Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Phó Khương Hùng Cách Cách cực kỳ kinh ngạc, cô hỏi: “Sao anh lại tới đây? À… mà sao anh biết tôi ở đây?”
Phó Khương đưa tay vuốt đầu Hùng Cách Cách đáp: Hỏi thăm chút là biết thôi. Thế rồi anh quay đầu nhìn về phía Phạm Bảo Nhi, cười nói giống như thân sĩ, “Đã làm phiền em rồi.”
Phạm Bảo Nhi kinh ngạc nháy một cái mắt, sau đó kéo Hùng Cách Cách qua, rỉ tai nói: Đó là ai vậy? Sao không phải ông chủ của cậu? Phạm Bảo Nhi vẫn tưởng rằng ông chủ của Hùng Cách Cách là Tô Hàng, nào ngờ đã đổi thành Phó Bạc Yến.
Hùng Cách Cách đánh mắt nhìn Phó Khương, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Anh ấy là bạn gái thân của tớ!”
Phạm Bảo Nhi quan sát Phó Khương mấy lần, cau mày nói: Anh ta là thụ?
Hùng Cách Cách gật đầu, cười đến bỉ ổi, Ừm.
Phạm Bảo Nhi quan sát kỹ Phó Khương lần nữa, nhưng lại phát hiện tầm mắt của mình bị Bạch Sí chặn lại.
Bạch Sí cười nói với cô: “Muộn rồi chúng ta đi ngủ đi.”
Phạm Bảo Nhi nổi đóa quát: Ngủ? Ngủ cái đầu quỷ của anh ý! Tôi cảnh cáo anh, không cho phép ngủ khỏa thân nữa, không cho anh nói mình sợ bóng tối nữa, không cho nữa….”
Trong lúc Phạm Bảo Nhi đang nói N cái không cho thì Phó Khương đã kéo Hùng Cách Cách đi ra khỏi tòa nhà nguy hiểm này.
Sau khi ngồi lên xe jeep, Phó Khương không nói gì, Hùng Cách Cách cũng không nói.
Phó Khương lái xe cực nhanh mà cửa sổ xe thì vẫn chưa đóng.
Bên tai là tiếng gió rít gào thổi tóc rối tinh rối mù.
Không biết Phó Khương nghĩ gì, môi mím chặt, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.
Hùng Cách Cách hơi sợ, nhưng không thể nói rõ được là sợ cái gì.
Đúng vậy, tại sao cô phải sợ Phó Khương? Là lo anh ta đột nhiên phát bệnh thần kinh, lớn tiếng kêu gào đâm vào cây đại thụ, sau đó liên lụy làm cô rách đầu chảy máu, gãy xương mấy chỗ chung với anh ta sao? Hay là sợ anh ta sẽ sà qua ghế trước lột quần áo của mình xuống sau đó…. Đụng ngã cô?
Được rồi, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa càng nghĩ càng lạc đề.
Gió thổi vù vù vào trong xe, Hùng Cách Cách hắt xì thu lại những giả tưởng bát nháo.
Mặt Phó Khương lạnh như nước, giống như chưa từng nghe thấy tiếng hắt hơi của Hùng Cách Cách, càng giống như chỉ có một mình anh ngồi trong xe mà thôi. Thế nhưng tất cả những thứ này chỉ là biểu tượng thôi. Anh động ngón tay đóng cửa sổ lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Hùng Cách Cách cảm thấy căng thẳng và áp lực hơn bao giờ hết.
Phó Khương không cười, không ầm ĩ, không nói một lời làm cô cảm thấy hoảng hốt.
Xe trượt đi trong màn đêm giống như một linh hồn khát máu.
Phó Khương lạnh lùng lái xe như bay quả thực đạt đến cảnh giới mục hạ vô nhân (**)
(**) tức bên cạnh không có người, hoặc không coi ai ra gì.
Dọc đường đi anh vượt qua hàng loạt xe cuối cùng đụng độ với chủ nhân của chiếc xe việt dã.
