Khí Trùng Tinh Hà

Chương 477: Phong phạm cường giả

/1046


Chỉ một câu giải thích đơn giản của Mộ Dung Thiên Cực đã đủ để Tần Vô Song rơi vào trầm tư, quên mất tình cảnh của mình lúc bấy giờ.
Phá toái hư không, bốn chữ này nhất thời cứ quanh quẩn trong thần thức của Tần Vô Song.
Theo Tần Vô Song hiểu, Linh Võ Cảnh hay còn gọi là Tiên Thiên cảnh giới là bước đầu để nhân loại thoát ly giới hạn sức mạnh của nhục thân, bắt đầu nắm bắt sức mạnh tự nhiên, kết hợp tự thân, đây là bước tiếp xúc đầu tiên giữa người tu luyện và vạn vật tự nhiên.
Mà vào được Hư Võ Cảnh mới được coi là đăng đường nhập thất, mới chính thực sự dung nhập với tự nhiên. Chân không luyện hình, đạt được đại thần thông, hư hư thực thực, biến hóa vạn thiên.
Cực hạn mà Hư Võ Cảnh theo đuổi là thoát khỏi sự trói buộc của hư không, phá toái hư không. Tiến vào Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Mà Kỳ Diệu Huyền Cảnh là giai đoạn kỳ diệu sau khi đột phá Hư Võ Cảnh, là con đường nhất định phải đi nếu muốn tiến vào Vô thượng Thần đạo. Con đường này kỳ thực cũng chỉ là đặt nền móng cho Thần đạo. Nếu nền móng vững chắc, muốn vào Thần đạo cũng không khó, thậm chí còn có thể quyết định tiềm lực phát triển sau khi vào Thần đạo.
Nhưng phần lớn tu luyện giả, sau khi vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh lại chết luôn trên con đường này. Bởi vì con đường đi tới Vô thượng Thần đạo có thể nói là mọc đầy bụi gai, và Vô thượng Thần đạo là bông hoa tươi trong bụi gai đó. Chỉ số ít người mới có thể hái được.
Mộ Dung Thiên Cực liếc nhìn Tần Vô Song đầy thâm ý, nhưng lại không cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Bao Bao mặc dù bị vạch trần âm mưu nhưng mặt không đỏ, tim không nhảy, vẫn tỉnh bơ tìm chủ đề khác nói chuyện. Còn Cô Đơn biết mình không có quyền phát ngôn ở đây nên im lặng ngồi một chỗ không nói gì.
- Lão gia tử, hôm đó ngài giết tên Thiết Khiếu Tử ấy thật là tuyệt. Cái tên đó nói mãi không thôi, nếu như không phải hắn nhiều chuyện thì e là lão gia tử hôm nay đã không gặp được bọn ta rồi.
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:
- Ta sao lại phải giết Thiết Khiếu Tử? Kẻ giết Thiết Khiếu Tử là cận vệ của Phủ chủ Bài Sơn Phủ Tạ Tam Tài.
Cô Đơn bình thản nói:
- Đó là nịnh bợ, chỉ là nịnh không đúng chỗ mà thôi.
Mộ Dung Thiên Cực cười khe khẽ:
- Được rồi tiểu hầu nhi. Ngươi cũng đừng vòng vo với ta nữa, ta đã tìm được các ngươi thì các ngươi cũng nên biết mục đích ta tới đây hôm nay. Cô con gái nghịch ngợm hay gây chuyện của ta gần đây có liên lạc với các ngươi không?
- Gần đây?
Bao Bao gãi gãi đầu:
- Lão gia tử, lần xuất hiện gần đây nhất của Mộ Dung tỷ tỷ cũng cách đây gần một năm rồi. Nhưng hình như nghe tỷ ấy nói, tạm thời tỷ ấy không muốn về Hiên Viên Khâu. Có lẽ, bây giờ tỷ ấy vẫn còn ở các quốc gia nhân loại du sơn ngoạn thủy. Ngài nên biết là các quốc gia nhân loại dù có thể nào thì áp lực cuộc sống cũng vẫn ít hơn Hiên Viên Khâu các ngài. Ta đoán Mộ Dung tỷ tỷ có lẽ muốn giải sầu thôi.
