Trưa hôm sau, dì An đi lên lầu gõ cửa phòng ngủ nhưng bên trong không có tiếng động, từ đêm qua Lục gia nổi giận đùng đùng bỏ đi, Cố tiểu thư cũng không có đi xuống nhà.
Dì An tìm chìa khóa dự phòng trong kho rồi vội vàng mở cửa phòng.
Cố Noãn nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đỏ bừng.
Dì An nhẹ nhàng chạm vào Cố Noãn gọi cô dậy, một tay sờ lên trán cô, nóng bừng.
“Dì An.”
Dì An lo lắng ra dấu: “Tiểu thư, cô sốt rồi.”
Dì An lo lắng đứng lên, lấy điện thoại di dộng ra, Cố Noãn đưa tay sờ lên trán, rất nóng, đêm qua khi hắn đi, cô đi vào nhà vệ sinh muốn tắm, mê man ngủ thiếp đi, sáng thức dậy liền phát hiện mình nằm trong bồn tắm ngủ quên.
Vậy mà liền sốt.
Thật là xui xẻo.
Cô nắm chặt tay dì An, lo lắng nói: “Con không muốn… nhìn thấy hắn ta.”
Dì An chắc chắn sẽ nói với hắn, đến lúc đó khó tránh khỏi hắn sẽ chế giễu cô.
Dì An khó xử nhìn vẻ mặt yếu ớt của Cố Noãn ra hiệu: “Cố tiểu thư, cô sốt cao quá… tôi đi gọi bác sĩ đến.”
……
Cây kim lạnh buốt tiêm vào mu bàn tay cô, hàng mi khép kín của Cố Noãn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Bác sĩ hôm nay cũng là bác sĩ lần trước đến, đi xuống lầu, bước tới gần người đàn ông ngồi trên ghế sô pha có gương mặt u ám: “Tiên sinh, ngài có biết đây là bạo lực gia đình không?”
Chiếc gạt tàn bên bàn đầy tàn thuốc, Lục Hàn Thâm dập điếu thuốc, nhẹ nhàng ngước mắt lên: “Cô ấy sao rồi?”
Nữ bác sĩ nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn, cau mày nói: “Tình trạng của cô ấy rất tệ, đề nghị không nên quan hệ trong thời gian tới. Nếu ngài là chồng của cô ấy, hãy đối xử tốt hơn với vợ của mình, không nên đối với cô ấy như hiện tại, bạo lực gia đình là phạm pháp…”
Lục Hàn Thâm lên tiếng cắt ngang: “Dì An, tiễn bác sĩ về.”
“Ngài…”
Buổi tối, Lục Hàn Thâm đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ đi vào.
Nhìn thân hình mảnh khảnh nằm trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, trong mắt hiện lên sự biến hóa phức tạp, đưa bàn tay ra nắm lấy cổ tay cô bỏ vào trong chăn.
Lục Hàn Thâm nhìn chằm chằm gương mặt cô hồi lâu, cau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
……
Qua quan sát mấy ngày của Cố Noãn mấy ngày sau đó, bên ngoài biệt thự chỉ có hai vệ sĩ canh giữ.
Cô có khả năng lẻn bọn họ mà bỏ trốn.
Sau khi trải qua chuyện đêm hôm đó, nơi này chính là ác mộng, cô thật sự muốn điên rồi.
Thanh mai trúc mã cưới em gái, cô chỉ buồn bã đi uống chút rượu quên mất đường về mà thôi.
Không lẽ là cô nói cái gì không nên nói nên mới chọc giận Lục Hàn Thâm.
Dù muốn chạy, nhưng cô sợ Lục Hàn Thâm đối phó Cố Khang.
Nhưng cô vẫn nghĩ không thông, cô đã làm gì đắc tội hắn?
Trước kia, cô không có chút ấn tượng nào với Lục Hàn Thâm, dù hắn đeo mặt nạ, nhưng đối với họ Lục ở thành phố A, hào môn không có, gia đình bình thường thì không thiếu.
Có thể là do Cố Khang trong làm ăn đã đắc tội với hắn?
