"Cái gì? Bị người khác động tới?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, quả thật bị người khác động tới, nghe tên nô tài tới đổi bánh ngọt nói, tổng cộng có hai cái bị cầm đi."
Tu Hồng Miễn nghe những lời Cảnh Nhân nói, trong lòng một hồi mừng rỡ, nàng đã đến đó sao!
"Chuyện xảy ra
khi nào?"
"Ngày hôm trước."
Tu Hồng Miễn sững sờ, ngày hôm trước hắn không phải là mới đến đó sao? Chẳng lẽ hắn bỏ lỡ nàng?
"Cảnh Nhân, chuẩn bị ngựa!"
"Hoàng thượng. . . . . . Hiện tại quốc sự đang là thời điểm mấu chốt, người không thể xuất cung!"
"Trẫm còn cần ngươi tới dạy trẫm làm thế nào để giữ được giang sơn sao!"
Cảnh Nhân cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài chuẩn bị.
Lúc Tu Hồng Miễn đi tới nhà gỗ, vừa thấy bánh ngọt trên bàn liền cảm thấy giận dữ.
"Ai cho ngươi đổi lại! !"
Tên nô tài đứng sau lưng hắn bị sợ lập tức quỳ trên mặt đất, rõ ràng chính hoàng thượng hắn mỗi một ngày đều phải đến đổi bánh a! Dù trong lòng có bất mãn nhưng hắn cũng không dám nói, chỉ đành phải quỳ trên mặt đất run lập cập.
"Mang bánh cũ lại đây!"
Tên nô tài lập tức phân phó người đi lấy tới, thật may là hôm nay hắn đang lười biếng, còn chưa kịp ném đi.
Tu Hồng Miễn nhìn đĩa tu không cao, dùng ngón tay miết lên từng cái một.
Hắn nhếch môi cười, nữ nhân này, ngay cả bánh ngọt cũng muốn chọn cái lớn nhất.
Tâm tình hắn đột nhiên tốt lên, hình như những thứ phiền toái kia đã không đủ khiến hắn bận lòng, "Hồi cung."
Hắn muốn đợi đến khi xử lý xong những chuyện trong cung, hắn sẽ lập tức đón nàng hồi cung.
. . . . . .
Trấn Phượng Sơn vô cùng phồn hoa, người tới người đi tấp nập,làm cho một người ở trong Hoàng Thành lâu như nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Những người kia đang làm cái gì?"
Nàng nhìn những đội binh sĩ chỉnh tề đi về phía trước, tò mò hỏi.
Một bên phu xe cũng lắc đầu một cái, xem ra phải tìm người hỏi một chút.
Cùng đi với nàng có ba người, một người tên là Trương Phong, nàng đặt cho hắn một cái tên khác: Trương Tam Phong. Nhưng cũng tùy từng lúc mà nàng gọi hắn thành Phong Tam rồi lại Phong Địa, hắn rất không vui lòng, bởi vì hắn ở nhà đứng hàng thứ.
Một người khác tên là Trần Phúc hữu, nàng đặt cho hắn một biệt danh là Hôi nách. Hắn mỗi ngày đều bày ra bộ mặt cá, như kiểu có người nào đó nợ hắn nhiều tiền lắm, tính khí của hắn thật giống với Phó tướng.
Còn có một người nữa gọi là Lý Dật Thiên, trong 3 người hắn là người đẹp trai nhất, cho nên nàng không đặt cho hắn một cái biệt danh khó nghe nào.
Dật Thiên là một người rất khả ái, thích nói giỡn, có lúc chọc cho nàng cười to không thôi.
Nhưng nàng lại thích nói chuyện cùng Hôi nách nhất, cũng không biết nàng có phải là có khuynh hướng tự ngược hay không nữa.
Phu xe là một đại thúc trung niên, hơn 40 tuổi, cho nên nàng cũng chẳng nhớ tên của hắn.
