểu Văn lại hỏi, giọng nói rất nhẹ.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, tôi im lặng nhìn Tiểu Văn, coi như ngầm thừa nhận.

Tiểu Văn khẽ thở ra, cuối cùng cũng chịu di chuyển cái đầu.

Tôi thầm lấy làm sung sướng, nói thực chứ cánh tay tôi tê dại rồi, nó giữ ở tư thế này lâu quá rồi, nó cần tự do.

Điều làm tôi kinh ngạc, thậm chí cứng đờ cả người là Tiểu Văn không hề rời khỏi vòng tay của tôi mà là vươn người lên, áp môi vào má tôi.

Thật đấy, đó không phải là hôn, tuyệt đối không phải là hôn, cô ấy chỉ áp môi và mũi lên má tôi sau đó nhẹ nhàng, chầm chậm dụi dụi một chút. Sau đó Tiểu Văn lùi lại, chậm rãi nằm sang bên cạnh.

Cơ thể tôi vẫn đang cứng đờ, động tác của Tiểu Văn không phải là hôn mà còn hơn cả hôn, rất kì lạ, rất diệu kì, làm cho máu tôi sôi lên sùng sục.

“Hì hì, bố của con em là chồng người khác, thật là thú vị.” Tiểu Văn nằm cạnh tôi, khẽ cười.

Tôi không hiểu rõ ý cô ấy, không dám tùy tiện mở miệng.

Tôi không nói gì, cô ấy cũng không nói gì, trong bóng tối hai chúng tôi cùng nằm ngửa, mở mắt im lặng.

Một lúc lâu sau, Tiểu Văn khẽ nói như thì thầm vào tai tôi:

“Bảo, anh yêu Mạt Mạt, đúng không?”

Tư duy của tôi chết đứng, trong khoảnh khắc, câu hỏi của Tiểu Văn hoàn toàn cưỡng bức bộ não của tôi. Trong đầu tôi ngập tràn câu nói đó, chúng bay qua bay lại, lộn lên lộn xuống, thay đổi kiểu chữ.

Tôi yêu Mạt Mạt ư?

Nói thực trước kia hình như tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, nhiều nhất chỉ cảm thấy mình thích cô ấy, hơn nữa còn xen kẽ cảm giác có lỗi với mối tình đầu, nhưng thích và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lưu luyến quá khứ và yêu lại càng là hai chuyện khác nhau. Vậy tôi nguyện đối xử như vậy với Mạt Mạt có phải vì tôi yêu cô ấy thật không? Yêu bao nhiêu? Nửa cân hay một cân? Liệu có phải là loại tình yêu nếu có thêm thời hạn thì sẽ là tình yêu vạn năm?

Hơn nữa, chữ yêu đẹp đẽ cao quý này đã bị quá nhiều người, và cả cuộc sống cũng như lòng người thời nay làm hoen ố rồi, chỉ có thể nghe thấy những câu như anh yêu em, em yêu anh này trong phim Hàn hoặc những bộ phim truyền hình kém chất lượng của nước nhà mà thôi, trong cuộc sống của tôi, của bạn bè tôi gần như không ai nhắc đến chữ này, cho dù có nhắc đến thì cũng chỉ là để đùa vui.

Chúng tôi thường hay hỏi là: “Ấy? Ông với cô nàng là chơi thật hả? Thật hả?” Hỏi như thế đã là tương đương với hỏi có yêu không rồi, nhưng những câu hỏi như có yêu không từ thốt ra thoải mái tùy tiện như đánh trung tiện đến giờ đã thành chán chẳng buồn nói rồi.

Yêu không cần nói mà chỉ cần làm thôi.

Chuyện làm không đơn giản chỉ là lên giường mà còn bao gồm rất nhiều hành động khác. Thế giới bây giờ là vậy, nói yêu không phải là yêu, dùng hành động chứng minh mới là yêu.

Nếu nói như vậy thì tôi yêu Mạt Mạt ư? Ý tôi là tôi chơi thật sao?

Có hơi giống, nếu không sao tôi lại hết lần này đến lần khác chịu đựng tất cả những việc Mạt Mạt làm với mình?

Thấy tôi im lặng rất lâu, Tiểu Văn nằm cạnh huých nhẹ tôi hai cái.

“Này, có phải không?”

Tôi tiếp tục im lặng, may mà trong bóng tối Tiểu Văn không nhìn thấy vẻ khó xử của tôi.

