Phó Khương dựa người lên cửa phòng vẽ nhìn cặp tình nhân âu yếm, cảm thấy hôm nay ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.
Anh đã để vuột mất cô rồi sao?
Vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách là một con ốc sên, dù có cố bò về phía trước cũng không thoát khỏi năm ngón tay của anh; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách là một con đà điểu, cho dù giấu đầu đi, cũng sẽ lộ ra thân thể khổng lồ, để cho anh có thể tìm được cô trước tiên; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách đã hiểu tâm ý của anh, kết quả lại phát hiện, cô chẳng hay biết một chút gì cả; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách sẽ chờ anh, chờ đến khi anh giải quyết xong mấy chuyện rắc rối; vốn tưởng rằng Tô Hàng - một con dơi hút máu chẳng có gì đáng sợ, không ngờ anh đã quá chủ quan mà để mất Kinh Châu.(*)
(*) Kinh Châu là một địa danh, có vị trí quân sự chiến lược thời Tam Quốc, bị chiếm mất cũng bởi vì sự khinh suất, coi thường địch thủ. Ở đây tác giả muốn nói tới mất cơ hội chiếm tình cảm của HCC hay nói cách khác là mất đi HCC.
Anh vẫn luôn cho rằng tình cảm của Tô Hàng hay Phó Bạc Yến cũng đều không đủ chín chắn, không đủ bao dung.
Anh tự cho mình là đúng, cho rằng mình đã nắm giữ được hết thảy trong lòng bàn tay nên mới bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ôm lấy Hùng Cách Cách.
Muộn rồi sao? Muộn thật rồi sao?
Anh đã để vuột mất người con gái anh yêu nhất cuộc đời này sao?
Chú giành bạn gái của cháu, lời này chẳng dễ nghe chút nào, nhưng anh thật sự không bận tâm.
Nhưng nếu như anh dùng thủ đoạn để tranh đoạt lại khiến Hùng Cách Cách phải khó xử, đau khổ thì anh không chắc mình có thể tranh đoạt được đến cùng hay không.
Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, anh nên làm sao mới phải đây?
Có lẽ, vì hạnh phúc của em rất đơn giản, đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, anh nên buông tay thôi.
Nên sao? Có lẽ...
Lòng của Phó Khương lúc này vô cùng bức bối, anh tiện tay vứt điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay đi.
Vài tàn thuốc chẳng may rơi xuống hộp pha màu của Tô Hàng. Ban đầu chỉ mới loé lên ngọn lửa nhỏ. Sau đó, nó nhanh chóng lan thành biển lửa lớn.
Khi Phó Khương ngửi thấy mùi khói, muốn dùng mấy chậu nước dập tắt lửa thì cũng là lúc anh nhận ra hành động của mình là vô ích.
Phó Khương lạnh lùng nhìn cặp nam nữ vẫn ôm nhau bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Phòng vẽ cháy rồi, hai người có gì quý cần cứu gấp hay không?”
Tô Hàng hơi ngẩn ra, hét lớn: “Bản vẽ của tôi!” rồi nhanh chân xông vào phòng vẽ. Nếu như bản vẽ của anh bị cháy lần nữa, anh nhất định sẽ điên mất!
Hùng Cách Cách theo sát phía sau, xông vào phòng vẽ, vừa nói với Phó Khương: “Cái rương da đựng bảo bối của anh vẫn ở bên trong!”
Trái tim Phó Khương khẽ run lên. Hùng Cách Cách từng vì anh mà vọt vào biển lửa, bị lửa đốt bỏng hết cả lưng. Lúc ấy, anh đã thầm thề: Đời này, anh nhất định sẽ chăm sóc cô, khiến cô được hạnh phúc, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô! Đúng vậy, anh là thần bảo vệ của cô, sao anh có thể để cho người khác làm thay công việc đó được?
Có lẽ Tô Hàng sẽ đối xử tốt với Hùng Cách Cách, nhưng sẽ không có một người đàn ông nào có thể giống như anh, cả đời cưng chiều cô, bảo vệ cô, biết cô suy nghĩ gì, biết cái gì thích hợp nhất với cô.
