Tốc độ băng vũ mặc dù không bì kịp tuyết viêm nhưng cũng cực nhanh. Lăng Hạ bị đệ tử kia xách ngược, đầu đau đớn từng trận, suy nghĩ cũng rất khó khăn. Bây giờ có vô số suy nghĩ xẹt qua, liên lạc với chuyện thành Vân Tiêu tới tìm người lần này, chắc là chuyện Thượng Nhan đã bị phát hiện rồi. Lòng hắn chợt co thắt một trận, như vậy, Ngự Chi Tuyệt bây giờ làm thế nào?
Rất nhanh đến đại sảnh núi Khô Mộc, hắn bị người thô lỗ ném vào đại điện, chỉ là, dây thừng trên người dù được cởi ra nhưng những vết lằn trên cổ chân đều đã bầm tím.
Lăng Hạ nhếch nhác bò dậy, lúc này mới phát hiện phía trên có mấy ánh mắt ý tứ không rõ đang tụ lại trên người mình. Ngay cả khi hắn cố trấn định, lòng bàn tay vẫn không khỏi túa ra một vốc mồ hôi. Hắn dùng khóe mắt quét một lần, phát hiện không có bóng dáng Ngự Chi Tuyệt, trong lòng càng lo lắng.
Thủy Linh thấy hắn, không khỏi nhẹ nhàng”A” một tiếng. Thủy Nguyệt cũng kinh ngạc, lúc trước hắn rất có hảo cảm với thiếu niên ôn văn lễ độ phía dưới kia, không ngờ có thể gặp lại nhanh như vậy, còn là loại phương thức này.
Lăng Hạ điều chỉnh mình rất nhanh, thi lễ một cái nói: “Đệ tử Lăng Hạ, bái kiến Chưởng môn sư tôn, các vị tiền bối.”
Thượng Khai mắt đỏ như máu sắp phun ra lửa, năng lượng trên tay hội tụ thành hình, chỉ cần hắn vung lên là có thể chặt kẻ thù phía dưới ra làm trăm mảnh!
Thúy Thiên Thành nhẹ nhàng khoát khoát tay, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng.
Phong Thúc Minh lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ta gọi ngươi đến vì chuyện gì?”
Lăng Hạ lắc đầu một cái: “Đệ tử không biết, kính xin Chưởng môn sư tôn chỉ rõ.”
Thượng Khai đã không kiềm chế được tức giận, vén y phục phủ trên người Thượng Nhan lên, lộ ra gương mặt nửa rửa nát biến thành hai động đen của hắn nhắm ngay Lăng Hạ, quát lên: “Ngươi không biết? Nhan nhi của ta có phải là ngươi giết hay không? !”
Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý nhưng đột nhiên nhìn thấy gương mặt khủng bố như vậy, Lăng Hạ vẫn cả kinh lui về sau hai bước, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn nhìn ánh mắt Thượng Khai bi thương tức giận, đôi môi mấp máy mấy cái: “Ta…ta. . . . . .”
Đối mặt với phụ thân người chết, ngay cả khi Thượng Nhan không phải do hắn giết, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác rất áy náy, những lời phủ nhận kia nói không ra miệng.
“Quỳ xuống!” trên người Phong Thúc Minh phát ra uy nghiêm, làm hai chân Lăng Hạ mềm nhũn không tự chủ được quỳ rạp xuống đất. Phong Thúc Minh là loại người nào, từ sắc mặt vừa rồi của Lăng Hạ đã có thể khẳng định trước đó Lăng Hạ nhất định đã gặp qua Thượng Nhan!
Lăng Hạ nằm trên mặt đất, dùng sức cắn môi, tim đập loạn như sấm. Hắn cố gắng trấn định mình, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Hôm đó Thượng Nhan theo đuôi bọn họ tiến vào khu tỷ thí cấm người khác phái đã phạm luật, bọn họ ra tay tự vệ, ở thế giới cường giả vi tôn này không gì là không hợp lý, huống chi Ngự Chi Tuyệt còn là đệ tử Phong Thúc Minh yêu thích nhất.
