Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đoàn trưởng Trình tinh thần phấn chấn trở lại quân khu.
Buổi trưa, kim giờ vừa qua khỏi số mười hai, tiếng gõ cửa “Cộc, cộc, cộc...” liền vang lên.
Tôn Đào Phi vội vàng mở cửa, thầm nghĩ, hắn thật rất đúng giờ, ai bảo tối hôm qua hắn giày vò cô thật thảm, để hắn đưa cơm cũng là chuyện đương nhiên, có hưởng thụ phải có làm mới được.
Khi thấy Mạc Tiểu Kỳ xấu hổ đỏ mặt xuất hiện ngoài cửa, mặt Tôn Đào Phi trong nháy mắt cứng ngắc, “Thế nào? theo đuổi được bạn gái của em trở về rồi à.” Nhận lấy hộp cơm, Tôn Đào Phi nhẹ nhàng nhíu mày.
Làm cảnh vệ viên (nôm na là lính bảo vệ) của Trình Phi Viễn, Mạc Tiểu Kỳ vẫn đi theo bên cạnh hắn. Nhưng kể từ khi Trình Phi Viễn ngã bệnh nằm viện, Tôn Đào Phi vẫn chưa gặp lại hắn. Sau đó, không nén được tò mò, Tôn Đào Phi hỏi Trình Phi Viễn, mới biết bạn gái người này, bởi vì hắn nhiều năm không trở về thăm cô ấy, cô ấy muốn chia tay với hắn, cho nên đợt diễn tập vừa kết thúc, hắn liền trở về nhà theo đuổi bạn gái.
Sắc mặt Mạc Tiểu Kỳ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, xấu hổ gãi gãi đầu, “Dạ, theo đuổi lại rồi.” Vợ của đoàn trưởng cũng có thể theo tới quân khu, hắn há có thể để cho cô dâu của mình bỏ chạy.
Bàn Đinh thấy mẹ đang nói chuyện với một chú mà nó không biết, trượt thân thể nhỏ bé liền muốn chạy ra ngoài. Lại nói, hôm nay nó đã buồn bực ở nhà một buổi sáng á..., nó muốn đi ra ngoài.
Tôn Đào Phi mắt tinh phát hiện thằng nhóc lại muốn chạy ra ngoài, nhanh chóng bắt được cổ áo nó, túm nó quay lại.
Bàn Đinh ngẩng đầu nhìn mẹ, không can tâm giãy dụa thân thể nhỏ bé, chỉ vào cửa bên ngoài, hét lớn, “Đi, đi.”
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ ngồi xuống, ôm lấy nó, “Bàn Đinh, ăn cơm trước, ăn xong rồi, mẹ dẫn con đi chơi.”
Thằng nhóc nghe lời Tôn Đào Phi nói, lập tức yên tĩnh lại, ở bên người cô, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của cô.
“Vậy chị dâu, hai người cứ từ từ ăn, em đi trước.”
“Bàn Đinh, tạm biệt chú đi.”
Lần này thằng nhóc rất nghe lời, phất phất tay với Mạc Tiểu Kỳ.
Giống như là nhớ tới cái gì, Tôn Đào Phi bỗng dưng gọi lại Mạc Tiểu Kỳ đã đi hai bước, “Ai, Tiểu Kỳ, đoàn trưởng các em ăn chưa?”
Mạc Tiểu Kỳ cười hắc hắc, hài hước nói, “Ăn rồi, hơn nữa còn ăn một chén lớn đấy!”
Không đợi Tôn Đào Phi nói thêm, Mạc Tiểu Kỳ liền chạy đi thật nhanh. Chị dâu thật đúng là quan tâm đoàn trưởng, hắn nhất định phải truyền đạt lại thật rõ.
Ngày mùa thu ánh nắng lẳng lặng chiếu xuống, phủ một tầng ánh vàng lên hai bóng dáng nhỏ đang bước đi thong thả, chơi đùa vui vẻ trong hố cát.
“Mẹ, mẹ.” Bàn Đinh vui vẻ quơ múa xẻng nhỏ Tôn Đào Phi mua cho nó trước đây không lâu.
“Đồng Đồng, hôm nay cháu không đến nhà trẻ sao?” Nếu như cô nhớ không lầm, hôm nay hình như là thứ tư.
Trịnh Vân Đồng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, “Cháu bị bệnh, hôm nay mẹ xin nghỉ giúp cháu.”
Khóe miệng Tôn Đào Phi rựt rựt, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé gái nhỏ, “Cháu bị bệnh còn ngồi nghịch đất cát, rất bẩn đấy. Như vậy bệnh của cháu không phải sẽ nặng hơn sao?”
Siết chặt gò má trắng nõn nà của con bé, Tôn Đào Phi giống như ác hoàng hậu dẫn dụ công chúa Bạch Tuyết, cười nhẹ nhàng nói, “Cháu nói thầm cho cô biết, có phải cháu giả bộ bệnh, không muốn đi học hay không, yên tâm, cô sẽ không nói với mẹ cháu đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Vân Đồng trong nháy mắt đỏ bừng, “Không phải, Đồng Đồng bị bệnh thật mà.” Nói xong, cô bé còn vén tay áo lên, để Tôn Đào Phi nhìn lỗ kim trên cánh tay mảnh khảnh của mình.
“Cô hư! Đồng Đồng chưa bao giờ nói dối, là mẹ đi ra ngoài, Đồng Đồng mới ra ngoài chơi.”
Rồi con bé lòng đầy căm phẫn quay đầu sang chỗ khác, đi đào hầm lấp hố cùng Bàn Đinh, không để ý người cô hư như Tôn Đào Phi.
Khóe miệng Tôn Đào Phi kịch liệt co quắp một hồi, cô lại bị một đứa bé giáo dục.
