Thanh âm đạm mạc, tất nhiên là từ Tần Vô Song phát ra.
Đây là cố hương của sư phụ Lý Huyền Phong, là thánh địa. Chỉ cho phép được sùng bái, được kính ngưỡng, quyết không cho phép có người làm loạn, càng không cho phép chà đạp lên.
Mắt nhìn mấy tên gia hỏa này nghênh ngang lái phi thuyền Chủ Thần tới, lớn tiếng huyên náo ở đây thì thôi, còn dám nói lời vô lễ, đối với sư phụ Lý Huyền Phong không chút kính ý, mỉa mai trào phúng, sao có thể không làm Tần Vô Song tức giận?
Xích Dương Kim Thân Tháp ném lên trời cao, kim quang cường đại lập tức đem tất cả mọi con đường tẩu thoát đều ngặn đứng lại. Tám phi thuyền Chủ Thần nằm trong lưới kim quang, giống như mãnh thú rơi vào đầm lầy, lúc lắc giãy giụa không ngừng.
Phi thuyền Chủ Thần thể tích khổng lồ, nhưng kim quang này hiển nhiên còn đáng sợ hơn, đan xen thành từng lớp, như một vùng biển kim sắc.
Bất luận phi thuyền Chủ Thần giãy giụa thế nào, thủy chung không thể thoát khỏi sự kiềm tỏa của kim quang.
Một cảnh này đừng nói những kẻ trong phi thuyền Chủ Thần kia sợ tới mức hồn bay phách tán, ngay cả bọn Mộc Diệu Tinh do Lãnh Vũ đứng đầu cũng trố mắt cứng lưỡi, căn bản không biết là loại biến cố gì.
Chỉ cảm giác tất cả trước mắt biến hóa quá mức đột ngột. Kim quang công kích này căn bản không phải là thứ thôn Bích Vân vốn có, cho nên, bọn người Lãnh Vũ mới kinh ngạc đến như vậy.
Càng huống hồ thanh âm lạnh buốt lúc nãy, cũng không phải thanh âm bọn chúng quen thuộc. Càng không phải là thanh âm do Mộc Diệu Chủ Thần phát ra.
Kim quang đem phi thuyền Chủ Thần vây chặt lại, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Tất cả ngoan ngoãn ra hết đây cho ta!
Xích Dương Kim Thân Tháp giống như một tòa kim sơn cực đại đè xuống, những phi thuyền Chủ Thần kia không có cách nào chống lại, lũ lượt rơi xuống.
Kim quang dần dần thu lại, Tần Vô Song lại nói lần nữa:
- Tất cả đều cút ra khỏi phi thuyền!
Trong phi thuyền một mảng yên tĩnh. Hiển nhiên lúc này, phi thuyền này là chỗ dựa duy nhất cho những kẻ ngồi trong phi thuyền kia. Cho dù cứ trốn trong phi thuyền cũng chưa chắc đã có thể sống sót, nhưng ít nhất, có phi thuyền này, cơ hội giữ lại mạng sống sẽ nhiều hơn.
Cho nên, mặc dù Tần Vô Song cảnh cáo như vậy, bọn chúng căn bản không dám ra ngoài, mà quyết tâm trốn ở bên trong. Ít nhất phi thuyền Chủ Thần về phương diện phòng ngự cũng là cấp Chủ Thần, đối phương có thể khống chế tốc độ phi hành của phi thuyền Chủ Thần, nhưng muốn hoàn toàn phá vỡ phi thuyền Chủ Thần, lại rất khó!
Có chủ ý như vậy, tự nhiên tám phi thuyền đều không hề động đậy, một chút động tĩnh cũng không có. Bọn người Lãnh Vũ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Tần Vô Song cười nhạo:
- Các ngươi cho rằng rụt đầu rụt cổ trong phi thuyền Chủ Thần là có thể không chết sao? Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội sám hối, nếu khi ta đếm tới mười các ngươi vẫn không cút ra, vậy hãy để phi thuyền Chủ Thần làm mồ chôn các ngươi.
