Buổi sáng vừa rời giường, nàng phát hiện mình đang ngủ ở phía bên trong của giường, Tu Hồng Miễn đi rồi sao?
"Cầm đi."
Từ bên ngoài truyền đến âm thanh của Tu Hồng Miễn, ngay sau đó, một cái nho nhỏ gì đó bay tới.
Nàng vừa cầm lên vừa nhìn, là một khối lệnh bài gì đó, lấy vàng làm thành, bên trên khắc chử đỏ tươi cực kỳ chói mắt, "Chiến" .
"Không được để cho bất kỳ người nào biết khối lệnh bài này ở trong tay nàng, bao gồm cả những nha hoàn của nàng." Nói xong, hắn liền mở cửa đi ra ngoài.
Chiến lệnh! Hắn thế nhưng lại đem chiến lệnh giao cho nàng!
Chiến lệnh, là điểm trí mạng của mỗi đời Quân Vương. Tác dụng chủ yếu của nó chính là trong những thời khắc khẩn cấp có thể tức thời triệu tập tất cả binh sĩ, nếu như cần thiết, còn có thể kêu gọi điều động binh lính trong dân gian.
Truyền thuyết kể lại, đã từ rất lâu rồi, một vị Đế Vương bất hạnh rơi vào bẫy của giặc, hắn lập tức phái thân tín của mình trở về nước triệu tập binh mã, nhưng bởi vì không phải tất cả binh lính ở mọi địa phương đều đã gặp qua hoàng thượng, huống chi hắn lại chỉ là thân tín bên cạnh hoàng thượng, cho nên hắn đành phải tìm đến các vị quan lại địa phương, mới có thể đi triệu tập binh lính. Nhưng đợi đến khi hắn mang binh đi cứu người thì vị kia Đế Vương đã đi về thiên cổ.
Sau đó, vì để tránh cho chuyện như vậy lần nữa phát sinh, mỗi một Quân Vương của một thời đại đều làm ra một chiến lệnh, nó đại diện cho tất cả binh quyền.
Tu Hồng Miễn tại sao lại muốn đem chiến lệnh đưa cho nàng chứ?
Nàng cầm chiến lệnh trong tay, trong lòng có chút sợ, xem ra hiện tại trong triều là phong vân gợn sóng . . . . .
"Nương nương, người đã dậy rồi sao?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Cúc.
Nàng lập tức nhét chiến lệnh vào dưới gối đầu.
"Vào đi."
"Tiểu Cúc, gần đây trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu Cúc lắc đầu một cái, "Lệ phi nương nương gần đây vẫn như bình thường thích tìm Linh Nhi cô nương gây phiền toái, nhưng đối với chúng ta bên này lại không có động tĩnh gì."
Nàng khoát tay, "Ta không hỏi chuyện hậu cung."
Tiểu Cúc suy nghĩ một chút, "Nương nương, từ xưa hậu cung không được can chính, người. . . . . ."
Nàng thở dài, "Gần đây tâm tình hoàng thượng không được tốt lắm, ta cho dù không thể chia sẻ, cũng muốn hoặc nhiều hoặc ít hiểu rõ một chút."
Tiểu Cúc gật đầu một cái, "Nô tỳ sẽ vì nương nương hỏi thăm một chút."
Nàng cười cười với Tiểu Cúc, "Hai tỷ muội Bích Quỳnh đâu?"
"Dạ, đang ở trong hậu viện quát lũ vịt."
"Uh, ngươi thay ta chuẩn bị một chút, đợi lát nữa ta muốn về nhà."
"Nương nương phải về Hạ Hách Na phủ?"
Nàng gật đầu một cái, "Ta sẽ lập tức đến chỗ Hoàng Thượng xin phép, ngươi ở lại trong cung chăm sóc bọn Bích Quỳnh, biết không?"
"Uh, nương nương gấp gáp trở về như vậy, là có chuyện gì phải không?"
Nàng nghĩ nghĩ, "Không giấu gì, lần này ta về để tìm Nhị tỷ ."
"Nhị tiểu thư?"
"Uh, Nhị tỷ đã từng nói qua với ta, nàng xem trọng Thiện Xá Thiền Tướng quân, ta thay bọn họ kéo cái tơ hồng." Hết cách rồi, trước hết dùng Thiện Xá ra làm bia một chút đi, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng là Vương Lão Ngũ, dễ dàng làm cho người khác tin tưởng hơn.