Nhưng mặt khác, những quy tắc này chỉ nói mà thôi, đối với người có bối cảnh có thân phận, quy tắc này còn không bằng một đồng tiền năng lượng. Ngay cả khi Phong Thúc Minh một mực bảo vệ, nhưng nếu thành Vân Tiêu gây áp lực, chưa chắc sẽ không giao Ngự Chi Tuyệt ra!
Có lẽ Ngự Chi Tuyệt còn cơ hội ba phần sinh tồn, nhưng hắn vật hy sinh này, lần này nhất định phải hy sinh rồi ! Dù nói thế nào, Phong Thúc Minh cũng phải cho thành Vân Tiêu một cái công đạo, mình, nhất định phải giao ra. Nếu như thế không bằng đánh cuộc một lần, ít nhất sẽ không liên lụy tới Ngự Chi Tuyệt. Hơn nữa đứa nhỏ ngạo khí ngốc ngếch này nếu ở đây, sợ rằng kết quả càng hỏng bét!
Có lẽ mình nên trở về thôi, nhưng đứa bé kia. . . . . . Hắn không muốn để nó bị tổn thương chút nào.
Hắn lại nâng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, cất cao giọng nói: “Khởi bẩm Chưởng môn, nếu như hỏi chuyện sư huynh Thượng Nhan thành Vân Tiêu, đệ tử ngược lại biết một hai, đệ tử không dám lừa Chưởng môn sư tôn.”
Thượng Khai quát lên: “Nói!”
Lăng Hạ nâng cao sống lưng trầm giọng nói: “Hôm đó đệ tử tới Thành Sùng Minh tham gia ghi danh từng có duyên gặp mặt hắn một lần ở bờ hồ ngoài thành, chuyện xảy ra một chút cũng không vui vẻ, chuyện này, sư huynh thành Vân Tiêu cũng chính mắt thấy.”
Hắn vừa nói thế, nhị đệ tử Thúy Thiên Thành Mạc Đãi lại nhớ ra, hôm đó hình như là Thượng Nhan tùy hứng, dùng pháp khí hệ lôi công kích một chiếc thuyền nhỏ bình thường, trên thuyền có người thiếu niên trước mắt cùng Ngự Chi Tuyệt. Mạc Đãi gật gật đầu nói: “Thật sự có chuyện này, nhưng chẳng lẽ ngươi ghi hận trong lòng giết Thượng Nhan sư đệ?”
Lăng Hạ lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Vậy cũng không đến nỗi. Chỉ là, sau này nhập môn cuộc thi thứ hai, lúc ta đang tỷ thí ở trường đua, trong một sơn động nhỏ lại đụng phải Thượng Nhan sư huynh.”
Hắn nói tới chỗ này, thi lễ một cái nói: “Chưởng môn sư tôn, đệ tử đến nay vẫn thấy kỳ lạ, vì sao Thượng Nhan sư huynh lại xuất hiện trong rừng Vạn Thú? Hơn nữa hắn còn cải trang giả bộ thành đệ tử tỷ thí.”
Hắn hỏi như vậy, trên mặt Thúy Thiên Thành và Mạc Đãi cũng có chút lúng túng. Đầu Mạc Đãi chuyển một cái lại suy đoán ra bảy tám phần, nhất định là vì tiểu sư muội thích Ngự Chi Tuyệt! Cho nên Sư đệ tùy hứng khác thường này mới len lén lẻn vào muốn giết Ngự Chi Tuyệt, kết quả lại bị sát hại.
Nhưng chuyện này nếu nói ra, sợ rằng sẽ gây khúc mắc cho Thượng Khai và Thúy Thiên Thành, mình cũng sẽ bị sư phụ hung hăng trách phạt. . . . . .
