Thiên Tình ngẩn người, toàn bộ khuôn mặt đã nhuốm hồng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “ Vương gia, chẳng lẽ người không biết liêm sỉ sao?”
“ Ách, ngươi thử nói xem a!” Hắn đem vấn đề hỏi lại Thiên Tình. “ Sợ là người không biết liêm sỉ phải là công chúa đi. Bổn vương cùng với người mình yêu ở trong thư phòng của chính mình làm chuyện vui, công chúa liền đến xem trộm, có phải hay không ngươi là muốn ba người cùng chơi?”
“ Ngươi!”. Thiên Tình không biết vì sao hắn lại đối nàng nói những lời ác ý như vậy, nhưng nàng vẫn lựa chọn im lặng không nói.
Âu Dương Thanh Minh thân thủ đưa tay lên sờ mặt nàng, lại bị nàng dùng tay chắn lại, nhưng xem ra hắn vẫn nhanh hơn nàng rồi. Thiên Tình hoảng sợ vạn phần, đẩy hắn ra, tựa như một con nai bị người săn đuổi vậy. Con ngươi đen láy của nàng hiện lên vẻ bất an: “ Vương gia, thỉnh tự trọng”.
“ Ách!” Âu Dương Thanh Minh cười nhạt. “ Tự trọng ? Công chúa điện hạ nói cho bổn vương biết a, bổn vương cùng vương phi của mình là không tự trọng sao? Vậy ngươi đến rình xem chúng ta là tự trọng đi?”
“ Vương gia!” Thiên Tình sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, nàng còn không đi thì như thế nào tiếp tục nói chuyện cùng hắn a? “ Ta là không phải cố ý, thỉnh Vương gia thứ tội, cho phép thần thiếp rời đi!”
“ Ách!” Âu Dương Thanh Minh trong lòng cười lạnh, thật tinh vi, giả vờ thật giống nha. “Ngươi đến rình coi chúng ta, bây giờ còn muốn đi? Vậy là không thể được!”
“ Y Lam, lại đây, giúp bổn vương mang một sợi dây đến đây” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên cười, chính là trong mắt lại không có một chút nào ý cười, tựa hồ có tức giận cùng ẩn nhẫn, Thiên Tình còn đang nghĩ mình nhìn lầm đâu.
Nữ nhân kia chậm rãi đi đến, trên người đồng dạng không một mảnh vải, giống như không có Thiên Tình công chúa ở đây vậy. Trong tay cầm một sợi dây, nàng ta giao cho Âu Dương Thanh Minh: “ Vương gia, dây đây!”
“ Hảo!” Âu Dương Thanh Minh kéo Thiên Tình lại, thừa lúc nàng còn không kịp phản ứng mà trói nàng lại, cười tà ác, “Công chúa, nếu đã rình coi người khác rồi, vậy bây giờ bổn vương sẽ hào phóng cho ngươi trực tiếp xem mà tận hưởng!”
Nói xong, hắn đem Thiên Tình đã bị trói, cột vào ghế. Sau đó, hắn đi đến nữ tử kia bên người mà vuốt ve nàng ta. Nàng ta chính là lập tức rúc vào trong lòng ngực của hắn, tựa như xà mà quấn vào người hắn. Mà hắn chính là ngồi nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ bừng của Thiên Tình, một đôi mắt tràn đầy khinh thường cùng hận ý!
Thiên Tình không nghĩ tới hắn sẽ đối đãi với chính mình như vậy, lắc lắc đầu, đôi mắt nhắm lại, cắn chặt môi đến bật máu cũng không nói một lời. Tâm của nàng bây giờ rất đau, hai chân như nhũn ra. Cũng may nàng là đang bị trói trên ghế, cũng không ngã xuống được.
Trơ mắt ra xem hắn ôm mỹ nhân, tư thái phóng lãng, tràn đầy tà mị, lại cái kia nữ nhân bật cười khanh khách, thân hình vặn vẹo như yêu. Trơ mắt nhìn hắn vì hưởng thụ mà nheo lại nhãn, đôi môi mỏng bạc giương lên, khóe mắt hiện rõ vẻ phong lưu, không chút nào che giấu…
Tâm của nàng dần lạnh, cho đến khi không chịu nổi mà chảy lệ. Hắn có nữ nhân khác nàng có thể tha thứ, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho hắn lăng nhục chính mình thế này.
Cảm giác lạnh lẽo truyền vào lòng của nàng, Thiên Tình nhịn không được cảm thấy chua xót, lại buồn bã vô tận. Nàng xoay mặt đi, không thể nào tiếp tục xem bọn hắn dây dưa được nữa!
Bên tai truyền đến thứ thanh âm dâm đãng không chịu nổi, trong không khí là một mùi cực ghê tởm.
Trong nội các là một mảnh tràn ngập xuân sắc, mà đáy lòng của Thiên Tình công chúa chính là hàn ý.
