Giằng co nguyên một buổi trưa đến cả một miếng cơm cũng chưa được ăn lấy một miếng. Vất vả lắm chạy về kịp đến công ty đúng giờ, mông còn chưa ngồi được xuống ghế đã bị Tô Hàng gọi đi làm việc vặt.
Bận bịu hơn ba tiếng sau, Tô Hàng rốt cuộc đi vào trạng thái làm việc, không còn chỉ huy Hùng Cách Cách phải làm cái này cái kia nữa.
Hùng Cách Cách len lén quét mắt nhìn những cuốn sách manga, vốn định bỏ xuống một quyển bổ sung bữa cơm tinh thần nhưng cô đã trót thề không xem sách manga một tuần rồi. Trong lúc đang rối rắm cô thư ký của Phó Bạc Yến lại đến tìm cô.
Tô Hàng bị quấy rầy, mặt đằng đằng sát khí nhìn cô thư ký và Hùng Cách Cách, gào lên: Cút!
Hai người lập tức rúc cổ, trong nháy mắt biến mất khỏi phòng làm việc của Tô Hàng.
Cô thư ký trút giận lên người Hùng Cách Cách, nói với vẻ châm chọc: Ai yo, cô đúng là ngôi sao lớn của công ty chúng ta ha! Bận rộn ở cả hai bên như vậy không mệt sao?
Hùng Cách Cách không thích đấu khẩu cùng người khác, vì vậy dứt khoát không trả lời.
Cô thư ký không vui, hừ lạnh rồi nói tiếp: Phó tổng bảo cô dọn dẹp phòng cho anh ấy, tay chân nhanh nhẹn chút.
Hùng Cách Cách tự cảm thấy thẹn với Phó Bạc Yến, vì vậy xắn tay áo lên, múa giẻ lau như gió lốc, hận không thể lau sạch phòng làm việc của anh sáng loáng như tuyết.
Ục ục… ục ục…” Dạ dày Hùng Cách Cách bắt đầu kêu gào, tiếng kêu đó kêu mỗi lúc một to.
Phó Bạc Yến ngẩng đầu lên khỏi văn kiện.
Hùng Cách Cách lập tức che bụng, kèm theo nụ cười tươi rói: Bụng của tôi biết ca hát. Ha ha....Ha ha ha....
Phó Bạc Yến cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện, lạnh nhạt nói: Rất tốt, tiếp tục hát đi.
Hùng Cách Cách nuốt nước miếng hỏi: Phó tổng, anh có muốn uống cà phê không?
Phó Bạc Yến ngẩng đầu, liếc Hùng Cách Cách một cái, trả lời vô cùng rõ ràng: Không muốn.
Hùng Cách Cách lập tức hỏi tiếp: Phó tổng, anh muốn ăn gì không? Tôi lập tức đi mua!
Phó Bạc Yến chỉ phun ra bốn chữ, Đang giờ làm việc.
Hùng Cách Cách cụp bả vai, nhìn mấy cái đuôi cá béo mũm mĩm trên bàn làm việc, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng.
Không thể không nói, tầm mắt Hùng Cách Cách rất có lực xuyên thấu.
Xuyên qua hồ cá, trực tiếp bắn vào trên người của Phó Bạc Yến, làm cho cả người anh cũng khó chịu.
Anh để bút xuống, khạc ra hai chữ, Cà phê.
Hùng Cách Cách chợt hồi hồn, lập tức lộ ra nét mặt hưng phấn hỏi: Cần đun không?
Chân mày Phó Bạc Yến giật giật, dứt khoát nói: Không cần!
Hùng Cách Cách “ồ”, chuẩn bị xông vào phòng trà nước lần nữa.
Phó Bạc Yến gọi cô lại, chỉ cửa phòng nghỉ, Ở trong đó có cà phê.
Hùng Cách Cách ôm hiếu kỳ trong lòng, đẩy cánh cửa kia ra.
