Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ. . . . . .
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Thiện Xá.
Thiện Xá ngẩn người, "Ta đã nói rồi, không, không nhất định có thể thành công . . . . . ."
Nàng có chút ngu, tại sao có thể như vậy? !
Thiện Xá nhìn chằm chằm A Hu nhìn thật lâu, lại nói, "Nó không có chết."
Đôi mắt của nàng trong nháy mắt trở nên sáng như tuyết, "Không có chết sao? Còn sống? Tại sao nó bất tỉnh à?"
Thiện Xá lắc đầu một cái, "Cái này ta cũng không rõ lắm, yêu hồ sau khi chết, độc tố trong máu sẽ làm tróc da và lông, đã đã lâu như vậy, nó vẫn còn hoàn chỉnh, hẳn là không có chết, chỉ là không biết vì sao sao không tỉnh lại."
"Ngươi xem nó cả người đầy máu tươi, không phải là bởi vì máu chảy khô nên tất cả không có hư hỏng chứ?"
"Ngươi cho là máu trên người nó đều là máu nó?"
Nàng hơi ngạc nhiên, "Là của sư tử hay sao?"
Thấy Thiện Xá gật đầu, nàng hưng phấn chạy đến ôm lấy A Hu, "Ngươi bị không chết ~~ thì ra là ngươi bị không chết! Mau tỉnh lại đi! Nhanh lên một chút! A Hu ~~"
Nó vẫn không có phản ứng.
"Sau khi nó đi theo ngươi có phải là bị mệt chết hay không?"
Nàng lắc đầu một cái, "Ta không biết." Cảm giác hình như chính nàng đối với nó không đủ quan tâm.
Con người chính là như vậy, thứ gì khi đã mất đi thì mới hiểu nó đáng quý.
Thiện Xá nhíu nhíu mày, hình như nữ nhân này không quá tỉ mỉ, "Chẳng qua ta biết những ngày kia nó ở trong phủ ta chờ ngươi, vẫn luôn không có ngủ qua."
Ngủ?" Không phải là A Hu cho tới nay đều không ngủ được sao?"
Thiện Xá giật mình cười một tiếng, "Ai nói cho ngươi biết nó không ngủ được?"
Nàng bắt đầu nghĩ, "Thật, từ khi ta mang theo nó, chưa bao giờ bắt gặp qua nó ngủ. Nhiều lắm là cũng chỉ có giả vờ ngủ say, sau này ngay cả thời gian giả vờ ngủ say cũng càng ngày càng ít."
Thiện Xá rất có thâm ý nhìn nàng, "Nó vì ngươi bỏ ra rất nhiều."
Thì ra là nó buồn ngủ, nàng vẫn luôn cho là nó không cần nghỉ ngơi, thấy nó vẫn luôn vui vẻ như vậy, nàng. . . . . .
Thấy nàng chuẩn bị khóc lớn, Thiện Xá vội vàng cắt đứt, "Nó hiện tại cần nghỉ ngơi để khôi phục thể lực, ngươi đừng có đem nó đánh thức."
Tiếng khóc lập tức dâng lên đến cổ họng, bị nàng cứng rắn nuốt trở về.
Ý Thiện Xá muốn nàng đi ra ngoài, ở bên trong sẽ ầm ĩ đến nó. Nàng gật đầu một cái.
Lúc đi ra, thấy điệu bộ Thiện Xá đi có chút không đúng.
"Chân của ngươi thế nào?"
Thiện Xá vội vàng lắc đầu một cái, "Không có bị thương."
Nàng há hốc miệng nhìn hắn, "Thì ra là bị thương?"
Thiện Xá lúc này mới phản ứng kịp là mình nói lỡ miệng, "Bị thương một điểm nhỏ mà thôi."
Nàng mơ hồ nhìn thấy trên ống quần của hắn có vết máu, "Có phải là vì lúc trước cứu ta nên ngươi mới bị thương?"
"Có phải ý của ngươi là, mới vừa nếu như không phải vì có ta, ngươi đã sớm chui vào bụng đàn sư tử rồi."
Nàng nhìn hắn nhướng mày : "Ta quên!"
Gậy ông đập lưng ông, ha ha, quá tốt!
Thiện Xá chỉ hơi hơi cười cười, cũng không có so đo cùng nàng.
"Đi, ta giúp ngươi bôi thuốc."
Nàng lôi hắn hướng tới một gian phòng trống khác, "Bích Quỳnh ~ đem thuốc cầm máu trong bọc quần áo của ta tới đây."
"Nơi này không có dụng cụ gì để trừ độc, ta cũng không thể nào tốt bụng như vậy giúp ngươi hút, cho nên trước tạm thời dùng thuốc cầm máu bôi lên thôi."
