La Hoành Dã cũng có chút nghiên cứu đối với Thú Ngữ, mấy câu thì thầm này của hắn, chính là dặn dò Thiên Phạt Chi Ưng tìm kiếm kỹ lưỡng, đem tất cả chi tiết báo cáo cẩn thận.
Thiên Phạt Chi Ưng chỉ phát ra tiếng phì phì trong mũi để đáp lại La Hoành Dã, đây là một loại thái độ cao ngạo, nhưng La Hoành Dã cũng không dám có chút nào bất kính.
Cho dù đối mặt chỉ là một con linh thú phi cầm, hắn cũng không dám đắc tội. Dù sao, đây là vật trấn sơn mượn của Thiên Phạt Sơn Trang. Đừng nói là Thiên Phạt Chi Ưng này thực lực bản thân không thua kém bọn họ, đơn giản chỉ cần bốn chữ Thiên Phạt Sơn Trang, bọn họ cũng không thể không nhún nhường mấy phần.
Ở đây rất ít có người hiểu được Thú Ngữ, cho dù hiểu được, cũng không biết nhiều, vì vậy cũng không biết La Hoành Dã nói cái gì, nhưng bọn họ từ trong biểu hiện và thần tình mà La Hoành Dã mà nhìn, kỳ thực cũng đoán được một chút. Đều là vô cùng cảnh giác dò xét xung quanh, phảng phất giống như sợ Tần Vô Song đột nhiên từ trong chỗ tối nào đó nhảy ra vậy.
Bọn họ nghe không hiểu, nhưng Tần Vô Song trái lại nghe rất rõ ràng. Hắn đối với nghiên cứu Thú Ngữ còn tinh thông hơn La Hoành Dã mấy phần. Vừa nghe thấy lời này, nhất thời cảm thấy không ổn:
- Thiên Phạt Chi Ưng này, là vật trấn sơn của Thiên Phạt Sơn Trang sao? Nghe khẩu khí của La Hoành Dã, có lẽ là siêu cấp cao thủ truy tìm dấu vết.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng thêm cẩn thận, đem tất cả khí cơ toàn bộ phong tỏa lại, không để lộ ra một chút dấu vết nào, chỉ là hai tai dựng thẳng lên, nghe nhất cử nhất động bên ngoài.
Hắn đã quyết định rồi, một khi đối phương phát hiện ra hắn, bắt đầu bổ nhát cuốc đầu tiên, hắn lập tức dùng Thâu Thiên Đan, vừa mới đột phá, tiến nhập vào Động Hư Cảnh, mới có thể triệu hoán được linh thú của Kỳ Diệu Huyền Cảnh xuất hiện!
Thiên Phạt Chi Ưng nghe xong dặn dò của La Hoành Dã, bắt đầu xoay quanh trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh tấm bia đá. Lúc đầu, tốc độ của nó cũng không nhanh, nhưng xoay quanh hết vòng này đến vòng kia, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.
Đến cuối cùng, giống như một luồng gió xoáy, cuốn động cực nhanh xung quanh. Đột nhiên thân hình của Thiên Phạt Chi Ưng dừng lại, lại mở rộng phạm vi lục soát.
Mở rộng phạm vi lục soát, thời gian hao phí đương nhiên sẽ nhiều hơn. Thiên Phạt Chi Ưng lúc thì đi đi lại lại trên mặt đất, lúc lại bay vút lên trời cao, khi lại nhảy lên giữa tấm bia đá.
Qua một hồi, tâm tình của Thiên Phạt Chi Ưng dường như cũng thật sự nóng nảy, hiển nhiên, nó cũng gặp phải một số chuyện khó hiểu.
Loại cảm xúc nôn nóng này, khiến nó nhìn qua hiển nhiên vô cùng sốt ruột. Loại tình hình trong mắt bọn La Thông Thiên, trong lòng ít nhiều có chút khó hiểu. Không biết Thiên Phạt Chi Ưng rút cuộc gặp phải tình huống gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn La Hoành Dã, hiển nhiên là muốn kêu hắn đi hỏi thăm xem sao.
