Nguyên Bảo Tàng hơi cười lạnh:
- Thật ra hắn có thể làm được theo Gián Như Lưu. Nhưng hắn có từng nghĩ tới sĩ khí của các huynh đệ, một thành Quý Hương lớn như vậy, nhiều người lắm mắt, không thể tránh khỏi tai mắt của bọn cướp, tin tức có thể giấu được sao? Một khi tặc nhân có chuẩn bị, còn có thể bị hắn đánh trở tay không kịp sao? Nếu đổi lại là lão phu, trước tiên tất nhiên sẽ hạ ngươi, sau đó lập tức xuất binh, đem đội ngũ đặt tới bờ sông Chương Thủy đánh lừa!
Đúng là gừng càng già càng cay, rất nhiều vấn đề Ngụy Trưng cũng chưa suy xét đến đã được Nguyên Bảo Tàng nghĩ tới rồi. Giờ phút này tất cả bày ra hết, khiến cho Ngụy Trưng căn bản không thể giải vây cho mình và đồng nghiệp. Cũng may y cũng là một người chịu trách nhiệm, ngồi ở trên xe ngựa vươn người, chắp tay nói:
- Nghe đại nhân nói như vậy, thuộc hạ mới biết mình làm việc lỗ mãng. Xin đại nhân ngàn vạn lần đừng trách cứ Đức Thâm, lẽ ra thuộc hạ nên bị phạt cùng hắn!
- Lão phu đã nói, không phải trách cứ bất cứ người nào! Các ngươi cũng không phải tướng tài, không trâu bắt chó đi cày, thật sự là làm khó các ngươi rồi!
Nguyên Bảo Tàng thở dài, kéo tay của Ngụy Trưng, vỗ nhè nhẹ, thấp giọng an ủi:
- Lão phu chỉ là đang luận sự, nhìn không tốt Đức Thâm việc này thôi. Hơn nữa mặc dù hắn có may mắn chiếm được lợi ích, tiêu diệt được Trương tặc. Dựa theo quy củ của triều đình, binh mã của quận Võ Dương ta cũng không thể trú ở hai quận Võ An, Tương Quốc. Mà các huyện ở hai quận phía Đông rơi vào tay bọn cướp lâu rồi, lòng người đã loạn. Chỉ cần quan binh rút đi, không bao lâu tự nhiên sẽ có người bổ sung vào vị trí của Trương Kim Xưng để lại. Có thể là Vương Kim Xưng, có thể là Lý Kim Xưng, chỉ là thay đổi tên thôi, đâu lại vào đấy mà thôi!
Nghe thấy lời ấy, Ngụy Trưng càng thêm khâm phục Nguyên Bảo Tàng. Gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Vậy nếu như để cho Trình Danh Chấn thắng, tốt xấu gì thì hắn làm việc còn biết giữ chừng mực!
- Ôi!
Nguyên Bảo Tàng thở dài một hơi buông tiếng than thở:
- Ít nhất hắn làm việc còn theo khuôn phép, không giống Trương Kim Xưng trước giờ chuyên làm bậy!
- Nếu...
Trong giây lát, ở trong lòng Ngụy Trưng có linh quang chợt lóe, y trừng to mắt, thử thăm dò.
- Không thể!
Nguyên Bảo Tàng lập tức ngắt lời:
- Việc Huyền Thành nghĩ đến, lão phu cũng đã nghĩ tới. Giờ phút này chúng ta chỉ có thể cách bờ quan hỏa, tuyệt đối không thể nhúng tay lung tung!
- Nhưng thật ra, dù sao chúng ta làm quan, đối diện là bọn trộm cướp. Luôn ở thế không đội trời chung!
Ngọn lửa trong mắt Ngụy Trưng lập tức tắt ngúm, cười khổ nói. Vừa rồi y nghĩ đến chính là cái chủ ý không đâu, chính là quận Võ Dương xuất binh đi uy hiếp cánh Trương Kim Xưng, trợ giúp Trình Danh Chấn vượt qua một kiếp trước mắt này. Sau này dựa vào nghĩa cử giúp đỡ lần này, có lẽ có thể chiêu an Trình Danh Chấn, hoặc là khiến hắn hứa hẹn không quấy rầy quận Võ Dương để trả phần nhân tình này.