Bích Quỳnh đem bình thuốc bưng tới, nhìn bọn họ một cái liền đi ra ngoài.
Thiện Xá cười một tiếng, "Đa tạ, tự ta bôi thuốc là tốt rồi." Nói xong cũng muốn lấy bình thuốc trong tay nàng.
Nàng không đưa cho hắn, "Nói gì vậy, ngươi bởi vì ta nên mới bị thương, nói thế nào ta đây cũng nên bày tỏ một chút."
"Không cần." Thiện Xá đem hai chân chụm lại, thu vào rất chặt.
Nàng thấy vậy liền vung nắm đấm đánh tới vai trái của hắn, "Cùng là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì hả!"
Thiện Xá dở khóc dở cười nhìn nữ nhân hào khí trước mắt, "Ngươi thật sự muốn giúp ta bôi thuốc?"
Nàng lười phải nói nhảm cùng hắn, chỉ là một vết thương ở trên bắp chân, lại không thể đem quần hắn thoát ra cho rồi!
Nhẹ nhàng kéo gấu quần của hắn, phía trên có thật nhiều vết rạch, dấu vết rất sâu, khắp nơi đều bị tróc da, loáng thoáng thấy được đến thịt, nàng có chút khó chịu, "Thật xin lỗi."
Hắn nghe vậy hắc hắc cười một tiếng, "Không ngờ ngươi cũng sẽ nói câu này ."
Nàng vô cùng cẩn thận đem bột thuốc vẩy đến trên đùi của hắn, từ từ, đầu của nàng cách chân của hắn càng ngày càng gần, tay nàng đột nhiên khựng lại.
Máu của hắn, có ánh sáng màu xanh!
Nàng bị sợ đến toàn thân run lên, đột nhiên đứng lên, "A, đột nhiên ta nghĩ ra còn có chút việc muốn tìm Bích Quỳnh thương lượng." Xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ngươi biết?"
"Không không không! Ta...ta cái gì cũng không biết!" Ta quay đầu, "Ta thề, ta thật sự cái gì cũng không biết!" Ngàn vạn lần không được giết ta diệt khẩu.
Thiện Xá chỉ là cười cười, "Biết cũng không có gì, ta đang định nói cho ngươi biết."
Nàng hơi ngạc nhiên, nói cho ta biết?"Nói cho ta biết cái gì?"
"Nghiêm khắc mà nói, ngươi cũng là một thành viên của Y Tháp tộc."
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Thiện Xá.
Thiện Xá ngẩn người, "Ta đã nói rồi, không, không nhất định có thể thành công . . . . . ."
Nàng có chút ngu, tại sao có thể như vậy? !
Thiện Xá nhìn chằm chằm A Hu nhìn thật lâu, lại nói, "Nó không có chết."
Đôi mắt của nàng trong nháy mắt trở nên sáng như tuyết, "Không có chết sao? Còn sống? Tại sao nó bất tỉnh à?"
Thiện Xá lắc đầu một cái, "Cái này ta cũng không rõ lắm, yêu hồ sau khi chết, độc tố trong máu sẽ làm tróc da và lông, đã đã lâu như vậy, nó vẫn còn hoàn chỉnh, hẳn là không có chết, chỉ là không biết vì sao sao không tỉnh lại."
"Ngươi xem nó cả người đầy máu tươi, không phải là bởi vì máu chảy khô nên tất cả không có hư hỏng chứ?"
"Ngươi cho là máu trên người nó đều là máu nó?"
Nàng hơi ngạc nhiên, "Là của sư tử hay sao?"
Thấy Thiện Xá gật đầu, nàng hưng phấn chạy đến ôm lấy A Hu, "Ngươi bị không chết ~~ thì ra là ngươi bị không chết! Mau tỉnh lại đi! Nhanh lên một chút! A Hu ~~"
Nó vẫn không có phản ứng.
"Sau khi nó đi theo ngươi có phải là bị mệt chết hay không?"
Nàng lắc đầu một cái, "Ta không biết." Cảm giác hình như chính nàng đối với nó không đủ quan tâm.
Con người chính là như vậy, thứ gì khi đã mất đi thì mới hiểu nó đáng quý.
Thiện Xá nhíu nhíu mày, hình như nữ nhân này không quá tỉ mỉ, "Chẳng qua ta biết những ngày kia nó ở trong phủ ta chờ ngươi, vẫn luôn không có ngủ qua."
Ngủ?" Không phải là A Hu cho tới nay đều không ngủ được sao?"
Thiện Xá giật mình cười một tiếng, "Ai nói cho ngươi biết nó không ngủ được?"
Nàng bắt đầu nghĩ, "Thật, từ khi ta mang theo nó, chưa bao giờ bắt gặp qua nó ngủ. Nhiều lắm là cũng chỉ có giả vờ ngủ say, sau này ngay cả thời gian giả vờ ngủ say cũng càng ngày càng ít."
