Nằm mơ…
“Khônggggg….”
Tiếng kêu thê lương đến chói tai vang lên như muốn xe toạc bầu trời… đến nỗi khiến cho mọi người tuy đang ở đại sảnh sân bay ồn ào nhưng vẫn phải ngó nhìn qua.
Tại sao có thể như vậy?
Cô không muốn như thế,cho tới tận bây giờ… thật lòng cô không muốn như thế… mà cả “vở kịch” này lại là do cô làm ‘đạo diễn’.
Vì sao cô không cách nào làm ngơ? Vì sao cô không cách nào đối mặt với tình cảm của mình? Cô biết rõ, chỉ cần cô vươn tay ra là có thể giữ chặt hắn… chỉ cần cô gọi tên hắn, hắn sẽ có mặt ngay bên cạnh cô. Thế nhưng tại sao… tại sao tay cô đã không duỗi nổi mà ngay cả tiếng gọi cô cũng không phát ra được?
Vì sao cái ‘tiết mục’ phải trơ mắt nhìn người xa cách tận chân trời này lại diễn ra trước mắt cô?
Cái tình tiết cũ rích nhàm chán này sao lại tàn nhẫn xảy ra với cô nhu thế? Cô chỉ là không nói lên lời mà thôi, cần gì phải đối xử với cô như thế chứ?
Tuy là cô chưa từng nói ra, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích hắn. Chỉ cần có thể cùng hắn sống dưới bầu trời này là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Vì sao ngay cả hạnh phúc nhỏ nhoi này mà ông trời cũng keo kiệt với cô như thế chứ?
Đứa con trai cô chưa từng hòa nhã - cô không phải không thích thằng bé, cô chỉ là chột dạ. Cô chư từng tự tay dẫn dắt thằng bé nhìn đến thế giới này… thế nên cô hổ thẹn, không dám cho con biết thân phận thật của cô.
Hãy cho cô một cơ hội nữa, để cô có thể làm lại từ đầu. Hãy cho cô một cơ hội bù đắp, đừng để cô phải ôm hận cả đời… Cô không cần công việc này, trả người cô yêu và con trai lại cho cô!
“Trả bọn họ lại cho tôi, cái gì tôi cũng không cần nữa…”
“Thật vậy sao?”
Lan Hâm Ân khó khăn ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy cả sân bay là một biển lửa, bên tai cô chỉ ngập đầy tiếng vù vù và tiếng bước chân lẫn lộn.
Không có người nào bên cạnh nhưng sao cô lại nghe được một giọng nói rất rõ ràng như thế?
“Em thật sự muốn làm lại từ đầu sao?”
“Là ai?” - Cô thì thào hỏi.
Có phải cô bị điên rồi không? Vì sao bên cạnh không có ai nhưng cô lại nghe thấy có người đang nói với mình?
Điên rồi cũng tốt, để cô quên mọi chuyện đi… nói không chừng có thể tốt hơn…
“Bây giờ em muốn quên hết mọi chuyện… hay là bắt đầu lại từ đầu?”
Lan Hâm Ân không còn hy vọng, cô giương đôi mắt ngập đầy nước nhìn xa xăm. Trái tim cô đập vô hồn, nước mắt cứ thế… lẳng lặng chạy dọc theo gò má.
“Nếu có thể… tôi muốn mọi thứ quay lại, tôi muốn thay đổi kết thúc này…”
“Bởi vì em hi vọng người đó còn sống?”
“…Ừ…”
“Vậy em yêu người đó?”
“Chỉ tiếc tôi còn chưa kịp nói cho anh ấy biết…” - Đối với cô bây giờ, việc này mới chính là việc khiến cô hối hận nhất cả đời.
Chủ nhân của giọng nói này là thần cũng được, là ma cũng được… hoặc là ảo giác của cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể khiến cô quay lại đủ để thay đổi giờ khai trương chi nhánh mới, cô có thể trả giá hết thảy.
