Bao Bao mặc dù mới chỉ là linh thú Luyện Hư Cảnh nhưng huyết thống Thái cổ Thần vượn của hắn đúng là không lãng phí. Quan trọng nhất, thủ đoạn hoạt động dưới lòng đất của hắn đã có ngay từ khi mới sinh ra, quen thuộc với Thổ thuộc tính hơn hai người còn lại không biết bao nhiêu lần.
Bởi vậy hoạt động dưới đất ngay cả Tô Tổng quản và Đổng Hùng cũng khó lòng nắm bắt.
- Lão Đại, đúng như huynh nói, bọn chúng tìm tới đây rồi. Kỳ lạ là bọn chúng không lợi dụng ưu thế cao không mà lại tiếp cận từ mặt đất.
Bao Bao báo cáo ngay tình hình, đồng thời trong lòng cũng có vài phần nghi hoặc.
Tần Vô Song suy nghĩ rồi nói:
- Bây giờ trời đã sắp tối, bọn chúng ở trên cao không tìm kiếm không hiệu quả bằng mặt đất, hơn nữa còn dễ bị chúng ta phát hiện. Không phải từ bỏ ưu thế cao không, mà bọn chúng không lợi dụng ưu thế này nữa, sợ ta dùng Thần Tú Cung bắn chúng!
- Ha ha, nói cũng đúng.
Bao Bao gãi gãi đầu, cười hì hì nói.
- Bọn chúng tiếp cận trên mặt đất thì càng dễ đối phó. Mọi người cứ tiến hành theo kế hoạch.
Tần Vô Song giơ tay ra hiệu, ba người lập tức biến thành ba đường quang mang, tiến về ba vị trí khác nhau.
Ba vị trí này đều có một đặc điểm là vô cùng kín đáo, hơn nữa còn dễ dàng quan sát được bên ngoài. Mượn ưu thế độ dốc có thể quan sát bất kỳ kẻ thù nào âm mưu từ bên dưới sơn mạch tiếp cận.
Hơn nữa, vị trí của ba người đều không ở cách xa nhau. Ngộ nhớ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Phân bố như vậy, đương nhiên phải dùng đến rất nhiều chất xám của Tần Vô Song.
- Ê!
Cô Đơn là người đầu tiên nhảy ra, từ xa gọi lớn:
- Tên họ Tô kia, lão tử ở đây đợi ngươi lâu quá rồi, sao còn chưa tới chịu chết?
Tần Vô Song lúc này đã nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình là Bao Bao nên cũng thay đổi giọng nói, cười vang, nhưng không lên tiếng nói chuyện chỉ dùng giọng cười này để đối phương không nhận ra được.
Tô Tổng quản và Đổng Hùng quay sang nhìn nhau, cả hai gần như khởi động đồng thời, lưng như vừa đột nhiên mọc ra hai chiếc cánh, lướt là là dưới thấp, tốc độ bay chẳng khác gì một tia chớp, hung mãnh vô cùng.
Cô Đơn chạy về phía vị trí của Bao Bao, hét lớn:
- Lão Đại, chuẩn bị xong chưa?
Vừa hỏi xong câu này, Cô Đơn liền trượt nhanh xuống sườn núi, vác một tảng đá to, hung mãnh vô bỉ ném về phía Tô Tổng quản và Đổng Hùng.
Tảng đá này mặc dù nặng ngàn cân, nhưng với hai Hóa Hư Cảnh cường giả mà nói mấy tảng đá này không phải là mối uy hiếp gì to tát.
Hai người thân ảnh lóe lên, binh khí thuận thế chém xuống, đã chém tảng đá vỡ tan tành.
Bao Bao thân hình mau lẹ, không lao xuống dưới mà đâm nghiêng sang. Gần như đồng thời, Tần Vô Song nắm một cây gậy lớn trong tay, là vũ khí mà Bao Bao hay dùng, lao ra từ hư không, cùng Cô Đơn hợp làm một, tấn công vào vị trí của Tô Tổng quản.
- Lão ca, huynh đuổi theo, để ta ứng phó hai tên này.
Tô Tổng quản chiêu hô một tiếng, trường kiếm màu lam trắng lại vung lên trong tay, tiêu sái tự nhiên, kiếm khí gào thét dâng trào như sóng biển, kiếm quang mù mịt. Cả bầu trời dày đặc sương khói tràn ngập. Thủy vụ tiêu tán, biến hết thành băng sương, bắn đi cùng kiếm khí.
