"Hoa mỗ đối với Thánh Dụ vẫn còn rất xa lạ, không biết Trì tướng quân có thời gian theo giúp ta thăm thú một chút hay không?"
"Thật xin lỗi, Trì mỗ không có thời gian."
Hoa Dư sững sờ, "Trì Tô Tướng quân, không biết có chuyện gì lại làm ngươi tức giận như thế?"
Cố gắng hóa giải tâm tình của mình, nàng biết hắn là khách quý, hắn là khách quý, "Một chút chuyện nhà mà thôi, mới vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, mong Hoa Vương lượng thứ."
Hoa Dư vô vị cười một tiếng, "Xem ngươi nói kìa, chúng ta cũng đừng nên khách sáo như thế. Ngươi đã từng lừa ta đủ thảm! Chuyện này có thể phải hảo hảo tính toán!"
Nàng cười nói, "Quân mệnh trong người, không thể từ chối. Ngài đến Thánh Dụ lần này cũng có chuyện che giấu đúng không?"
"Ta chưa từng nói qua mình sẽ không nói. Chỉ là ngươi phải mang ta đi dạo, coi như là trả cho ta phần nhân tình này, chuyện này ngươi không chạy được!"
Nàng gật đầu một cái, "Ha ha, Hoa tướng quân có lệnh, Tô Trì nào dám không theo?"
Hắn cười ha ha , "Tốt! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ ở trong cung chờ ngươi."
Trở lại Dư Điệp cung, lũ vịt của nàng lại bắt đầu ồn ào rồi.
"Ngừng! ! ~!" Nàng rít lên một tiếng.
Tất cả trở nên an tĩnh.
Nàng hài lòng nằm vật lên trên giường, Bích Quỳnh bưng trà tới cho nàng, "Nương nương, người sao lại mất hứng như thế?"
Nàng mím mím môi, nước mắt ròng ròng mà nhìn Bích Quỳnh, "Có người cướp lão công của ta . . . . ."
Bích Quỳnh nghe nàng nói thật kỳ quái, "Lão, lão công? Là cái gì?"
Lúc này nàng mới phát hiện mình chỉ cùng Tu Hồng Miễn nói qua về ý nghĩa của hai từ lão công, "Chính là trượng phu a!"
Bích Quỳnh mắc cỡ mặt đỏ bừng, "Nương nương ~ cái gì mà giành với cướp ~ ngài, ngài tại sao có thể nói như vậy a ~"
Tu Hồng Miễn và Hoa Dư ngồi ở vườn hoa, trên băng ghế đá, uống rượu ngắm hoa, nói quốc sự.
Đột nhiên một đạo tiếng gầm gừ truyền đến, Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày.
"Hồng Miễn huynh, âm thanh này là. . . . . ."
Thấy Hoa Dư mặt lộ vẻ kinh ngạc, Tu Hồng Miễn lập tức nói qua loa: " một điểm nhạc đệm nhỏ mà thôi, sẽ không làm Dư huynh mất hứng chứ?"
"Đâu có đâu có, Hồng Miễn huynh nói đùa." Hoa Dư nhìn về phía âm thanh truyền đến một cái, như có điều gì suy nghĩ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, nàng liền mặc chỉnh tề, đi về phía cung của Hoa Dư.
Nàng cố ý đến sớm, chờ hắn tỉnh mở cửa, đã thấy nàng ngồi trên băng đá phía ngoài chờ hắn rồi, để cho hắn cảm thấy nàng là một người sâu thăm thẳm.
Những cao thủ võ lâm gặp nhau không phải đều như vậy sao, càng nghĩ nàng càng thấy được mình thật xuất sắc, hình tượng của nàng trong nháy mắt trở nên rất cao lớn.
Đi tới cửa cung của Hoa Dư, đã thấy hắn ngồi trên băng đá chờ nàng rồi.
Oa ~ so với nàng càng sớm hơn! Cảm giác hình tượng của hắn trong nháy mắt trở nên cao lớn khác thường.
