“Minh Khiết, tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi, Lan Hâm Ân.” - Lâm Quảng Dĩnh kéo cánh tay người anh em kiêm bạn tốt ngồi trước mặt Lan Hâm Ân. - “Hâm Ân, đây chính là gã xấu xa anh nói với em, Chung Ly Minh Khiết. Em đừng nhìn tên này tây trang thẳng thớm, kỳ thực cậu ta là một tên mặt người dạ thú, chuyên môn cướp đoạt bạn gái người khác… Ha ha, đùa thôi, đùa thôi!”
Lâm Quảng Dĩnh rốt cuộc nói gì, Lan Hâm Ân thật sự không có nghe được, chỉ nhìn vào người con trai trước mặt.
Chung Ly Minh Khiết, hắn có một khuôn mặt tuấn tú có thể mị hoặc chúng sinh, đôi mắt thâm trầm, trên môi luôn treo nụ cười bất cần đời. Cô có thể dễ dàng từ những động tác giơ tay nhấc chân của hắn mà nhìn ra sự kiêu ngạo, hơn nữa hắn mang theo hơi thở quý tộc cổ Châu Âu, nó là một nguyên nhân khiến cho các cô gái để mắt tới hắn.
Hắn vẫn luôn nhìn cô, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, cô muốn chuyển mắt đi nhưng rồi lại không thể.
“Cậu nghĩ rằng tôi cần cướp bạn gái người khác sao?” - Chung Ly Minh Khiết cười hết sức khinh cuồng, ánh mắt tà mị vẫn nhìn cô, nhìn như không có ý định rời đi.
“Nói cũng đúng, dựa vào gia tài với khuôn mặt của cậu, phụ nữ muốn tới gần cậu còn phải xếp hàng, như thế nào phải đi cướp đoạt?”
“Không nói việc ấy nữa, cô gái xinh đẹp này cậu kiếm được ở đâu thế?” Chung Ly Minh Khiết vẫn không có di chuyển tầm mắt.
“Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi.” - Lâm Quảng Dĩnh cười có chút xấu hổ.
“Xem như làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.” - Chung Ly Minh Khiết gật gật đầu, có chút nghiền ngẫm cô gái trước mắt này sao cứ trừng hắn. Cô ấy không phải rất đẹp, nhưng cô ấy có một đôi thủy mâu tràn ngập khiêu khích lại ngạo mạn, kết hợp với khuôn mặt trông cực kỳ dễ thương, khiến người ta đoán không ra tuổi của cô. - “Quảng Dĩnh, em gái này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái này rất đặc biệt, cư nhiên dưới cái nhìn chăm chú của hắn không chút khó xử làm hắn có chút bất ngờ.
“Kém tôi sáu tuổi.”
“Cậu có sở thích luyến đồng hả?” - Chung Ly Minh Khiết kinh ngạc nói.
Cô gái này chỉ là một học sinh trung học, khó trách ông già như hắn cảm thấy cô gái này rất giống một em bé, thì ra không phải là ảo giác của hắn.
“Tuổi tác không phải vấn đề.”
* * *
Xác thực tuổi tác không phải vấn đề.
Trải qua mười năm, cô ấy vẫn như trước kia, nhìn cô thuần thục lái xe, dọc theo đường đi không nói một câu, đáy lòng Chung Ly Minh Khiết có chút bi ai.
Hắn đã lâu không thấy nụ cười của cô, hình như là từ sau sự kiện đó.
Cô ấy không nhất thiết không thèm chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhưng mà sẽ không khuất phục hắn, sẽ không cưng chiều hắn, chỉ thông minh chờ hắn áy náy, chờ hắn không chịu được sự hành hạ của áy náy mà bắt đầu đền bù cô.
Nhưng, cô ấy đâu có hiểu tâm tư của hắn?
“Ở đằng kia.” - Lan Hâm Ân dẫn hắn lên lầu.