Cô Đơn cũng chống chọi tương đối, biết rõ là mình kém đối phương một bậc nhưng vẫn mở miệng, phun ra một ngụm chân hỏa, trực tiếp nhằm vào kiếm khí đang bắn tới kia.
Hỏa quang ngập trời lóe lên, như một con Chu Tước hỏa diễm tràn đầy linh khí, chạm vào kiếm khí, trực tiếp tiêu trừ một nửa sức mạnh.
- Lão Tam, để ta đối phó với tên họ Tô này, đệ đi giúp đỡ Lão Đại!
Cô Đơn cố ý lớn tiếng nói, thân thể xoay nhanh trong không trung, thân hình không ngừng biến ảo giữa hình người và nguyên thể trong không trung.
- Được!
Tần Vô Song hô khẽ một tiếng, lộn người, lùi lại phía sau. Cô Đơn rõ ràng là đang muốn thu hút sự chú ý của Tô Tổng quản.
Thân thể đón gió phóng lên, bản thể của Tử Điện Phần Diệm Thú rất uy vũ, thêm nữa Cô Đơn còn cố ý biến hóa bản thể càng thêm phần hung dữ đáng sợ.
Grừ!
Thân thể Tử Điện Phần Diệm Thú đột nhiên chuyển từ tử quang sang hồng quang, hai vuốt tóm chặt vào hư không, trảo quang sắc nhọn tạo nên những âm thanh khí bạo chói tai.
Sức mạnh của hai vuốt này là công kích mà Tử Điện Phần Diệm Thú hài lòng nhất. Mặc dù đơn giản nhưng lại ẩn chứa tính công kích cực mạnh của kim loại, lực xuyên thấu cực mạnh.
Tô Tổng quản không dám chậm trễ, trường kiếm bạch lam vội vã vẽ nhanh hai vòng tròn. Hai vòng tròn vừa vẽ xong, lập tức biến thành hai tấm khí thuẫn hộ thể một xanh một trắng, trực tiếp che trước người.
Tô Tổng quản là một người hết sức cẩn thận. Hắn biết, sức chiến đấu của linh thú Hư Võ Cảnh rất kinh nhân. Cho dù là Luyện Hư Cảnh, chỉ cần nó hóa cuồng thì sức chiến đấu cũng đủ để Hóa Hư Cảnh cường giả cảm thấy khó chịu. Mặc dù không thể bù lấp độ khoảng cách cảnh giới, nhưng muốn thu thập lại thì vẫn cần phải vận động chút tay chân.
Hắn trọng thương vừa mới hồi phục, cũng không dám làm quá tay, chỉ dùng bạch lam khí thuẫn Thủy thuộc tính chặn trảo mang lại.
Rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bạch lam khí thuẫn, dưới sức công kích của trảo mang đã bị xuyên thấu một nửa, vỡ ra làm đôi!
Cảnh tượng này khiến Tô Tổng quản đổ mồ hôi hột. Trảo mang này có thể đánh vỡ khí thuẫn của hắn, mặc dù vẫn chưa đánh tới bản thể của hắn nhưng đã khiến một Hóa Hư Cảnh như hắn cảm nhận được lực công kích siêu cường của linh thú.
Dư quang lóe lên, gã còn lại đã biến mất vào rừng cây, xem ra là đi tiếp viện cho Lão Đại của chúng.
Tô Tổng quản mừng rỡ quá đỗi, nghĩ nhanh trong đầu:
- Ta phải nhanh chóng thu thập con linh thú này tránh đêm dài lắm mộng. Tên tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, chỉ sợ Đổng Hùng lại bị hắn lừa. Hoặc Đổng Hùng giết chết được tên đó, độc chiếm Thần khí, ta tự nhiên lại trở thành kẻ đưa đò cho Đổng Hùng.
Nghĩ đến đây, hắn càng không nghi ngờ thêm điều gì, không dò xét, cũng không để lối thoát. Bạch lam trường kiếm chỉa lên, lớn tiếng nói:
- Tên nghiệt súc ngươi cũng có vài phần bản lĩnh đấy. Nhưng hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Hóa Hư Cảnh cường giả!