Hắn liền lên tiếng nói trước: “Lúc này nói đến thật xấu hổ, kính xin Phong sư thúc thứ tội. Thượng Sư đệ vẫn cảm thấy rất hứng thú với rừng Vạn Thú, muốn đi dò xét đến cùng, đệ tử cũng ngăn trở nhiều lần. Sau đoán chừng là đệ ấy tùy hứng len lén chạy vào.”
Trong lòng Phong Thúc Minh cười lạnh, mọi người thành Vân Tiêu thật sự quá không để Phái Thiếu Dương mình vào mắt!
Nhưng miệng hắn lại nói: “Điều này cũng không có gì, đứa trẻ nặng lòng hiếu kì, cũng khó tránh khỏi.” Trong lòng hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đệ tử phía dưới tuy nhỏ tuổi, đối mặt với áp lực vẫn trả lời đâu vào đấy, có lý có cứ, thật sự là khó có được.
Thượng Khai đã sớm nghe không nhịn được, quát lên: “Nói điểm mấu chốt, Nhan nhi đến cùng có phải do ngươi giết hay không?”
Lăng Hạ nhìn hắn một cái lại quay đầu nhìn Phong Thúc Minh nói: “Đệ tử vô dụng. Sau là vì nảy ra xung đột với Thượng sư huynh hai bên động thủ, cho nên chỉ có thể buộc tự vệ hoàn thủ. Đệ tử có long hổ lực, vô ý đánh trúng Thượng sư huynh, sau này trong lòng sợ hãi liền chôn Thượng Sư huynh xuống đất.”
Hắn cố ý cắt đi phần lớn chi tiết, lời này nói ra, mọi người sẽ cho rằng Thượng Nhan là do hắn giết chết.
Thượng Khai nhìn ánh mắt thành khẩn của hắn, liên tưởng đến tính tình con trai mình, ngược lại tin bảy tám phần, nhưng nhìn di cốt nhi tử một chút, trong lòng vẫn buồn giận khó chịu.
Phong Thúc Minh nghĩ tới một chuyện, lạnh lùng nói: “Cây đao kia thuộc về Thánh Nữ Phong, ngươi ở đâu có được?”
Lăng Hạ sửng sốt thản nhiên nói: “Đệ tử không biết lai lịch cây đao kia, cũng chưa bao giờ gặp người của Thánh Nữ Phong.” Ngự Chi Tuyệt không tính là người của Thánh Nữ Phong.
Hắn nói xong đứng lên, giơ tay phải lên nói: “Đệ tử nguyện ý phát Phệ Tâm nguyền rủa, vừa rồi những câu trên là thật, nếu có nửa câu nói láo, thiên địa không tha.”
Hắn thốt ra lời này, người người biến sắc tại chỗ. Phệ Tâm nguyền rủa là pháp chú phản phệ cao nhất, nếu như người thề có nửa câu nói ngoa sẽ lập tức hồn bay phách tán.
Phong Thúc Minh nói: “Ngươi cũng biết kết quả của việc nói láo?”
Lăng Hạ gật đầu một cái, kiên định nói: “Những điều đệ tử nói là thật, có gì phải sợ?”
Lông mày Phong Thúc Minh nhướng lên: “Thúy sư huynh, nếu hắn nguyện ý thề, vậy liền để Mạc sư chất viết Phệ Tâm nguyền rủa để hắn đè huyết ấn, như thế nào?” Hắn nói như vậy, cũng là vì kiêng dè.
Thúy Thiên Thành gật đầu một cái, Mạc Đãi rất nhanh viết pháp chú, bắt Lăng Hạ lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa, sau đó đè xuống huyết ấn. Những người khác không nghe ra nhưng Mạc Đãi lại nghe được đầu mối cùng chỗ sơ hở từ lời Lăng Hạ, hình như muốn tự mình gánh chịu tất cả. Trong lòng hắn có chút động, ít nhất trước kia hắn chưa từng thấy qua người nào như vậy. Dù sao vạch trần đối với bản thân hắn cũng không… tốt lắm, nên cũng không nói một lời.
