“Bẩm hoàng thượng, Hạ Thừa tướng ở đại điện cầu kiến.” Thái giám nói xong, nhìn thoáng qua Hạ Phù Dung.
“Cảnh Nhân, ngươi đi trước dâng trà cho Hạ Thừa tướng, để hắn chờ một chút.”Thái giám khom người thối lui ra ngoài. Quẫn, quẫn người? Ta nhịn không được hướng hắn quỳ xuống.
“Ái phi có chuyện gì thế?” Tu Hồng Miễn nhìn biểu tình quái dị của Hạ Phù Dung, thấy thế nào cũng cảm thấy nàng không hợp với nơi này.
“A, không, không có việc gì. Chỉ là thân thể có chút không thoải mái.”
“Xem ra ái phi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, phụ thân của nàng sốt ruột ái nữ, chúng ta đến đại điện đi.” Tu Hồng Miễn nói xong nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung.
Lòng ta trầm xuống, nguy rồi, người khác nhìn không ra ta không phải là Hạ Phù Dung, nhưng phụ thân cũng nhìn không ra sao? Huống chi mình cũng không biết Hạ Phù Dung trước mặt phụ thân sẽ có thái độ gì, kiêu căng? Hiểu chuyện? Hay là nghe lời như cừu non?
“Thế nào, dường như ái phi không muốn không đi gặp Hạ Thừa tướng?” Tu Hồng Miễn nói xong cũng không có bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt Hạ Phù Dung, mình không có đoán sai, Hạ Phù Dung này. . . . . .
“Làm sao có thể, ha ha. Hoàng thượng lo lắng quá nhiều, thần thiếp cũng muốn gặp ngay phụ thân.” Ta giấu bối rối trong lòng, trả lời thật bình tĩnh.
“Hoàng thượng, nếu là Hạ Thừa tướng đến thần thiếp cũng muốn gặp mặt.” Lệ phi nằm ở trên giường cũng mở miệng nói.
Ta cảm thấy thật kỳ quái, phụ thân ta đến đây vì sao nàng cũng muốn đi gặp?
“Đúng, nhưng thân thể Lệ phi. . . . . .”
“Không có gì đáng ngại, có việc gì có thể so sánh với việc cha nuôi tới đây.”
Giống như thiên lôi bổ trúng đầu, nàng là con gái nuôi của phụ thân? Vậy không phải là em gái nuôi của ta sao?
“Bãi giá Thái Càn cung.”
Đi đến Thái Càn cung, ngẩng đầu nhìn bảng tên, một dạng với chử giản thể, trong lòng thất vọng, mất đi cơ hội học thêm một chữ. Vừa vào đại điện, nhìn đến thân hình cao lớn đứng ở giữa điện, oa, không phải đâu, thì ra phụ thân ta lại trẻ tuổi như vậy? Người này xem ra giống hơn hai mươi tuổi, nghĩ đến người cổ đại biết điều dưỡng, mà còn sinh dục rất sớm là có thể lý giải rồi. Bất quá hắn thật đẹp trai, trách không được có thể sinh ra ta đẹp như vậy, ha ha, trong lòng tự kỷ một lúc.
Vì muốn thể hiện sự sốt ruột, ta đi đến bên hắn “phụ thân, nữ nhi thật nhớ người.” Nói xong giả khóc dựa vào trong lòng hắn.
Cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
“Dung nhi, con. . . . .Con không sao chứ?”
“Cha nuôi.”
Ta quay đầu lại nhìn một màn trước mặt, hiện tại thân thể của ta cứng ngắc.
Một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi đang đứng lên từ ghế, thần sắc không thể tin được nhìn ta, mà Lệ phi đang đứng bên cạnh hắn. Nếu ta đoán không sai hắn mới đúng là phụ thân của ta. Hiện tại dựa sát vào nhau vị này là. . . . .
“Trong lòng phụ thân có từng nghĩ đến Dung nhi?” Ta làm như đang trách cứ phụ thân.
“ Phụ thân làm sao có thể quên Dung nhi.” Quả nhiên là hắn, nhìn trong mắt hắn là sự đau lòng, trong lòng ta tự trách, bất quá, hiện tại ta nói như thế nào hóa giải việc nhận sai “ Phụ thân”?