La Hoành Dã bất chấp khó khăn, dùng Thú Ngữ hỏi:
- Thần ưng, gặp phải tình huống gì vậy?
Thiên Phạt Chi Ưng dùng Thú Ngữ nói:
- Ở trước mặt các ngươi, có ba luồng khí tức, lưu lại nơi này trong thời gian dài. Còn có mấy luồng khí tức, chỉ dừng lại trong ngắn ngủi, nhưng khí tức trên người không khác biệt lắm với các ngươi, có lẽ là đệ tử điều tra của La Thiên Đạo Trường các ngươi.
La Hoành Dã vội vàng gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta đã từng phái người đến đây điều tra.
Thiên Phạt Chi Ưng lại nói:
- Ba luồng khí tức đó, có một luồng vô cùng rõ rệt, có hai luồng thời gian lưu lại cũng không phải là dài, hơn nữa đều là rời đi cùng một phương hướng. Còn một luồng lưu lại, ta căn bản không tìm được tuyến lộ khí tức rời khỏi của hắn. Ta dám đảm bảo, chủ nhân của một luồng khí tức trong đó, khẳng định chưa có rời khỏi! Nhưng ta tìm một hồi, cũng không cảm nhận được người này rút cuộc đang trốn ở nơi nào.
La Hoành Dã sắc mặt ngưng trọng, đem Thú Ngữ phiên dịch lại cho mọi người. Tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, nhìn La Thông Thiên:
- Đại Đạo tôn, chuyện này…
- Lão Nhị, hỏi hắn, hắn có thể xác định được, chủ nhân của luồng khí tức đó, còn sống hay đã chết? Có lẽ Tần Vô Song phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia, trực tiếp bị sức mạnh ở đây thôn tính, cũng không biết chừng.
La Hoành Dã theo ý tứ của La Thông Thiên, hỏi một phen.
Thiên Phạt Chi Ưng thề thốt phủ nhận:
- Không thể là người chết được! Nếu là người chết, khí tức sẽ biến mất vô cùng nhanh, luồng khí tức này, lực sinh mệnh vô cùng tràn đầy, hơn nữa vừa rồi còn sục sôi. Có dấu vết dao động của thần thức!
La Hoành Dã sắc mặt đại biến, rất nhanh phiên dịch lại.
La Thông Thiên nhất thời biến sắc, quát:
- Lập tức phong tỏa hiện trường!
Điền Minh Sơn và Tả Lãnh Sương lập tức dẫn người, trong vòng xung quanh mười mấy dặm, bao vây không để một con kiến lọt qua, bày ra thiên la địa võng.
Tần Vô Song ở chỗ sâu trong địa mạch, nghe thấy lời của Thiên Phạt Chi Ưng, cũng âm thầm kêu khổ:
- Thật là súc sinh lông lá lợi hại!
- Đại Đạo tôn, xem ra dao động thần thức vừa rồi ngươi mới cảm ứng được, không phải trùng hợp, mà là thật sự tồn tại. Tên gia hỏa đó, thật sự đang ở gần đây.
La Hoành Dã quay đầu lại nói với Thiên Phạt Chi Ưng:
- Thần ưng, ngươi tiếp tục tìm đi, một khi khí tức của tên đó vẫn còn ở đây, với thực lực của ngươi, khẳng định có thể tìm được.
Thiên Phạt Chi Ưng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Không cần tìm, ta biết hắn ở đâu rồi?
Tần Vô Song trong lòng giật mình, Thiên Phạt Chi Ưng này, lẽ nào đã phát hiện ra hắn? Lập tức muốn hay không muốn cũng phải đem Thâu Thiên Đan ra cầm trên tay, trực tiếp nuốt vào.
Nuốt xong, Tần Vô Song cũng không dám luyện hóa, vì lúc này, hắn chỉ cần hơi động một chút linh lực, có lẽ khiến đối phương có thể xác định được vị trí của hắn.
