Tô Duệ nhìn nữ nhi ở bên cạnh, cũng không nói gì thêm, ám thị nói : "Mấy ngày nay, ta có chút thời gian rảnh rỗi, nàng hãy đem những việc trên tay nếu có thể sớm ngày xử trí , liền sớm ngày xử trí, nếu như không thể, an bài một người thoả đáng là được rồi." Ngừng một lát, Tô Duệ lại nói: "Tâm tư của nàng cũng không nên lúc nào cũng đặt ở vấn đề này, con nối dõi mới là đại sự hàng đầu. Về phần những người bên cạnh,những chuyện xung quanh, nàng cũng đừng để ở trong lòng. Nàng đường đường là phu nhân, chẳng lẽ trong phủ này còn có người có thể hơn nàng sao, nữ nhi cũng tốt, con trai sau này cũng tốt, từ trong bụng nàng đi ra, thân phận này, chính là tôn quý . Cùng với những thứ thượng vàng hạ cám hao phí tâm tư , không bằng hảo hảo đem tâm tư đặt vào đây. Ta nghe một tăng nhân vân du nói, phụ cận có một ngôi miếu, cầu tử rất linh nghiệm, có thời gian, nàng mang theo nữ nhi đi đến đó bái lạy cầu tử ."
Tống thị cũng gật đầu phụ họa, hai vợ chồng ở một bên bắt đầu nói đến việc nhà, Tô Giáng Thần nghe hiểu được, lại không muốn phá vỡ cuộc tương hội khó có được như vậy của cha mẹ, chỉ có thể leo lên giường, ngã vào trong lòng mẫu thân đánh một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Tô Giáng Thần vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Hổ Phách và Phỉ Thúy đứng ở bên giường, nhìn thấy hai nha hoàn này, Tô Giáng Thần trong lòng một chút cũng không kinh ngạc, đối với sự hiểu biết của nàng về Tống thị , nàng cũng sớm đoán được hai cái nha hoàn này sớm muộn cũng sẽ được đón sang đây . Chỉ là, nàng lần này ở chỗ này bao lâu?
Đánh giá vẻ mặt hưng phấn của Phỉ Thúy , thờ ơ của Hổ Phách, khóe miệng Tô Giáng Thần khẽ câu lên : "Phỉ Thúy, ngươi có đem đồ thêu của ta mang lại đây không?"
Trùng sinh kiếp này, Tô Giáng Thần hạ quyết tâm khổ công luyện tập , nàng nghĩ , nếu như lại không may, lại gặp phải Triệu Uyển Uyển, lại thua ở trong tay nàng ta, chỉ cần nàng có một hai cái bản lĩnh có thể nuôi sống chính minh, cũng không sợ sẽ bị đông chết hoặc là đói chết ở đầu đường, hơn nữa, sau khi làm thê tử của người ta, nàng mới biết được, những điều mà nữ nhân phải biết làm thật sự là quá nhiều, nếu như đến một hai việc cũng không biết, chỉ có thể bị người ta nắm nặn ở trong tay. Kiếp trước bị thua thiệt, kiếp này nàng tuyệt sẽ không ở nơi này vấp ngã. Triệu Uyển Uyển có cầm kỳ thư họa, một bụng tài học kinh luân, đó là thiên phú của nàng ta, đó là bản lĩnh của nàng ta, Tô Giáng Thần nàng tự nhận chính mình không thể sánh bằng, nhưng trải qua kiếp trước , nàng phát hiện, cầm kỳ thư họa, tài học thi thư có lẽ có thể được sủng ái nhất thời , nhưng vĩnh viễn vẫn không quan trọng bằng việc nắm giữ kĩ năng sống . Kiếp trước ,nàng nếu như có thể kinh doanh tốt cửa hàng, nếu như có thể ở phương diện thêu thùa có chút thành tựu, hoặc là , ngay từ đầu liền hiểu được vì tương lai của chính mình hảo hảo mưu họa một phen, như vậy dù cho Triệu Uyển Uyển có lợi hại hơn nữa, chính mình cũng không đến mức thất bại thê thảm như thế, thê thảm đến đứa con mang thai 10 tháng cũng phải đi theo nàng chịu khổ chịu tội, cuối cùng lại ly khai nhân thế sớm như vậy.
Phỉ Thúy thật không ngờ Tô Giáng Thần trong lúc này đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, liền ấp úng nói: "Nô tỳ nghĩ rằng đây là viện của phu nhân , tiểu thư còn phải chăm sóc cho phu nhân , nên không có mang lại đây." Nói xong, cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt.
