Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 21 - Chương 21

/52


Sau khi Lâm Sóc từ trong miệng Lâm lão phu nhân biết được Lâm Thư có cảm tình với Hàn Lạc Tuyển, liền trợn mắt líu lưỡi, ngây ngẩn hồi lâu mới bị bà gõ tỉnh. Còn bị Lâm lão phu nhân giao cho nhiệm vụ, kêu hắn trở về học viện, hỏi dò về Hàn Lạc Tuyển.

Nếu như muội muội cảm thấy hứng thú, nhất định phải tìm hiểu kỹ mọi thứ về Hàn Lạc Tuyển mới được! Trở lại học viện, đầu tiên là Lâm Sóc cố ý vô tình hỏi những đồng môn với Hàn Lạc Tuyển về nhân phẩm của Hàn Lạc Tuyển. Từ trong miệng mọi người biết được hắn có học vấn không tệ, điểm không tốt chính là hơi cao ngạo. Lâm Sóc không hài lòng lắm với điểm này, tính toán tự mình thử dò xét Hàn Lạc Tuyển.

Mấy ngày nay, Lâm Sóc đều trò chuyện và Hàn Lạc Tuyển, cả hai nói chuyện rất vui, chỉ hận đã gặp nhau hơi muộn. Hôm nay và Hàn Lạc Tuyển nói về thi nhân Lý Ngọc của tiền triều, nghe nói Hàn Lạc Tuyển có hứng thu với tập thơ của người này. Lâm Sóc nhớ ra mình vừa vặn có một vài tập thơ lẻ của Lý Ngọc, bên trong không chỉ ghi lại những chuyện lý thú về cuộc đởi của Lý Ngọc, mà còn có vài bài thơ hiếm của ông ta. Lâm Sóc lập tức phái thư đồng Lâm Trúc của mình về phủ đến chỗ Lâm Ngọc lấy. Lúc trước hắn đã đưa vài tập thơ lẻ của Lý Ngọc cho Lâm Ngọc xem, tính ra thì chắc nhị đệ đã xem xong rồi.

Nhưng không ngờ, Lâm Trúc không chỉ mang sách về mà còn mang theo một người! Thấy Lâm Thư ăn vận y phục đóng giả thành gã sai vặt, Lâm Sóc chỉ cảm thấy nhức đầu, muốn nổi giận cũng không được, sắc mặt xấu tệ, thấp giọng hỏi nàng: Thư nhi, muội chạy tới đây làm gì! Thật là hồ đồ!

Không chỉ có mỗi Lâm Sóc kinh hãi mà còn cả Hàn Lạc Tuyển ở bên cạnh hắn nữa. Thấy Lâm Thư, đoạn ký ức và chung hoạn nạn lúc trước liền xuất hiện trong đầu Hàn Lạc Tuyển. ĐỤn phải nàng là chẳng có chuyện gì tốt cả, hắn nhức đầu mở miệng nói: Huynh muội các ngươi nói chuyện trước, ta đi ra giữ cửa. Dứt lời, cũng không đợi huynh muội Lâm gia đáp lại, hắn đã bước ra cửa, còn nhân tiện đóng cửa lại.

Thấy Hàn Lạc Tuyển đi rồi mà Lâm Thư vẫn còn bộ dạng si mê, Lâm Sóc bỗng cảm thấy hơi mất mặt. Cũng may là Hàn Lạc Tuyển không để bụng, nếu không sau này hắn phải đối mặt với Hàn Lạc Tuyển sao đây!

Vỗ trán, kéo Lâm Thư tới ghế dựa ngồi xuống, Lâm Sóc nói: Được rồi! Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì chứ. Thư nhi, một cô nương không thể nhìn chằm chằm một nam tử như thế, không người ta sẽ nghĩ muội là một nữ tử không biết chừng mực. Lâm Sóc thật tâm dạy bảo.

Ca, huynh nói muội nhìn người ta si mê à? Muội đâu có! Rõ ràng là muội rất thản nhiên, rất kính nể nhìn Hàn Lạc Tuyển mà, đối với ân nhân cứu mạng mình, chẳng lẽ không nên dùng ánh mắt sùng bái và cảm tạ à? Lâm Thư bất mãn phản bác.