Cho nên, chưa đến thời điểm cuối cùng, hắn quyết định không đi luyện hóa Thâu Thiên Đan, càng không mạnh mẽ theo đuổi Động Hư Cảnh, vì hắn cảm thấy, ở chỗ sâu trong địa mạch mà linh lực vô cùng dày đặc này, hắn vẫn có thể củng cố Hóa Hư Cảnh cảnh tốt hơn, tạo nên nền tảng kiên cố hơn.
Hắn muốn khi luyện hóa Thâu Thiên Đan, lập tức có thể tự nhiên khoáng đạt, tiến nhập vào Động Hư Cảnh. Bằng không, cưỡng ép tấn cấp sẽ dẫn tới tác dụng phụ, nhất định sẽ khiến hắn trở tay không kịp.
Vì vậy, hắn quyết định chờ thêm một chút.
Chỉ cần cho hắn thời gian một tháng, hắn cảm thấy đủ đem Hóa Hư Cảnh củng cố đến cực điểm, thuận theo tự nhiên có thể tấn thăng lên Động Hư Cảnh.
Chỉ là, thời gian một tháng, không có một chút khả quan nào đối với Tần Vô Song lúc này.
Với trạng thái trước mắt, hắn cảm thấy căn bản không cách nào chống đỡ được một tháng.
Có lẽ, một ngày cũng còn chút khó khăn. Tình hình trước mắt, hắn lại không thể nào manh động, hắn lo lắng bản thân vừa có chút thúc giục linh lực, có thể làm cho đối phương cảnh giác, từ đó xác định được vị trí của hắn. Hiện tại, để đối phương đa nghi, còn có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Nghe Thiên Phạt Chi Ưng nói như vậy, trong lòng La Hoành Dã vừa mừng vừa lo, vội vàng hỏi kết quả.
Thiên Phạt Chi Ưng chỉ vào phía dưới tấm Trấn Ma Thạch Bia:
- Chính là ở phía dưới!
La Hoành Dã vẻ mặt kinh ngạc:
- Dưới… Ở phía dưới sao?
- Đúng vậy, chính ở phía dưới!
Thiên Phạt Chi Ưng vô cùng khẳng định:
- Mặc dù ta không cách nào xác định được vị trí cụ thể của hắn, nhưng ta vẫn có thể khẳng định, hắn nhất định ở phía dưới.
La Hoành Dã khẩn trương, hỏi:
- Nếu ở dưới mặt đất, phạm vi có lẽ rất lớn. Hơn nữa đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể di chuyển.
La Hoành Dã làm ra vẻ thông minh, hắn vốn muốn dùng thần thức trao đổi, nhưng suy nghĩ đến việc bản thân nói Thú Ngữ, đối phương khẳng định nghe không hiểu, vì vậy cũng không dùng Thú Ngữ trao đổi.
Quay đầu lại phía bọn La Thông Thiên, lại dùng thần thức trao đổi.
La Thông Thiên nghe xong lời này, lại cảm thấy vô cùng đăm chiêu, cũng truyền thức nói:
- Lão Nhị, lời của Thiên Phạt Chi Ưng nói rút cuộc có đáng tin hay không? Nơi này ngươi cũng không phải không biết, là ngọn nguồn linh lực của La Thiên Đạo Trường, là nơi cường đại nhất của cấm chế, ngay cả phi hành cũng không thể phi hành, chứ đừng nói là địa hành.
- Đại Đạo tôn, phương diện này Thần ưng là quyền uy.
La Thông Thiên gật gật đầu:
- Được, vậy ta thử xem có thể phá vỡ bề mặt đất hay không!
Vội chuẩn bị tư thế, tất cả mọi người đều lùi ra xa, để La Thông Thiên có thêm không gian. Trong tay La Thông Thiên cần một thanh đại kiếm cực lớn.
Thân thể đột nhiên ngưng tụ thành một luồng quang mang chói mắt, cùng với đại kiếm đó dung hợp lại thành một thể.