Vạn phần không tình nguyện dẫn Chung Ly Minh Khiết về căn nhà ở nội thành của cô, dẫn hắn lên phòng khách lầu hai, nhìn Chung Ly Phần đang ngủ, cô liền sững sờ đứng góc phòng.
Cô thực bất đắc dĩ!
Không muốn gặp hắn, hắn càng xuất hiện trước mặt cô, hắn không như trước đề xuất ra yêu cầu, nhưng lần này, không biết có phải liên quan tới một đứa bé hay không, hắn cứng rắn hơn nhiều, không chút nhượng bộ. Bỗng nhiên có cảm giác như là gặp lại được hắn của mười năm trước.
“Nó đang ngủ.” - Chung Ly Minh Khiết rón ra rón rén tới giường, nhìn khuôn mặt đáng yêu lúc ngủ của con, không nhịn được có chút cảm thán bản thân tựa hồ đã rất lâu chưa thấy khuôn mặt lúc ngủ của con trai.
“Có lẽ là chị Ngô sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nó liền để nó lên giường đi ngủ!” - Cô nói xong muốn ra ngoài, lại quay lại nói - “Chị Ngô là quản gia nhà tôi, bởi tôi thật sự không có thời gian chỉnh lý, cũng không thích ăn bên ngoài, cho nên tìm một người giúp việc, vừa khéo con trai anh tới thăm, có chị Ngô ở đây, tôi cũng không đến mức luống cuống. Anh không cần lo tôi sẽ ngược đãi con trai anh, tôi dù không thích cũng sẽ không làm thế.”
“Anh sẽ lo lắng em ngược đãi nó sao?” - Hắn cười khẽ, cùng cô ra ngoài đi dạo.
Đừng có trừ lúc tan ca thì luôn dùng giọng điệu báo cáo thương vụ nói chuyện với hắn được không? Việc đấy của cô sẽ chỉ làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Anh không ở cùng cậu bé hả?” - Đây là kiểu bố gì vậy a?
“Nó đã ngủ rồi, anh không muốn đánh thức nó, anh muốn tâm sự với em.” - Xuống cầu thang, hắn nhìn cô, cũng nhìn căn phòng khách được trang hoàng tràn ngập hơi thở nghệ sĩ.
“Anh với tôi?” - Ngồi ở trên sofa, Lan Hâm Ân có chút ngớ ra, nhưng không có lâu lắm, cô lập tức lại hỏi - “Anh có mang bao không?”
Cô tưởng rằng hắn không có hứng thú với cô, nào ngờ. . . . .
“Bao?” - Hắn ngậm điếu thuốc, tay đang bật lửa sửng sốt, lông mày rậm khép lại.
Lan Hâm Ân lập tức hiểu ra bản thân đã hiểu nhầm, lập tức nói sang chuyện khác - “Anh tính ở đây bao lâu? Tôi có một phần kế hoạch sắp đưa ra thị trường phải làm gấp, có lẽ không có thời gian chiêu đãi hai người.”
Trời ạ, cô còn tưởng rằng… Rõ là mất mặt quá đi.
Lỗ tai nóng lên, cô cố gắng giữ trấn tĩnh, tuyệt đối không để hắn nhìn ra suy nghĩ trật đường ray của cô.
Chung Ly Minh Khiết gật gật đầu, đột nhiên minh bạch lời cô vừa nói.
Cô ấy tám phần nghĩ hắn muốn cùng cô lên giường đây hả? A, hắn thật đúng là không cười nổi; hắn không biết thì ra trong lòng cô, hắn chỉ là một tồn tại như vậy thôi. Hắn chỉ là muốn tìm cô nói chuyện phiếm, lại bị cô coi đó là thuật ngữ cầu hoan.
