Ngày hôm sau, Hoa Dư vẫn dẫn binh tiếp tục hành quân, Hạ Phù Dung tiến lên giữ nàng lại, "Có nội gián a, ngươi không nên đi. Miễn lại lạp mạng"
Hoa Dư hướng nàng cười một tiếng, "Không quan trọng, ngươi nghĩ chỉ một tên nội gián có thể đánh bại ta?"
Nàng là người đầu tiên mà Hạ Phù Dung bội phục.
Bởi vì Tu Hồng Miễn đã biết rõ kế hoạch tác chiến lần này, cho nên không ngoài dự liệu trận đánh này Hoa Dư thua.
Đợi đến khi Hoa Dư trở lại, Hạ Phù Dung đặc biệt mang theo bánh hành lá đến thăm nàng, "Mau nhìn xem ta mang cái gì ngon đến cho ngươi này~"
Hoa Dư khẽ mỉm cười, "Là ngươi thích ăn chứ?"
Hạ Phù Dung ngây thơ cười, "Bởi vì ăn thật ngon a” Hạ Phù Dung đưa chiếc bánh trong tay cho nàng, "Cha ta trước kia rất thương ta , nhưng không biết vì sao ông ấy bị người ta mang đi, cũng không trở lại nữa."
Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn nàng, "Cha ngươi bị người nào mang đi?"
"Ta không biết, là một đám người mang mũ sắt, mặc quần áo màu đen."
Hoa Dư sững sờ, Hạ Phù Dung nói chính là đội gọi đi lính ."Hắn đi đến bây giờ chưa từng lại sao?"
Hạ Phù Dung gật gật đầu, "Không có trở lại. Phụ thân sau khi đi, nhà chúng ta không có nguồn kinh tế, mẹ phải đi giặt quần áo, may vá giúp người ta, miễn cưỡng có thể vượt qua. Sau lại càng ngày càng nhiều người bị mang đi, tất cả mọi người đều nghèo, sẽ không có người tìm mẹ làm việc. Trong thôn khắp nơi đều là kẻ trộm."
" Ăn trộm?"
"Ừ. Tất cả mọi người không có ăn, không có cách nào, người lớn không thể làm gì khác hơn là sai trẻ con đi ăn trộm này nọ."
"Sai trẻ con đi ăn trộm?"
"Đúng vậy a, người lớn đi trộm, bắt được sẽ bị đánh chết, trẻ con bị bắt thì vẫn giữ lại được tính mạng."
Nhìn bộ dạng đăm chiêu của Hoa Dư, Hạ Phù Dung biết mục đích của nàng đã đạt được. Hoa Dư là vua một nước khi nghe Hạ Phù Dung nói chiến tranh chỉ khiến dân chúng lầm than, chắc hẳn sẽ có rất nhiều cảm xúc đi. Kiền Sở bọn họ chỉ vì ham muốn chiếm được lãnh thổ của Thánh Dụ, liền cố ý khơi lên chiến tranh giữa hai nước, nàng đúng là một vị Quân Vương sai lầm.
Hoa Dư nhìn Hạ Phù Dung thật lâu, "Ngươi là ai?"
Trong lòng Hạ Phù Dung run lên, trên mặt vẫn ngây ngốc như cũ, không có giải thích, "Tướng quân thế nào? Ta là tô trì a."
Nàng tựa như mê hoặc loại lắc đầu, "Ngươi trước đi ra ngoài đi."
Buổi tối, Tướng quân triệu tập những tướng sĩ đang luyện tập lại.
"Xin hỏi các vị tướng sĩ, hiện tại trong nhà còn lại người nào?"
Lời của Hoa Dư vừa nói ra, toàn quân hoàn toàn yên tĩnh, dường như sâu trong lòng mọi người đều trở nên mềm mại, việc ấy ở trên chiến trường chưa bao giờ nguyện ý nhớ lại.
Hoa Dư thấy mọi người không nói, lại nói, "Trong nhà chỉ còn lại phụ nữ tiến lên phía trước một bước."
Chỉ thấy hơn ngàn binh lính cơ hồ đã tiến lên phía trước một nửa, trường hợp này ngay cả Hạ Phù Dung nhìn cũng có chút bận tâm.
"Những người còn lại trong nhà có bao nhiêu đàn ông?" Hoa Dư nhìn người nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ hỏi
"Nhà ta còn có lão phụ 70 tuổi." "Nhà ta còn lại con trai hai tuổi."
Nghe những người phía dưới trả lời, tình hình của bọn họ thậm chí so những nhà không có đàn ông thảm hại hơn.
Hoa Dư nghe xong mày nhíu lại càng sâu, "Mọi người đi nghỉ trước đi." Nói xong, nàng xoay người đi về lều của mình.
Nhìn bóng lưng cô độc của Hoa Dư, Hạ Phù Dung có chút cảm khái, một nữ nhân, muốn trị vì tốt một quốc gia đã là điều không dễ, khi nàng hùng tâm bừng bừng muốn xâm chiếm các nước khác để mở rộng lãnh thổ, nước mình lớn mạnh thì lại phát hiện hành vi của mình đang khiến cho thần dân của mình chịu khổ, loại cảm giác này sợ rằng chỉ có bản thân nàng mới cảm nhận được.
