Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Q.2 - Chương 241 - Cung Tiễn Tướng Quân Lên Đường.

/359


Trên quan đạo từ Hứa Xương tới Huỳnh Dương, đội vận chuyển quân nhu của liên quân được bộ binh bảo vệ đang thong thả hành quân trên đường.

Xung quanh quan đạo đều là núi đồi chập chờn. Các ngọn đồi ở đây đều cao hơn đầu người, trên đó có rất nhiều lùm cây, cái bụi gai rậm rạp cả người và súc vật đều rất khó di chuyển.

Một kỵ mã xích hầu của liên quân đang đứng trên một đỉnh đồi, thỉnh thoảng lại cảnh giác ngó nghêng quan sát động tĩnh chung quanh.

Âm thang xé gió thê lương bất chợt vang lên, phá tan sự yên tĩnh nơi hoang dã, tên xích hầu liên quân vội vàng quay đầu lại thì hàn quang loé lên trước mắt hắn, hắn cảm thấy cổ họng mình mát lạnh. Tên xích hầu chậm rãi cúi đầu, hắn bi ai phát hiện ra cổ họng mình đã bị một mũi lang nha tiễn xuyên qua. Lông chim gắn ở đuôi mũi tên đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió.

Trong tiếng lỗ mũi thở phì phò của chiến mã, đằng sau ngọn đồi xuất hiện một chiến mã như quỷ dị.

Trong ánh tà dương từ phía tây chiếu tới, toàn thân kỵ mã màu trắng, phát ra ánh sáng trắng như ngọc bích, cây Ngân Thương phát ra ánh sáng chói mắt chỉ lên trời. Một toán kỵ binh Tây Lương đông nghịt từ sau ngọn đồi xông ra giống như một bầy sói, tụ tập trên ngọn đồi bên quan đạo, ánh mắt lạnh như băng quan sát con mồi đang uốn lượn trên quan đạo.

Thiết kỵ Tây Lương uy chấn thiên hạ. Vũ khí sắc bén nhất của thiết kỵ không phải là Trảm mã đao sắc bén và là tốc độ nhanh như chớp giật. Bình thường địch quân chỉ kịp nhận được tin báo động, thiết kỵ Tây Lương đã đuổi tới. Con mồi bị theo sát thậm chí không kịp có phản ứng gì bị tàn sát thê thảm.

Trên quan đạo

Báo… Âm thanh thê lương vang lên khắp nơi, một tên thám mã liên quân lướt nhanh như gió tới trung quân. Phát hiện bỵ binh địch quân. Phát hiện kỵ binh địch quân! .

Tiếng hú dài của thám mã liên quân còn chưa dứt, trên các ngọn đồi hai bên quan đạo đã vang lên tiếng kèn lệnh không ngừng. Tướng sĩ liên quân đang thong thả hành quân kinh hãi ngẩng đầu lập tức sợ hãi đến vỡ mật. Trên các gò đất xung quanh quan đạo không biết từ bao giờ đã xuất hiện thiết kỵ Tây Lương đông nghịt.

Trên đỉnh đồi.

Ngân Thương trong tay Mã Siêu chỉ thẳng về phía trước, lập tức tiếng gào thét nổ lên mãnh liệt. Trong tiếng hô long trời lở đất đó, ba ngàn thiết kỵ Tây Lương ào xuống phía dưới mãnh liệt như hồng thuỷ quyết tràn qua đê.

Ôi, không xong rồi

Trong lúc thiết kỵ Tây Lương đang từ trên các ngọn đồi ào xuống như nước triều lên, Mã Siêu vẫn đứng nghiêm nghị trên đỉnh quả đồi nhỏ, hắn phát hiện ra tình hình có chút bất thường. Đáng lẽ lúc này đám binh lính chuyên chở quân nhu phải rất hoảng hốt thì lại có vẻ rất bình tĩnh. Thoạt nhìn thì rất hỗn loạn, binh sĩ chạy đi chạy lại, không ngừng gào thét.