Nói xong, liền bắt đầu đếm:
- Một!
Đồng thời, kim quang của Xích Dương Kim Thân Tháp lại tụ tập lại một lần nữa, bắt đầu hung hãn đè xuống, lần này, lực công kích của kim quang không còn là khống chế kiềm tỏa nữa, mà trực tiếp biến thành trọng lực cường đại đè xuống, mỗi lần đè xuống, phi thuyền Chủ Thần kia lại méo đi một chút.
Kim quang ngưng tụ thành thế núi không ngừng đè xuống, giống như một cái thiết chùy đang không ngừng gõ vào tám cái đinh. Trọng áp cường đại đè xuống, khiến cho phi thuyền Chủ Thần không ngừng biến dạng.
Tình hình thế này, khiến bọn người Lãnh Vũ nhìn mà tâm kinh nhục sợ. Tuy biết rất rõ chịu cực hình là kẻ khác, nhưng nghĩ một chút, nếu là mình chịu cảnh này, khẳng định cũng vô cùng không dễ chịu.
Tám kẻ trốn trong phi thuyền Chủ Thần bộ dạng sợ hãi tột đỉnh, bọn chúng đã cảm nhận thấy không gian trong phi thuyền Chủ Thần không ngừng thu hẹp, trọng lực cường đại đè trên phi thuyền Chủ Thần, đang không ngừng đè ép không gian bên trong. Nói cách khác, phi thuyền Chủ Thần dưới lực công kích của đối phương, không ngờ không thể chống đỡ nổi.
Đối phương tuyên bố đem phi thuyền Chủ Thần làm mồ chôn sống bọn chúng, quyết không phải là hư ngôn.
Lúc này, thanh âm bên ngoài đã đếm tới bảy rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu để thanh âm này đếm tới mười, kết cục của bọn chúng có thể dự đoán được, tất nhiên là sẽ bị chôn cùng phi thuyền Chủ Thần này.
Nghĩ tới đây, những kẻ tâm tính yếu ớt, đã không chịu đựng nổi nỗi sợ hãi, bắt đầu kêu lên:
- Xin dừng tay, chúng ta đi ra, chúng ta đi ra!
Có một kẻ chống cự không được, phòng tuyến tâm lý của những kẻ khác cũng đột nhiên sụp đổ, kẻ nào cũng như cừu non bị hoảng sợ, lũ lượt từ trong phi thuyền Chủ Thần chui ra. Trong mỗi phi thuyền Chủ Thần đều có ba bốn người. Lãnh Vũ nhìn bọn này mặt mày kinh hoàng khiếp sợ từ phi thuyền Chủ Thần đi ra, trong lòng vô cùng thống khoái.
Những gương mặt này, Lãnh Vũ hắn không hề lạ lẫm gì, đều là đệ tử đắc ý của các Chủ Thần của các Vị diện kia.
Địa vị của Lãnh Vũ tại Mộc Diệu Tinh cũng như vậy, bởi vậy đối với những người này không hề lạ lẫm. Chỉ là trong trường hợp hiện tại, Lãnh Vũ tự nhiên là cảm thấy vô cùng thống khoái.
Lúc trước bọn này nghênh ngang lái phi thuyền Chủ Thần tới khiêu khích, nói lời ngông cuồng. Tới nay lại là bộ dạng thảm thương này, khiến một người bình tĩnh như Lãnh Vũ cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhìn thấy những đối thủ cũ chật vật như vậy, Lãnh Vũ không nhịn nổi châm biếm:
- Chư vị lúc nãy không phải rất ngông nghênh hay sao, bây giờ là thế nào chứ?
Bọn kia bị Lãnh Vũ nói như vậy, trong lòng tất nhiên rất oán hận, nhưng tất nhiên không dám thể hiện ra, chỉ cười khổ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong tình hình thế này, đôi co với Lãnh Vũ thì chỉ có tự tìm cái chết. Dù sao quan hệ của mấy người vốn đã chẳng tốt đẹp gì, những năm gần đây lại không ngừng xấu đi.