“Vậy thì sẽ như ý nguyện của em!”
* * *
“Vậy thì sẽ như ý nguyện của em!”
Lan Hâm Ân phút chốc mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm trần nhà hết mức quen thuộc, chậm rãi chuyển động con ngươi, nhìn căn phòng bài trí quen thuộc của cô.
Cô có chút ngớ ngẩn ngồi dậy, vẫn không nhịn được nhìn khắp bốn phía, cảm giác có chút gì đó không hợp.
Cuối cùng là xảy ra vấn đề chỗ nào nhỉ? Trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn nghĩ không thể rõ ràng lắm, cảm thấy vừa rồi như có người trò chuyện bên tai cô vậy, cảm giác giống như có một giấc mộng rất quan trọng…
Giấc mộng quan trọng???
Thật không rõ sao cô lại hình dung bằng từ ngữ kì quái như thế? Nhưng cảm giác quỷ dị này lại rất chân thực.
Nhưng rốt cuộc là cô nằm mơ thấy cái gì?
Cô nhớ rằng nó rất quan trọng…
Lan Hâm Ân ngồi yên trên giường suy nghĩ nhưng lại phát hiển, bản thân không cách nào nhớ nổi mọi chuyện trong mơ. Nói cũng đúng, vài người khi tỉnh dậy sẽ quên hết chuyện trong mơ mà thôi. Bây giờ muốn cô tìm lại những cảnh trong mơ đối với cô mà nhói là chuyện khó khăn không tưởng, với lại cũng chẳng có manh mối nào để cô liên tưởng.
Tít tít tít…
Theo quán tính, cô với tay “đập” cái đồng hồ báo thức trên đầu giường, xác định được giờ giấc liền nhanh chóng rời giường… Quản gì đến giấc mơ, đi làm mới là chuyện quan trọng nhất, việc nhớ lại chuyện cô mớ thấy cái gì, thôi thì… để khi tan sở rồi tính sau vậy.
“Khônggggg….”
Tiếng kêu thê lương đến chói tai vang lên như muốn xe toạc bầu trời… đến nỗi khiến cho mọi người tuy đang ở đại sảnh sân bay ồn ào nhưng vẫn phải ngó nhìn qua.
Tại sao có thể như vậy?
Cô không muốn như thế,cho tới tận bây giờ… thật lòng cô không muốn như thế… mà cả “vở kịch” này lại là do cô làm ‘đạo diễn’.
Vì sao cô không cách nào làm ngơ? Vì sao cô không cách nào đối mặt với tình cảm của mình? Cô biết rõ, chỉ cần cô vươn tay ra là có thể giữ chặt hắn… chỉ cần cô gọi tên hắn, hắn sẽ có mặt ngay bên cạnh cô. Thế nhưng tại sao… tại sao tay cô đã không duỗi nổi mà ngay cả tiếng gọi cô cũng không phát ra được?
Vì sao cái ‘tiết mục’ phải trơ mắt nhìn người xa cách tận chân trời này lại diễn ra trước mắt cô?
Cái tình tiết cũ rích nhàm chán này sao lại tàn nhẫn xảy ra với cô nhu thế? Cô chỉ là không nói lên lời mà thôi, cần gì phải đối xử với cô như thế chứ?
Tuy là cô chưa từng nói ra, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích hắn. Chỉ cần có thể cùng hắn sống dưới bầu trời này là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Vì sao ngay cả hạnh phúc nhỏ nhoi này mà ông trời cũng keo kiệt với cô như thế chứ?
Đứa con trai cô chưa từng hòa nhã - cô không phải không thích thằng bé, cô chỉ là chột dạ. Cô chư từng tự tay dẫn dắt thằng bé nhìn đến thế giới này… thế nên cô hổ thẹn, không dám cho con biết thân phận thật của cô.