Phòng nghỉ của Phó Bạc Yến đơn giản mà hào phóng, không có bất kỳ đồ trang trí yêu thích nào. Mở ngăn tủ ra, bất ngờ phát hiện bên trong không những có đủ loại cà phê, mà còn có bình cà phê và dụng cụ đun cà phê, còn có… đường cục.
Hùng Cách Cách cười híp mắt, len lén nhìn xung quanh một chút, thấy Phó Bạc Yến không vào cùng, liền bốc lên một miếng đường, bỏ vào trong miệng.
Ngọt, ngọt quá!
Hùng Cách Cách sau khi ăn liên tiếp ba cục đường hơi thấy khát.
Cô lấy bình cà phê ra, đổ hết cà phê đã xay sẵn vào đó, sau đó đổ đầy nước nhấn nút mở nguồn điện, lẳng lặng chờ đợi thời khắc cà phê sôi.
Bốn giờ chiều, mí mắt trên của Hùng Cách Cách lại muốn hôn mí mắt dưới.
Cô ngồi lên giường, dùng sức xoa gò má của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút. Kiên trì, kiên trì chút nữa thôi, chỉ cần đun cà phê xong hậu, cô uống trộm hai ngụm sẽ không mệt nữa. Hùng Cách Cách, mày phải chịu đựng!
Rất dễ nhận thấy cô không chịu nổi.
Mí mắt Hùng Cách Cách khép lại, người mềm nhũn ngửa ra sau nằm trên giường.
Phó Bạc Yến chờ chờ, rồi lại chờ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thấy Hùng Cách Cách ra ngoài. Anh nghĩ đến trận hỏa hoạn xảy ra ban sáng, không khỏi có chút bận tâm. Anh đứng lên, sải bước đi vào phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ cũng không xuất hiện tình huống nhốn nháo, mà ngược lại yên tĩnh một cách khác thường.
Nhưng trên chiếc giường lớn màu đen mang sắc thái nam tính lại xuất hiện một cô gái nằm trên đó ngủ ngáy khò khò.
Cánh môi mềm mại của cô gái hơi nhếch lên, cánh mũi xinh xắn nhẹ nhàng lên xuống, mấy sợi tóc rối lệch qua một bên lộ ra vầng trán đầy đặn và lông mi thật dài. Đôi mắt thường ngày được giấu phía sau mái ngố dài, lúc này đây bày ra đường cong ưu nhã.
Khóe miệng cô gái còn sót lại vụn đường trắng, hương vị ngọt ngào mà mê người.
Có thể là sự kích thích về mặt thị giác, có thể là mùi cà phê chết tiệt quá mê người, Phó Bạc Yến cảm thấy bụng dưới căng thẳng, một loại bản tính chỉ thuộc về đàn ông dường như đang muốn phá tan trói buộc trên người anh, bổ nhào vào Hùng Cách Cách. Tốt nhất là xé nát cô, nuốt sống vào bụng để giải nỗi thống khổ của anh.
Phó Bạc Yến muốn đến gần, muốn thưởng thức mảnh vụn đường màu trắng này, muốn dựa vào bản năng đàn ông để cưỡng bức cô gái kia, nhưng anh vẫn còn lý trí. Anh biết, cô gái giống như Hùng Cách Cách không phải đồ chơi, không thích hợp trêu chọc. Cũng không phải vì sau khi trêu ghẹo xong sẽ rước lấy phiền phức mà là anh không đành lòng. Không đành lòng phá hủy, không đành lòng hủy hoại....
Mùi thơm cà phê vẫn đang dụ dỗ giác quan của Phó Bạc Yến, hơi khổ sở nhưng cũng cực kỳ mê người. Anh hít sâu một cái, cưỡng bách mình dời tầm mắt, đi tới trước bình cà phê rót một cốc cà phê cho mình.
Đưa tới bên môi thưởng thức mà không khỏi nhíu mày.