Tuy nhiên Mã Siêu vẫn phát hiện ra một sơ hở.

Ngoại trừ những binh sĩ chạy hỗn loạn trên quan đạo, những binh sĩ vận chuyển khác vẫn bình tĩnh đứng yên ở vị trí của mình. Bọn chúng giống như một sát thủ kinh nghiệm, lạnh lùng, đứng tại chỗ chờ quân thiết kỵ Tây Lương xông tới.

Thổi kèn lệnh Mã Siêu đột nhiên giơ cao Ngân Thương, hắn lạnh lùng quát to: Đình chỉ tấn công .

Mã Siêu vừa ra lệnh, âm thanh trầm thấp, thê lương của kèn lệnh vang lên. Quân thiết kỵ Tây Lương đang đánh xuống xuống mãnh liệt như gió cuốn đột nhiên nghe thấy kèn lệnh, không chút do dự quay đầu ngựa, thay đổi hướng chạy, vòng theo chân đồi, bỏ mặc toán quân chở quân nhu của liên quân, quay trở về điểm xuất phát.

Truyền lệnh Ma Siêu chỉ thẳng Ngân Thương lên trời, hắn lạnh lùng nói: Rút quân, quay về Huỳnh Dương'.

Hạ Hầu Uyên trợn mắt tức tối nhìn quân Tây Lương đang xông tới như gió cuốn lại lập tức quay lại như nước triều rút. Hắn nhìn Tào Nhân ở bên cạnh hỏi: Tử Hiếu, con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao quân Tây Lương lại đột nhiên rút quân?

Không thể nào Tào Nhân không hiểu vò đầu, gãi tai nói: Chẳng lẽ kỵ binh Tây Lương đã phát hiện ra sợ hở gì sao?

Hạ Hầu Uyên liếm môi, hắn trầm giọng hỏi: Vậy có cần phải triệu hồi quân mai phục không?

Tào Nhân cau mày nói: Quân kỵ binh Tây Lương không mắc mưu, không rút phục binh thì để làm gì?

Hạ Hầu Uyên không cam lòng nói: Chẳng lẽ cứ như thế này rút quân?

Tào Nhân ảo não nói: Vậy còn làm gì nữa đây?

Hạ Hầu Uyên giận dữ vung truỳ đánh mạnh vào càng một xe chở quân nhu bên cạnh. Lập tức càng xe bị đập bể thành hai đoạn. Màn che phủ xe bị xe toạc ra, năm tên giáp sĩ trang bị đầy đủ từ trong xe hò hét nhảy ra. Đám giáp sĩ đó không may bị Hạ Hầu Uyên trong tâm trạng bực bội đánh ngã lăn hết ra đất.

Sau khi chiếm lại Trường Xã thì trời sắp tối, Viên Thuật liền hạ lệnh cho đại quân tạm trú trong thành Trường Xã.

Đại trướng trung quân.

Viên Thuật đang triệu tập các lộ chư hầu cùng tướng lãnh chủ yếu dưới trướng và các mưu sĩ thương nghị thì thấy hai người Hạ hầu Uyên, Tào Nhân ủ ê, cúi đầu đi vào trong đại trướng.

Viên Thuật chưa kịp hỏi gì, Hạ Hầu Uyên đã ôm quyền nói: Viên Phiêu Kỵ, mạt tướng vô năng, đã để ngài thất vọng'.

Viên Thuật hỏi: Thế nào, thất bại hả?

Hạ Hầu Uyên lắc đầu nói: Không .

Viên Thuật hỏi: Vậy có thắng không?

Cũng không Hạ Hầu Uyên nói: Không biết tại sao khi quân Tây Lương sắp rơi vào bẫy mai phục thì chúng lại lui binh. Thật tức chết .

Cái gì? Quân Tây Lương không trúng kế?