Lục Hàn Thâm một mực coi cô là Cố Minh Châu cũng không có gì kỳ lạ, vì mọi người đều biết Cố gia chỉ có một cô con gái là Cố Minh Châu.
Cho nên Lục Hàn Thâm muốn trả thù vào con gái Cố gia, nên nghĩ cô là Cố Minh Châu, cô cũng không giải thích.
Dù là Cố Minh Châu hay là Cố Noãn, hắn cũng sẽ không buông tha, cô cũng thà hắn không biết cô thật sự là ai cũng tốt.
Chỉ là hơi bi ai khi người bạn trai mà cô tin tưởng sắp kết hôn với Cố Minh Châu.
Người đàn ông cầm tù cô, lại nghĩ cô là Cố Minh Châu.
……
Mấy ngày tiếp theo, Cố Noãn cũng không nhìn thấy Lục Hàn Thâm nữa, cô chỉ cảm thấy cuộc sống tốt hơn một chút vì ở đây có phòng hoa, trồng rất nhiều loại hoa.
Ngày cô còn nhỏ, mẹ cô cũng rất thích ở trong phòng hoa, nhìn những nụ hoa, cô đột nhiên nhớ đến sinh nhật của cô sắp đến.
Vào ngày sinh nhật hằng năm, mẹ cô sẽ gọi điện cho cô và chúc mừng sinh nhật cô.
Cho đến buổi tối, Cố Noãn đột nhiên muốn uống chút nước lạnh, mặc áo khoác vào thản nhiên đi xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, trong phòng khách có tiếng động nhỏ.
Cô cảnh giác đi về phía phòng khách, khi nhìn thấy bóng dáng ngồi ở phòng khách, toàn thân cô cứng ngắt.
Trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lục Hàn Thâm tựa hồ rất mệt mỏi, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt anh, chiếc mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng băng giá.
Cô nhẹ nhàng đi vào bếp, rót một ly nước lạnh muốn đi lên lầu liền nghe một giọng nói êm dịu phát ra phía sau: “Cho tôi một ly nước.”
Cố Noãn suy nghĩ một lúc, bước đến đặt ly nước trên bàn, đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.
Cô lùi lại, nhỏ giọng: “Lục tiên sinh, nước của anh…ở trên bàn.”
Lúc nhìn lại, đã nhìn thấy Lục Hàn Thâm mở to mắt, Cố Noãn sợ hãi lùi lại một bước.
Lục Hàn Thâm dùng tay kéo cà vạt, đứng lên nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen lạnh lẽo. Cố Noãn sợ hãi lùi lại muốn chạy trốn.
Hắn bước tới một bước, đột nhiên vấp ngã, Cố Noãn vô thức bước tới đỡ hắn.
“Lục tiên sinh, anh say?”
Cố Noãn có chút hối hận khi đỡ hắn, đáng lẽ ra cô nên để hắn ngã xuống đất. Nhưng làm vậy chắc chắn ngày mai tỉnh lại hắn sẽ thù lông.
Cô muốn gọi dì An nhưng nghĩ giờ này có lẽ dì đã ngủ rồi.
Vả lại hắn ta say lợi hại như vậy, hẳn sẽ không thể làm gì cô. Định đỡ hắn ngồi lại ghế sô pha, nhưng nghĩ vẫn là nên đỡ hắn đến phòng ngủ thì tốt hơn.
Vất vã đỡ một người đàn ông say rượu lên cầu thang vào phòng, đem hắn thả lên giường, cô vội vàng ngồi dậy.
Đang định rời đi, đột nhiên nghe thanh âm từ phía sau vang lên, hình như nói khi đang ngủ mê: “Tử An.”
Cố Noãn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lục Hàn Thâm có vẻ đau đớn, dù đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm thấy hắn chật vật.
Bàn tay hắn ôm lấy bụng mình.
Cố Noãn cắn môi: “Đau dạ dày à?”
Thẩm Quân Châu thường xuyên tiếp khách uống rượu nên bị đau bao tử nên Cố Noãn đọc rất nhiều sách đông y và tra cứu rất nhiều về cách điều trị bệnh đau dạ dày.