Thiện Xá rất có thâm ý nhìn nàng, "Nó vì ngươi bỏ ra rất nhiều."
Thì ra là nó buồn ngủ, nàng vẫn luôn cho là nó không cần nghỉ ngơi, thấy nó vẫn luôn vui vẻ như vậy, nàng. . . . . .
Thấy nàng chuẩn bị khóc lớn, Thiện Xá vội vàng cắt đứt, "Nó hiện tại cần nghỉ ngơi để khôi phục thể lực, ngươi đừng có đem nó đánh thức."
Tiếng khóc lập tức dâng lên đến cổ họng, bị nàng cứng rắn nuốt trở về.
Ý Thiện Xá muốn nàng đi ra ngoài, ở bên trong sẽ ầm ĩ đến nó. Nàng gật đầu một cái.
Lúc đi ra, thấy điệu bộ Thiện Xá đi có chút không đúng.
"Chân của ngươi thế nào?"
Thiện Xá vội vàng lắc đầu một cái, "Không có bị thương."
Nàng há hốc miệng nhìn hắn, "Thì ra là bị thương?"
Thiện Xá lúc này mới phản ứng kịp là mình nói lỡ miệng, "Bị thương một điểm nhỏ mà thôi."
Nàng mơ hồ nhìn thấy trên ống quần của hắn có vết máu, "Có phải là vì lúc trước cứu ta nên ngươi mới bị thương?"
"Có phải ý của ngươi là, mới vừa nếu như không phải vì có ta, ngươi đã sớm chui vào bụng đàn sư tử rồi."
Nàng nhìn hắn nhướng mày : "Ta quên!"
Gậy ông đập lưng ông, ha ha, quá tốt!
Thiện Xá chỉ hơi hơi cười cười, cũng không có so đo cùng nàng.
"Đi, ta giúp ngươi bôi thuốc."
Nàng lôi hắn hướng tới một gian phòng trống khác, "Bích Quỳnh ~ đem thuốc cầm máu trong bọc quần áo của ta tới đây."
"Nơi này không có dụng cụ gì để trừ độc, ta cũng không thể nào tốt bụng như vậy giúp ngươi hút, cho nên trước tạm thời dùng thuốc cầm máu bôi lên thôi."
Bích Quỳnh đem bình thuốc bưng tới, nhìn bọn họ một cái liền đi ra ngoài.
Thiện Xá cười một tiếng, "Đa tạ, tự ta bôi thuốc là tốt rồi." Nói xong cũng muốn lấy bình thuốc trong tay nàng.
Nàng không đưa cho hắn, "Nói gì vậy, ngươi bởi vì ta nên mới bị thương, nói thế nào ta đây cũng nên bày tỏ một chút."
"Không cần." Thiện Xá đem hai chân chụm lại, thu vào rất chặt.
Nàng thấy vậy liền vung nắm đấm đánh tới vai trái của hắn, "Cùng là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì hả!"
Thiện Xá dở khóc dở cười nhìn nữ nhân hào khí trước mắt, "Ngươi thật sự muốn giúp ta bôi thuốc?"
Nàng lười phải nói nhảm cùng hắn, chỉ là một vết thương ở trên bắp chân, lại không thể đem quần hắn thoát ra cho rồi!
Nhẹ nhàng kéo gấu quần của hắn, phía trên có thật nhiều vết rạch, dấu vết rất sâu, khắp nơi đều bị tróc da, loáng thoáng thấy được đến thịt, nàng có chút khó chịu, "Thật xin lỗi."
Hắn nghe vậy hắc hắc cười một tiếng, "Không ngờ ngươi cũng sẽ nói câu này ."
Nàng vô cùng cẩn thận đem bột thuốc vẩy đến trên đùi của hắn, từ từ, đầu của nàng cách chân của hắn càng ngày càng gần, tay nàng đột nhiên khựng lại.
Máu của hắn, có ánh sáng màu xanh!
Nàng bị sợ đến toàn thân run lên, đột nhiên đứng lên, "A, đột nhiên ta nghĩ ra còn có chút việc muốn tìm Bích Quỳnh thương lượng." Xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ngươi biết?"
"Không không không! Ta...ta cái gì cũng không biết!" Ta quay đầu, "Ta thề, ta thật sự cái gì cũng không biết!" Ngàn vạn lần không được giết ta diệt khẩu.
Thiện Xá chỉ là cười cười, "Biết cũng không có gì, ta đang định nói cho ngươi biết."
Nàng hơi ngạc nhiên, nói cho ta biết?"Nói cho ta biết cái gì?"
"Nghiêm khắc mà nói, ngươi cũng là một thành viên của Y Tháp tộc."
/267
|