Giang Hành Thâm mua mấy quyển sổ mới, viết ghi chú vào đó, trong mắt người ngoài, có vẻ như cậu đang học hành chăm chỉ hơn, nhưng không ai thấy rằng tất cả những ghi chú trong sổ đều là những nội dung cơ bản trong sách giáo khoa.
Một tuần trôi qua, vào chiều thứ sáu sau khi tan học, cậu tìm riêng Ngô Tưởng, hai người bước đi bên cạnh những hàng cây trơ trụi lá, gió lạnh ẩm ướt thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, cậu bất ngờ nói: "Ngô Tưởng, tôi không muốn thi vào đại học A nữa."
Ngô Tưởng tròn mắt kinh ngạc: "Sao vậy anh Giang? Không phải cậu muốn học thiên văn học sao? Ngành thiên văn học ở đại học A đứng đầu cả nước đó."
"Giờ không muốn nữa." Giang Hành Thâm đơn điệu lặp lại, sau đó đưa chiếc túi vải trong tay cho cậu ta: "Trong này là những ghi chú tôi đã làm, cậu đưa cho Lê Bình và Trình Kiệt Văn nhé?"
"Được chứ!" Tim Phó Chu nhảy nhót như muốn phóng ra ngoài: "Vậy tối nay tôi đến đón cậu, đợi tôi nhé?"
"Được." Giang Hành Thâm đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Ngô Tưởng cho đến khi cậu ta biến mất khỏi tầm mắt. Cậu hít hít mũi, quay người bước về nhà.
"Trời lạnh lắm rồi." Giang Hành Thâm xoay người, trong mắt ngập tràn hơi nước, nhưng chẳng mấy chốc lại trấn tĩnh trở lại: "Về sớm đi."
"Thiên thực lạnh." Giang Hành Thâm xoay người, đáy mắt mờ mịt ra hơi nước, nhưng thực mau lại khôi phục thanh minh, "Sớm một chút trở về đi."
"Thấy được." Hắn chớp chớp mắt, "Phó Chu, ngươi hôm nay buổi tối có thể ra tới sao."
"Thấy rồi." Cậu chớp mắt: "Phó Chu, tối nay cậu có ra ngoài được không?"
"Thật đáng tiếc, Giang Hành Thâm đồng học bởi vì một ít cá nhân nguyên nhân đã chuyển trường, về sau không thể lại cùng các bạn học cộng đồng ——"
"Ta sẽ tìm hắn." Phó Chu tiếng nói ách, không biết lặp lại cho ai nghe, "Ta sẽ tìm được hắn."
"Phó Chu, chúng ta chia tay đi."
"Phó Chu, chúng ta chia tay đi."
"Ngươi tự cấp ta hạ tử hình sao." Phó Chu bị lôi kéo tiến vô biên trong bóng tối, trái tim giống ở gặp lăng trì, độn mà thong thả mà phát đau.
"Ngày hôm qua là gần năm tới lớn nhất một hồi tuyết đầu mùa, gần 24 giờ, tuyết đọng đã đạt tới hai mươi centimet, không ít người sôi nổi......."
"Không lạnh?" Phó Chu không tin nhưng cũng không giận: "Được rồi, được rồi, đừng nghịch nữa, không lạnh cũng phải ngoan ngoãn quàng lên. Không phải hôm nay có tuyết rơi sao? Tôi đã nói khi tuyết rơi sẽ dẫn cậu đi xem cây thông Noel ——"
"Không lạnh?" Phó Chu không thể tin tưởng nhưng cũng không tức giận, "Hảo hảo, đừng náo loạn, không lạnh cũng muốn ngoan ngoãn vây thượng. Hôm nay không phải tuyết rơi sao, ta phía trước nói hạ tuyết mang ngươi đi xem cây thông Noel ——"
"Hôm qua là trận tuyết đầu mùa lớn nhất trong năm năm trở lại đây, chỉ trong hai mươi tư giờ, tuyết đã dày đến hai mươi centimet, nhiều người......"
"Hiện tại không nghĩ." Giang Hành Thâm đơn điệu lặp lại, sau đó cầm trong tay dẫn theo vải bạt túi cho hắn, "Nơi này là ta làm bút ký, ngươi đưa cho Lê Bình cùng Trình Kiệt Văn đi."
"Hảo a!" Phó Chu nhảy nhót tâm đều phải nhảy ra tới, "Kia ta buổi tối đi tiếp ngươi, ngươi chờ ta a."
"Hảo." Giang Hành Thâm đứng ở tại chỗ, nhìn Ngô tưởng bóng dáng, thẳng đến biến mất ở tầm nhìn bên trong.
"Haizz, ra là vậy." Ngô Tưởng thở phào một hơi, vỗ ngực đầy khoa trương: "Cậu không chịu nói sớm, làm tôi hết hồn, để tôi mang cũng được."
"Hại, như vậy a." Ngô tưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khoa trương mà vỗ vỗ ngực, "Ngươi cũng không nói sớm, làm ta sợ nhảy dựng, ta xách theo ta xách bái."
"Giang Hành Thâm." Phó Chu muốn đuổi theo đi lên, nhưng trên đùi như có ngàn quân trọng, che trời lấp đất đại tuyết cơ hồ muốn đem hắn mai táng ở chỗ này, mai táng ở cái kia xa xôi lại thấy không rõ thân ảnh sau lưng.
"Giang Hành Thâm." Phó Chu muốn đuổi theo, nhưng chân nặng như ngàn cân, cơn bão tuyết như muốn chôn vùi hắn ngay tại đây, chôn vùi đằng sau bóng dáng xa xôi mờ mịt đó.
"Con sẽ tìm cậu ấy." Giọng Phó Chu khàn đi, không biết là lặp lại cho ai nghe: "Con sẽ tìm được cậu ấy."
"Chia tay đi."
"Chia tay đi. "
"Cậu đang tuyên án tử hình cho tôi sao?" Phó Chu bị kéo vào bóng tối vô tận, trái tim như đang bị lăng trì, đau đớn chậm rãi mà âm ỉ.
"Cảm tạ cái gì, Giang ca kia ta liền đi trước a." Ngô tưởng nhịn không được oán giận: "Quá muộn ta mẹ lại đến nói ta như vậy lãnh còn ở bên ngoài trúng gió."
"Cảm ơn gì chứ, vậy tôi đi trước nhé anh Giang?" Ngô Tưởng không nhịn được càu nhàu: "Trễ quá mẹ tôi lại cằn nhằn trời lạnh vậy mà còn ở bên ngoài hứng gió."
Đồ đạc trong phòng đã được mang đi gần hết, hắn không ngừng gọi cho Giang Hành Thâm, cố chấp gọi đi gọi lại, cho dù số điện thoại này đã là số không còn hoạt động nữa.
Động tác của Phó Chu chợt khựng lại, dường như không hiểu nổi ý nghĩa của những từ ấy, thậm chí còn cười cười: "Thâm Thâm, sao cậu còn nói linh tinh nữa vậy?"
Điện thoại trong túi cậu bắt đầu rung lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, cậu bắt máy, giọng nói phấn khích của Phó Chu lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: "Thâm Thâm! Ngoài trời đang có tuyết rơi lớn lắm! Cậu thấy chưa?"
Đêm giao thừa, mọi người đều sum họp vui vẻ ở nhà, trên bờ biển thì chẳng có ai ngoài những ánh đèn đường mờ ảo, gió trên biển nhẹ, vì tuyết vừa mới rơi, những con sóng nhẹ nhàng cuốn tuyết vào bờ, lạnh lẽo thấu xương.
Vì đã nghỉ học quá lâu, thầy Tiền nhanh chóng tìm đến hắn để khuyên răn, sau một hồi thuyết phục mới khiến hắn quay trở lại trường học.
Vì vậy khi cậu vừa gặp Phó Chu, người kia đã lấy ra một chiếc khăn quàng cổ đã chuẩn bị sẵn, quàng lên cho cậu, miệng còn lẩm bẩm nói: "Biết ngay là cậu sẽ không nghe lời giữ ấm mà, trời lạnh thế nào cậu không biết sao?"
Vì thế Phó Chu tan học về nhà tìm được Lý Hà Ân, mở miệng: "Mẹ, giúp ta xử lý xuất ngoại lưu học đi."