Hoa Dư nhốt mình ở trong lều suốt cả một đêm, tất cả mọi người rất lo lắng cho nàng, lại không người nào dám đi vào quấy rầy.
Lúc này rốt cuộc có người nghĩ tới Hạ Phù Dung, "Tô Trì, Tướng quân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vào xem người một chút thôi."
Trong lòng Hạ Phù Dung hung hăng khinh bỉ hắn, nói như thể Tướng quân đối với hắn không tốt vậy, loại chuyện đắc tội với người khác lại không được cám ơn liền nghĩ đến ta rồi? Không có cách nào, ai bảo nàng là người tâm trí không bình thường đây, "Được."
Hạ Phù Dung cũng không có lập tức đi xem nàng, trước tiên chạy đến chỗ Nguyên phó tướng xem tình hình gần đây của hắn.
"Tướng quân ~ Nguyên phó tướng đều tốt lắm a ~" Hạ Phù Dung vui vẻ chạy vào trong lều của Hoa Dư
Hoa Dư ngẩng đầu liếc Hạ Phù Dung một cái, gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên Hoa Dư không để ý đến nàng, trong lòng Hạ Phù Dung có chút khó chụi.
"Tướng quân, Nguyên phó tướng giống như không thích ta." Ta đáng thương nói .
Thấy Hoa Dư hình như tập trung nghe nàng nói, Hạ Phù Dung suy nghĩ một chút, "Ta không thích nơi này. Nếu như phụ thân có thể trở về, mẫu thân nhất định sẽ đón ta trở về." Nói xong Hạ Phù Dung liền đi ra ngoài.
Hoa Dư chấn động, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Hạ Phù Dung, dường như hạ quyết tâm.
Hoa tướng quân quyết định ngưng chiến, tin tức này vừa truyền đi tất cả binh sĩ đều xôn xao, tất cả tướng sĩ đều vui mừng, đây có đúng hay không biểu hiện cho việc bọn họ có thể trở về nhà?
Hạ Phù Dung đem tin báo cho Tu Hồng Miễn, Hoa Dư đã quyết định ngưng chiến rồi, xế chiều hôm nay sẽ phái sứ giả đến quân doanh của Thánh Dụ.
Sau khi hòa chiến, hai nước vĩnh viễn là huynh đệ tốt, dân chúng cơm no áo ấm, Tô Trì được mọi người xung quanh tôn xưng là sứ giả hòa bình, từ đó trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ.
Hết trọn bộ.
Hoa Dư hướng nàng cười một tiếng, "Không quan trọng, ngươi nghĩ chỉ một tên nội gián có thể đánh bại ta?"
Nàng là người đầu tiên mà Hạ Phù Dung bội phục.
Bởi vì Tu Hồng Miễn đã biết rõ kế hoạch tác chiến lần này, cho nên không ngoài dự liệu trận đánh này Hoa Dư thua.
Đợi đến khi Hoa Dư trở lại, Hạ Phù Dung đặc biệt mang theo bánh hành lá đến thăm nàng, "Mau nhìn xem ta mang cái gì ngon đến cho ngươi này~"
Hoa Dư khẽ mỉm cười, "Là ngươi thích ăn chứ?"
Hạ Phù Dung ngây thơ cười, "Bởi vì ăn thật ngon a” Hạ Phù Dung đưa chiếc bánh trong tay cho nàng, "Cha ta trước kia rất thương ta , nhưng không biết vì sao ông ấy bị người ta mang đi, cũng không trở lại nữa."
Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn nàng, "Cha ngươi bị người nào mang đi?"
"Ta không biết, là một đám người mang mũ sắt, mặc quần áo màu đen."
Hoa Dư sững sờ, Hạ Phù Dung nói chính là đội gọi đi lính ."Hắn đi đến bây giờ chưa từng lại sao?"
Hạ Phù Dung gật gật đầu, "Không có trở lại. Phụ thân sau khi đi, nhà chúng ta không có nguồn kinh tế, mẹ phải đi giặt quần áo, may vá giúp người ta, miễn cưỡng có thể vượt qua. Sau lại càng ngày càng nhiều người bị mang đi, tất cả mọi người đều nghèo, sẽ không có người tìm mẹ làm việc. Trong thôn khắp nơi đều là kẻ trộm."
" Ăn trộm?"
"Ừ. Tất cả mọi người không có ăn, không có cách nào, người lớn không thể làm gì khác hơn là sai trẻ con đi ăn trộm này nọ."
"Sai trẻ con đi ăn trộm?"
"Đúng vậy a, người lớn đi trộm, bắt được sẽ bị đánh chết, trẻ con bị bắt thì vẫn giữ lại được tính mạng."