“Tối đó anh khóc là em biết ngay vì một cô gái, hơn nữa anh yêu cô ấy.” Tiểu Văn khẽ thở, không để ý đến tôi, cứ tự mình độc thoại, “Chúng ta đều không còn trẻ con nữa, đều có không chỉ một cuộc tình, anh hiểu, em cũng hiểu, không yêu sẽ không đau khổ, đúng không?”

Giọng nói nhẹ như vậy nhưng lại đập mạnh vào lòng tôi.

“Bảo, vậy anh đối với em thì sao? Anh cảm thấy có phải cũng là yêu không?” Đột nhiên Tiểu Văn hỏi như vậy, hơn nữa còn hỏi rất dứt khoát, rất thẳng thắn, thậm chí giọng nói không có vẻ gì đùa cợt.

Tôi ngớ người.

Không phải chứ Tiểu Văn? Lúc này còn tăng áp lực cho anh? Tôi đã đội một tòa Ngũ Hành sơn rồi, em lại còn dán thêm một tờ giấy ghi “Án ma ni bát di hồng” sao?

Tiểu Văn khẽ quay đầu sang thấy tôi đang trợn mắt nhìn cô ấy trong bóng tối, Tiểu Văn cười: “Hi hi, em đùa ấy mà, Bảo, anh là bạn em, cũng là ân nhân của em.”

Tôi không dám thở phào, cảm thấy cô ấy còn chưa nói hết.

Quả nhiên Tiểu Văn nói tiếp: “Bảo, anh đồng ý giúp em vì anh là người tốt bụng, còn anh giúp cô Mạt Mạt đó, lại còn đau lòng vì cô ấy, không cần em nói chắc anh cũng biết là vì sao rồi.”

Vừa rồi Tiểu Văn vừa giơ tay ra khẽ vuốt má tôi, nhìn tôi như một đứa trẻ: “Bảo, em đã từng lỡ mất người mình yêu, cũng đã từng mất đi người mình yêu, em không muốn anh cũng phải đau lòng như em.”

“Anh không đau lòng, có lòng mới đau được chứ!” Tôi cười cợt, quay mặt đi tránh bàn tay Tiểu Văn.

Không biết Tiểu Văn lên cơn gì, cô ấy lại giơ tay ra bóp chặt cằm tôi, xoay mặt tôi lại: “Bảo, em không biết anh và Mạt Mạt là thế nào, có thể vì cô ấy giấu anh, lừa anh nên anh giận, nhưng em cũng là phụ nữ, đứng trên góc nhìn của phụ nữ em cho anh biết, dù kết hôn giả hay thật, không có cô gái nào lại lấy bừa một người, nếu không có khó khăn, làm gì có cô gái nào muốn đem hôn nhân ra làm bia đỡ đạn?”

Tôi ngoẹo đầu nhìn chăm chăm vào mắt Tiểu Văn trong bóng tối.

“Anh nói đi chứ!” Ánh mắt Tiểu Văn có vè giận dữ.

Tôi gắng sức mở miệng, líu ríu nói: “Em… bóp… cằm… anh… chặt quá, anh… không… nói được.”

Tiểu Văn ngẩn ra vội buông tay rồi bật cười.

Tôi giãn gân giãn cốt cho cái cằm của mình rồi nói với Tiểu Văn: “Được rồi, được rồi thưa cô Tiểu Văn, cô đừng tưởng tượng nữa, lấy đâu ra lắm tình với yêu cho cô tưởng tượng nữa, anh chỉ kể cho em nghe tại sao anh không thể kết hôn giả với em để lừa bố mẹ em. Em lại đi giảng bài cho anh.”

“Em muốn tốt cho anh thôi.” Tiểu Văn giơ tay búng mũi tôi.

Tôi tránh né, chộp lấy tay cô ấy, nhấc người lên nhìn cô ấy.

Tiểu Văn sững ra: “Anh làm gì thế?”

“Anh bảo này Chu Tiểu Văn, sao đột nhiên anh thấy cả ngày hôm nay em rất là thân mật với anh nhé? Đóng kịch trước mặt bố mẹ em thì bỏ qua, nhưng bây giờ có hai đứa mình, em vẫn đùa cợt, chọc ghẹo anh.” Tôi nheo mắt, nhướn mày, “Em nói thật đi, tối qua hai chúng ta có…”

Tiểu Văn vội vàng tránh né anh mắt tôi, tuy nhìn không rõ nhưng tôi đoán cô ấy đỏ mặt rồi: “Anh lại ăn nói lung tung, em đánh anh một trận bây giờ!”