Viên Thuật nghi hoặc liếc nhìn Quách Gia một cái, sắc mặt Quách Gia vẫn bình thản như thường.

Quách Gia cười ha hả một hồi rồi hắn lãnh đạm nói: Chuỵên đó cũng trong dự liệu của Gia. Nếu Mã đồ phu có thể dễ dàng trúng kế như vậy thì hắn đã không phải là Mã đồ phu .

Hạ Hầu Uyên nói: Quân sư, chủ tướng của quân Tây Lương chặn đánh quân chở quân nhu hình như là Mã Siêu'.

Mã Siêu? Hạ Hầu Uyên vừa nói xong, trong đại trướng đột nhiên vang lên một tiếng hét thê lương. Một bóng người nhảy ra ngoài, người đó nghiến răng nhìn Viên Thuật nói: Chúa công, gã Mã Siêu này đã giết chết Đổng Tập, Trần Vũ và cả Trình Phổ ba vị tướng quân. Hắn còn… cắt lỗ mũi và hai tai của của mạt tướng,ôi, ôi, ôi. Chúa công nhất định phải báo thù cho mạt tướng .

Mọi người vội ngẩng đầu nhìn thì thấy người này chính là Đại tướng tâm phúc của Viên Thuật, Kiều Nhụy. Lúc này đầu Kiều Nhuỵ quấn khăn trắng, hình như máu từ trong vẫn rỉ ra. Tướng mạo Kiều Nhuỵ bây giờ vô cùng xấu xí. Kiều Nhuỵ vừa dứt lời, mãnh tướng Giang Đông Tôn Kiên lập tức bước ra. Hắn đứng dưới trướng, lạnh lùng nói: Mạt tướng nguyện mượn ba ngàn quân tinh binh, thề sẽ đuổi giết Mã Siêu, thề sẽ đâm chết Mã Siêu thay Kiều Nhuỵ tướng quân .

Đang thương thay Tôn Kiên, một đời được coi là mãnh tướng mà phải rơi vào hoàn cảnh mượn quân đi báo thù. Còn có ai rơi vào hoàn cảnh chua xót hơn thế này không?

Văn Đài Viên Thuật bước xuống vỗ vai Tôn Kiên và khuyên nhủ. Hãy an tâm, không được nóng vội. Chuyện báo thù không nên vội vàng .

Báo… Viên Thuật vừa nói xong, một tên tiểu giáo bước nhanh vào trướng, hắn lớn tiếng nói: Chu Thái, Tưởng Khâm, nhị vị tướng quân ở ngoài trướng xin cầu kiến .

Chu Thái, Tưởng Khâm? Tôn Kiên vô cùng mừng rỡ khi nghe không tin đó. Hắn vỗ mạnh vào vai Từ Thứ, vui sướng quá độ hét lớn: Nguyên Trực, ngươi có nghe thấy không, Chu Thái, Tưởng Khâm còn sống? Quân Giang Đông tinh nhuệ của ta vẫn chưa bị chết hết. Ha, ha, ha, toàn quân vẫn chưa bị diệt. Ôi, ôi, ôi'.

Từ Thứ run rẩy, hắn nói khẽ: Chúa công… .

Sắc mặt của các lộ chư hầu cùng văn võ bá quan trong trướng đều vô cùng ảm đạm. Tất cả đều xúc động vì tình nghĩa sâu nặng của Tôn Kiên với bộ hạ. Trong việc đối xử tử tế với bộ hạ rõ ràng không ai hơn Giang Đông Tôn Văn Đài.

Viên Thuật vỗ vỗ vai Tôn Kiên, hắn ngẩng đầu phấn khích nói: Mau cho mời nhị vị tướng quân Chu Thái, Tưởng Khâm'.

Phiêu Kỵ tướng quân có lệnh, cho mời nhị vị tướng quân Chu Thái, Tưởng Khâm vào trướng .