Xuất cung ra bên ngoài, nàng dẫn hắn đi dạo khắp nơi, có vẻ nàng so với hắn còn hưng phấn.
"Xem ra Trì huynh là một người rất bận rộn a, rất ít ra ngoài đi dạo đúng không?"
Mới thế mà đã bị hắn nhìn ra? Nàng xấu hổ cười, "Nói đến ra thật là làm cho ngươi chê cười, thật ra thì, ta hiện tại cũng không rõ lắm đây là đâu." Nơi này trước kia nàng chưa từng đến, nếu là nhuốm liều tìm đường trở về, chỉ sợ còn phải dựa vào vận may rồi. . . . . .
Hoa Dư khẽ cười lắc đầu một cái.
Lúc này có một người đi một mình tới đây, ở bên tai Hoa Dư nói gì đó.
Nàng nhẹ nhàng tiến tới, cố gắng muốn nghe một chút xem hắn nói cái gì.
Hoa Dư cùng thủ hạ của hắn ngừng lại nhìn nàng, "Trì huynh cũng muốn nghe?"
Nàng lập tức phủ nhận, lắc đầu một cái, "Không muốn không muốn."
Hoa Dư không nhịn được cười tiếng nhìn nàng, "Muốn nghe cũng không có gì, đến bên này ."
Hắn mang theo nàng quẹo trái quẹo phải, đi tới cửa phía sau của một phủ đệ.
Hoa Dư gõ tay, liền nghe bên trong vọng ra 3 tiếng gõ, Hoa Dư ho khan hai tiếng, "Mở."
Người ở bên trong lập tức mở cửa ra, cung kính khom lưng nghênh đón bọn họ.
Chẳng lẽ đây chính là ám hiệu trong truyền thuyết? Nàng có chút hưng phấn nhìn bốn phía, nơi này chỉ có những người biết ám hiệu mới có thể tiến vào.
Đi vào nhà, Hoa Dư một tay cầm chặt lấy tay của nàng, làm cho nàng toàn thân run lên, hắn, hắn, hắn nghĩ làm cái gì với nàng? !
"Thật xin lỗi, Trì mỗ không có thời gian."
Hoa Dư sững sờ, "Trì Tô Tướng quân, không biết có chuyện gì lại làm ngươi tức giận như thế?"
Cố gắng hóa giải tâm tình của mình, nàng biết hắn là khách quý, hắn là khách quý, "Một chút chuyện nhà mà thôi, mới vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, mong Hoa Vương lượng thứ."
Hoa Dư vô vị cười một tiếng, "Xem ngươi nói kìa, chúng ta cũng đừng nên khách sáo như thế. Ngươi đã từng lừa ta đủ thảm! Chuyện này có thể phải hảo hảo tính toán!"
Nàng cười nói, "Quân mệnh trong người, không thể từ chối. Ngài đến Thánh Dụ lần này cũng có chuyện che giấu đúng không?"
"Ta chưa từng nói qua mình sẽ không nói. Chỉ là ngươi phải mang ta đi dạo, coi như là trả cho ta phần nhân tình này, chuyện này ngươi không chạy được!"
Nàng gật đầu một cái, "Ha ha, Hoa tướng quân có lệnh, Tô Trì nào dám không theo?"
Hắn cười ha ha , "Tốt! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ ở trong cung chờ ngươi."
Trở lại Dư Điệp cung, lũ vịt của nàng lại bắt đầu ồn ào rồi.
"Ngừng! ! ~!" Nàng rít lên một tiếng.
Tất cả trở nên an tĩnh.
Nàng hài lòng nằm vật lên trên giường, Bích Quỳnh bưng trà tới cho nàng, "Nương nương, người sao lại mất hứng như thế?"
Nàng mím mím môi, nước mắt ròng ròng mà nhìn Bích Quỳnh, "Có người cướp lão công của ta . . . . ."
Bích Quỳnh nghe nàng nói thật kỳ quái, "Lão, lão công? Là cái gì?"