Cô cũng không muốn quản, đau dạ dày chính là gieo gió gặp bão, loại ác ma biến thái, đáng đời hắn, nhưng mà nghĩ tới cô vẫn đang ở đây, sợ Lục Hàn Thâm sau khi tỉnh lại sẽ tra tấn cô.
Cô muốn gọi bác sĩ nhưng cô không có điện thoại, điện thoại của hắn lại có mật khẩu.
Cố Noãn lấy một túi nóng đặt lên bụng hắn. Tìm trong tủ thuốc một số thuốc trị đau dạ dày.
Cô mím môi, đỡ lấy cổ hắn, đỡ ngồi dậy: “Lục tiên sinh, tỉnh lại đi.”
Lục Hàn Thâm chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mắt, trên mũi có một mùi thơm nhàn nhạt.
Giọng anh khàn khàn: “Cố Minh Châu.”
Cố Noãn chỉ nhẹ giọng: “Lục tiên sinh, uống thuốc trước đi.”
“Cố Minh Châu, sao cô lại ở đây.”
Cố Noãn đưa thuốc đến miệng hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Đây là biệt thự của anh.”
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, cứng rắn nói: “Cố Minh Châu, tại sao cô lại ở đây? Cô ngoại trừ việc dùng mọi thủ đoạn câu dẫn đàn ông, hãm hại người khác, cô không có chút lương tâm nào sao?”
Viên thuốc trong tay cô rơi xuống nệm.
Cố Noãn không biết cô đắc tội gì với hắn, vô duyên vô cớ phát hỏa, nhưng dù sao cô cũng là tù nhân của hắn, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận: “Lục tiên sinh, xin hỏi tôi đã làm sai điều gì?”
Hắn không đáp, đôi môi nhợt nhạt và đôi mắt đen láy đang cố gắng kìm nén cơn đau. Cố Noãn thấy vậy liền kê gối ra sau lưng, mang đến một ly nước ấm.
Hắn cũng không nhận.
Cố Noãn đặt ly nước xuống bàn, nhàn nhạt đứng lên.
“Lục tiên sinh, anh đã tỉnh rồi, không có việc gì tôi ra ngoài trước. Tôi đi gọi bác sĩ cho anh.”
Cô quay lưng muốn rời đi.
“Đứng lại.” - thanh âm quen thuộc vang lên.
Cố Noãn quay đầu nhìn hắn: “Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, sao không để tôi đi. Anh rõ ràng đã có người anh yêu thích, anh làm vậy với tôi, anh còn xứng đáng với bạn gái của anh sao? Anh là kẻ không chung thủy về thể xác và cả tinh thần.”
Nhiệt độ căn phòng giảm mạnh.
Đôi mắt Lục Hàn Thâm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Hắn ta chỉ nói: “Cút đi.”
Cố Noãn đi xuống lầu, đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy những đầu ngón tay đang run rẩy của mình… cô nhận ra toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô có chút hối hận vì cãi nhau với hắn.
Hai tháng qua, cô biết rõ phương thức sinh tồn ở đây, không được chống cự mà phải phục tùng hắn, cô mới có cơ hội thoát ra ngoài được.
Hy vọng hắn ta vẫn còn say, tốt nhất ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết mọi chuyện.
Cố Noãn chán nản liếc nhìn tờ báo trên bàn, thấy dòng chữ “Thẩm thị” liền chú ý.
Đó là công ty của Thẩm Quân Châu.
Đọc qua, tuy không hiểu nhiều, nhưng hẳn là Thẩm thị đang xảy ra vấn đề.
Cảm xúc của cô khá phức tạp, dù sao cô và Thẩm Quân Châu cũng không còn bất cứ quan hệ gì.
Anh ấy cũng sắp kết hôn với Cố Minh Châu.
Kể từ ngày đó, cô chưa từng gặp lại Thẩm Quân Châu, cũng không biết là ai né tránh ai, nhưng rõ ràng trong lòng cả hai đều hiểu.
