"Ngươi nha, còn nhỏ tuổi mà tâm nhãn đã nhiều như vậy, cũng không biết giống ai?"
Tống thị tự nhiên sẽ không nỡ làm phật lòng nữ nhi, rũ khăn tay liền hướng vào trong phòng đi đến, Tô Giáng Thần vội vàng đi theo vào.
Tống thị tìm nửa ngày, đều không nhìn thấy ba cái hà bao kia, còn có chút nghi hoặc nói: "Ta nhớ rõ hẳn là ở" nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Giáng Thần ở trong một cái rương tìm kiếm , sau đó tìm được ba cái hà bao, hướng về phía Tống thị cười nói: "Con nhớ rất rõ ràng, nương đặt nó ở trong cái hòm này."
Tống thị từ sau khi trở về liền luôn bận rộn, tất nhiên là không thời gian để ý đến những việc vặt này, cũng sẽ không nổi lên nghi tâm, chỉ nói: "Vậy con liền ở chỗ này chậm rãi tham tường, nương còn có một số việc phải đi xử lý, ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng đi loạn" nói xong, Tống thị liền đi ra ngoài làm lo việc.
Trong mắt Tô Giáng Thần xẹt qua một tia tinh quang, hết thảy đều ở trong tính toán của nàng, nhìn ba cái hà bao tinh xảo này, Tô Giáng Thần nói: "Chớ trách con, hết thảy đều là do lão yêu phụ kia làm hại, nếu không phải nàng từng bước muốn tính kế Tô gia chúng ta, con cũng sẽ không nghĩ đi ly gián tình cảm mẹ con giữa nàng và nương."
"Ai nha." Tô Giáng Thần đột nhiên ở trong phòng hét to một tiếng, Tống thị đang ở ngoài phòng bận rộn, nghe được thanh âm vội vàng vọt vào ,lo lắng hỏi Tô Giáng Thần : "Làm sao vậy, nữ nhi?"
"Nương, con không cẩn thận, làm rách hà bao rồi ." Tô Giáng Thần hai mắt to tròn nhanh chóng chứa đầy nước mắt, run run cầm hà bao giơ lên, quả nhiên, trên hình thêu bách tử thiên tôn kia, bị kéo cắt qua thành một lỗ rách lớn.
Tống thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là một cái hà bao mà thôi, vì thế nói: "Nữ nhi không có chuyện gì, vậy thì mọi sự đại cát. Một cái hà bao không đáng giá mấy đồng, không cần phải để ở trong lòng đâu."
"Con thực ngốc, nương cắt mẫu cũng có thể đem hà bao phá hư, thật sự là không không ra gì cả." Tô Giáng Thần cúi đầu, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít, Tống thị đau lòng ôm nàng nói: "Nữ nhi của ta, chớ khóc chớ khóc, hư thì thôi, khâu lại thì tốt rồi, chỉ cần con không có bị thương là tốt rồi." Nói xong, cầm lấy hà bao, dự định kêu một nha hoàn thêu thùa khéo tay đem hà bao khâu lại . Cũng đúng lúc này, cánh hoa trong hà bao rơi xuống mặt đất.
Tống thị đang chuẩn bị gọi người tiến vào quét tước, ánh mắt lại nhìn đến một cánh hoa kỳ quái , tựa như hoa loa kèn, lại không giống hoa loa kèn, không biết sao, Tống thị đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân xông lên một cỗ hàn khí, cổ hàn khí này khiến cho toàn thân nàng không tự chủ được run lên.
Lật đi lật lại mấy cánh hoa, liền chỉ thấy được một chút đinh hương, cúc hoa, còn lại chính là này lại cánh hoa kì quái này, nàng ngửi ngửi, cảm thấy mùi hương của hoa này cũng không dễ ngửi, nghi vấn trong lòng càng thêm sâu .