Lăng Hạ đè xuống huyết ấn, quả nhiên không có chút dấu hiệu phản phệ nào.
Thượng Khai biết nhi tử mình đuối lý, vẫn đứng lên, lớn tiếng với Phong Thúc Minh nói: “Phong Chưởng môn, ngươi nói chuyện này nên xử trí thế nào?”
Phong Thúc Minh xem Lăng Hạ một chút, âm thầm thở dài, thiếu niên này là một nhân vật, nếu được bồi dưỡng, sau này rất có thể trở thành một nhân tài Phái Thiếu Dương, thật là đáng tiếc. . . . . .
Dù sao, luôn luôn phải cho thành Vân Tiêu mấy phần mặt mũi.
Hắn chậm rãi đứng lên trầm giọng nói: “Nếu Lăng Hạ làm hại Thượng sư điệt vãng sinh, vậy liền một mạng đổi một mạng, giao Lăng Hạ cho Thượng huynh xử trí.”
Lăng Hạ nghe vậy hô hấp cứng lại, hồi lâu mới hít sâu một hơi cúi đầu: “Đệ tử lãnh phạt.”
Sá, để ông đây tự sát có được không? Ông đây sợ đau a!
Hắn vừa nói như thế, Thủy Nguyệt lại đột nhiên nói: “Phong sư thúc, Thúy sư thúc, chớ trách tội. Đệ tử có một chuyện không rõ, có thể hỏi một chút hay không?”
Phong Thúc Minh sững sờ, liền nói: “Không sao, hiền chất cứ hỏi.”
Thủy Nguyệt nhìn Lăng Hạ một cái nói: “Đệ tử chỉ muốn biết, nếu người khác xông vào cấm khu Phái Thiếu Dương sẽ chịu trừng phạt bực nào?”
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt. Phong Thúc Minh cũng dừng một chút mới khẽ cất cao giọng nói: “Cấm khu Phái Thiếu Dương há có phải ai cũng được tiến vào? Nếu có người ngoài xông vào, đương nhiên xem hắn là kẻ xông vào mà luận xử!” Hắn nói qua liếc thi thể Thượng Nhan một cái, trong lòng dâng lên tức giận.
Giết tốt lắm! Bị chết hay!
Thủy Nguyệt gật đầu một cái, đăm chiêu nói: “Nếu như thế, trận tỷ thí thứ hai ngày đó, vị Lăng sư đệ này được cho phép đi vào tỷ thí, cũng tính là nửa đệ tử Phái Thiếu Dương rồi, phải không? Nhưng vị Thượng Sư đệ kia chưa được sự cho phép lại xông vào, phải không?”
Mọi người nghe ra đầu mối, Thượng Khai biến sắc, quát lên: “Ngươi! . . . . . .” Nếu không phải ngại thân phận Thủy gia, hắn đã sớm đánh bay tiểu tử ăn nói bừa bãi này.
Phong Thúc Minh khẽ vuốt cằm: “Điều này là hiển nhiên, chỉ cần qua sơ thí, tất nhiên sẽ ở lại Phái Thiếu Dương ta.”
Thủy Linh tiểu cô nương cơ trí khác thường, sớm nghe được ý huynh trưởng mình, lập tức làm bộ ngây thơ hồn nhiên phụ họa: “A, nói như thế vị Lăng sư huynh này làm theo môn quy Phái Thiếu Dương, mấy vị bá bá, các người nói ca ca ta nói đúng không?”
Giọng nói của tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, Thúy Thiên Thành và Thượng Khai nghe đều khẽ biến sắc, lại không thể phản bác một tiểu cô nương.