Tô Tổng quản nói đến đây, trường kiếm bắn ra ngợp trời, thủ quyết biến động không ngừng, miệng lẩm nhẩm đọc, mũi kiếm đâm ra bốn phía, hư không dẫn động trường kiếm đánh về phía Tử Điện Phần Diệm Thú.
Chiêu cách không điều kiếm này thủ đoạn vô cùng kinh nhân, ngay cả Luyện Hư Cảnh cường giả cũng không thể nắm bắt được. Chỉ Hóa Hư Cảnh cường giả mới có thần thông này.
Trường kiếm hư không nhất vũ, phân thành vô số kiếm quang với ngoại hình và kiếm khí giống nhau.
Cô Đơn khinh thường nói:
- Loại kiếm thuật vạn huyễn thiên biến này mà cũng lấy ra dọa ta sao?
Nói thì nói vậy nhưng Cô Đơn biết, loại kiếm thuật này vô cùng đáng sợ. Một khi toàn bộ vạn huyễn thiên biến kiếm quang cùng lao về phía hắn, với nhãn lực của hắn, nhất thời không thể phát hiện ra được kiếm nào mới là kiếm thật.
Mặc dù đây còn là kiếm quang được huyễn hóa ra từ hư cấu, nhưng cũng là tế luyện ra, mặc dù lực sát thương không mạnh bằng kiếm bản thể nhưng cũng có chút uy lực.
- Trảm!
Tô Tổng quản quát nhẹ một tiếng, trường kiếm trong không trung bỗng nhiên phát ra những tiếng rin rít, lao xoạt xoạt về phía Tử Điện Phần Diệm Thú.
Tử Điện Phần Diệm Thú biết kiếm pháp này vô cùng lợi hại, không dám chậm trễ, cắn chặt răng, phát tác tử quang toàn thân, từng mảng lân giáp đột nhiên bay ra khỏi cơ thể.
Những mảnh lân giáp này như những miếng vẩy cá, cũng không biết có mấy chục mảnh, tất cả đều phù động, trướng to lên, biến lớn theo gió, giống như những tấm chắn màu tím quay kín lấy bản thể của Tử Điện Phần Diệm Thú.
Tử Điện Phần Diệm Thú cởi hết lân giáp, toàn thân bóng loáng, da thịt nõn nã như ôn ngọc, uốn lượn giữa mấy chục phiến lân giáp.
Mấy chục phiến lân giáp này cũng không biết đã được thêm bao nhiêu tầng phòng ngự, nổi giữa không trung, cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị.
Ngay cả Tô Tổng quản cũng ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Hắn không thể ngờ được, linh thú vẫn còn thủ đoạn này, hơn nữa còn giống như chuyên dùng để đối phó với huyễn hóa kiếm thuật của hắn.
Đang lúc kinh nghi thì lân giáp đột nhiên trở nên phiêu động, tràn nhanh về phía hắn. Tô Tổng quản nhất thời kinh ngạc, biết linh thú định tiếp cận, công thích bản thể hắn.
Liền lập tức lăng không phi khởi, nhảy lên không trung, nhón hai chân, đứng ngay trên thanh kiếm bạch lam của hắn. Mặc dù bị dẫm lên nhưng thanh kiếm bạch lam không hề dừng lại mà vẫn không ngừng huyễn hóa ra kiếm khí hư cấu, vẫn không ngừng công kích về phía tầng lân giáp.
Kiếm khí hư cấu không phải kiếm bản thể, chỉ có thể đẩy đi lân giáp chứ không thể đâm thủng. Mà đẩy đi lân giáp thì chẳng có tác dụng gì. Bởi vì sau khi đẩy đi, lân giáp vẫn còn một loại đồng cảm với bản thể của Tử Điện Phần Diệm Thú, đẩy đi rồi, chúng lại tự động ghép lại như bị nam châm hút.
Tử Điện Phần Diệm Thú gào rít nói:
- Tên họ Tô kia, ngươi giỏi thì xuống đây! Trốn trên không trung nữa thì có bản lĩnh gì?
Lớn tiếng quát như vậy, nhưng lại chẳng làm được gì.
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng có thể di chuyển trong không trung, nhưng muốn ngự không phi hành thì Luyện Hư Cảnh hắn tạm thời vẫn chưa làm được.
