Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 45

/66


Tâm tình mẹ Tống hiện tại có chút phức tạp, cái gọi là mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa lòng chính là đây.

Có thể là vì ở mức độ nào đó mẹ Tống và Khuất Diễn Trọng có điểm tương đồng, cả hai đều nghiêm túc ổn trọng không thích nói chuyện cho nên có điểm thưởng thức lẫn nhau. Nhìn bộ dáng bình tĩnh tới lạnh nhạt của Khuất Diễn Trọng, mẹ Tống không chỉ không nghĩ mẹ vợ như mình không được tôn trọng, thậm chí còn cảm thấy chàng trai này không kiêu không ngạo.

Tâm trạng ba Tống lại vô cùng hỗn loạn, vốn củ cải trắng mình trồng phải đưa cho heo nhà người khác vốn là chuyện không vui, nhưng tình hình hiện tại thật khiến ông có chút quay cuồng.

Nguyên nhân chính là bọn họ định dùng cơm chiều, bữa cơm vốn đều do ba Tống mẹ Tống tự mình chuẩn bị, lẽ ra bọn họ cũng có thể nhờ bảo mẫu, nhưng người trong nhà đều không thích ăn đồ người khác nấu, cho nên việc này đều là cả nhà tổng động viên. Nhưng lần này Phương Tĩnh và Khuất Diễn Trọng tới nhà, mặc kệ có thích hay không, nhà họ Tống cũng không định để khách lần đầu tới nhà nấu ăn, cho nên ba Tống mẹ Tống thương lượng, quyết định để ba Tống xuống bếp, mẹ Tống tiếp đón khách. Ai ngờ, Khuất Diễn Trọng không nói hai lời mà đứng dậy theo ba Tống xuống bếp giúp đỡ, nhìn tư thế thành thục vén tay áo cứ như đầu bếp chuyên nghiệp.

Ba Tống ngoài cười nhưng trong không khách khí nói: "Ai nha, sao có thể để cháu lần đầu tới nhà làm công việc này được? Ra phòng khách đi."

Tống Sanh theo đuôi hai người vội vàng mở miệng: "Ba, ba để Manh... Khụ khụ, để Diễn Trọng làm đi, anh có chút tật nhỏ, không phải đồ ăn mình làm thì ăn không vô."

Nụ cười nho nhã trên mặt ba Tống vẫn không thay đổi, nhưng đáy lòng lại cao quý lãnh diễm ha hả một tiếng, tật xấu gì chứ, còn phải chê đồ mình làm ăn không vô sao? Có điều ngẫm đi ngẫm lại, nói thế sau này việc nhà đều không phải do anh làm sao? Con gái nhà mình có thể lười biếng, vậy thì tốt cỡ nào... Con khỉ này, ông còn chưa đồng ý chuyện của bọn họ!

Ôm tâm thái phức tạp, ba Tống ở trong bếp không thuận mắt nhìn trợ thủ Khuất Diễn Trọng rửa nguyên liệu nấu ăn. Nói đúng ra là ông đang quan sát tình địch, nhưng càng nhìn ông lại càng cảm thấy vi diệu, tư thế của tiểu tử thúi này còn thuần thục hơn cả ông! Thậm chí còn làm đồ con gái ông thích, còn chú trọng phối hợp dinh dưỡng, bao nhiêu sức lực tiêu hao bên trong, ông đều nhìn thấy.

Ba Tống nhìn vợ mình ngồi ngoài phòng khách, cảm thấy bản thân đúng là thua một bậc. Lại nhìn con gái ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, ông cảm thấy tình hình nhà mình không giống heo người ta tới cướp củ cái trắng, ngược lại là củ cải trắng nhà mình thu hút heo người ta.

Rõ ràng con gái dẫn con rễ tới, sao ông lại thấy con rể này lại giống con dâu... Phi phi phi, không phải con rể, ông căn bản còn chưa đồng ý!

Anh trai nhà họ Tống Tống Ly Nguyên cũng mang tâm tình phức tạp, từ trước tới nay anh không biết phải làm thế nào để biểu đạt tâm ý của đàn ông, có đôi khi còn sơ ý vài chuyện. Nhưng lần này đúng là có chút giác ngộ, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh thấy sự đối lập trên một con người.