“Được rồi, em lo việc của em đi, đừng bận tâm đến chuyện người khác nữa, chúng ta đừng lạc đề được không?” Tôi nắm tay Tiểu Văn, nằm xuống bên cạnh cô ấy.

Tiểu Văn cũng không giẫy giụa để mặc tôi nắm tay cô ấy đặt lên ngực mình.

“Thôi, anh đã giúp em nhiều lắm rồi.” Tiểu Văn vừa nói vừa vỗ ngực tôi, “Cứ cố qua nốt mấy ngày tới đã, đợi bố mẹ em đi rồi mình bàn tiếp.”

“Bố mẹ em chắc không giục bọn mình cưới xin gì luôn chứ?” Tôi lo lắng hỏi.

“Chắc là không đâu, bố mẹ em không bảo thủ thế đâu.” Tiểu Văn đáp.

Tôi gật đầu, điều đó tôi cũng đã nhận ra, trước khi đi ngủ câu nói “Không được làm tình” của mẹ Tiểu Văn vẫn còn vang vọng trong đầu tôi.

“Ngủ đi.” Tiểu Văn biếng nhác nói, “Ngày mai em định đưa bố mẹ đi chơi đây đó, anh có thời gian không? Không có thì thôi.”

“Anh sẽ cố sắp xếp.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai chúng tôi gần nhau trong gang tấc, chúc nhau ngủ ngon xong, mỗi người lại mải nghĩ chuyện người ấy, đối xử với nhau tương kính như tân.

Tôi quả thực cũng hơi buồn ngủ, cả ngày chạy long sòng sọc, tinh thần lại luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ, thế này đúng là cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi.

Khoảng năm phút sau, Tiểu Văn đột nhiên quay đầu sang khẽ nói: “Bảo, anh ôm em đi, lâu lắm rồi không có ai ôm em, em thấy rất dễ chịu.”

Tôi điều chỉnh tư thế, giang tay ra, tôi vốn là người lấy việc giúp người làm vui mà.

Tiểu Văn dụi dụi đầu, tìm một tư thế thoải mái trong lòng tôi rồi chìm vào giấc ngủ.

Khoảng năm phút sau, Tiểu Văn lại khẽ nói: “Bảo. em cảm thấy Mạt Mạt…”

“Bạn kia, lúc ngủ không được nói chuyện!” Trời ơi, tôi đã gần ngủ rồi.

“Hứ.” Tiểu Văn giả bộ giận dữ, ép mạnh đầu xuống.

Tất cả im lặng.

Tôi không ngủ được, đúng là, Tiểu Văn tự dưng trở nên vô cùng thân mật với tôi, điều này càng làm tôi nghi ngờ tối qua đã xảy ra chuyện gì, vì con gái hầu như đều như vậy, trước khi lên giường rất e ấp thẹn thùng, dịu dàng e lệ. Một khi đã có sự kiện cởi nở đối diện thì bắt đầu mở lòng hơn nhiều, trêu đùa cãi cọ, làm nũng lên cơn hấp đều được, không cần phải tránh né nữa.

Lẽ nào… vậy sao Tiểu Văn không chịu nhận? Trên đời này có chuyện tốt thế sao?

Hôm sau mọi việc diễn ra như bình thường, ít nhất tôi cũng có thời gian hơn nửa ngày lái con Hummer của Thịt Chó đưa Tiểu Văn và bố mẹ cô ấy đi tham quan Trùng Khánh.

Về cơ bản đó lại là một ngày mệt mỏi.

Buổi sáng, tôi đưa bố mẹ Tiểu Văn đến mấy nơi, gọi là địa danh nổi tiếng, trên thực tế cũng chỉ là mấy cảnh đẹp củaTrùng Khánh, trên đường đi, mẹ Tiểu Văn nhiều lần xuýt xoa: “Mấy năm không về nước rồi, tốc độ phát triển của Trung Quốc thật là đáng kinh ngạc!”

Buổi trưa, tôi đưa gia đình ba người này đi ăn các món đặc sản, bố Tiểu Văn nhiều lần xuýt xoa: “Nhà hàng đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài rất nhiều, nhưng chẳng nhà nào có món ăn Tứ Xuyên chính tông thế này!”

Buổi chiều, sau khi dạo phố mua ít đồ xong, mẹ Tiểu Văn nhất quyết yêu cầu phải đưa Tiểu Văn đi khám, chúng tôi bèn cùng tới bệnh viện, cho Tiểu Văn kiểm tra toàn diện và kĩ càng, tôi chạy theo sau, lấy số, nộp tiền, trong lòng thầm nghĩ: May mà không làm xét nghiệm ADN.