Trong lòng Phong Thúc Minh hài lòng, miệng lại nói: “Bình thường là thế, nhưng Thượng hiền chất chính là khách quý của Phái Thiếu Dương ta, dù có chỗ không đúng, nó còn nhỏ tuổi, vãng sinh như thế cũng đáng thương.”
Rất nhanh đến đại sảnh núi Khô Mộc, hắn bị người thô lỗ ném vào đại điện, chỉ là, dây thừng trên người dù được cởi ra nhưng những vết lằn trên cổ chân đều đã bầm tím.
Lăng Hạ nhếch nhác bò dậy, lúc này mới phát hiện phía trên có mấy ánh mắt ý tứ không rõ đang tụ lại trên người mình. Ngay cả khi hắn cố trấn định, lòng bàn tay vẫn không khỏi túa ra một vốc mồ hôi. Hắn dùng khóe mắt quét một lần, phát hiện không có bóng dáng Ngự Chi Tuyệt, trong lòng càng lo lắng.
Thủy Linh thấy hắn, không khỏi nhẹ nhàng”A” một tiếng. Thủy Nguyệt cũng kinh ngạc, lúc trước hắn rất có hảo cảm với thiếu niên ôn văn lễ độ phía dưới kia, không ngờ có thể gặp lại nhanh như vậy, còn là loại phương thức này.
Lăng Hạ điều chỉnh mình rất nhanh, thi lễ một cái nói: “Đệ tử Lăng Hạ, bái kiến Chưởng môn sư tôn, các vị tiền bối.”
Thượng Khai mắt đỏ như máu sắp phun ra lửa, năng lượng trên tay hội tụ thành hình, chỉ cần hắn vung lên là có thể chặt kẻ thù phía dưới ra làm trăm mảnh!
Thúy Thiên Thành nhẹ nhàng khoát khoát tay, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng.
Phong Thúc Minh lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ta gọi ngươi đến vì chuyện gì?”
Lăng Hạ lắc đầu một cái: “Đệ tử không biết, kính xin Chưởng môn sư tôn chỉ rõ.”
Thượng Khai đã không kiềm chế được tức giận, vén y phục phủ trên người Thượng Nhan lên, lộ ra gương mặt nửa rửa nát biến thành hai động đen của hắn nhắm ngay Lăng Hạ, quát lên: “Ngươi không biết? Nhan nhi của ta có phải là ngươi giết hay không? !”
Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý nhưng đột nhiên nhìn thấy gương mặt khủng bố như vậy, Lăng Hạ vẫn cả kinh lui về sau hai bước, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn nhìn ánh mắt Thượng Khai bi thương tức giận, đôi môi mấp máy mấy cái: “Ta…ta. . . . . .”
Đối mặt với phụ thân người chết, ngay cả khi Thượng Nhan không phải do hắn giết, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác rất áy náy, những lời phủ nhận kia nói không ra miệng.
“Quỳ xuống!” trên người Phong Thúc Minh phát ra uy nghiêm, làm hai chân Lăng Hạ mềm nhũn không tự chủ được quỳ rạp xuống đất. Phong Thúc Minh là loại người nào, từ sắc mặt vừa rồi của Lăng Hạ đã có thể khẳng định trước đó Lăng Hạ nhất định đã gặp qua Thượng Nhan!
Lăng Hạ nằm trên mặt đất, dùng sức cắn môi, tim đập loạn như sấm. Hắn cố gắng trấn định mình, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Hôm đó Thượng Nhan theo đuôi bọn họ tiến vào khu tỷ thí cấm người khác phái đã phạm luật, bọn họ ra tay tự vệ, ở thế giới cường giả vi tôn này không gì là không hợp lý, huống chi Ngự Chi Tuyệt còn là đệ tử Phong Thúc Minh yêu thích nhất.