Tám đại Vị diện âm thầm liên hợp lại, nhằm vào Mộc Diệu Tinh. Đây là điều ai ai cũng biết. Bởi vậy, trong trường hợp này, cho dù Lãnh Vũ một đao chém chết bọn chúng, cũng không oan ức gì. Ai bảo bọn chúng tới khiêu khích cơ chứ?
Ở cố thổ của Lý Huyền Phong, thánh địa của Mộc Diệu Tinh làm loạn, đó không phải là tự mình tìm phiền toái hay sao?
Chỉ là, nghi hoặc lớn nhất trong lòng bọn chúng là, rốt cuộc là ai cường đại tới vậy. Có thể đồng thời đem tám phi thuyền Chủ Thần khống chế lại?
Thực lực này, lẽ nào là Mộc Diệu Chủ Thần đích thân ở đây? Nhưng mà, cho dù là Mộc Diệu Chủ Thần đích thân ra tay, có thể có thần thông cường đại như vậy hay không, còn phải xem xét lại. Dù sao, đồng thời khống chế tám phi thuyền Chủ Thần không phải việc Chủ Thần bình thường có thể làm được.
Mộc Diệu Chủ Thần tuy cường đại, nhưng từ lúc nào cường đại tới mức có thể đồng thời khống chế nhiều phi thuyền Chủ Thần vậy? Lời đồn Mộc Diệu Chủ Thần cường đại, lẽ nào đã cường đại tới mức độ này rồi sao?
Nỗi sợ hãi phát ra từ đáy lòng này, làm cho bọn họ không dám trước mặt Lãnh Vũ làm càn nữa. Dù sao, đây cũng là việc sinh tử, ai cũng không thể vì một lúc sướng miệng, mà đem tính mạng của mình giao ra. Lúc này nếu chọc giận Lãnh Vũ, đó là giúp đối phương có cơ hội giết mình.
Lãnh Vũ nhìn mấy tên kia vẻ mặt kinh hoàng, trong lòng thập phần khoái trá.
Chỉ là, trong lòng hắn cũng có nghi vấn, đạo kim quang kia rốt cuộc là thế nào?
Chỉ là, nghi hoặc của hắn không kéo dài lâu, trên hư không, hai đạo thân ảnh phảng phất từ hư không đi ra, đem theo một cỗ cảm giác thần bí vô cùng mạnh mẽ, chậm rãi bước ra.
Người này tướng mạo trẻ trung, nhưng khí chất trầm ổn, cho người ta cảm giác vượt trội siêu phàm. Bên trong sự trầm ổn, lại có vài phần bá khí, thêm vào sự trẻ trung phấn chấn của tuổi trẻ, khiến hắn nhìn mà thấy cái một mê lực đặc biệt, khiến Lãnh Vũ trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc.
Người này, tự nhiên là Tần Vô Song. Còn nữ tử bên cạnh hắn, tất nhiên là Mộ Dung Nhạn.
Tần Vô Song ánh mắt lạnh buốt, chầm chậm đi tới, liền có cảm giác uy hiếp cường đại kéo tới.
Cỗ khí tràng cường đại này, khiến những cao thủ trong tám phi thuyền Chủ Thần kia ai ai cũng sợ lạnh hết sống lưng, không kẻ nào dám nhìn thẳng vào Tần Vô Song, càng không nói nhìn thẳng vào mắt Tần Vô Song.
- Nghe khẩu khí của các ngươi, tựa hồ đối với Lý Huyền Phong tiền bối có nhiều điểm hoài nghi, phải không?
Thanh âm đạm mạc của Tần Vô Song lại vang lên.
Những tên này ai ai cũng cúi đầu ủ rũ, không dám mở miệng, trong lòng thầm kêu khổ.
