Tập đoàn Bắc Hằng
“Em trai, em ở đây làm gì vậy?”
Chung Ly Phần ở trong một đại sảnh to lớn thoáng đãng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút ngạo mạn, hai mắt tỉ mỉ nhìn bài trí trong sảnh, giơ tay nhấc chân chuyên chú như một thanh tra, căn bản không nghe thấy cô thư ký đang nhỏ giọng hỏi cậu.
“Em trai?” - Cô thư ký dứt khoát tới cạnh bên cậu khẽ gọi.
Chung Ly Phần thản nhiên ngước mắt lên - “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Rõ là quá thất lễ, cô ấy phải gọi cậu là tiên sinh chứ, thế nào lại gọi cậu là ‘em trai’? Cậu không còn nhỏ nữa, đã tám tuổi rồi. *thua “bác” này luôn =..=*
Hôm nào đó cậu phải nói với ba một tiếng, muốn ba phải coi trọng lễ nghi cơ bản của thư ký một chút.
“Xin hỏi, em đến đây có chuyện gì không? Là theo bố mẹ tới hay là tự tới vậy?” - Cô thư ký vẫn tươi cười rạng rỡ hỏi.
“Tôi tới tìm người.” – Cậu nho nhã lễ độ nói.
Ừ, cô thư ký trước mắt này không tồi, cười rất tươi, đáng tiếc là trang điểm gì mà nhiều quá, không hợp với khẩu vị của cậu, điều này hiển nhiên là sở thích của ba rồi. Thật là, ba còn tưởng rằng cậu cái gì cũng không biết, kỳ thực cậu biết rõ ba hàng năm đều tới đây một lần.
Diện mạo của nhân viên nữ ở đây không tồi, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao ba lại mỗi năm đến đây một lần, mà mỗi lần về đây lại ở đúng một tuần liền. Thỉnh thoảng đổi ‘khẩu vị’ một chút, cứ xem như là đang ‘giao lưu’ thứ này thứ kia đi.
Thật không biết ba cứ tính toán suy sụp tinh thần này bao lâu nữa.
“Em tìm ai vậy?” - Nhìn quần áo và cách ăn nói của cậu bé, cô phỏng đoán cậu bé có thể là con của một vị có thẩm quyền nào đó trong công ty.
“Tôi muốn tìm tổng giám đốc đại diện.” - Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm, người chắc hẳn vẫn còn trong công ty nhỉ?
Cậu thật đáng thương, xa xôi ngàn dặm đến tìm chị tiểu Phạm, lại không tìm thấy chị ấy, khi đó cậu cho rằng có thể đi nương nhờ chị ấy, cho nên trên người cũng không mang cái gì theo, thế nên hiện tại có chút như là gặp rủi ro. Do đó cậu đến tìm tổng giám đốc đại diện công ty ba. giúp cậu sắp xếp một chút, hẳn là không thành vấn đề phải không?
“Ah?”
“Có thể phiền chị chạy nhanh vào thông báo cho tôi được không?” - Chung Ly Phần nhíu mày.
Có vấn đề gì sao? Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn, tổng giám đốc đại diện không có ở đây, bằng không hắn cũng không biết phải đi nhờ vả ai nữa.
“Cái này…” - Cô thư ký cười đến mức thực xấu hổ.
Tổng giám đốc đại diện còn chưa lấy chồng, cô ấy hẳn không có con lớn như vậy mới đúng.
“Tổng giám đốc đại diện không có ở đây thật sao?”
“Có.” - Cô suy nghĩ một chút, có chút do dự hỏi - “Có thể cho chị biết tên của em không? Để chị vào thông báo cho em.”
“Tôi tên là Chung Ly Phần, cha tôi là Chung Ly Minh Khiết, có muốn xem hộ chiếu của tôi không?” - Hắn nặng nề mà thở dài một hơi, căn bản không giống như là một đứa bé tám tuổi - “Có thể phiền cô nhanh chút được không?”
“Em chờ chút.” - Cô ấy vội vàng chạy về bàn làm việc.
Cậu bé họ Chung Ly? Nếu cô nhớ không lầm, tổng giám đốc thật sự hình như cũng họ Chung Ly, với lại dường như gọi là Chung Ly Minh Khiết. Cô nào dám trì hoãn nữa?
