Nàng nằm ở trên giường, cảm thấy choáng váng đau đầu.
"Nương nương ~ không bằng nô tỳ đưa người trở về trong phòng đi nghỉ ngơi đi, người mà ngủ ở nơi này sẽ ngã bệnh mất ."
Nàng khoát tay áo, thật sự nàng lười phải động.
Một cái chân gác lên tủ bên cạnh, cái chân còn lại gác lên trên ghế lơ lửng trong không trung.
Bích Quỳnh thấy vậy lại bắt đầu càm ràm , "Nương nương, người xem lại mình xem, thế nào luôn bày ra những tư thế bất nhã này, coi như không có người ngoài cũng không nên như vậy"
"A ~~~" Nàng lười biếng ngáp mấy cái, "Mệt quá ~~~"
"Mệt mỏi thì hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Nàng toàn thân cứng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hoa, Hoa Dư? !
Lập tức đem chân đặt xuống, lúng túng đứng lên cười với hắn.
"Có thể để cho nha hoàn của ngươi thay ta nấu ly trà không?"
Nàng gật đầu một cái, Bích Quỳnh liền hiểu rõ gật đầu rời đi.
"Không biết Dư vương có gì muốn làm?" Đi rồi lại chạy trở về, còn đem nha hoàn của ta ly khai. . . . . . Có vấn đề.
Khóe miệng Hoa Dư nhếch lên, "Ngươi làm sao lại làm như thế?
Nàng ngốc nghếch lo lắng nhìn về phía hắn, có chút xấu hổ, "Ta...ta là cảm thấy không thoải mái. . . . . . Sau đó, liền đem một cái chân bỏ vào trên tủ. . . . . ."
Hoa Dư cau mày, lại không nhịn được cười ra tiếng, "Ta không phải hỏi cái này. . . . . ."
Nàng thật sự muốn tìm cái động chui vào, không biết trong lòng Hoa Dư sẽ đem nàng cười thành cái dạng gì?
Thấy bốn bề vắng lặng, Hoa Dư sải bước đến trước mặt của nàng, bắt lấy tay của nàng."Quả nhiên là ngươi!"
Miệng nàng nhất thời há thật to, "Như vậy ngươi đều có thể nhìn ra? !"
Hoa Dư kéo nhẹ khóe miệng, "Có lẽ tại ngươi cho ta ấn tượng rất khắc sâu thôi."
Mặt của nàng nóng lên, hắn, hắn đang câu dẫn nàng sao?
"Buông tay! !" Ngoài cửa phát ra tiếng gầm giận dữ.
Tu Hồng Miễn mấy bước đi lên, đem tay của nàng kéo ra ngoài.
"Dư vương và ái phi của trẫm hình như rất quen!"
Hoa Dư nhìn hai mắt phóng hỏa của Tu Hồng Miễn, thoáng cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó lại đổi sắc mặt, "Dư đệ có nhiều mạo phạm, mong rằng Hồng Miễn huynh chớ để ý."
Tu Hồng Miễn làm như cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình, "Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, Dư vương còn muốn lưu lại đây dùng bữa sao?"
Nàng nhíu nhíu mày, tại sao Tu Hồng Miễn có thể đối với hắn nói những lời như vậy, "Gần đây thân thể Hoàng thượng không tốt, cho nên nhiều chỗ đắc tội, mong Dư vương bỏ qua cho."
Hoa Dư gật đầu cười, "Đã vậy Hoa Dư đi trước một bước."
Xoay người Hoa Dư nhìn nàng một cái, hắn hình như biết vì sao Tu Hồng Miễn sẽ để ý một nữ nhân như vậy.
Tu Hồng Miễn chờ Hoa Dư đi xa, lực đạo trên tay lại càng ngày càng nặng, cơ hồ muốn đem cổ tay của nàng bóp vỡ.
Nàng đau quá kêu lên thành tiếng, "Chuyện không phải như ngươi thấy . . . . ."
"Vậy thì là cái gì! Chính mắt trẫm thấy được, còn có thể sai sao!" Hắn căm tức nhìn nàng, gần như gầm thét lên, khiến nàng vốn là muốn giải thích, cổ họng tự dưng bị chặn lại. . . . . .
"Chính là nói chuyện thôi! ! Ngươi không phải là vẫn nói như vậy sao!"
Nàng theo dõi hắn, chỉ là cười cười.
Tu Hồng Miễn đã phẫn nộ đến cực điểm, nàng lại vẫn cười được! !
Hắn lập tức buông tay nàng ra, Tu Hồng Miễn xoay người liền rời đi.