Trước kia anh uống cà phê chưa bao giờ thêm đường nhưng hôm nay anh lại cảm thấy cà phê không đường rất khó nuốt. Có phải nên thêm chút đường không? Không cần nhiều, chỉ cần mấy mẩu vụn bên môi Hùng Cách Cách là được.
Sau khi Phó Bạc Yến có suy nghĩ này, đến bản thân anh cũng thấy hơi giật mình. Nhưng ngoài giật mình còn có thoải mái.
Đàn ông vốn là động vật thị giác.
Ôi, nói như vậy cũng không đúng, nếu như đàn ông là động vật thị giác vậy sao giờ đây anh lại cảm thấy nhìn Hùng Cách Cách rất quyến rũ mê người chứ? Là ảo giác ư? Ai mà biết đươc? Có lẽ chỉ có thể chờ khi Hùng Cách Cách tỉnh lại, anh mới có thể cho mình một đáp án rõ ràng.
Không biết có phải bởi vì mùi cà phê quá nồng hay không mà lại khiến Hùng Cách Cách có cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài.
Đợi cô khi tỉnh lại, đã qua giờ tan làm một lúc rồi.
Cô vô cùng hốt hoảng bò dậy khỏi giường, nhón chân chạy đến bên cửa phòng nghỉ, len lén nhìn quanh bên ngoài. Cô thấy Phó Bạc Yến vẫn đang cúi đầu phê duyệt văn kiện, bèn bắt đầu cho mình ăn thuốc giải sầu.
Xoay người, phát hiện cà phê trong bình chỉ còn lại không tới 1 cm.
Cô vội tắt nguồn điện, đổ phần cà phê chẳng dư lại là bao vào trong cốc, sau đó uống trộm một ngụm, chỉ cảm thấy cái vị của nó đắng như muốn đòi mạng. Cô bỏ thêm hai cục đường vào trong cốc, lắc lắc nhẹ nhàng, sau đó đưa đến bên môi nhấp thử cảm thấy mùi vị cuối cùng cũng khá lên nhiều.
Khi bưng cà phê ra, Hùng Cách Cách cố gằng làm cho mình có vẻ tự nhiên mà thong dong.
Bận bịu hơn ba tiếng sau, Tô Hàng rốt cuộc đi vào trạng thái làm việc, không còn chỉ huy Hùng Cách Cách phải làm cái này cái kia nữa.
Hùng Cách Cách len lén quét mắt nhìn những cuốn sách manga, vốn định bỏ xuống một quyển bổ sung bữa cơm tinh thần nhưng cô đã trót thề không xem sách manga một tuần rồi. Trong lúc đang rối rắm cô thư ký của Phó Bạc Yến lại đến tìm cô.
Tô Hàng bị quấy rầy, mặt đằng đằng sát khí nhìn cô thư ký và Hùng Cách Cách, gào lên: Cút!
Hai người lập tức rúc cổ, trong nháy mắt biến mất khỏi phòng làm việc của Tô Hàng.
Cô thư ký trút giận lên người Hùng Cách Cách, nói với vẻ châm chọc: Ai yo, cô đúng là ngôi sao lớn của công ty chúng ta ha! Bận rộn ở cả hai bên như vậy không mệt sao?
Hùng Cách Cách không thích đấu khẩu cùng người khác, vì vậy dứt khoát không trả lời.
Cô thư ký không vui, hừ lạnh rồi nói tiếp: Phó tổng bảo cô dọn dẹp phòng cho anh ấy, tay chân nhanh nhẹn chút.
Hùng Cách Cách tự cảm thấy thẹn với Phó Bạc Yến, vì vậy xắn tay áo lên, múa giẻ lau như gió lốc, hận không thể lau sạch phòng làm việc của anh sáng loáng như tuyết.
Ục ục… ục ục…” Dạ dày Hùng Cách Cách bắt đầu kêu gào, tiếng kêu đó kêu mỗi lúc một to.
Phó Bạc Yến ngẩng đầu lên khỏi văn kiện.