Ánh mắt đó của muội mà còn nói là...Ai, thôi đi, không thảo luận cái này nữa. Muội nói cho ta biết vì sao lại chạy đến học viện Thánh Tài, muội liều lĩnh như thế, tổ mẫu và mẫu thân có biết không? Không phải ta đã bảo lão nhị, lão tam canh chừng muội sao? Làm sao còn chạy đến đây hả? Lười thảo luận vấn đề ánh mắt với nàng, Lâm Sóc liền hỏi nàng về mục đích tới đây.

Muội nói muốn đến cám ơn Hàn Lạc Tuyển, sau đó tổ mẫu và mẫu thân liền đồng ý. Nhị ca và tam ca ra ngoại thành đua ngựa rồi, bọn họ không biết đâu. Lâm Thư vô tội nhìn Lâm Sóc, trên mặt không có chút dối lừa nào.

Nghe nói tổ mẫu và mẫu thân để nàng tới đây, Lâm Sóc liền nửa tin nửa ngờ. Tổ mẫu cố ý tìm hiểu về Hàn Lạc Tuyển, hắn đều biết, bằng không, cũng sẽ không bí mật kêu hắn về học viện tìm hiểu về Hàn Lạc Tuyển.

Trầm tư chốc lát, Lâm Sóc vẫn không phân biệt được lời của nàng là thật hay dạ, bèn thử hỏi: Tổ mẫu và mẫu thân chắc chắn sẽ không để mặc muội hồ đồ như thế, để một cô nương giả thành gã sai vặt rồi chạy đến chỗ nam tử học hành. Sẽ không phải là muội tự chạy tới rồi gạt ta đó chứ?

Ai da, đại ca đừng hỏi nhiều như thế nữa! Muội đã đến đây rồi, bây giờ huynh có đuổi thì có chết muội cũng không đi. Trừ phi huynh để một mình muội gặp Hàn Lạc Tuyển, muội có lời muốn nói với hắn, nói xong, bảo đảm ngoan ngoãn rời đi. Lâm Thư sợ đại ca nàng hỏi thêm nữa, nàng sẽ lộ sơ hở, đành dứt khoát làm nũng.

Lâm Sóc im lặng, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, hỏi: Muội muốn nói gì với hắn? Mà hai người là nam chưa cưới nữ chưa gả, cô nam quả nữ ở chung một chỗ sẽ không hay.

Muội biết mà, muội chỉ muốn chính miệng nói cảm tạ, xong sẽ đi ngay. Lâm Thư liên tục cường điệu.

Vậy thì được, ta đi gọi Hàn thế tử đi vào, muội chỉ có thể nói cảm ơn hắn, xong là về, không được nán lại! Lâm Sóc xụ mặt nói với nàng.

Ừm, ừm, được! Đại ca, mau gọi Hàn Lạc Tuyển vào đi! Thấy Lâm Sóc đồng ý, nàng vội vàng thúc giục.

Lâm Sóc đột nhiên có cảm giác muội muội lớn rồi không thể giữ lại, lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy ra cửa, gọi Hàn Lạc Tuyển đi vào.

Hàn Lạc Tuyển vẫn canh giữ ở ngoài cửa, dáng vẻ khoanh tay, cao lớn vững chắc, bởi vì vóc người tuấn mỹ như tiên, làm cho người ta có cảm giác dị biệt mà độc lập.--0-0-0ll;l;lê;;quuy--do....onnn..//--= Lâm Thư ôm sách đứng bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi nghĩ: Nếu nhị tiểu thư nhà bọn họ mà gả cho một nam tử như thế thì có phúc biết bao.

Mặc dù đoán được Lâm Thư to gan chạy tới học viện là có liên quan đến hắn, Hàn Lạc Tuyển vốn cho rằng Lâm Sóc sẽ không để nàng ầm ỹ, không ngờ, hai huynh muội nói chuyện xong, Lâm Sóc chẳng những không kêu nàng rời khỏi đây ngay mà còn kêu hắn vào nói chuyện với nàng nữa.

Hắn chỉ cảm thấy người Lâm gia thật là hoang đường. Mặt vô biểu cảm bước vào phòng, Hàn Lạc Tuyển đứng ở trước mặt Lâm Thư, lạnh nhạt




/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status