Lúc hắn đi tới cửa, nàng rõ ràng nghe được hắn đối với Cảnh Nhân nói, "Bãi giá Duệ Hoa cung!"
Bên trong Bích Quỳnh lẳng lặng đi ra, nương nương sẽ đau lòng chết đi? Vừa định an ủi mấy câu.
"Bích Quỳnh, ta buồn ngủ quá." Nàng mơ mơ màng màng mò vào đến bên trong phòng, liền ngã lên trên giường ngủ mất.
Bích Quỳnh cảm giác mấy ngày nay nương nương có gì đó không đúng, nàng hình như càng ngày càng thích ngủ rồi.
Mời Phó thái y tới, lại tra không ra vấn đề gì.
"Nương nương thật là không có chuyện gì sao?"
Phó thái y lắc đầu một cái, "Nương nương mạch tượng vững vàng, hô hấp thuận sướng, cựu thần đã tỉ mỉ bắt mạch xong rồi, không có bất kỳ cái gì bất thường."
Bích Quỳnh cảm thấy rất là kỳ quái, lúc trước phát hiện trong nước trà có độc, chẳng lẽ đó là lần đầu tiên , liền bị phát hiện?
Tu Hồng Miễn ngồi ở bên trong Duệ Hoa cung, trên đầy bàn đầy sơn hào hải vị, Lệ phi càng thêm ân tình đưa đồ ăn đến bên miệng hắn.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, dừng lại động tác của Lệ phi.
"Hoàng thượng hôm nay làm sao vậy? Vì sao không để cho Lệ nhi phục vụ người?"
Tu Hồng Miễn không nói gì, trong đầu vẫn luôn hiện ra hình ảnh Hoa Dư cùng Dư phi nắm lấy tay, nữ nhân này! !
Lệ phi thấy Tu Hồng Miễn hình như không yên lòng, trong lòng có chút tức giận, đi tới chỗ của nàng, mà hắn lại nghĩ tới những chuyện khác.
"Hoàng thượng ~~" Lệ phi nhẹ giọng gọi.
Tu Hồng Miễn lấy lại tinh thần, "Trẫm còn có việc, ngươi tự mình ăn đi."
Thượng Quan Lệ bất mãn đưa mắt nhìn Tu Hồng Miễn đi ra ngoài, Hoàng thượng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm như vậy, rốt cuộc là bởi vì sao?
"Tiểu Hồng."
"Có nô tỳ."
"Nương nương ~ không bằng nô tỳ đưa người trở về trong phòng đi nghỉ ngơi đi, người mà ngủ ở nơi này sẽ ngã bệnh mất ."
Nàng khoát tay áo, thật sự nàng lười phải động.
Một cái chân gác lên tủ bên cạnh, cái chân còn lại gác lên trên ghế lơ lửng trong không trung.
Bích Quỳnh thấy vậy lại bắt đầu càm ràm , "Nương nương, người xem lại mình xem, thế nào luôn bày ra những tư thế bất nhã này, coi như không có người ngoài cũng không nên như vậy"
"A ~~~" Nàng lười biếng ngáp mấy cái, "Mệt quá ~~~"
"Mệt mỏi thì hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Nàng toàn thân cứng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hoa, Hoa Dư? !
Lập tức đem chân đặt xuống, lúng túng đứng lên cười với hắn.
"Có thể để cho nha hoàn của ngươi thay ta nấu ly trà không?"
Nàng gật đầu một cái, Bích Quỳnh liền hiểu rõ gật đầu rời đi.
"Không biết Dư vương có gì muốn làm?" Đi rồi lại chạy trở về, còn đem nha hoàn của ta ly khai. . . . . . Có vấn đề.
Khóe miệng Hoa Dư nhếch lên, "Ngươi làm sao lại làm như thế?
Nàng ngốc nghếch lo lắng nhìn về phía hắn, có chút xấu hổ, "Ta...ta là cảm thấy không thoải mái. . . . . . Sau đó, liền đem một cái chân bỏ vào trên tủ. . . . . ."
Hoa Dư cau mày, lại không nhịn được cười ra tiếng, "Ta không phải hỏi cái này. . . . . ."
Nàng thật sự muốn tìm cái động chui vào, không biết trong lòng Hoa Dư sẽ đem nàng cười thành cái dạng gì?
Thấy bốn bề vắng lặng, Hoa Dư sải bước đến trước mặt của nàng, bắt lấy tay của nàng."Quả nhiên là ngươi!"
Miệng nàng nhất thời há thật to, "Như vậy ngươi đều có thể nhìn ra? !"
Hoa Dư kéo nhẹ khóe miệng, "Có lẽ tại ngươi cho ta ấn tượng rất khắc sâu thôi."