Nhưng mặt khác, những quy tắc này chỉ nói mà thôi, đối với người có bối cảnh có thân phận, quy tắc này còn không bằng một đồng tiền năng lượng. Ngay cả khi Phong Thúc Minh một mực bảo vệ, nhưng nếu thành Vân Tiêu gây áp lực, chưa chắc sẽ không giao Ngự Chi Tuyệt ra!
Có lẽ Ngự Chi Tuyệt còn cơ hội ba phần sinh tồn, nhưng hắn vật hy sinh này, lần này nhất định phải hy sinh rồi ! Dù nói thế nào, Phong Thúc Minh cũng phải cho thành Vân Tiêu một cái công đạo, mình, nhất định phải giao ra. Nếu như thế không bằng đánh cuộc một lần, ít nhất sẽ không liên lụy tới Ngự Chi Tuyệt. Hơn nữa đứa nhỏ ngạo khí ngốc ngếch này nếu ở đây, sợ rằng kết quả càng hỏng bét!
Có lẽ mình nên trở về thôi, nhưng đứa bé kia. . . . . . Hắn không muốn để nó bị tổn thương chút nào.
Hắn lại nâng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, cất cao giọng nói: “Khởi bẩm Chưởng môn, nếu như hỏi chuyện sư huynh Thượng Nhan thành Vân Tiêu, đệ tử ngược lại biết một hai, đệ tử không dám lừa Chưởng môn sư tôn.”
Thượng Khai quát lên: “Nói!”
Lăng Hạ nâng cao sống lưng trầm giọng nói: “Hôm đó đệ tử tới Thành Sùng Minh tham gia ghi danh từng có duyên gặp mặt hắn một lần ở bờ hồ ngoài thành, chuyện xảy ra một chút cũng không vui vẻ, chuyện này, sư huynh thành Vân Tiêu cũng chính mắt thấy.”
Hắn vừa nói thế, nhị đệ tử Thúy Thiên Thành Mạc Đãi lại nhớ ra, hôm đó hình như là Thượng Nhan tùy hứng, dùng pháp khí hệ lôi công kích một chiếc thuyền nhỏ bình thường, trên thuyền có người thiếu niên trước mắt cùng Ngự Chi Tuyệt. Mạc Đãi gật gật đầu nói: “Thật sự có chuyện này, nhưng chẳng lẽ ngươi ghi hận trong lòng giết Thượng Nhan sư đệ?”
Lăng Hạ lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Vậy cũng không đến nỗi. Chỉ là, sau này nhập môn cuộc thi thứ hai, lúc ta đang tỷ thí ở trường đua, trong một sơn động nhỏ lại đụng phải Thượng Nhan sư huynh.”
Hắn nói tới chỗ này, thi lễ một cái nói: “Chưởng môn sư tôn, đệ tử đến nay vẫn thấy kỳ lạ, vì sao Thượng Nhan sư huynh lại xuất hiện trong rừng Vạn Thú? Hơn nữa hắn còn cải trang giả bộ thành đệ tử tỷ thí.”
Hắn hỏi như vậy, trên mặt Thúy Thiên Thành và Mạc Đãi cũng có chút lúng túng. Đầu Mạc Đãi chuyển một cái lại suy đoán ra bảy tám phần, nhất định là vì tiểu sư muội thích Ngự Chi Tuyệt! Cho nên Sư đệ tùy hứng khác thường này mới len lén lẻn vào muốn giết Ngự Chi Tuyệt, kết quả lại bị sát hại.
Nhưng chuyện này nếu nói ra, sợ rằng sẽ gây khúc mắc cho Thượng Khai và Thúy Thiên Thành, mình cũng sẽ bị sư phụ hung hăng trách phạt. . . . . .
Hắn liền lên tiếng nói trước: “Lúc này nói đến thật xấu hổ, kính xin Phong sư thúc thứ tội. Thượng Sư đệ vẫn cảm thấy rất hứng thú với rừng Vạn Thú, muốn đi dò xét đến cùng, đệ tử cũng ngăn trở nhiều lần. Sau đoán chừng là đệ ấy tùy hứng len lén chạy vào.”