* * *
“Em là Chung Ly Phần?” - Lan Hâm Ân hất mày, hạnh mâu quan sát đứa bé trai trước mặt.
Cậu bé chính là đứa bé mà Chung Ly Minh Khiết vừa nói với cô sao? Hắn làm bố mà rốt cuộc suy nghĩ thế nào vậy? Làm sao mà sau khi con mình bay qua hơn nửa vòng trái đất về Đài Loan mới phát hiện nó đã mất tích rồi hả?
Làm con của hắn thật đúng là bi ai.
Chỉ là đứa bé này, có phải là đứa bé năm đó cô hoài thai mười tháng sinh ra không?
Cô không biết, bởi vì cô căn bản là không gặp đứa bé từng bị cô lấy ra làm giao dịch, cho nên cô cũng không biết mặt mũi của nó như thế nào.
Cậu bé nếu là con cô, Chung Ly Minh Khiết hẳn là không cần thiết giấu cô mới phải.
Chung Ly Phần chớp chớp đôi mắt to tròn, chậm rãi cười làm say lòng người - “Tiểu thư, cô có bằng lòng cùng tôi kết giao không?”
“Hả?” - Lan Hâm Ân bất ngờ trừng lớn mắt.
Cô có phải nghe lầm rồi không hả? Bé tí thế mà lại muốn cùng cô kết giao? Cô chưa bao giờ biết sức quyến rũ bản thân lại lớn đến thế, lực sát thương mạnh như thế, ngay cả một thằng nhóc chưa đầy mười tuổi cũng muốn quỳ dưới váy cô.
Khá lắm, khá lắm, cô thật sự là không nhịn được muốn khen mình hai câu.
Nhưng mà, người nhà Chung Ly Phần hình như có cùng một tật xấu, ngay cả phương thức tỏ tình cũng y chang, mà thằng bé này tám phần chính là kỷ lục mới của nhà Chung Ly. Song, cũng không khó lý giải, dù sao bố nó là một quý tộc Châu Âu phóng túng, di truyền trực hệ, cô tin tưởng tuyệt đối sẽ không kém.
Có điều là, cô thật sự phải mang thằng nhóc này về nhà sao?
Cô không thích trẻ con, cho tới giờ vẫn không thích, ngay cả con mình mang thai mười tháng cô cũng không có gặp mặt một lần…
“Xin cô chờ tôi mười năm, tôi tin tôi nhất định sẽ trưởng thành, trở thành một người đàn ông để cô dựa vào.” - Chiều cao không phải khoảng cách, tuổi cũng không là vấn đề, chỉ cần cho hắn mười năm, Chung Ly Phần tin bản thân nhất định sẽ thành công.
Lan Hâm Ân nhíu mày - “Ngại quá, vậy mười năm sau em trở lại nhé.”
Giấc mộng của một đứa bé hồn nhiên lại bị cô tàn nhẫn ngay mặt đâm thủng, nhưng mà cô khó mà hứa hẹn được, huống hồ thân phận của thằng bé… Hừ! Sớm biết rằng Chung Ly Minh Khiết bừa bãi, nhưng cô không nghĩ tới hắn ở bên ngoài lại có con riêng, đã có con riêng, năm đó hắn cần gì muốn cô sinh cho hắn một đứa con nối dõi tông đường, làm hắn có thể trói buộc bằng hôn nhân, trên đời này còn có loại đàn ông này, không đồng ý vì một thân cây mà buông tha cả rừng rậm, đầu tiên là theo mong muốn của anh cả có con, sau này có thể tránh được bọn họ bức hôn mà sống khoái hoạt.
Ai! Cô năm đó làm sao có thể chà đạp bản thân như vậy chứ?
Hiện tại ngẫm lại, khi đó tám phần là vì tức giận, cho nên mới không đếm xỉa đến, nếu đời người có thể làm lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không cùng hắn có bất cứ dây mơ rễ má gì…. Ơ? Lời này rất quen, hình như nghe qua ở đâu đó rồi, giống như mình từng nói, nhưng mờ lại không nghĩ ra mình nói lúc nào.
“Vậy thì, cô bằng lòng chờ tôi mười năm thật sao?” - Chung Ly Phần vẫn chuyên chú vào cái đề tài này.