- Muốn biết Thánh Hoàng cường giả có phải chỉ có hư danh phải không?
- Các… các hạ là ai?
Có kẻ gan to một chút, run rẩy hỏi.
- Đạo hạnh non nớt của các ngươi, không xứng hỏi lai lịch của ta. Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi muốn sống hay muốn chết?
- Muốn sống!
Tên kia trả lời rất dứt khoát.
- Tốt lắm, cũng thông minh đấy. Ngươi nói muốn sống, ít nhất còn là chân tiểu nhân. Nếu đã vậy, ta cho các người một cơ hội!
Nghe Tần Vô Song nói vậy, những kẻ này đều dâng lên một tia hy vọng.
- Cho phép các ngươi phái một đại biểu lái phi thuyền Chủ Thần quay về đưa tin. Bảo tám Chủ Thần còn lại của Tinh vực Cửu Diệu tới Mộc Diệu Tinh ngay!
Lãnh Vũ cả kinh nói:
- Bằng hữu cái này…
Tần Vô Song biết Lãnh Vũ có lời muốn nói, nhưng khoát tay nói:
- Ta tự có chủ trương, việc này người của Mộc Diệu Chủ Thần Điện các ngươi không cần bận tâm.
Tần Vô Song nói tự nhiên có vài phần uy nghiêm, khóe Lãnh Vũ miệng khẽ động, nhưng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đối phương thần thông tới vậy, cho dù là Mộc Diệu Chủ Thần cũng không thể làm được việc khó tin vừa rồi. Bởi vậy, Lãnh Vũ cho dù trong lòng có ngàn vạn ý niệm, cũng không dám nói ra.
- Đây là cơ hội duy nhất, nếu Chủ Thần các Vị diện kia không tới, vậy rất xin lỗi, mạng nhỏ của các ngươi không còn nằm trong tay các ngươi nữa.
Bên này vừa nghe nói vậy, lập tức thương nghị, mỗi bên đều có ba bốn người, phải chọn ra một người, tranh cãi là rất lớn. Cuối cùng mỗi Vị diện chọn ra kẻ có thực lực mạnh nhất, như vậy những người khác cũng không nói được gì.
Mà tám phi thuyền Chủ Thần, Tần Vô Song chỉ cho phép chúng lái đi một chiếc.
Lưu lại bảy phi thuyền, phi thuyền Chủ Thần trong mắt Tần Vô Song có lẽ không đáng tiền, nhưng ở Tinh vực Cửu Diệu, phi thuyền Chủ Thần cũng là thứ vô cùng quý hiếm.
Cho dù là cường giả cấp bậc Chủ Thần, cũng không thể có quá nhiều phi thuyền. Có người thậm chí chỉ có một chiếc duy nhất.
Bởi vậy, phi thuyền Chủ Thần đối với những Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu mà nói, đều là tài sản quý giá, không thể nào vứt bỏ đi được.
Tần Vô Song thần niệm vừa động, liền bắn ra một đạo cấm chế, đem những người này bao phủ bên trong, sau đó nói với Lãnh Vũ:
- Ta đã hạ cấm chế với bọn chúng, nếu bọn chúng có ý đồ chạy trốn, thần niệm của ta vừa động, liền có thể khiến bọn chúng hình thần tan nát. Ngươi phụ trách trông coi bọn chúng, đem về Thần vực Mộc Diệu.
Lãnh Vũ còn chút do dự, Tần Vô Song lại có chút nhíu mày:
- Thôn Bích Vân này có ta, không có tên nào dám tới làm càn cả.
Lãnh Vũ nghe thấy lời này, không dám chậm trễ, nói:
- Nếu tiền bối đã nói vậy, Lãnh Vũ liền làm theo ngay.