Trong lòng Phong Thúc Minh cười lạnh, mọi người thành Vân Tiêu thật sự quá không để Phái Thiếu Dương mình vào mắt!
Nhưng miệng hắn lại nói: “Điều này cũng không có gì, đứa trẻ nặng lòng hiếu kì, cũng khó tránh khỏi.” Trong lòng hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đệ tử phía dưới tuy nhỏ tuổi, đối mặt với áp lực vẫn trả lời đâu vào đấy, có lý có cứ, thật sự là khó có được.
Thượng Khai đã sớm nghe không nhịn được, quát lên: “Nói điểm mấu chốt, Nhan nhi đến cùng có phải do ngươi giết hay không?”
Lăng Hạ nhìn hắn một cái lại quay đầu nhìn Phong Thúc Minh nói: “Đệ tử vô dụng. Sau là vì nảy ra xung đột với Thượng sư huynh hai bên động thủ, cho nên chỉ có thể buộc tự vệ hoàn thủ. Đệ tử có long hổ lực, vô ý đánh trúng Thượng sư huynh, sau này trong lòng sợ hãi liền chôn Thượng Sư huynh xuống đất.”
Hắn cố ý cắt đi phần lớn chi tiết, lời này nói ra, mọi người sẽ cho rằng Thượng Nhan là do hắn giết chết.
Thượng Khai nhìn ánh mắt thành khẩn của hắn, liên tưởng đến tính tình con trai mình, ngược lại tin bảy tám phần, nhưng nhìn di cốt nhi tử một chút, trong lòng vẫn buồn giận khó chịu.
Phong Thúc Minh nghĩ tới một chuyện, lạnh lùng nói: “Cây đao kia thuộc về Thánh Nữ Phong, ngươi ở đâu có được?”
Lăng Hạ sửng sốt thản nhiên nói: “Đệ tử không biết lai lịch cây đao kia, cũng chưa bao giờ gặp người của Thánh Nữ Phong.” Ngự Chi Tuyệt không tính là người của Thánh Nữ Phong.
Hắn nói xong đứng lên, giơ tay phải lên nói: “Đệ tử nguyện ý phát Phệ Tâm nguyền rủa, vừa rồi những câu trên là thật, nếu có nửa câu nói láo, thiên địa không tha.”
Hắn thốt ra lời này, người người biến sắc tại chỗ. Phệ Tâm nguyền rủa là pháp chú phản phệ cao nhất, nếu như người thề có nửa câu nói ngoa sẽ lập tức hồn bay phách tán.
Phong Thúc Minh nói: “Ngươi cũng biết kết quả của việc nói láo?”
Lăng Hạ gật đầu một cái, kiên định nói: “Những điều đệ tử nói là thật, có gì phải sợ?”
Lông mày Phong Thúc Minh nhướng lên: “Thúy sư huynh, nếu hắn nguyện ý thề, vậy liền để Mạc sư chất viết Phệ Tâm nguyền rủa để hắn đè huyết ấn, như thế nào?” Hắn nói như vậy, cũng là vì kiêng dè.
Thúy Thiên Thành gật đầu một cái, Mạc Đãi rất nhanh viết pháp chú, bắt Lăng Hạ lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa, sau đó đè xuống huyết ấn. Những người khác không nghe ra nhưng Mạc Đãi lại nghe được đầu mối cùng chỗ sơ hở từ lời Lăng Hạ, hình như muốn tự mình gánh chịu tất cả. Trong lòng hắn có chút động, ít nhất trước kia hắn chưa từng thấy qua người nào như vậy. Dù sao vạch trần đối với bản thân hắn cũng không… tốt lắm, nên cũng không nói một lời.
