Bay suốt ba ngày ba đêm, ngay cả Tần Vô Song cũng không thể tin được là mình quên đánh dấu lộ trình. Cũng không biết hôn mê mất bao lâu ý thức của Tần Vô Song mới từ từ hồi tỉnh. Vừa tỉnh hắn đã ngồi bật dậy, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, toàn thân đau ê ẩm.
Nghiêm trọng nhất là từ bụng trở xuống chỉ có duy nhất một cảm giác nóng rực, đau đến nỗi không thốt nổi nên lời.
Lắc lắc đầu, cuối cùng thì tầm nhìn của Tần Vô Song cũng dần dần hồi phục. Giơ tay chắn lại để ánh sáng ngoài cửa sổ không rọi vào mắt, bây giờ hắn mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một gian nhà cỏ, diện tích bên trong không lớn, bài trí cũng hết sức đơn sơ, chỉ có một cái giường nhỏ mà hắn đang nằm, bên cạnh giường là một cái bàn nhỏ với hai chiếc ghế được đan bằng mây.
Đây là tất cả những gì được bài trí trong phòng. Ánh mắt Tần Vô Song dừng lại chỗ hai chiếc ghế mây, thầm nghĩ:
- Đây là đâu? Chủ nhân của ngôi nhà này còn có tâm trạng làm chiếc ghế tinh xảo như thế này, xem ra cũng là người có thú vui tao nhã.
Nhìn ra bên ngoài, trên hành lang có một chiếc bếp nhỏ, trên bếp đặt một chiếc ấm, rõ ràng là đang nấu gì đó, bởi Tần Vô Song nhìn thấy có khói bốc lên.
Tần Vô Song từ từ đứng dậy, thoáng cảm nhận thấy tình trạng thương tích của nửa người dưới hình như đã đỡ hơn đôi chút, chỉ còn đan điền, chỗ mới vừa ngưng kết nguyên thần thì vẫn còn rất yếu.
Tần Vô Song biết, đây nhất định là do hắn không tính toán mà đã thôi động đan điền quá độ. Nhưng trước khi hôn mê, hắn đã bay rất lâu, rất lâu.
- Bao Bao, Cô Đơn! Hai người vẫn ổn chứ?
Tần Vô Song nhủ thầm. Đến tận bây giờ hắn vẫn không tin được Cuồng Diễm Nhai lại là điểm dừng cuối cùng của ba huynh đệ hắn.
Hắn cũng không thể tin, bọn Bao Bao lại đoản mạng như vậy. Trong người Bao Bao có huyết thống Thái cổ Thần vượn. Có huyết thống Thần tộc mà sao còn đoản mạng như vậy?
Đang đau buồn thì đột nhiên một bên tai khẽ động. Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ, bước chân không chậm, nhưng chạm đất rất nhẹ nhàng, rõ ràng là của một cô gái.
Tần Vô Song ngẩng đầu ngóng ra cửa. Thấy một cô gái mặc áo xanh xách theo một chiếc làn đang đi từ ngọn núi đối diện xuống. Nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng là một cô gái nông thôn, nhưng khí chất và nhãn thần thì lại chẳng khác gì người bước ra từ trong tranh, tinh linh đến mức khiến người ta ngơ ngẩn, thần như thu thủy, thân như ngọc.
Cô gái áo xanh nhìn thấy vẻ ngẩn ngơ của Tần Vô Song liền lập tức buông vội hai đóa hồng, đặt chiếc làn xuống một góc hành lang.
- Cô nương, đây là nhà cô sao?
Tần Vô Song thấy cô gái có vẻ ngượng ngùng, liên tục né tránh ánh mắt hắn, không kìm được hỏi.
Cô gái nhẹ nhàng ừm một tiếng, âm thanh còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu rồi chạy lại bên bếp, lót tay mở nắp ấm ra xem, ngửi ngửi đôi chút rồi lại đậy nắp ấm lại, lấy một chiếc quạt, ngồi xuống bên bếp quạt lửa không ngừng.
Trong cả quá trình ấy, khuôn mặt cô gái lúc nào cũng đỏ hồng.
