Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 36: Ngoại truyện

/129


"Nhận được tin báo của nhân dân, thành phố A đã phá một vụ án tổ chức đánh bạc lớn nhất từ trước tới nay. Thủ phạm chính Lại Trung Sơn và hơn ba mươi người sa lưới, tiền đánh bạc thu được là hơn bảy triệu nhân dân tệ...

Biên tập viên trên ti vi đưa tin với vẻ mặt bình thản, hình ảnh trên màn hình là cảnh sát đang kiểm kê đồ nghề đánh bạc và tài sản tại một khu nghỉ dưỡng ở nông thôn, ống kính đưa qua mấy thủ phạm chính. Khải Hân đang vừa xem ti vi vừa làm bài tập, nhìn thấy hình ảnh trên ti vi, cô bé đặt bút xuống nhảy dựng lên: "Mẹ, mẹ xem bố lên ti vi kìa!"

Trần Thục Lương đang quỳ xuống lau nhà, cô ta thật sự tin rằng Trịnh Đạc sẽ đưa chồng mình về, lời con gái nói làm cô ta giật bắn đứng lên chạy vào phòng khách. Ống kính đã lia qua, chỉ thấy ba mươi mấy người bị đưa lên xe cảnh sát, nhưng địa điểm này rõ ràng chính là... "

Điện thoại bàn đổ chuông, Trần Thục Lương giật mình chạy đến nghe máy: "A lô..."

"Xin hỏi chị có phải người nhà của Trương Hoành Lượng không?" Giọng nói trong điện thoại rất bình tĩnh và quan cách.

"Vâng, đúng rồi".

"Trương Hoành Lượng bị tình nghi đánh bạc, chúng tôi muốn gặp chị để tìm hiểu một số thông tin. Chín giờ sáng ngày mai chị có thể đến đội hình sự phòng công an thành phố không?"

"Có thể, có thể... Đồng chí cảnh sát, tôi có thể gặp chồng tôi hay không?"

"Vụ án đang trong giai đoạn điều tra, không được phép thăm hỏi". Cảnh sát nói xong gác điện thoại luôn.

Lúc này chuông cửa vang lên, Trần Thục Lương lấy lại tinh thần đi ra mở cửa. Ngoài cửa là Lâm Gia Mộc: "Chị Trần, chị có xem thời sự không?"

Trần Thục Lương gật đầu.

"Tôi đã bảo Trịnh Đạc nhà tôi đi rồi. Tôi thu dọn đồ đạc xong cũng trả phòng đi luôn... Chị Trần, chị..."

Trần Thục Lương bật khóc: "Không được, hai người không thể đi được, chính hai người đã kéo Hoành Lượng nhà tôi xuống nước..."

"Chị Trần, chị đừng nói lung tung, chúng tôi kéo hắn xuống nước bao giờ? Đó là có lòng muốn giúp đỡ gia đình chị thôi".

"Không được, tôi phải đến đồn công an tố cáo hai người..." Trần Thục Lương giữ chặt áo Lâm Gia Mộc.

"Nếu chị không tốc cáo chúng tôi thì tội của anh Trương còn có thể nhẹ một chút, dù sao công an cũng chỉ bắt được anh ta lần này, tội danh chỉ là đánh bạc thông thường, giam vài ngày, phạt ít tiền là xong. Nếu chị tố cáo chúng tôi thì chúng tôi sẽ khai hết. Trịnh Đạc nhà tôi chỉ làm bảo an, còn không được tính là tòng phạm, nhưng anh Trương nhà chị đã tự mình giới thiệu hơn hai mươi người đến đánh bạc, nhận phần trăm mấy trăm ngàn..."

Trần Thục Lương vốn cũng không hiểu luật, nghe Lâm Gia Mộc nói vậy. cô ta ngẩn người ra: "Sao cô có thể nói như vậy..."

"Tôi nói đều là lời nói thật, tôi nghe nói em ruột chị rất có thế lực, chị tìm cô ấy xem, nói không chừng có thể kéo anh Trương ra. Nếu chị còn càn quấy như vậy, bây giờ đang làm chặt bài bạc, anh trương sẽ phải ngồi tù tám năm mười năm, tôi xem xem chị làm thế nào". Nói xong Lâm Gia Mộc quay người đi.

Trịnh Đạc đang đợi cô dưới lầu. Đối với họ, vụ này tính ra thật sự là thu nhập thấp lại tốn quá nhiều thời gian, hai người đều sốt ruột muốn đi: "Làm được chứ?"

"Ờ, chắc chắn chị ta sẽ liên lạc với Điền Cầm Cầm, đến lúc đó, vì chồng mình, chị ta sẽ hi sinh hết thảy".

"Trương Hoành Lượng cũng là một nhân tài, vốn anh chỉ định để hắn bóc lịch mấy năm vì tội đánh bạc, vậy mà hắn lại tự mình tìm phiền phức. Anh đã dặn cảnh sát Lưu tiết lộ cho Lại Trung Sơn và tên Cường ca kia là vợ Trương Hoành Lượng tức giận báo công an vì chồng mình cặp bồ ở sòng bạc... Lại Trung Sơn vào tù nhưng hắn còn có người ở bên ngoài, càng không cần phải nói đến Cường ca và những con bạc lắm tiền khác. Đừng nói là thành phố A, cho dù toàn tỉnh này cũng không chưa nơi nào cho Trương Hoành Lượng dung thân nữa".

"Hơn nữa ai cũng sẽ cho rằng Trương Hoành Lượng khai hết đám người này ra mới có thể được khoan hồng". Lâm Gia Mộc cười nói. Điền Cầm Cầm cực hận Trương Hoành Lượng, một cơ hội chôn Trương Hoành Lượng tốt như vậy, Điền Cầm Cầm làm sao có thể bỏ qua được? Cũng chỉ có Trần Thục Lương mới ngây thơ cho rằng nhờ người xin giảm án là chuyện tốt.