Lăng Hạ đè xuống huyết ấn, quả nhiên không có chút dấu hiệu phản phệ nào.
Thượng Khai biết nhi tử mình đuối lý, vẫn đứng lên, lớn tiếng với Phong Thúc Minh nói: “Phong Chưởng môn, ngươi nói chuyện này nên xử trí thế nào?”
Phong Thúc Minh xem Lăng Hạ một chút, âm thầm thở dài, thiếu niên này là một nhân vật, nếu được bồi dưỡng, sau này rất có thể trở thành một nhân tài Phái Thiếu Dương, thật là đáng tiếc. . . . . .
Dù sao, luôn luôn phải cho thành Vân Tiêu mấy phần mặt mũi.
Hắn chậm rãi đứng lên trầm giọng nói: “Nếu Lăng Hạ làm hại Thượng sư điệt vãng sinh, vậy liền một mạng đổi một mạng, giao Lăng Hạ cho Thượng huynh xử trí.”
Lăng Hạ nghe vậy hô hấp cứng lại, hồi lâu mới hít sâu một hơi cúi đầu: “Đệ tử lãnh phạt.”
Sá, để ông đây tự sát có được không? Ông đây sợ đau a!
Hắn vừa nói như thế, Thủy Nguyệt lại đột nhiên nói: “Phong sư thúc, Thúy sư thúc, chớ trách tội. Đệ tử có một chuyện không rõ, có thể hỏi một chút hay không?”
Phong Thúc Minh sững sờ, liền nói: “Không sao, hiền chất cứ hỏi.”
Thủy Nguyệt nhìn Lăng Hạ một cái nói: “Đệ tử chỉ muốn biết, nếu người khác xông vào cấm khu Phái Thiếu Dương sẽ chịu trừng phạt bực nào?”
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt. Phong Thúc Minh cũng dừng một chút mới khẽ cất cao giọng nói: “Cấm khu Phái Thiếu Dương há có phải ai cũng được tiến vào? Nếu có người ngoài xông vào, đương nhiên xem hắn là kẻ xông vào mà luận xử!” Hắn nói qua liếc thi thể Thượng Nhan một cái, trong lòng dâng lên tức giận.
Giết tốt lắm! Bị chết hay!
Thủy Nguyệt gật đầu một cái, đăm chiêu nói: “Nếu như thế, trận tỷ thí thứ hai ngày đó, vị Lăng sư đệ này được cho phép đi vào tỷ thí, cũng tính là nửa đệ tử Phái Thiếu Dương rồi, phải không? Nhưng vị Thượng Sư đệ kia chưa được sự cho phép lại xông vào, phải không?”
Mọi người nghe ra đầu mối, Thượng Khai biến sắc, quát lên: “Ngươi! . . . . . .” Nếu không phải ngại thân phận Thủy gia, hắn đã sớm đánh bay tiểu tử ăn nói bừa bãi này.
Phong Thúc Minh khẽ vuốt cằm: “Điều này là hiển nhiên, chỉ cần qua sơ thí, tất nhiên sẽ ở lại Phái Thiếu Dương ta.”
Thủy Linh tiểu cô nương cơ trí khác thường, sớm nghe được ý huynh trưởng mình, lập tức làm bộ ngây thơ hồn nhiên phụ họa: “A, nói như thế vị Lăng sư huynh này làm theo môn quy Phái Thiếu Dương, mấy vị bá bá, các người nói ca ca ta nói đúng không?”
Giọng nói của tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, Thúy Thiên Thành và Thượng Khai nghe đều khẽ biến sắc, lại không thể phản bác một tiểu cô nương.
Trong lòng Phong Thúc Minh hài lòng, miệng lại nói: “Bình thường là thế, nhưng Thượng hiền chất chính là khách quý của Phái Thiếu Dương ta, dù có chỗ không đúng, nó còn nhỏ tuổi, vãng sinh như thế cũng đáng thương.”
/100
|