“Cơ thể em không phải không khỏe sao? Một thời gian trước anh có muốn A Dã tới đây giúp em, muốn em nghỉ ngơi vài ngày, thế nào mà hiện tại lại đưa tới một kế hoạch nào khác rồi?” - Nếu cô không muốn hắn phát hiện, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhẫn tâm vạch trần cô, chỉ là cô ấy có cần thiết ngược đãi bản thân như thế không?
“Tôi hiện tại không sao rồi.” - Ho nhẹ hai tiếng, Lan Hâm Ân cố gắng để mình thoạt nhìn tự nhiên - “Nhờ có A Dã hỗ trợ, tôi nghỉ ngơi chừng một tuần, cơ thể đã khỏe như trâu rồi.”
“Khỏe như trâu?” - Có con trâu nào gầy như cô không?
“Dù sao tôi bây giờ khỏe lắm, làm việc không thành vấn đề.” - Cô có chút không quá quen nói chuyện đơn thuần giữa hai người, bởi vì trước kia cũng chưa từng có.
Hắn dường như chỉ coi cô như là đồ chơi, lúc hắn cần thì sẽ tới gặp cô, giữa bọn họ vẫn luôn là ngôn ngữ yêu cầu, chỉ cần dùng hành động đổi lấy lợi nhuận thực chất. Chính là hỗ động đơn thuần như thế, chung quy vẫn tốt hơn việc muốn cô tán gẫu với hắn.
Huống hồ giữa bọn họ cũng chưa từng có hình thức ở chung này.
“Công việc này của chúng ta tất nhiên cần giành trước, nhưng mà không có thân thể khỏe mạnh, đoạt được tiên cơ cũng là dư thừa.” - Hắn không biết đã tận tình khuyên nhủ cô bao nhiêu lần, nhưng phí công vẫn là phí công.
“Dù cho có người thân thể khỏe mạnh cũng không sản xuất được.” - Lời nói ngầm của cô hắn nhất định có thể hiểu được.
Nhưng thế thì sao? Hắn ôm chặt tâm tính chuộc tội với cô, mặc kệ cô châm chọc khiêu khích như thế nào, hắn vẫn hoàn toàn khoan nhượng; mà cô cũng không phải ăn hết hắn, chỉ là theo thói quen tự nhiên.
“Đó là bởi vì anh có một tổng giám đốc đại lý với năng lực làm việc xuất sắc, anh mới có thể nhẹ nhàng như vậy.” - Hắn đã hiểu lời cô, cũng không phản bác, bởi vì cô ấy nói là sự thật; ngay cả công ty này cũng không phải hắn sáng lập, hắn chẳng qua là một thiên chi kiêu tử thôi.
“Ung dung quá khiến anh nhàn rỗi sinh con sao?” - Cô tận lực xóa đi ghen tuông trong lời nói.
Năm đó, cô vì hắn sinh một đứa con, là vì cô đã không đếm xỉa đến, coi như là lấy đứa bé đổi lấy lợi ích, dù sao cô cũng không thích trẻ con, thế nhưng gặp đứa bé này, rất dễ nhận thấy, năm đó hắn nói dối lừa cô.
Hắn nói, hắn không muốn kết hôn, nhưng anh cả lại buộc hắn kết hôn để nối dõi tông đường, cho nên hắn muốn một đứa con làm lý do cự tuyệt làm đám cưới.
Nếu chỉ là vì cự tuyệt kết hôn, một đứa đủ rồi, hắn sinh nhiều thế để làm gì?
Tuy cô hiện tại chỉ gặp được một, ai biết đến cùng hắn còn có bao nhiêu cái một đó?
“Anh không rảnh đến mức đó, chỉ một Tiểu Phần thôi cũng khiến anh thấy đủ phiền rồi.” - Chung Ly Minh Khiết lười biếng thổi một vòng khói, lại phát hiện thủy mâu sáng trong của cô đang nhìn thẳng hắn. - “Tiểu Phần là con của anh với em, em điểm này hẳn phải nhìn ra được chứ?”
Có thể đừng nghĩ hắn tồi tệ thế được không?