Cô ấy có một khuôn mặt thật đáng yêu, nụ cười thản nhiên xao động trên gương mặt, mắt cong cong tiếu ý, ngay cả miệng cũng vậy, cậu thích cảm giác này, so với mấy cô bên cạnh ba tốt hơn nhiều.
Không biết mắt ba có bị sao không mà lại mặc kệ chị gái xinh đẹp này… Không đúng, ba từ trước đến nay toàn chiếm đoạt, chỉ cần ba vừa mắt thì sẽ không thoát được khỏi ma chưởng của ba, chị gái trước mắt này nói không chừng đã…
“Xin hỏi cô có biết ba tôi không?” – Cậu cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên.” - Đúng rồi, đây đúng là một vấn đề mà một đứa bé tám tuổi hỏi, thật ngốc. - “Cha em là tổng giám đốc chân chính của Bắc Hằng, mà chị là tổng giám đốc đại diện anh ta mời, đương nhiên là chị nhất định biết anh ta.” - Hơn nữa rất quen thuộc.
“Cô với ba tôi có phải….” - Hắn nuốt nuốt nước miếng, do dự có nên hỏi.
“Hử?” - Cô nhíu mày.
“Ách, ý tôi là, tôi phải xưng hô cô như thế nào?” - Việc này rất xấu mặt, hắn không dám hỏi.
Lan Hâm Ân nghĩ, thật nỗ lực để nở nụ cười - “Em có thể gọi chị là dì Lan, cũng có thể gọi chị là chị Lan, tùy em.”
Trời mới biết rốt cuộc thì hắn muốn gọi thế nào? Tùy tiện thôi, dù sao hắn cũng không ở đây lâu.
“Vậy em gọi chị là chị Lan nha, em đã có rất nhiều dì rồi.” - Với lại hắn cũng giống ba, không thể nhớ được tên mấy cô đấy, bởi vì cùng một mặt hàng rất phong phú nên không kịp chuẩn bị.
“Được.” - Cô căn bản không nghe kỹ hắn nói gì, thản nhiên dặn hắn một câu - “Em ngồi kia đi, chị phải làm việc, em đừng làm phiền chị.”
Nếu làm phiền cô sẽ bỏ hắn ở tầng 50.
“Em trai, em ở đây làm gì vậy?”
Chung Ly Phần ở trong một đại sảnh to lớn thoáng đãng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút ngạo mạn, hai mắt tỉ mỉ nhìn bài trí trong sảnh, giơ tay nhấc chân chuyên chú như một thanh tra, căn bản không nghe thấy cô thư ký đang nhỏ giọng hỏi cậu.
“Em trai?” - Cô thư ký dứt khoát tới cạnh bên cậu khẽ gọi.
Chung Ly Phần thản nhiên ngước mắt lên - “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Rõ là quá thất lễ, cô ấy phải gọi cậu là tiên sinh chứ, thế nào lại gọi cậu là ‘em trai’? Cậu không còn nhỏ nữa, đã tám tuổi rồi. *thua “bác” này luôn =..=*
Hôm nào đó cậu phải nói với ba một tiếng, muốn ba phải coi trọng lễ nghi cơ bản của thư ký một chút.
“Xin hỏi, em đến đây có chuyện gì không? Là theo bố mẹ tới hay là tự tới vậy?” - Cô thư ký vẫn tươi cười rạng rỡ hỏi.
“Tôi tới tìm người.” – Cậu nho nhã lễ độ nói.
Ừ, cô thư ký trước mắt này không tồi, cười rất tươi, đáng tiếc là trang điểm gì mà nhiều quá, không hợp với khẩu vị của cậu, điều này hiển nhiên là sở thích của ba rồi. Thật là, ba còn tưởng rằng cậu cái gì cũng không biết, kỳ thực cậu biết rõ ba hàng năm đều tới đây một lần.
Diện mạo của nhân viên nữ ở đây không tồi, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao ba lại mỗi năm đến đây một lần, mà mỗi lần về đây lại ở đúng một tuần liền. Thỉnh thoảng đổi ‘khẩu vị’ một chút, cứ xem như là đang ‘giao lưu’ thứ này thứ kia đi.
Thật không biết ba cứ tính toán suy sụp tinh thần này bao lâu nữa.
“Em tìm ai vậy?” - Nhìn quần áo và cách ăn nói của cậu bé, cô phỏng đoán cậu bé có thể là con của một vị có thẩm quyền nào đó trong công ty.
