Mặc dù cô vừa mới trở về được mấy ngày, thế nhưng so với việc xuyên qua thì càng khó thích ứng hơn, mặc kệ làm cái gì cũng không có tinh thần, thường quên ăn cơm, mở mắt nhắm mắt trong đầu tất cả đều là những hình ảnh về thế giới bên kia.
Những lúc đi ở trên đường, nhìn những tòa nhà cao tầng mà ngây ngô thật lâu, nếu như cô lại nhảy xuống từ trên đó, liệu cô còn có thể xuyên qua nữa sao?
Mẹ cũng phát hiện ra cô có cái gì đó không đúng, nhưng cô lại không có biện pháp nào để nói cho mẹ biết chân tướng sự tình.
Sống trong tâm trạng tiêu cực qua mấy tháng, rốt cuộc trong tiếng gầm rống tức giận của mẹ mà cô cũng tỉnh táo lại.
Cô không trở về được nơi đó được nữa.
Nếu đây sự lựa chọn của cô, thì cho dù là bò, cô cũng phải bò qua.
Xế chiều hôm nay không có lớp, cô ăn mặc thật tử tế chuẩn bị đi nộp đơn làm lễ tân cho một công ty thương mại.
Đi tới công ty, mới phát hiện hôm nay có rất nhiều người tới dự tuyển, học mặc trang phục rất cẩn thận, đặc trưng cho từng phân ngành, xem ra hôm nay công ty này còn tuyển thêm những chức vụ khác.
Cửa thang máy mở ra, cả đám người rối rít chạy vào, không tới 30’’ đã chật cứng người bên trong.
Không muốn theo chân bọn họ chen chúc, nên cô liền đứng chờ lượt tiếp theo.
Trong lúc vô tình cô phát hiện bên trong góc còn có một cái thang máy khác, cô đi một mình tới đó, chiếc thang máy này hình như còn cao cấp hơn rất nhiều so với cái thang máy vừa rồi, biển báo cho thấy nó đang dừng ở tầng 23.
Cô âm thầm cảm thấy mình thật may mắn, vì thế nhưng không có ai phát hiện ra.
Cô ấn nút thang máy, không bao chiếc thang máy liền đi xuống, cô đi vào cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, chợt bên ngoài có một người đàn ông tây trang thẳng thớm đi tới, vóc người anh ta thật to lớn.
Anh ta thấy cô thì tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lễ phép mỉm cười một cái.
Cô thấy vậy cũng mỉm cười lại, suy nghĩ lại không tự chủ được mà bắt đầu bay xa.
Nụ cười của anh ta làm cho cô cảm thấy như một cơn gió mùa xuân, nó làm cô nhớ tới nụ cười tươi tắn lạnh nhạt của một cô gái, tên là Phù Tuyết.
"Đinh ~" Tiếng chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.
Nhất thời tinh thần cô có chút ngây ngốc, đi theo người đàn ông ra khỏi thang máy.
"Tiểu thư, cô tìm ai?" Anh ta lễ phép hỏi.
Cô ngốc nghếch lắc lắc đầu, trong đầu là một mảng trống rỗng, đột nhiên quên mất mình tới làm cái gì.
"Đây là tầng mấy?"
"Tầng 23."
"Ngại quá." Cô rụt đầu lại, cô phải đi xuống tầng 3.
Phỏng vấn vô cùng thành công, họ hẹn cô buổi sáng thứ bảy đúng tám giờ rưỡi đến.
Mới vừa đi ra khỏi công ty không xa, cô liền nghe thấy một hồi tiếng xe đạp từ phía sau truyền đến, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên!
"Ăn cướp a ~!" Cô vội hét ầm lên.
Bốn phía đều rất đông người, lần này xem các người trốn thế nào.
Cô có chút kinh ngạc, bởi vì không có một ai đứng ra giúp cô, tại sao có thể như vậy?
Cô dùng sức vung chân một cái, chiếc giày cao gót liền theo đó mà bay ra ngoài, cô ra sức chạy theo chiếc xe đạp.
Cảm xúc bị chất chứa trong lòng mấy tháng nay rốt cuộc có cơ hội được bạo phát. Các người đúng là đã chọc lầm người!
Dùng hết toàn lực để chạy, chiếc xe đạp cách cô càng ngày càng gần.
Bọn họ hình như không ngờ rằng cô có thể chạy với tốc độ kinh người như vậy, nên bị sợ đến mất thăng bằng, chiếc xe nghiêng ngả mấy lần mới chống vững lại được.
Mắt thấy cự ly không sai biệt lắm, cô liền nhảy một cái, hướng về phía chiếc xe đạp.
Hai người trên xe ngã ra thật xa, trong nháy mắt, bao quanh đầy người, đáng tiếc là họ đều đến để xem náo nhiệt, lòng người khi nào trở nên lạnh lùng như vậy rồi hả ?
Không để ý tới đau đớn, cô bò dậy hướng về phía hai người kia.
"Túi. . . . . .Túi trả lại cho cô!" Hai người kia đem chiếc túi xách tay của cô ném về một phía, liền khập khiễng chạy mất, ngay cả chiếc xe đạp cũng không đoái hoài tới.
Lúc cầm lại cái túi, chuyện thứ nhất cô làm chính là kéo khóa ra.
Chiếc trâm và con dao nhỏ của cô vẫn còn nguyên, hoàn hảo.
Cô hài lòng cười cười, hai món đồ này chính là vật kỷ niệm duy nhất của cô về thế giới kia.
Bả vai cô bị người khác nhẹ nhàng vỗ lên, là anh ta!