Buổi tối, ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tôn Đào Phi thao thao bất tuyệt kể lại chuyện này với Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn nghe xong cười ha ha hai tiếng, khoác vai của cô cười nói, “Vợ, con gái nhà Trịnh Khải, quỷ tinh linh hung ác, không phân cao thấp với Đóa Đóa nhà chúng ta, về sau em ít chọc nó thôi, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Tôn Đào Phi xem thường bĩu môi, cô không trêu chọc con bé, có được hay không. Chỉ là muốn trêu chọc nó một chút, ai ngờ bây giờ trẻ nhỏ lại trưởng thành sớm như vậy, không thể trêu được. Bàn Đinh nhà cô đáng yêu hơn.
Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi rất tình cảm vuốt ve mặt trái xoan ngủ đến chảy nước miếng của con trai.
“Vợ.” Trình Phi Viễn rất là ôn tình kêu nhỏ ra tiếng.
Tôn Đào Phi quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái. Lại đang trúng gió gì rồi.
“Em thật tốt.”
Tay Trình Phi Viễn đặt ở bên hông Tôn Đào Phi, đột nhiên siết chặt, cô liền ngoan ngoãn bị hắn ôm vào trong ngực.
Cảm giác ấm áp ướt át dán chặt cô, Tôn Đào Phi đã từ chối mấy ngày, khẽ nhếch miệng, không rõ ràng nói, “Bàn... Đinh... Ở đây.”
Trình Phi Viễn không có chút thu liễm (dừng tay), ngược lại nhân cơ hội đẩy lưỡi mà vào, cổ động càn quét ở trong miệng cô, không buông tha bất kỳ một góc nào. Bàn tay thô ráp cũng theo vạt áo ngủ của cô, quanh co mà lên, cho đến đỉnh mềm mại của cô, xoa nắn trêu chọc.
Tôn Đào Phi run rẩy ưm ra tiếng, một tia phòng tuyến cuối cùng trong đầu ầm ầm sụp đổ, chỉ có thể phập phồng, chìm nổi theo người khác.
“Linh, linh, linh”, đột nhiên chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.
Trình Phi Viễn tức giận buông người trong ngực ra, thở hổn hển mấy hơi, căm tức nhìn điện thoại vẫn vang không ngừng. Tốt nhất là có chuyện gấp gáp gì, nếu không hắn sẽ đánh gãy chân chó của người cản trở hắn ăn thịt.
Vẫn ôm chặt Tôn Đào Phi trong ngực, Trình Phi Viễn nổi giận mở miệng nói, “Có chuyện gì, nói.”
“Tiểu tử thúi, ăn thuốc nổ à, đến phi trường đón ông.” Một tiếng rống giận dữ còn mạnh mẽ hơn hắn từ bên kia truyền đến.
Trong nháy mắt Trình Phi Viễn như vừa bị giết, vẻ mặt ngốc trệ.
Tôn Đào Phi đưa tay quơ quơ ở trước mắt Trình Phi Viễn, “Thế nào, ai gọi điện thoại tới vậy.”
Trình Phi Viễn nháy mắt, như có điều suy nghĩ nói, “Ông cụ gọi tới, bảo anh tới phi trường đón ông.” Hơn nữa ông cụ giống như rất tức giận, không phải tức giận với trong nhà nên chạy đến đây chứ.
“Vậy anh còn không mau đi đi, còn ở đây mè nheo cái gì?” Tôn Đào Phi nhíu mày.
“Ừ, anh đi trước, em gọi điện thoại cho mẹ, xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.” Hung hăng hôn một cái lên mặt trái xoan mềm mại của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới lưu luyến buông người con gái ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ra.
“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Vội vàng lấy một cái áo khoác ngoài từ trong nhà ra, Tôn Đào Phi không yên lòng dặn dò.
Tôn Đào Phi mới vừa cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho bố mẹ chồng, điện thoại trong tay đã vang lên trước.
Vừa đặt điện thoại ở bên tai, thanh âm nức nở nóng nảy lo lắng của mẹ chồng rào rào truyền đến, “Phi Phi, không thấy ông nội con.”
“Mẹ, em đừng lo lắng, ông nội mới vừa gọi điện thoại tới, ở bên phi trường chúng con, Phi Viễn đã đi đón ông rồi.”
“Có thật không, con đừng gạt mẹ.” Vương Cẩn Ngôn làm như có chút không tin tưởng hỏi.
“Thật mà, mẹ đừng lo lắng.”
“Đều là ông nội con nhỏ mọn á..., buổi sáng bà của con đi ra ngoài gặp một người, ông nội con lại lặng lẽ đi theo sau bà. Phát hiện kết quả bà con gặp lại người yêu đầu tiên của mình. Sau đó chờ bà nội về nhà, ông nội đã phát giận thật lớn. Sau đó, liền đi. Chúng ta đều cho rằng ông đi ra ngoài chút, ai biết đến tối ông cũng không về nhà. Bây giờ lại chạy đến chỗ các con.” Vương Cẩn Ngôn khẽ thở dài, “Thật giống một đứa trẻ.”
Tôn Đào Phi không tiếng động giựt giựt khóe miệng, thật ra thì mẹ chồng so sánh với đứa bé, ông nội chỉ có hơn chứ không kém.
“Phi Phi, mẹ thật buồn chán, mẹ rất nhớ con.”
Nghe mẹ chồng nụng nịu làm nũng, Tôn Đào Phi không cầm được run run hai cái, ổn ổn hơi thở, “Mẹ, mẹ nhớ con như vậy, thì con về đó nhé!” Vừa lúc mấy ngày nay cô ở chỗ này cũng rất nhàm chán.