"Con về phòng nghỉ ngơi trước đi,mẫu thêu này, ngày khác cắt cũng đều giống nhau ." Tống thị để nữ nhi của mình rời đi, sau đó sai một nha hoàn đem mấy cánh hòa thu thập lại. Nha hoàn kia có lẽ đã đi qua Tống phủ, nhìn thấy những cánh hoa này liền nói: "Ai, cánh hòa cây trúc đào sao lại ở trong này?"
"Ngươi ở nơi nào thấy qua loại hoa này?" Tống thị cảm thấy lời này rất có vấn đề.
Tiểu nha hoàn kia quy củ đáp: "Trong viện của lão thái thái có mấy cây trúc đào,trong nhà nô tỳ trước kia cũng có loại cây này, cho nên liền lưu ý một chút."
Tống thị nghe nha hoàn này nói xong, mơ hồ nhớ đến trong sân của mẫu thân , tựa hồ thật sự có gốc cây hoa như vậy , chính là, vì sao lại đem loại hoa này đặt vào trong hà bao ? Tống thị vừa nghĩ đến đây, càng thêm bất an, nàng vội vàng sai một nha hoàn, mời Từ ma ma tới .
Từ ma ma rất nhanh đi đến trước mặt Tống thị , Tống thị đuổi hết nha hoàn ở trong phòng đi hết, sau đó nói với Từ ma ma: "Ma ma, có biết thứ này là gì không?"
Từ ma ma chính là liếc mắt qua một cái, sau đó thản nhiên nói: "Đây là hoa của cây trúc đào , chỉ có thể nhìn, có độc, nghe nói còn có thể làm cho phụ nữ không thể có thai."
Tách trà trong tay Tống thị bỗng nhiên rơi xuống, mảnh vụn ở trên thảm tản ra hàn quang. Nàng cố gắng ổn định tâm thần nói: "Ma ma làm sao có thể khẳng định như vậy?"
"Không dối gạt phu nhân, nô tỳ trước kia ở trong cung , chuyên môn học những thứ này, chỉ sợ những kẻ tiểu nhân động tâm tư, mưu hại chủ tử của nô tỳ ." Từ ma ma chậm rãi nói, "Ở trong cung, thiên kì bách quái các loại dược, có loại nào mà nô tỳ chưa gặp qua? Cây trúc đào này xem như là loại bình thường nhất . Có một số loại độc có thể làm cho người ta bất tri bất giác trúng chiêu, sau nhưng một chút dấu vết cũng không lưu lại."
Tống thị đỡ trán, có điểm đau đầu nói: "Ta hơi mệt , ngươi lui xuống trước đi."
Từ ma ma cũng không nói nhiều, cung kính lui xuống .
Từ ma ma vừa lui ra, Ninh ma ma liền theo từ sau bình phong vòng đi ra, quỳ trên mặt đất.
Tống thị bỗng nhiên đứng dậy, nói với Ninh ma ma: "Chuyện này, ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu?"
Ninh mẹ ngậm nước mắt nói: "Nô tỳ đi theo bên người phu nhân, một tấc cũng không rời. Lão thái thái trong lòng tính toán cái gì, nô tỳ làm sao biết được? Hơn nữa, nô tỳ làm sao lại hoài nghi, cũng không thể hoài nghi đến trên người lão thái đi. Người nào làm mẫu thân , không hi vọng con cháu của chính mình mãn đường."
Tống thị nhắm mắt , sau đó nói: "Nương không phải không muốn con cháu mãn đường, nàng chính là không cần người nữ nhi ta đây. Nàng có thân tôn tử của chính mình, chỉ là một ngoại tôn, nàng cần gì phải quí báu chứ ."
Ninh ma ma tiến lên nói: "Phu nhân, đều là lỗi của nô tỳ , bằng không, mấy năm nay cũng sẽ không bị bọn họ ám toán."