Keng!
Một tiếng vang thanh thúy hữu lực, cắt ngang bầu trời, tiếng chấn động chói tai cùng với một luồng hàn quang dung hợp, trực tiếp bổ lên đống phế tích đó.
Ầm!
Va chạm kịch liệt, khiến thân hình La Thông Thiên vốn ngưng tụ thành vầng ánh sáng nhất thời phá vỡ ra, thân hình của La Thông Thiên, cũng theo luồng sức mạnh bắn ngược lại, lăn lộn mười mấy vòng trên không. Đến khi cảm thấy toàn thân khí huyết quay cuồng, khó chịu không nói nên lời, tựa hồ muốn nôn ra.
Quá lợi hại rồi!
Trong đầu La Thông Thiên chỉ có bốn chữ này. Trong không trung, cười khổ lắc đầu, thu thanh đại kiếm lại, rơi xuống mặt đất, cuối cùng đem khí huyết quay cuồng ổn định trở lại.
- Đại Đạo tôn, thấm…
Đám người La Hoành Dã cũng đều vây quanh, hồn bay phách lạc nhìn đống phế tích, quả thực khó mà tin được, đống phế tích này lại kiên cố như vậy. Một kích vừa rồi của Đại Đạo tôn, quả thực có khí phách thôn tính thiên địa, khí thế uy mãnh, khiến bọn họ ở vị trí xa như vậy, đều cảm thấy hô hấp khó khăn, tâm diêu thần trì, không ngờ dưới lực công kích cường đại như vậy, lại chỉ có thể khơi dậy vô số đá nhỏ, đổ xuống một trận mưa đá, chứ căn bản không có phá vỡ được bề mặt.
La Thông Thiên cười khổ nói:
- Vô dụng, không có sức mạnh Thần đạo, căn bản không phá vỡ được bề mặt. Nhưng có thể an ủi là, xem ra ngọn nguồn linh lực này cũng không hư hao. Bằng không, bề mặt này cũng không thể kiên cố như vậy.
- Nói như vậy, nơi này vẫn có thể sữa chữa phục hồi?
La Hoành Dã hỏi.
- Dù sao cũng phải đợi La Thiên Đạo Trường chúng ta xuất hiện Thần đạo cường giả mới được.
La Thông Thiên cau mày, nhìn phế tích đó, thần tình có chút ngây người, giống như thì thầm tự nói:
- Một khi bề mặt này đã kiên cố như vậy, Tần Vô Song đó, lại không biết làm sao tiến xuống phía dưới mặt đất? Hắn không thể từ chỗ khác địa hành đến chỗ sâu trong địa mạch. Bề mặt đã kiên cố như vậy rồi, càng tiến sâu, càng kiên cố. Từ chỗ thấp địa hành đến gần, căn bản không có khả năng.
Sự băn khoăn này, khiến La Thông Thiên có chút khó hiểu.
La Hoành Dã cười khổ nói:
- Không phải là khi phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia, bị bất ngờ cuốn xuống dưới chứ? Ta vừa rồi dùng thần thức và linh lực tra xét, cảm giác được một luồng lốc xoáy cường đại, có lẽ hắn bị luồng lốc xoáy đó cuốn xuống, cũng không chừng.
- Nếu là bị cuốn xuống, vậy thì nhiều ngày rồi, tiểu tử đó làm sao còn có thể sống được?
La Thông Thiên vẫn trầm tư khó hiểu như cũ.
Trên người Tần Vô Song, lúc nào cũng có bí ẩn không thể nào giải thích được. Tiểu tử của các quốc gia nhân loại này, từ đầu đến đuôi, giống như tràn đầy sương mù, tràn đầy thần kỳ khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
Thiên Phạt Chi Ưng đột nhiên cười lạnh nói:
- Các ngươi ngây người ở đây cũng không có tác dụng gì, muốn tìm người này, nhất định phải mượn được Thần khí, chỉ có Thần khí, mới có thể mở rộng bề mặt này.