Trong đầu Tần Vô Song có vô số những câu hỏi, nhưng đối diện với vẻ ngượng ngùng của cô gái hắn cũng thấy không tiện hỏi. Nhấc chân bước chầm chậm ra ngoài, định hít thở chút không khí trong lành nhưng lại bắt gặp đôi mắt như thanh tuyền long lanh đầy băn khoăn.
Tần Vô Song tần ngần hỏi:
- Cô nương, sao vậy?
- Bên ngoài gió lớn lắm.
Giọng nói của cô rất nhỏ, thậm chí còn có chút lắp bắp.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Không sao, ta chỉ đi xem xét xung quanh thôi.
Cô gái thấy Tần Vô Song quay đầu bước đi thì vội vã chạy theo, nhưng gần đến nơi thì lại ngập ngừng dừng lại:
- Sơn cốc này còn có dã thú.
Tần Vô Song thấy nét mặt cô ta có vẻ rất nghiêm túc, nhất là ánh mắt long lanh, trong trẻo thì hầu như chẳng có chút danh lợi thế tục nào mà rõ ràng chỉ đơn giản là lo lắng cho hắn sức khỏe vẫn chưa hồi phục.
Cảm nhận được điều này, Tần Vô Song liền dừng bước, đứng bên ngoài hành lang, nhìn ngó tứ phía cái sơn cốc sâu thẳm này. Gian nhà cỏ này được xây dựng rất đơn giản, đằng sau có một con suối nhỏ còn đối diện là một thôn trang.
Nơi này chẳng khác gì một kỳ quan, bên kia con suối là ruộng đồng thôn xóm, còn bên này chỉ có duy nhất một gian nhà cỏ, thật dễ mang lại cho người ta một cảm giác xa cách.
Cô gái thấy Tần Vô Song không đi nữa mới yên tâm vào nhà. Một lúc sau thì bưng ra ấm thảo dược mới được sắc xong đổ ra bát.
Tần Vô Song hít hà mấy cái mùi thảo dược thơm nồng, quay đầu lại đã thấy cô gái đang bưng bát thuốc tiến về phía hắn.
Tần Vô Song ngạc nhiên:
- Cho ta uống sao?
Cô gái gật gật đầu:
- Uống thuốc thì vết thương của huynh mới mau khỏi được.
Tần Vô Song định cự tuyệt, nhưng nhìn nét chân thành của cô thì lại không nỡ từ chối, đón bát thuốc, thổi thổi mấy cái rồi ngửa cổ uống cạn bát thuốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cô gái đứng bên cạnh, nhìn Tần Vô Song uống hết bát thuốc, khuôn mặt lúc này mới lộ ra một tia vui vẻ.
- Cảm ơn cô nương, có thể hỏi đây là đâu không?
Tần Vô Song nhìn từng dãy núi cao quanh sơn cốc cũng ngờ ngợ rằng đây hẳn không phải là một bình thường.
- Nơi này gọi là Oản Tử Cốc.
- Oản Tử Cốc?
Tần Vô Song đã từng nghiên cứu qua bản đồ địa hình Hiên Viên Khâu nhưng chưa bao giờ để ý thấy có một nơi tên là Oản Tử Cốc.
Đương nhiên, Oản Tử Cốc này không phải là một nơi vô cùng quan trọng nếu không, tại sao ngay cả một cái tên trên bản đồ cũng không có.
- Oản Tử Cốc này thuộc Phủ nào quản lý?
Tần Vô Song lại hỏi.
Cô gái có vẻ rất mơ hồ, không hiểu Tần Vô Song định hỏi gì.
Tần Vô Song thấy nét mặt của cô không khỏi có chút chán nản, hứng thú tìm hiểu địa phương của tiểu cốc này cũng biến mất. Hay nói cách khác, đây là một nơi cách biệt khỏi hết thảy mọi tranh chấp bên ngoài.
Cô gái thấy Tần Vô Song có vẻ thất vọng, muốn an ủi nhưng bản thân lại chẳng giúp được gì, chỉ biết đón chiếc bát rỗng trên tay Tần Vô Song, mang ra suối rửa.