Vương Cẩn Ngôn lập tức bị lời của Tôn Đào Phi hù dọa, hét lớn, “Không thể, tuyệt đối không thể. Con xem, nếu con về dây, cũng chỉ còn một mình Phi Viễn ở đó, nó thật đáng thương, con nhẫn tâm sao. Hơn nữa mẹ có ba con, con không cần trở lại.” Càng về sau, Tôn Đào Phi càng thấy lời nói của mẹ chồng cô tình ý sâu xa.
Tôn Đào Phi nháy mắt mấy cái, ý đồ của mẹ chồng cô cũng quá rõ ràng rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tôn Đào Phi vội vàng gọi điện thoại cho Trình Phi Viễn, nói cho hắn biết nguyên nhân xảy ra chuyện.
Ôm con trai trở về phòng, Tôn Đào Phi một thân một mình ngồi ở trên ghế sa lon cười ngây ngô, không ngờ ông cụ nhiều tuổi như vậy, ăn dấm lại ăn cả vạc lớn thế.
Vui cười đủ rồi, Tôn Đào Phi vội vàng đứng dậy, đến tủ lạnh xem xét một lượt, chuẩn bị đợi lát nữa làm cho ông cụ mì trứng gà rau cải và một chút thức ăn.
Nửa giờ sau, Trình Phi Viễn cùng ông cụ oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang quay lại.
“Ông nội, ông tới rồi.” Nhìn mặt ông cụ đen như đáy nồi, Tôn Đào Phi cười càng rực rỡ.
Ông cụ liếc cô một cái, khó chịu “ừ” nhẹ một tiếng.
“Phi Viễn, anh mau pha trà cho ông nội, em đi làm chút gì cho ông ăn.”
Tôn Đào Phi quay lưng lại, liều mạng nháy mắt với Trình Phi Viễn, ý bảo hắn trấn an ông.
Trình Phi Viễn cũng nhún nhún vai với cô, bày tỏ không thể ra sức.
Tôn Đào Phi bưng mì ra, ông cụ liền o o lạp lạp, từng ngụm từng ngụm ăn thật ngon lành.
Cho đến khi bát mì đã nhìn thấy đáy, ông cụ mới ngẩng đầu lên, “Có còn không?”
Tôn Đào Phi gật đầu, “Còn một chút.”
“Cho ông nốt đi.” Hào sảng cầm chén đưa cho Tôn Đào Phi, bày tỏ mình còn chưa ăn đủ.
Tôn Đào Phi ngoan ngoãn vào phòng bếp, vì sợ ông ăn quá no, chỉ cho ông chút nước thừa lại xen lẫn ít mì.
Ăn uống no đủ, ông cụ quệt quệt mồm, “Trong nhà có gọi điện thoại cho các cháu không?”
“Có ạ, hơn nữa ông nội, con hình như nghe được tiếng khóc của bà trong điện thoại.” Tôn Đào Phi một mặt nói dối, một mặt cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ thật kỹ.
“Ta chính là muốn để cho bà ấy lo lắng.” Mặc dù nghiêm mặt, nhưng Tôn Đào Phi vẫn tinh mắt phát hiện nụ cười khả nghi của ông cụ.
“Tốt lắm, ông muốn đi nghỉ ngơi.” Có lẽ đã lấy được đáp án mong muốn, ông cụ mệt mỏi xoa cái trán.
Tôn Đào Phi lập tức hấp ta hấp tấp lấy ra áo ngủ, khăn lông, đồ dùng rửa mặt trước đó đã chuẩn bị xong.
Đợi đến khi ông cụ đã vào phòng tắm, Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi, một trước một sau, ăn ý vào phòng ngủ.
“Vợ, mới vừa rồi là em gạt ông à.” Vào trong phòng rồi, Trình Phi Viễn liền nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi ý vị sâu xa, nhe răng cười một tiếng.
Tôn Đào Phi trợn mắt nhìn người đối diện, “Em còn không phải là vì hai ông bà sao. Thật là không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt.” cô thừa nhận cô bịa chuyện, nhưng đó cũng tuyệt đối là lời nói dối có thiện ý.
Khẽ ôm Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn cười ha hả nói, “Anh đương nhiên biết em là vì tốt cho hai ông bà, anh sẽ không có ý kiến. Chẳng qua là, em không cần lo lắng, không quá ba ngày, ông nội sẽ tự trở về. Cãi vã có quy mô như thế này, một năm hai cụ chắc chắn có một hai lần như vậy.
Buổi chiều hôm sau, Tôn Đào Phi, Bàn Đinh và ông cụ cùng ngồi xem phim truyền hình về đề tài quân lữ mà ông thích.
Nói thật, cô không có hứng thú với loại phim truyền hình này, nhưng không thể không cho ông cụ mặt mũi. Bàn Đinh ngược lại giống ông, ở một bên thét rất hăng say.
Đang náo nhiệt, điện thoại nhà lại không cam lòng tịch mịch mà vang lên.
“Phi Phi, không thấy bà nội của con nữa, bà để lại tờ giấy, nói là về nhà mẹ đẻ rồi, đã kêu anh hai con đi tìm, thật là dọa chết người mà.” Thanh âm vô cùng khổ não của mẹ chồng vội vàng truyền đến.
Tay Tôn Đào Phi nắm điện thoại run run hai cái, cô nhớ nhà mẹ bà cụ hình như là ở thành S. Vợ chồng già này, ai cũng không thua ai.
“Ai gọi thế?” Tôn Đào Phi mới vừa để điện thoại xuống, ông cụ liền mắt sáng như đuốc hỏi.
“Mẹ gọi tới ạ, nói là bà nội về nhà mẹ đẻ rồi.” Tôn Đào Phi thận trọng nói.