"Thôi, ta cũng không nên giận chó đánh mèo đến trên người ngươi, bất quá, những người ban đầu ta mang tới , ngươi cẩn thận cân nhắc , có thể dùng tạm thời liền phân công đến nơi khác , không thể dùng , tìm cái lấy cớ, phái đi ra ngoài cũng tốt, phái đến trong thôn trang cũng tốt. Tóm lại, ta không muốn nhìn thấy những người đó." Tống thị một câu cuối cùng là gầm lên .
"Vâng, nô tỳ sẽ cẩn thận chọn lựa , bất quá, Hương ma ma ở chỗ tiểu thư bên kia ..." Ninh ma ma có điểm do dự , nàng và Hương ma ma đấu nhiều năm như vậy ,nhưng nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày, sẽ chân chính đối địch với nàng ta.
"Mụ già kia, ta sẽ tìm cái thời cơ trừ bỏ nàng. Hiện tại nàng ở chỗ nữ nhi, có Thường ma ma áp chế , tạm thời cũng không thể gây nên sóng gió gì . Bất quá, ngươi cũng phải kêu hạ nhân lưu ý,đừng để cho nàng ta có cơ hội tính kế tiểu thư. Ta trước mắt chỉ có tiểu thư là đứa con duy nhất , không thể để cho nàng gặp chuyện không may." Tống thị vừa nghĩ như vậy , đột nhiên nhớ tới việc nữ nhi rơi xuống nước, còn có chuyện độc xà cắn người , nàng càng thêm bất an, tóm lấy đầu vai Ninh ma ma, nàng run rẩy hỏi: "Lão thái thái có thể hay không đối với nữ nhi. "
"Sẽ không." Ninh ma ma khẳng định đáp: "Phu nhân không có con nối dòng, tiểu thư nếu như gả vào Tống phủ, tự nhiên là có thể mang đến cho Tống phủ của hồi môn không thể đếm hết .Ánh mắt của lão thái thái không có thiển cận như vậy."
Tống thị mềm nhũn tựa vào tháp , mang theo một chút am thanh giống như khóc nói: "Nay, ta cũng chỉ còn ngươi và nữ nhi hai người các ngươi có thể dựa vào, ta không thể để cho những người đó có cơ hội hại nữ nhi."
Tống thị tự nhiên sẽ không nỡ làm phật lòng nữ nhi, rũ khăn tay liền hướng vào trong phòng đi đến, Tô Giáng Thần vội vàng đi theo vào.
Tống thị tìm nửa ngày, đều không nhìn thấy ba cái hà bao kia, còn có chút nghi hoặc nói: "Ta nhớ rõ hẳn là ở" nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Giáng Thần ở trong một cái rương tìm kiếm , sau đó tìm được ba cái hà bao, hướng về phía Tống thị cười nói: "Con nhớ rất rõ ràng, nương đặt nó ở trong cái hòm này."
Tống thị từ sau khi trở về liền luôn bận rộn, tất nhiên là không thời gian để ý đến những việc vặt này, cũng sẽ không nổi lên nghi tâm, chỉ nói: "Vậy con liền ở chỗ này chậm rãi tham tường, nương còn có một số việc phải đi xử lý, ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng đi loạn" nói xong, Tống thị liền đi ra ngoài làm lo việc.
Trong mắt Tô Giáng Thần xẹt qua một tia tinh quang, hết thảy đều ở trong tính toán của nàng, nhìn ba cái hà bao tinh xảo này, Tô Giáng Thần nói: "Chớ trách con, hết thảy đều là do lão yêu phụ kia làm hại, nếu không phải nàng từng bước muốn tính kế Tô gia chúng ta, con cũng sẽ không nghĩ đi ly gián tình cảm mẹ con giữa nàng và nương."
"Ai nha." Tô Giáng Thần đột nhiên ở trong phòng hét to một tiếng, Tống thị đang ở ngoài phòng bận rộn, nghe được thanh âm vội vàng vọt vào ,lo lắng hỏi Tô Giáng Thần : "Làm sao vậy, nữ nhi?"