"Hôi nách ~ ngươi đi hỏi thăm một chút xem những người này đang làm cái gì."
Hôi nách mặt đen thui chạy tới một bên, hình như bọn họ rất nghe lời Thiện Xá.
Thiện Xá trước khi đi đã nói với bọn họ, "Trên đường mặc kệ là có xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải nghe nương nương phân phó."
Hôi nách trở về nói, "Là binh sĩ Kiền sở, nghe nói bọn họ tới đây duy trì trị an ."
Duy trì trị an? !"Nơi này không phải là địa bàn của Thánh Dụ sao? Làm sao lại để cho binh sĩ Kiền sở tới đây duy trì trị an?"
"Nơi này là nơi giao lưu của các nước, cho nên có rất nhiều người Kiền sở tới đây buôn bán. Bởi vì chuyện lúc trước Kiền Sở Vương bị ám sát, cho nên tâm tình bọn họ rất kích động, thường đánh cư dân của Thánh Dụ. Nếu binh sĩ bên chúng ta tới bắt bọn họ, sẽ càng làm tăng thêm mâu thuẫn, nên không thể làm gì khác hơn là phái binh lính Thánh Dụ tới đây hỗ trợ."
Nàng gật đầu một cái, nhưng nàng có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
Dật Thiên tìm được một cái khách điếm, đi vào, thấy ở trong góc có một người đang ngồi.
Đôi mắt của nàng sáng lên, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt.
Người kia có bộ dáng vô cùng cao lớn, quần áo cùng với phương thức đều giống cực kỳ một người, Đại Cá Tử.
Ngồi vào bàn đối diện, vừa uống trà, vừa vô tình hay cố ý nhìn sang bên kia.
Hắn thật sự vô cùng giống, nàng sốt ruột muốn biết khẩu âm của hắn là dạng gì.
Suy nghĩ một chút, nàng đi tới, "Đại ca là người địa phương này sao? Ta muốn hỏi thăm huynh chuyện này.”
"Khởi bẩm hoàng thượng, quả thật bị người khác động tới, nghe tên nô tài tới đổi bánh ngọt nói, tổng cộng có hai cái bị cầm đi."
Tu Hồng Miễn nghe những lời Cảnh Nhân nói, trong lòng một hồi mừng rỡ, nàng đã đến đó sao!
"Chuyện xảy ra
khi nào?"
"Ngày hôm trước."
Tu Hồng Miễn sững sờ, ngày hôm trước hắn không phải là mới đến đó sao? Chẳng lẽ hắn bỏ lỡ nàng?
"Cảnh Nhân, chuẩn bị ngựa!"
"Hoàng thượng. . . . . . Hiện tại quốc sự đang là thời điểm mấu chốt, người không thể xuất cung!"
"Trẫm còn cần ngươi tới dạy trẫm làm thế nào để giữ được giang sơn sao!"
Cảnh Nhân cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài chuẩn bị.
Lúc Tu Hồng Miễn đi tới nhà gỗ, vừa thấy bánh ngọt trên bàn liền cảm thấy giận dữ.
"Ai cho ngươi đổi lại! !"
Tên nô tài đứng sau lưng hắn bị sợ lập tức quỳ trên mặt đất, rõ ràng chính hoàng thượng hắn mỗi một ngày đều phải đến đổi bánh a! Dù trong lòng có bất mãn nhưng hắn cũng không dám nói, chỉ đành phải quỳ trên mặt đất run lập cập.
"Mang bánh cũ lại đây!"
Tên nô tài lập tức phân phó người đi lấy tới, thật may là hôm nay hắn đang lười biếng, còn chưa kịp ném đi.
Tu Hồng Miễn nhìn đĩa tu không cao, dùng ngón tay miết lên từng cái một.
Hắn nhếch môi cười, nữ nhân này, ngay cả bánh ngọt cũng muốn chọn cái lớn nhất.