Sắp đến giờ đi làm, tôi cũng sắp mệt bã người ra rồi, thế là tôi uyển chuyển thận trọng cho hay tôi phải đi làm. Bố mẹ Tiểu Văn đều rất hiểu biết, thanh niên coi trọng sự nghiệp là chuyện tốt, đừng làm ảnh hưởng đến công việc, cứ đi đi, có Tiểu Văn đi cùng là được rồi.

Tâm trạng tôi lập tức trở nên vui tươi phơi phới, đúng là như được trốn học đi chơi!

Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, tôi chào tạm biệt cả nhà Tiểu Văn, chuẩn bị lái xe phóng đi thì mẹ Tiểu Văn tươi cười bước tới, dặn dò tôi lái xe cẩn thận, chú ý sức khỏe, sau đó nói: “Hết giờ làm nhớ về sớm một chút, nếu không có gì cần thiết thì đừng đi tiếp khách, tối qua hai cô chú đã bàn bạc một số chuyện, tối nay khi nào cháu về, cô chú sẽ bàn về chuyện đám cưới của cháu và Tiểu Văn.”

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Tôi tới toà soạn, chẳng có tâm trạng làm việc, ngập ngừng một lúc đành gọi điện cầu cứu, tôi lần lượt gọi cho Thịt Chó và lão Phó, cuối cùng nghĩ ra được một đối sách, tối nay mọi người lại tụ tập ở nhà tôi, không được đến tay không, phải mua mấy món quà nhỏ bày tỏ sự kính trọng của người dưới, mượn cớ bữa tiệc hôm qua quá gấp gáp, không kịp chuẩn bị gì cả nên tối nay mới đến bày tỏ tấm lòng.

Sau đó tất cả mọi người sẽ ngồi ở nhà tôi trò chuyện buôn bán, nếu nói đến chuyện kết hôn mọi người sẽ chen vào góp ý, tán thành là giả, phá hoại là thật, nhiều cái mồm như thế ít nhất cũng đẩy sự việc lùi lại được một chút, không đến nỗi để tối nay bố mẹ Tiểu Văn đập bàn quyết định luôn.

Tôi tới ban tin tức tìm lão Đường, nói rõ với cậu ta những việc phải làm tối nay, dặn cậu ta không được mang Nghê Tiểu Uyển tới, hơn nữa lúc đó phải chú ý phối hợp, không được tự do phát huy, nghiêm túc quán triệt chấp hành kĩ chiến thuật đã đề ra từ trước, phải phối hợp ăn ý với mọi người, không được tự hành động.

Lão Đường gật đầu lia lịa, nhưng trước khi đi lại nói một câu làm tôi đau hết cả đầu:

“Yên tâm đi, tối nay nhìn tôi đi! Ông đúng là trước cửa nhà góa phụ thật lắm thị phi.”

Khi tôi trốn trong phòng họp hút thuốc thì nhận được hai tin nhắn của Mạt Mạt:

“Anh đang ở đâu?”

“Bảo, em có việc gấp cần gặp anh.”

Tôi không trả lời, giờ phút này tôi thực sự không có tâm trí đâu mà làm mình thêm rối loạn, trong lòng tôi ít nhiều vẫn còn oán hận Mạt Mạt.

Tôi hút hai điếu thuốc, ngồi nhìn trời tối dần rồi gọi điện cho Tiểu Văn. Được biết cả nhà cô ấy đã về nhà tôi, đang chuẩn bị cơm tối. Tôi lén nói cho cô ấy biết chuyện đã gọi người đến giúp.

Tôi cúp máy, liên lạc với đồng đảng, làm tốt công tác chuẩn bị, tất cả thực hiện theo kế hoạch.

Tôi chào mọi người, ra khỏi tòa soạn lái xe về nhà.

Khi tôi vào nhà, đập vào mắt tôi là một khung cảnh tấp nập bận rộn, Tiểu Văn quấn tạp dề mở cửa cho tôi, trong phòng phảng phất mùi thức ăn thơm phức. Xem ra sắp được một bữa ngon lành rồi. Người nấu cơm là Tiểu Văn và mẹ cô ấy, bố Tiểu Văn bày bát đũa, nhìn thấy tôi liền gật đầu cười cười.

“Sắp xong rồi!” Tiểu Văn cười, nháy mắt với tôi.

Tôi vội thay dép rồi xông thẳng vào nhà bếp, hỏi xem có cần tôi giúp gì không, bị mẹ Tiểu Văn cười đẩy ra ngoài.