Hãy cho cô một cơ hội nữa, để cô có thể làm lại từ đầu. Hãy cho cô một cơ hội bù đắp, đừng để cô phải ôm hận cả đời… Cô không cần công việc này, trả người cô yêu và con trai lại cho cô!
“Trả bọn họ lại cho tôi, cái gì tôi cũng không cần nữa…”
“Thật vậy sao?”
Lan Hâm Ân khó khăn ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy cả sân bay là một biển lửa, bên tai cô chỉ ngập đầy tiếng vù vù và tiếng bước chân lẫn lộn.
Không có người nào bên cạnh nhưng sao cô lại nghe được một giọng nói rất rõ ràng như thế?
“Em thật sự muốn làm lại từ đầu sao?”
“Là ai?” - Cô thì thào hỏi.
Có phải cô bị điên rồi không? Vì sao bên cạnh không có ai nhưng cô lại nghe thấy có người đang nói với mình?
Điên rồi cũng tốt, để cô quên mọi chuyện đi… nói không chừng có thể tốt hơn…
“Bây giờ em muốn quên hết mọi chuyện… hay là bắt đầu lại từ đầu?”
Lan Hâm Ân không còn hy vọng, cô giương đôi mắt ngập đầy nước nhìn xa xăm. Trái tim cô đập vô hồn, nước mắt cứ thế… lẳng lặng chạy dọc theo gò má.
“Nếu có thể… tôi muốn mọi thứ quay lại, tôi muốn thay đổi kết thúc này…”
“Bởi vì em hi vọng người đó còn sống?”
“…Ừ…”
“Vậy em yêu người đó?”
“Chỉ tiếc tôi còn chưa kịp nói cho anh ấy biết…” - Đối với cô bây giờ, việc này mới chính là việc khiến cô hối hận nhất cả đời.
Chủ nhân của giọng nói này là thần cũng được, là ma cũng được… hoặc là ảo giác của cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể khiến cô quay lại đủ để thay đổi giờ khai trương chi nhánh mới, cô có thể trả giá hết thảy.
“Vậy thì sẽ như ý nguyện của em!”
* * *
“Vậy thì sẽ như ý nguyện của em!”
Lan Hâm Ân phút chốc mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm trần nhà hết mức quen thuộc, chậm rãi chuyển động con ngươi, nhìn căn phòng bài trí quen thuộc của cô.
Cô có chút ngớ ngẩn ngồi dậy, vẫn không nhịn được nhìn khắp bốn phía, cảm giác có chút gì đó không hợp.
Cuối cùng là xảy ra vấn đề chỗ nào nhỉ? Trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn nghĩ không thể rõ ràng lắm, cảm thấy vừa rồi như có người trò chuyện bên tai cô vậy, cảm giác giống như có một giấc mộng rất quan trọng…
Giấc mộng quan trọng???
Thật không rõ sao cô lại hình dung bằng từ ngữ kì quái như thế? Nhưng cảm giác quỷ dị này lại rất chân thực.
Nhưng rốt cuộc là cô nằm mơ thấy cái gì?
Cô nhớ rằng nó rất quan trọng…
Lan Hâm Ân ngồi yên trên giường suy nghĩ nhưng lại phát hiển, bản thân không cách nào nhớ nổi mọi chuyện trong mơ. Nói cũng đúng, vài người khi tỉnh dậy sẽ quên hết chuyện trong mơ mà thôi. Bây giờ muốn cô tìm lại những cảnh trong mơ đối với cô mà nhói là chuyện khó khăn không tưởng, với lại cũng chẳng có manh mối nào để cô liên tưởng.
Tít tít tít…
Theo quán tính, cô với tay “đập” cái đồng hồ báo thức trên đầu giường, xác định được giờ giấc liền nhanh chóng rời giường… Quản gì đến giấc mơ, đi làm mới là chuyện quan trọng nhất, việc nhớ lại chuyện cô mớ thấy cái gì, thôi thì… để khi tan sở rồi tính sau vậy.
/22
|