Chủ nhân chiếc xe việt dã nhịn một bụng tức, đạp ga gầm rú đuổi theo như một con chó điên.
Hai chiếc xe phóng như vũ bão trên đường, anh đuổi tôi chạy, vượt đèn đỏ càng chạy càng xa, càng chạy càng vắng vẻ, như thể không phân được cao thấp thì thề không bỏ qua.
Khi Phó Khương dừng xe jeep trước cửa biệt thự, anh thò đầu ra ngoài cửa xe vẫy tay cười nói với người đàn ông bám theo phía sau: “Tôi đến nhà rồi.”
Chủ nhân của chiếc xe việt dã tức thì sững sờ tại chỗ, hận đến ngứa răng! Hơn nửa đêm hắn chẳng những bị người ta vượt xe mà còn mẹ nó bị người ta đùa bỡn một trận! Nếu như không phải nhận ra gia sản nhà Phó Khương hùng hậu không dễ chọc thì hắn nhất định sẽ nhảy xuống xe ấn anh ta xuống đất đánh một trận để giải mối hận trong lòng!
Chủ nhân xe việt dã cắn răng nuốt máu nắm chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ quay đầu xe chạy về đường cũ.
Hắn cho rằng tối nay mình đã đủ bi kịch rồi, nhưng không ngờ chuyện bi kịch hơn còn đang chờ hắn.
Khi hắn lái xe về lại đường cũ thì vô cùng đau khổ phát hiện xe thế nhưng lại…. hết xăng mất tiêu rồi!
Đây là cái thế giới gì vậy? Đây là một thế giới đầy rẫy bi kịch!
Xe việt dã trơ trọi đứng giữa vùng ngoại ô hệt như con cừu nhỏ đáng thương.
Hùng Cách Cách nhìn về phía Phó Khương thấy anh đang nhếch môi, nghĩ thầm lúc này hẳn là tâm trạng anh ta đang rất tốt, vì vậy cô nhắc nhỏ: “Anh đã vượt rất nhiều đèn đỏ đấy.”
Phó Khương nhún vai với vẻ chẳng sao hết, anh thuận miệng đáp: “Đây không phải là xe của anh.” Cho nên dù có vượt bao nhiêu đèn đỏ cũng chẳng quan trọng.
Hùng Cách Cách lúc này mới chú ý tới, thì ra xe Phó Khương lái là xe của Tô Hàng !
Người đàn ông này, có lúc quả thực khiến người ta phải câm nín. Chính xác mà nói thì người đàn ông này hầu hết mọi lúc đều làm người ta phải im bặt.
Hùng Cách Cách lựa chọn dùng sự im lặng để diễn tả tâm trạng lúc này của mình. Cô bám đuôi Phó Khương đi về biệt thự mà không nói tiếng nào.
Trong biệt thự trống không chỉ có hai người Hùng Cách Cách và Phó Khương. Tô Hàng vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Phó Bạc Yến.
Hùng Cách Cách ngồi trên ghế sa lon, Phó Khương cũng ngồi trên ghế sa lon. Khoảng cách của hai người rất là gần, gần tới mức dường như chỉ cần nhẹ dịch người một cái là đã có thể dựa vào trên người của đối phương rồi.
Loại cảm giác rất vi diệu này làm Hùng Cách Cách hơi căng thẳng. Cô luôn có cảm giác Phó Khương của hôm nay có gì đó khác với thường ngày, nhìn qua hơi… nguy hiểm.
Nếu như là bình thường, Phó Khương nhất định sẽ bám riết lên lưng Hùng Cách Cách nhưng hôm nay anh lại chỉ ngồi lẳng lặng, không nói một lời.
Trong phòng khách đồ sộ không bật đèn cũng chẳng có ai nói chuyện, tất cả đều yên lặng một cách quỷ dị.
Hùng Cách Cách ưỡn thẳng sống lưng tỏ ra hơi cẩn trọng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Phó Khương đột nhiên bỗng nhúc nhích.