Thần khí? La Thông Thiên và La Hoành Dã trao đổi ánh mắt, trong lòng đều chấn động
Thiên Phạt Chi Ưng chỉ phát ra tiếng phì phì trong mũi để đáp lại La Hoành Dã, đây là một loại thái độ cao ngạo, nhưng La Hoành Dã cũng không dám có chút nào bất kính.
Cho dù đối mặt chỉ là một con linh thú phi cầm, hắn cũng không dám đắc tội. Dù sao, đây là vật trấn sơn mượn của Thiên Phạt Sơn Trang. Đừng nói là Thiên Phạt Chi Ưng này thực lực bản thân không thua kém bọn họ, đơn giản chỉ cần bốn chữ Thiên Phạt Sơn Trang, bọn họ cũng không thể không nhún nhường mấy phần.
Ở đây rất ít có người hiểu được Thú Ngữ, cho dù hiểu được, cũng không biết nhiều, vì vậy cũng không biết La Hoành Dã nói cái gì, nhưng bọn họ từ trong biểu hiện và thần tình mà La Hoành Dã mà nhìn, kỳ thực cũng đoán được một chút. Đều là vô cùng cảnh giác dò xét xung quanh, phảng phất giống như sợ Tần Vô Song đột nhiên từ trong chỗ tối nào đó nhảy ra vậy.
Bọn họ nghe không hiểu, nhưng Tần Vô Song trái lại nghe rất rõ ràng. Hắn đối với nghiên cứu Thú Ngữ còn tinh thông hơn La Hoành Dã mấy phần. Vừa nghe thấy lời này, nhất thời cảm thấy không ổn:
- Thiên Phạt Chi Ưng này, là vật trấn sơn của Thiên Phạt Sơn Trang sao? Nghe khẩu khí của La Hoành Dã, có lẽ là siêu cấp cao thủ truy tìm dấu vết.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng thêm cẩn thận, đem tất cả khí cơ toàn bộ phong tỏa lại, không để lộ ra một chút dấu vết nào, chỉ là hai tai dựng thẳng lên, nghe nhất cử nhất động bên ngoài.
Hắn đã quyết định rồi, một khi đối phương phát hiện ra hắn, bắt đầu bổ nhát cuốc đầu tiên, hắn lập tức dùng Thâu Thiên Đan, vừa mới đột phá, tiến nhập vào Động Hư Cảnh, mới có thể triệu hoán được linh thú của Kỳ Diệu Huyền Cảnh xuất hiện!
Thiên Phạt Chi Ưng nghe xong dặn dò của La Hoành Dã, bắt đầu xoay quanh trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh tấm bia đá. Lúc đầu, tốc độ của nó cũng không nhanh, nhưng xoay quanh hết vòng này đến vòng kia, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.
Đến cuối cùng, giống như một luồng gió xoáy, cuốn động cực nhanh xung quanh. Đột nhiên thân hình của Thiên Phạt Chi Ưng dừng lại, lại mở rộng phạm vi lục soát.
Mở rộng phạm vi lục soát, thời gian hao phí đương nhiên sẽ nhiều hơn. Thiên Phạt Chi Ưng lúc thì đi đi lại lại trên mặt đất, lúc lại bay vút lên trời cao, khi lại nhảy lên giữa tấm bia đá.
Qua một hồi, tâm tình của Thiên Phạt Chi Ưng dường như cũng thật sự nóng nảy, hiển nhiên, nó cũng gặp phải một số chuyện khó hiểu.
Loại cảm xúc nôn nóng này, khiến nó nhìn qua hiển nhiên vô cùng sốt ruột. Loại tình hình trong mắt bọn La Thông Thiên, trong lòng ít nhiều có chút khó hiểu. Không biết Thiên Phạt Chi Ưng rút cuộc gặp phải tình huống gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn La Hoành Dã, hiển nhiên là muốn kêu hắn đi hỏi thăm xem sao.