Nhưng không khoa học chút nào! Khuất Diễn Trọng này không phải đóa tuyết liên cao lãnh trên đỉnh băng sơn sao? Không phải người hoàn mỹ không chút bình dân sao? Vì sao anh lại làm như vậy, lại săn sóc chu đáo như thế? Nhìn anh đang làm gì chứ... Mặc tạp dề, thái rau, anh còn thay giày đi mua trái cây, sau khi gọt rửa sạch sẽ liền đưa tới trước mặt Tống Sanh đang ăn vạ trên sô pha, chân thành cầm túi hạt dưa trong tay của cô, thuận tay đút trái nho vào miệng.

Tống Ly Nguyên trơ mắt nhìn em gái không xương của mình thoải mái dựa vào sô pha, Khuất Diễn Trọng lần đầu tới làm khách lại giống như chủ nhà nâng niu cô, khóe miệng nhịn không được mà run rẩy.

Phương Tĩnh cũng mang tâm tình phức tạp giống vậy, hành động này của giáo sư Khuất đúng là giống hệt con dâu trong xã hội cũ, bộ dáng chủ động cần mẫn với thông gia như vậy ngay cả cô là con gái cũng không sánh bằng. Điều quan trọng hơn là, đây còn là giáo sư Khuất hùng hổ khí thế dọa không biết bao nhiêu cô gái bật khóc sao?

Tuy sớm biết sau khi ở cùng Tống Sanh giáo sư Khuất không còn lạnh lùng như trước, nhưng đối diện với sự tương phản này vẫn khiến cô tiếp thu không nổi. Ngày thường nghe chuyện của bọn họ cô không có cảm giác, hiện tại cảnh ân ái bày ra trước mặt, Phương Tĩnh mới thật sự hiểu cái gì gọi là "Băng sơn hòa tan thành xuân thủy", cái gọi là "Sống lâu sẽ thấy kỳ tích".

Áp lực lần đầu gặp gia đình đội trưởng mình yêu thầm, cộng thêm áp lực từ sự hiền huệ của giáo sư Khuất, Phương Tĩnh bất giác đứng ngồi không yên.

Cô ngẩng đầu nhìn mọi người, vui mừng phát hiện không chỉ có mình cảm thấy không tự nhiên. Ngoại trừ Tống Sanh không hay biết gì, ba người khác đều có biểu cảm giống cô.

Trên thực tế, ba Tống, mẹ Tống, anh trai Tống, còn cả con dâu tương lai nhà họ Tống, trong lòng bốn người đều có suy nghĩ như nhau, bọn họ cảm thấy chính mình ở trong mắt của Khuất Diễn Trọng dường như không tồn tại.

Đúng vậy, ngoại trừ lúc Tống Sanh giới thiệu, Khuất Diễn Trọng chỉ hàn huyên hai câu không quá hai mươi từ, sau đó anh chưa từng mở miệng, đem sự lạnh lùng vây kín con người. Nhưng đồng thời anh cũng khiến mọi người nhìn bằng con mắt khác, ngoại trừ những chuyện làm cho Tống Sanh, những sự vật sự việc khác đều không hề lọt vào mắt anh.

"Khoai tây hầm xương sườn ngon không? Em muốn ăn." Tống Sanh ghé vào sô pha hét lớn vào bếp.

Khó khăn lắm mới bỏ qua không khí quỷ dị Khuất Diễn Trọng mang lại, ba Tống mẹ Tống vừa bắt đầu đi vào trạng thái vui vẻ nói chuyện với Phương Tĩnh nhưng phải dừng lại, đồng loạt đưa mắt nhìn Tống Sanh.

Ba Tống gõ nhẹ lên đầu Tống Sanh một cái: "Còn chưa tới giờ ăn, hiện tại đòi ăn trước, đúng là không có quy tắc gì cả!"

Tống Sanh hoàn hồn, nơi này không phải chỗ riêng tư của Manh Manh và mình, huống hồ còn có chị Phương Tĩnh, bản thân xác thật không nên nói lời như vậy. Cô cũng là vì có Khuất Diễn Trọng bên cạnh nên không cẩn thận không để ý tới mọi người. Lúc này nói cái gì cũng không đúng, cô chỉ cần cười ngây ngô là được.