Hùng Cách Cách tựa như chim sợ cành cong, lập tức nhảy bắn lên khỏi ghế sa lon!
Phó Khương hơi nhướn mày, đáy mắt hiện lên ánh sáng không rõ ý tứ, nhìn như mênh mang động lòng người, thực tế lại như vòng xoáy thu hút linh hồn người ta, làm họ…. rớt xuống!
Vẻ mặt của anh hết sức hờ hững, nhìn như nghiêm trang nhưng ngũ quan lại mềm mại cộng thêm khóe môi hơi nhếch lên quyến rũ không kể xiết, và… một chút hương vị cám dỗ.
Anh hơi nghiêng người về phía trước để Hùng Cách Cách có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình, nhưng lại không chạm vào trên da thịt cô. Nhiệt độ như có như không thế này đúng là mê người nhất.
Trong lúc Hùng Cách Cách nín thở anh lại vươn đôi tay được chăm sóc tỉ mỉ ra, liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách sau đó nhẹ nhàng đặt ngón tay lên nút áo sơ mi, chậm chạp cởi từng nút một ra.
Hô hấp của Hùng Cách Cách bắt đầu tăng nhanh, gấp gáp theo động tác của Phó Khương!
Động tác, ánh mắt, nhiệt độ, hơi thở của Phó Khương vô tình trở thành một loại xuân dược không màu không mùi, từ từ thẩm thấu vào da thịt Hùng Cách Cách, thiêu đốt linh hồn cô!
Phó Khương là một yêu nghiệt —— đây là một sự thật duy nhất Hùng Cách Cách nhìn rõ vào giờ phút này.
Cô muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại vô lực, khao khát được điều trị.
Nhưng cái gì mới là thuốc giải của cô mới được chứ?!
Phó Khương nhìn thấu những thay đổi của Hùng Cách Cách nhưng hoàn toàn không vội cho đi hay là giành lại mà anh dịch người về phía sau, gác chân lên ghế rồi nằm cả người xuống ghế luôn.
Anh gối đầu lên cánh tay mình, cười tủm tỉm nói: Hùng Cách Cách, em sợ anh.
Phó Khương đưa tay vuốt đầu Hùng Cách Cách đáp: Hỏi thăm chút là biết thôi. Thế rồi anh quay đầu nhìn về phía Phạm Bảo Nhi, cười nói giống như thân sĩ, “Đã làm phiền em rồi.”
Phạm Bảo Nhi kinh ngạc nháy một cái mắt, sau đó kéo Hùng Cách Cách qua, rỉ tai nói: Đó là ai vậy? Sao không phải ông chủ của cậu? Phạm Bảo Nhi vẫn tưởng rằng ông chủ của Hùng Cách Cách là Tô Hàng, nào ngờ đã đổi thành Phó Bạc Yến.
Hùng Cách Cách đánh mắt nhìn Phó Khương, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Anh ấy là bạn gái thân của tớ!”
Phạm Bảo Nhi quan sát Phó Khương mấy lần, cau mày nói: Anh ta là thụ?
Hùng Cách Cách gật đầu, cười đến bỉ ổi, Ừm.
Phạm Bảo Nhi quan sát kỹ Phó Khương lần nữa, nhưng lại phát hiện tầm mắt của mình bị Bạch Sí chặn lại.
Bạch Sí cười nói với cô: “Muộn rồi chúng ta đi ngủ đi.”
Phạm Bảo Nhi nổi đóa quát: Ngủ? Ngủ cái đầu quỷ của anh ý! Tôi cảnh cáo anh, không cho phép ngủ khỏa thân nữa, không cho anh nói mình sợ bóng tối nữa, không cho nữa….”
Trong lúc Phạm Bảo Nhi đang nói N cái không cho thì Phó Khương đã kéo Hùng Cách Cách đi ra khỏi tòa nhà nguy hiểm này.
Sau khi ngồi lên xe jeep, Phó Khương không nói gì, Hùng Cách Cách cũng không nói.
Phó Khương lái xe cực nhanh mà cửa sổ xe thì vẫn chưa đóng.