“Để cho bà ấy trở về, ông sẽ không đi đón bà ấy.” ông cụ lớn tiếng quát, râu cá trê cũng giơ lên kịch liệt.
Tuy nói như thế, nhưng kể từ cú điện thoại kia, Tôn Đào Phi rất nhanh phát hiện, ông cụ nguyên bản là không thể nào chuyên tâm, càng không yên lòng. Đến chiều, ông cụ càng thêm tới tới lui lui phòng tắm mấy lần.
Buổi tối, mặc dù Tôn Đào Phi làm một bàn rất nhiều món, nhưng thấy tâm tình ông không tốt, Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi cũng không có tâm trạng. Trên cả bàn, chỉ có một mình Bàn Đinh, a ô a ô ăn vui vẻ vô cùng.
“Phi Phi, là bà nội.” Tôn Đào Phi mới vừa đút nấm mèo chua cay vào trong miệng, nhất thời bị sặc, nóng hừng hực khó chịu.
“Bà không muốn lộ ra, cháu im lặng nghe bà nói, bây giờ bà đang ở phi trường thành phố W, cháu lặng lẽ ra ngoài, tìm một chỗ ở cho bà, ngàn vạn lần không được nói cho ông nội cháu biết, biết chưa.”
Tôn Đào Phi mơ hồ “uh” hai tiếng, quét về phía ánh mắt lấp lánh như rađa của ông cụ, cho dù cô không la lên, chỉ sợ ông cụ cũng đã biết. Hơn nữa cô chính là chuẩn bị lộ ra. Hai cụ gây mâu thuẫn, huyên náo cực kỳ cao hứng, chịu khổ chịu tội là họ.
“Ông nội, bà nội đau chân ở phi trường.” Tôn Đào Phi vẻ mặt đau khổ lo lắng vô cùng nói.
Trình Phi Viễn đang uống nước, khóe miệng cong lên, vợ hắn lại đang nói linh tinh rồi, bất quá, hắn ủng hộ, hai cụ sớm ngày hòa hảo, mới là thiên đường của bọn họ.
“Uống gì mà uống, còn không mau đi phi trường.” ông cụ đứng lên, hung ác vỗ xuống vai Trình Phi Viễn, vô cùng lo lắng chạy như bay ra ngoài.
Tôn Đào Phi ẵm con lên, ở phía sau hét lớn, “Con cùng đi với hai người.”
Khoảnh khắc nhìn thấy bà cụ, Tôn Đào Phi liền thu được ánh mắt sắc bén nóng rực của bà.
“Ông tới làm gì!” Bà nội hung hăng uốn éo mặt qua một bên, đối với ông cụ, không rảnh mà để ý.
Tôn Đào Phi vội vàng chạy tới, đỡ cánh tay bà, cười ha hả nói, “Bà nội, bà không biết, mới vừa rồi bà gọi điện thoại, ông nội đang ở bên cạnh, vừa nghe nói bà tới, ngay cả cơm cũng không ăn, chạy thẳng tới phi trường. Đúng không, ông nội.” Thật ra thì bà nội cũng hi vọng ông nội tới, nếu không sao lại chạy tới thành phố W này, cho nên nói nha, phụ nữ bất luận bao nhiêu tuổi, đều là nhìn cả hai phía cùng một lúc.
Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi chỉa vào tầm mắt sáng quắc của ông cụ, cả gan nháy mắt với cụ, ý bảo ông hãy nịnh bà chút.
Có lẽ là lòng tốt hi vọng hai cụ nhanh chóng hòa giải của Tôn Đào Phi cảm động trời cao, ông cụ cuối cùng cũng mở miệng, “Mau về nhà ăn cơm.”
Nói xong, ông cụ liều mạng kéo tay bà cụ, mặc bà cụ thế nào cũng không buông tay.
Trình Phi Viễn ở một bên nén cười đến bụng cũng đau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, ông trừ bà nội ra, cũng có người thứ hai làm cho ông nghe lời. Xem ra vợ mình rất thần kỳ.
Tôn Đào Phi mỉm cười nhìn hai cụ trước mặt, lại quét nhẹ ai kia bên cạnh, nếu cô lớn tuổi như vậy cũng có người ghen vì cô, thì thật thỏa mãn.
Cảm thấy Trình Phi Viễn bên cạnh đã ngủ say rồi, Tôn Đào Phi nhẹ nhàng vén chăn lên, rón ra rón rén ra khỏi phòng. Hắc hắc, cô phải đi nghe lén.
Khẽ áp vào trước phòng ông bà nội, bên trong quả nhiên truyền ra lời ngon tiếng ngọt liên miên của ông nội dụ dỗ bà nội.
Một lát sau, Tôn Đào Phi đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, ai ngờ, cô vừa mới xoay người, liền ngã vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn. Phản xạ có điều kiện muốn thét ra tiếng, miệng lại bị tay người khác che lại.
“Vợ, em thật tốt.” Ôm Tôn Đào Phi trở về phòng, Trình Phi Viễn liền đè cô ở trên giường, Bàn Đinh từ lâu đã bị hắn bế đi.
Đẩy tay Trình Phi Viễn ra, Tôn Đào Phi hung ác nói, “Anh muốn dọa chết em à.” Thật là một tiểu nhân gian trá, rõ ràng không ngủ, còn giả bộ ngủ.
“Em thật tốt.” Nhẹ nhàng hôn môi đỏ tươi ướt át của Tôn Đào Phi, trong tròng mắt đen thâm thúy của Trình Phi Viễn mang đậm ôn nhu, cực kỳ say lòng người.
Khi còn một tia tỉnh táo cuối cùng, Tôn Đào Phi kìm không được thầm nghĩ, sự thật chứng minh, về sau cô đại khái có thể đem “em thật tốt”, làm thành dấu hiệu phát tình của người nào đó.