"Giày của cô."
Thì ra là anh chàng đẹp trai mà cô gặp ở công ty, thế nhưng anh ta lại cầm giầy lại giúp cô.
Những lúc đi ở trên đường, nhìn những tòa nhà cao tầng mà ngây ngô thật lâu, nếu như cô lại nhảy xuống từ trên đó, liệu cô còn có thể xuyên qua nữa sao?
Mẹ cũng phát hiện ra cô có cái gì đó không đúng, nhưng cô lại không có biện pháp nào để nói cho mẹ biết chân tướng sự tình.
Sống trong tâm trạng tiêu cực qua mấy tháng, rốt cuộc trong tiếng gầm rống tức giận của mẹ mà cô cũng tỉnh táo lại.
Cô không trở về được nơi đó được nữa.
Nếu đây sự lựa chọn của cô, thì cho dù là bò, cô cũng phải bò qua.
Xế chiều hôm nay không có lớp, cô ăn mặc thật tử tế chuẩn bị đi nộp đơn làm lễ tân cho một công ty thương mại.
Đi tới công ty, mới phát hiện hôm nay có rất nhiều người tới dự tuyển, học mặc trang phục rất cẩn thận, đặc trưng cho từng phân ngành, xem ra hôm nay công ty này còn tuyển thêm những chức vụ khác.
Cửa thang máy mở ra, cả đám người rối rít chạy vào, không tới 30’’ đã chật cứng người bên trong.
Không muốn theo chân bọn họ chen chúc, nên cô liền đứng chờ lượt tiếp theo.
Trong lúc vô tình cô phát hiện bên trong góc còn có một cái thang máy khác, cô đi một mình tới đó, chiếc thang máy này hình như còn cao cấp hơn rất nhiều so với cái thang máy vừa rồi, biển báo cho thấy nó đang dừng ở tầng 23.
Cô âm thầm cảm thấy mình thật may mắn, vì thế nhưng không có ai phát hiện ra.
Cô ấn nút thang máy, không bao chiếc thang máy liền đi xuống, cô đi vào cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, chợt bên ngoài có một người đàn ông tây trang thẳng thớm đi tới, vóc người anh ta thật to lớn.
Anh ta thấy cô thì tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lễ phép mỉm cười một cái.
Cô thấy vậy cũng mỉm cười lại, suy nghĩ lại không tự chủ được mà bắt đầu bay xa.
Nụ cười của anh ta làm cho cô cảm thấy như một cơn gió mùa xuân, nó làm cô nhớ tới nụ cười tươi tắn lạnh nhạt của một cô gái, tên là Phù Tuyết.
"Đinh ~" Tiếng chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.
Nhất thời tinh thần cô có chút ngây ngốc, đi theo người đàn ông ra khỏi thang máy.
"Tiểu thư, cô tìm ai?" Anh ta lễ phép hỏi.
Cô ngốc nghếch lắc lắc đầu, trong đầu là một mảng trống rỗng, đột nhiên quên mất mình tới làm cái gì.
"Đây là tầng mấy?"
"Tầng 23."
"Ngại quá." Cô rụt đầu lại, cô phải đi xuống tầng 3.
Phỏng vấn vô cùng thành công, họ hẹn cô buổi sáng thứ bảy đúng tám giờ rưỡi đến.
Mới vừa đi ra khỏi công ty không xa, cô liền nghe thấy một hồi tiếng xe đạp từ phía sau truyền đến, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên!
"Ăn cướp a ~!" Cô vội hét ầm lên.
Bốn phía đều rất đông người, lần này xem các người trốn thế nào.
Cô có chút kinh ngạc, bởi vì không có một ai đứng ra giúp cô, tại sao có thể như vậy?
Cô dùng sức vung chân một cái, chiếc giày cao gót liền theo đó mà bay ra ngoài, cô ra sức chạy theo chiếc xe đạp.
Cảm xúc bị chất chứa trong lòng mấy tháng nay rốt cuộc có cơ hội được bạo phát. Các người đúng là đã chọc lầm người!
Dùng hết toàn lực để chạy, chiếc xe đạp cách cô càng ngày càng gần.
Bọn họ hình như không ngờ rằng cô có thể chạy với tốc độ kinh người như vậy, nên bị sợ đến mất thăng bằng, chiếc xe nghiêng ngả mấy lần mới chống vững lại được.
Mắt thấy cự ly không sai biệt lắm, cô liền nhảy một cái, hướng về phía chiếc xe đạp.
Hai người trên xe ngã ra thật xa, trong nháy mắt, bao quanh đầy người, đáng tiếc là họ đều đến để xem náo nhiệt, lòng người khi nào trở nên lạnh lùng như vậy rồi hả ?
Không để ý tới đau đớn, cô bò dậy hướng về phía hai người kia.
"Túi. . . . . .Túi trả lại cho cô!" Hai người kia đem chiếc túi xách tay của cô ném về một phía, liền khập khiễng chạy mất, ngay cả chiếc xe đạp cũng không đoái hoài tới.
Lúc cầm lại cái túi, chuyện thứ nhất cô làm chính là kéo khóa ra.
Chiếc trâm và con dao nhỏ của cô vẫn còn nguyên, hoàn hảo.
Cô hài lòng cười cười, hai món đồ này chính là vật kỷ niệm duy nhất của cô về thế giới kia.
Bả vai cô bị người khác nhẹ nhàng vỗ lên, là anh ta!
"Giày của cô."
Thì ra là anh chàng đẹp trai mà cô gặp ở công ty, thế nhưng anh ta lại cầm giầy lại giúp cô.
/267
|