- Giải sầu?
Mộ Dung Thiên Cực thở dài một tiếng.
- Nếu như chỉ là đi giải sầu thì ta đã không lo lắng đến vậy. Ta chỉ lo là, nó đi giải sầu mà không giải được gì, ngược lại còn khiến tâm trạng nặng nề hơn.
- Cái này thì cũng chưa chắc, ta thấy Mộ Dung tỷ tỷ có vẻ thoải mái lắm, còn cười còn nói với bọn ta cơ mà. Lão gia tử, ngài yên tâm đi. Ở các quốc gia nhân loại, dù Mộ Dung tỷ tỷ có hành tẩu thì cũng không ai có thể uy hiếp được tỷ ấy.
Mộ Dung Thiên Cực chua xót lắc đầu:
- Tiểu hầu nhi, nếu như chỉ ở các quốc gia nhân loại thì đã không có gì đáng lo. Nhưng ngươi đừng quên là, các quốc gia nhân loại tứ thông phát đạt, trừ lối vào Hiên Viên Khâu ra phía Nam còn có thể vào Thiên Hỏa Nam Cương, phía Đông có thể vào Vô Tẫn Đông Hải, phía Tây có thể vào Mộng Huyễn Thiên Trì. Những địa điểm này, nơi nào không đáng sợ như Hiên Viên Khâu chứ?
- Lão gia tử, Mộ Dung tỷ tỷ làm gì cũng biết phân biệt nặng nhẹ chứ?
Mộ Dung Thiên Cực không trả lời mà dừng ánh mắt lại ở chỗ Tần Vô Song.
- Mộ Dung Lâu chủ, lệnh ái thiên kim băng tuyết thông minh, tuyệt đối không phải là người tùy hứng làm bậy đâu.
Đây là nhận xét của Tần Vô Song, mặc dù ngắn gọn nhưng lại đánh trúng trọng tâm.
Mặc dù Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng đều có ấn tượng tốt về nhau, theo những gì Tần Vô Song hiểu về Mộ Dung tiểu thư thì cô thuộc loại con gái ngoài mềm trong cứng, nội tâm rất có chính kiến.
Mộ Dung Thiên Cực thở dài nói:
- Chạy trốn hôn ước, bỏ nhà ra đi, nếu như đây vẫn không coi là tùy hứng làm bậy thì còn hành động nào tùy hứng hơn sao?
Mộ Dung Thiên Cực rõ ràng là có chút cười không nổi khóc cũng không xong nhưng ai cũng có thể nghe được từ khẩu khí của ông, tình yêu thương còn lớn hơn cả sự trách móc. Thậm chí trong giọng nói của Mộ Dung Thiên Cực còn có cả một chút dung túng.
Bao Bao dồn dập hỏi:
- Bỏ nhà ra đi, tại sao? Bởi vì hôn ước sắp đến, muốn trốn tránh hôn ước, vì sao? Nhất định là vì không thích hôn ước này rồi. Lão gia tử, chuyện này nếu đổi là người khác thì nhất định cũng muốn trốn tránh.
Thẳng thắn mà nói, Mộ Dung Thiên Cực cũng không trách cứ nhiều hành động trốn tránh hôn ước của con gái. Mặc dù đào hôn sẽ khiến Phiêu Tuyết Lâu phải đối mặt với không ít áp lực, áp lực và kháng nghị từ phía La Thiên Đạo Trường có lẽ sẽ khiến ông rất khó xử.
Nhưng so với hạnh phúc cả đời của con gái ông cảm thấy những áp lực này chẳng là gì. Đương nhiên, là chủ nhân của Phiêu Tuyết Lâu ông không thể giải quyết mọi chuyện theo cảm tính.