Buổi trưa, kim giờ vừa qua khỏi số mười hai, tiếng gõ cửa “Cộc, cộc, cộc...” liền vang lên.
Tôn Đào Phi vội vàng mở cửa, thầm nghĩ, hắn thật rất đúng giờ, ai bảo tối hôm qua hắn giày vò cô thật thảm, để hắn đưa cơm cũng là chuyện đương nhiên, có hưởng thụ phải có làm mới được.
Khi thấy Mạc Tiểu Kỳ xấu hổ đỏ mặt xuất hiện ngoài cửa, mặt Tôn Đào Phi trong nháy mắt cứng ngắc, “Thế nào? theo đuổi được bạn gái của em trở về rồi à.” Nhận lấy hộp cơm, Tôn Đào Phi nhẹ nhàng nhíu mày.
Làm cảnh vệ viên (nôm na là lính bảo vệ) của Trình Phi Viễn, Mạc Tiểu Kỳ vẫn đi theo bên cạnh hắn. Nhưng kể từ khi Trình Phi Viễn ngã bệnh nằm viện, Tôn Đào Phi vẫn chưa gặp lại hắn. Sau đó, không nén được tò mò, Tôn Đào Phi hỏi Trình Phi Viễn, mới biết bạn gái người này, bởi vì hắn nhiều năm không trở về thăm cô ấy, cô ấy muốn chia tay với hắn, cho nên đợt diễn tập vừa kết thúc, hắn liền trở về nhà theo đuổi bạn gái.
Sắc mặt Mạc Tiểu Kỳ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, xấu hổ gãi gãi đầu, “Dạ, theo đuổi lại rồi.” Vợ của đoàn trưởng cũng có thể theo tới quân khu, hắn há có thể để cho cô dâu của mình bỏ chạy.
Bàn Đinh thấy mẹ đang nói chuyện với một chú mà nó không biết, trượt thân thể nhỏ bé liền muốn chạy ra ngoài. Lại nói, hôm nay nó đã buồn bực ở nhà một buổi sáng á..., nó muốn đi ra ngoài.
Tôn Đào Phi mắt tinh phát hiện thằng nhóc lại muốn chạy ra ngoài, nhanh chóng bắt được cổ áo nó, túm nó quay lại.
Bàn Đinh ngẩng đầu nhìn mẹ, không can tâm giãy dụa thân thể nhỏ bé, chỉ vào cửa bên ngoài, hét lớn, “Đi, đi.”
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ ngồi xuống, ôm lấy nó, “Bàn Đinh, ăn cơm trước, ăn xong rồi, mẹ dẫn con đi chơi.”
Thằng nhóc nghe lời Tôn Đào Phi nói, lập tức yên tĩnh lại, ở bên người cô, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của cô.
“Vậy chị dâu, hai người cứ từ từ ăn, em đi trước.”
“Bàn Đinh, tạm biệt chú đi.”
Lần này thằng nhóc rất nghe lời, phất phất tay với Mạc Tiểu Kỳ.
Giống như là nhớ tới cái gì, Tôn Đào Phi bỗng dưng gọi lại Mạc Tiểu Kỳ đã đi hai bước, “Ai, Tiểu Kỳ, đoàn trưởng các em ăn chưa?”
Mạc Tiểu Kỳ cười hắc hắc, hài hước nói, “Ăn rồi, hơn nữa còn ăn một chén lớn đấy!”
Không đợi Tôn Đào Phi nói thêm, Mạc Tiểu Kỳ liền chạy đi thật nhanh. Chị dâu thật đúng là quan tâm đoàn trưởng, hắn nhất định phải truyền đạt lại thật rõ.
Ngày mùa thu ánh nắng lẳng lặng chiếu xuống, phủ một tầng ánh vàng lên hai bóng dáng nhỏ đang bước đi thong thả, chơi đùa vui vẻ trong hố cát.
“Mẹ, mẹ.” Bàn Đinh vui vẻ quơ múa xẻng nhỏ Tôn Đào Phi mua cho nó trước đây không lâu.
“Đồng Đồng, hôm nay cháu không đến nhà trẻ sao?” Nếu như cô nhớ không lầm, hôm nay hình như là thứ tư.
Trịnh Vân Đồng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, “Cháu bị bệnh, hôm nay mẹ xin nghỉ giúp cháu.”
Khóe miệng Tôn Đào Phi rựt rựt, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé gái nhỏ, “Cháu bị bệnh còn ngồi nghịch đất cát, rất bẩn đấy. Như vậy bệnh của cháu không phải sẽ nặng hơn sao?”
Siết chặt gò má trắng nõn nà của con bé, Tôn Đào Phi giống như ác hoàng hậu dẫn dụ công chúa Bạch Tuyết, cười nhẹ nhàng nói, “Cháu nói thầm cho cô biết, có phải cháu giả bộ bệnh, không muốn đi học hay không, yên tâm, cô sẽ không nói với mẹ cháu đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Vân Đồng trong nháy mắt đỏ bừng, “Không phải, Đồng Đồng bị bệnh thật mà.” Nói xong, cô bé còn vén tay áo lên, để Tôn Đào Phi nhìn lỗ kim trên cánh tay mảnh khảnh của mình.
“Cô hư! Đồng Đồng chưa bao giờ nói dối, là mẹ đi ra ngoài, Đồng Đồng mới ra ngoài chơi.”
Rồi con bé lòng đầy căm phẫn quay đầu sang chỗ khác, đi đào hầm lấp hố cùng Bàn Đinh, không để ý người cô hư như Tôn Đào Phi.
Khóe miệng Tôn Đào Phi kịch liệt co quắp một hồi, cô lại bị một đứa bé giáo dục.