Thấy hắn như vậy, Tô Tổng quản mừng lắm. Tử Điện Phần Diệm Thú càng giận, hắn càng thấy vui. Bởi vì điều đó có nghĩa là xác suất sơ hở của Tử Điện Phần Diệm Thú càng lớn. Lúc này sao hắn có thể biết được mọi thứ đều nằm trong kế sách của Tần Vô Song, cố ý để Tử Điện Phần Diệm Thú thu hút sự chú ý của Tô Tổng quản để hắn có thể tìm cơ hội xạ tiễn!
Còn tên đồng bọn mà Tô Tổng quản mang đến, dù hắn có là Hóa Hư Cảnh thì Tần Vô Song cũng không lo, với huyết mạch Thái cổ Thần vượn của Bao Bao, cộng với năng lực hoạt động dưới đất biến thái của hắn, cho dù có là Hóa Hư Cảnh thì cũng bị hắn kìm chân chơi trò trốn tìm!
Trừ phi đối phương cũng là Hóa Hư Cảnh cường giả am hiểu năng lực địa hành.
Ánh mắt bình tĩnh, Tần Vô Song nhìn chăm chú vào Tô Tổng quản đang ở giữa không trung, thực hiện một động tác vô cùng thuần thục, động tác mà hắn đã từng thực hiện không biết bao nhiêu lần, mỗi lần, Tần Vô Song đều ngập tràn tự tin, ngập tràn chờ đợi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bởi vì một khi Thần Tú Cung xuất mã, Tần Vô Song chưa một lần thất bại, chưa bao giờ! Lần này, hắn cũng tin chắc rằng mình tuyệt đối không thất bại!
Cung như mãn nguyệt, tiễn như lưu tinh. Nhẹ như vân tước bay ra từ bụi cỏ, nhẹ như sao băng xẹt qua bầu trời, nhanh như kinh hồng nhất nhiết, nhanh như sát na lưu tinh…
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Liên châu tiễn, ba mũi tên liên châu từ trước đến nay chưa từng có, ba mũi tên tề phát! Ba mũi tên này ngưng tụ tất cả nộ hỏa trong lòng Tần Vô Song, ngưng tụ tất cả tâm huyết bao nhiêu năm của Tần Vô Song với Thần Tú Cung.
Uy lực chưa từng thấy!
Ba mũi tên bắn ra nhưng tâm trạng của Tần Vô Song thì vẫn bình tĩnh kỳ lạ, bởi vì hắn có một trực giác mãnh liệt rằng với ba mũi tên này, dù có hai tên Tô Tổng quản thì cũng đều phải chết!
Bởi vậy hoạt động dưới đất ngay cả Tô Tổng quản và Đổng Hùng cũng khó lòng nắm bắt.
- Lão Đại, đúng như huynh nói, bọn chúng tìm tới đây rồi. Kỳ lạ là bọn chúng không lợi dụng ưu thế cao không mà lại tiếp cận từ mặt đất.
Bao Bao báo cáo ngay tình hình, đồng thời trong lòng cũng có vài phần nghi hoặc.
Tần Vô Song suy nghĩ rồi nói:
- Bây giờ trời đã sắp tối, bọn chúng ở trên cao không tìm kiếm không hiệu quả bằng mặt đất, hơn nữa còn dễ bị chúng ta phát hiện. Không phải từ bỏ ưu thế cao không, mà bọn chúng không lợi dụng ưu thế này nữa, sợ ta dùng Thần Tú Cung bắn chúng!
- Ha ha, nói cũng đúng.
Bao Bao gãi gãi đầu, cười hì hì nói.
- Bọn chúng tiếp cận trên mặt đất thì càng dễ đối phó. Mọi người cứ tiến hành theo kế hoạch.
Tần Vô Song giơ tay ra hiệu, ba người lập tức biến thành ba đường quang mang, tiến về ba vị trí khác nhau.
Ba vị trí này đều có một đặc điểm là vô cùng kín đáo, hơn nữa còn dễ dàng quan sát được bên ngoài. Mượn ưu thế độ dốc có thể quan sát bất kỳ kẻ thù nào âm mưu từ bên dưới sơn mạch tiếp cận.
Hơn nữa, vị trí của ba người đều không ở cách xa nhau. Ngộ nhớ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Phân bố như vậy, đương nhiên phải dùng đến rất nhiều chất xám của Tần Vô Song.
- Ê!
Cô Đơn là người đầu tiên nhảy ra, từ xa gọi lớn:
- Tên họ Tô kia, lão tử ở đây đợi ngươi lâu quá rồi, sao còn chưa tới chịu chết?