Công việc bên ngoài thì vẫn phải làm. Vì vậy, ông mới rời Phiêu Tuyết Lâu, trăn trở đến mảnh đất biên thùy của Hiên Viên Khâu này. Mà có lẽ nói ông lo con gái ở ngoài gặp phải rắc rối đúng hơn là ông đi tìm con gái. Thậm chí có thể nói ông đang ra vẻ, đang trì hoãn.
Trên thực tế, Mộ Dung Thiên Cực đã có được không ít tình báo, cũng biết giao tình giữa Mộ Dung Nhạn và Tần Vô Song, chỉ có điều chi tiết thế nào thì không rõ. Sự xuất hiện của cái tên Tần Vô Song khiến Mộ Dung Thiên Cực cảm thấy có chút lo lắng. Ái nữ tâm thiết, ông chỉ lo là con gái giao thiệp không sâu, khó tránh khỏi bị người bên ngoài lừa gạt tình cảm.
Bởi vậy ông mới phải thu thập tình báo về Tần Vô Song bằng bất cứ giá nào, bức thiết muốn gặp mặt hắn.
Cuộc gặp gỡ lần này với Tần Vô Song đã đánh tan rất nhiều nghi ngờ cũng như lo lắng của ông. Chí ít, ông cũng có thể nhìn thấy trên người Tần Vô Song một loại khí khái, một loại đảm đương.
- Chàng trai trẻ, bây giờ tin đồn ngoại giới rất nhiều, áp lực đè lên vai ngươi cũng không ít. Nhưng ngươi có biết sao La Thiên Đạo Trường lại treo giải truy sát ngươi không?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nếu như nói có liên quan đến La Đĩnh công tử của La Thiên Đạo Trường thì ta cũng không ngạc nhiên.
- Ồ?
Mộ Dung Thiên Cực ngây người:
- Nếu nói về thực lực và tu vi thì ngươi và La Đĩnh vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhưng nếu luận lòng dạ và thành thục, thì La Đĩnh e là đã bị ngươi bỏ xa.
- Hắc hắc, lão gia tử. La Đĩnh công tử và Mộ Dung tỷ tỷ có hôn ước, nhưng không thể vì Mộ Dung tỷ tỷ và Lão Đại nhà ta có chút giao tình mà trút giận lên đầu Lão Đại nhà ta chứ?
Bao Bao khẩu khí khoa trương hỏi.
- Theo những gì ta hiểu và quan sát về La Đĩnh, nếu như giải thưởng bị gác lại trong một thời gian dài thì chuyện hắn tự mình động thủ cũng rất có khả năng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bao Bao chẳng thèm để ý:
- Vậy cứ để hắn tự ra tay! Từ lúc La Thiên Đạo Trường ban bố lệnh truy sát, bọn ta đã quyết không để cho La Thiên Đạo Trường được yên!
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nhắc nhở:
- Thuận tiện nhắc nhở một câu, tu vi của La Đĩnh bây giờ đã là Động Hư Cảnh, nếu so với các ngươi bây giờ e là không dễ đối phó.
Tần Vô Song đứng dậy, nói với Mộ Dung Thiên Cực:
- Mộ Dung Lâu chủ, La Thiên Đạo Trường và chúng ta vẫn còn chút tư oán, không đơn giản chỉ có một mình nguyên nhân của lệnh ái thiên kim.
Mộ Dung Thiên Cực cười lạnh nhạt, ánh mắt sâu xa dừng lại rất lâu ở chỗ Tần Vô Song, rồi cũng đứng dậy, phiêu nhiên phẩy phẩy ống tay.
- Chàng trai trẻ, Phiêu Tuyết Lâu ta làm việc gì cũng có nguyên tắc của mình. Ta treo giải mười vạn thì vẫn cứ treo ở đó, đây cũng là một cách ta bảo vệ ngươi. Nhưng cách bảo vệ này cũng không có nhiều hiệu quả. La Thiên Đạo Trường nếu như đã hạ quyết tâm thì hậu quả mang lại sẽ vô cùng đáng sợ. Khi vẫn còn chưa chuẩn bị tốt thì tốt nhất đừng động chạm đến phong mang của chúng. Trừ phi, có thể giải trừ nguy cơ của Tần gia Thiên Đế Sơn.