Tần Vô Song đoán cô gái này có lẽ đã sống ở nơi đây quá lâu, không hiểu bất cứ chuyện gì bên ngoài, hắn có thể đọc được điều này từ đôi mắt trong sáng, ngây thơ đến xót xa của cô. Tần Vô Song chẳng dám hỏi thêm nữa, đề phòng nhận được câu trả lời của cô rồi lại cảm thấy áy náy, nên chỉ đứng một bên nhìn cô ra ra vào vào dọn dẹp nhà cửa.
Căn nhà có tổng cộng ba phòng, một phòng là chỗ Tần Vô Song vừa ở, một phòng trong đó bày một tủ thuốc lớn. Còn căn phòng cuối, cửa khép rèm buông, có lẽ là phòng của cô gái. Còn bếp núc, hầu như chỉ có mấy thứ đơn giản ngoài hành lang.
Tần Vô Song nhìn cảnh tượng trước mắt trong lòng chợt cảm có một cảm giác kỳ lạ, không ngờ ở một nơi Cấm địa của Thần như Hiên Viên Khâu này lại có thể có một cuộc sống đơn giản đến vậy. Phải biết là, Hiên Viên Khâu, đối với các quốc gia nhân loại mà nói là một nơi chỉ có máu tanh và sự giết chóc, vậy mà không ngờ trong nó lại tồn tại chốn thanh bình này.
Nhìn nhất cử nhất động của cô gái, rõ ràng là một thiếu nữ tháo vát rất thạo chuyện bếp núc, chỉ một loáng, cô đã xếp ra một bàn đầy thức ăn.
Mặc dù chỉ là những món ăn đơn giản, chỉ là những loại rau cỏ bình thường quanh nhà, nhưng dưới tài nghệ của cô, những món ăn bình dị ấy đột nhiên trở nên thơm phức, mời gọi cái dạ dày của người khác.
- Ăn cơm thôi!
Cô gái định gọi bằng một cái tên gì đó, nhưng lại không biết phải gọi thế nào.
Tần Vô Song hiểu ý, gật gật đầu:
- Ta họ Tần.
- Ừm, Tần đại ca, ăn cơm thôi.
Cô gái bới đầy hai chén cơm rồi đặt một chén cơm cùng một đôi đũa trước mặt Tần Vô Song. Đợi Tần Vô Song ngồi xuống cô gái mới ngồi theo.
- Cô nương, chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi sao? Người nhà của cô đâu?
Tần Vô Song không kìm được hỏi.
- Ta chỉ có ông nội, nhưng đã mất rồi.
Giọng nói của cô gái nghe rất bình thản. Mặc dù nói chuyện sinh tử đại sự nhưng khẩu khí lại lạnh nhạt vô cùng.
- Ồ!
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng, không biết phải nói thêm điều gì chỉ biết cắm cúi ăn cơm.
Phải nói là tài nghệ nấu ăn của cô gái này rất tuyệt, Tần Vô Song ăn mãi mà vẫn thấy ngon miệng. Ăn liền một lúc bốn chén, lúc này hắn mới buông chén đũa nhìn cô gái cười ngượng nghịu:
- Tài nghệ nấu ăn của cô nương thật tuyệt, làm ta ăn nhiều hơn bình thường đến hai chén.
Cô gái mỉm cười khe khẽ:
- Cơm còn nhiều lắm.
Tần Vô Song không hề biết với loại chén của người dân ở đây, ăn bảy tám chén là chuyện bình thường.
Cơm nước xong, Tần Vô Song tự ý thức được là mình cũng nên làm chút gì chứ không nên chỉ làm khách đứng nhìn nên lập tức thu dọn chén đũa.
Cô gái vội vàng nói:
- Tần đại ca, để đó cho ta.
Tần Vô Song cười ngượng ngùng, nhìn ngó quanh nhà, tự xung phong:
- Vậy để ta chẻ củi.
- Tần đại ca, củi đủ dùng rồi. Huynh cứ nghỉ ngơi đi.
Tần Vô Song khóc không được mà cười cũng không xong:
- Cô nương, vậy chí ít cũng nên để ta làm việc gì chứ. Ta không thể chỉ ăn không mà không làm gì được.
Đang nói đến đây thì bên kia con suối có người gọi lớn:
- Thủy lang trung, Thủy lang trung, mau lại đây, vợ của Mạc lão tứ lại ngất rồi.