Lúc này nàng mới phát hiện mình chỉ cùng Tu Hồng Miễn nói qua về ý nghĩa của hai từ lão công, "Chính là trượng phu a!"
Bích Quỳnh mắc cỡ mặt đỏ bừng, "Nương nương ~ cái gì mà giành với cướp ~ ngài, ngài tại sao có thể nói như vậy a ~"
Tu Hồng Miễn và Hoa Dư ngồi ở vườn hoa, trên băng ghế đá, uống rượu ngắm hoa, nói quốc sự.
Đột nhiên một đạo tiếng gầm gừ truyền đến, Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày.
"Hồng Miễn huynh, âm thanh này là. . . . . ."
Thấy Hoa Dư mặt lộ vẻ kinh ngạc, Tu Hồng Miễn lập tức nói qua loa: " một điểm nhạc đệm nhỏ mà thôi, sẽ không làm Dư huynh mất hứng chứ?"
"Đâu có đâu có, Hồng Miễn huynh nói đùa." Hoa Dư nhìn về phía âm thanh truyền đến một cái, như có điều gì suy nghĩ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, nàng liền mặc chỉnh tề, đi về phía cung của Hoa Dư.
Nàng cố ý đến sớm, chờ hắn tỉnh mở cửa, đã thấy nàng ngồi trên băng đá phía ngoài chờ hắn rồi, để cho hắn cảm thấy nàng là một người sâu thăm thẳm.
Những cao thủ võ lâm gặp nhau không phải đều như vậy sao, càng nghĩ nàng càng thấy được mình thật xuất sắc, hình tượng của nàng trong nháy mắt trở nên rất cao lớn.
Đi tới cửa cung của Hoa Dư, đã thấy hắn ngồi trên băng đá chờ nàng rồi.
Oa ~ so với nàng càng sớm hơn! Cảm giác hình tượng của hắn trong nháy mắt trở nên cao lớn khác thường.
Xuất cung ra bên ngoài, nàng dẫn hắn đi dạo khắp nơi, có vẻ nàng so với hắn còn hưng phấn.
"Xem ra Trì huynh là một người rất bận rộn a, rất ít ra ngoài đi dạo đúng không?"
Mới thế mà đã bị hắn nhìn ra? Nàng xấu hổ cười, "Nói đến ra thật là làm cho ngươi chê cười, thật ra thì, ta hiện tại cũng không rõ lắm đây là đâu." Nơi này trước kia nàng chưa từng đến, nếu là nhuốm liều tìm đường trở về, chỉ sợ còn phải dựa vào vận may rồi. . . . . .
Hoa Dư khẽ cười lắc đầu một cái.
Lúc này có một người đi một mình tới đây, ở bên tai Hoa Dư nói gì đó.
Nàng nhẹ nhàng tiến tới, cố gắng muốn nghe một chút xem hắn nói cái gì.
Hoa Dư cùng thủ hạ của hắn ngừng lại nhìn nàng, "Trì huynh cũng muốn nghe?"
Nàng lập tức phủ nhận, lắc đầu một cái, "Không muốn không muốn."
Hoa Dư không nhịn được cười tiếng nhìn nàng, "Muốn nghe cũng không có gì, đến bên này ."
Hắn mang theo nàng quẹo trái quẹo phải, đi tới cửa phía sau của một phủ đệ.
Hoa Dư gõ tay, liền nghe bên trong vọng ra 3 tiếng gõ, Hoa Dư ho khan hai tiếng, "Mở."
Người ở bên trong lập tức mở cửa ra, cung kính khom lưng nghênh đón bọn họ.
Chẳng lẽ đây chính là ám hiệu trong truyền thuyết? Nàng có chút hưng phấn nhìn bốn phía, nơi này chỉ có những người biết ám hiệu mới có thể tiến vào.
Đi vào nhà, Hoa Dư một tay cầm chặt lấy tay của nàng, làm cho nàng toàn thân run lên, hắn, hắn, hắn nghĩ làm cái gì với nàng? !
/267
|