Nhưng chủ ý này chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng, trên thực tế lại tuyệt đối làm không được. Khỏi phải nói về sau sẽ bị quốc pháp truy cứu, dù có thì lương tâm cũng sẽ ngày ngày bị dày vò.
Dường như đoán được ý tưởng của Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng cười nhạt một tiếng, dùng giọng điệu đùa cợt nói:
- Lão phu cũng không phải nhìn vào sự khác biệt giữa quan và tặc. Bệ hạ hàng năm không để ý tới chính sự, trong triều gian nịnh làm chủ, dưới thì bọn ô lại hoành hành. Bọn quan này có khác chi trộm cướp, cũng không cần phải không đội trời chung với bọn trộm cướp rồi.
Cũng may là ngồi trong xe ngựa, Ngụy Trưng không đến mức kinh ngạc nhảy dựng lên. Trong ấn tượng của y, thượng cấp Nguyên Bảo Tàng này mặc dù là người khéo đưa đẩy, nhưng đối với triều đình vẫn trung thành và tận tâm. Giờ phút này đột nhiên từ miệng đối phương nghe được lời đại nghịch bất đạo như thế..., thật là làm cho y có chút trở tay không kịp. Nhưng nghĩ lại, cũng đã hiểu được vì sao Nguyên Bảo Tàng phẫn uất như thế rồi.
Lão nhân gia rõ ràng là đã hoàn toàn tuyệt vọng với triều đình rồi, không hề định đem bản thân mình cột vào chiếc thuyền mục nát này nữa. Hoàng Đế Bệ Hạ vừa mới ngừng việc đông chinh, đã lập tức đi phương Bắc hội minh với Đột Quyết. Tính ra, liên tục bốn năm, tổng cộng ở hai nơi đông tây làm chuyện không đâu mất sáu tháng. Mặc dù chỉ còn lại sáu tháng kia, Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không tâm tư để ý tới triều chính. Ngược lại không phải tìm cái điềm lành này thì cũng là kiếm cái điềm lành kia. Làm cho rất nhiều quan viên địa phương căn bản là không làm việc, mỗi ngày đều tìm cách vơ vét kỳ hoa dị thảo, chim quý hiếm quái thú mọi nơi, mong được tiến thân.
Nghĩ tới những điều này, Ngụy Trưng cũng có phần nản lòng thoái chí, thở dài, thấp giọng hỏi:
- Vì sao đại nhân không muốn đánh hạ Trương Kim Xưng giúp Trình Danh Chân. Chúng ta cho Trình Danh Chấn một ân nghĩa, sau này ít nhiều gì cũng có thể thu được chỗ tốt!
- Lão phu khó xử là ở chỗ này!
Nguyên Bảo Tàng tiếp tục than thở, lại không chịu nói rõ ràng:
- Ngoài sáng, lão phu là quan, hắn là tặc, lão phu không thể giúp hắn. Trong tối, lão phu nếu giúp hắn, ôi...
- Đại nhân...
Ngụy Trưng đang chuẩn bị tiếp tục truy vấn Nguyên Bảo Tàng có chỗ khó xử gì, mình có thể nghĩ kế giúp giải quyết, xe ngựa cũng đã tới nha môn Quận Thủ. Khách và chủ hai người không nói gì nữa, xuống xe, sóng vai đi vào. Đi đến thư phòng, lại mất đi không khí vừa rồi, nhất thời không thể đem chuyện vừa rồi nói tiếp tục nữa.
- Nếu đại nhân không tiện ra mặt, hay là làm như kế sách 'Nuôi dưỡng hổ nuốt Sói' lúc trước, do thuộc hạ thay...