Cô gái nghe thấy tiếng hét, có chút giật mình, vội cuống quít bỏ hết mọi công việc trong tay, chạy vào phòng thuốc, xách ra một làn thuốc được đan bằng mây, quay sang nói với Tần Vô Song:
- Tần đại ca, huynh cứ ở đây nghỉ ngơi, ta qua đó xem sao.
- Tiểu cô nương, cô là lang trung sao?
- Là ông nội truyền lại y thuật cho ta.
Cô gái nói rồi vội vã bước ra ngoài. Nào ngờ, đây lại đúng thời điểm nước đang lên, suối chảy khá xiết, cô gái đi trên cây cầu tre phải bước rất cẩn thận, hai tay dang rộng, bước từng bước chầm chậm. Nhìn cảnh này, Tần Vô Song cảm thấy như đang xem người ta biểu diễn tạp kỹ thăng bằng trên dây ở kiếp trước.
Tần Vô Song hơi động lòng, nhẹ nhàng bước lại, nắm nhẹ tay cô gái. Chỉ đạp hai bước trên mặt nước đã thấy sang tới bờ bên kia.
Cô gái quay sang tròn mắt nhìn Tần Vô Song, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Để ta đi cùng cô!
Tần Vô Song nói đầy chân thành.
Cô gái nghĩ một lúc ừ nhẹ một tiếng, môi khẽ động đậy như muốn hỏi điều gì nhưng cuối cùng lại không thấy hỏi.
Thôn này có khoảng chừng vài trăm hộ, nhân khẩu chưa tới ba ngàn người. Nhìn cách ăn mặc của họ có lẽ hầu hết đều là những nông dân bình thường, sống dựa vào lên núi sinh hoạt là chính.
Người bị ốm là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, nằm trên một tấm ván gỗ, hơi thở dồn dập như có thể dừng bất cứ lúc nào. Nhìn thấy cô gái, người phụ nữ như nhìn thấy cứu tinh, kêu lớn:
- Thủy lang trung, mau đến xem giùm ta đi.
Cô gái tiến lại gần, đặt tay lên mạch, mày hơi chau lại, một lúc sau mới hỏi:
- Mạc đại tẩu, tẩu lại lên Quy Vương Sơn à?
Nói đến Quy Vương Sơn, tất cả mọi người đều đồng loạt biến sắc, nét mặt sợ hãi như nhìn thấy quỷ
Nghiêm trọng nhất là từ bụng trở xuống chỉ có duy nhất một cảm giác nóng rực, đau đến nỗi không thốt nổi nên lời.
Lắc lắc đầu, cuối cùng thì tầm nhìn của Tần Vô Song cũng dần dần hồi phục. Giơ tay chắn lại để ánh sáng ngoài cửa sổ không rọi vào mắt, bây giờ hắn mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một gian nhà cỏ, diện tích bên trong không lớn, bài trí cũng hết sức đơn sơ, chỉ có một cái giường nhỏ mà hắn đang nằm, bên cạnh giường là một cái bàn nhỏ với hai chiếc ghế được đan bằng mây.
Đây là tất cả những gì được bài trí trong phòng. Ánh mắt Tần Vô Song dừng lại chỗ hai chiếc ghế mây, thầm nghĩ:
- Đây là đâu? Chủ nhân của ngôi nhà này còn có tâm trạng làm chiếc ghế tinh xảo như thế này, xem ra cũng là người có thú vui tao nhã.
Nhìn ra bên ngoài, trên hành lang có một chiếc bếp nhỏ, trên bếp đặt một chiếc ấm, rõ ràng là đang nấu gì đó, bởi Tần Vô Song nhìn thấy có khói bốc lên.
Tần Vô Song từ từ đứng dậy, thoáng cảm nhận thấy tình trạng thương tích của nửa người dưới hình như đã đỡ hơn đôi chút, chỉ còn đan điền, chỗ mới vừa ngưng kết nguyên thần thì vẫn còn rất yếu.
Tần Vô Song biết, đây nhất định là do hắn không tính toán mà đã thôi động đan điền quá độ. Nhưng trước khi hôn mê, hắn đã bay rất lâu, rất lâu.
- Bao Bao, Cô Đơn! Hai người vẫn ổn chứ?