Hắn không phủ nhận cho dù không có cô ở bên cạnh hắn, phụ nữ bên cạnh hắn vẫn không ngừng như trước, nhưng không có nghĩa là hắn muốn người phụ nữ khác sinh con cho hắn.
Lâm Quảng Dĩnh rốt cuộc nói gì, Lan Hâm Ân thật sự không có nghe được, chỉ nhìn vào người con trai trước mặt.
Chung Ly Minh Khiết, hắn có một khuôn mặt tuấn tú có thể mị hoặc chúng sinh, đôi mắt thâm trầm, trên môi luôn treo nụ cười bất cần đời. Cô có thể dễ dàng từ những động tác giơ tay nhấc chân của hắn mà nhìn ra sự kiêu ngạo, hơn nữa hắn mang theo hơi thở quý tộc cổ Châu Âu, nó là một nguyên nhân khiến cho các cô gái để mắt tới hắn.
Hắn vẫn luôn nhìn cô, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, cô muốn chuyển mắt đi nhưng rồi lại không thể.
“Cậu nghĩ rằng tôi cần cướp bạn gái người khác sao?” - Chung Ly Minh Khiết cười hết sức khinh cuồng, ánh mắt tà mị vẫn nhìn cô, nhìn như không có ý định rời đi.
“Nói cũng đúng, dựa vào gia tài với khuôn mặt của cậu, phụ nữ muốn tới gần cậu còn phải xếp hàng, như thế nào phải đi cướp đoạt?”
“Không nói việc ấy nữa, cô gái xinh đẹp này cậu kiếm được ở đâu thế?” Chung Ly Minh Khiết vẫn không có di chuyển tầm mắt.
“Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi.” - Lâm Quảng Dĩnh cười có chút xấu hổ.
“Xem như làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.” - Chung Ly Minh Khiết gật gật đầu, có chút nghiền ngẫm cô gái trước mắt này sao cứ trừng hắn. Cô ấy không phải rất đẹp, nhưng cô ấy có một đôi thủy mâu tràn ngập khiêu khích lại ngạo mạn, kết hợp với khuôn mặt trông cực kỳ dễ thương, khiến người ta đoán không ra tuổi của cô. - “Quảng Dĩnh, em gái này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái này rất đặc biệt, cư nhiên dưới cái nhìn chăm chú của hắn không chút khó xử làm hắn có chút bất ngờ.
“Kém tôi sáu tuổi.”
“Cậu có sở thích luyến đồng hả?” - Chung Ly Minh Khiết kinh ngạc nói.
Cô gái này chỉ là một học sinh trung học, khó trách ông già như hắn cảm thấy cô gái này rất giống một em bé, thì ra không phải là ảo giác của hắn.
“Tuổi tác không phải vấn đề.”
* * *
Xác thực tuổi tác không phải vấn đề.
Trải qua mười năm, cô ấy vẫn như trước kia, nhìn cô thuần thục lái xe, dọc theo đường đi không nói một câu, đáy lòng Chung Ly Minh Khiết có chút bi ai.
Hắn đã lâu không thấy nụ cười của cô, hình như là từ sau sự kiện đó.
Cô ấy không nhất thiết không thèm chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhưng mà sẽ không khuất phục hắn, sẽ không cưng chiều hắn, chỉ thông minh chờ hắn áy náy, chờ hắn không chịu được sự hành hạ của áy náy mà bắt đầu đền bù cô.
Nhưng, cô ấy đâu có hiểu tâm tư của hắn?
“Ở đằng kia.” - Lan Hâm Ân dẫn hắn lên lầu.
Vạn phần không tình nguyện dẫn Chung Ly Minh Khiết về căn nhà ở nội thành của cô, dẫn hắn lên phòng khách lầu hai, nhìn Chung Ly Phần đang ngủ, cô liền sững sờ đứng góc phòng.
Cô thực bất đắc dĩ!