Buổi tối, ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tôn Đào Phi thao thao bất tuyệt kể lại chuyện này với Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn nghe xong cười ha ha hai tiếng, khoác vai của cô cười nói, “Vợ, con gái nhà Trịnh Khải, quỷ tinh linh hung ác, không phân cao thấp với Đóa Đóa nhà chúng ta, về sau em ít chọc nó thôi, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Tôn Đào Phi xem thường bĩu môi, cô không trêu chọc con bé, có được hay không. Chỉ là muốn trêu chọc nó một chút, ai ngờ bây giờ trẻ nhỏ lại trưởng thành sớm như vậy, không thể trêu được. Bàn Đinh nhà cô đáng yêu hơn.
Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi rất tình cảm vuốt ve mặt trái xoan ngủ đến chảy nước miếng của con trai.
“Vợ.” Trình Phi Viễn rất là ôn tình kêu nhỏ ra tiếng.
Tôn Đào Phi quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái. Lại đang trúng gió gì rồi.
“Em thật tốt.”
Tay Trình Phi Viễn đặt ở bên hông Tôn Đào Phi, đột nhiên siết chặt, cô liền ngoan ngoãn bị hắn ôm vào trong ngực.
Cảm giác ấm áp ướt át dán chặt cô, Tôn Đào Phi đã từ chối mấy ngày, khẽ nhếch miệng, không rõ ràng nói, “Bàn... Đinh... Ở đây.”
Trình Phi Viễn không có chút thu liễm (dừng tay), ngược lại nhân cơ hội đẩy lưỡi mà vào, cổ động càn quét ở trong miệng cô, không buông tha bất kỳ một góc nào. Bàn tay thô ráp cũng theo vạt áo ngủ của cô, quanh co mà lên, cho đến đỉnh mềm mại của cô, xoa nắn trêu chọc.
Tôn Đào Phi run rẩy ưm ra tiếng, một tia phòng tuyến cuối cùng trong đầu ầm ầm sụp đổ, chỉ có thể phập phồng, chìm nổi theo người khác.
“Linh, linh, linh”, đột nhiên chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.
Trình Phi Viễn tức giận buông người trong ngực ra, thở hổn hển mấy hơi, căm tức nhìn điện thoại vẫn vang không ngừng. Tốt nhất là có chuyện gấp gáp gì, nếu không hắn sẽ đánh gãy chân chó của người cản trở hắn ăn thịt.
Vẫn ôm chặt Tôn Đào Phi trong ngực, Trình Phi Viễn nổi giận mở miệng nói, “Có chuyện gì, nói.”
“Tiểu tử thúi, ăn thuốc nổ à, đến phi trường đón ông.” Một tiếng rống giận dữ còn mạnh mẽ hơn hắn từ bên kia truyền đến.
Trong nháy mắt Trình Phi Viễn như vừa bị giết, vẻ mặt ngốc trệ.
Tôn Đào Phi đưa tay quơ quơ ở trước mắt Trình Phi Viễn, “Thế nào, ai gọi điện thoại tới vậy.”
Trình Phi Viễn nháy mắt, như có điều suy nghĩ nói, “Ông cụ gọi tới, bảo anh tới phi trường đón ông.” Hơn nữa ông cụ giống như rất tức giận, không phải tức giận với trong nhà nên chạy đến đây chứ.
“Vậy anh còn không mau đi đi, còn ở đây mè nheo cái gì?” Tôn Đào Phi nhíu mày.
“Ừ, anh đi trước, em gọi điện thoại cho mẹ, xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.” Hung hăng hôn một cái lên mặt trái xoan mềm mại của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới lưu luyến buông người con gái ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ra.
“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Vội vàng lấy một cái áo khoác ngoài từ trong nhà ra, Tôn Đào Phi không yên lòng dặn dò.
Tôn Đào Phi mới vừa cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho bố mẹ chồng, điện thoại trong tay đã vang lên trước.
Vừa đặt điện thoại ở bên tai, thanh âm nức nở nóng nảy lo lắng của mẹ chồng rào rào truyền đến, “Phi Phi, không thấy ông nội con.”
“Mẹ, em đừng lo lắng, ông nội mới vừa gọi điện thoại tới, ở bên phi trường chúng con, Phi Viễn đã đi đón ông rồi.”
“Có thật không, con đừng gạt mẹ.” Vương Cẩn Ngôn làm như có chút không tin tưởng hỏi.
“Thật mà, mẹ đừng lo lắng.”
“Đều là ông nội con nhỏ mọn á..., buổi sáng bà của con đi ra ngoài gặp một người, ông nội con lại lặng lẽ đi theo sau bà. Phát hiện kết quả bà con gặp lại người yêu đầu tiên của mình. Sau đó chờ bà nội về nhà, ông nội đã phát giận thật lớn. Sau đó, liền đi. Chúng ta đều cho rằng ông đi ra ngoài chút, ai biết đến tối ông cũng không về nhà. Bây giờ lại chạy đến chỗ các con.” Vương Cẩn Ngôn khẽ thở dài, “Thật giống một đứa trẻ.”
Tôn Đào Phi không tiếng động giựt giựt khóe miệng, thật ra thì mẹ chồng so sánh với đứa bé, ông nội chỉ có hơn chứ không kém.
“Phi Phi, mẹ thật buồn chán, mẹ rất nhớ con.”
Nghe mẹ chồng nụng nịu làm nũng, Tôn Đào Phi không cầm được run run hai cái, ổn ổn hơi thở, “Mẹ, mẹ nhớ con như vậy, thì con về đó nhé!” Vừa lúc mấy ngày nay cô ở chỗ này cũng rất nhàm chán.