Tần Vô Song nhủ thầm. Đến tận bây giờ hắn vẫn không tin được Cuồng Diễm Nhai lại là điểm dừng cuối cùng của ba huynh đệ hắn.
Hắn cũng không thể tin, bọn Bao Bao lại đoản mạng như vậy. Trong người Bao Bao có huyết thống Thái cổ Thần vượn. Có huyết thống Thần tộc mà sao còn đoản mạng như vậy?
Đang đau buồn thì đột nhiên một bên tai khẽ động. Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ, bước chân không chậm, nhưng chạm đất rất nhẹ nhàng, rõ ràng là của một cô gái.
Tần Vô Song ngẩng đầu ngóng ra cửa. Thấy một cô gái mặc áo xanh xách theo một chiếc làn đang đi từ ngọn núi đối diện xuống. Nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng là một cô gái nông thôn, nhưng khí chất và nhãn thần thì lại chẳng khác gì người bước ra từ trong tranh, tinh linh đến mức khiến người ta ngơ ngẩn, thần như thu thủy, thân như ngọc.
Cô gái áo xanh nhìn thấy vẻ ngẩn ngơ của Tần Vô Song liền lập tức buông vội hai đóa hồng, đặt chiếc làn xuống một góc hành lang.
- Cô nương, đây là nhà cô sao?
Tần Vô Song thấy cô gái có vẻ ngượng ngùng, liên tục né tránh ánh mắt hắn, không kìm được hỏi.
Cô gái nhẹ nhàng ừm một tiếng, âm thanh còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu rồi chạy lại bên bếp, lót tay mở nắp ấm ra xem, ngửi ngửi đôi chút rồi lại đậy nắp ấm lại, lấy một chiếc quạt, ngồi xuống bên bếp quạt lửa không ngừng.
Trong cả quá trình ấy, khuôn mặt cô gái lúc nào cũng đỏ hồng.
Trong đầu Tần Vô Song có vô số những câu hỏi, nhưng đối diện với vẻ ngượng ngùng của cô gái hắn cũng thấy không tiện hỏi. Nhấc chân bước chầm chậm ra ngoài, định hít thở chút không khí trong lành nhưng lại bắt gặp đôi mắt như thanh tuyền long lanh đầy băn khoăn.
Tần Vô Song tần ngần hỏi:
- Cô nương, sao vậy?
- Bên ngoài gió lớn lắm.
Giọng nói của cô rất nhỏ, thậm chí còn có chút lắp bắp.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Không sao, ta chỉ đi xem xét xung quanh thôi.
Cô gái thấy Tần Vô Song quay đầu bước đi thì vội vã chạy theo, nhưng gần đến nơi thì lại ngập ngừng dừng lại:
- Sơn cốc này còn có dã thú.
Tần Vô Song thấy nét mặt cô ta có vẻ rất nghiêm túc, nhất là ánh mắt long lanh, trong trẻo thì hầu như chẳng có chút danh lợi thế tục nào mà rõ ràng chỉ đơn giản là lo lắng cho hắn sức khỏe vẫn chưa hồi phục.
Cảm nhận được điều này, Tần Vô Song liền dừng bước, đứng bên ngoài hành lang, nhìn ngó tứ phía cái sơn cốc sâu thẳm này. Gian nhà cỏ này được xây dựng rất đơn giản, đằng sau có một con suối nhỏ còn đối diện là một thôn trang.
Nơi này chẳng khác gì một kỳ quan, bên kia con suối là ruộng đồng thôn xóm, còn bên này chỉ có duy nhất một gian nhà cỏ, thật dễ mang lại cho người ta một cảm giác xa cách.
Cô gái thấy Tần Vô Song không đi nữa mới yên tâm vào nhà. Một lúc sau thì bưng ra ấm thảo dược mới được sắc xong đổ ra bát.
Tần Vô Song hít hà mấy cái mùi thảo dược thơm nồng, quay đầu lại đã thấy cô gái đang bưng bát thuốc tiến về phía hắn.
Tần Vô Song ngạc nhiên:
- Cho ta uống sao?
Cô gái gật gật đầu:
- Uống thuốc thì vết thương của huynh mới mau khỏi được.