Mặt của nàng nóng lên, hắn, hắn đang câu dẫn nàng sao?
"Buông tay! !" Ngoài cửa phát ra tiếng gầm giận dữ.
Tu Hồng Miễn mấy bước đi lên, đem tay của nàng kéo ra ngoài.
"Dư vương và ái phi của trẫm hình như rất quen!"
Hoa Dư nhìn hai mắt phóng hỏa của Tu Hồng Miễn, thoáng cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó lại đổi sắc mặt, "Dư đệ có nhiều mạo phạm, mong rằng Hồng Miễn huynh chớ để ý."
Tu Hồng Miễn làm như cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình, "Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, Dư vương còn muốn lưu lại đây dùng bữa sao?"
Nàng nhíu nhíu mày, tại sao Tu Hồng Miễn có thể đối với hắn nói những lời như vậy, "Gần đây thân thể Hoàng thượng không tốt, cho nên nhiều chỗ đắc tội, mong Dư vương bỏ qua cho."
Hoa Dư gật đầu cười, "Đã vậy Hoa Dư đi trước một bước."
Xoay người Hoa Dư nhìn nàng một cái, hắn hình như biết vì sao Tu Hồng Miễn sẽ để ý một nữ nhân như vậy.
Tu Hồng Miễn chờ Hoa Dư đi xa, lực đạo trên tay lại càng ngày càng nặng, cơ hồ muốn đem cổ tay của nàng bóp vỡ.
Nàng đau quá kêu lên thành tiếng, "Chuyện không phải như ngươi thấy . . . . ."
"Vậy thì là cái gì! Chính mắt trẫm thấy được, còn có thể sai sao!" Hắn căm tức nhìn nàng, gần như gầm thét lên, khiến nàng vốn là muốn giải thích, cổ họng tự dưng bị chặn lại. . . . . .
"Chính là nói chuyện thôi! ! Ngươi không phải là vẫn nói như vậy sao!"
Nàng theo dõi hắn, chỉ là cười cười.
Tu Hồng Miễn đã phẫn nộ đến cực điểm, nàng lại vẫn cười được! !
Hắn lập tức buông tay nàng ra, Tu Hồng Miễn xoay người liền rời đi.
Lúc hắn đi tới cửa, nàng rõ ràng nghe được hắn đối với Cảnh Nhân nói, "Bãi giá Duệ Hoa cung!"
Bên trong Bích Quỳnh lẳng lặng đi ra, nương nương sẽ đau lòng chết đi? Vừa định an ủi mấy câu.
"Bích Quỳnh, ta buồn ngủ quá." Nàng mơ mơ màng màng mò vào đến bên trong phòng, liền ngã lên trên giường ngủ mất.
Bích Quỳnh cảm giác mấy ngày nay nương nương có gì đó không đúng, nàng hình như càng ngày càng thích ngủ rồi.
Mời Phó thái y tới, lại tra không ra vấn đề gì.
"Nương nương thật là không có chuyện gì sao?"
Phó thái y lắc đầu một cái, "Nương nương mạch tượng vững vàng, hô hấp thuận sướng, cựu thần đã tỉ mỉ bắt mạch xong rồi, không có bất kỳ cái gì bất thường."
Bích Quỳnh cảm thấy rất là kỳ quái, lúc trước phát hiện trong nước trà có độc, chẳng lẽ đó là lần đầu tiên , liền bị phát hiện?
Tu Hồng Miễn ngồi ở bên trong Duệ Hoa cung, trên đầy bàn đầy sơn hào hải vị, Lệ phi càng thêm ân tình đưa đồ ăn đến bên miệng hắn.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, dừng lại động tác của Lệ phi.
"Hoàng thượng hôm nay làm sao vậy? Vì sao không để cho Lệ nhi phục vụ người?"
Tu Hồng Miễn không nói gì, trong đầu vẫn luôn hiện ra hình ảnh Hoa Dư cùng Dư phi nắm lấy tay, nữ nhân này! !
Lệ phi thấy Tu Hồng Miễn hình như không yên lòng, trong lòng có chút tức giận, đi tới chỗ của nàng, mà hắn lại nghĩ tới những chuyện khác.
"Hoàng thượng ~~" Lệ phi nhẹ giọng gọi.
Tu Hồng Miễn lấy lại tinh thần, "Trẫm còn có việc, ngươi tự mình ăn đi."
Thượng Quan Lệ bất mãn đưa mắt nhìn Tu Hồng Miễn đi ra ngoài, Hoàng thượng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm như vậy, rốt cuộc là bởi vì sao?
"Tiểu Hồng."
"Có nô tỳ."
/267
|