Lãnh Vũ đại khái cũng đoán ra được, người trước mặt này nhất định có quan hệ với tiền bối Lý Huyền Phong. Nếu đã là cường giả cấp bậc Chủ Thần, gọi một câu tiền bối có lẽ cũng là thích hợp
Đây là cố hương của sư phụ Lý Huyền Phong, là thánh địa. Chỉ cho phép được sùng bái, được kính ngưỡng, quyết không cho phép có người làm loạn, càng không cho phép chà đạp lên.
Mắt nhìn mấy tên gia hỏa này nghênh ngang lái phi thuyền Chủ Thần tới, lớn tiếng huyên náo ở đây thì thôi, còn dám nói lời vô lễ, đối với sư phụ Lý Huyền Phong không chút kính ý, mỉa mai trào phúng, sao có thể không làm Tần Vô Song tức giận?
Xích Dương Kim Thân Tháp ném lên trời cao, kim quang cường đại lập tức đem tất cả mọi con đường tẩu thoát đều ngặn đứng lại. Tám phi thuyền Chủ Thần nằm trong lưới kim quang, giống như mãnh thú rơi vào đầm lầy, lúc lắc giãy giụa không ngừng.
Phi thuyền Chủ Thần thể tích khổng lồ, nhưng kim quang này hiển nhiên còn đáng sợ hơn, đan xen thành từng lớp, như một vùng biển kim sắc.
Bất luận phi thuyền Chủ Thần giãy giụa thế nào, thủy chung không thể thoát khỏi sự kiềm tỏa của kim quang.
Một cảnh này đừng nói những kẻ trong phi thuyền Chủ Thần kia sợ tới mức hồn bay phách tán, ngay cả bọn Mộc Diệu Tinh do Lãnh Vũ đứng đầu cũng trố mắt cứng lưỡi, căn bản không biết là loại biến cố gì.
Chỉ cảm giác tất cả trước mắt biến hóa quá mức đột ngột. Kim quang công kích này căn bản không phải là thứ thôn Bích Vân vốn có, cho nên, bọn người Lãnh Vũ mới kinh ngạc đến như vậy.
Càng huống hồ thanh âm lạnh buốt lúc nãy, cũng không phải thanh âm bọn chúng quen thuộc. Càng không phải là thanh âm do Mộc Diệu Chủ Thần phát ra.
Kim quang đem phi thuyền Chủ Thần vây chặt lại, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Tất cả ngoan ngoãn ra hết đây cho ta!
Xích Dương Kim Thân Tháp giống như một tòa kim sơn cực đại đè xuống, những phi thuyền Chủ Thần kia không có cách nào chống lại, lũ lượt rơi xuống.
Kim quang dần dần thu lại, Tần Vô Song lại nói lần nữa:
- Tất cả đều cút ra khỏi phi thuyền!
Trong phi thuyền một mảng yên tĩnh. Hiển nhiên lúc này, phi thuyền này là chỗ dựa duy nhất cho những kẻ ngồi trong phi thuyền kia. Cho dù cứ trốn trong phi thuyền cũng chưa chắc đã có thể sống sót, nhưng ít nhất, có phi thuyền này, cơ hội giữ lại mạng sống sẽ nhiều hơn.
Cho nên, mặc dù Tần Vô Song cảnh cáo như vậy, bọn chúng căn bản không dám ra ngoài, mà quyết tâm trốn ở bên trong. Ít nhất phi thuyền Chủ Thần về phương diện phòng ngự cũng là cấp Chủ Thần, đối phương có thể khống chế tốc độ phi hành của phi thuyền Chủ Thần, nhưng muốn hoàn toàn phá vỡ phi thuyền Chủ Thần, lại rất khó!
Có chủ ý như vậy, tự nhiên tám phi thuyền đều không hề động đậy, một chút động tĩnh cũng không có. Bọn người Lãnh Vũ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Tần Vô Song cười nhạo:
- Các ngươi cho rằng rụt đầu rụt cổ trong phi thuyền Chủ Thần là có thể không chết sao? Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội sám hối, nếu khi ta đếm tới mười các ngươi vẫn không cút ra, vậy hãy để phi thuyền Chủ Thần làm mồ chôn các ngươi.