Tần Vô Song định cự tuyệt, nhưng nhìn nét chân thành của cô thì lại không nỡ từ chối, đón bát thuốc, thổi thổi mấy cái rồi ngửa cổ uống cạn bát thuốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cô gái đứng bên cạnh, nhìn Tần Vô Song uống hết bát thuốc, khuôn mặt lúc này mới lộ ra một tia vui vẻ.
- Cảm ơn cô nương, có thể hỏi đây là đâu không?
Tần Vô Song nhìn từng dãy núi cao quanh sơn cốc cũng ngờ ngợ rằng đây hẳn không phải là một bình thường.
- Nơi này gọi là Oản Tử Cốc.
- Oản Tử Cốc?
Tần Vô Song đã từng nghiên cứu qua bản đồ địa hình Hiên Viên Khâu nhưng chưa bao giờ để ý thấy có một nơi tên là Oản Tử Cốc.
Đương nhiên, Oản Tử Cốc này không phải là một nơi vô cùng quan trọng nếu không, tại sao ngay cả một cái tên trên bản đồ cũng không có.
- Oản Tử Cốc này thuộc Phủ nào quản lý?
Tần Vô Song lại hỏi.
Cô gái có vẻ rất mơ hồ, không hiểu Tần Vô Song định hỏi gì.
Tần Vô Song thấy nét mặt của cô không khỏi có chút chán nản, hứng thú tìm hiểu địa phương của tiểu cốc này cũng biến mất. Hay nói cách khác, đây là một nơi cách biệt khỏi hết thảy mọi tranh chấp bên ngoài.
Cô gái thấy Tần Vô Song có vẻ thất vọng, muốn an ủi nhưng bản thân lại chẳng giúp được gì, chỉ biết đón chiếc bát rỗng trên tay Tần Vô Song, mang ra suối rửa.
Tần Vô Song đoán cô gái này có lẽ đã sống ở nơi đây quá lâu, không hiểu bất cứ chuyện gì bên ngoài, hắn có thể đọc được điều này từ đôi mắt trong sáng, ngây thơ đến xót xa của cô. Tần Vô Song chẳng dám hỏi thêm nữa, đề phòng nhận được câu trả lời của cô rồi lại cảm thấy áy náy, nên chỉ đứng một bên nhìn cô ra ra vào vào dọn dẹp nhà cửa.
Căn nhà có tổng cộng ba phòng, một phòng là chỗ Tần Vô Song vừa ở, một phòng trong đó bày một tủ thuốc lớn. Còn căn phòng cuối, cửa khép rèm buông, có lẽ là phòng của cô gái. Còn bếp núc, hầu như chỉ có mấy thứ đơn giản ngoài hành lang.
Tần Vô Song nhìn cảnh tượng trước mắt trong lòng chợt cảm có một cảm giác kỳ lạ, không ngờ ở một nơi Cấm địa của Thần như Hiên Viên Khâu này lại có thể có một cuộc sống đơn giản đến vậy. Phải biết là, Hiên Viên Khâu, đối với các quốc gia nhân loại mà nói là một nơi chỉ có máu tanh và sự giết chóc, vậy mà không ngờ trong nó lại tồn tại chốn thanh bình này.
Nhìn nhất cử nhất động của cô gái, rõ ràng là một thiếu nữ tháo vát rất thạo chuyện bếp núc, chỉ một loáng, cô đã xếp ra một bàn đầy thức ăn.
Mặc dù chỉ là những món ăn đơn giản, chỉ là những loại rau cỏ bình thường quanh nhà, nhưng dưới tài nghệ của cô, những món ăn bình dị ấy đột nhiên trở nên thơm phức, mời gọi cái dạ dày của người khác.
- Ăn cơm thôi!
Cô gái định gọi bằng một cái tên gì đó, nhưng lại không biết phải gọi thế nào.
Tần Vô Song hiểu ý, gật gật đầu:
- Ta họ Tần.
- Ừm, Tần đại ca, ăn cơm thôi.
Cô gái bới đầy hai chén cơm rồi đặt một chén cơm cùng một đôi đũa trước mặt Tần Vô Song. Đợi Tần Vô Song ngồi xuống cô gái mới ngồi theo.
- Cô nương, chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi sao? Người nhà của cô đâu?
Tần Vô Song không kìm được hỏi.
- Ta chỉ có ông nội, nhưng đã mất rồi.