"Nương, con không cẩn thận, làm rách hà bao rồi ." Tô Giáng Thần hai mắt to tròn nhanh chóng chứa đầy nước mắt, run run cầm hà bao giơ lên, quả nhiên, trên hình thêu bách tử thiên tôn kia, bị kéo cắt qua thành một lỗ rách lớn.
Tống thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là một cái hà bao mà thôi, vì thế nói: "Nữ nhi không có chuyện gì, vậy thì mọi sự đại cát. Một cái hà bao không đáng giá mấy đồng, không cần phải để ở trong lòng đâu."
"Con thực ngốc, nương cắt mẫu cũng có thể đem hà bao phá hư, thật sự là không không ra gì cả." Tô Giáng Thần cúi đầu, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít, Tống thị đau lòng ôm nàng nói: "Nữ nhi của ta, chớ khóc chớ khóc, hư thì thôi, khâu lại thì tốt rồi, chỉ cần con không có bị thương là tốt rồi." Nói xong, cầm lấy hà bao, dự định kêu một nha hoàn thêu thùa khéo tay đem hà bao khâu lại . Cũng đúng lúc này, cánh hoa trong hà bao rơi xuống mặt đất.
Tống thị đang chuẩn bị gọi người tiến vào quét tước, ánh mắt lại nhìn đến một cánh hoa kỳ quái , tựa như hoa loa kèn, lại không giống hoa loa kèn, không biết sao, Tống thị đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân xông lên một cỗ hàn khí, cổ hàn khí này khiến cho toàn thân nàng không tự chủ được run lên.
Lật đi lật lại mấy cánh hoa, liền chỉ thấy được một chút đinh hương, cúc hoa, còn lại chính là này lại cánh hoa kì quái này, nàng ngửi ngửi, cảm thấy mùi hương của hoa này cũng không dễ ngửi, nghi vấn trong lòng càng thêm sâu .
"Con về phòng nghỉ ngơi trước đi,mẫu thêu này, ngày khác cắt cũng đều giống nhau ." Tống thị để nữ nhi của mình rời đi, sau đó sai một nha hoàn đem mấy cánh hòa thu thập lại. Nha hoàn kia có lẽ đã đi qua Tống phủ, nhìn thấy những cánh hoa này liền nói: "Ai, cánh hòa cây trúc đào sao lại ở trong này?"
"Ngươi ở nơi nào thấy qua loại hoa này?" Tống thị cảm thấy lời này rất có vấn đề.
Tiểu nha hoàn kia quy củ đáp: "Trong viện của lão thái thái có mấy cây trúc đào,trong nhà nô tỳ trước kia cũng có loại cây này, cho nên liền lưu ý một chút."
Tống thị nghe nha hoàn này nói xong, mơ hồ nhớ đến trong sân của mẫu thân , tựa hồ thật sự có gốc cây hoa như vậy , chính là, vì sao lại đem loại hoa này đặt vào trong hà bao ? Tống thị vừa nghĩ đến đây, càng thêm bất an, nàng vội vàng sai một nha hoàn, mời Từ ma ma tới .
Từ ma ma rất nhanh đi đến trước mặt Tống thị , Tống thị đuổi hết nha hoàn ở trong phòng đi hết, sau đó nói với Từ ma ma: "Ma ma, có biết thứ này là gì không?"
Từ ma ma chính là liếc mắt qua một cái, sau đó thản nhiên nói: "Đây là hoa của cây trúc đào , chỉ có thể nhìn, có độc, nghe nói còn có thể làm cho phụ nữ không thể có thai."
Tách trà trong tay Tống thị bỗng nhiên rơi xuống, mảnh vụn ở trên thảm tản ra hàn quang. Nàng cố gắng ổn định tâm thần nói: "Ma ma làm sao có thể khẳng định như vậy?"