Cô thở dài, lắc đầu muốn xóa đi những thứ chán nản trong đầu.
Dì An tìm chìa khóa dự phòng trong kho rồi vội vàng mở cửa phòng.
Cố Noãn nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đỏ bừng.
Dì An nhẹ nhàng chạm vào Cố Noãn gọi cô dậy, một tay sờ lên trán cô, nóng bừng.
“Dì An.”
Dì An lo lắng ra dấu: “Tiểu thư, cô sốt rồi.”
Dì An lo lắng đứng lên, lấy điện thoại di dộng ra, Cố Noãn đưa tay sờ lên trán, rất nóng, đêm qua khi hắn đi, cô đi vào nhà vệ sinh muốn tắm, mê man ngủ thiếp đi, sáng thức dậy liền phát hiện mình nằm trong bồn tắm ngủ quên.
Vậy mà liền sốt.
Thật là xui xẻo.
Cô nắm chặt tay dì An, lo lắng nói: “Con không muốn… nhìn thấy hắn ta.”
Dì An chắc chắn sẽ nói với hắn, đến lúc đó khó tránh khỏi hắn sẽ chế giễu cô.
Dì An khó xử nhìn vẻ mặt yếu ớt của Cố Noãn ra hiệu: “Cố tiểu thư, cô sốt cao quá… tôi đi gọi bác sĩ đến.”
……
Cây kim lạnh buốt tiêm vào mu bàn tay cô, hàng mi khép kín của Cố Noãn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Bác sĩ hôm nay cũng là bác sĩ lần trước đến, đi xuống lầu, bước tới gần người đàn ông ngồi trên ghế sô pha có gương mặt u ám: “Tiên sinh, ngài có biết đây là bạo lực gia đình không?”
Chiếc gạt tàn bên bàn đầy tàn thuốc, Lục Hàn Thâm dập điếu thuốc, nhẹ nhàng ngước mắt lên: “Cô ấy sao rồi?”
Nữ bác sĩ nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn, cau mày nói: “Tình trạng của cô ấy rất tệ, đề nghị không nên quan hệ trong thời gian tới. Nếu ngài là chồng của cô ấy, hãy đối xử tốt hơn với vợ của mình, không nên đối với cô ấy như hiện tại, bạo lực gia đình là phạm pháp…”
Lục Hàn Thâm lên tiếng cắt ngang: “Dì An, tiễn bác sĩ về.”
“Ngài…”
Buổi tối, Lục Hàn Thâm đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ đi vào.
Nhìn thân hình mảnh khảnh nằm trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, trong mắt hiện lên sự biến hóa phức tạp, đưa bàn tay ra nắm lấy cổ tay cô bỏ vào trong chăn.
Lục Hàn Thâm nhìn chằm chằm gương mặt cô hồi lâu, cau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
……
Qua quan sát mấy ngày của Cố Noãn mấy ngày sau đó, bên ngoài biệt thự chỉ có hai vệ sĩ canh giữ.
Cô có khả năng lẻn bọn họ mà bỏ trốn.
Sau khi trải qua chuyện đêm hôm đó, nơi này chính là ác mộng, cô thật sự muốn điên rồi.
Thanh mai trúc mã cưới em gái, cô chỉ buồn bã đi uống chút rượu quên mất đường về mà thôi.
Không lẽ là cô nói cái gì không nên nói nên mới chọc giận Lục Hàn Thâm.
Dù muốn chạy, nhưng cô sợ Lục Hàn Thâm đối phó Cố Khang.
Nhưng cô vẫn nghĩ không thông, cô đã làm gì đắc tội hắn?
Trước kia, cô không có chút ấn tượng nào với Lục Hàn Thâm, dù hắn đeo mặt nạ, nhưng đối với họ Lục ở thành phố A, hào môn không có, gia đình bình thường thì không thiếu.
Có thể là do Cố Khang trong làm ăn đã đắc tội với hắn?
Lục Hàn Thâm một mực coi cô là Cố Minh Châu cũng không có gì kỳ lạ, vì mọi người đều biết Cố gia chỉ có một cô con gái là Cố Minh Châu.