Hùng Cách Cách chính là định mệnh của đời anh!
Nghĩ đến đây, trái tim đầy phiền muộn của Phó Khương liền thông suốt. Anh nhếch môi cười, bước vào phòng vẽ.
Trong phòng vẽ đang bốc cháy, Tô Hàng vội vàng cứu những bản vẽ của mình. Hùng Cách Cách thấy mình không xen vào được, liền quay người chạy về giường, ôm lấy chiếc rương da bảo bối của Phó Khương. Phó Khương nhào tới trước mặt Hùng Cách Cách, ôm lấy Hùng Cách Cách, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng vẽ.
Ba người đặt những đồ quan trọng xuống đất rồi mới tìm cách dập lửa.
Cuối cùng lửa cũng được dập tắt hoàn toàn.
Nhìn phòng vẽ không còn ra hình dạng gì nữa, mắt của Tô Hàng đỏ lên. Những bức tranh của anh!
Anh quay đầu, căm tức nhìn Phó Khương, nghiến răng hỏi: “Chú nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phòng vẽ không thể vô duyên vô cớ bị cháy được, nhất định là Phó Khương ra tay, lý do là vì không muốn thấy Hùng Cách Cách ở cùng anh.
Phó Khương trả lời một cách rất bí ẩn: “Rất rõ ràng, là bị cháy.”
Tô Hàng ôm lấy cái trán mình, lại hỏi: “Cháu muốn hỏi, tại sao bị cháy? Có phải chú đốt không?” Chẳng lẽ ông chú này nghe không hiểu lời anh sao?
Phó Khương vô tội nói: “Sao chú lại đốt? Cùng lắm chỉ là chú không cẩn thận gây ra hỏa hoạn thôi.
Tô Hàng túm cổ áo Phó Khương, trừng mắt nói: “Biệt thự bị cháy có phải cũng do chú?” Không cẩn thận? Chú vừa không cẩn thận là liền gây ra hỏa hoạn? Lưỡi không xương, chú nói cái gì thì chính là cái đấy à? Chú giết người xong thì cũng có thể đổ thừa là do không cẩn thận được à?
Phó Khương vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Hàng, sâu xa nói: “Tiểu Hàng Hàng, cháu không nên vu oan cho người tốt. Ngoan, khép miệng lại đi. Gần đây cháu hay nóng giận nên miệng thúi đó.”
Trán Tô Hàng nổi gân xanh, anh vung nắm đấm lên, chỉ muốn đánh cho răng Phó Khương rơi đầy đất! Lúc này, anh chỉ hận mình không có năng lực gấp mấy lần Hùng Cách Cách. Một khi ra tay, đối phương chắc chắn sẽ bị thương. Một cái răng cửa chỉ là chuyện nhỏ, lòng tự tôn bị tổn thương mới là chuyện lớn. Bây giờ anh chỉ nghĩ đến chuyện làm sao đấm một cái liền làm cho miệng Phó Khương rơi đầy răng, để cả thời gian dài nữa chú ấy phải mỉm cười như nàng Mona Lisa.
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng muốn đánh Phó Khương, lập tức ngăn lại, khuyên nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ không nên làm xảy ra mâu thuẫn không cần thiết. Chúng ta nên suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo? Về sau chúng ta sẽ ở đâu đây?” Phòng vẽ bây giờ cứ như một bãi chiến trường, mùi khói cay mũi, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể ở được.
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, buông Phó Khương ra.
Phó Khương nháy mắt, đề nghị: “Tôi có căn nhà, mọi người có thể đến đó ở.”
Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, lập tức xông vào phòng vẽ, xách ra quần áo và mớ vật dụng hàng ngày không bị cháy ra.
Tô Hàng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, không được tự nhiên nói: “Anh không đi!”
Hùng Cách Cách dỗ dành: “Đi đi mà, đi nha...”
Tô Hàng muốn nói: muốn đi thì em đi đi, anh sẽ không đi! Nhưng nghĩ lại, anh không thể nói. Anh đâu có ngu, sao lại nói những lời đó được?
Tô Hàng nói: “Anh không đi, cũng không cho em đi!” Việc đưa dê vào miệng cọp như vậy, có đánh chết, anh cũng không làm!