Nói xong, liền bắt đầu đếm:
- Một!
Đồng thời, kim quang của Xích Dương Kim Thân Tháp lại tụ tập lại một lần nữa, bắt đầu hung hãn đè xuống, lần này, lực công kích của kim quang không còn là khống chế kiềm tỏa nữa, mà trực tiếp biến thành trọng lực cường đại đè xuống, mỗi lần đè xuống, phi thuyền Chủ Thần kia lại méo đi một chút.
Kim quang ngưng tụ thành thế núi không ngừng đè xuống, giống như một cái thiết chùy đang không ngừng gõ vào tám cái đinh. Trọng áp cường đại đè xuống, khiến cho phi thuyền Chủ Thần không ngừng biến dạng.
Tình hình thế này, khiến bọn người Lãnh Vũ nhìn mà tâm kinh nhục sợ. Tuy biết rất rõ chịu cực hình là kẻ khác, nhưng nghĩ một chút, nếu là mình chịu cảnh này, khẳng định cũng vô cùng không dễ chịu.
Tám kẻ trốn trong phi thuyền Chủ Thần bộ dạng sợ hãi tột đỉnh, bọn chúng đã cảm nhận thấy không gian trong phi thuyền Chủ Thần không ngừng thu hẹp, trọng lực cường đại đè trên phi thuyền Chủ Thần, đang không ngừng đè ép không gian bên trong. Nói cách khác, phi thuyền Chủ Thần dưới lực công kích của đối phương, không ngờ không thể chống đỡ nổi.
Đối phương tuyên bố đem phi thuyền Chủ Thần làm mồ chôn sống bọn chúng, quyết không phải là hư ngôn.
Lúc này, thanh âm bên ngoài đã đếm tới bảy rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu để thanh âm này đếm tới mười, kết cục của bọn chúng có thể dự đoán được, tất nhiên là sẽ bị chôn cùng phi thuyền Chủ Thần này.
Nghĩ tới đây, những kẻ tâm tính yếu ớt, đã không chịu đựng nổi nỗi sợ hãi, bắt đầu kêu lên:
- Xin dừng tay, chúng ta đi ra, chúng ta đi ra!
Có một kẻ chống cự không được, phòng tuyến tâm lý của những kẻ khác cũng đột nhiên sụp đổ, kẻ nào cũng như cừu non bị hoảng sợ, lũ lượt từ trong phi thuyền Chủ Thần chui ra. Trong mỗi phi thuyền Chủ Thần đều có ba bốn người. Lãnh Vũ nhìn bọn này mặt mày kinh hoàng khiếp sợ từ phi thuyền Chủ Thần đi ra, trong lòng vô cùng thống khoái.
Những gương mặt này, Lãnh Vũ hắn không hề lạ lẫm gì, đều là đệ tử đắc ý của các Chủ Thần của các Vị diện kia.
Địa vị của Lãnh Vũ tại Mộc Diệu Tinh cũng như vậy, bởi vậy đối với những người này không hề lạ lẫm. Chỉ là trong trường hợp hiện tại, Lãnh Vũ tự nhiên là cảm thấy vô cùng thống khoái.
Lúc trước bọn này nghênh ngang lái phi thuyền Chủ Thần tới khiêu khích, nói lời ngông cuồng. Tới nay lại là bộ dạng thảm thương này, khiến một người bình tĩnh như Lãnh Vũ cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhìn thấy những đối thủ cũ chật vật như vậy, Lãnh Vũ không nhịn nổi châm biếm:
- Chư vị lúc nãy không phải rất ngông nghênh hay sao, bây giờ là thế nào chứ?
Bọn kia bị Lãnh Vũ nói như vậy, trong lòng tất nhiên rất oán hận, nhưng tất nhiên không dám thể hiện ra, chỉ cười khổ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong tình hình thế này, đôi co với Lãnh Vũ thì chỉ có tự tìm cái chết. Dù sao quan hệ của mấy người vốn đã chẳng tốt đẹp gì, những năm gần đây lại không ngừng xấu đi.
