Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 135 - Lão Đại Uy Vũ (1)

/136


Dương Thiên Lôi đoạt lại túi nước từ trong tay Tử Hàm, đưa lên miệng dốc vào hai hụm lớn, quẹt miệng nói:

- Sẽ không ảnh hưởng gì. Chúng ta ở cạnh nhau, có nguy hiểm còn có thể tương trợ. Giống như hôm qua, nếu như vạn nhất nàng gặp phải tình huống đó thì biết làm sao? Bảo ta làm sao không lo lắng cho nàng được.

- Hơn nữa với điểm tích lũy hiện tại của ta, tiến vào Trảm Không Kiếm Phái hẳn là không có vấn đề gì, ma thú cấp sáu cũng không thách thức được ta. Ta phụ trách dụ ma thú, nàng dành thời gian chiến đấu, ta có thể tự tu luyện, chúng ta không ảnh hưởng gì nhau, định như vậy rồi, Tử Hàm?

Dương Thien Lôi nói xong lại trả túi nước lại Trương Tử Hàm. Nàng do dự một lúc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng lý luận của Dương Thiên Lôi, vô thức nâng túi nước lên uống một ngụm nhỏ.

- Được rồi!

Trương Tử Hàm trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Tuy rằng nàng rất muốn để Dương Thiên Lôi tiếp tục đi sâu vào trong, khiêu chiến với các ma thú cấp cao để tôi luyện bản thân nhưng nàng lại lo lắng nhỡ Dương Thiên Lôi có điều gì bất trắc. Dù sao thì thời gian thí luyện cũng sẽ sớm kết thúc, Trương Tử Hàm cũng không miễn cưỡng nữa.

Thế là hai ngày sau, tại khu thí luyện thứ hai xuất hiện một màn quỷ dị, một thiếu nữ không ngừng săn ma thú, sát khí hừng hực, giết hết con này tới con khác, hết đám này tới đám khác. Còn một thiếu niên lại dùng hết các phương thức bỉ ổi nhất để khiêu khích đám ma thú, kể cả ma thú cấp sáu siêu cấp cũng bị hắn dẫn dụ đến chỗ người thiếu nữ. Với những con ma thú thực lực kém hơn thì hắn tìm cách dẫn dụ cả đám tới chỗ mai phục.

Mãi cho đến khi trong vòng mười dặm xung quanh nơi trú ngụ của hai người không thể tìm thấy một con ma thú nào nữa, hai người họ mới di chuyển đến một vùng khác.

Hai ngày điên cuồng săn bắt, Trương Tử Hàm chỉ nhớ được mình đã chém chết bảy con ma thú cấp sáu, còn các con cấp năm trở xuống nàng không thể nhớ hết được bao nhiêu. Dù sao thì bọn cấp năm lần nào cũng xuất hiện cả đàn. Trương Tử Hàm gần như biến thành một cái máy giết thú, liên tục khiêu chiến cực hạn của mình. Ngoại trừ buổi tối nghỉ ngơ, còn ban ngày nàng hầu như chỉ ngồi tu luyện và chém giết ma thú xông đến, các ma thú căn bản không cần chờ nàng đi tìm.

Cuối cùng, khi một đạo pháo hoa che phủ phương viên mấy trăm dặm, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng trên không trung báo hiệu kỳ hạn thí luyện đã tới rồi.

Dương Thiên Lôi cùng Trương Tử Hàm một mặt săn ma thú, một mặt trở về nơi tập kết. Lúc còn hơn mười dặm nữa là đến đích, để che giấu tai mắt, Dương Thiên Lôi để Trương Tử Hàm trở về trước, còn hắn tìm một con sông tắm rửa thay y phục sạch sẽ, đợi khi đêm xuống mới thong thả đi về điểm tập kết.



- Sư thúc, khu vực thứ ba đã trở về đầy đủ.

Linh Lung sau khi kiểm kê số lượng đệ tử thí luyện, trầm giọng báo cáo.

- Toàn bộ khu vực số hai cũng đã trở về.

Mạc Bắc tiếp lời

- Khu vực số một còn thiếu một người, vì sao Dương Thiên Lôi vẫn chưa trở về?

Dương lão lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia lo lắng, nhìn quanh một đám đệ tử giống hệt những tên khất cái, quần áo quanh thân rách rưới bẩn thỉu, lẫn lộn những vết máu đã sậm màu, có lẽ đã bị thương trong lúc thí luyện.

- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tiêu Hà cũng hơi nhíu mày

Tuy rằng Trảm Không Kiếm Phái đã cố tình lựa chọn khu vực tương đối an toàn, những cũng không cách nào đảm bảo được việc sau khi thí luyện có thể nguyên vẹn trở về. Lần này đế quốc Cát Ương cử tới mười mấy tên đệ tử cùng thí luyện, đều đã trở về an toàn đã là chuyện vô cùng hiếm có. Hơn nữa bọn họ ở giữa lúc thí luyện cũng không hề phát tín hiệu cầu cứu để mất tư cách thí luyện. Nếu như không phải Dương Thiên Lôi còn chưa trở về thì lần thí luyện này phải nói là rất hoàn mỹ. Đương nhiên tiền đề là các đệ tử thí luyện phải thu được điểm tích lũy thật tốt.

- Sẽ không đâu! Tuyệt đối không có chuyện gì đâu!

Một người vẻ mặt bụi bẩn, nhỏ thó tên Phong Mã Ngưu lên tiếng khẳng định

- Khu vực số một không có ma thú nào có thể vây khốn ta, huống hồ là lạo đại của ta. Tuyệt đối không có khả năng!

Tuy rằng Phong Mã Ngưu khẳng định rất chắc chắn nhưng Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Sở Hương Hương thậm chỉ cả Mộc Tử Vi trên mặt đều lộ ra thần sắc lo lắng bất an

- Dương lão, để con đi tìm Tiểu Lôi.

Cô nàng Dương Thiên Lệ bưu hãn lúc này toàn thân đầy vết thương, trên áo có vài chỗ bị xé rách hiển nhiên là đã trải qua không ít trận ác chiến. Trên mặt nàng thần tình ngưng trọng cùng lo lắng, lời nói dưa dứt đã phi thân ra cửa

- Thiên Lệ tỷ, khoan hãy đi!

- Ồ! Tử Hàm, muội cũng muốn đi cùng sao?

- Không phải, Thiên Lệ tỷ, Thời hạn còn chưa tới, ta tin tưởng Thiên Lôi nhất định sẽ sớm trở về. Chúng ta chờ thêm một lát nữa, được không?

Trương Tử Hàm nhịn không được lên tiếng can ngăn.

Trong lòng nàng cũng rất bối rối, biết rõ Dương Thiên Lôi kia cả một cọng lông cũng chưa tổn hại nhưng lại không thể mở miệng. Giờ phút này nàng hận không thể nhéo cái tai Dương Thiên Lôi, hung hăng giày vò một phen. Ngươi không thể trở về sớm một chút hay sao?

Sở Hương Hương liếc nhìn sắc mặt Trương Tử Hàm, khóe miệng hé ra một tia giảo hoạt mỉm cười nói

- Thiên Lệ, Tử Hàm muội muội nói không sai. Tiểu Lôi chắc chắn không có việc gì đâu. Đợi đến đêm nếu hắn vẫn chưa trở về thì cũng ta sẽ đi tìm. Dù sao việc này gấp gáp cũng không được.

Sở Hương Hương vừa nói chuyện vừa kéo tay Dương Thiên Lệ. Dương Thiên Lệ tuy rằng đang rất căng thẳng nhưng cũng hiểu được ý tứ Sở Hương Hương, chỉ có thể tạm thời nén xuống.

Ánh mắt Lôi Kính và Lôi Hoành chạm nhau, thấy bộ dáng Lôi Hoành bình tĩnh thong dong, Lôi Kính biết Lôi Hoành nhất định làm được việc, Dương Thiên Lôi kia nhất định không thể trở về.

- Mọi người mau đi nghỉ ngơi. Nếu như đến đêm Dương Thiên Lôi vẫn chưa trở về, chúng ta sẽ chia nhau tìm kiếm.

Dương lão trầm giọng phân phó, bất đắc dĩ lắc đầu.

Người khác không rõ ràng nhưng hắn biết rõ khu vực số một có đàn ma lang xuất hiện. Hắn lo rằng Dương Thiên Lôi đã gặp phải đàn ma lang đó. Lúc đó hắn hẳn nên sớm nói cho Dương Thiên Lôi biết. Bởi vì hắn và các đệ tử thí luyện không giống nhau, bọn họ có Tiên Thiên lục giác linh mẫn, gặp phải đàn ma lang cũng có thể sớm tránh đi. Còn Dương Thiên Lôi hắn chỉ có Tiên Thiên lục giác trì độn.

Sắc trời dần buông xuống, tâm trạng đám người Dương Thiên Lệ càng lúc càng nặng nề. Bỗng nhiên một tiếng ca vừa thô tục, vừa phóng đãng, vừa độc đáo, vừa lanh lảnh khiến cho người ta không nói được lời nào từ xa bay tới.

/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status