Hùng Cách Cách hỏi: “Vậy chúng ta ở đâu?”
Tô Hàng vừa định nói ở khách sạn thì thấy một chiếc xe cảnh sát từ đằng xa lái tới, kít kít dừng ở trước mặt anh.
Hả? Lại chuyện gì nữa đây? Anh là công dân lương thiện mà!
Công dân lương thiện cũng có lúc phạm pháp. Chỉ cần anh không trốn thì nhất định sẽ bị bắt. Sống trong dòng đời hỗn loạn, mỗi người đều phải tự học cách để sinh tồn.
Tô Hàng dính vào một loạt tội: Vượt đèn đỏ, đánh cảnh sát, cướp xe. Có giải thích hay chống cự cũng đều chẳng có tác dụng gì.
Tô Hàng bị bắt đi.
Điều duy nhất khiến anh không yên tâm chính là để Phó Khương ở lại bên cạnh Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhìn chiếc xe của cảnh sát dần xa, trái tim cô co thắt đau đớn vô cùng. Nếu như không phải vì cô, Tô Hàng cũng sẽ không bị tội mà phải vào tù.
Hùng Cách Cách càng nghĩ càng tự trách, càng nghĩ càng khổ sở, giơ giò đuổi theo! Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ: Không thể để cho bọn họ bắt Tô Hàng đi! Không thể! Tuyệt đối không thể! Muốn bắt thì bắt cô đi!
Sau khi Tô Hàng lên xe cảnh sát, anh ghé sát cửa kính xe, nhìn Hùng Cách Cách phất phất tay, ý bảo cô đừng đuổi theo. Nhìn cô chạy theo như vậy, anh rất đau lòng.
Sự thật chứng minh, thể lực của con người không thể so sánh với máy móc. Cuối cùng Hùng Cách Cách mệt mỏi thở hồng hộc, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất.
Phó Khương lái chiếc Lamboghini đuổi theo Hùng Cách Cách, bế cô ngồi vào ghế phụ hỏi: “Em đuổi theo nó có tác dụng gì không?”
Hùng Cách Cách chỉ xe cảnh sát chạy phía trước nói: “Đuổi theo... Mau đuổi theo! Tôi có lời muốn nói với Tô Hàng!”
Phó Khương nhếch môi cười: “Được!” Chỉ cần Hùng Cách Cách muốn, anh sẽ làm cho cô. Cưng chiều cô, anh từ trước đến giờ chưa từng do dự.
Chiếc xe Lamboghini phóng như bay trên đường, trong chớp mắt liền chặn đầu xe cảnh sát lại.
Toàn bộ cảnh sát đề cao cảnh giác, chỉ sợ Phó Khương có hành động gì quá khích. Người đi xe Lamboghini vốn không dễ chọc. Ai ai đều biết, Phú Nhị Đại(*) không dễ chọc, Quan Nhị Đại(**) lại càng không dễ chọc. Nguyên nhân vì một thời ba bọn họ đã liều cả tính mạng vì tổ quốc! Chỉ cần cha họ tức giận, thì nhân viên quèn như bọn họ (đám cảnh sát) chắc chắn thảm rồi.
(*) Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.
(**) Quan nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ có quyền lực thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các nhân vật quyền cao chức trọng của Trung Quốc.
Xe Lamboghini chưa dừng hẳn, Hùng Cách Cách đã nhảy xuống xe, chạy đến chỗ xe cảnh sát, dùng sức vỗ cửa kính xe, nói lớn với Tô Hàng: “Tôi sẽ chờ anh ra ngoài! Nhất định chờ! Nhất định sẽ chờ!” Hùng Cách Cách nghĩ, bất kể Tô Hàng ngồi tù bao lâu, cô đều sẽ chờ anh ấy ra ngoài. Cho dù là chờ... cả đời!
Mũi Tô Hàng cay xè, thậm chí xúc động đến muốn khóc. Cô gái ngốc này vừa nói nhất định sẽ đợi anh.
Xe cảnh sát chạy đi, Hùng Cách Cách lại ngồi lên xe Phó Khương, thẫn thờ nhìn dòng người đi trên phố, lầm bầm hỏi: “Anh ấy sẽ không sao, đúng không?”