***

Nửa năm sau.

Trần Thục Lương nhét những đồng tiền cuối cùng vào túi xách, nhìn con gái đang ngủ say trên giường, để lại một tờ giấy rồi ra đi không quay đầu lại. Hôm nay Trương Hoành Lượng ra tù, hôm qua hắn đã gọi điện thoại bảo cô ta đến đón hắn. Mặc dù bị mẹ và em gái ép phải li hôn hắn nhưng Trần Thục Lương vẫn lén đến thăm hỏi hắn. Trương Hoành Lượng khóc nức nở trong điện thoại, nói mình đã hồi tâm chuyển ý, trên thế giới này chỉ có hai mẹ con cô ta tốt với hắn, chỉ có Trần Thục Lương mới yêu hắn thật lòng...

"Mẹ!" Khải Hân ngồi dậy nhìn bóng lưng mẹ đeo ba lô: "Mẹ đi đâu đấy?"

Trần Thục Lương quay lại, cười nói hơi lúng túng: "Mẹ đi đón bố..."

"Mẹ, không phải bà ngoại nói nếu mẹ lại đi gặp bố thì bà sẽ không quan tâm đến mẹ nữa à?"

"Mẹ không cần bà ta quan tâm". Khi cô ta còn nhỏ, mẹ đã bỏ rơi cô ta, bây giờ cả ngày lại quan tâm này nọ làm gì, còn bắt cô ta và Khải Hân đi gặp bác sĩ tâm lí nữa. Trần Thục Lương cảm thấy người có bệnh chính là bà mẹ họ Điền của mình: "Khải Hân ngoan, mẹ đi đón bố con rồi sẽ về đón con".

Khải Hân chớp mắt nhìn mẹ: "Mẹ, con muốn ở với bà ngoại, con không cần bố nữa". Bây giờ thỉnh thoảng Khải Hân vẫn đau đầu. Bác sĩ nói là vết thương của cô bé đã khỏi hẳn, cái gọi là đau đầu chính là một vết thương tâm lí. Cô bé không hiểu vết thương tâm lí là gì mà chỉ biết nửa năm ở với bà ngoại này là nửa năm sung sướng nhất của mình, mỗi ngày có thể vui vẻ đi học, không cần lo lắng bị đánh chửi, cho dù ở nhà cũng có thể ca hát khiêu vũ.

"Bà ngoại!" Khải Hân gọi to, bà Điền từ phòng ngủ đi ra. Mỗi lần nhìn thấy con gái đầu cũng giống như bà nhìn thấy những sai lầm mình đã mắc phải rất nhiều năm nay. Giá như bà có thể đưa cả hai đứa con gái đi, giá như bà đủ quan tâm đến đứa lớn: "Thục Lương..."

Trần Thục Lương lạnh lùng nhìn mẹ: "Tôi phải đi đón Hoành Lượng".

Bà Điền ôm Khải Hân vừa chạy tới: "Con đi đi, Khải Hân ở lại. Con phải nhớ kĩ, nơi này luôn là nhà của con...

Trần Thục Lương nhìn con gái lưu luyến: "Khải Hân là con gái tôi..."

"Con nhẫn tâm mang nó đi để nó chịu khổ cùng con sao? Căn hộ ở Vinh Quang đã bán để nộp tiền phạt, con cũng không có việc làm nữa, con với nó đưa Khải Hân đi thì sống bằng cái gì?"

"Tôi..."

"Con cứ yên tâm, Khải Hân ở với mẹ, chỉ cần mẹ có một miếng cơm thì nó sẽ không bị đói. Chờ tình hình của con đỡ hơn rồi nói tiếp".

Trần Thục Lương cắn răng không dám nhìn con gái, nửa năm qua, con gái càng ngày càng xa lánh cô ta: "Được".

Cô ta đeo ba lô, xoay người đi xuống lầu.

Bà Điền ôm Khải Hân, nhìn bóng lưng cô ta, hai hàng nước mắt chảy dài trên má...

"Bà ngoại, mẹ cháu có về không?"

"Có chứ, nhất định sẽ mẹ cháu sẽ về". Bà Điền đáp.

"Sau đó thế nào?" Lâm Gia Mộc hỏi Điền Cầm Cầm.

"Nghe nói chị ấy và Trương Hoành Lượng bắt xe lửa đến Tân Cương, nói rằng ở đó có cơ hội việc làm". Điền Cầm Cầm nói: "Khi còn bé... chị ấy không như thế".

"Con người ai cũng sẽ thay đổi". Lâm Gia Mộc nói: "Còn bạn thì sao? Chồng bạn thật sự đồng ý không cần sinh con à?"

"Anh ấy có một đứa con hiện ở với vợ trước, mà tớ cũng có con rồi. Cả hai vợ chồng đều đã có con, cần nhiều con hơn nữa làm gì?" Điền Cầm Cầm nhún vai: "Bây giờ tớ chủ yếu vẫn tập trung vào sự nghiệp, còn gia đình, tớ tốt, con trai tớ tốt, mẹ tớ tốt, bây giờ có thêm Khải Hân tốt nữa, tất cả đều tốt. Trần Thục Lương không bình thường, thực ra tớ cũng không bình thường, may là Khải Hân còn có cơ hội".

"Ai biết sau khi bọn nhỏ lớn lên thì thế giới sẽ như thế nào. Khi còn bé chúng ta có biết mình sẽ trở thành người như thế này đâu".

"Cũng đúng..." Điền Cầm Cầm mỉm cười. Lúc cười, nhìn cô rất khác Trần Thục Lương.

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status