Tám đại Vị diện âm thầm liên hợp lại, nhằm vào Mộc Diệu Tinh. Đây là điều ai ai cũng biết. Bởi vậy, trong trường hợp này, cho dù Lãnh Vũ một đao chém chết bọn chúng, cũng không oan ức gì. Ai bảo bọn chúng tới khiêu khích cơ chứ?
Ở cố thổ của Lý Huyền Phong, thánh địa của Mộc Diệu Tinh làm loạn, đó không phải là tự mình tìm phiền toái hay sao?
Chỉ là, nghi hoặc lớn nhất trong lòng bọn chúng là, rốt cuộc là ai cường đại tới vậy. Có thể đồng thời đem tám phi thuyền Chủ Thần khống chế lại?
Thực lực này, lẽ nào là Mộc Diệu Chủ Thần đích thân ở đây? Nhưng mà, cho dù là Mộc Diệu Chủ Thần đích thân ra tay, có thể có thần thông cường đại như vậy hay không, còn phải xem xét lại. Dù sao, đồng thời khống chế tám phi thuyền Chủ Thần không phải việc Chủ Thần bình thường có thể làm được.
Mộc Diệu Chủ Thần tuy cường đại, nhưng từ lúc nào cường đại tới mức có thể đồng thời khống chế nhiều phi thuyền Chủ Thần vậy? Lời đồn Mộc Diệu Chủ Thần cường đại, lẽ nào đã cường đại tới mức độ này rồi sao?
Nỗi sợ hãi phát ra từ đáy lòng này, làm cho bọn họ không dám trước mặt Lãnh Vũ làm càn nữa. Dù sao, đây cũng là việc sinh tử, ai cũng không thể vì một lúc sướng miệng, mà đem tính mạng của mình giao ra. Lúc này nếu chọc giận Lãnh Vũ, đó là giúp đối phương có cơ hội giết mình.
Lãnh Vũ nhìn mấy tên kia vẻ mặt kinh hoàng, trong lòng thập phần khoái trá.
Chỉ là, trong lòng hắn cũng có nghi vấn, đạo kim quang kia rốt cuộc là thế nào?
Chỉ là, nghi hoặc của hắn không kéo dài lâu, trên hư không, hai đạo thân ảnh phảng phất từ hư không đi ra, đem theo một cỗ cảm giác thần bí vô cùng mạnh mẽ, chậm rãi bước ra.
Người này tướng mạo trẻ trung, nhưng khí chất trầm ổn, cho người ta cảm giác vượt trội siêu phàm. Bên trong sự trầm ổn, lại có vài phần bá khí, thêm vào sự trẻ trung phấn chấn của tuổi trẻ, khiến hắn nhìn mà thấy cái một mê lực đặc biệt, khiến Lãnh Vũ trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc.
Người này, tự nhiên là Tần Vô Song. Còn nữ tử bên cạnh hắn, tất nhiên là Mộ Dung Nhạn.
Tần Vô Song ánh mắt lạnh buốt, chầm chậm đi tới, liền có cảm giác uy hiếp cường đại kéo tới.
Cỗ khí tràng cường đại này, khiến những cao thủ trong tám phi thuyền Chủ Thần kia ai ai cũng sợ lạnh hết sống lưng, không kẻ nào dám nhìn thẳng vào Tần Vô Song, càng không nói nhìn thẳng vào mắt Tần Vô Song.
- Nghe khẩu khí của các ngươi, tựa hồ đối với Lý Huyền Phong tiền bối có nhiều điểm hoài nghi, phải không?
Thanh âm đạm mạc của Tần Vô Song lại vang lên.
Những tên này ai ai cũng cúi đầu ủ rũ, không dám mở miệng, trong lòng thầm kêu khổ.
- Muốn biết Thánh Hoàng cường giả có phải chỉ có hư danh phải không?