Phó Khương trả lời: “Hùng Cách Cách, anh với em đánh cược. Lúc chúng ta ăn cơm tối, Tô Hàng sẽ quay lại.”
Hai mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội quay đầu nhìn Phó Khương hỏi lại: “Có thật không?”
Phó Khương vuốt vuốt trán, cười nói: “Này, anh đang muốn đánh cược với em, sao em lại hỏi anh là thật hay giả?”
Hùng Cách Cách kích động nói: “Không chắc chắn thắng anh có đánh cược với tôi không?”
Phó Khương nhìn Hùng Cách Cách một cái thật sâu: “Ồ, hiểu anh rõ vậy sao?”
Hùng Cách Cách suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi phát hiện ra anh là một người thật khó hiểu, lúc thì điên điên khùng khùng, lúc lại rình thường, nhưng xét về tổng thể cũng có thể được xem là một người đáng tin cậy. Ít nhất, mỗi lần anh phân tích chuyện gì đều rất chuẩn xác.” Giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, bổ sung, “Mẹ tôi nhất định sẽ rất thích anh.” Hai người đều giống như thầy tướng số, cả ngày lẩm bẩm những điều thần thần bí bí. Hai người họ mà ngồi dưới cầu vượt, một xướng một họa, tuyệt đối khiến người ta tin như thánh sống, chắc chắn sẽ gạt được cả một đám người.
Trong mắt Phó Khương xẹt qua tia sáng kỳ dị: “Vậy anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp mặt bác gái.”
Hùng Cách Cách kéo kéo tay áo Phó Khương: “Có thật là tối nay Tô Hàng sẽ trở lại không?”
Con ngươi Phó Khương có chút lạnh lùng nhưng mà trên mặt lại cười nói: “Yên tâm đi. Nhà họ Phó và nhà họ Tô đều không chịu được mất mặt, họ sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.” Anh bỗng lái xe rẽ sang hướng khác nói: “Giờ thì đi xem nhà mới của chúng ta một chút nhé.”
Anh đã để vuột mất cô rồi sao?
Vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách là một con ốc sên, dù có cố bò về phía trước cũng không thoát khỏi năm ngón tay của anh; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách là một con đà điểu, cho dù giấu đầu đi, cũng sẽ lộ ra thân thể khổng lồ, để cho anh có thể tìm được cô trước tiên; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách đã hiểu tâm ý của anh, kết quả lại phát hiện, cô chẳng hay biết một chút gì cả; vốn tưởng rằng Hùng Cách Cách sẽ chờ anh, chờ đến khi anh giải quyết xong mấy chuyện rắc rối; vốn tưởng rằng Tô Hàng - một con dơi hút máu chẳng có gì đáng sợ, không ngờ anh đã quá chủ quan mà để mất Kinh Châu.(*)
(*) Kinh Châu là một địa danh, có vị trí quân sự chiến lược thời Tam Quốc, bị chiếm mất cũng bởi vì sự khinh suất, coi thường địch thủ. Ở đây tác giả muốn nói tới mất cơ hội chiếm tình cảm của HCC hay nói cách khác là mất đi HCC.
Anh vẫn luôn cho rằng tình cảm của Tô Hàng hay Phó Bạc Yến cũng đều không đủ chín chắn, không đủ bao dung.
Anh tự cho mình là đúng, cho rằng mình đã nắm giữ được hết thảy trong lòng bàn tay nên mới bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ôm lấy Hùng Cách Cách.
Muộn rồi sao? Muộn thật rồi sao?
Anh đã để vuột mất người con gái anh yêu nhất cuộc đời này sao?
Chú giành bạn gái của cháu, lời này chẳng dễ nghe chút nào, nhưng anh thật sự không bận tâm.
Nhưng nếu như anh dùng thủ đoạn để tranh đoạt lại khiến Hùng Cách Cách phải khó xử, đau khổ thì anh không chắc mình có thể tranh đoạt được đến cùng hay không.
Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, anh nên làm sao mới phải đây?