Tuyết đến buổi tối còn ở đầy trời bay múa hạ, trên mặt đất tuyết đọng đã có thể không quá chân cổ, cũng may quét tuyết công nhân rửa sạch ra một cái lộ, đi lên cũng coi như phương tiện.
Tuyết vẫn rơi dày đặc khắp trời vào buổi tối, lớp tuyết dưới đất đã phủ dày đến mắt cá chân, may mắn là nhân viên quét dọn tuyết đã dọn sạch một lối đi, việc đi lại cũng dễ dàng hơn.
Trước kia cái loại này không có Phó Chu sinh hoạt.
Trong phòng đồ vật bị mang đi thất thất bát bát, hắn không ngừng cấp Giang Hành Thâm gọi điện thoại, quật cường một lần lại một lần, cho dù cái này dãy số đã là không hào.
Trong phòng ngủ của Giang Hành Thâm, có một chiếc radio cũ được đặt trên bàn, có lẽ là thật sự không mang đi được nên cậu mới để lại.
Trong lúc bàng hoàng, hắn cảm thấy như đây là một cơn ác mộng kỳ quái, tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ không như thế này nữa.
Trình Kiệt Văn gật đầu: "Được, tao sẽ hỏi ngay."
Trình Kiệt Văn gật đầu, "Hảo, ta hiện tại liền hỏi."
Trận tuyết đầu tiên của năm nay đến sớm, nhưng lại rơi dày đặc bất thường, khi bông tuyết lớn nhất, gần như to bằng nửa bàn tay, chỉ trong vài phút mặt đất đã bị tuyết phủ trắng xoá.
Tình trạng này diễn ra trong một khoảng thời gian dài, bởi vì Giang Hành Thâm còn phải lên lớp học tập, nên khi không thể chịu nổi nữa, cậu đến gặp bác sĩ, bác sĩ nói là cậu bị suy nhược thần kinh, kê cho cậu vài đơn thuốc.
Thời gian đi qua một vòng, hắn ở thứ sáu tan học đơn độc đem Ngô muốn tìm ra tới, đi ở cây cối điêu tàn khô thụ bên, ướt lãnh phong rót vào ngũ tạng lục phủ, hắn đột nhiên nói, "Ngô tưởng, ta không nghĩ khảo A lớn."
Thế nhưng sự thật không thể thôi miên cậu, cậu ăn không ngon, buổi tối cũng chẳng thể ngủ được, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mỗi khi ngủ lại đều sẽ mơ thấy Phó Chu.
Thế là, tan học về nhà Phó Chu tìm Lý Hà Ân, nói: "Mẹ, giúp con làm thủ tục du học đi."
Thầy Tiền định ngăn lại, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: "Được rồi, chúng ta bắt đầu vào học."
Thật ra lúc đó cậu đã lừa Ngô Tưởng, cậu vẫn sẽ đăng ký vào đại học A. Chỉ là cậu nghĩ, có lẽ Ngô Tưởng sẽ nói với Phó Chu là cậu không thi vào đại học A nữa.
Tân niên ngày hội, tất cả mọi người ở trong nhà đoàn tụ náo nhiệt, bờ biển trừ bỏ tối tăm đèn đường không có người, mặt biển phong tiểu, bởi vì mới hạ quá tuyết không lâu, sóng biển nhẹ nhàng cuốn lên tuyết đọng đẩy hướng bên bờ, rét lạnh túc sát.
Tan học sau, Phó Chu ở cổng trường đứng lại bất động, Lê Bình sợ hắn lại đã chịu cái gì kích thích, chạy nhanh hỏi: "Làm sao vậy Phó ca?"
Sau khi tan học, Phó Chu đứng bất động ở cổng trường, Lê Bình sợ hắn lại bị cái gì đó kích động, vội hỏi: "Sao vậy, anh Phó?"
Phó Chu động tác chợt dừng lại, như là nghe không rõ mấy chữ này hàm nghĩa, thậm chí cười cười: "Thật sâu, ngươi như thế nào còn nói khởi mê sảng?"
Phó Chu đi Giang Hành Thâm gia, cửa phòng sớm đã lạc khóa, cũng may đối diện kia đối trung niên phu thê giúp hắn hướng mở khóa sư phó chứng minh rồi, bằng không hắn chỉ sợ thật sự muốn □□.
Phó Chu đến nhà Giang Hành Thâm, nhưng cửa đã khoá từ lâu, may mà đôi vợ chồng trung niên ở đối diện giúp hắn chứng minh với thợ mở khoá, nếu không e là hắn sẽ thật sự phá cửa.
Phó Chu xem qua đi, trống rỗng không có bóng người cũ xưa đường phố, một cái cả người có chút dơ hề hề tiểu tam hoa ở ăn thùng rác bên cạnh miêu lương.
Phó Chu vô cùng nhạy cảm: "Cậu đang nhìn gì thế?"
Phó Chu phá lệ mẫn cảm, "Ngươi đang xem cái gì?"
Phó Chu nhìn Trình Kiệt Văn, vẻ mặt mệt mỏi: "A Văn, mày quen với người của trường trung học Số 1 bên cạnh mà, có thể giúp tao xin một bản danh sách học sinh của trường họ được không?"
Phó Chu nhìn sang, trên con đường cũ kỹ vắng vẻ không có bóng người, chỉ có một con mèo tam thể nhỏ hơi bẩn đang ăn thức ăn mèo bên cạnh thùng rác.
Phó Chu nhìn nhìn Trình Kiệt Văn, thần sắc mỏi mệt, "A Văn, ngươi không phải nhận thức cách vách một trung người sao, có thể hay không giúp ta muốn một phần bọn họ trường học học sinh danh sách ra tới."
Phó Chu nhấp môi, một chốc một lát không nói chuyện.
Phó Chu mím môi, im lặng không nói gì một lúc.
Phó Chu không đi đi học, ở trong phòng đãi nửa tháng, ban ngày liền đãi ở trên sô pha cái gì cũng không làm, tới rồi buổi tối lại rời đi, đêm khuya tĩnh lặng thời điểm hắn thật sự không dám một người đối mặt Giang Hành Thâm rời đi phòng.
Phó Chu không đi học, ở trong phòng suốt nửa tháng, ban ngày thì nằm trên ghế sofa không làm gì, đến tối mới rời đi, trong đêm khuya vắng lặng, hắn thật sự không dám một mình đối diện với căn phòng mà Giang Hành Thâm đã rời bỏ.
Phó Chu cả người đều là một loại hoảng loạn tới cực điểm trạng thái, muốn ôm lấy hắn: "Thật sâu, đừng nói chia tay, ngươi thế nào đều được, chính là không cần như vậy làm ta sợ, bảo bảo chúng ta có chuyện gì nói ra được không, ta biết ngươi không nghĩ nói như vậy."
Phó Chu bật công tắc, kênh tin tức có sẵn được phát, giọng nữ phát thanh viên nghe có hơi cứng nhắc vang lên.
Phó Chu ấn xuống chốt mở, truyền phát tin chính là tự mang tin tức bá báo kênh, lược hiện bản khắc MC giọng nữ vang lên.
Như vậy giằng co rất dài một đoạn thời gian, bởi vì Giang Hành Thâm còn muốn đi học học tập, thật sự chịu đựng không được lúc sau đi nhìn bác sĩ, bác sĩ nói là thần kinh suy nhược, cho hắn khai mấy phó dược,
Những lời này quá mức đột ngột, kim đâm dường như rơi xuống, không hề phòng bị.
Ngô tưởng trừng lớn đôi mắt, "Vì cái gì a Giang ca, ngươi không phải muốn học thiên văn học sao, A đại thiên văn học chuyên nghiệp ở cả nước đều là đứng đầu."
Ngô Tưởng thu ánh mắt lại: "Không có gì, ở đó có một con mèo hoang."
Ngô tưởng thở dài, quay đầu nhìn về phía địa phương khác, bỗng nhiên cùng nào đó hình bóng quen thuộc đối diện thượng, biểu tình kinh ngạc lên.
Ngô Tưởng thở dài, quay đầu nhìn về phía khác, đột nhiên ánh mắt chạm phải một bóng dáng quen thuộc, biểu cảm thảng thốt.