Trên chiếc bàn ăn trong phòng ăn đã bày rất nhiều bát đĩa to nhỏ, trông rất ngon. Bố Tiểu văn cười bảo tôi ngồi đi, trong tay cầm một chai rượu trắng rót cho tôi một cốc, quy tắc này tôi cũng biết, làm sao mà để người ta rót rượu cho tôi được, thế là vội vàng đứng dậy giành lấy chai rượu rót đầy chiếc cốc trước mặt chú ấy.

Nói thực bố mẹ Tiểu Văn đều rất tốt, vừa rồi vừa bước vào nhà, chào đón tôi là một cảm giác thoải mái ấm áp viên mãn, gần như khiến tôi có ảo giác, tưởng mình đã trở về quê nhà Đông Bắc, chuẩn bị ăn cơm Đông Bắc của bố mẹ tôi làm. Nghĩ thế lòng lại thấy khó chịu, nói dối hai vị trưởng bối một chuyện lớn như vậy thực sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Chỉ có điều bây giờ đã cưỡi lên lưng hổ rồi, không thể xuống được, không phải người ta nói, nếu bạn nói dối một lần thì sẽ phải bịa ra cả trăm lời nói dối khác để lấp liếm hay sao. Hiện tại cứ thế này đã, đến đâu hay đến đó.

Bốn chúng tôi cùng ngồi ăn cơm, bố mẹ Tiểu Văn không đề cập đến chuyện cưới xin của tôi và Tiểu Văn, chỉ nói về những chuyện thấy hôm nay, phần lớn là nhớ lại quá khứ và nói về nỗi nhớ thương Tiểu Văn, nhưng trong bữa cơm, ánh mắt hai cô chú nhiều lần giao nhau, ý tứ rất sâu xa, điều đó khiến tôi hiểu rằng họ dành trọng điểm vào cuộc nói chuyện sau bữa cơm.

Tôi hơi sợ.

Bữa cơm này tôi ăn rất vất vả, tôi mải suy nghĩ xem cơm xong mình sẽ phải đối diện với những khó khăn và thách thức gì, cả bàn cao lương mỹ vị mà tôi ăn như nhai sáp nến. Tôi uống cùng bố Tiểu Văn một cốc rượu trắng, cảm thấy đúng là rượu làm người ta dũng cảm, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn.

Thấy bữa tiệc gia đình đã sắp đi đến hồi kết, tôi kiếm cớ vào nhà vệ sinh gọi điện cho Thịt Chó “Thông báo cho các đơn vị, lập tức hành động!”

Tôi về bàn, uống thêm vài chén, trò chuyện thêm đôi câu, bữa tối kết thúc, thế là tôi và Tiểu Văn cùng thu dọn bát đĩa, không cho bố mẹ cô ấy nhúng tay vào, ra phòng khác nghỉ ngơi uống trà. Ánh mắt bố mẹ Tiểu Văn có vẻ tán thưởng, làm sao họ biết tôi đòi rửa bát hoàn toàn là để kéo dài thời gian, để tránh trước khi cứu binh tới thì cuộc nói chuyện đã bắt đầu, đồng thời một khi đã bắt đầu thì không thể cứu vãn nổi.

“Căng thẳng không?” Lúc rửa bát Tiểu Văn đột nhiên cười tít mắt hỏi tôi.

Tôi trợn mắt nhìn lại.

“Không sao đâu, Bảo, em đã nghĩ kĩ rồi, nếu không còn cách nào khác, em sẽ ôm hết trách nhiệm về mình.” Tiểu Văn vẫn đang cười, nhưng nụ cười không còn ngọt ngào, thoải mái như vừa rồi nữa.

“Ôm thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

Tiểu Văn cúi đầu im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Em nói con không phải là của anh.”

“Bố mẹ em có tin không?”

Tiểu Văn liếc xéo nhìn tôi một cái: “Vốn có phải của anh đâu.”

Ớ, shit, nhập vai quá quên mất.

“Em có cần tự hủy hình tượng vậy không?” Tôi đã hiểu ý Tiểu Văn.

Tiểu Văn nhún vai, bĩu môi không nói gì.

Tôi cười an ủi: “Không sao đâu, đợi chút nữa quân của anh đến, sự việc sẽ không đến nước đó đâu, anh không tin mấy cái mồm của chúng ta không nói lại được bố mẹ em.”




Tường đổ người, người đẩy không được coi là tàn nhẫn. Bạn thử người đổ tường, tường đập lại xem.

Ngày 28 tháng 12.

Mưa có tuyết.


/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status