Cho nên Lục Hàn Thâm muốn trả thù vào con gái Cố gia, nên nghĩ cô là Cố Minh Châu, cô cũng không giải thích.
Dù là Cố Minh Châu hay là Cố Noãn, hắn cũng sẽ không buông tha, cô cũng thà hắn không biết cô thật sự là ai cũng tốt.
Chỉ là hơi bi ai khi người bạn trai mà cô tin tưởng sắp kết hôn với Cố Minh Châu.
Người đàn ông cầm tù cô, lại nghĩ cô là Cố Minh Châu.
……
Mấy ngày tiếp theo, Cố Noãn cũng không nhìn thấy Lục Hàn Thâm nữa, cô chỉ cảm thấy cuộc sống tốt hơn một chút vì ở đây có phòng hoa, trồng rất nhiều loại hoa.
Ngày cô còn nhỏ, mẹ cô cũng rất thích ở trong phòng hoa, nhìn những nụ hoa, cô đột nhiên nhớ đến sinh nhật của cô sắp đến.
Vào ngày sinh nhật hằng năm, mẹ cô sẽ gọi điện cho cô và chúc mừng sinh nhật cô.
Cho đến buổi tối, Cố Noãn đột nhiên muốn uống chút nước lạnh, mặc áo khoác vào thản nhiên đi xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, trong phòng khách có tiếng động nhỏ.
Cô cảnh giác đi về phía phòng khách, khi nhìn thấy bóng dáng ngồi ở phòng khách, toàn thân cô cứng ngắt.
Trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lục Hàn Thâm tựa hồ rất mệt mỏi, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt anh, chiếc mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng băng giá.
Cô nhẹ nhàng đi vào bếp, rót một ly nước lạnh muốn đi lên lầu liền nghe một giọng nói êm dịu phát ra phía sau: “Cho tôi một ly nước.”
Cố Noãn suy nghĩ một lúc, bước đến đặt ly nước trên bàn, đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.
Cô lùi lại, nhỏ giọng: “Lục tiên sinh, nước của anh…ở trên bàn.”
Lúc nhìn lại, đã nhìn thấy Lục Hàn Thâm mở to mắt, Cố Noãn sợ hãi lùi lại một bước.
Lục Hàn Thâm dùng tay kéo cà vạt, đứng lên nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen lạnh lẽo. Cố Noãn sợ hãi lùi lại muốn chạy trốn.
Hắn bước tới một bước, đột nhiên vấp ngã, Cố Noãn vô thức bước tới đỡ hắn.
“Lục tiên sinh, anh say?”
Cố Noãn có chút hối hận khi đỡ hắn, đáng lẽ ra cô nên để hắn ngã xuống đất. Nhưng làm vậy chắc chắn ngày mai tỉnh lại hắn sẽ thù lông.
Cô muốn gọi dì An nhưng nghĩ giờ này có lẽ dì đã ngủ rồi.
Vả lại hắn ta say lợi hại như vậy, hẳn sẽ không thể làm gì cô. Định đỡ hắn ngồi lại ghế sô pha, nhưng nghĩ vẫn là nên đỡ hắn đến phòng ngủ thì tốt hơn.
Vất vã đỡ một người đàn ông say rượu lên cầu thang vào phòng, đem hắn thả lên giường, cô vội vàng ngồi dậy.
Đang định rời đi, đột nhiên nghe thanh âm từ phía sau vang lên, hình như nói khi đang ngủ mê: “Tử An.”
Cố Noãn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lục Hàn Thâm có vẻ đau đớn, dù đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm thấy hắn chật vật.
Bàn tay hắn ôm lấy bụng mình.
Cố Noãn cắn môi: “Đau dạ dày à?”
Thẩm Quân Châu thường xuyên tiếp khách uống rượu nên bị đau bao tử nên Cố Noãn đọc rất nhiều sách đông y và tra cứu rất nhiều về cách điều trị bệnh đau dạ dày.