Ngụy Trưng do dự một lát, thử thăm dò nói.
Nguyên Bảo Tàng nhẹ nhàng lắc đầu, đưa lưng về phía Ngụy Trưng, ánh mắt rơi vào trên một bức tranh thuỷ mặc trong thư phòng. Giữa bức tranh là một chỗ núi non trùng điệp, giữa núi đá lởm chởm, mơ hồ có một màn sương trắng bay ra, phảng phất như ẩn giấu vô số thần tiên quỷ quái.
Trước kia Ngụy Trưng thường đến thư phòng của Nguyên Bảo Tàng, cũng rất ít chú ý đến bức họa này. Giờ phút này mang tâm sự nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện trong bức tranh giống như có thâm ý khác. Dựa theo kỹ xảo của nét bút và dùng mực đậm nhạt, bức họa này không kể là hàngquý hiếm gì. Ngoại trừ bên ngoài bức tranh có mấy hàng chữ nhỏ viết rất rất có công lực, gần như không có chỗ nào khiến người ta chú ý.
Nhưng một bức họa như vậy, lại được Nguyên Bảo Tàng coi như bảo bối treo trên vách ở thư phòng, căn bản không sợ người cười nhạo hắn không biết thưởng thức. Ngụy Trưng không có hồi âm của Nguyên Bảo Tàng, đành phải tiếp tục từ giữa bức tranh xem coi có gì đáng giá, nhìn xuống phía dưới chữ viết, lại nhìn thấy nét bút vô cùng xinh đẹp của một người.
Nét bút dùng là hoa mai cổ triện, bút họa cong cong lách lách có chút phức tạp, rất ít người có thể đọc được, người viết được càng ít hơn. Nhưng chút điểm này không làm khó được Ngụy Trưng, y nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức ngưng tụ giống như điện. Đúng lúc Nguyên Bảo Tàng vào lúc này quay đầu lại, nhếch mi, thấp giọng truy vấn:
- Huyền Thành cũng biết bức họa này người nào vẽ ra, chủ nhân trước của nó là ai sao?
Trong phút chốc, tóc gáy sau lưng Ngụy Trưng dựng đứng, hận mình không thể hôm nay căn bản chưa từng tới thư phòng của Nguyên Bảo Tàng, càng không rõ hoa mai cổ triện xui xẻo kia. Nhưng Nguyên Bảo Tàng cũng không cho y cơ hội nghĩ nhiều, cười cười, lạnh nhạt nói:
- Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Huyền Thành không cần bận tâm. Vị bạn cũ tặng ta bức tranh này, năm đó cũng như Huyền Thành, là một tài tử nổi danh.
- Bức họa này tràn đầy khí sát phạt, chắc là một vị mãnh tướng tay cầm trọng binh làm ra. Nhưng lời bạt dưới bức tranh, còn có nét bút kia, lại xuất phát từ tay một người khác. Người đề lời bạt là một đại tài thiên hạ ít có, Ngụy mỗ tuyệt đối không dám cùng hắn đánh đồng!
Tay đầy mồ hôi lạnh, Ngụy Trưng cẩn thận trả lời.
Y đã đoán ra người vẽ tranh và đề lời bạt theo thứ tự là người nào. Có tiền tài cùng danh sư học bức tranh, lại có đầu không có đuôi quý công tử, khắp thiên hạ cộng lại chỉ sợ có hơn mười ngàn. Nhưng người đã từng tay cầm trọng binh, trong lòng sung mãn sát phạt khí, chỉ sợ một bàn tay cũng có thể đếm được. Người cố ý đề lời bạt cho bức vẽ này có một phong cách riêng, bút tích năm đó từng làm cho rất nhiều người săn đón Phạm Thiếp mà truyền bá.
Nguyên Bảo Tàng nhẹ nhàng gật đầu, làm ra biểu tình ta và ngươi đồng lòng, sau đó cười tiến lên nửa bước, thản nhiên truy vấn:
- Huyền Thành có từng nghe bài hát ca dao 'Đào lý' chưa?