Bên tai là tiếng gió rít gào thổi tóc rối tinh rối mù.
Không biết Phó Khương nghĩ gì, môi mím chặt, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.
Hùng Cách Cách hơi sợ, nhưng không thể nói rõ được là sợ cái gì.
Đúng vậy, tại sao cô phải sợ Phó Khương? Là lo anh ta đột nhiên phát bệnh thần kinh, lớn tiếng kêu gào đâm vào cây đại thụ, sau đó liên lụy làm cô rách đầu chảy máu, gãy xương mấy chỗ chung với anh ta sao? Hay là sợ anh ta sẽ sà qua ghế trước lột quần áo của mình xuống sau đó…. Đụng ngã cô?
Được rồi, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa càng nghĩ càng lạc đề.
Gió thổi vù vù vào trong xe, Hùng Cách Cách hắt xì thu lại những giả tưởng bát nháo.
Mặt Phó Khương lạnh như nước, giống như chưa từng nghe thấy tiếng hắt hơi của Hùng Cách Cách, càng giống như chỉ có một mình anh ngồi trong xe mà thôi. Thế nhưng tất cả những thứ này chỉ là biểu tượng thôi. Anh động ngón tay đóng cửa sổ lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Hùng Cách Cách cảm thấy căng thẳng và áp lực hơn bao giờ hết.
Phó Khương không cười, không ầm ĩ, không nói một lời làm cô cảm thấy hoảng hốt.
Xe trượt đi trong màn đêm giống như một linh hồn khát máu.
Phó Khương lạnh lùng lái xe như bay quả thực đạt đến cảnh giới mục hạ vô nhân (**)
(**) tức bên cạnh không có người, hoặc không coi ai ra gì.
Dọc đường đi anh vượt qua hàng loạt xe cuối cùng đụng độ với chủ nhân của chiếc xe việt dã.
Chủ nhân chiếc xe việt dã nhịn một bụng tức, đạp ga gầm rú đuổi theo như một con chó điên.
Hai chiếc xe phóng như vũ bão trên đường, anh đuổi tôi chạy, vượt đèn đỏ càng chạy càng xa, càng chạy càng vắng vẻ, như thể không phân được cao thấp thì thề không bỏ qua.
Khi Phó Khương dừng xe jeep trước cửa biệt thự, anh thò đầu ra ngoài cửa xe vẫy tay cười nói với người đàn ông bám theo phía sau: “Tôi đến nhà rồi.”
Chủ nhân của chiếc xe việt dã tức thì sững sờ tại chỗ, hận đến ngứa răng! Hơn nửa đêm hắn chẳng những bị người ta vượt xe mà còn mẹ nó bị người ta đùa bỡn một trận! Nếu như không phải nhận ra gia sản nhà Phó Khương hùng hậu không dễ chọc thì hắn nhất định sẽ nhảy xuống xe ấn anh ta xuống đất đánh một trận để giải mối hận trong lòng!
Chủ nhân xe việt dã cắn răng nuốt máu nắm chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ quay đầu xe chạy về đường cũ.
Hắn cho rằng tối nay mình đã đủ bi kịch rồi, nhưng không ngờ chuyện bi kịch hơn còn đang chờ hắn.
Khi hắn lái xe về lại đường cũ thì vô cùng đau khổ phát hiện xe thế nhưng lại…. hết xăng mất tiêu rồi!
Đây là cái thế giới gì vậy? Đây là một thế giới đầy rẫy bi kịch!
Xe việt dã trơ trọi đứng giữa vùng ngoại ô hệt như con cừu nhỏ đáng thương.
Hùng Cách Cách nhìn về phía Phó Khương thấy anh đang nhếch môi, nghĩ thầm lúc này hẳn là tâm trạng anh ta đang rất tốt, vì vậy cô nhắc nhỏ: “Anh đã vượt rất nhiều đèn đỏ đấy.”
