Đợi cho bọn họ đi rồi, Hạ Phù Dung đứng lên xoa xoa chỗ bị đánh , tuy rằng đối với nàng đã trải qua trăm trận đánh( nguyên gốc: thân kinh bách chiến) mà nói, một chút đau ấy căn bản không thể tính là đại sự , nhưng khẩu khí này . . . . . . Nắm tay thật chặt , nàng luôn luôn là người mang thù, bởi vì đã có cừu oán, nàng đương nhiên phải báo rồi !
Mấy người vừa mới đi ra khỏi màn trướng của nàng , còn chưa kịp nói thêm một câu, liền trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Đợi cho bọn họ tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên mặt đất, vừa định đứng lên, nhất thời đau hút một ngụm khí. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều ngốc ở đàng kia rồi. Bọn họ toàn thân đều là thương tổn, đặc biệt bộ mặt, sưng lên đều nhanh nhìn không ra đối phương . Người cầm đầu giận dữ , nhìn nhìn phía sau màn trướng của Hạ Phù Dung , đang chuẩn bị tiến vào tìm nàng tính sổ, chợt nghe tiền phương một hồi ầm ỹ. Tướng quân đã trở lại!
Một trận đánh thật sự uất ức, nếu không phải là Nguyên phó tướng thay bản thân chắn một mũi tên thì hiện tại bản thân ở nơi nào đều không biết. Hoa Dư chán nản trở lại quân doanh, nhìn phía trước có năm người cản đường .
"Các ngươi ở trong này làm cái gì!"
Mấy người nghe khẩu khí của tướng quân đều biết rằng trận này đánh không có đắc thủ, người cầm đầu đáp, " Bẩm tướng quân, chúng ta không có việc gì."
Hoa Dư nhìn nhìn mấy người mặt xưng phù , quay đầu nhìn về phía màn trướng của Hạ Phù Dung , cũng không có nói chuyện, đi tới.
Hạ Phù Dung đợi ở trong lều, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần , lông mi khẽ chớp, trò hay sắp bắt đầu.
Hoa Dư vừa vào lều lớn, liền thấy Hạ Phù Dung đang nằm trên giường không ngừng hút không khí, không cẩn thận nghe, còn tưởng rằng là nàng đang ngủ.
"Tô Trì?" Hoa Dư đi tới, vỗ nhẹ lên người nàng . Tay nàng vừa mới động đến lưng của mình , Hạ Phù Dung " ai" một tiếng kêu đau .
"Ngươi thế nào?" Hoa Dư thấy như vậy, lập tức đỡ nàng dậy .
Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt khóc hồng , nỗ lực nói nhỏ hết mức có thể , "Tô Trì không có việc gì, tướng quân không cần hỏi nữa."
Hoa Dư chau mày, liếc nhìn năm người ngoài trướng , đem nhóm hắn kêu tiến vào."Nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra!" Hoa Dư rống to một tiếng, làm cho năm người sợ tới mức lập tức quỳ gối trên đất.
"Bẩm , bẩm tướng quân, ty chức tuần tra đến ngoài trướng của Tô Trì liền bị Tô Trì đánh chửi, ngất đi, tỉnh lại, chỉ thấy tướng quân đã đã trở lại." Người cầm đầu nơm nớp lo sợ đáp.
Hoa Dư lạnh lùng cười, "Tô Trì đem năm người vệ binh các ngươi đánh ngất xỉu rồi hả ?"
Ở trong quân doanh của Kiền Sở , nàng là một người trí óc không bình thường mọi người đều biết , năm vệ binh lại bị một người vừa gầy lại vừa nhỏ trí óc không bình thường đánh thành như vậy, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày . Mấy người cũng biết rất không thực tế, lập tức sửa lời nói, "Lúc đó đêm đen, chúng ta không có thấy rõ là người phương nào, chỉ biết là bị đánh, sau khi tỉnh lại nhìn đến là ở ngoài cửa doanh trướng của Tô Trì , liền đoán rằng là hắn. . . . . ."
"Hừ." Hoa Dư hừ lạnh một tiếng, không lại để ý mấy người, quay đầu nhìn Hạ Phù Dung nói, "Tô Trì, ngươi nói thật với ta , đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Phù Dung cắn chặt môi dưới, im lặng không nói.
"Đừng sợ, có ta ở đây, không có người dám hại ngươi." Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung do dự như thế , liền bơm hơi nói.
"Tướng quân, ta, ta là không cẩn thận vấp ngã." Hạ Phù Dung nói cúi đầu, ánh mắt né tránh, "Đúng rồi, ngã vào lòng là ý gì a?" Nói xong, Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt vô tội , nhìn chằm chằm Hoa Dư hỏi.
Nghe xong lời của nàng nói, trên đất mấy người đều rút một ngụm khí. Hoa Dư trong mắt nhất thời bốc lên một đám hỏa diễm, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người nói, "Lời này là ai nói ? Nói!"
Mấy người sợ tới mức run run rẩy rẩy, trong đó một người lập tức chỉ vào người cầm đầu nói, "Là hắn, là hắn!" Có người đi đầu, mấy người cũng đều phụ họa dùng sức gật đầu.
Hoa Dư híp híp mắt, " Thời kì đánh giặc , xúi giục mọi người làm bậy nên xử trí như thế nào, nói vậy ngươi hẳn là biết đi?"
Người cầm đầu dùng sức dập đầu nói, "Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân biết sai rồi! Tướng quân tha mạng !"
"Vậy kết quả là chuyện gì? Thành thực khai báo!"