- Thật ra hắn có thể làm được theo Gián Như Lưu. Nhưng hắn có từng nghĩ tới sĩ khí của các huynh đệ, một thành Quý Hương lớn như vậy, nhiều người lắm mắt, không thể tránh khỏi tai mắt của bọn cướp, tin tức có thể giấu được sao? Một khi tặc nhân có chuẩn bị, còn có thể bị hắn đánh trở tay không kịp sao? Nếu đổi lại là lão phu, trước tiên tất nhiên sẽ hạ ngươi, sau đó lập tức xuất binh, đem đội ngũ đặt tới bờ sông Chương Thủy đánh lừa!
Đúng là gừng càng già càng cay, rất nhiều vấn đề Ngụy Trưng cũng chưa suy xét đến đã được Nguyên Bảo Tàng nghĩ tới rồi. Giờ phút này tất cả bày ra hết, khiến cho Ngụy Trưng căn bản không thể giải vây cho mình và đồng nghiệp. Cũng may y cũng là một người chịu trách nhiệm, ngồi ở trên xe ngựa vươn người, chắp tay nói:
- Nghe đại nhân nói như vậy, thuộc hạ mới biết mình làm việc lỗ mãng. Xin đại nhân ngàn vạn lần đừng trách cứ Đức Thâm, lẽ ra thuộc hạ nên bị phạt cùng hắn!
- Lão phu đã nói, không phải trách cứ bất cứ người nào! Các ngươi cũng không phải tướng tài, không trâu bắt chó đi cày, thật sự là làm khó các ngươi rồi!
Nguyên Bảo Tàng thở dài, kéo tay của Ngụy Trưng, vỗ nhè nhẹ, thấp giọng an ủi:
- Lão phu chỉ là đang luận sự, nhìn không tốt Đức Thâm việc này thôi. Hơn nữa mặc dù hắn có may mắn chiếm được lợi ích, tiêu diệt được Trương tặc. Dựa theo quy củ của triều đình, binh mã của quận Võ Dương ta cũng không thể trú ở hai quận Võ An, Tương Quốc. Mà các huyện ở hai quận phía Đông rơi vào tay bọn cướp lâu rồi, lòng người đã loạn. Chỉ cần quan binh rút đi, không bao lâu tự nhiên sẽ có người bổ sung vào vị trí của Trương Kim Xưng để lại. Có thể là Vương Kim Xưng, có thể là Lý Kim Xưng, chỉ là thay đổi tên thôi, đâu lại vào đấy mà thôi!
Nghe thấy lời ấy, Ngụy Trưng càng thêm khâm phục Nguyên Bảo Tàng. Gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Vậy nếu như để cho Trình Danh Chấn thắng, tốt xấu gì thì hắn làm việc còn biết giữ chừng mực!
- Ôi!
Nguyên Bảo Tàng thở dài một hơi buông tiếng than thở:
- Ít nhất hắn làm việc còn theo khuôn phép, không giống Trương Kim Xưng trước giờ chuyên làm bậy!
- Nếu...
Trong giây lát, ở trong lòng Ngụy Trưng có linh quang chợt lóe, y trừng to mắt, thử thăm dò.
- Không thể!
Nguyên Bảo Tàng lập tức ngắt lời:
- Việc Huyền Thành nghĩ đến, lão phu cũng đã nghĩ tới. Giờ phút này chúng ta chỉ có thể cách bờ quan hỏa, tuyệt đối không thể nhúng tay lung tung!
- Nhưng thật ra, dù sao chúng ta làm quan, đối diện là bọn trộm cướp. Luôn ở thế không đội trời chung!
Ngọn lửa trong mắt Ngụy Trưng lập tức tắt ngúm, cười khổ nói. Vừa rồi y nghĩ đến chính là cái chủ ý không đâu, chính là quận Võ Dương xuất binh đi uy hiếp cánh Trương Kim Xưng, trợ giúp Trình Danh Chấn vượt qua một kiếp trước mắt này. Sau này dựa vào nghĩa cử giúp đỡ lần này, có lẽ có thể chiêu an Trình Danh Chấn, hoặc là khiến hắn hứa hẹn không quấy rầy quận Võ Dương để trả phần nhân tình này.