Ngô tưởng lại nói: "Phó ca, ngươi tìm được rồi lại có thể thế nào đâu, đây là Giang ca làm ra quyết định, ngươi thay đổi không được."
Ngô Tưởng lại nói: "Anh Phó, cậu tìm được thì có thể làm gì chứ? Đây là quyết định của anh Giang, cậu không thể thay đổi được."
Ngô tưởng không tiếp túi, cả người không thích ứng lên, "Giang ca, ngươi có phải hay không có chuyện gì a? Ta thứ hai tuần sau không phải còn đi trường học sao, chính ngươi cho bọn hắn bái."
Ngô Tưởng không nhận túi, cả người bắt đầu khó chịu: "Anh Giang, không phải cậu có chuyện gì chứ? Thứ hai tuần sau mình vẫn đến trường mà, cậu tự đưa cho bọn họ đi."
Ngô Tưởng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu sau mới trả lời: "Chắc là có."
Ngô tưởng dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn thiên, sau một lúc lâu mở miệng: "Hẳn là sẽ."
Ngô muốn thu hồi tầm mắt: "Không có gì, nơi đó có một con lưu lạc miêu."
Nghe vậy, cậu nở một nụ cười: "Quá nặng, không muốn tự mang về, phiền lắm."
Ngày thứ hai sau khi Giang Hành Thâm chuyển trường, sáng sớm thầy Tiền đã đợi cả lớp đến đông đủ rồi thông báo tin tức này: "Rất tiếc, bạn Giang Hành Thâm vì một số lý do cá nhân nên đã chuyển trường, từ nay sẽ không thể học chung với các em được nữa ——"
Ngày Tết, cậu một mình ở trong căn nhà thuê ăn sủi cảo, sau đó ra ngoài đi đến Tức Hải.
Nàng cũng không có trách cứ quá đột nhiên, cũng không nói vì cái gì, chỉ là thần sắc sửng sốt: "Kia tiểu giang đâu."
Năm nay trận đầu tuyết tới sớm, hạ lại dị thường long trọng, bông tuyết lớn nhất thời điểm cơ hồ để thượng non nửa cái bàn tay, vài phút liền đem mặt đất đóng gói đến ngân trang tố khỏa.
Mắt hắn đỏ ửng, tắt radio đi.
Lý Hà Ân không hỏi qua sao lại thế này, nhưng từ Phó Chu trong khoảng thời gian này ngôn hành cử chỉ gian mơ hồ đã nhận ra.
Lý Hà Ân chưa từng hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua cách hành xử của Phó Chu trong thời gian gần đây đã mơ hồ nhận ra điều gì đó. Bà không trách mắng vì sự đột ngột này, cũng không hỏi lý do, chỉ là nét mặt sửng sốt: "Thế còn bé Giang thì sao?"
Lời của thầy Tiền còn chưa dứt, hàng ghế phía sau đã vang lên một tiếng động lớn, Phó Chu bất ngờ đá bay bàn ghế, trước ánh mắt của tất cả mọi người, hắn trực tiếp mở cửa sau lớp học đi ra ngoài.
Lão Tiền nói âm chưa lạc, hàng phía sau một trận dị vang, Phó Chu đột nhiên đá văng ra bàn ghế, ở mọi người nhìn chăm chú hạ, lập tức mở ra phòng học cửa sau đi ra ngoài.
Lão Tiền muốn ngăn, cuối cùng thở dài, "Hảo, chúng ta trước đi học."
Lại nói tiếp buồn cười, hắn còn đi qua Hoa Trung phụ cận, nhưng liền lần đầu tiên có thể thấy Phó Chu cùng mặt khác bốn người thân ảnh, mặt sau không còn có nhìn đến quá, vì thế hắn cũng không đi.
Lại nói cũng thật buồn cười, cậu đã từng đi đến chỗ gần trường Hoa Trung, nhưng chỉ lần đầu tiên là có thể nhìn thấy Phó Chu và ba người khác, sau đó thì không còn nhìn thấy, thế là cậu cũng không đi nữa.
Lại lần nữa nói ra chia tay thời điểm, Giang Hành Thâm đột nhiên nghe không thấy chính mình thanh âm, cũng không biết chính mình đang làm cái gì.
Kỳ thật hắn khi đó lừa Ngô tưởng, hắn đại học vẫn là sẽ báo A đại.
Không thể như vậy kéo xuống đi.
Không hỏi vì cái gì, hắn chỉ nói chúng ta sẽ không chia tay.
Không hỏi lý do, hắn chỉ nói chúng ta sẽ không chia tay.
Không có gì ghê gớm, Giang Hành Thâm luôn là chính mình đối chính mình nói, bất quá chính là lại về tới trước kia mà thôi.
Khí tượng cục tuyên bố bạo tuyết màu đỏ báo động trước, thời tiết sậu hàng đến âm vài độ.
Khi lại nói ra lời chia tay, Giang Hành Thâm bỗng không còn nghe thấy giọng của chính mình nữa, cũng không biết bản thân đang làm gì. Tựa như linh hồn của cậu đã bị tách ra, trở thành một người ngoài cuộc, ngay cả Phó Chu cũng không nhận ra, chỉ vô thức nhìn bản thân cứng nhắc, máu lạnh nói ra những lời này.
Khăn quàng cổ là Phó Chu dùng ấm bảo bảo nhiệt quá, mang ở trên cổ ấm áp dị thường, kích đến Giang Hành Thâm cái mũi đau xót, lồng ngực phát lên lớn lao bi thương.
Khai giảng học kỳ tiếp theo là cuộc thi học thuật cấp A quốc gia, Giang Hành Thâm đã lên kế hoạch, nếu cậu giành được suất tuyển thẳng thì sẽ rời khỏi trường trung học Số 3.
Học kỳ sau khai giảng chính là cả nước A cấp việc học thi đua, Giang Hành Thâm đã làm tốt tính toán, nếu bắt được cử đi học danh ngạch liền rời đi tam trung.
Hoảng hốt gian, hắn cảm thấy này hình như là một hồi ly kỳ ác mộng, tỉnh lại liền không phải như vậy.
Hắn đỏ bừng mắt đóng radio.
Hắn tưởng đem bắc thành sở hữu cao trung đều hỏi thăm ra danh sách, một khu nhà sở tìm, nếu không ở bắc thành, liền từ quanh thân thành thị tìm, tổng hội tìm được.
Hắn tưởng bứt lên một cái cười, mặt lại giống như bị đông cứng, "Ta chẳng phân biệt, chúng ta sẽ không chia tay."
Hắn thích Phó Chu ôm hắn, thích cùng hắn hôn môi ôm, thích hắn mỗi ngày không phiền chán mà cùng chính mình nói chuyện, thích hắn luôn là như vậy ánh mặt trời nhiệt liệt nhìn chính mình, đáy mắt là không chút nào che giấu thích.
Hắn ở trên bờ cát rách nát mộc chất ghế dài ngồi xuống, nhìn phía phương xa vọng tháp.
Hắn ở tam trung phụ cận khác thuê phòng ở, cái này trường học đích xác như đồn đãi trung giống nhau, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn nghe vậy, lộ ra một cái tươi cười, "Quá nặng, không nghĩ chính mình xách trở về, rất phiền toái."
Hắn muốn tìm danh sách của tất cả các trường trung học ở Bắc Thành, tìm từng chỗ một, nếu không có ở Bắc Thành, vậy thì tìm ở các thành phố lân cận, chắc chắn sẽ tìm được.
Hắn mua một cây xúc xích để cho mèo ăn, im lặng một lúc, sau đó hỏi Ngô Tưởng: "Cậu nghĩ sau này Giang Hành Thâm có vào đại học A không?"
Hắn mua một cây chân giò hun khói đi uy miêu, trầm mặc một lát, sau đó hỏi Ngô tưởng: "Ngươi cảm thấy Giang Hành Thâm, về sau sẽ đi A đại sao."
Hắn không có cách nào có thể tiếp tục như vậy bình tĩnh mà đãi ở chỗ này hạ, gian nan mà cất bước, từng bước một dẫm lên tuyết rời đi.
Hắn hít hít cái mũi, quay đầu hướng chính mình gia đi.