Mấy người nói xong , người cầm đầu lập tức chỉ vào Hạ Phù Dung nói, "Là hắn! Nhất định là hắn tức vì mấy người chúng ta đánh hắn, cho nên thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị liền xuống tay !"
Mấy người vừa mới đi ra khỏi màn trướng của nàng , còn chưa kịp nói thêm một câu, liền trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Đợi cho bọn họ tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên mặt đất, vừa định đứng lên, nhất thời đau hút một ngụm khí. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều ngốc ở đàng kia rồi. Bọn họ toàn thân đều là thương tổn, đặc biệt bộ mặt, sưng lên đều nhanh nhìn không ra đối phương . Người cầm đầu giận dữ , nhìn nhìn phía sau màn trướng của Hạ Phù Dung , đang chuẩn bị tiến vào tìm nàng tính sổ, chợt nghe tiền phương một hồi ầm ỹ. Tướng quân đã trở lại!
Một trận đánh thật sự uất ức, nếu không phải là Nguyên phó tướng thay bản thân chắn một mũi tên thì hiện tại bản thân ở nơi nào đều không biết. Hoa Dư chán nản trở lại quân doanh, nhìn phía trước có năm người cản đường .
"Các ngươi ở trong này làm cái gì!"
Mấy người nghe khẩu khí của tướng quân đều biết rằng trận này đánh không có đắc thủ, người cầm đầu đáp, " Bẩm tướng quân, chúng ta không có việc gì."
Hoa Dư nhìn nhìn mấy người mặt xưng phù , quay đầu nhìn về phía màn trướng của Hạ Phù Dung , cũng không có nói chuyện, đi tới.
Hạ Phù Dung đợi ở trong lều, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần , lông mi khẽ chớp, trò hay sắp bắt đầu.
Hoa Dư vừa vào lều lớn, liền thấy Hạ Phù Dung đang nằm trên giường không ngừng hút không khí, không cẩn thận nghe, còn tưởng rằng là nàng đang ngủ.
"Tô Trì?" Hoa Dư đi tới, vỗ nhẹ lên người nàng . Tay nàng vừa mới động đến lưng của mình , Hạ Phù Dung " ai" một tiếng kêu đau .
"Ngươi thế nào?" Hoa Dư thấy như vậy, lập tức đỡ nàng dậy .
Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt khóc hồng , nỗ lực nói nhỏ hết mức có thể , "Tô Trì không có việc gì, tướng quân không cần hỏi nữa."
Hoa Dư chau mày, liếc nhìn năm người ngoài trướng , đem nhóm hắn kêu tiến vào."Nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra!" Hoa Dư rống to một tiếng, làm cho năm người sợ tới mức lập tức quỳ gối trên đất.
"Bẩm , bẩm tướng quân, ty chức tuần tra đến ngoài trướng của Tô Trì liền bị Tô Trì đánh chửi, ngất đi, tỉnh lại, chỉ thấy tướng quân đã đã trở lại." Người cầm đầu nơm nớp lo sợ đáp.
Hoa Dư lạnh lùng cười, "Tô Trì đem năm người vệ binh các ngươi đánh ngất xỉu rồi hả ?"
Ở trong quân doanh của Kiền Sở , nàng là một người trí óc không bình thường mọi người đều biết , năm vệ binh lại bị một người vừa gầy lại vừa nhỏ trí óc không bình thường đánh thành như vậy, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày . Mấy người cũng biết rất không thực tế, lập tức sửa lời nói, "Lúc đó đêm đen, chúng ta không có thấy rõ là người phương nào, chỉ biết là bị đánh, sau khi tỉnh lại nhìn đến là ở ngoài cửa doanh trướng của Tô Trì , liền đoán rằng là hắn. . . . . ."
"Hừ." Hoa Dư hừ lạnh một tiếng, không lại để ý mấy người, quay đầu nhìn Hạ Phù Dung nói, "Tô Trì, ngươi nói thật với ta , đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Phù Dung cắn chặt môi dưới, im lặng không nói.
"Đừng sợ, có ta ở đây, không có người dám hại ngươi." Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung do dự như thế , liền bơm hơi nói.
"Tướng quân, ta, ta là không cẩn thận vấp ngã." Hạ Phù Dung nói cúi đầu, ánh mắt né tránh, "Đúng rồi, ngã vào lòng là ý gì a?" Nói xong, Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt vô tội , nhìn chằm chằm Hoa Dư hỏi.
Nghe xong lời của nàng nói, trên đất mấy người đều rút một ngụm khí. Hoa Dư trong mắt nhất thời bốc lên một đám hỏa diễm, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người nói, "Lời này là ai nói ? Nói!"
Mấy người sợ tới mức run run rẩy rẩy, trong đó một người lập tức chỉ vào người cầm đầu nói, "Là hắn, là hắn!" Có người đi đầu, mấy người cũng đều phụ họa dùng sức gật đầu.
Hoa Dư híp híp mắt, " Thời kì đánh giặc , xúi giục mọi người làm bậy nên xử trí như thế nào, nói vậy ngươi hẳn là biết đi?"
Người cầm đầu dùng sức dập đầu nói, "Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân biết sai rồi! Tướng quân tha mạng !"
"Vậy kết quả là chuyện gì? Thành thực khai báo!"
Mấy người nói xong , người cầm đầu lập tức chỉ vào Hạ Phù Dung nói, "Là hắn! Nhất định là hắn tức vì mấy người chúng ta đánh hắn, cho nên thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị liền xuống tay !"
/267
|