Có lẽ, vì hạnh phúc của em rất đơn giản, đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, anh nên buông tay thôi.
Nên sao? Có lẽ...
Lòng của Phó Khương lúc này vô cùng bức bối, anh tiện tay vứt điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay đi.
Vài tàn thuốc chẳng may rơi xuống hộp pha màu của Tô Hàng. Ban đầu chỉ mới loé lên ngọn lửa nhỏ. Sau đó, nó nhanh chóng lan thành biển lửa lớn.
Khi Phó Khương ngửi thấy mùi khói, muốn dùng mấy chậu nước dập tắt lửa thì cũng là lúc anh nhận ra hành động của mình là vô ích.
Phó Khương lạnh lùng nhìn cặp nam nữ vẫn ôm nhau bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Phòng vẽ cháy rồi, hai người có gì quý cần cứu gấp hay không?”
Tô Hàng hơi ngẩn ra, hét lớn: “Bản vẽ của tôi!” rồi nhanh chân xông vào phòng vẽ. Nếu như bản vẽ của anh bị cháy lần nữa, anh nhất định sẽ điên mất!
Hùng Cách Cách theo sát phía sau, xông vào phòng vẽ, vừa nói với Phó Khương: “Cái rương da đựng bảo bối của anh vẫn ở bên trong!”
Trái tim Phó Khương khẽ run lên. Hùng Cách Cách từng vì anh mà vọt vào biển lửa, bị lửa đốt bỏng hết cả lưng. Lúc ấy, anh đã thầm thề: Đời này, anh nhất định sẽ chăm sóc cô, khiến cô được hạnh phúc, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô! Đúng vậy, anh là thần bảo vệ của cô, sao anh có thể để cho người khác làm thay công việc đó được?
Có lẽ Tô Hàng sẽ đối xử tốt với Hùng Cách Cách, nhưng sẽ không có một người đàn ông nào có thể giống như anh, cả đời cưng chiều cô, bảo vệ cô, biết cô suy nghĩ gì, biết cái gì thích hợp nhất với cô.
Hùng Cách Cách chính là định mệnh của đời anh!
Nghĩ đến đây, trái tim đầy phiền muộn của Phó Khương liền thông suốt. Anh nhếch môi cười, bước vào phòng vẽ.
Trong phòng vẽ đang bốc cháy, Tô Hàng vội vàng cứu những bản vẽ của mình. Hùng Cách Cách thấy mình không xen vào được, liền quay người chạy về giường, ôm lấy chiếc rương da bảo bối của Phó Khương. Phó Khương nhào tới trước mặt Hùng Cách Cách, ôm lấy Hùng Cách Cách, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng vẽ.
Ba người đặt những đồ quan trọng xuống đất rồi mới tìm cách dập lửa.
Cuối cùng lửa cũng được dập tắt hoàn toàn.
Nhìn phòng vẽ không còn ra hình dạng gì nữa, mắt của Tô Hàng đỏ lên. Những bức tranh của anh!
Anh quay đầu, căm tức nhìn Phó Khương, nghiến răng hỏi: “Chú nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phòng vẽ không thể vô duyên vô cớ bị cháy được, nhất định là Phó Khương ra tay, lý do là vì không muốn thấy Hùng Cách Cách ở cùng anh.
Phó Khương trả lời một cách rất bí ẩn: “Rất rõ ràng, là bị cháy.”
Tô Hàng ôm lấy cái trán mình, lại hỏi: “Cháu muốn hỏi, tại sao bị cháy? Có phải chú đốt không?” Chẳng lẽ ông chú này nghe không hiểu lời anh sao?
Phó Khương vô tội nói: “Sao chú lại đốt? Cùng lắm chỉ là chú không cẩn thận gây ra hỏa hoạn thôi.
Tô Hàng túm cổ áo Phó Khương, trừng mắt nói: “Biệt thự bị cháy có phải cũng do chú?” Không cẩn thận? Chú vừa không cẩn thận là liền gây ra hỏa hoạn? Lưỡi không xương, chú nói cái gì thì chính là cái đấy à? Chú giết người xong thì cũng có thể đổ thừa là do không cẩn thận được à?