Nhưng Tô Giáng Thần nghe xong, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, nàng ghét nhất chính là loại nô tỳ tìm cớ qua loa tắc trách, không đem lại cũng không phải là việc gì lớn, nói thẳng ra, nàng cũng sẽ không trách phạt. Thế nhưng nếu như cố tình nói một đống lý do, chẳng khác nào là nói chủ tử nàng đây là lắm chuyện, lúc chăm sóc bệnh, còn muốn thiêu thùa may vá , nghĩ đến đây, mặt Tô Giáng Thần nhất thời trầm xuống, chẳng lẽ kiếp này, nàng lại phải bị bọn nô tỳ này nắm nắn ở trong tay sao?
Tống thị cũng gật đầu phụ họa, hai vợ chồng ở một bên bắt đầu nói đến việc nhà, Tô Giáng Thần nghe hiểu được, lại không muốn phá vỡ cuộc tương hội khó có được như vậy của cha mẹ, chỉ có thể leo lên giường, ngã vào trong lòng mẫu thân đánh một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Tô Giáng Thần vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Hổ Phách và Phỉ Thúy đứng ở bên giường, nhìn thấy hai nha hoàn này, Tô Giáng Thần trong lòng một chút cũng không kinh ngạc, đối với sự hiểu biết của nàng về Tống thị , nàng cũng sớm đoán được hai cái nha hoàn này sớm muộn cũng sẽ được đón sang đây . Chỉ là, nàng lần này ở chỗ này bao lâu?
Đánh giá vẻ mặt hưng phấn của Phỉ Thúy , thờ ơ của Hổ Phách, khóe miệng Tô Giáng Thần khẽ câu lên : "Phỉ Thúy, ngươi có đem đồ thêu của ta mang lại đây không?"
Trùng sinh kiếp này, Tô Giáng Thần hạ quyết tâm khổ công luyện tập , nàng nghĩ , nếu như lại không may, lại gặp phải Triệu Uyển Uyển, lại thua ở trong tay nàng ta, chỉ cần nàng có một hai cái bản lĩnh có thể nuôi sống chính minh, cũng không sợ sẽ bị đông chết hoặc là đói chết ở đầu đường, hơn nữa, sau khi làm thê tử của người ta, nàng mới biết được, những điều mà nữ nhân phải biết làm thật sự là quá nhiều, nếu như đến một hai việc cũng không biết, chỉ có thể bị người ta nắm nặn ở trong tay. Kiếp trước bị thua thiệt, kiếp này nàng tuyệt sẽ không ở nơi này vấp ngã. Triệu Uyển Uyển có cầm kỳ thư họa, một bụng tài học kinh luân, đó là thiên phú của nàng ta, đó là bản lĩnh của nàng ta, Tô Giáng Thần nàng tự nhận chính mình không thể sánh bằng, nhưng trải qua kiếp trước , nàng phát hiện, cầm kỳ thư họa, tài học thi thư có lẽ có thể được sủng ái nhất thời , nhưng vĩnh viễn vẫn không quan trọng bằng việc nắm giữ kĩ năng sống . Kiếp trước ,nàng nếu như có thể kinh doanh tốt cửa hàng, nếu như có thể ở phương diện thêu thùa có chút thành tựu, hoặc là , ngay từ đầu liền hiểu được vì tương lai của chính mình hảo hảo mưu họa một phen, như vậy dù cho Triệu Uyển Uyển có lợi hại hơn nữa, chính mình cũng không đến mức thất bại thê thảm như thế, thê thảm đến đứa con mang thai 10 tháng cũng phải đi theo nàng chịu khổ chịu tội, cuối cùng lại ly khai nhân thế sớm như vậy.
Phỉ Thúy thật không ngờ Tô Giáng Thần trong lúc này đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, liền ấp úng nói: "Nô tỳ nghĩ rằng đây là viện của phu nhân , tiểu thư còn phải chăm sóc cho phu nhân , nên không có mang lại đây." Nói xong, cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt.
Nhưng Tô Giáng Thần nghe xong, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, nàng ghét nhất chính là loại nô tỳ tìm cớ qua loa tắc trách, không đem lại cũng không phải là việc gì lớn, nói thẳng ra, nàng cũng sẽ không trách phạt. Thế nhưng nếu như cố tình nói một đống lý do, chẳng khác nào là nói chủ tử nàng đây là lắm chuyện, lúc chăm sóc bệnh, còn muốn thiêu thùa may vá , nghĩ đến đây, mặt Tô Giáng Thần nhất thời trầm xuống, chẳng lẽ kiếp này, nàng lại phải bị bọn nô tỳ này nắm nắn ở trong tay sao?
/122
|