Tần Vô Song lúc này đã nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình là Bao Bao nên cũng thay đổi giọng nói, cười vang, nhưng không lên tiếng nói chuyện chỉ dùng giọng cười này để đối phương không nhận ra được.
Tô Tổng quản và Đổng Hùng quay sang nhìn nhau, cả hai gần như khởi động đồng thời, lưng như vừa đột nhiên mọc ra hai chiếc cánh, lướt là là dưới thấp, tốc độ bay chẳng khác gì một tia chớp, hung mãnh vô cùng.
Cô Đơn chạy về phía vị trí của Bao Bao, hét lớn:
- Lão Đại, chuẩn bị xong chưa?
Vừa hỏi xong câu này, Cô Đơn liền trượt nhanh xuống sườn núi, vác một tảng đá to, hung mãnh vô bỉ ném về phía Tô Tổng quản và Đổng Hùng.
Tảng đá này mặc dù nặng ngàn cân, nhưng với hai Hóa Hư Cảnh cường giả mà nói mấy tảng đá này không phải là mối uy hiếp gì to tát.
Hai người thân ảnh lóe lên, binh khí thuận thế chém xuống, đã chém tảng đá vỡ tan tành.
Bao Bao thân hình mau lẹ, không lao xuống dưới mà đâm nghiêng sang. Gần như đồng thời, Tần Vô Song nắm một cây gậy lớn trong tay, là vũ khí mà Bao Bao hay dùng, lao ra từ hư không, cùng Cô Đơn hợp làm một, tấn công vào vị trí của Tô Tổng quản.
- Lão ca, huynh đuổi theo, để ta ứng phó hai tên này.
Tô Tổng quản chiêu hô một tiếng, trường kiếm màu lam trắng lại vung lên trong tay, tiêu sái tự nhiên, kiếm khí gào thét dâng trào như sóng biển, kiếm quang mù mịt. Cả bầu trời dày đặc sương khói tràn ngập. Thủy vụ tiêu tán, biến hết thành băng sương, bắn đi cùng kiếm khí.
Cô Đơn cũng chống chọi tương đối, biết rõ là mình kém đối phương một bậc nhưng vẫn mở miệng, phun ra một ngụm chân hỏa, trực tiếp nhằm vào kiếm khí đang bắn tới kia.
Hỏa quang ngập trời lóe lên, như một con Chu Tước hỏa diễm tràn đầy linh khí, chạm vào kiếm khí, trực tiếp tiêu trừ một nửa sức mạnh.
- Lão Tam, để ta đối phó với tên họ Tô này, đệ đi giúp đỡ Lão Đại!
Cô Đơn cố ý lớn tiếng nói, thân thể xoay nhanh trong không trung, thân hình không ngừng biến ảo giữa hình người và nguyên thể trong không trung.
- Được!
Tần Vô Song hô khẽ một tiếng, lộn người, lùi lại phía sau. Cô Đơn rõ ràng là đang muốn thu hút sự chú ý của Tô Tổng quản.
Thân thể đón gió phóng lên, bản thể của Tử Điện Phần Diệm Thú rất uy vũ, thêm nữa Cô Đơn còn cố ý biến hóa bản thể càng thêm phần hung dữ đáng sợ.
Grừ!
Thân thể Tử Điện Phần Diệm Thú đột nhiên chuyển từ tử quang sang hồng quang, hai vuốt tóm chặt vào hư không, trảo quang sắc nhọn tạo nên những âm thanh khí bạo chói tai.
Sức mạnh của hai vuốt này là công kích mà Tử Điện Phần Diệm Thú hài lòng nhất. Mặc dù đơn giản nhưng lại ẩn chứa tính công kích cực mạnh của kim loại, lực xuyên thấu cực mạnh.
Tô Tổng quản không dám chậm trễ, trường kiếm bạch lam vội vã vẽ nhanh hai vòng tròn. Hai vòng tròn vừa vẽ xong, lập tức biến thành hai tấm khí thuẫn hộ thể một xanh một trắng, trực tiếp che trước người.
Tô Tổng quản là một người hết sức cẩn thận. Hắn biết, sức chiến đấu của linh thú Hư Võ Cảnh rất kinh nhân. Cho dù là Luyện Hư Cảnh, chỉ cần nó hóa cuồng thì sức chiến đấu cũng đủ để Hóa Hư Cảnh cường giả cảm thấy khó chịu. Mặc dù không thể bù lấp độ khoảng cách cảnh giới, nhưng muốn thu thập lại thì vẫn cần phải vận động chút tay chân.