Phó Khương vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Hàng, sâu xa nói: “Tiểu Hàng Hàng, cháu không nên vu oan cho người tốt. Ngoan, khép miệng lại đi. Gần đây cháu hay nóng giận nên miệng thúi đó.”
Trán Tô Hàng nổi gân xanh, anh vung nắm đấm lên, chỉ muốn đánh cho răng Phó Khương rơi đầy đất! Lúc này, anh chỉ hận mình không có năng lực gấp mấy lần Hùng Cách Cách. Một khi ra tay, đối phương chắc chắn sẽ bị thương. Một cái răng cửa chỉ là chuyện nhỏ, lòng tự tôn bị tổn thương mới là chuyện lớn. Bây giờ anh chỉ nghĩ đến chuyện làm sao đấm một cái liền làm cho miệng Phó Khương rơi đầy răng, để cả thời gian dài nữa chú ấy phải mỉm cười như nàng Mona Lisa.
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng muốn đánh Phó Khương, lập tức ngăn lại, khuyên nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ không nên làm xảy ra mâu thuẫn không cần thiết. Chúng ta nên suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo? Về sau chúng ta sẽ ở đâu đây?” Phòng vẽ bây giờ cứ như một bãi chiến trường, mùi khói cay mũi, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể ở được.
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, buông Phó Khương ra.
Phó Khương nháy mắt, đề nghị: “Tôi có căn nhà, mọi người có thể đến đó ở.”
Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, lập tức xông vào phòng vẽ, xách ra quần áo và mớ vật dụng hàng ngày không bị cháy ra.
Tô Hàng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, không được tự nhiên nói: “Anh không đi!”
Hùng Cách Cách dỗ dành: “Đi đi mà, đi nha...”
Tô Hàng muốn nói: muốn đi thì em đi đi, anh sẽ không đi! Nhưng nghĩ lại, anh không thể nói. Anh đâu có ngu, sao lại nói những lời đó được?
Tô Hàng nói: “Anh không đi, cũng không cho em đi!” Việc đưa dê vào miệng cọp như vậy, có đánh chết, anh cũng không làm!
Hùng Cách Cách hỏi: “Vậy chúng ta ở đâu?”
Tô Hàng vừa định nói ở khách sạn thì thấy một chiếc xe cảnh sát từ đằng xa lái tới, kít kít dừng ở trước mặt anh.
Hả? Lại chuyện gì nữa đây? Anh là công dân lương thiện mà!
Công dân lương thiện cũng có lúc phạm pháp. Chỉ cần anh không trốn thì nhất định sẽ bị bắt. Sống trong dòng đời hỗn loạn, mỗi người đều phải tự học cách để sinh tồn.
Tô Hàng dính vào một loạt tội: Vượt đèn đỏ, đánh cảnh sát, cướp xe. Có giải thích hay chống cự cũng đều chẳng có tác dụng gì.
Tô Hàng bị bắt đi.
Điều duy nhất khiến anh không yên tâm chính là để Phó Khương ở lại bên cạnh Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhìn chiếc xe của cảnh sát dần xa, trái tim cô co thắt đau đớn vô cùng. Nếu như không phải vì cô, Tô Hàng cũng sẽ không bị tội mà phải vào tù.
Hùng Cách Cách càng nghĩ càng tự trách, càng nghĩ càng khổ sở, giơ giò đuổi theo! Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ: Không thể để cho bọn họ bắt Tô Hàng đi! Không thể! Tuyệt đối không thể! Muốn bắt thì bắt cô đi!
Sau khi Tô Hàng lên xe cảnh sát, anh ghé sát cửa kính xe, nhìn Hùng Cách Cách phất phất tay, ý bảo cô đừng đuổi theo. Nhìn cô chạy theo như vậy, anh rất đau lòng.
Sự thật chứng minh, thể lực của con người không thể so sánh với máy móc. Cuối cùng Hùng Cách Cách mệt mỏi thở hồng hộc, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất.
Phó Khương lái chiếc Lamboghini đuổi theo Hùng Cách Cách, bế cô ngồi vào ghế phụ hỏi: “Em đuổi theo nó có tác dụng gì không?”