Vương Cẩn Ngôn lập tức bị lời của Tôn Đào Phi hù dọa, hét lớn, “Không thể, tuyệt đối không thể. Con xem, nếu con về dây, cũng chỉ còn một mình Phi Viễn ở đó, nó thật đáng thương, con nhẫn tâm sao. Hơn nữa mẹ có ba con, con không cần trở lại.” Càng về sau, Tôn Đào Phi càng thấy lời nói của mẹ chồng cô tình ý sâu xa.
Tôn Đào Phi nháy mắt mấy cái, ý đồ của mẹ chồng cô cũng quá rõ ràng rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tôn Đào Phi vội vàng gọi điện thoại cho Trình Phi Viễn, nói cho hắn biết nguyên nhân xảy ra chuyện.
Ôm con trai trở về phòng, Tôn Đào Phi một thân một mình ngồi ở trên ghế sa lon cười ngây ngô, không ngờ ông cụ nhiều tuổi như vậy, ăn dấm lại ăn cả vạc lớn thế.
Vui cười đủ rồi, Tôn Đào Phi vội vàng đứng dậy, đến tủ lạnh xem xét một lượt, chuẩn bị đợi lát nữa làm cho ông cụ mì trứng gà rau cải và một chút thức ăn.
Nửa giờ sau, Trình Phi Viễn cùng ông cụ oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang quay lại.
“Ông nội, ông tới rồi.” Nhìn mặt ông cụ đen như đáy nồi, Tôn Đào Phi cười càng rực rỡ.
Ông cụ liếc cô một cái, khó chịu “ừ” nhẹ một tiếng.
“Phi Viễn, anh mau pha trà cho ông nội, em đi làm chút gì cho ông ăn.”
Tôn Đào Phi quay lưng lại, liều mạng nháy mắt với Trình Phi Viễn, ý bảo hắn trấn an ông.
Trình Phi Viễn cũng nhún nhún vai với cô, bày tỏ không thể ra sức.
Tôn Đào Phi bưng mì ra, ông cụ liền o o lạp lạp, từng ngụm từng ngụm ăn thật ngon lành.
Cho đến khi bát mì đã nhìn thấy đáy, ông cụ mới ngẩng đầu lên, “Có còn không?”
Tôn Đào Phi gật đầu, “Còn một chút.”
“Cho ông nốt đi.” Hào sảng cầm chén đưa cho Tôn Đào Phi, bày tỏ mình còn chưa ăn đủ.
Tôn Đào Phi ngoan ngoãn vào phòng bếp, vì sợ ông ăn quá no, chỉ cho ông chút nước thừa lại xen lẫn ít mì.
Ăn uống no đủ, ông cụ quệt quệt mồm, “Trong nhà có gọi điện thoại cho các cháu không?”
“Có ạ, hơn nữa ông nội, con hình như nghe được tiếng khóc của bà trong điện thoại.” Tôn Đào Phi một mặt nói dối, một mặt cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ thật kỹ.
“Ta chính là muốn để cho bà ấy lo lắng.” Mặc dù nghiêm mặt, nhưng Tôn Đào Phi vẫn tinh mắt phát hiện nụ cười khả nghi của ông cụ.
“Tốt lắm, ông muốn đi nghỉ ngơi.” Có lẽ đã lấy được đáp án mong muốn, ông cụ mệt mỏi xoa cái trán.
Tôn Đào Phi lập tức hấp ta hấp tấp lấy ra áo ngủ, khăn lông, đồ dùng rửa mặt trước đó đã chuẩn bị xong.
Đợi đến khi ông cụ đã vào phòng tắm, Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi, một trước một sau, ăn ý vào phòng ngủ.
“Vợ, mới vừa rồi là em gạt ông à.” Vào trong phòng rồi, Trình Phi Viễn liền nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi ý vị sâu xa, nhe răng cười một tiếng.
Tôn Đào Phi trợn mắt nhìn người đối diện, “Em còn không phải là vì hai ông bà sao. Thật là không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt.” cô thừa nhận cô bịa chuyện, nhưng đó cũng tuyệt đối là lời nói dối có thiện ý.
Khẽ ôm Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn cười ha hả nói, “Anh đương nhiên biết em là vì tốt cho hai ông bà, anh sẽ không có ý kiến. Chẳng qua là, em không cần lo lắng, không quá ba ngày, ông nội sẽ tự trở về. Cãi vã có quy mô như thế này, một năm hai cụ chắc chắn có một hai lần như vậy.
Buổi chiều hôm sau, Tôn Đào Phi, Bàn Đinh và ông cụ cùng ngồi xem phim truyền hình về đề tài quân lữ mà ông thích.
Nói thật, cô không có hứng thú với loại phim truyền hình này, nhưng không thể không cho ông cụ mặt mũi. Bàn Đinh ngược lại giống ông, ở một bên thét rất hăng say.
Đang náo nhiệt, điện thoại nhà lại không cam lòng tịch mịch mà vang lên.
“Phi Phi, không thấy bà nội của con nữa, bà để lại tờ giấy, nói là về nhà mẹ đẻ rồi, đã kêu anh hai con đi tìm, thật là dọa chết người mà.” Thanh âm vô cùng khổ não của mẹ chồng vội vàng truyền đến.
Tay Tôn Đào Phi nắm điện thoại run run hai cái, cô nhớ nhà mẹ bà cụ hình như là ở thành S. Vợ chồng già này, ai cũng không thua ai.
“Ai gọi thế?” Tôn Đào Phi mới vừa để điện thoại xuống, ông cụ liền mắt sáng như đuốc hỏi.
“Mẹ gọi tới ạ, nói là bà nội về nhà mẹ đẻ rồi.” Tôn Đào Phi thận trọng nói.
“Để cho bà ấy trở về, ông sẽ không đi đón bà ấy.” ông cụ lớn tiếng quát, râu cá trê cũng giơ lên kịch liệt.