Hắn giống như linh hồn rút ra biến thành một cái người đứng xem, liền Phó Chu đều không quen biết, vô tri giác mà nhìn chính mình máy móc máu lạnh nói ra những lời này.
Hắn cưỡng bách chính mình gỡ xuống khăn quàng cổ, "Không cần, ta không lạnh."
Hắn cố gắng kéo ra một nụ cười, nhưng khuôn mặt lại như bị đông cứng: "Tôi không chia tay, chúng ta sẽ không chia tay."
Giang Hành Thâm xuyên thấu qua cửa sổ ra bên ngoài nhìn đến một mảnh yên lặng trắng xoá, thật nhiều người đều ra cửa ở tiểu khu phía dưới chơi tuyết, thật náo nhiệt.
Giang Hành Thâm uống thuốc, nhưng chẳng mấy tác dụng, mãi cho đến gần Tết, tình trạng này mới dần dịu đi, không còn hành hạ cậu quá nhiều nữa.
Giang Hành Thâm trong phòng ngủ, đặt ở trên bàn chính là một cái cũ xưa radio, đại khái là thật sự mang không đi rồi mới lưu lại.
Giang Hành Thâm tê dại không quay đầu lại, toàn thân lạnh buốt, cuối cùng khi đến ngã rẽ cậu thật sự không còn sức lực để chống đỡ nữa, ngồi xuống chiếc ghế dài phủ đầy tuyết ven đường, tầm nhìn dần trở nên mờ đi.
Giang Hành Thâm siết chặt điện thoại hơn, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, vài giây sau mới đáp: "Được."
Giang Hành Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một khoảng trắng mênh mông tĩnh lặng, bên dưới khu chung cư, rất nhiều người ra ngoài chơi đùa với tuyết, trông thật náo nhiệt.
Giang Hành Thâm nhéo di động lực đạo biến đại, dùng sức đến đầu ngón tay trắng bệch, vài giây lúc sau nói: "Hảo."
Giang Hành Thâm mua vài cái tân vở, ở mặt trên làm bút ký, người khác trong mắt xem ra chỉ là hắn học tập càng nỗ lực, không ai nhìn đến bút ký thượng tất cả đều là cơ sở sách giáo khoa nội dung.
Giang Hành Thâm lui về phía sau một bước, lãnh ngạnh mà mở miệng: "Chính là ta tưởng chia tay, còn cần lý do sao."
Giang Hành Thâm lùi lại một bước, lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ là tôi muốn chia tay thôi, còn cần lý do sao?"
Giang Hành Thâm không để lại bất kỳ cơ hội nào, sau khi chuyển đến trường trung học Số 3, cậu huỷ luôn số điện thoại và các tài khoản mạng xã hội, dù sao cũng chẳng có mấy người cậu có thể liên lạc.
Giang Hành Thâm không có lưu có bất luận cái gì cơ hội cùng đường sống, chuyển đi tam trung lúc sau liền gạch bỏ số di động cùng ứng dụng mạng xã hội, dù sao hắn cũng không bao nhiêu người có thể liên hệ.
Giang Hành Thâm gật đầu: "Cảm ơn."
Giang Hành Thâm gật đầu: "Cảm ơn."
Giang Hành Thâm chuyển trường ngày hôm sau, lão Tiền sáng sớm liền chờ trong ban người tới tề lúc sau thông tri tin tức này.
Giang Hành Thâm chết lặng mà không có quay đầu lại, cả người từng đợt rét run, cuối cùng ở chỗ rẽ giao lộ thật sự không có dư lực chống đỡ, ngồi ở ven đường tràn đầy tuyết đọng ghế dài thượng, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ một mảnh.
Giang Hành Thâm ăn dược, nhưng cũng không có bao lớn tác dụng, loại bệnh trạng này vẫn luôn mau ăn tết thời điểm mới dần dần hòa hoãn, trở nên không như vậy tra tấn.
Dự báo thời tiết lần này khá chính xác, nói rằng chủ nhật sẽ có tuyết, đúng thật là tuyết bắt đầu rơi từ buổi sáng.
Dự báo thời tiết lần này còn đĩnh chuẩn, nói chủ nhật sẽ hạ tuyết, thật đúng là từ buổi sáng liền bắt đầu hạ.
Di động ở trong túi ong ong chấn động lên, hắn thấy rõ điện báo người lúc sau tiếp khởi, Phó Chu hưng phấn thanh âm lập tức từ ống nghe truyền đến: "Thật sâu! Bên ngoài tuyết rơi, hạ đến thật lớn! Ngươi thấy sao?"
Cuối cùng, hắn có chút cố sức tưởng, sớm biết rằng liền không cần đáp ứng Phó Chu.
Cuối cùng, cậu mệt mỏi nghĩ, nếu biết trước thế này thì đã không đồng ý với Phó Chu rồi.
Cuộc sống trước đây, khi không có Phó Chu.
Cũng chẳng có gì to tát, Giang Hành Thâm luôn tự nhủ với bản thân, chẳng qua chỉ là trở lại cuộc sống như trước đây mà thôi.
Cơ quan khí tượng đã phát cảnh báo đỏ về bão tuyết, nhiệt độ đột ngột giảm xuống âm mấy độ.
Chương trước Mục lục Chương sau
Chính là sự thật thôi miên không được hắn, hắn ăn cơm không ngon, buổi tối cũng luôn là ngủ không tốt, thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh một chuyến, ngủ tiếp hạ thời điểm liền sẽ mơ thấy Phó Chu.
Chiếc khăn quàng cổ đã được Phó Chu làm ấm bằng miếng giữ nhiệt, quàng lên cổ ấm áp vô cùng, đến mức khiến mũi Giang Hành Thâm cay xè, lồng ngực dâng lên một nỗi buồn to lớn.
Chẳng qua hắn nghĩ, Ngô tưởng có lẽ sẽ nói cho Phó Chu, chính mình không khảo A lớn.
Cậu thuê một căn nhà khác gần trường Số 3, ngôi trường này quả thực đúng như lời đồn, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cậu thích Phó Chu ôm lấy mình, thích ôm hôn cùng với hắn, thích hắn mỗi ngày đều không thấy phiền mà nói chuyện với mình, thích cách hắn luôn nhìn mình bằng ánh mắt rạng rỡ và ấm áp, trong mắt là tình cảm không hề che giấu.
Câu nói quá đột ngột, như một mũi kim đâm vào, không hề có sự phòng bị.
Cậu ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ mục nát trên bãi biển, nhìn về phía tháp canh xa xa.
Cậu không thể tiếp tục giữ bình tĩnh để ở đây nữa, khó khăn cất bước, từng bước một giẫm lên lớp tuyết rời khỏi.
Cậu không thể cứ tiếp tục kéo dài như thế này được nữa. Giang Hành Thâm buộc mình phải gỡ chiếc khăn ra: "Không cần đâu, tôi không lạnh."
Cả người Phó Chu rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ, muốn ôm lấy cậu: "Thâm Thâm, đừng nói chia tay, cậu muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng doạ tôi như vậy, cục cưng, chúng ta có chuyện gì thì cứ nói ra được không? Tôi biết cậu không muốn nói như vậy."
Bông tuyết vốn dĩ cùng mưa bụi giống nhau bay lả tả, còn không có người nhìn ra tới, thẳng đến ngừng một thời gian lúc sau đột nhiên biến đại, lông ngỗng dường như đi xuống phiêu, mọi người thế mới biết thật sự tuyết rơi.
Bởi vì thiếu giờ dạy học gian lâu lắm, lão Tiền thực mau tìm được hắn giáo dục, một phen khuyên bảo lúc sau mới làm hắn một lần nữa trở lại vườn trường.
Bởi vậy hắn mới nhìn đến Phó Chu, đối phương liền sớm có chuẩn bị mà lấy ra một cái khăn quàng cổ cho hắn vây thượng, còn lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Liền biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời giữ ấm, thời tiết nhiều lãnh ngươi không biết a."
Ban đầu bông tuyết bay lất phất giống như mưa phùn, không có ai để ý nhiều, cho đến khi tuyết tạm ngừng rồi bất ngờ trở nên dày đặc, những bông tuyết lớn như lông ngỗng lả tả rơi xuống, mọi người mới nhận ra thật sự là tuyết đang rơi.