Nhìn bộ dạng đăm chiêu của Hoa Dư, Hạ Phù Dung biết mục đích của nàng đã đạt được. Hoa Dư là vua một nước khi nghe Hạ Phù Dung nói chiến tranh chỉ khiến dân chúng lầm than, chắc hẳn sẽ có rất nhiều cảm xúc đi. Kiền Sở bọn họ chỉ vì ham muốn chiếm được lãnh thổ của Thánh Dụ, liền cố ý khơi lên chiến tranh giữa hai nước, nàng đúng là một vị Quân Vương sai lầm.
Hoa Dư nhìn Hạ Phù Dung thật lâu, "Ngươi là ai?"
Trong lòng Hạ Phù Dung run lên, trên mặt vẫn ngây ngốc như cũ, không có giải thích, "Tướng quân thế nào? Ta là tô trì a."
Nàng tựa như mê hoặc loại lắc đầu, "Ngươi trước đi ra ngoài đi."
Buổi tối, Tướng quân triệu tập những tướng sĩ đang luyện tập lại.
"Xin hỏi các vị tướng sĩ, hiện tại trong nhà còn lại người nào?"
Lời của Hoa Dư vừa nói ra, toàn quân hoàn toàn yên tĩnh, dường như sâu trong lòng mọi người đều trở nên mềm mại, việc ấy ở trên chiến trường chưa bao giờ nguyện ý nhớ lại.
Hoa Dư thấy mọi người không nói, lại nói, "Trong nhà chỉ còn lại phụ nữ tiến lên phía trước một bước."
Chỉ thấy hơn ngàn binh lính cơ hồ đã tiến lên phía trước một nửa, trường hợp này ngay cả Hạ Phù Dung nhìn cũng có chút bận tâm.
"Những người còn lại trong nhà có bao nhiêu đàn ông?" Hoa Dư nhìn người nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ hỏi
"Nhà ta còn có lão phụ 70 tuổi." "Nhà ta còn lại con trai hai tuổi."
Nghe những người phía dưới trả lời, tình hình của bọn họ thậm chí so những nhà không có đàn ông thảm hại hơn.
Hoa Dư nghe xong mày nhíu lại càng sâu, "Mọi người đi nghỉ trước đi." Nói xong, nàng xoay người đi về lều của mình.
Nhìn bóng lưng cô độc của Hoa Dư, Hạ Phù Dung có chút cảm khái, một nữ nhân, muốn trị vì tốt một quốc gia đã là điều không dễ, khi nàng hùng tâm bừng bừng muốn xâm chiếm các nước khác để mở rộng lãnh thổ, nước mình lớn mạnh thì lại phát hiện hành vi của mình đang khiến cho thần dân của mình chịu khổ, loại cảm giác này sợ rằng chỉ có bản thân nàng mới cảm nhận được.
Hoa Dư nhốt mình ở trong lều suốt cả một đêm, tất cả mọi người rất lo lắng cho nàng, lại không người nào dám đi vào quấy rầy.
Lúc này rốt cuộc có người nghĩ tới Hạ Phù Dung, "Tô Trì, Tướng quân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vào xem người một chút thôi."
Trong lòng Hạ Phù Dung hung hăng khinh bỉ hắn, nói như thể Tướng quân đối với hắn không tốt vậy, loại chuyện đắc tội với người khác lại không được cám ơn liền nghĩ đến ta rồi? Không có cách nào, ai bảo nàng là người tâm trí không bình thường đây, "Được."
Hạ Phù Dung cũng không có lập tức đi xem nàng, trước tiên chạy đến chỗ Nguyên phó tướng xem tình hình gần đây của hắn.
"Tướng quân ~ Nguyên phó tướng đều tốt lắm a ~" Hạ Phù Dung vui vẻ chạy vào trong lều của Hoa Dư
Hoa Dư ngẩng đầu liếc Hạ Phù Dung một cái, gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên Hoa Dư không để ý đến nàng, trong lòng Hạ Phù Dung có chút khó chụi.
"Tướng quân, Nguyên phó tướng giống như không thích ta." Ta đáng thương nói .
Thấy Hoa Dư hình như tập trung nghe nàng nói, Hạ Phù Dung suy nghĩ một chút, "Ta không thích nơi này. Nếu như phụ thân có thể trở về, mẫu thân nhất định sẽ đón ta trở về." Nói xong Hạ Phù Dung liền đi ra ngoài.
Hoa Dư chấn động, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Hạ Phù Dung, dường như hạ quyết tâm.
Hoa tướng quân quyết định ngưng chiến, tin tức này vừa truyền đi tất cả binh sĩ đều xôn xao, tất cả tướng sĩ đều vui mừng, đây có đúng hay không biểu hiện cho việc bọn họ có thể trở về nhà?
Hạ Phù Dung đem tin báo cho Tu Hồng Miễn, Hoa Dư đã quyết định ngưng chiến rồi, xế chiều hôm nay sẽ phái sứ giả đến quân doanh của Thánh Dụ.
Sau khi hòa chiến, hai nước vĩnh viễn là huynh đệ tốt, dân chúng cơm no áo ấm, Tô Trì được mọi người xung quanh tôn xưng là sứ giả hòa bình, từ đó trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ.
Hết trọn bộ.
/267
|