La Hoành Dã bất chấp khó khăn, dùng Thú Ngữ hỏi:
- Thần ưng, gặp phải tình huống gì vậy?
Thiên Phạt Chi Ưng dùng Thú Ngữ nói:
- Ở trước mặt các ngươi, có ba luồng khí tức, lưu lại nơi này trong thời gian dài. Còn có mấy luồng khí tức, chỉ dừng lại trong ngắn ngủi, nhưng khí tức trên người không khác biệt lắm với các ngươi, có lẽ là đệ tử điều tra của La Thiên Đạo Trường các ngươi.
La Hoành Dã vội vàng gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta đã từng phái người đến đây điều tra.
Thiên Phạt Chi Ưng lại nói:
- Ba luồng khí tức đó, có một luồng vô cùng rõ rệt, có hai luồng thời gian lưu lại cũng không phải là dài, hơn nữa đều là rời đi cùng một phương hướng. Còn một luồng lưu lại, ta căn bản không tìm được tuyến lộ khí tức rời khỏi của hắn. Ta dám đảm bảo, chủ nhân của một luồng khí tức trong đó, khẳng định chưa có rời khỏi! Nhưng ta tìm một hồi, cũng không cảm nhận được người này rút cuộc đang trốn ở nơi nào.
La Hoành Dã sắc mặt ngưng trọng, đem Thú Ngữ phiên dịch lại cho mọi người. Tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, nhìn La Thông Thiên:
- Đại Đạo tôn, chuyện này…
- Lão Nhị, hỏi hắn, hắn có thể xác định được, chủ nhân của luồng khí tức đó, còn sống hay đã chết? Có lẽ Tần Vô Song phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia, trực tiếp bị sức mạnh ở đây thôn tính, cũng không biết chừng.
La Hoành Dã theo ý tứ của La Thông Thiên, hỏi một phen.
Thiên Phạt Chi Ưng thề thốt phủ nhận:
- Không thể là người chết được! Nếu là người chết, khí tức sẽ biến mất vô cùng nhanh, luồng khí tức này, lực sinh mệnh vô cùng tràn đầy, hơn nữa vừa rồi còn sục sôi. Có dấu vết dao động của thần thức!
La Hoành Dã sắc mặt đại biến, rất nhanh phiên dịch lại.
La Thông Thiên nhất thời biến sắc, quát:
- Lập tức phong tỏa hiện trường!
Điền Minh Sơn và Tả Lãnh Sương lập tức dẫn người, trong vòng xung quanh mười mấy dặm, bao vây không để một con kiến lọt qua, bày ra thiên la địa võng.
Tần Vô Song ở chỗ sâu trong địa mạch, nghe thấy lời của Thiên Phạt Chi Ưng, cũng âm thầm kêu khổ:
- Thật là súc sinh lông lá lợi hại!
- Đại Đạo tôn, xem ra dao động thần thức vừa rồi ngươi mới cảm ứng được, không phải trùng hợp, mà là thật sự tồn tại. Tên gia hỏa đó, thật sự đang ở gần đây.
La Hoành Dã quay đầu lại nói với Thiên Phạt Chi Ưng:
- Thần ưng, ngươi tiếp tục tìm đi, một khi khí tức của tên đó vẫn còn ở đây, với thực lực của ngươi, khẳng định có thể tìm được.
Thiên Phạt Chi Ưng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Không cần tìm, ta biết hắn ở đâu rồi?
Tần Vô Song trong lòng giật mình, Thiên Phạt Chi Ưng này, lẽ nào đã phát hiện ra hắn? Lập tức muốn hay không muốn cũng phải đem Thâu Thiên Đan ra cầm trên tay, trực tiếp nuốt vào.
Nuốt xong, Tần Vô Song cũng không dám luyện hóa, vì lúc này, hắn chỉ cần hơi động một chút linh lực, có lẽ khiến đối phương có thể xác định được vị trí của hắn.