Ăn tết ngày đó hắn một người ở trong phòng trọ ăn sủi cảo, sau đó đi ra cửa tức hải.
Một tuần trôi qua, vào chiều thứ sáu sau khi tan học, cậu tìm riêng Ngô Tưởng, hai người bước đi bên cạnh những hàng cây trơ trụi lá, gió lạnh ẩm ướt thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, cậu bất ngờ nói: "Ngô Tưởng, tôi không muốn thi vào đại học A nữa."
Ngô Tưởng tròn mắt kinh ngạc: "Sao vậy anh Giang? Không phải cậu muốn học thiên văn học sao? Ngành thiên văn học ở đại học A đứng đầu cả nước đó."
"Giờ không muốn nữa." Giang Hành Thâm đơn điệu lặp lại, sau đó đưa chiếc túi vải trong tay cho cậu ta: "Trong này là những ghi chú tôi đã làm, cậu đưa cho Lê Bình và Trình Kiệt Văn nhé?"
"Được chứ!" Tim Phó Chu nhảy nhót như muốn phóng ra ngoài: "Vậy tối nay tôi đến đón cậu, đợi tôi nhé?"
"Được." Giang Hành Thâm đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Ngô Tưởng cho đến khi cậu ta biến mất khỏi tầm mắt. Cậu hít hít mũi, quay người bước về nhà.
"Trời lạnh lắm rồi." Giang Hành Thâm xoay người, trong mắt ngập tràn hơi nước, nhưng chẳng mấy chốc lại trấn tĩnh trở lại: "Về sớm đi."
"Thiên thực lạnh." Giang Hành Thâm xoay người, đáy mắt mờ mịt ra hơi nước, nhưng thực mau lại khôi phục thanh minh, "Sớm một chút trở về đi."
"Thấy được." Hắn chớp chớp mắt, "Phó Chu, ngươi hôm nay buổi tối có thể ra tới sao."
"Thấy rồi." Cậu chớp mắt: "Phó Chu, tối nay cậu có ra ngoài được không?"
"Thật đáng tiếc, Giang Hành Thâm đồng học bởi vì một ít cá nhân nguyên nhân đã chuyển trường, về sau không thể lại cùng các bạn học cộng đồng ——"
"Ta sẽ tìm hắn." Phó Chu tiếng nói ách, không biết lặp lại cho ai nghe, "Ta sẽ tìm được hắn."
"Phó Chu, chúng ta chia tay đi."
"Phó Chu, chúng ta chia tay đi."
"Ngươi tự cấp ta hạ tử hình sao." Phó Chu bị lôi kéo tiến vô biên trong bóng tối, trái tim giống ở gặp lăng trì, độn mà thong thả mà phát đau.
"Ngày hôm qua là gần năm tới lớn nhất một hồi tuyết đầu mùa, gần 24 giờ, tuyết đọng đã đạt tới hai mươi centimet, không ít người sôi nổi......."
"Không lạnh?" Phó Chu không tin nhưng cũng không giận: "Được rồi, được rồi, đừng nghịch nữa, không lạnh cũng phải ngoan ngoãn quàng lên. Không phải hôm nay có tuyết rơi sao? Tôi đã nói khi tuyết rơi sẽ dẫn cậu đi xem cây thông Noel ——"
"Không lạnh?" Phó Chu không thể tin tưởng nhưng cũng không tức giận, "Hảo hảo, đừng náo loạn, không lạnh cũng muốn ngoan ngoãn vây thượng. Hôm nay không phải tuyết rơi sao, ta phía trước nói hạ tuyết mang ngươi đi xem cây thông Noel ——"
"Hôm qua là trận tuyết đầu mùa lớn nhất trong năm năm trở lại đây, chỉ trong hai mươi tư giờ, tuyết đã dày đến hai mươi centimet, nhiều người......"
"Hiện tại không nghĩ." Giang Hành Thâm đơn điệu lặp lại, sau đó cầm trong tay dẫn theo vải bạt túi cho hắn, "Nơi này là ta làm bút ký, ngươi đưa cho Lê Bình cùng Trình Kiệt Văn đi."
"Hảo a!" Phó Chu nhảy nhót tâm đều phải nhảy ra tới, "Kia ta buổi tối đi tiếp ngươi, ngươi chờ ta a."
"Hảo." Giang Hành Thâm đứng ở tại chỗ, nhìn Ngô tưởng bóng dáng, thẳng đến biến mất ở tầm nhìn bên trong.
"Haizz, ra là vậy." Ngô Tưởng thở phào một hơi, vỗ ngực đầy khoa trương: "Cậu không chịu nói sớm, làm tôi hết hồn, để tôi mang cũng được."
"Hại, như vậy a." Ngô tưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khoa trương mà vỗ vỗ ngực, "Ngươi cũng không nói sớm, làm ta sợ nhảy dựng, ta xách theo ta xách bái."
"Giang Hành Thâm." Phó Chu muốn đuổi theo đi lên, nhưng trên đùi như có ngàn quân trọng, che trời lấp đất đại tuyết cơ hồ muốn đem hắn mai táng ở chỗ này, mai táng ở cái kia xa xôi lại thấy không rõ thân ảnh sau lưng.
"Giang Hành Thâm." Phó Chu muốn đuổi theo, nhưng chân nặng như ngàn cân, cơn bão tuyết như muốn chôn vùi hắn ngay tại đây, chôn vùi đằng sau bóng dáng xa xôi mờ mịt đó.
"Con sẽ tìm cậu ấy." Giọng Phó Chu khàn đi, không biết là lặp lại cho ai nghe: "Con sẽ tìm được cậu ấy."
"Chia tay đi."
"Chia tay đi. "
"Cậu đang tuyên án tử hình cho tôi sao?" Phó Chu bị kéo vào bóng tối vô tận, trái tim như đang bị lăng trì, đau đớn chậm rãi mà âm ỉ.
"Cảm tạ cái gì, Giang ca kia ta liền đi trước a." Ngô tưởng nhịn không được oán giận: "Quá muộn ta mẹ lại đến nói ta như vậy lãnh còn ở bên ngoài trúng gió."
"Cảm ơn gì chứ, vậy tôi đi trước nhé anh Giang?" Ngô Tưởng không nhịn được càu nhàu: "Trễ quá mẹ tôi lại cằn nhằn trời lạnh vậy mà còn ở bên ngoài hứng gió."
Đồ đạc trong phòng đã được mang đi gần hết, hắn không ngừng gọi cho Giang Hành Thâm, cố chấp gọi đi gọi lại, cho dù số điện thoại này đã là số không còn hoạt động nữa.
Động tác của Phó Chu chợt khựng lại, dường như không hiểu nổi ý nghĩa của những từ ấy, thậm chí còn cười cười: "Thâm Thâm, sao cậu còn nói linh tinh nữa vậy?"
Điện thoại trong túi cậu bắt đầu rung lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, cậu bắt máy, giọng nói phấn khích của Phó Chu lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: "Thâm Thâm! Ngoài trời đang có tuyết rơi lớn lắm! Cậu thấy chưa?"
Đêm giao thừa, mọi người đều sum họp vui vẻ ở nhà, trên bờ biển thì chẳng có ai ngoài những ánh đèn đường mờ ảo, gió trên biển nhẹ, vì tuyết vừa mới rơi, những con sóng nhẹ nhàng cuốn tuyết vào bờ, lạnh lẽo thấu xương.
Vì đã nghỉ học quá lâu, thầy Tiền nhanh chóng tìm đến hắn để khuyên răn, sau một hồi thuyết phục mới khiến hắn quay trở lại trường học.
Vì vậy khi cậu vừa gặp Phó Chu, người kia đã lấy ra một chiếc khăn quàng cổ đã chuẩn bị sẵn, quàng lên cho cậu, miệng còn lẩm bẩm nói: "Biết ngay là cậu sẽ không nghe lời giữ ấm mà, trời lạnh thế nào cậu không biết sao?"
Vì thế Phó Chu tan học về nhà tìm được Lý Hà Ân, mở miệng: "Mẹ, giúp ta xử lý xuất ngoại lưu học đi."