Khuất Diễn Trọng đứng ở cửa bếp, trong tay cầm cái chén nhỏ và một cái muỗng, hương thơm từ chén canh hầm khoai tây mềm mại cùng thịt thăn tản ra bốn phía. Anh làm như không thấy biểu tình của mọi người, đối với nụ cười của tống Sanh mà nói: "Tới đây, sắp ăn cơm rồi, chỉ có thể nếm trước một chút, không được ăn nhiều."

"Qua đây!" Tống Sanh vui vẻ chạy qua chỗ anh, còn không quên nói với cả nhà, "Con giúp mọi người thử đồ ăn trước."

Để lại bốn người ở sô pha chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, Phương Tĩnh bật cười, cảm thấy cuối cùng cũng có thể lý giải Tống Sanh.

Nếu có người đàn ông khinh thường tất cả chỉ để dịu dàng săn sóc, đặt mình trong lòng bàn tay để yêu thương, cô nhất định sẽ cố gắng nắm giữ. Không cần nói cái khác, chỉ cần trái tim thỏa mãn là được.

Buổi chiều Phương Tĩnh rời đi, khéo léo từ chối đề nghị cùng nhau ăn tết, Tống Ly Nguyên bị Tống Sanh đẩy đưa Phương Tĩnh về nhà, sau đó ngoan ngoãn ở trong phòng cười ngây ngô, cũng không biết hai người đến tột cùng đã nói cái gì.

Khuất Diễn Trọng rời đi sau Phương Tĩnh, Tống Sanh dẫn anh tới một khu chung cư nhỏ bên ngoài. Thời điểm đi dạo công viên, Tống Sanh kéo tay anh, cười tới không thấy mắt. Cô rõ ràng nhìn thấy hết biểu cảm của ba mẹ, vì phòng bọn họ thẹn quá hóa giận mà luôn nghẹn cười, hiện tại chỉ có hai người cô liền bộc phát tất cả.

Biểu tình phức tạp của bọn họ thật sự quá thú vị, đặc biệt là một bàn đầy món cô thích, bọn họ không biết phải xuống tay thế nào. Tống Sanh cười tới mức phải ôm bụng ngồi xổm xuống.

Có rất nhiều lúc Khuất Diễn Trọng không hành động đột nhiên này của Tống Sanh là vì chuyện gì, giống như hiện tại, bọn họ đang yên đang lành đi dạo thì cô lại ngồi xổm xuống cười, khiến anh không thể không dừng bước.

Đợi hơn nửa ngày Tống Sanh vẫn không có ý định ngừng cười, Khuất Diễn Trọng dứt khoát cúi người bế cô lên.

Một đứa bé ba tuổi được mẹ bồng đi ngang qua, tư thế ôm trẻ con không mấy khác biệt với Khuất Diễn Trọng. Đứa bé mở to hai mắt nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Mẹ ơi, dì kia lớn như vậy còn đòi chú ôm!"

Tống Sanh: "..."

Có lẽ do quá đắc ý vênh váo, buổi tối trở về Tống Sanh cảm thấy đau đầu, tới nửa đêm thì sốt.

Từ nhỏ tới lớn Tống Sanh rất ít khi mắc bệnh, cho dù có khó chịu thì chỉ cần uống viên thuốc ngủ một giấc là khỏi. Cho nên nửa đêm, khi tỉnh dậy sờ đầu phát hiện trán nóng hổi, cô chậm rì nghĩ nghĩ, à, thì ra mình bị bệnh. Vì thế, cô chuẩn bị đi tìm thuốc uống.

Bên ngoài trời đang mưa, thuốc trong nhà đã thế. Tống Sanh thở dài, băn khoăn không biết nên ra ngoài mua thuốc hay dứt khoát ngủ một giấc rồi mai hãy tính.

Nếu lúc này ra ngoài, ba mẹ và anh trai sẽ bị đánh thức, dù sao cũng không phải bệnh gì nặng, sáng mai đi mua thuốc cũng không sao. Tống Sanh suy xét ba mươi giây, lê bước chân nặng trịch về phòng chuẩn bị ngủ tiếp.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, hai chữ "Manh Manh" lập lòe trên màn hình khiến Tống Sanh kinh ngạc, Manh Manh gọi cho cô giờ này để làm gì? Mặc kệ thế nào, ngay thời điểm khó chịu lại nhận được điện thoại của người yêu, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Tống Sanh nằm trên giường nghe máy, vừa alo một tiếng, đầu bên kia liền truyền tới tiếng hỏi chần chờ của Khuất Diễn Trọng: "Em khỏe không?"