"Nhị tiểu thư thích Thiền Tướng quân? !"
Thấy Tiểu Cúc phản ứng rất lớn, nàng ngẩn người, "Thế nào? Có vấn đề gì không?"
"Thiền Tướng quân không phải đã nói sẽ không lấy bất kỳ cô gái nào sao? Năm đó ngay cả Thẩm Tương Quốc Phủ thiên kim cũng cự tuyệt."
Là Trầm Ngọc sao? ! Thì ra người trong lòng nàng là Thiện Xá? Không trách được lúc đầu nàng nói nàng có người trong lòng thì nàng ấy cũng không có chút nào khổ sở . . . . .
"Nhị tiểu thư biết chuyện này không?"
Nàng gật đầu một cái, "Tỷ ấy dĩ nhiên biết rồi, chỉ là chuyện thích hay không thích một người, cũng không phải chuyện mà mình có thể khống chế. . . . . ."
"Tiểu Cúc không phải hỏi chuyện này." Tiểu Cúc cắt ngang lời của, thẳng tắp nhìn về phía nàng, "Nhị tiểu thư biết nương nương đã không còn nhớ rõ chuyện lúc trước sao?"
Nàng chấn động, "Ngươi. . . . . ."
Tiểu Cúc nhàn nhạt cười cười, "Tiểu Cúc vẫn hầu hạ nương nương, làm sao ngay cả điểm biến hóa này mà cũng nhìn không ra? Nếu như nhị tiểu thư không biết, thì Tiểu Cúc khuyên nương nương tạm thời chớ trở về, nếu không Nhị tiểu thư cũng nhất định có thể nhìn ra."
Nàng lúng túng nở ra một nụ cười tươi tắn, Tiểu Cúc cũng không biết lần trước nàng trở về, đã cùng Nhị tỷ nói hết tất cả. “Tỷ ấy cũng biết."
Tiểu Cúc làm như yên lòng nói, "Vậy thì tốt, nô tỳ sẽ thay nương nương chuẩn bị vài thứ."
"Cầm đi."
Từ bên ngoài truyền đến âm thanh của Tu Hồng Miễn, ngay sau đó, một cái nho nhỏ gì đó bay tới.
Nàng vừa cầm lên vừa nhìn, là một khối lệnh bài gì đó, lấy vàng làm thành, bên trên khắc chử đỏ tươi cực kỳ chói mắt, "Chiến" .
"Không được để cho bất kỳ người nào biết khối lệnh bài này ở trong tay nàng, bao gồm cả những nha hoàn của nàng." Nói xong, hắn liền mở cửa đi ra ngoài.
Chiến lệnh! Hắn thế nhưng lại đem chiến lệnh giao cho nàng!
Chiến lệnh, là điểm trí mạng của mỗi đời Quân Vương. Tác dụng chủ yếu của nó chính là trong những thời khắc khẩn cấp có thể tức thời triệu tập tất cả binh sĩ, nếu như cần thiết, còn có thể kêu gọi điều động binh lính trong dân gian.
Truyền thuyết kể lại, đã từ rất lâu rồi, một vị Đế Vương bất hạnh rơi vào bẫy của giặc, hắn lập tức phái thân tín của mình trở về nước triệu tập binh mã, nhưng bởi vì không phải tất cả binh lính ở mọi địa phương đều đã gặp qua hoàng thượng, huống chi hắn lại chỉ là thân tín bên cạnh hoàng thượng, cho nên hắn đành phải tìm đến các vị quan lại địa phương, mới có thể đi triệu tập binh lính. Nhưng đợi đến khi hắn mang binh đi cứu người thì vị kia Đế Vương đã đi về thiên cổ.
Sau đó, vì để tránh cho chuyện như vậy lần nữa phát sinh, mỗi một Quân Vương của một thời đại đều làm ra một chiến lệnh, nó đại diện cho tất cả binh quyền.
Tu Hồng Miễn tại sao lại muốn đem chiến lệnh đưa cho nàng chứ?
Nàng cầm chiến lệnh trong tay, trong lòng có chút sợ, xem ra hiện tại trong triều là phong vân gợn sóng . . . . .