"Không dối gạt phu nhân, nô tỳ trước kia ở trong cung , chuyên môn học những thứ này, chỉ sợ những kẻ tiểu nhân động tâm tư, mưu hại chủ tử của nô tỳ ." Từ ma ma chậm rãi nói, "Ở trong cung, thiên kì bách quái các loại dược, có loại nào mà nô tỳ chưa gặp qua? Cây trúc đào này xem như là loại bình thường nhất . Có một số loại độc có thể làm cho người ta bất tri bất giác trúng chiêu, sau nhưng một chút dấu vết cũng không lưu lại."
Tống thị đỡ trán, có điểm đau đầu nói: "Ta hơi mệt , ngươi lui xuống trước đi."
Từ ma ma cũng không nói nhiều, cung kính lui xuống .
Từ ma ma vừa lui ra, Ninh ma ma liền theo từ sau bình phong vòng đi ra, quỳ trên mặt đất.
Tống thị bỗng nhiên đứng dậy, nói với Ninh ma ma: "Chuyện này, ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu?"
Ninh mẹ ngậm nước mắt nói: "Nô tỳ đi theo bên người phu nhân, một tấc cũng không rời. Lão thái thái trong lòng tính toán cái gì, nô tỳ làm sao biết được? Hơn nữa, nô tỳ làm sao lại hoài nghi, cũng không thể hoài nghi đến trên người lão thái đi. Người nào làm mẫu thân , không hi vọng con cháu của chính mình mãn đường."
Tống thị nhắm mắt , sau đó nói: "Nương không phải không muốn con cháu mãn đường, nàng chính là không cần người nữ nhi ta đây. Nàng có thân tôn tử của chính mình, chỉ là một ngoại tôn, nàng cần gì phải quí báu chứ ."
Ninh ma ma tiến lên nói: "Phu nhân, đều là lỗi của nô tỳ , bằng không, mấy năm nay cũng sẽ không bị bọn họ ám toán."
"Thôi, ta cũng không nên giận chó đánh mèo đến trên người ngươi, bất quá, những người ban đầu ta mang tới , ngươi cẩn thận cân nhắc , có thể dùng tạm thời liền phân công đến nơi khác , không thể dùng , tìm cái lấy cớ, phái đi ra ngoài cũng tốt, phái đến trong thôn trang cũng tốt. Tóm lại, ta không muốn nhìn thấy những người đó." Tống thị một câu cuối cùng là gầm lên .
"Vâng, nô tỳ sẽ cẩn thận chọn lựa , bất quá, Hương ma ma ở chỗ tiểu thư bên kia ..." Ninh ma ma có điểm do dự , nàng và Hương ma ma đấu nhiều năm như vậy ,nhưng nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày, sẽ chân chính đối địch với nàng ta.
"Mụ già kia, ta sẽ tìm cái thời cơ trừ bỏ nàng. Hiện tại nàng ở chỗ nữ nhi, có Thường ma ma áp chế , tạm thời cũng không thể gây nên sóng gió gì . Bất quá, ngươi cũng phải kêu hạ nhân lưu ý,đừng để cho nàng ta có cơ hội tính kế tiểu thư. Ta trước mắt chỉ có tiểu thư là đứa con duy nhất , không thể để cho nàng gặp chuyện không may." Tống thị vừa nghĩ như vậy , đột nhiên nhớ tới việc nữ nhi rơi xuống nước, còn có chuyện độc xà cắn người , nàng càng thêm bất an, tóm lấy đầu vai Ninh ma ma, nàng run rẩy hỏi: "Lão thái thái có thể hay không đối với nữ nhi. "
"Sẽ không." Ninh ma ma khẳng định đáp: "Phu nhân không có con nối dòng, tiểu thư nếu như gả vào Tống phủ, tự nhiên là có thể mang đến cho Tống phủ của hồi môn không thể đếm hết .Ánh mắt của lão thái thái không có thiển cận như vậy."
Tống thị mềm nhũn tựa vào tháp , mang theo một chút am thanh giống như khóc nói: "Nay, ta cũng chỉ còn ngươi và nữ nhi hai người các ngươi có thể dựa vào, ta không thể để cho những người đó có cơ hội hại nữ nhi."
/122
|