Giờ khắc này, tình cảm mà nàng dành cho Âu Dương Thanh Minh đã không còn, tuyệt đối không còn!…
“ Ách, ngươi thử nói xem a!” Hắn đem vấn đề hỏi lại Thiên Tình. “ Sợ là người không biết liêm sỉ phải là công chúa đi. Bổn vương cùng với người mình yêu ở trong thư phòng của chính mình làm chuyện vui, công chúa liền đến xem trộm, có phải hay không ngươi là muốn ba người cùng chơi?”
“ Ngươi!”. Thiên Tình không biết vì sao hắn lại đối nàng nói những lời ác ý như vậy, nhưng nàng vẫn lựa chọn im lặng không nói.
Âu Dương Thanh Minh thân thủ đưa tay lên sờ mặt nàng, lại bị nàng dùng tay chắn lại, nhưng xem ra hắn vẫn nhanh hơn nàng rồi. Thiên Tình hoảng sợ vạn phần, đẩy hắn ra, tựa như một con nai bị người săn đuổi vậy. Con ngươi đen láy của nàng hiện lên vẻ bất an: “ Vương gia, thỉnh tự trọng”.
“ Ách!” Âu Dương Thanh Minh cười nhạt. “ Tự trọng ? Công chúa điện hạ nói cho bổn vương biết a, bổn vương cùng vương phi của mình là không tự trọng sao? Vậy ngươi đến rình xem chúng ta là tự trọng đi?”
“ Vương gia!” Thiên Tình sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, nàng còn không đi thì như thế nào tiếp tục nói chuyện cùng hắn a? “ Ta là không phải cố ý, thỉnh Vương gia thứ tội, cho phép thần thiếp rời đi!”
“ Ách!” Âu Dương Thanh Minh trong lòng cười lạnh, thật tinh vi, giả vờ thật giống nha. “Ngươi đến rình coi chúng ta, bây giờ còn muốn đi? Vậy là không thể được!”
“ Y Lam, lại đây, giúp bổn vương mang một sợi dây đến đây” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên cười, chính là trong mắt lại không có một chút nào ý cười, tựa hồ có tức giận cùng ẩn nhẫn, Thiên Tình còn đang nghĩ mình nhìn lầm đâu.
Nữ nhân kia chậm rãi đi đến, trên người đồng dạng không một mảnh vải, giống như không có Thiên Tình công chúa ở đây vậy. Trong tay cầm một sợi dây, nàng ta giao cho Âu Dương Thanh Minh: “ Vương gia, dây đây!”
“ Hảo!” Âu Dương Thanh Minh kéo Thiên Tình lại, thừa lúc nàng còn không kịp phản ứng mà trói nàng lại, cười tà ác, “Công chúa, nếu đã rình coi người khác rồi, vậy bây giờ bổn vương sẽ hào phóng cho ngươi trực tiếp xem mà tận hưởng!”
Nói xong, hắn đem Thiên Tình đã bị trói, cột vào ghế. Sau đó, hắn đi đến nữ tử kia bên người mà vuốt ve nàng ta. Nàng ta chính là lập tức rúc vào trong lòng ngực của hắn, tựa như xà mà quấn vào người hắn. Mà hắn chính là ngồi nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ bừng của Thiên Tình, một đôi mắt tràn đầy khinh thường cùng hận ý!
Thiên Tình không nghĩ tới hắn sẽ đối đãi với chính mình như vậy, lắc lắc đầu, đôi mắt nhắm lại, cắn chặt môi đến bật máu cũng không nói một lời. Tâm của nàng bây giờ rất đau, hai chân như nhũn ra. Cũng may nàng là đang bị trói trên ghế, cũng không ngã xuống được.
Trơ mắt ra xem hắn ôm mỹ nhân, tư thái phóng lãng, tràn đầy tà mị, lại cái kia nữ nhân bật cười khanh khách, thân hình vặn vẹo như yêu. Trơ mắt nhìn hắn vì hưởng thụ mà nheo lại nhãn, đôi môi mỏng bạc giương lên, khóe mắt hiện rõ vẻ phong lưu, không chút nào che giấu…
Tâm của nàng dần lạnh, cho đến khi không chịu nổi mà chảy lệ. Hắn có nữ nhân khác nàng có thể tha thứ, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho hắn lăng nhục chính mình thế này.
Cảm giác lạnh lẽo truyền vào lòng của nàng, Thiên Tình nhịn không được cảm thấy chua xót, lại buồn bã vô tận. Nàng xoay mặt đi, không thể nào tiếp tục xem bọn hắn dây dưa được nữa!
Bên tai truyền đến thứ thanh âm dâm đãng không chịu nổi, trong không khí là một mùi cực ghê tởm.
Trong nội các là một mảnh tràn ngập xuân sắc, mà đáy lòng của Thiên Tình công chúa chính là hàn ý.
Giờ khắc này, tình cảm mà nàng dành cho Âu Dương Thanh Minh đã không còn, tuyệt đối không còn!…
/280
|