“Dung nhi tại Thanh U các chưa bao giờ quên tưởng niệm phụ thân, Dung nhi nhớ nhà, Dung nhi muốn về nhà.” Nói xong, ta che mặt giả bộ khóc, trong lòng suy nghĩ liên hồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta làm sao giải thích chuyện vừa rồi.
“Dung nhi.” Hạ Thừa tướng nghẹn ngào đi tới, đem ta kéo vào trong lòng
“Dung nhi chịu khổ rồi.”
“Dung nhi không khổ, có thể gặp lại phụ thân, cho dù có khổ Dung nhi cũng không sợ.” Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phụ thân “phụ thân, người suốt ngày phụ giúp hoàng thượng vì nước vì dân, người xem, người đã có tóc bạc rồi.” Nhìn đến trên trán hắn có tóc bạc, ta chợt lóe ý nghĩ “ Bất quá trong lòng của Dung nhi phụ thân vĩnh viễn giống như mới hai mươi tuổi.”
“Ha ha, Dung nhi vừa rồi là cố ý?” Nghe ta nói xong, Hạ thừa tướng cực kì vui sướng.
“Không có a, Dung nhi vừa rồi thật sự cho rằng phụ thân trẻ tuổi như vậy a.” Ta làm nũng trả lời, người sáng suốt đều biết ta cố ý. Như vậy tránh được diện mạo thật, chỉ nói tuổi tác, Hạ tướng quân trong lòng ta luôn luôn là người trẻ tuổi, làm cho Hạ Thừa tướng uyển chuyển trước mặt hoàng thượng.
“Dung nhi, con đã lớn như vậy mà vẫn còn làm nũng.”Hạ Thừa tướng làm như oán trách nhu nhu trên trán ta, con ngươi trong mắt hắn là sự tán thưởng.
“Cha nuôi, muội muội lần này hết bệnh, thông minh còn hơn trước kia, càng hiểu chuyện hơn trước.” Lệ phi mỉm cười nói với Hạ thừa tướng.
“Ừ, lần này Dung nhi có thể nói là gặp họa được phúc.”Hạ Thừa tướng cười ôn nhu nhìn ta.
“Việc này cũng phải nói là nhờ Tiểu Cúc chăm sóc con rất tốt.”Ta quay đầu cười nhìn Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc hạ thấp người nói “Đó là bổn phận của nô tỳ phải hầu hạ chủ tử thật tốt.”
“Cảnh Nhân, ngươi đi trước dâng trà cho Hạ Thừa tướng, để hắn chờ một chút.”Thái giám khom người thối lui ra ngoài. Quẫn, quẫn người? Ta nhịn không được hướng hắn quỳ xuống.
“Ái phi có chuyện gì thế?” Tu Hồng Miễn nhìn biểu tình quái dị của Hạ Phù Dung, thấy thế nào cũng cảm thấy nàng không hợp với nơi này.
“A, không, không có việc gì. Chỉ là thân thể có chút không thoải mái.”
“Xem ra ái phi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, phụ thân của nàng sốt ruột ái nữ, chúng ta đến đại điện đi.” Tu Hồng Miễn nói xong nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung.
Lòng ta trầm xuống, nguy rồi, người khác nhìn không ra ta không phải là Hạ Phù Dung, nhưng phụ thân cũng nhìn không ra sao? Huống chi mình cũng không biết Hạ Phù Dung trước mặt phụ thân sẽ có thái độ gì, kiêu căng? Hiểu chuyện? Hay là nghe lời như cừu non?
“Thế nào, dường như ái phi không muốn không đi gặp Hạ Thừa tướng?” Tu Hồng Miễn nói xong cũng không có bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt Hạ Phù Dung, mình không có đoán sai, Hạ Phù Dung này. . . . . .
“Làm sao có thể, ha ha. Hoàng thượng lo lắng quá nhiều, thần thiếp cũng muốn gặp ngay phụ thân.” Ta giấu bối rối trong lòng, trả lời thật bình tĩnh.
“Hoàng thượng, nếu là Hạ Thừa tướng đến thần thiếp cũng muốn gặp mặt.” Lệ phi nằm ở trên giường cũng mở miệng nói.
Ta cảm thấy thật kỳ quái, phụ thân ta đến đây vì sao nàng cũng muốn đi gặp?
“Đúng, nhưng thân thể Lệ phi. . . . . .”
“Không có gì đáng ngại, có việc gì có thể so sánh với việc cha nuôi tới đây.”