Nhưng chủ ý này chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng, trên thực tế lại tuyệt đối làm không được. Khỏi phải nói về sau sẽ bị quốc pháp truy cứu, dù có thì lương tâm cũng sẽ ngày ngày bị dày vò.
Dường như đoán được ý tưởng của Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng cười nhạt một tiếng, dùng giọng điệu đùa cợt nói:
- Lão phu cũng không phải nhìn vào sự khác biệt giữa quan và tặc. Bệ hạ hàng năm không để ý tới chính sự, trong triều gian nịnh làm chủ, dưới thì bọn ô lại hoành hành. Bọn quan này có khác chi trộm cướp, cũng không cần phải không đội trời chung với bọn trộm cướp rồi.
Cũng may là ngồi trong xe ngựa, Ngụy Trưng không đến mức kinh ngạc nhảy dựng lên. Trong ấn tượng của y, thượng cấp Nguyên Bảo Tàng này mặc dù là người khéo đưa đẩy, nhưng đối với triều đình vẫn trung thành và tận tâm. Giờ phút này đột nhiên từ miệng đối phương nghe được lời đại nghịch bất đạo như thế..., thật là làm cho y có chút trở tay không kịp. Nhưng nghĩ lại, cũng đã hiểu được vì sao Nguyên Bảo Tàng phẫn uất như thế rồi.
Lão nhân gia rõ ràng là đã hoàn toàn tuyệt vọng với triều đình rồi, không hề định đem bản thân mình cột vào chiếc thuyền mục nát này nữa. Hoàng Đế Bệ Hạ vừa mới ngừng việc đông chinh, đã lập tức đi phương Bắc hội minh với Đột Quyết. Tính ra, liên tục bốn năm, tổng cộng ở hai nơi đông tây làm chuyện không đâu mất sáu tháng. Mặc dù chỉ còn lại sáu tháng kia, Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không tâm tư để ý tới triều chính. Ngược lại không phải tìm cái điềm lành này thì cũng là kiếm cái điềm lành kia. Làm cho rất nhiều quan viên địa phương căn bản là không làm việc, mỗi ngày đều tìm cách vơ vét kỳ hoa dị thảo, chim quý hiếm quái thú mọi nơi, mong được tiến thân.
Nghĩ tới những điều này, Ngụy Trưng cũng có phần nản lòng thoái chí, thở dài, thấp giọng hỏi:
- Vì sao đại nhân không muốn đánh hạ Trương Kim Xưng giúp Trình Danh Chân. Chúng ta cho Trình Danh Chấn một ân nghĩa, sau này ít nhiều gì cũng có thể thu được chỗ tốt!
- Lão phu khó xử là ở chỗ này!
Nguyên Bảo Tàng tiếp tục than thở, lại không chịu nói rõ ràng:
- Ngoài sáng, lão phu là quan, hắn là tặc, lão phu không thể giúp hắn. Trong tối, lão phu nếu giúp hắn, ôi...
- Đại nhân...
Ngụy Trưng đang chuẩn bị tiếp tục truy vấn Nguyên Bảo Tàng có chỗ khó xử gì, mình có thể nghĩ kế giúp giải quyết, xe ngựa cũng đã tới nha môn Quận Thủ. Khách và chủ hai người không nói gì nữa, xuống xe, sóng vai đi vào. Đi đến thư phòng, lại mất đi không khí vừa rồi, nhất thời không thể đem chuyện vừa rồi nói tiếp tục nữa.
- Nếu đại nhân không tiện ra mặt, hay là làm như kế sách 'Nuôi dưỡng hổ nuốt Sói' lúc trước, do thuộc hạ thay...
Ngụy Trưng do dự một lát, thử thăm dò nói.