“Tôi muốn tìm tổng giám đốc đại diện.” - Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm, người chắc hẳn vẫn còn trong công ty nhỉ?
Cậu thật đáng thương, xa xôi ngàn dặm đến tìm chị tiểu Phạm, lại không tìm thấy chị ấy, khi đó cậu cho rằng có thể đi nương nhờ chị ấy, cho nên trên người cũng không mang cái gì theo, thế nên hiện tại có chút như là gặp rủi ro. Do đó cậu đến tìm tổng giám đốc đại diện công ty ba. giúp cậu sắp xếp một chút, hẳn là không thành vấn đề phải không?
“Ah?”
“Có thể phiền chị chạy nhanh vào thông báo cho tôi được không?” - Chung Ly Phần nhíu mày.
Có vấn đề gì sao? Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn, tổng giám đốc đại diện không có ở đây, bằng không hắn cũng không biết phải đi nhờ vả ai nữa.
“Cái này…” - Cô thư ký cười đến mức thực xấu hổ.
Tổng giám đốc đại diện còn chưa lấy chồng, cô ấy hẳn không có con lớn như vậy mới đúng.
“Tổng giám đốc đại diện không có ở đây thật sao?”
“Có.” - Cô suy nghĩ một chút, có chút do dự hỏi - “Có thể cho chị biết tên của em không? Để chị vào thông báo cho em.”
“Tôi tên là Chung Ly Phần, cha tôi là Chung Ly Minh Khiết, có muốn xem hộ chiếu của tôi không?” - Hắn nặng nề mà thở dài một hơi, căn bản không giống như là một đứa bé tám tuổi - “Có thể phiền cô nhanh chút được không?”
“Em chờ chút.” - Cô ấy vội vàng chạy về bàn làm việc.
Cậu bé họ Chung Ly? Nếu cô nhớ không lầm, tổng giám đốc thật sự hình như cũng họ Chung Ly, với lại dường như gọi là Chung Ly Minh Khiết. Cô nào dám trì hoãn nữa?
* * *
“Em là Chung Ly Phần?” - Lan Hâm Ân hất mày, hạnh mâu quan sát đứa bé trai trước mặt.
Cậu bé chính là đứa bé mà Chung Ly Minh Khiết vừa nói với cô sao? Hắn làm bố mà rốt cuộc suy nghĩ thế nào vậy? Làm sao mà sau khi con mình bay qua hơn nửa vòng trái đất về Đài Loan mới phát hiện nó đã mất tích rồi hả?
Làm con của hắn thật đúng là bi ai.
Chỉ là đứa bé này, có phải là đứa bé năm đó cô hoài thai mười tháng sinh ra không?
Cô không biết, bởi vì cô căn bản là không gặp đứa bé từng bị cô lấy ra làm giao dịch, cho nên cô cũng không biết mặt mũi của nó như thế nào.
Cậu bé nếu là con cô, Chung Ly Minh Khiết hẳn là không cần thiết giấu cô mới phải.
Chung Ly Phần chớp chớp đôi mắt to tròn, chậm rãi cười làm say lòng người - “Tiểu thư, cô có bằng lòng cùng tôi kết giao không?”
“Hả?” - Lan Hâm Ân bất ngờ trừng lớn mắt.
Cô có phải nghe lầm rồi không hả? Bé tí thế mà lại muốn cùng cô kết giao? Cô chưa bao giờ biết sức quyến rũ bản thân lại lớn đến thế, lực sát thương mạnh như thế, ngay cả một thằng nhóc chưa đầy mười tuổi cũng muốn quỳ dưới váy cô.
Khá lắm, khá lắm, cô thật sự là không nhịn được muốn khen mình hai câu.
Nhưng mà, người nhà Chung Ly Phần hình như có cùng một tật xấu, ngay cả phương thức tỏ tình cũng y chang, mà thằng bé này tám phần chính là kỷ lục mới của nhà Chung Ly. Song, cũng không khó lý giải, dù sao bố nó là một quý tộc Châu Âu phóng túng, di truyền trực hệ, cô tin tưởng tuyệt đối sẽ không kém.
Có điều là, cô thật sự phải mang thằng nhóc này về nhà sao?