Tâm tình hắn đột nhiên tốt lên, hình như những thứ phiền toái kia đã không đủ khiến hắn bận lòng, "Hồi cung."
Hắn muốn đợi đến khi xử lý xong những chuyện trong cung, hắn sẽ lập tức đón nàng hồi cung.
. . . . . .
Trấn Phượng Sơn vô cùng phồn hoa, người tới người đi tấp nập,làm cho một người ở trong Hoàng Thành lâu như nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Những người kia đang làm cái gì?"
Nàng nhìn những đội binh sĩ chỉnh tề đi về phía trước, tò mò hỏi.
Một bên phu xe cũng lắc đầu một cái, xem ra phải tìm người hỏi một chút.
Cùng đi với nàng có ba người, một người tên là Trương Phong, nàng đặt cho hắn một cái tên khác: Trương Tam Phong. Nhưng cũng tùy từng lúc mà nàng gọi hắn thành Phong Tam rồi lại Phong Địa, hắn rất không vui lòng, bởi vì hắn ở nhà đứng hàng thứ.
Một người khác tên là Trần Phúc hữu, nàng đặt cho hắn một biệt danh là Hôi nách. Hắn mỗi ngày đều bày ra bộ mặt cá, như kiểu có người nào đó nợ hắn nhiều tiền lắm, tính khí của hắn thật giống với Phó tướng.
Còn có một người nữa gọi là Lý Dật Thiên, trong 3 người hắn là người đẹp trai nhất, cho nên nàng không đặt cho hắn một cái biệt danh khó nghe nào.
Dật Thiên là một người rất khả ái, thích nói giỡn, có lúc chọc cho nàng cười to không thôi.
Nhưng nàng lại thích nói chuyện cùng Hôi nách nhất, cũng không biết nàng có phải là có khuynh hướng tự ngược hay không nữa.
Phu xe là một đại thúc trung niên, hơn 40 tuổi, cho nên nàng cũng chẳng nhớ tên của hắn.
"Hôi nách ~ ngươi đi hỏi thăm một chút xem những người này đang làm cái gì."
Hôi nách mặt đen thui chạy tới một bên, hình như bọn họ rất nghe lời Thiện Xá.
Thiện Xá trước khi đi đã nói với bọn họ, "Trên đường mặc kệ là có xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải nghe nương nương phân phó."
Hôi nách trở về nói, "Là binh sĩ Kiền sở, nghe nói bọn họ tới đây duy trì trị an ."
Duy trì trị an? !"Nơi này không phải là địa bàn của Thánh Dụ sao? Làm sao lại để cho binh sĩ Kiền sở tới đây duy trì trị an?"
"Nơi này là nơi giao lưu của các nước, cho nên có rất nhiều người Kiền sở tới đây buôn bán. Bởi vì chuyện lúc trước Kiền Sở Vương bị ám sát, cho nên tâm tình bọn họ rất kích động, thường đánh cư dân của Thánh Dụ. Nếu binh sĩ bên chúng ta tới bắt bọn họ, sẽ càng làm tăng thêm mâu thuẫn, nên không thể làm gì khác hơn là phái binh lính Thánh Dụ tới đây hỗ trợ."
Nàng gật đầu một cái, nhưng nàng có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
Dật Thiên tìm được một cái khách điếm, đi vào, thấy ở trong góc có một người đang ngồi.
Đôi mắt của nàng sáng lên, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt.
Người kia có bộ dáng vô cùng cao lớn, quần áo cùng với phương thức đều giống cực kỳ một người, Đại Cá Tử.
Ngồi vào bàn đối diện, vừa uống trà, vừa vô tình hay cố ý nhìn sang bên kia.
Hắn thật sự vô cùng giống, nàng sốt ruột muốn biết khẩu âm của hắn là dạng gì.
Suy nghĩ một chút, nàng đi tới, "Đại ca là người địa phương này sao? Ta muốn hỏi thăm huynh chuyện này.”
/267
|