Mộ Dung Thiên Cực bổ sung thêm câu nữa.
Đây là một lời khuyên dành cho Tần Vô Song, thẳng thắn mà nói, Mộ Dung Thiên Cực khá là yêu mến Tần Vô Song. Ngay từ lúc bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện, Mộ Dung Thiên Cực đã rất bái phục những gì Tần Vô Song làm ở các quốc gia nhân loại, và cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lần này, lại khiến ông nhìn thấy được ở Tần Vô Song một mặt mà các đệ tử kiệt xuất ở Hiên Viên Khâu không có.
Trên người Tần Vô Song, ông không nhìn thấy được vẻ kiêu căng của một đệ tử thiên tài, không nhìn thấy được vẻ tự mãn và cảm giác ưu việt, cũng không nhìn thấy được bất cứ thói quen không tốt nào.
Bình tĩnh, kiên nghị, gặp loạn không kinh hoảng. Có thể thấy được danh tiếng thiên tài của Tần Vô Song. Tất cả những thành quả mà hắn đạt được, không phải từ trên trời rơi xuống, đằng sau đương nhiên còn có có đạo lý của hắn.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt nên Mộ Dung Thiên Cực cũng không tiện nói nhiều, càng không biểu đạt lập trường, nhưng ông rất hài lòng khi có một chàng thanh niên như thế này tồn tại, đối với La Thiên Đạo Trường mà nói, là một sự kiềm chế không tệ.
Chỉ cần La Thiên Đạo Trường có sự kiềm chế này, cuộc sống của Phiêu Tuyết Lâu sẽ ngày càng thoải mái hơn, không ngày ngày phải nghe La Thiên Đạo Trường thúc hôn nữa.
- Lời khuyên của Mộ Dung Lâu chủ, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng. Chỉ có điều cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Chỉ hi vọng La Thiên Đạo Trường đó đừng khinh người quá đáng, nếu không vãn bối dù biết rõ là không thể, nhưng vẫn thề sống chết chu toàn.
Tần Vô Song không phải cố ý dùng những từ ngữ khẳng khái trào dâng mà chỉ muốn thể hiện rõ lập trường của mình.
Bao Bao cũng giúp nói thêm:
- Không sai, La Thiên Đạo Trường muốn tiêu diệt bọn ta không có dễ đâu.
Mộ Dung Thiên Cực khoát khoát tay, cười nói:
- Cuộc gặp này xin kết thúc ở đây. Các ngươi nên biết hành tung của các ngươi đã không còn bảo mật nữa. Nếu ta là các ngươi, thì ta sẽ thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình hoặc rời khỏi Hiên Viên Khâu. Trước mắt mà nói, các ngươi đi hay không đi Thiên Đế Sơn, ý nghĩa đều không lớn như nhau.
Nói đến đây, Mộ Dung Thiên Cực lắc lắc đầu, mỉm cười, nét mặt có chút cổ quái, rồi đi xuống dưới triền núi. Mới đi được vài bước, thân ảnh của Mộ Dung Thiên Cực đã hoàn toàn biến mất trong không trung.
Bao Bao thở hắt một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Tạ thiên tạ địa, đệ cứ nghĩ hôm nay khó thoát tai kiếp.
Tần Vô Song cũng mỉm cười:
- Mộ Dung Lâu chủ nếu như muốn động thủ giết chúng ta thì e là chúng ta ngay cả cơ hội để sợ hãi cũng không có.
Cô Đơn thở dài bất lực:
- Không thể không thừa nhận, khí trường của lão gia tử này quá cường đại. Xem ra, lão gia tử này đúng là cao thủ cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh trong truyền thuyết rồi!

/1046

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status