Không muốn gặp hắn, hắn càng xuất hiện trước mặt cô, hắn không như trước đề xuất ra yêu cầu, nhưng lần này, không biết có phải liên quan tới một đứa bé hay không, hắn cứng rắn hơn nhiều, không chút nhượng bộ. Bỗng nhiên có cảm giác như là gặp lại được hắn của mười năm trước.
“Nó đang ngủ.” - Chung Ly Minh Khiết rón ra rón rén tới giường, nhìn khuôn mặt đáng yêu lúc ngủ của con, không nhịn được có chút cảm thán bản thân tựa hồ đã rất lâu chưa thấy khuôn mặt lúc ngủ của con trai.
“Có lẽ là chị Ngô sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nó liền để nó lên giường đi ngủ!” - Cô nói xong muốn ra ngoài, lại quay lại nói - “Chị Ngô là quản gia nhà tôi, bởi tôi thật sự không có thời gian chỉnh lý, cũng không thích ăn bên ngoài, cho nên tìm một người giúp việc, vừa khéo con trai anh tới thăm, có chị Ngô ở đây, tôi cũng không đến mức luống cuống. Anh không cần lo tôi sẽ ngược đãi con trai anh, tôi dù không thích cũng sẽ không làm thế.”
“Anh sẽ lo lắng em ngược đãi nó sao?” - Hắn cười khẽ, cùng cô ra ngoài đi dạo.
Đừng có trừ lúc tan ca thì luôn dùng giọng điệu báo cáo thương vụ nói chuyện với hắn được không? Việc đấy của cô sẽ chỉ làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Anh không ở cùng cậu bé hả?” - Đây là kiểu bố gì vậy a?
“Nó đã ngủ rồi, anh không muốn đánh thức nó, anh muốn tâm sự với em.” - Xuống cầu thang, hắn nhìn cô, cũng nhìn căn phòng khách được trang hoàng tràn ngập hơi thở nghệ sĩ.
“Anh với tôi?” - Ngồi ở trên sofa, Lan Hâm Ân có chút ngớ ra, nhưng không có lâu lắm, cô lập tức lại hỏi - “Anh có mang bao không?”
Cô tưởng rằng hắn không có hứng thú với cô, nào ngờ. . . . .
“Bao?” - Hắn ngậm điếu thuốc, tay đang bật lửa sửng sốt, lông mày rậm khép lại.
Lan Hâm Ân lập tức hiểu ra bản thân đã hiểu nhầm, lập tức nói sang chuyện khác - “Anh tính ở đây bao lâu? Tôi có một phần kế hoạch sắp đưa ra thị trường phải làm gấp, có lẽ không có thời gian chiêu đãi hai người.”
Trời ạ, cô còn tưởng rằng… Rõ là mất mặt quá đi.
Lỗ tai nóng lên, cô cố gắng giữ trấn tĩnh, tuyệt đối không để hắn nhìn ra suy nghĩ trật đường ray của cô.
Chung Ly Minh Khiết gật gật đầu, đột nhiên minh bạch lời cô vừa nói.
Cô ấy tám phần nghĩ hắn muốn cùng cô lên giường đây hả? A, hắn thật đúng là không cười nổi; hắn không biết thì ra trong lòng cô, hắn chỉ là một tồn tại như vậy thôi. Hắn chỉ là muốn tìm cô nói chuyện phiếm, lại bị cô coi đó là thuật ngữ cầu hoan.
“Cơ thể em không phải không khỏe sao? Một thời gian trước anh có muốn A Dã tới đây giúp em, muốn em nghỉ ngơi vài ngày, thế nào mà hiện tại lại đưa tới một kế hoạch nào khác rồi?” - Nếu cô không muốn hắn phát hiện, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhẫn tâm vạch trần cô, chỉ là cô ấy có cần thiết ngược đãi bản thân như thế không?