- Các… các hạ là ai?
Có kẻ gan to một chút, run rẩy hỏi.
- Đạo hạnh non nớt của các ngươi, không xứng hỏi lai lịch của ta. Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi muốn sống hay muốn chết?
- Muốn sống!
Tên kia trả lời rất dứt khoát.
- Tốt lắm, cũng thông minh đấy. Ngươi nói muốn sống, ít nhất còn là chân tiểu nhân. Nếu đã vậy, ta cho các người một cơ hội!
Nghe Tần Vô Song nói vậy, những kẻ này đều dâng lên một tia hy vọng.
- Cho phép các ngươi phái một đại biểu lái phi thuyền Chủ Thần quay về đưa tin. Bảo tám Chủ Thần còn lại của Tinh vực Cửu Diệu tới Mộc Diệu Tinh ngay!
Lãnh Vũ cả kinh nói:
- Bằng hữu cái này…
Tần Vô Song biết Lãnh Vũ có lời muốn nói, nhưng khoát tay nói:
- Ta tự có chủ trương, việc này người của Mộc Diệu Chủ Thần Điện các ngươi không cần bận tâm.
Tần Vô Song nói tự nhiên có vài phần uy nghiêm, khóe Lãnh Vũ miệng khẽ động, nhưng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đối phương thần thông tới vậy, cho dù là Mộc Diệu Chủ Thần cũng không thể làm được việc khó tin vừa rồi. Bởi vậy, Lãnh Vũ cho dù trong lòng có ngàn vạn ý niệm, cũng không dám nói ra.
- Đây là cơ hội duy nhất, nếu Chủ Thần các Vị diện kia không tới, vậy rất xin lỗi, mạng nhỏ của các ngươi không còn nằm trong tay các ngươi nữa.
Bên này vừa nghe nói vậy, lập tức thương nghị, mỗi bên đều có ba bốn người, phải chọn ra một người, tranh cãi là rất lớn. Cuối cùng mỗi Vị diện chọn ra kẻ có thực lực mạnh nhất, như vậy những người khác cũng không nói được gì.
Mà tám phi thuyền Chủ Thần, Tần Vô Song chỉ cho phép chúng lái đi một chiếc.
Lưu lại bảy phi thuyền, phi thuyền Chủ Thần trong mắt Tần Vô Song có lẽ không đáng tiền, nhưng ở Tinh vực Cửu Diệu, phi thuyền Chủ Thần cũng là thứ vô cùng quý hiếm.
Cho dù là cường giả cấp bậc Chủ Thần, cũng không thể có quá nhiều phi thuyền. Có người thậm chí chỉ có một chiếc duy nhất.
Bởi vậy, phi thuyền Chủ Thần đối với những Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu mà nói, đều là tài sản quý giá, không thể nào vứt bỏ đi được.
Tần Vô Song thần niệm vừa động, liền bắn ra một đạo cấm chế, đem những người này bao phủ bên trong, sau đó nói với Lãnh Vũ:
- Ta đã hạ cấm chế với bọn chúng, nếu bọn chúng có ý đồ chạy trốn, thần niệm của ta vừa động, liền có thể khiến bọn chúng hình thần tan nát. Ngươi phụ trách trông coi bọn chúng, đem về Thần vực Mộc Diệu.
Lãnh Vũ còn chút do dự, Tần Vô Song lại có chút nhíu mày:
- Thôn Bích Vân này có ta, không có tên nào dám tới làm càn cả.
Lãnh Vũ nghe thấy lời này, không dám chậm trễ, nói:
- Nếu tiền bối đã nói vậy, Lãnh Vũ liền làm theo ngay.
Lãnh Vũ đại khái cũng đoán ra được, người trước mặt này nhất định có quan hệ với tiền bối Lý Huyền Phong. Nếu đã là cường giả cấp bậc Chủ Thần, gọi một câu tiền bối có lẽ cũng là thích hợp
/1046
|