Cô cũng không muốn quản, đau dạ dày chính là gieo gió gặp bão, loại ác ma biến thái, đáng đời hắn, nhưng mà nghĩ tới cô vẫn đang ở đây, sợ Lục Hàn Thâm sau khi tỉnh lại sẽ tra tấn cô.
Cô muốn gọi bác sĩ nhưng cô không có điện thoại, điện thoại của hắn lại có mật khẩu.
Cố Noãn lấy một túi nóng đặt lên bụng hắn. Tìm trong tủ thuốc một số thuốc trị đau dạ dày.
Cô mím môi, đỡ lấy cổ hắn, đỡ ngồi dậy: “Lục tiên sinh, tỉnh lại đi.”
Lục Hàn Thâm chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mắt, trên mũi có một mùi thơm nhàn nhạt.
Giọng anh khàn khàn: “Cố Minh Châu.”
Cố Noãn chỉ nhẹ giọng: “Lục tiên sinh, uống thuốc trước đi.”
“Cố Minh Châu, sao cô lại ở đây.”
Cố Noãn đưa thuốc đến miệng hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Đây là biệt thự của anh.”
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, cứng rắn nói: “Cố Minh Châu, tại sao cô lại ở đây? Cô ngoại trừ việc dùng mọi thủ đoạn câu dẫn đàn ông, hãm hại người khác, cô không có chút lương tâm nào sao?”
Viên thuốc trong tay cô rơi xuống nệm.
Cố Noãn không biết cô đắc tội gì với hắn, vô duyên vô cớ phát hỏa, nhưng dù sao cô cũng là tù nhân của hắn, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận: “Lục tiên sinh, xin hỏi tôi đã làm sai điều gì?”
Hắn không đáp, đôi môi nhợt nhạt và đôi mắt đen láy đang cố gắng kìm nén cơn đau. Cố Noãn thấy vậy liền kê gối ra sau lưng, mang đến một ly nước ấm.
Hắn cũng không nhận.
Cố Noãn đặt ly nước xuống bàn, nhàn nhạt đứng lên.
“Lục tiên sinh, anh đã tỉnh rồi, không có việc gì tôi ra ngoài trước. Tôi đi gọi bác sĩ cho anh.”
Cô quay lưng muốn rời đi.
“Đứng lại.” - thanh âm quen thuộc vang lên.
Cố Noãn quay đầu nhìn hắn: “Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, sao không để tôi đi. Anh rõ ràng đã có người anh yêu thích, anh làm vậy với tôi, anh còn xứng đáng với bạn gái của anh sao? Anh là kẻ không chung thủy về thể xác và cả tinh thần.”
Nhiệt độ căn phòng giảm mạnh.
Đôi mắt Lục Hàn Thâm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Hắn ta chỉ nói: “Cút đi.”
Cố Noãn đi xuống lầu, đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy những đầu ngón tay đang run rẩy của mình… cô nhận ra toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô có chút hối hận vì cãi nhau với hắn.
Hai tháng qua, cô biết rõ phương thức sinh tồn ở đây, không được chống cự mà phải phục tùng hắn, cô mới có cơ hội thoát ra ngoài được.
Hy vọng hắn ta vẫn còn say, tốt nhất ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết mọi chuyện.
Cố Noãn chán nản liếc nhìn tờ báo trên bàn, thấy dòng chữ “Thẩm thị” liền chú ý.
Đó là công ty của Thẩm Quân Châu.
Đọc qua, tuy không hiểu nhiều, nhưng hẳn là Thẩm thị đang xảy ra vấn đề.
Cảm xúc của cô khá phức tạp, dù sao cô và Thẩm Quân Châu cũng không còn bất cứ quan hệ gì.
Anh ấy cũng sắp kết hôn với Cố Minh Châu.
Kể từ ngày đó, cô chưa từng gặp lại Thẩm Quân Châu, cũng không biết là ai né tránh ai, nhưng rõ ràng trong lòng cả hai đều hiểu.
Cô thở dài, lắc đầu muốn xóa đi những thứ chán nản trong đầu.
/75
|