Cho nên, chưa đến thời điểm cuối cùng, hắn quyết định không đi luyện hóa Thâu Thiên Đan, càng không mạnh mẽ theo đuổi Động Hư Cảnh, vì hắn cảm thấy, ở chỗ sâu trong địa mạch mà linh lực vô cùng dày đặc này, hắn vẫn có thể củng cố Hóa Hư Cảnh cảnh tốt hơn, tạo nên nền tảng kiên cố hơn.
Hắn muốn khi luyện hóa Thâu Thiên Đan, lập tức có thể tự nhiên khoáng đạt, tiến nhập vào Động Hư Cảnh. Bằng không, cưỡng ép tấn cấp sẽ dẫn tới tác dụng phụ, nhất định sẽ khiến hắn trở tay không kịp.
Vì vậy, hắn quyết định chờ thêm một chút.
Chỉ cần cho hắn thời gian một tháng, hắn cảm thấy đủ đem Hóa Hư Cảnh củng cố đến cực điểm, thuận theo tự nhiên có thể tấn thăng lên Động Hư Cảnh.
Chỉ là, thời gian một tháng, không có một chút khả quan nào đối với Tần Vô Song lúc này.
Với trạng thái trước mắt, hắn cảm thấy căn bản không cách nào chống đỡ được một tháng.
Có lẽ, một ngày cũng còn chút khó khăn. Tình hình trước mắt, hắn lại không thể nào manh động, hắn lo lắng bản thân vừa có chút thúc giục linh lực, có thể làm cho đối phương cảnh giác, từ đó xác định được vị trí của hắn. Hiện tại, để đối phương đa nghi, còn có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Nghe Thiên Phạt Chi Ưng nói như vậy, trong lòng La Hoành Dã vừa mừng vừa lo, vội vàng hỏi kết quả.
Thiên Phạt Chi Ưng chỉ vào phía dưới tấm Trấn Ma Thạch Bia:
- Chính là ở phía dưới!
La Hoành Dã vẻ mặt kinh ngạc:
- Dưới… Ở phía dưới sao?
- Đúng vậy, chính ở phía dưới!
Thiên Phạt Chi Ưng vô cùng khẳng định:
- Mặc dù ta không cách nào xác định được vị trí cụ thể của hắn, nhưng ta vẫn có thể khẳng định, hắn nhất định ở phía dưới.
La Hoành Dã khẩn trương, hỏi:
- Nếu ở dưới mặt đất, phạm vi có lẽ rất lớn. Hơn nữa đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể di chuyển.
La Hoành Dã làm ra vẻ thông minh, hắn vốn muốn dùng thần thức trao đổi, nhưng suy nghĩ đến việc bản thân nói Thú Ngữ, đối phương khẳng định nghe không hiểu, vì vậy cũng không dùng Thú Ngữ trao đổi.
Quay đầu lại phía bọn La Thông Thiên, lại dùng thần thức trao đổi.
La Thông Thiên nghe xong lời này, lại cảm thấy vô cùng đăm chiêu, cũng truyền thức nói:
- Lão Nhị, lời của Thiên Phạt Chi Ưng nói rút cuộc có đáng tin hay không? Nơi này ngươi cũng không phải không biết, là ngọn nguồn linh lực của La Thiên Đạo Trường, là nơi cường đại nhất của cấm chế, ngay cả phi hành cũng không thể phi hành, chứ đừng nói là địa hành.
- Đại Đạo tôn, phương diện này Thần ưng là quyền uy.
La Thông Thiên gật gật đầu:
- Được, vậy ta thử xem có thể phá vỡ bề mặt đất hay không!
Vội chuẩn bị tư thế, tất cả mọi người đều lùi ra xa, để La Thông Thiên có thêm không gian. Trong tay La Thông Thiên cần một thanh đại kiếm cực lớn.
Thân thể đột nhiên ngưng tụ thành một luồng quang mang chói mắt, cùng với đại kiếm đó dung hợp lại thành một thể.
Keng!
Một tiếng vang thanh thúy hữu lực, cắt ngang bầu trời, tiếng chấn động chói tai cùng với một luồng hàn quang dung hợp, trực tiếp bổ lên đống phế tích đó.