Hùng Cách Cách chỉ xe cảnh sát chạy phía trước nói: “Đuổi theo... Mau đuổi theo! Tôi có lời muốn nói với Tô Hàng!”
Phó Khương nhếch môi cười: “Được!” Chỉ cần Hùng Cách Cách muốn, anh sẽ làm cho cô. Cưng chiều cô, anh từ trước đến giờ chưa từng do dự.
Chiếc xe Lamboghini phóng như bay trên đường, trong chớp mắt liền chặn đầu xe cảnh sát lại.
Toàn bộ cảnh sát đề cao cảnh giác, chỉ sợ Phó Khương có hành động gì quá khích. Người đi xe Lamboghini vốn không dễ chọc. Ai ai đều biết, Phú Nhị Đại(*) không dễ chọc, Quan Nhị Đại(**) lại càng không dễ chọc. Nguyên nhân vì một thời ba bọn họ đã liều cả tính mạng vì tổ quốc! Chỉ cần cha họ tức giận, thì nhân viên quèn như bọn họ (đám cảnh sát) chắc chắn thảm rồi.
(*) Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.
(**) Quan nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ có quyền lực thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các nhân vật quyền cao chức trọng của Trung Quốc.
Xe Lamboghini chưa dừng hẳn, Hùng Cách Cách đã nhảy xuống xe, chạy đến chỗ xe cảnh sát, dùng sức vỗ cửa kính xe, nói lớn với Tô Hàng: “Tôi sẽ chờ anh ra ngoài! Nhất định chờ! Nhất định sẽ chờ!” Hùng Cách Cách nghĩ, bất kể Tô Hàng ngồi tù bao lâu, cô đều sẽ chờ anh ấy ra ngoài. Cho dù là chờ... cả đời!
Mũi Tô Hàng cay xè, thậm chí xúc động đến muốn khóc. Cô gái ngốc này vừa nói nhất định sẽ đợi anh.
Xe cảnh sát chạy đi, Hùng Cách Cách lại ngồi lên xe Phó Khương, thẫn thờ nhìn dòng người đi trên phố, lầm bầm hỏi: “Anh ấy sẽ không sao, đúng không?”
Phó Khương trả lời: “Hùng Cách Cách, anh với em đánh cược. Lúc chúng ta ăn cơm tối, Tô Hàng sẽ quay lại.”
Hai mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội quay đầu nhìn Phó Khương hỏi lại: “Có thật không?”
Phó Khương vuốt vuốt trán, cười nói: “Này, anh đang muốn đánh cược với em, sao em lại hỏi anh là thật hay giả?”
Hùng Cách Cách kích động nói: “Không chắc chắn thắng anh có đánh cược với tôi không?”
Phó Khương nhìn Hùng Cách Cách một cái thật sâu: “Ồ, hiểu anh rõ vậy sao?”
Hùng Cách Cách suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi phát hiện ra anh là một người thật khó hiểu, lúc thì điên điên khùng khùng, lúc lại rình thường, nhưng xét về tổng thể cũng có thể được xem là một người đáng tin cậy. Ít nhất, mỗi lần anh phân tích chuyện gì đều rất chuẩn xác.” Giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, bổ sung, “Mẹ tôi nhất định sẽ rất thích anh.” Hai người đều giống như thầy tướng số, cả ngày lẩm bẩm những điều thần thần bí bí. Hai người họ mà ngồi dưới cầu vượt, một xướng một họa, tuyệt đối khiến người ta tin như thánh sống, chắc chắn sẽ gạt được cả một đám người.
Trong mắt Phó Khương xẹt qua tia sáng kỳ dị: “Vậy anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp mặt bác gái.”
Hùng Cách Cách kéo kéo tay áo Phó Khương: “Có thật là tối nay Tô Hàng sẽ trở lại không?”
Con ngươi Phó Khương có chút lạnh lùng nhưng mà trên mặt lại cười nói: “Yên tâm đi. Nhà họ Phó và nhà họ Tô đều không chịu được mất mặt, họ sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.” Anh bỗng lái xe rẽ sang hướng khác nói: “Giờ thì đi xem nhà mới của chúng ta một chút nhé.”
/120
|