Nguyên Bảo Tàng nhẹ nhàng lắc đầu, đưa lưng về phía Ngụy Trưng, ánh mắt rơi vào trên một bức tranh thuỷ mặc trong thư phòng. Giữa bức tranh là một chỗ núi non trùng điệp, giữa núi đá lởm chởm, mơ hồ có một màn sương trắng bay ra, phảng phất như ẩn giấu vô số thần tiên quỷ quái.
Trước kia Ngụy Trưng thường đến thư phòng của Nguyên Bảo Tàng, cũng rất ít chú ý đến bức họa này. Giờ phút này mang tâm sự nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện trong bức tranh giống như có thâm ý khác. Dựa theo kỹ xảo của nét bút và dùng mực đậm nhạt, bức họa này không kể là hàngquý hiếm gì. Ngoại trừ bên ngoài bức tranh có mấy hàng chữ nhỏ viết rất rất có công lực, gần như không có chỗ nào khiến người ta chú ý.
Nhưng một bức họa như vậy, lại được Nguyên Bảo Tàng coi như bảo bối treo trên vách ở thư phòng, căn bản không sợ người cười nhạo hắn không biết thưởng thức. Ngụy Trưng không có hồi âm của Nguyên Bảo Tàng, đành phải tiếp tục từ giữa bức tranh xem coi có gì đáng giá, nhìn xuống phía dưới chữ viết, lại nhìn thấy nét bút vô cùng xinh đẹp của một người.
Nét bút dùng là hoa mai cổ triện, bút họa cong cong lách lách có chút phức tạp, rất ít người có thể đọc được, người viết được càng ít hơn. Nhưng chút điểm này không làm khó được Ngụy Trưng, y nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức ngưng tụ giống như điện. Đúng lúc Nguyên Bảo Tàng vào lúc này quay đầu lại, nhếch mi, thấp giọng truy vấn:
- Huyền Thành cũng biết bức họa này người nào vẽ ra, chủ nhân trước của nó là ai sao?
Trong phút chốc, tóc gáy sau lưng Ngụy Trưng dựng đứng, hận mình không thể hôm nay căn bản chưa từng tới thư phòng của Nguyên Bảo Tàng, càng không rõ hoa mai cổ triện xui xẻo kia. Nhưng Nguyên Bảo Tàng cũng không cho y cơ hội nghĩ nhiều, cười cười, lạnh nhạt nói:
- Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Huyền Thành không cần bận tâm. Vị bạn cũ tặng ta bức tranh này, năm đó cũng như Huyền Thành, là một tài tử nổi danh.
- Bức họa này tràn đầy khí sát phạt, chắc là một vị mãnh tướng tay cầm trọng binh làm ra. Nhưng lời bạt dưới bức tranh, còn có nét bút kia, lại xuất phát từ tay một người khác. Người đề lời bạt là một đại tài thiên hạ ít có, Ngụy mỗ tuyệt đối không dám cùng hắn đánh đồng!
Tay đầy mồ hôi lạnh, Ngụy Trưng cẩn thận trả lời.
Y đã đoán ra người vẽ tranh và đề lời bạt theo thứ tự là người nào. Có tiền tài cùng danh sư học bức tranh, lại có đầu không có đuôi quý công tử, khắp thiên hạ cộng lại chỉ sợ có hơn mười ngàn. Nhưng người đã từng tay cầm trọng binh, trong lòng sung mãn sát phạt khí, chỉ sợ một bàn tay cũng có thể đếm được. Người cố ý đề lời bạt cho bức vẽ này có một phong cách riêng, bút tích năm đó từng làm cho rất nhiều người săn đón Phạm Thiếp mà truyền bá.
Nguyên Bảo Tàng nhẹ nhàng gật đầu, làm ra biểu tình ta và ngươi đồng lòng, sau đó cười tiến lên nửa bước, thản nhiên truy vấn:
- Huyền Thành có từng nghe bài hát ca dao 'Đào lý' chưa?
/402
|