Cô không thích trẻ con, cho tới giờ vẫn không thích, ngay cả con mình mang thai mười tháng cô cũng không có gặp mặt một lần…
“Xin cô chờ tôi mười năm, tôi tin tôi nhất định sẽ trưởng thành, trở thành một người đàn ông để cô dựa vào.” - Chiều cao không phải khoảng cách, tuổi cũng không là vấn đề, chỉ cần cho hắn mười năm, Chung Ly Phần tin bản thân nhất định sẽ thành công.
Lan Hâm Ân nhíu mày - “Ngại quá, vậy mười năm sau em trở lại nhé.”
Giấc mộng của một đứa bé hồn nhiên lại bị cô tàn nhẫn ngay mặt đâm thủng, nhưng mà cô khó mà hứa hẹn được, huống hồ thân phận của thằng bé… Hừ! Sớm biết rằng Chung Ly Minh Khiết bừa bãi, nhưng cô không nghĩ tới hắn ở bên ngoài lại có con riêng, đã có con riêng, năm đó hắn cần gì muốn cô sinh cho hắn một đứa con nối dõi tông đường, làm hắn có thể trói buộc bằng hôn nhân, trên đời này còn có loại đàn ông này, không đồng ý vì một thân cây mà buông tha cả rừng rậm, đầu tiên là theo mong muốn của anh cả có con, sau này có thể tránh được bọn họ bức hôn mà sống khoái hoạt.
Ai! Cô năm đó làm sao có thể chà đạp bản thân như vậy chứ?
Hiện tại ngẫm lại, khi đó tám phần là vì tức giận, cho nên mới không đếm xỉa đến, nếu đời người có thể làm lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không cùng hắn có bất cứ dây mơ rễ má gì…. Ơ? Lời này rất quen, hình như nghe qua ở đâu đó rồi, giống như mình từng nói, nhưng mờ lại không nghĩ ra mình nói lúc nào.
“Vậy thì, cô bằng lòng chờ tôi mười năm thật sao?” - Chung Ly Phần vẫn chuyên chú vào cái đề tài này.
Cô ấy có một khuôn mặt thật đáng yêu, nụ cười thản nhiên xao động trên gương mặt, mắt cong cong tiếu ý, ngay cả miệng cũng vậy, cậu thích cảm giác này, so với mấy cô bên cạnh ba tốt hơn nhiều.
Không biết mắt ba có bị sao không mà lại mặc kệ chị gái xinh đẹp này… Không đúng, ba từ trước đến nay toàn chiếm đoạt, chỉ cần ba vừa mắt thì sẽ không thoát được khỏi ma chưởng của ba, chị gái trước mắt này nói không chừng đã…
“Xin hỏi cô có biết ba tôi không?” – Cậu cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên.” - Đúng rồi, đây đúng là một vấn đề mà một đứa bé tám tuổi hỏi, thật ngốc. - “Cha em là tổng giám đốc chân chính của Bắc Hằng, mà chị là tổng giám đốc đại diện anh ta mời, đương nhiên là chị nhất định biết anh ta.” - Hơn nữa rất quen thuộc.
“Cô với ba tôi có phải….” - Hắn nuốt nuốt nước miếng, do dự có nên hỏi.
“Hử?” - Cô nhíu mày.
“Ách, ý tôi là, tôi phải xưng hô cô như thế nào?” - Việc này rất xấu mặt, hắn không dám hỏi.
Lan Hâm Ân nghĩ, thật nỗ lực để nở nụ cười - “Em có thể gọi chị là dì Lan, cũng có thể gọi chị là chị Lan, tùy em.”
Trời mới biết rốt cuộc thì hắn muốn gọi thế nào? Tùy tiện thôi, dù sao hắn cũng không ở đây lâu.
“Vậy em gọi chị là chị Lan nha, em đã có rất nhiều dì rồi.” - Với lại hắn cũng giống ba, không thể nhớ được tên mấy cô đấy, bởi vì cùng một mặt hàng rất phong phú nên không kịp chuẩn bị.
“Được.” - Cô căn bản không nghe kỹ hắn nói gì, thản nhiên dặn hắn một câu - “Em ngồi kia đi, chị phải làm việc, em đừng làm phiền chị.”
Nếu làm phiền cô sẽ bỏ hắn ở tầng 50.
/22
|