Hắn trọng thương vừa mới hồi phục, cũng không dám làm quá tay, chỉ dùng bạch lam khí thuẫn Thủy thuộc tính chặn trảo mang lại.
Rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bạch lam khí thuẫn, dưới sức công kích của trảo mang đã bị xuyên thấu một nửa, vỡ ra làm đôi!
Cảnh tượng này khiến Tô Tổng quản đổ mồ hôi hột. Trảo mang này có thể đánh vỡ khí thuẫn của hắn, mặc dù vẫn chưa đánh tới bản thể của hắn nhưng đã khiến một Hóa Hư Cảnh như hắn cảm nhận được lực công kích siêu cường của linh thú.
Dư quang lóe lên, gã còn lại đã biến mất vào rừng cây, xem ra là đi tiếp viện cho Lão Đại của chúng.
Tô Tổng quản mừng rỡ quá đỗi, nghĩ nhanh trong đầu:
- Ta phải nhanh chóng thu thập con linh thú này tránh đêm dài lắm mộng. Tên tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, chỉ sợ Đổng Hùng lại bị hắn lừa. Hoặc Đổng Hùng giết chết được tên đó, độc chiếm Thần khí, ta tự nhiên lại trở thành kẻ đưa đò cho Đổng Hùng.
Nghĩ đến đây, hắn càng không nghi ngờ thêm điều gì, không dò xét, cũng không để lối thoát. Bạch lam trường kiếm chỉa lên, lớn tiếng nói:
- Tên nghiệt súc ngươi cũng có vài phần bản lĩnh đấy. Nhưng hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Hóa Hư Cảnh cường giả!
Tô Tổng quản nói đến đây, trường kiếm bắn ra ngợp trời, thủ quyết biến động không ngừng, miệng lẩm nhẩm đọc, mũi kiếm đâm ra bốn phía, hư không dẫn động trường kiếm đánh về phía Tử Điện Phần Diệm Thú.
Chiêu cách không điều kiếm này thủ đoạn vô cùng kinh nhân, ngay cả Luyện Hư Cảnh cường giả cũng không thể nắm bắt được. Chỉ Hóa Hư Cảnh cường giả mới có thần thông này.
Trường kiếm hư không nhất vũ, phân thành vô số kiếm quang với ngoại hình và kiếm khí giống nhau.
Cô Đơn khinh thường nói:
- Loại kiếm thuật vạn huyễn thiên biến này mà cũng lấy ra dọa ta sao?
Nói thì nói vậy nhưng Cô Đơn biết, loại kiếm thuật này vô cùng đáng sợ. Một khi toàn bộ vạn huyễn thiên biến kiếm quang cùng lao về phía hắn, với nhãn lực của hắn, nhất thời không thể phát hiện ra được kiếm nào mới là kiếm thật.
Mặc dù đây còn là kiếm quang được huyễn hóa ra từ hư cấu, nhưng cũng là tế luyện ra, mặc dù lực sát thương không mạnh bằng kiếm bản thể nhưng cũng có chút uy lực.
- Trảm!
Tô Tổng quản quát nhẹ một tiếng, trường kiếm trong không trung bỗng nhiên phát ra những tiếng rin rít, lao xoạt xoạt về phía Tử Điện Phần Diệm Thú.
Tử Điện Phần Diệm Thú biết kiếm pháp này vô cùng lợi hại, không dám chậm trễ, cắn chặt răng, phát tác tử quang toàn thân, từng mảng lân giáp đột nhiên bay ra khỏi cơ thể.
Những mảnh lân giáp này như những miếng vẩy cá, cũng không biết có mấy chục mảnh, tất cả đều phù động, trướng to lên, biến lớn theo gió, giống như những tấm chắn màu tím quay kín lấy bản thể của Tử Điện Phần Diệm Thú.
Tử Điện Phần Diệm Thú cởi hết lân giáp, toàn thân bóng loáng, da thịt nõn nã như ôn ngọc, uốn lượn giữa mấy chục phiến lân giáp.
Mấy chục phiến lân giáp này cũng không biết đã được thêm bao nhiêu tầng phòng ngự, nổi giữa không trung, cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị.