Tuyết đến buổi tối còn ở đầy trời bay múa hạ, trên mặt đất tuyết đọng đã có thể không quá chân cổ, cũng may quét tuyết công nhân rửa sạch ra một cái lộ, đi lên cũng coi như phương tiện.
Tuyết vẫn rơi dày đặc khắp trời vào buổi tối, lớp tuyết dưới đất đã phủ dày đến mắt cá chân, may mắn là nhân viên quét dọn tuyết đã dọn sạch một lối đi, việc đi lại cũng dễ dàng hơn.
Trước kia cái loại này không có Phó Chu sinh hoạt.
Trong phòng đồ vật bị mang đi thất thất bát bát, hắn không ngừng cấp Giang Hành Thâm gọi điện thoại, quật cường một lần lại một lần, cho dù cái này dãy số đã là không hào.
Trong phòng ngủ của Giang Hành Thâm, có một chiếc radio cũ được đặt trên bàn, có lẽ là thật sự không mang đi được nên cậu mới để lại.
Trong lúc bàng hoàng, hắn cảm thấy như đây là một cơn ác mộng kỳ quái, tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ không như thế này nữa.
Trình Kiệt Văn gật đầu: "Được, tao sẽ hỏi ngay."
Trình Kiệt Văn gật đầu, "Hảo, ta hiện tại liền hỏi."
Trận tuyết đầu tiên của năm nay đến sớm, nhưng lại rơi dày đặc bất thường, khi bông tuyết lớn nhất, gần như to bằng nửa bàn tay, chỉ trong vài phút mặt đất đã bị tuyết phủ trắng xoá.
Tình trạng này diễn ra trong một khoảng thời gian dài, bởi vì Giang Hành Thâm còn phải lên lớp học tập, nên khi không thể chịu nổi nữa, cậu đến gặp bác sĩ, bác sĩ nói là cậu bị suy nhược thần kinh, kê cho cậu vài đơn thuốc.
Thời gian đi qua một vòng, hắn ở thứ sáu tan học đơn độc đem Ngô muốn tìm ra tới, đi ở cây cối điêu tàn khô thụ bên, ướt lãnh phong rót vào ngũ tạng lục phủ, hắn đột nhiên nói, "Ngô tưởng, ta không nghĩ khảo A lớn."
Thế nhưng sự thật không thể thôi miên cậu, cậu ăn không ngon, buổi tối cũng chẳng thể ngủ được, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mỗi khi ngủ lại đều sẽ mơ thấy Phó Chu.
Thế là, tan học về nhà Phó Chu tìm Lý Hà Ân, nói: "Mẹ, giúp con làm thủ tục du học đi."
Thầy Tiền định ngăn lại, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: "Được rồi, chúng ta bắt đầu vào học."
Thật ra lúc đó cậu đã lừa Ngô Tưởng, cậu vẫn sẽ đăng ký vào đại học A. Chỉ là cậu nghĩ, có lẽ Ngô Tưởng sẽ nói với Phó Chu là cậu không thi vào đại học A nữa.
Tân niên ngày hội, tất cả mọi người ở trong nhà đoàn tụ náo nhiệt, bờ biển trừ bỏ tối tăm đèn đường không có người, mặt biển phong tiểu, bởi vì mới hạ quá tuyết không lâu, sóng biển nhẹ nhàng cuốn lên tuyết đọng đẩy hướng bên bờ, rét lạnh túc sát.
Tan học sau, Phó Chu ở cổng trường đứng lại bất động, Lê Bình sợ hắn lại đã chịu cái gì kích thích, chạy nhanh hỏi: "Làm sao vậy Phó ca?"
Sau khi tan học, Phó Chu đứng bất động ở cổng trường, Lê Bình sợ hắn lại bị cái gì đó kích động, vội hỏi: "Sao vậy, anh Phó?"
Phó Chu động tác chợt dừng lại, như là nghe không rõ mấy chữ này hàm nghĩa, thậm chí cười cười: "Thật sâu, ngươi như thế nào còn nói khởi mê sảng?"
Phó Chu đi Giang Hành Thâm gia, cửa phòng sớm đã lạc khóa, cũng may đối diện kia đối trung niên phu thê giúp hắn hướng mở khóa sư phó chứng minh rồi, bằng không hắn chỉ sợ thật sự muốn □□.
Phó Chu đến nhà Giang Hành Thâm, nhưng cửa đã khoá từ lâu, may mà đôi vợ chồng trung niên ở đối diện giúp hắn chứng minh với thợ mở khoá, nếu không e là hắn sẽ thật sự phá cửa.
Phó Chu xem qua đi, trống rỗng không có bóng người cũ xưa đường phố, một cái cả người có chút dơ hề hề tiểu tam hoa ở ăn thùng rác bên cạnh miêu lương.
Phó Chu vô cùng nhạy cảm: "Cậu đang nhìn gì thế?"
Phó Chu phá lệ mẫn cảm, "Ngươi đang xem cái gì?"
Phó Chu nhìn Trình Kiệt Văn, vẻ mặt mệt mỏi: "A Văn, mày quen với người của trường trung học Số 1 bên cạnh mà, có thể giúp tao xin một bản danh sách học sinh của trường họ được không?"
Phó Chu nhìn sang, trên con đường cũ kỹ vắng vẻ không có bóng người, chỉ có một con mèo tam thể nhỏ hơi bẩn đang ăn thức ăn mèo bên cạnh thùng rác.
Phó Chu nhìn nhìn Trình Kiệt Văn, thần sắc mỏi mệt, "A Văn, ngươi không phải nhận thức cách vách một trung người sao, có thể hay không giúp ta muốn một phần bọn họ trường học học sinh danh sách ra tới."
Phó Chu nhấp môi, một chốc một lát không nói chuyện.
Phó Chu mím môi, im lặng không nói gì một lúc.
Phó Chu không đi đi học, ở trong phòng đãi nửa tháng, ban ngày liền đãi ở trên sô pha cái gì cũng không làm, tới rồi buổi tối lại rời đi, đêm khuya tĩnh lặng thời điểm hắn thật sự không dám một người đối mặt Giang Hành Thâm rời đi phòng.
Phó Chu không đi học, ở trong phòng suốt nửa tháng, ban ngày thì nằm trên ghế sofa không làm gì, đến tối mới rời đi, trong đêm khuya vắng lặng, hắn thật sự không dám một mình đối diện với căn phòng mà Giang Hành Thâm đã rời bỏ.
Phó Chu cả người đều là một loại hoảng loạn tới cực điểm trạng thái, muốn ôm lấy hắn: "Thật sâu, đừng nói chia tay, ngươi thế nào đều được, chính là không cần như vậy làm ta sợ, bảo bảo chúng ta có chuyện gì nói ra được không, ta biết ngươi không nghĩ nói như vậy."
Phó Chu bật công tắc, kênh tin tức có sẵn được phát, giọng nữ phát thanh viên nghe có hơi cứng nhắc vang lên.
Phó Chu ấn xuống chốt mở, truyền phát tin chính là tự mang tin tức bá báo kênh, lược hiện bản khắc MC giọng nữ vang lên.
Như vậy giằng co rất dài một đoạn thời gian, bởi vì Giang Hành Thâm còn muốn đi học học tập, thật sự chịu đựng không được lúc sau đi nhìn bác sĩ, bác sĩ nói là thần kinh suy nhược, cho hắn khai mấy phó dược,
Những lời này quá mức đột ngột, kim đâm dường như rơi xuống, không hề phòng bị.
Ngô tưởng trừng lớn đôi mắt, "Vì cái gì a Giang ca, ngươi không phải muốn học thiên văn học sao, A đại thiên văn học chuyên nghiệp ở cả nước đều là đứng đầu."
Ngô Tưởng thu ánh mắt lại: "Không có gì, ở đó có một con mèo hoang."
Ngô tưởng thở dài, quay đầu nhìn về phía địa phương khác, bỗng nhiên cùng nào đó hình bóng quen thuộc đối diện thượng, biểu tình kinh ngạc lên.
Ngô Tưởng thở dài, quay đầu nhìn về phía khác, đột nhiên ánh mắt chạm phải một bóng dáng quen thuộc, biểu cảm thảng thốt.
Ngô tưởng lại nói: "Phó ca, ngươi tìm được rồi lại có thể thế nào đâu, đây là Giang ca làm ra quyết định, ngươi thay đổi không được."