Giọng nói của cô gái nghe rất bình thản. Mặc dù nói chuyện sinh tử đại sự nhưng khẩu khí lại lạnh nhạt vô cùng.
- Ồ!
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng, không biết phải nói thêm điều gì chỉ biết cắm cúi ăn cơm.
Phải nói là tài nghệ nấu ăn của cô gái này rất tuyệt, Tần Vô Song ăn mãi mà vẫn thấy ngon miệng. Ăn liền một lúc bốn chén, lúc này hắn mới buông chén đũa nhìn cô gái cười ngượng nghịu:
- Tài nghệ nấu ăn của cô nương thật tuyệt, làm ta ăn nhiều hơn bình thường đến hai chén.
Cô gái mỉm cười khe khẽ:
- Cơm còn nhiều lắm.
Tần Vô Song không hề biết với loại chén của người dân ở đây, ăn bảy tám chén là chuyện bình thường.
Cơm nước xong, Tần Vô Song tự ý thức được là mình cũng nên làm chút gì chứ không nên chỉ làm khách đứng nhìn nên lập tức thu dọn chén đũa.
Cô gái vội vàng nói:
- Tần đại ca, để đó cho ta.
Tần Vô Song cười ngượng ngùng, nhìn ngó quanh nhà, tự xung phong:
- Vậy để ta chẻ củi.
- Tần đại ca, củi đủ dùng rồi. Huynh cứ nghỉ ngơi đi.
Tần Vô Song khóc không được mà cười cũng không xong:
- Cô nương, vậy chí ít cũng nên để ta làm việc gì chứ. Ta không thể chỉ ăn không mà không làm gì được.
Đang nói đến đây thì bên kia con suối có người gọi lớn:
- Thủy lang trung, Thủy lang trung, mau lại đây, vợ của Mạc lão tứ lại ngất rồi.
Cô gái nghe thấy tiếng hét, có chút giật mình, vội cuống quít bỏ hết mọi công việc trong tay, chạy vào phòng thuốc, xách ra một làn thuốc được đan bằng mây, quay sang nói với Tần Vô Song:
- Tần đại ca, huynh cứ ở đây nghỉ ngơi, ta qua đó xem sao.
- Tiểu cô nương, cô là lang trung sao?
- Là ông nội truyền lại y thuật cho ta.
Cô gái nói rồi vội vã bước ra ngoài. Nào ngờ, đây lại đúng thời điểm nước đang lên, suối chảy khá xiết, cô gái đi trên cây cầu tre phải bước rất cẩn thận, hai tay dang rộng, bước từng bước chầm chậm. Nhìn cảnh này, Tần Vô Song cảm thấy như đang xem người ta biểu diễn tạp kỹ thăng bằng trên dây ở kiếp trước.
Tần Vô Song hơi động lòng, nhẹ nhàng bước lại, nắm nhẹ tay cô gái. Chỉ đạp hai bước trên mặt nước đã thấy sang tới bờ bên kia.
Cô gái quay sang tròn mắt nhìn Tần Vô Song, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Để ta đi cùng cô!
Tần Vô Song nói đầy chân thành.
Cô gái nghĩ một lúc ừ nhẹ một tiếng, môi khẽ động đậy như muốn hỏi điều gì nhưng cuối cùng lại không thấy hỏi.
Thôn này có khoảng chừng vài trăm hộ, nhân khẩu chưa tới ba ngàn người. Nhìn cách ăn mặc của họ có lẽ hầu hết đều là những nông dân bình thường, sống dựa vào lên núi sinh hoạt là chính.
Người bị ốm là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, nằm trên một tấm ván gỗ, hơi thở dồn dập như có thể dừng bất cứ lúc nào. Nhìn thấy cô gái, người phụ nữ như nhìn thấy cứu tinh, kêu lớn:
- Thủy lang trung, mau đến xem giùm ta đi.
Cô gái tiến lại gần, đặt tay lên mạch, mày hơi chau lại, một lúc sau mới hỏi:
- Mạc đại tẩu, tẩu lại lên Quy Vương Sơn à?
Nói đến Quy Vương Sơn, tất cả mọi người đều đồng loạt biến sắc, nét mặt sợ hãi như nhìn thấy quỷ
/1046
|