Tuy nói như thế, nhưng kể từ cú điện thoại kia, Tôn Đào Phi rất nhanh phát hiện, ông cụ nguyên bản là không thể nào chuyên tâm, càng không yên lòng. Đến chiều, ông cụ càng thêm tới tới lui lui phòng tắm mấy lần.
Buổi tối, mặc dù Tôn Đào Phi làm một bàn rất nhiều món, nhưng thấy tâm tình ông không tốt, Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi cũng không có tâm trạng. Trên cả bàn, chỉ có một mình Bàn Đinh, a ô a ô ăn vui vẻ vô cùng.
“Phi Phi, là bà nội.” Tôn Đào Phi mới vừa đút nấm mèo chua cay vào trong miệng, nhất thời bị sặc, nóng hừng hực khó chịu.
“Bà không muốn lộ ra, cháu im lặng nghe bà nói, bây giờ bà đang ở phi trường thành phố W, cháu lặng lẽ ra ngoài, tìm một chỗ ở cho bà, ngàn vạn lần không được nói cho ông nội cháu biết, biết chưa.”
Tôn Đào Phi mơ hồ “uh” hai tiếng, quét về phía ánh mắt lấp lánh như rađa của ông cụ, cho dù cô không la lên, chỉ sợ ông cụ cũng đã biết. Hơn nữa cô chính là chuẩn bị lộ ra. Hai cụ gây mâu thuẫn, huyên náo cực kỳ cao hứng, chịu khổ chịu tội là họ.
“Ông nội, bà nội đau chân ở phi trường.” Tôn Đào Phi vẻ mặt đau khổ lo lắng vô cùng nói.
Trình Phi Viễn đang uống nước, khóe miệng cong lên, vợ hắn lại đang nói linh tinh rồi, bất quá, hắn ủng hộ, hai cụ sớm ngày hòa hảo, mới là thiên đường của bọn họ.
“Uống gì mà uống, còn không mau đi phi trường.” ông cụ đứng lên, hung ác vỗ xuống vai Trình Phi Viễn, vô cùng lo lắng chạy như bay ra ngoài.
Tôn Đào Phi ẵm con lên, ở phía sau hét lớn, “Con cùng đi với hai người.”
Khoảnh khắc nhìn thấy bà cụ, Tôn Đào Phi liền thu được ánh mắt sắc bén nóng rực của bà.
“Ông tới làm gì!” Bà nội hung hăng uốn éo mặt qua một bên, đối với ông cụ, không rảnh mà để ý.
Tôn Đào Phi vội vàng chạy tới, đỡ cánh tay bà, cười ha hả nói, “Bà nội, bà không biết, mới vừa rồi bà gọi điện thoại, ông nội đang ở bên cạnh, vừa nghe nói bà tới, ngay cả cơm cũng không ăn, chạy thẳng tới phi trường. Đúng không, ông nội.” Thật ra thì bà nội cũng hi vọng ông nội tới, nếu không sao lại chạy tới thành phố W này, cho nên nói nha, phụ nữ bất luận bao nhiêu tuổi, đều là nhìn cả hai phía cùng một lúc.
Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi chỉa vào tầm mắt sáng quắc của ông cụ, cả gan nháy mắt với cụ, ý bảo ông hãy nịnh bà chút.
Có lẽ là lòng tốt hi vọng hai cụ nhanh chóng hòa giải của Tôn Đào Phi cảm động trời cao, ông cụ cuối cùng cũng mở miệng, “Mau về nhà ăn cơm.”
Nói xong, ông cụ liều mạng kéo tay bà cụ, mặc bà cụ thế nào cũng không buông tay.
Trình Phi Viễn ở một bên nén cười đến bụng cũng đau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, ông trừ bà nội ra, cũng có người thứ hai làm cho ông nghe lời. Xem ra vợ mình rất thần kỳ.
Tôn Đào Phi mỉm cười nhìn hai cụ trước mặt, lại quét nhẹ ai kia bên cạnh, nếu cô lớn tuổi như vậy cũng có người ghen vì cô, thì thật thỏa mãn.
Cảm thấy Trình Phi Viễn bên cạnh đã ngủ say rồi, Tôn Đào Phi nhẹ nhàng vén chăn lên, rón ra rón rén ra khỏi phòng. Hắc hắc, cô phải đi nghe lén.
Khẽ áp vào trước phòng ông bà nội, bên trong quả nhiên truyền ra lời ngon tiếng ngọt liên miên của ông nội dụ dỗ bà nội.
Một lát sau, Tôn Đào Phi đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, ai ngờ, cô vừa mới xoay người, liền ngã vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn. Phản xạ có điều kiện muốn thét ra tiếng, miệng lại bị tay người khác che lại.
“Vợ, em thật tốt.” Ôm Tôn Đào Phi trở về phòng, Trình Phi Viễn liền đè cô ở trên giường, Bàn Đinh từ lâu đã bị hắn bế đi.
Đẩy tay Trình Phi Viễn ra, Tôn Đào Phi hung ác nói, “Anh muốn dọa chết em à.” Thật là một tiểu nhân gian trá, rõ ràng không ngủ, còn giả bộ ngủ.
“Em thật tốt.” Nhẹ nhàng hôn môi đỏ tươi ướt át của Tôn Đào Phi, trong tròng mắt đen thâm thúy của Trình Phi Viễn mang đậm ôn nhu, cực kỳ say lòng người.
Khi còn một tia tỉnh táo cuối cùng, Tôn Đào Phi kìm không được thầm nghĩ, sự thật chứng minh, về sau cô đại khái có thể đem “em thật tốt”, làm thành dấu hiệu phát tình của người nào đó.
/43
|