Ngô Tưởng lại nói: "Anh Phó, cậu tìm được thì có thể làm gì chứ? Đây là quyết định của anh Giang, cậu không thể thay đổi được."
Ngô tưởng không tiếp túi, cả người không thích ứng lên, "Giang ca, ngươi có phải hay không có chuyện gì a? Ta thứ hai tuần sau không phải còn đi trường học sao, chính ngươi cho bọn hắn bái."
Ngô Tưởng không nhận túi, cả người bắt đầu khó chịu: "Anh Giang, không phải cậu có chuyện gì chứ? Thứ hai tuần sau mình vẫn đến trường mà, cậu tự đưa cho bọn họ đi."
Ngô Tưởng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu sau mới trả lời: "Chắc là có."
Ngô tưởng dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn thiên, sau một lúc lâu mở miệng: "Hẳn là sẽ."
Ngô muốn thu hồi tầm mắt: "Không có gì, nơi đó có một con lưu lạc miêu."
Nghe vậy, cậu nở một nụ cười: "Quá nặng, không muốn tự mang về, phiền lắm."
Ngày thứ hai sau khi Giang Hành Thâm chuyển trường, sáng sớm thầy Tiền đã đợi cả lớp đến đông đủ rồi thông báo tin tức này: "Rất tiếc, bạn Giang Hành Thâm vì một số lý do cá nhân nên đã chuyển trường, từ nay sẽ không thể học chung với các em được nữa ——"
Ngày Tết, cậu một mình ở trong căn nhà thuê ăn sủi cảo, sau đó ra ngoài đi đến Tức Hải.
Nàng cũng không có trách cứ quá đột nhiên, cũng không nói vì cái gì, chỉ là thần sắc sửng sốt: "Kia tiểu giang đâu."
Năm nay trận đầu tuyết tới sớm, hạ lại dị thường long trọng, bông tuyết lớn nhất thời điểm cơ hồ để thượng non nửa cái bàn tay, vài phút liền đem mặt đất đóng gói đến ngân trang tố khỏa.
Mắt hắn đỏ ửng, tắt radio đi.
Lý Hà Ân không hỏi qua sao lại thế này, nhưng từ Phó Chu trong khoảng thời gian này ngôn hành cử chỉ gian mơ hồ đã nhận ra.
Lý Hà Ân chưa từng hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua cách hành xử của Phó Chu trong thời gian gần đây đã mơ hồ nhận ra điều gì đó. Bà không trách mắng vì sự đột ngột này, cũng không hỏi lý do, chỉ là nét mặt sửng sốt: "Thế còn bé Giang thì sao?"
Lời của thầy Tiền còn chưa dứt, hàng ghế phía sau đã vang lên một tiếng động lớn, Phó Chu bất ngờ đá bay bàn ghế, trước ánh mắt của tất cả mọi người, hắn trực tiếp mở cửa sau lớp học đi ra ngoài.
Lão Tiền nói âm chưa lạc, hàng phía sau một trận dị vang, Phó Chu đột nhiên đá văng ra bàn ghế, ở mọi người nhìn chăm chú hạ, lập tức mở ra phòng học cửa sau đi ra ngoài.
Lão Tiền muốn ngăn, cuối cùng thở dài, "Hảo, chúng ta trước đi học."
Lại nói tiếp buồn cười, hắn còn đi qua Hoa Trung phụ cận, nhưng liền lần đầu tiên có thể thấy Phó Chu cùng mặt khác bốn người thân ảnh, mặt sau không còn có nhìn đến quá, vì thế hắn cũng không đi.
Lại nói cũng thật buồn cười, cậu đã từng đi đến chỗ gần trường Hoa Trung, nhưng chỉ lần đầu tiên là có thể nhìn thấy Phó Chu và ba người khác, sau đó thì không còn nhìn thấy, thế là cậu cũng không đi nữa.
Lại lần nữa nói ra chia tay thời điểm, Giang Hành Thâm đột nhiên nghe không thấy chính mình thanh âm, cũng không biết chính mình đang làm cái gì.
Kỳ thật hắn khi đó lừa Ngô tưởng, hắn đại học vẫn là sẽ báo A đại.
Không thể như vậy kéo xuống đi.
Không hỏi vì cái gì, hắn chỉ nói chúng ta sẽ không chia tay.
Không hỏi lý do, hắn chỉ nói chúng ta sẽ không chia tay.
Không có gì ghê gớm, Giang Hành Thâm luôn là chính mình đối chính mình nói, bất quá chính là lại về tới trước kia mà thôi.
Khí tượng cục tuyên bố bạo tuyết màu đỏ báo động trước, thời tiết sậu hàng đến âm vài độ.
Khi lại nói ra lời chia tay, Giang Hành Thâm bỗng không còn nghe thấy giọng của chính mình nữa, cũng không biết bản thân đang làm gì. Tựa như linh hồn của cậu đã bị tách ra, trở thành một người ngoài cuộc, ngay cả Phó Chu cũng không nhận ra, chỉ vô thức nhìn bản thân cứng nhắc, máu lạnh nói ra những lời này.
Khăn quàng cổ là Phó Chu dùng ấm bảo bảo nhiệt quá, mang ở trên cổ ấm áp dị thường, kích đến Giang Hành Thâm cái mũi đau xót, lồng ngực phát lên lớn lao bi thương.
Khai giảng học kỳ tiếp theo là cuộc thi học thuật cấp A quốc gia, Giang Hành Thâm đã lên kế hoạch, nếu cậu giành được suất tuyển thẳng thì sẽ rời khỏi trường trung học Số 3.
Học kỳ sau khai giảng chính là cả nước A cấp việc học thi đua, Giang Hành Thâm đã làm tốt tính toán, nếu bắt được cử đi học danh ngạch liền rời đi tam trung.
Hoảng hốt gian, hắn cảm thấy này hình như là một hồi ly kỳ ác mộng, tỉnh lại liền không phải như vậy.
Hắn đỏ bừng mắt đóng radio.
Hắn tưởng đem bắc thành sở hữu cao trung đều hỏi thăm ra danh sách, một khu nhà sở tìm, nếu không ở bắc thành, liền từ quanh thân thành thị tìm, tổng hội tìm được.
Hắn tưởng bứt lên một cái cười, mặt lại giống như bị đông cứng, "Ta chẳng phân biệt, chúng ta sẽ không chia tay."
Hắn thích Phó Chu ôm hắn, thích cùng hắn hôn môi ôm, thích hắn mỗi ngày không phiền chán mà cùng chính mình nói chuyện, thích hắn luôn là như vậy ánh mặt trời nhiệt liệt nhìn chính mình, đáy mắt là không chút nào che giấu thích.
Hắn ở trên bờ cát rách nát mộc chất ghế dài ngồi xuống, nhìn phía phương xa vọng tháp.
Hắn ở tam trung phụ cận khác thuê phòng ở, cái này trường học đích xác như đồn đãi trung giống nhau, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn nghe vậy, lộ ra một cái tươi cười, "Quá nặng, không nghĩ chính mình xách trở về, rất phiền toái."
Hắn muốn tìm danh sách của tất cả các trường trung học ở Bắc Thành, tìm từng chỗ một, nếu không có ở Bắc Thành, vậy thì tìm ở các thành phố lân cận, chắc chắn sẽ tìm được.
Hắn mua một cây xúc xích để cho mèo ăn, im lặng một lúc, sau đó hỏi Ngô Tưởng: "Cậu nghĩ sau này Giang Hành Thâm có vào đại học A không?"
Hắn mua một cây chân giò hun khói đi uy miêu, trầm mặc một lát, sau đó hỏi Ngô tưởng: "Ngươi cảm thấy Giang Hành Thâm, về sau sẽ đi A đại sao."
Hắn không có cách nào có thể tiếp tục như vậy bình tĩnh mà đãi ở chỗ này hạ, gian nan mà cất bước, từng bước một dẫm lên tuyết rời đi.
Hắn hít hít cái mũi, quay đầu hướng chính mình gia đi.
Hắn giống như linh hồn rút ra biến thành một cái người đứng xem, liền Phó Chu đều không quen biết, vô tri giác mà nhìn chính mình máy móc máu lạnh nói ra những lời này.