Hùng Cách Cách lập tức che bụng, kèm theo nụ cười tươi rói: Bụng của tôi biết ca hát. Ha ha....Ha ha ha....
Phó Bạc Yến cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện, lạnh nhạt nói: Rất tốt, tiếp tục hát đi.
Hùng Cách Cách nuốt nước miếng hỏi: Phó tổng, anh có muốn uống cà phê không?
Phó Bạc Yến ngẩng đầu, liếc Hùng Cách Cách một cái, trả lời vô cùng rõ ràng: Không muốn.
Hùng Cách Cách lập tức hỏi tiếp: Phó tổng, anh muốn ăn gì không? Tôi lập tức đi mua!
Phó Bạc Yến chỉ phun ra bốn chữ, Đang giờ làm việc.
Hùng Cách Cách cụp bả vai, nhìn mấy cái đuôi cá béo mũm mĩm trên bàn làm việc, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng.
Không thể không nói, tầm mắt Hùng Cách Cách rất có lực xuyên thấu.
Xuyên qua hồ cá, trực tiếp bắn vào trên người của Phó Bạc Yến, làm cho cả người anh cũng khó chịu.
Anh để bút xuống, khạc ra hai chữ, Cà phê.
Hùng Cách Cách chợt hồi hồn, lập tức lộ ra nét mặt hưng phấn hỏi: Cần đun không?
Chân mày Phó Bạc Yến giật giật, dứt khoát nói: Không cần!
Hùng Cách Cách “ồ”, chuẩn bị xông vào phòng trà nước lần nữa.
Phó Bạc Yến gọi cô lại, chỉ cửa phòng nghỉ, Ở trong đó có cà phê.
Hùng Cách Cách ôm hiếu kỳ trong lòng, đẩy cánh cửa kia ra.
Phòng nghỉ của Phó Bạc Yến đơn giản mà hào phóng, không có bất kỳ đồ trang trí yêu thích nào. Mở ngăn tủ ra, bất ngờ phát hiện bên trong không những có đủ loại cà phê, mà còn có bình cà phê và dụng cụ đun cà phê, còn có… đường cục.
Hùng Cách Cách cười híp mắt, len lén nhìn xung quanh một chút, thấy Phó Bạc Yến không vào cùng, liền bốc lên một miếng đường, bỏ vào trong miệng.
Ngọt, ngọt quá!
Hùng Cách Cách sau khi ăn liên tiếp ba cục đường hơi thấy khát.
Cô lấy bình cà phê ra, đổ hết cà phê đã xay sẵn vào đó, sau đó đổ đầy nước nhấn nút mở nguồn điện, lẳng lặng chờ đợi thời khắc cà phê sôi.
Bốn giờ chiều, mí mắt trên của Hùng Cách Cách lại muốn hôn mí mắt dưới.
Cô ngồi lên giường, dùng sức xoa gò má của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút. Kiên trì, kiên trì chút nữa thôi, chỉ cần đun cà phê xong hậu, cô uống trộm hai ngụm sẽ không mệt nữa. Hùng Cách Cách, mày phải chịu đựng!
Rất dễ nhận thấy cô không chịu nổi.
Mí mắt Hùng Cách Cách khép lại, người mềm nhũn ngửa ra sau nằm trên giường.
Phó Bạc Yến chờ chờ, rồi lại chờ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thấy Hùng Cách Cách ra ngoài. Anh nghĩ đến trận hỏa hoạn xảy ra ban sáng, không khỏi có chút bận tâm. Anh đứng lên, sải bước đi vào phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ cũng không xuất hiện tình huống nhốn nháo, mà ngược lại yên tĩnh một cách khác thường.
Nhưng trên chiếc giường lớn màu đen mang sắc thái nam tính lại xuất hiện một cô gái nằm trên đó ngủ ngáy khò khò.