"Vẫn tốt, chỉ là hơi sốt." Tống Sanh thành thật trả lời.

"Uống thuốc chưa?"

"Ở nhà hết thuốc rồi." Tống Sanh xoa xoa huyệt thái dương, lại nói, "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, sáng mai em uống thuốc là được. Manh Manh sao lại gọi cho em giờ này, là vì ngủ bên đó không quen sao?"

"Anh tới ngay."

"Hả? Không cần, nửa đêm rồi anh nghỉ ngơi đi."

"Em nghỉ ngơi trước đi, lập tức."

Tống Sanh nghe ngữ khí như mắng người của anh, liền vội chui người vào chăn, báo: "Báo cáo thủ trưởng, em đã ở trong chăn nghỉ ngơi."

Người bên kia không nói chuyện nữa, cũng không cúp máy, mãi tới khi Tống Sanh cảm thấy hơn mệt, trong điện thoại lần nữa truyền tới tiếng của Khuất Diễn Trọng: "Anh tới rồi, em có thể mở cửa không?"

Tống Sanh còn chưa kịp xuống giường, Khuất Diễn Trọng đã ấn chuông cửa, khiến ba Tống tỉnh giấc. Ba Tống nhìn Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, lại thấy con gái ho khan hai tiếng ở phía sau đi tới: "Ba, Diễn Trọng tới đưa thuốc cho con."

Ba Tống cả kinh, cũng mặc kệ thằng nhãi ngoài cửa, ông lập tức đi tới sờ đầu Tống Sanh, đau lòng nói: "Bảo bối, con sốt như vậy sao lại không kêu ba?"

"À, vốn dĩ không có chuyện gì, con cũng không cho Diễn Trọng tới, chỉ là anh ấy quá cứng đầu." Lúc này Tống Sanh vẫn không quên giúp Khuất Diễn Trọng chiếm được lòng của ba mình.

Hiện tại Tống Sanh mới thật sự cảm nhận được Manh Manh nhà mình là một bác sĩ, anh mang tới không ít đồ, trước đo nhiệt độ cho cô, sau lại lưu loát châm cứu, rồi dùng nước ấm cho cô uống thuốc. Chỉ một lúc, Tống Sanh đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều, vừa nằm xuống giường liền cảm thấy buồn ngủ.

Ba Tống sớm đã nhìn thấy động tác chuyên nghiệp của Khuất Diễn Trọng, sau khi vui vẻ nhìn con gái của mình liền rời đi trước, vì thế trong phòng chỉ còn Khuất Diễn Trọng ngồi trước giường Tống Sanh.

Tống Sanh muốn duỗi tay nắm tay anh, kết quả lại bị anh nhét lại vào chăn. Cô khịt mũi, lẩm bẩm hỏi: "Manh Manh, sao anh lại đột nhiên gọi điện cho em thế?"

Tay Khuất Diễn Trọng vẫn luôn đặt trên trán của cô, nghe vậy liền nhàn nhạt nói: "Đột nhiên tỉnh, liền muốn gọi điện cho em."

"Ha ha, chúng ta có được tính là tâm linh tương thông không nhỉ?"

"Nhắm mắt ngủ đi."

"Vâng."

Tống Sanh nhắm mắt không bao lâu lại mở mắt nhìn Khuất Diễn Trọng: "Manh Manh, em rất vui."

Gia đình bọn họ có lẽ vì cách giáo dục, mỗi người đều rất độc lập. Mặc kệ là sinh bệnh hay có việc gì, cô đều thể hiện sự kiên cường, tỏ ra chính mình có thể giải quyết. Ba mẹ cô tuy rằng cũng quan tâm nhưng họ chưa từng khẩn trương để ý như vậy, ngay cả chính cô cũng không thèm để ý. Nhưng hiện tại có người quan tâm chăm sóc như vậy, ấm áp khiến cả người cô sắp mềm nhũn.

"Câm miệng, ngủ đi."

"..." Tống Sanh bị trấn áp mà dở khóc dở cười, thời điểm này chẳng lẽ không nên liếc mắt đưa tình hay sao? Sao lại ra lệnh câm miệng như vậy?

Có điều cô vẫn vui vẻ, biểu cảm của Manh Manh khi tức giận thật sự rất có giá trị!


/66

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status