Hắn cưỡng bách chính mình gỡ xuống khăn quàng cổ, "Không cần, ta không lạnh."
Hắn cố gắng kéo ra một nụ cười, nhưng khuôn mặt lại như bị đông cứng: "Tôi không chia tay, chúng ta sẽ không chia tay."
Giang Hành Thâm xuyên thấu qua cửa sổ ra bên ngoài nhìn đến một mảnh yên lặng trắng xoá, thật nhiều người đều ra cửa ở tiểu khu phía dưới chơi tuyết, thật náo nhiệt.
Giang Hành Thâm uống thuốc, nhưng chẳng mấy tác dụng, mãi cho đến gần Tết, tình trạng này mới dần dịu đi, không còn hành hạ cậu quá nhiều nữa.
Giang Hành Thâm trong phòng ngủ, đặt ở trên bàn chính là một cái cũ xưa radio, đại khái là thật sự mang không đi rồi mới lưu lại.
Giang Hành Thâm tê dại không quay đầu lại, toàn thân lạnh buốt, cuối cùng khi đến ngã rẽ cậu thật sự không còn sức lực để chống đỡ nữa, ngồi xuống chiếc ghế dài phủ đầy tuyết ven đường, tầm nhìn dần trở nên mờ đi.
Giang Hành Thâm siết chặt điện thoại hơn, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, vài giây sau mới đáp: "Được."
Giang Hành Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một khoảng trắng mênh mông tĩnh lặng, bên dưới khu chung cư, rất nhiều người ra ngoài chơi đùa với tuyết, trông thật náo nhiệt.
Giang Hành Thâm nhéo di động lực đạo biến đại, dùng sức đến đầu ngón tay trắng bệch, vài giây lúc sau nói: "Hảo."
Giang Hành Thâm mua vài cái tân vở, ở mặt trên làm bút ký, người khác trong mắt xem ra chỉ là hắn học tập càng nỗ lực, không ai nhìn đến bút ký thượng tất cả đều là cơ sở sách giáo khoa nội dung.
Giang Hành Thâm lui về phía sau một bước, lãnh ngạnh mà mở miệng: "Chính là ta tưởng chia tay, còn cần lý do sao."
Giang Hành Thâm lùi lại một bước, lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ là tôi muốn chia tay thôi, còn cần lý do sao?"
Giang Hành Thâm không để lại bất kỳ cơ hội nào, sau khi chuyển đến trường trung học Số 3, cậu huỷ luôn số điện thoại và các tài khoản mạng xã hội, dù sao cũng chẳng có mấy người cậu có thể liên lạc.
Giang Hành Thâm không có lưu có bất luận cái gì cơ hội cùng đường sống, chuyển đi tam trung lúc sau liền gạch bỏ số di động cùng ứng dụng mạng xã hội, dù sao hắn cũng không bao nhiêu người có thể liên hệ.
Giang Hành Thâm gật đầu: "Cảm ơn."
Giang Hành Thâm gật đầu: "Cảm ơn."
Giang Hành Thâm chuyển trường ngày hôm sau, lão Tiền sáng sớm liền chờ trong ban người tới tề lúc sau thông tri tin tức này.
Giang Hành Thâm chết lặng mà không có quay đầu lại, cả người từng đợt rét run, cuối cùng ở chỗ rẽ giao lộ thật sự không có dư lực chống đỡ, ngồi ở ven đường tràn đầy tuyết đọng ghế dài thượng, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ một mảnh.
Giang Hành Thâm ăn dược, nhưng cũng không có bao lớn tác dụng, loại bệnh trạng này vẫn luôn mau ăn tết thời điểm mới dần dần hòa hoãn, trở nên không như vậy tra tấn.
Dự báo thời tiết lần này khá chính xác, nói rằng chủ nhật sẽ có tuyết, đúng thật là tuyết bắt đầu rơi từ buổi sáng.
Dự báo thời tiết lần này còn đĩnh chuẩn, nói chủ nhật sẽ hạ tuyết, thật đúng là từ buổi sáng liền bắt đầu hạ.
Di động ở trong túi ong ong chấn động lên, hắn thấy rõ điện báo người lúc sau tiếp khởi, Phó Chu hưng phấn thanh âm lập tức từ ống nghe truyền đến: "Thật sâu! Bên ngoài tuyết rơi, hạ đến thật lớn! Ngươi thấy sao?"
Cuối cùng, hắn có chút cố sức tưởng, sớm biết rằng liền không cần đáp ứng Phó Chu.
Cuối cùng, cậu mệt mỏi nghĩ, nếu biết trước thế này thì đã không đồng ý với Phó Chu rồi.
Cuộc sống trước đây, khi không có Phó Chu.
Cũng chẳng có gì to tát, Giang Hành Thâm luôn tự nhủ với bản thân, chẳng qua chỉ là trở lại cuộc sống như trước đây mà thôi.
Cơ quan khí tượng đã phát cảnh báo đỏ về bão tuyết, nhiệt độ đột ngột giảm xuống âm mấy độ.
Chương trước Mục lục Chương sau
Chính là sự thật thôi miên không được hắn, hắn ăn cơm không ngon, buổi tối cũng luôn là ngủ không tốt, thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh một chuyến, ngủ tiếp hạ thời điểm liền sẽ mơ thấy Phó Chu.
Chiếc khăn quàng cổ đã được Phó Chu làm ấm bằng miếng giữ nhiệt, quàng lên cổ ấm áp vô cùng, đến mức khiến mũi Giang Hành Thâm cay xè, lồng ngực dâng lên một nỗi buồn to lớn.
Chẳng qua hắn nghĩ, Ngô tưởng có lẽ sẽ nói cho Phó Chu, chính mình không khảo A lớn.
Cậu thuê một căn nhà khác gần trường Số 3, ngôi trường này quả thực đúng như lời đồn, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cậu thích Phó Chu ôm lấy mình, thích ôm hôn cùng với hắn, thích hắn mỗi ngày đều không thấy phiền mà nói chuyện với mình, thích cách hắn luôn nhìn mình bằng ánh mắt rạng rỡ và ấm áp, trong mắt là tình cảm không hề che giấu.
Câu nói quá đột ngột, như một mũi kim đâm vào, không hề có sự phòng bị.
Cậu ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ mục nát trên bãi biển, nhìn về phía tháp canh xa xa.
Cậu không thể tiếp tục giữ bình tĩnh để ở đây nữa, khó khăn cất bước, từng bước một giẫm lên lớp tuyết rời khỏi.
Cậu không thể cứ tiếp tục kéo dài như thế này được nữa. Giang Hành Thâm buộc mình phải gỡ chiếc khăn ra: "Không cần đâu, tôi không lạnh."
Cả người Phó Chu rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ, muốn ôm lấy cậu: "Thâm Thâm, đừng nói chia tay, cậu muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng doạ tôi như vậy, cục cưng, chúng ta có chuyện gì thì cứ nói ra được không? Tôi biết cậu không muốn nói như vậy."
Bông tuyết vốn dĩ cùng mưa bụi giống nhau bay lả tả, còn không có người nhìn ra tới, thẳng đến ngừng một thời gian lúc sau đột nhiên biến đại, lông ngỗng dường như đi xuống phiêu, mọi người thế mới biết thật sự tuyết rơi.
Bởi vì thiếu giờ dạy học gian lâu lắm, lão Tiền thực mau tìm được hắn giáo dục, một phen khuyên bảo lúc sau mới làm hắn một lần nữa trở lại vườn trường.
Bởi vậy hắn mới nhìn đến Phó Chu, đối phương liền sớm có chuẩn bị mà lấy ra một cái khăn quàng cổ cho hắn vây thượng, còn lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Liền biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời giữ ấm, thời tiết nhiều lãnh ngươi không biết a."
Ban đầu bông tuyết bay lất phất giống như mưa phùn, không có ai để ý nhiều, cho đến khi tuyết tạm ngừng rồi bất ngờ trở nên dày đặc, những bông tuyết lớn như lông ngỗng lả tả rơi xuống, mọi người mới nhận ra thật sự là tuyết đang rơi.
Ăn tết ngày đó hắn một người ở trong phòng trọ ăn sủi cảo, sau đó đi ra cửa tức hải.
/79
|