Cánh môi mềm mại của cô gái hơi nhếch lên, cánh mũi xinh xắn nhẹ nhàng lên xuống, mấy sợi tóc rối lệch qua một bên lộ ra vầng trán đầy đặn và lông mi thật dài. Đôi mắt thường ngày được giấu phía sau mái ngố dài, lúc này đây bày ra đường cong ưu nhã.
Khóe miệng cô gái còn sót lại vụn đường trắng, hương vị ngọt ngào mà mê người.
Có thể là sự kích thích về mặt thị giác, có thể là mùi cà phê chết tiệt quá mê người, Phó Bạc Yến cảm thấy bụng dưới căng thẳng, một loại bản tính chỉ thuộc về đàn ông dường như đang muốn phá tan trói buộc trên người anh, bổ nhào vào Hùng Cách Cách. Tốt nhất là xé nát cô, nuốt sống vào bụng để giải nỗi thống khổ của anh.
Phó Bạc Yến muốn đến gần, muốn thưởng thức mảnh vụn đường màu trắng này, muốn dựa vào bản năng đàn ông để cưỡng bức cô gái kia, nhưng anh vẫn còn lý trí. Anh biết, cô gái giống như Hùng Cách Cách không phải đồ chơi, không thích hợp trêu chọc. Cũng không phải vì sau khi trêu ghẹo xong sẽ rước lấy phiền phức mà là anh không đành lòng. Không đành lòng phá hủy, không đành lòng hủy hoại....
Mùi thơm cà phê vẫn đang dụ dỗ giác quan của Phó Bạc Yến, hơi khổ sở nhưng cũng cực kỳ mê người. Anh hít sâu một cái, cưỡng bách mình dời tầm mắt, đi tới trước bình cà phê rót một cốc cà phê cho mình.
Đưa tới bên môi thưởng thức mà không khỏi nhíu mày.
Trước kia anh uống cà phê chưa bao giờ thêm đường nhưng hôm nay anh lại cảm thấy cà phê không đường rất khó nuốt. Có phải nên thêm chút đường không? Không cần nhiều, chỉ cần mấy mẩu vụn bên môi Hùng Cách Cách là được.
Sau khi Phó Bạc Yến có suy nghĩ này, đến bản thân anh cũng thấy hơi giật mình. Nhưng ngoài giật mình còn có thoải mái.
Đàn ông vốn là động vật thị giác.
Ôi, nói như vậy cũng không đúng, nếu như đàn ông là động vật thị giác vậy sao giờ đây anh lại cảm thấy nhìn Hùng Cách Cách rất quyến rũ mê người chứ? Là ảo giác ư? Ai mà biết đươc? Có lẽ chỉ có thể chờ khi Hùng Cách Cách tỉnh lại, anh mới có thể cho mình một đáp án rõ ràng.
Không biết có phải bởi vì mùi cà phê quá nồng hay không mà lại khiến Hùng Cách Cách có cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài.
Đợi cô khi tỉnh lại, đã qua giờ tan làm một lúc rồi.
Cô vô cùng hốt hoảng bò dậy khỏi giường, nhón chân chạy đến bên cửa phòng nghỉ, len lén nhìn quanh bên ngoài. Cô thấy Phó Bạc Yến vẫn đang cúi đầu phê duyệt văn kiện, bèn bắt đầu cho mình ăn thuốc giải sầu.
Xoay người, phát hiện cà phê trong bình chỉ còn lại không tới 1 cm.
Cô vội tắt nguồn điện, đổ phần cà phê chẳng dư lại là bao vào trong cốc, sau đó uống trộm một ngụm, chỉ cảm thấy cái vị của nó đắng như muốn đòi mạng. Cô bỏ thêm hai cục đường vào trong cốc, lắc lắc nhẹ nhàng, sau đó đưa đến bên môi nhấp thử cảm thấy mùi vị cuối cùng cũng khá lên nhiều.
Khi bưng cà phê ra, Hùng Cách Cách cố gằng làm cho mình có vẻ tự nhiên mà thong dong.
/120
|