Ầm!
Va chạm kịch liệt, khiến thân hình La Thông Thiên vốn ngưng tụ thành vầng ánh sáng nhất thời phá vỡ ra, thân hình của La Thông Thiên, cũng theo luồng sức mạnh bắn ngược lại, lăn lộn mười mấy vòng trên không. Đến khi cảm thấy toàn thân khí huyết quay cuồng, khó chịu không nói nên lời, tựa hồ muốn nôn ra.
Quá lợi hại rồi!
Trong đầu La Thông Thiên chỉ có bốn chữ này. Trong không trung, cười khổ lắc đầu, thu thanh đại kiếm lại, rơi xuống mặt đất, cuối cùng đem khí huyết quay cuồng ổn định trở lại.
- Đại Đạo tôn, thấm…
Đám người La Hoành Dã cũng đều vây quanh, hồn bay phách lạc nhìn đống phế tích, quả thực khó mà tin được, đống phế tích này lại kiên cố như vậy. Một kích vừa rồi của Đại Đạo tôn, quả thực có khí phách thôn tính thiên địa, khí thế uy mãnh, khiến bọn họ ở vị trí xa như vậy, đều cảm thấy hô hấp khó khăn, tâm diêu thần trì, không ngờ dưới lực công kích cường đại như vậy, lại chỉ có thể khơi dậy vô số đá nhỏ, đổ xuống một trận mưa đá, chứ căn bản không có phá vỡ được bề mặt.
La Thông Thiên cười khổ nói:
- Vô dụng, không có sức mạnh Thần đạo, căn bản không phá vỡ được bề mặt. Nhưng có thể an ủi là, xem ra ngọn nguồn linh lực này cũng không hư hao. Bằng không, bề mặt này cũng không thể kiên cố như vậy.
- Nói như vậy, nơi này vẫn có thể sữa chữa phục hồi?
La Hoành Dã hỏi.
- Dù sao cũng phải đợi La Thiên Đạo Trường chúng ta xuất hiện Thần đạo cường giả mới được.
La Thông Thiên cau mày, nhìn phế tích đó, thần tình có chút ngây người, giống như thì thầm tự nói:
- Một khi bề mặt này đã kiên cố như vậy, Tần Vô Song đó, lại không biết làm sao tiến xuống phía dưới mặt đất? Hắn không thể từ chỗ khác địa hành đến chỗ sâu trong địa mạch. Bề mặt đã kiên cố như vậy rồi, càng tiến sâu, càng kiên cố. Từ chỗ thấp địa hành đến gần, căn bản không có khả năng.
Sự băn khoăn này, khiến La Thông Thiên có chút khó hiểu.
La Hoành Dã cười khổ nói:
- Không phải là khi phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia, bị bất ngờ cuốn xuống dưới chứ? Ta vừa rồi dùng thần thức và linh lực tra xét, cảm giác được một luồng lốc xoáy cường đại, có lẽ hắn bị luồng lốc xoáy đó cuốn xuống, cũng không chừng.
- Nếu là bị cuốn xuống, vậy thì nhiều ngày rồi, tiểu tử đó làm sao còn có thể sống được?
La Thông Thiên vẫn trầm tư khó hiểu như cũ.
Trên người Tần Vô Song, lúc nào cũng có bí ẩn không thể nào giải thích được. Tiểu tử của các quốc gia nhân loại này, từ đầu đến đuôi, giống như tràn đầy sương mù, tràn đầy thần kỳ khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
Thiên Phạt Chi Ưng đột nhiên cười lạnh nói:
- Các ngươi ngây người ở đây cũng không có tác dụng gì, muốn tìm người này, nhất định phải mượn được Thần khí, chỉ có Thần khí, mới có thể mở rộng bề mặt này.
Thần khí? La Thông Thiên và La Hoành Dã trao đổi ánh mắt, trong lòng đều chấn động
/1046
|