Giờ phút này, đáy lòng liền có lựa chọn.
Thì ra là bất tri bất giác, vị trí của Phương Thê ở trong lòng anh đã vượt qua Hạ Sơ.
Nhưng đối với Hạ Sơ, cuối cùng anh vẫn không bỏ được.
Nếu như ở bình thường, anh nhất định sẽ đi qua.
Nhưng là bây giờ, anh không thể.
"Trụ, em chỉ muốn anh, có được không?"
Giọng nói của Hạ Sơ đã thêm mấy phần cầu khẩn.
Mà chính là cầu khẩn, Doãn Văn Trụ từ trước liền nghe không phải.
Anh trầm mặc, do dự.
Hoàn cảnh tiểu khu đó anh có biết, rất kém cỏi.
Cho nên anh mới vội vã muốn cho Hạ Sơ dọn khỏi nơi đó.
Nghĩ đến cô một mình ở nơi đó, Doãn Văn Trụ có chút không nhịn.
Trước kia Hạ Sơ cũng rất nhát gan, sợ cô đơn, còn sợ tối.
"Trụ ——"
Tiếng của cô lần nữa truyền đến.
Doãn Văn Trụ lại quay đầu lại, thấy Phương Thê vẫy tay về phía anh, cười đến ngọt ngào.
Đáy lòng không khỏi mềm nhũn, anh cuối cùng nói: "Sơ Nhi, anh thật sự có chuyện, anh gọi điện thoại khiến người ta đến giúp em."
Nói xong cũng không chờ Hạ Sơ nói chuyện liền cúp điện thoại, sau đó gọi cho hộ vệ của gia đình Doãn Văn.
Bất kể thế nào, tối nay, anh không muốn bỏ lại Phương Thê một mình.
Cho nên ngày mai tới nói xin lỗi với Hạ Sơ vậy.
Cúp điện thoại, tắt máy, Doãn Văn Trụ trở lại bên người Phương Thê.
Duỗi tay ra, liền đem Phương Thê kéo vào trong ngực.
"Thê Thê, ngủ đi."
Anh biết cô mệt mỏi.
Đã nhiều ngày không đối cô làm cái gì, hôm nay tựa hồ không có tiết chế chút.
Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn chờ anh.
Anh làm sao có thể nói ra để cho cô một người ngủ trước mà rời đi.
Anh không làm được.
"Ừ."
Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng, rúc vào trong ngực Doãn Văn Trụ.
Mà bên kia, Hạ Sơ tức giận ném điện thoại xuống đất.
Xem ra, người đàn bà kia đối với anh cũng không phải là thế thân rồi.
Ý thức được điểm này, cô cảm nhận được sự uy hiếp.
Xem ra cô nên tăng nhanh bước chân rồi.
Cô tin Doãn Văn Trụ cũng không phải không có cảm giác với cô.
Cho nên chỉ cần người đàn bà kia không có ở đây, như vậy toàn bộ của anh đều thuộc về cô.
Thì ra là bất tri bất giác, vị trí của Phương Thê ở trong lòng anh đã vượt qua Hạ Sơ.
Nhưng đối với Hạ Sơ, cuối cùng anh vẫn không bỏ được.
Nếu như ở bình thường, anh nhất định sẽ đi qua.
Nhưng là bây giờ, anh không thể.
"Trụ, em chỉ muốn anh, có được không?"
Giọng nói của Hạ Sơ đã thêm mấy phần cầu khẩn.
Mà chính là cầu khẩn, Doãn Văn Trụ từ trước liền nghe không phải.
Anh trầm mặc, do dự.
Hoàn cảnh tiểu khu đó anh có biết, rất kém cỏi.
Cho nên anh mới vội vã muốn cho Hạ Sơ dọn khỏi nơi đó.
Nghĩ đến cô một mình ở nơi đó, Doãn Văn Trụ có chút không nhịn.
Trước kia Hạ Sơ cũng rất nhát gan, sợ cô đơn, còn sợ tối.
"Trụ ——"
Tiếng của cô lần nữa truyền đến.
Doãn Văn Trụ lại quay đầu lại, thấy Phương Thê vẫy tay về phía anh, cười đến ngọt ngào.
Đáy lòng không khỏi mềm nhũn, anh cuối cùng nói: "Sơ Nhi, anh thật sự có chuyện, anh gọi điện thoại khiến người ta đến giúp em."
Nói xong cũng không chờ Hạ Sơ nói chuyện liền cúp điện thoại, sau đó gọi cho hộ vệ của gia đình Doãn Văn.
Bất kể thế nào, tối nay, anh không muốn bỏ lại Phương Thê một mình.
Cho nên ngày mai tới nói xin lỗi với Hạ Sơ vậy.
Cúp điện thoại, tắt máy, Doãn Văn Trụ trở lại bên người Phương Thê.
Duỗi tay ra, liền đem Phương Thê kéo vào trong ngực.
"Thê Thê, ngủ đi."
Anh biết cô mệt mỏi.
Đã nhiều ngày không đối cô làm cái gì, hôm nay tựa hồ không có tiết chế chút.
Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn chờ anh.
Anh làm sao có thể nói ra để cho cô một người ngủ trước mà rời đi.
Anh không làm được.
"Ừ."
Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng, rúc vào trong ngực Doãn Văn Trụ.
Mà bên kia, Hạ Sơ tức giận ném điện thoại xuống đất.
Xem ra, người đàn bà kia đối với anh cũng không phải là thế thân rồi.
Ý thức được điểm này, cô cảm nhận được sự uy hiếp.
Xem ra cô nên tăng nhanh bước chân rồi.
Cô tin Doãn Văn Trụ cũng không phải không có cảm giác với cô.
Cho nên chỉ cần người đàn bà kia không có ở đây, như vậy toàn bộ của anh đều thuộc về cô.
/322
|