"Nương nương, người đã dậy rồi sao?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Cúc.
Nàng lập tức nhét chiến lệnh vào dưới gối đầu.
"Vào đi."
"Tiểu Cúc, gần đây trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu Cúc lắc đầu một cái, "Lệ phi nương nương gần đây vẫn như bình thường thích tìm Linh Nhi cô nương gây phiền toái, nhưng đối với chúng ta bên này lại không có động tĩnh gì."
Nàng khoát tay, "Ta không hỏi chuyện hậu cung."
Tiểu Cúc suy nghĩ một chút, "Nương nương, từ xưa hậu cung không được can chính, người. . . . . ."
Nàng thở dài, "Gần đây tâm tình hoàng thượng không được tốt lắm, ta cho dù không thể chia sẻ, cũng muốn hoặc nhiều hoặc ít hiểu rõ một chút."
Tiểu Cúc gật đầu một cái, "Nô tỳ sẽ vì nương nương hỏi thăm một chút."
Nàng cười cười với Tiểu Cúc, "Hai tỷ muội Bích Quỳnh đâu?"
"Dạ, đang ở trong hậu viện quát lũ vịt."
"Uh, ngươi thay ta chuẩn bị một chút, đợi lát nữa ta muốn về nhà."
"Nương nương phải về Hạ Hách Na phủ?"
Nàng gật đầu một cái, "Ta sẽ lập tức đến chỗ Hoàng Thượng xin phép, ngươi ở lại trong cung chăm sóc bọn Bích Quỳnh, biết không?"
"Uh, nương nương gấp gáp trở về như vậy, là có chuyện gì phải không?"
Nàng nghĩ nghĩ, "Không giấu gì, lần này ta về để tìm Nhị tỷ ."
"Nhị tiểu thư?"
"Uh, Nhị tỷ đã từng nói qua với ta, nàng xem trọng Thiện Xá Thiền Tướng quân, ta thay bọn họ kéo cái tơ hồng." Hết cách rồi, trước hết dùng Thiện Xá ra làm bia một chút đi, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng là Vương Lão Ngũ, dễ dàng làm cho người khác tin tưởng hơn.
"Nhị tiểu thư thích Thiền Tướng quân? !"
Thấy Tiểu Cúc phản ứng rất lớn, nàng ngẩn người, "Thế nào? Có vấn đề gì không?"
"Thiền Tướng quân không phải đã nói sẽ không lấy bất kỳ cô gái nào sao? Năm đó ngay cả Thẩm Tương Quốc Phủ thiên kim cũng cự tuyệt."
Là Trầm Ngọc sao? ! Thì ra người trong lòng nàng là Thiện Xá? Không trách được lúc đầu nàng nói nàng có người trong lòng thì nàng ấy cũng không có chút nào khổ sở . . . . .
"Nhị tiểu thư biết chuyện này không?"
Nàng gật đầu một cái, "Tỷ ấy dĩ nhiên biết rồi, chỉ là chuyện thích hay không thích một người, cũng không phải chuyện mà mình có thể khống chế. . . . . ."
"Tiểu Cúc không phải hỏi chuyện này." Tiểu Cúc cắt ngang lời của, thẳng tắp nhìn về phía nàng, "Nhị tiểu thư biết nương nương đã không còn nhớ rõ chuyện lúc trước sao?"
Nàng chấn động, "Ngươi. . . . . ."
Tiểu Cúc nhàn nhạt cười cười, "Tiểu Cúc vẫn hầu hạ nương nương, làm sao ngay cả điểm biến hóa này mà cũng nhìn không ra? Nếu như nhị tiểu thư không biết, thì Tiểu Cúc khuyên nương nương tạm thời chớ trở về, nếu không Nhị tiểu thư cũng nhất định có thể nhìn ra."
Nàng lúng túng nở ra một nụ cười tươi tắn, Tiểu Cúc cũng không biết lần trước nàng trở về, đã cùng Nhị tỷ nói hết tất cả. “Tỷ ấy cũng biết."
Tiểu Cúc làm như yên lòng nói, "Vậy thì tốt, nô tỳ sẽ thay nương nương chuẩn bị vài thứ."
/267
|