Ngay cả Tô Tổng quản cũng ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Hắn không thể ngờ được, linh thú vẫn còn thủ đoạn này, hơn nữa còn giống như chuyên dùng để đối phó với huyễn hóa kiếm thuật của hắn.
Đang lúc kinh nghi thì lân giáp đột nhiên trở nên phiêu động, tràn nhanh về phía hắn. Tô Tổng quản nhất thời kinh ngạc, biết linh thú định tiếp cận, công thích bản thể hắn.
Liền lập tức lăng không phi khởi, nhảy lên không trung, nhón hai chân, đứng ngay trên thanh kiếm bạch lam của hắn. Mặc dù bị dẫm lên nhưng thanh kiếm bạch lam không hề dừng lại mà vẫn không ngừng huyễn hóa ra kiếm khí hư cấu, vẫn không ngừng công kích về phía tầng lân giáp.
Kiếm khí hư cấu không phải kiếm bản thể, chỉ có thể đẩy đi lân giáp chứ không thể đâm thủng. Mà đẩy đi lân giáp thì chẳng có tác dụng gì. Bởi vì sau khi đẩy đi, lân giáp vẫn còn một loại đồng cảm với bản thể của Tử Điện Phần Diệm Thú, đẩy đi rồi, chúng lại tự động ghép lại như bị nam châm hút.
Tử Điện Phần Diệm Thú gào rít nói:
- Tên họ Tô kia, ngươi giỏi thì xuống đây! Trốn trên không trung nữa thì có bản lĩnh gì?
Lớn tiếng quát như vậy, nhưng lại chẳng làm được gì.
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng có thể di chuyển trong không trung, nhưng muốn ngự không phi hành thì Luyện Hư Cảnh hắn tạm thời vẫn chưa làm được.
Thấy hắn như vậy, Tô Tổng quản mừng lắm. Tử Điện Phần Diệm Thú càng giận, hắn càng thấy vui. Bởi vì điều đó có nghĩa là xác suất sơ hở của Tử Điện Phần Diệm Thú càng lớn. Lúc này sao hắn có thể biết được mọi thứ đều nằm trong kế sách của Tần Vô Song, cố ý để Tử Điện Phần Diệm Thú thu hút sự chú ý của Tô Tổng quản để hắn có thể tìm cơ hội xạ tiễn!
Còn tên đồng bọn mà Tô Tổng quản mang đến, dù hắn có là Hóa Hư Cảnh thì Tần Vô Song cũng không lo, với huyết mạch Thái cổ Thần vượn của Bao Bao, cộng với năng lực hoạt động dưới đất biến thái của hắn, cho dù có là Hóa Hư Cảnh thì cũng bị hắn kìm chân chơi trò trốn tìm!
Trừ phi đối phương cũng là Hóa Hư Cảnh cường giả am hiểu năng lực địa hành.
Ánh mắt bình tĩnh, Tần Vô Song nhìn chăm chú vào Tô Tổng quản đang ở giữa không trung, thực hiện một động tác vô cùng thuần thục, động tác mà hắn đã từng thực hiện không biết bao nhiêu lần, mỗi lần, Tần Vô Song đều ngập tràn tự tin, ngập tràn chờ đợi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bởi vì một khi Thần Tú Cung xuất mã, Tần Vô Song chưa một lần thất bại, chưa bao giờ! Lần này, hắn cũng tin chắc rằng mình tuyệt đối không thất bại!
Cung như mãn nguyệt, tiễn như lưu tinh. Nhẹ như vân tước bay ra từ bụi cỏ, nhẹ như sao băng xẹt qua bầu trời, nhanh như kinh hồng nhất nhiết, nhanh như sát na lưu tinh…
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Liên châu tiễn, ba mũi tên liên châu từ trước đến nay chưa từng có, ba mũi tên tề phát! Ba mũi tên này ngưng tụ tất cả nộ hỏa trong lòng Tần Vô Song, ngưng tụ tất cả tâm huyết bao nhiêu năm của Tần Vô Song với Thần Tú Cung.
Uy lực chưa từng thấy!
Ba mũi tên bắn ra nhưng tâm trạng của Tần Vô Song thì vẫn bình tĩnh kỳ lạ, bởi vì hắn có một trực giác mãnh liệt rằng với ba mũi tên này, dù có hai tên Tô Tổng quản thì cũng đều phải chết!
/1046
|