Giống như thiên lôi bổ trúng đầu, nàng là con gái nuôi của phụ thân? Vậy không phải là em gái nuôi của ta sao?
“Bãi giá Thái Càn cung.”
Đi đến Thái Càn cung, ngẩng đầu nhìn bảng tên, một dạng với chử giản thể, trong lòng thất vọng, mất đi cơ hội học thêm một chữ. Vừa vào đại điện, nhìn đến thân hình cao lớn đứng ở giữa điện, oa, không phải đâu, thì ra phụ thân ta lại trẻ tuổi như vậy? Người này xem ra giống hơn hai mươi tuổi, nghĩ đến người cổ đại biết điều dưỡng, mà còn sinh dục rất sớm là có thể lý giải rồi. Bất quá hắn thật đẹp trai, trách không được có thể sinh ra ta đẹp như vậy, ha ha, trong lòng tự kỷ một lúc.
Vì muốn thể hiện sự sốt ruột, ta đi đến bên hắn “phụ thân, nữ nhi thật nhớ người.” Nói xong giả khóc dựa vào trong lòng hắn.
Cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
“Dung nhi, con. . . . .Con không sao chứ?”
“Cha nuôi.”
Ta quay đầu lại nhìn một màn trước mặt, hiện tại thân thể của ta cứng ngắc.
Một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi đang đứng lên từ ghế, thần sắc không thể tin được nhìn ta, mà Lệ phi đang đứng bên cạnh hắn. Nếu ta đoán không sai hắn mới đúng là phụ thân của ta. Hiện tại dựa sát vào nhau vị này là. . . . .
“Trong lòng phụ thân có từng nghĩ đến Dung nhi?” Ta làm như đang trách cứ phụ thân.
“ Phụ thân làm sao có thể quên Dung nhi.” Quả nhiên là hắn, nhìn trong mắt hắn là sự đau lòng, trong lòng ta tự trách, bất quá, hiện tại ta nói như thế nào hóa giải việc nhận sai “ Phụ thân”?
“Dung nhi tại Thanh U các chưa bao giờ quên tưởng niệm phụ thân, Dung nhi nhớ nhà, Dung nhi muốn về nhà.” Nói xong, ta che mặt giả bộ khóc, trong lòng suy nghĩ liên hồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta làm sao giải thích chuyện vừa rồi.
“Dung nhi.” Hạ Thừa tướng nghẹn ngào đi tới, đem ta kéo vào trong lòng
“Dung nhi chịu khổ rồi.”
“Dung nhi không khổ, có thể gặp lại phụ thân, cho dù có khổ Dung nhi cũng không sợ.” Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phụ thân “phụ thân, người suốt ngày phụ giúp hoàng thượng vì nước vì dân, người xem, người đã có tóc bạc rồi.” Nhìn đến trên trán hắn có tóc bạc, ta chợt lóe ý nghĩ “ Bất quá trong lòng của Dung nhi phụ thân vĩnh viễn giống như mới hai mươi tuổi.”
“Ha ha, Dung nhi vừa rồi là cố ý?” Nghe ta nói xong, Hạ thừa tướng cực kì vui sướng.
“Không có a, Dung nhi vừa rồi thật sự cho rằng phụ thân trẻ tuổi như vậy a.” Ta làm nũng trả lời, người sáng suốt đều biết ta cố ý. Như vậy tránh được diện mạo thật, chỉ nói tuổi tác, Hạ tướng quân trong lòng ta luôn luôn là người trẻ tuổi, làm cho Hạ Thừa tướng uyển chuyển trước mặt hoàng thượng.
“Dung nhi, con đã lớn như vậy mà vẫn còn làm nũng.”Hạ Thừa tướng làm như oán trách nhu nhu trên trán ta, con ngươi trong mắt hắn là sự tán thưởng.
“Cha nuôi, muội muội lần này hết bệnh, thông minh còn hơn trước kia, càng hiểu chuyện hơn trước.” Lệ phi mỉm cười nói với Hạ thừa tướng.
“Ừ, lần này Dung nhi có thể nói là gặp họa được phúc.”Hạ Thừa tướng cười ôn nhu nhìn ta.
“Việc này cũng phải nói là nhờ Tiểu Cúc chăm sóc con rất tốt.”Ta quay đầu cười nhìn Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc hạ thấp người nói “Đó là bổn phận của nô tỳ phải hầu hạ chủ tử thật tốt.”
/267
|