Phó Khương nhún vai với vẻ chẳng sao hết, anh thuận miệng đáp: “Đây không phải là xe của anh.” Cho nên dù có vượt bao nhiêu đèn đỏ cũng chẳng quan trọng.
Hùng Cách Cách lúc này mới chú ý tới, thì ra xe Phó Khương lái là xe của Tô Hàng !
Người đàn ông này, có lúc quả thực khiến người ta phải câm nín. Chính xác mà nói thì người đàn ông này hầu hết mọi lúc đều làm người ta phải im bặt.
Hùng Cách Cách lựa chọn dùng sự im lặng để diễn tả tâm trạng lúc này của mình. Cô bám đuôi Phó Khương đi về biệt thự mà không nói tiếng nào.
Trong biệt thự trống không chỉ có hai người Hùng Cách Cách và Phó Khương. Tô Hàng vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Phó Bạc Yến.
Hùng Cách Cách ngồi trên ghế sa lon, Phó Khương cũng ngồi trên ghế sa lon. Khoảng cách của hai người rất là gần, gần tới mức dường như chỉ cần nhẹ dịch người một cái là đã có thể dựa vào trên người của đối phương rồi.
Loại cảm giác rất vi diệu này làm Hùng Cách Cách hơi căng thẳng. Cô luôn có cảm giác Phó Khương của hôm nay có gì đó khác với thường ngày, nhìn qua hơi… nguy hiểm.
Nếu như là bình thường, Phó Khương nhất định sẽ bám riết lên lưng Hùng Cách Cách nhưng hôm nay anh lại chỉ ngồi lẳng lặng, không nói một lời.
Trong phòng khách đồ sộ không bật đèn cũng chẳng có ai nói chuyện, tất cả đều yên lặng một cách quỷ dị.
Hùng Cách Cách ưỡn thẳng sống lưng tỏ ra hơi cẩn trọng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Phó Khương đột nhiên bỗng nhúc nhích.
Hùng Cách Cách tựa như chim sợ cành cong, lập tức nhảy bắn lên khỏi ghế sa lon!
Phó Khương hơi nhướn mày, đáy mắt hiện lên ánh sáng không rõ ý tứ, nhìn như mênh mang động lòng người, thực tế lại như vòng xoáy thu hút linh hồn người ta, làm họ…. rớt xuống!
Vẻ mặt của anh hết sức hờ hững, nhìn như nghiêm trang nhưng ngũ quan lại mềm mại cộng thêm khóe môi hơi nhếch lên quyến rũ không kể xiết, và… một chút hương vị cám dỗ.
Anh hơi nghiêng người về phía trước để Hùng Cách Cách có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình, nhưng lại không chạm vào trên da thịt cô. Nhiệt độ như có như không thế này đúng là mê người nhất.
Trong lúc Hùng Cách Cách nín thở anh lại vươn đôi tay được chăm sóc tỉ mỉ ra, liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách sau đó nhẹ nhàng đặt ngón tay lên nút áo sơ mi, chậm chạp cởi từng nút một ra.
Hô hấp của Hùng Cách Cách bắt đầu tăng nhanh, gấp gáp theo động tác của Phó Khương!
Động tác, ánh mắt, nhiệt độ, hơi thở của Phó Khương vô tình trở thành một loại xuân dược không màu không mùi, từ từ thẩm thấu vào da thịt Hùng Cách Cách, thiêu đốt linh hồn cô!
Phó Khương là một yêu nghiệt —— đây là một sự thật duy nhất Hùng Cách Cách nhìn rõ vào giờ phút này.
Cô muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại vô lực, khao khát được điều trị.
Nhưng cái gì mới là thuốc giải của cô mới được chứ?!
Phó Khương nhìn thấu những thay đổi của Hùng Cách Cách nhưng hoàn toàn không vội cho đi hay là giành lại mà anh dịch người về phía sau, gác chân lên ghế rồi nằm cả người xuống ghế luôn.
Anh gối đầu lên cánh tay mình, cười tủm tỉm nói: Hùng Cách Cách, em sợ anh.
/120
|