“Tôi hiện tại không sao rồi.” - Ho nhẹ hai tiếng, Lan Hâm Ân cố gắng để mình thoạt nhìn tự nhiên - “Nhờ có A Dã hỗ trợ, tôi nghỉ ngơi chừng một tuần, cơ thể đã khỏe như trâu rồi.”
“Khỏe như trâu?” - Có con trâu nào gầy như cô không?
“Dù sao tôi bây giờ khỏe lắm, làm việc không thành vấn đề.” - Cô có chút không quá quen nói chuyện đơn thuần giữa hai người, bởi vì trước kia cũng chưa từng có.
Hắn dường như chỉ coi cô như là đồ chơi, lúc hắn cần thì sẽ tới gặp cô, giữa bọn họ vẫn luôn là ngôn ngữ yêu cầu, chỉ cần dùng hành động đổi lấy lợi nhuận thực chất. Chính là hỗ động đơn thuần như thế, chung quy vẫn tốt hơn việc muốn cô tán gẫu với hắn.
Huống hồ giữa bọn họ cũng chưa từng có hình thức ở chung này.
“Công việc này của chúng ta tất nhiên cần giành trước, nhưng mà không có thân thể khỏe mạnh, đoạt được tiên cơ cũng là dư thừa.” - Hắn không biết đã tận tình khuyên nhủ cô bao nhiêu lần, nhưng phí công vẫn là phí công.
“Dù cho có người thân thể khỏe mạnh cũng không sản xuất được.” - Lời nói ngầm của cô hắn nhất định có thể hiểu được.
Nhưng thế thì sao? Hắn ôm chặt tâm tính chuộc tội với cô, mặc kệ cô châm chọc khiêu khích như thế nào, hắn vẫn hoàn toàn khoan nhượng; mà cô cũng không phải ăn hết hắn, chỉ là theo thói quen tự nhiên.
“Đó là bởi vì anh có một tổng giám đốc đại lý với năng lực làm việc xuất sắc, anh mới có thể nhẹ nhàng như vậy.” - Hắn đã hiểu lời cô, cũng không phản bác, bởi vì cô ấy nói là sự thật; ngay cả công ty này cũng không phải hắn sáng lập, hắn chẳng qua là một thiên chi kiêu tử thôi.
“Ung dung quá khiến anh nhàn rỗi sinh con sao?” - Cô tận lực xóa đi ghen tuông trong lời nói.
Năm đó, cô vì hắn sinh một đứa con, là vì cô đã không đếm xỉa đến, coi như là lấy đứa bé đổi lấy lợi ích, dù sao cô cũng không thích trẻ con, thế nhưng gặp đứa bé này, rất dễ nhận thấy, năm đó hắn nói dối lừa cô.
Hắn nói, hắn không muốn kết hôn, nhưng anh cả lại buộc hắn kết hôn để nối dõi tông đường, cho nên hắn muốn một đứa con làm lý do cự tuyệt làm đám cưới.
Nếu chỉ là vì cự tuyệt kết hôn, một đứa đủ rồi, hắn sinh nhiều thế để làm gì?
Tuy cô hiện tại chỉ gặp được một, ai biết đến cùng hắn còn có bao nhiêu cái một đó?
“Anh không rảnh đến mức đó, chỉ một Tiểu Phần thôi cũng khiến anh thấy đủ phiền rồi.” - Chung Ly Minh Khiết lười biếng thổi một vòng khói, lại phát hiện thủy mâu sáng trong của cô đang nhìn thẳng hắn. - “Tiểu Phần là con của anh với em, em điểm này hẳn phải nhìn ra được chứ?”
Có thể đừng nghĩ hắn tồi tệ thế được không?
Hắn không phủ nhận cho dù không có cô ở bên cạnh hắn, phụ nữ bên cạnh hắn vẫn không ngừng như trước, nhưng không có nghĩa là hắn muốn người phụ nữ khác sinh con cho hắn.
/22
|