Tên tiểu giáo hú dài một tiếng, bên ngoài trướng chợt vang tiếng bước chân nặng nề. Hai bóng người nhanh chóng xuất hiện, Tưởng Khâm, Chu Thái, khôi giáp sộc sệch bước nhanh vào trướng dù cả hai đã vô cùng mệt mỏi nhưng thân hình vẫn hiên ngang, cao ngạo đi tới giống như hai cây tùng ngạo nghễ thẳng đứng ngàn năm trên núi đá.

Mạt tướng Chu Thái ( Tưởng Khâm ) Chu Thái, Tưởng Khâm thản nhiên ôm quyền, trầm giọng nói: Tham kiến chúa công, tham kiến Phiêu kỵ tướng quân, tham kiến chư vị tướng quân .

Tôn Kiên tiến lên một bước, nắm chặt tay Chu Thái và Tưởng Khâm, hồi lâu không nói gì.

Viên Thuật thấy Tưởng Khâm, Chu Thái hai người đều lưng hùm vai gấu, mắt loé sát khí, hắn không nhịn được cảm xúc tự đáy lòng mình thở dài nói: Thật là bậc hổ tướng .

Ngay lúc đó mưu sĩ của Viên Thiệu, Hứa Du vì không phục uy danh của Quách Gia liền bước ra khỏi hàng nói: Như mới rồi nhị vị tướng quân Hạ Hầu, Tào Nhân có nói, có vẻ kế sách phục kích của Phụng Hiếu tiên sinh cũng không hiệu quả lắm thì phải?

Ha, ha Quách Gia cười lớn rồi hắn lãnh đạm nói: Tại hạ vốn cũng không hy vọng cuộc phục kích sẽ thành công'.

Hả? Hứa Du lạnh lùng nói: Nếu như vậy tấn công Huỳnh Dương, phục kích Mã Siêu cũng chỉ là nguỵ kế thôi sao?

Chưa cần nói cái gì là nguỵ kế Quách Gia nói: Nếu có thể đoạt lại Huỳnh Dương, hoặc phục kích Mã Siêu thành công cũng tốt. Nếu không thành công cũng không liên quan gì tới đại cục bởi vì lần này liên quân vì đại cục xuất chinh. Mục đích thực sự đó chính là đoạt lại Trường Xã .

Cái gì? Hứa Du thất thanh nói: Nếu là như thế huy động toàn quân chỉ để đoạt lại một huyện thành thôi sao?'

Quách Gia nói: Tử Viễn tiên sinh đừng xem thường cái huyện thành nhỏ bé này. Nếu liên quân có thể lợi dụng những toà thành nhỏ này, mạnh mẽ đẩy lui, từng bước ép sát là có thể đẩy lui năm vạn kỵ binh Tây Lương của Mã đồ phu vào Hổ Lao quan. Chỉ cần kỵ binh Tây Lương bị chôn chân ở Hổ Lao Quan thì lúc đó chúng sẽ giống như mãnh hổ mất răng nanh, ác lang mất đi lợi trảo, không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào với liên quân. Khi đó liên quân có thể ta cần ta cứ lấy, ta lấy cái ta cần, công thủ tự nhiên, thế cục đều nằm trong tay chúng ta .

Từ Thứ vừa nghe vừa liên tục vuốt cằm, mắt hiện lên vẻ quái dị. Đột nhiên trong lúc đó Từ Thứ quay đầu lại như có linh tính, hắn kinh hãi khi bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Quách Gia. Từ Thứ cười nhẹ nhưng trong lòng thầm nghĩ: Cơ trí người này vượt xa mình, vì đại nghiệp của chúa công trong tương lai, tuyệt đối không thể lưu lại người này

Lý Túc đi vào đại trướng nhìn Lý thôi vui mừng nói: Chúa công, có tin vui .

Hả? Lý Thôi vui mừng hỏi: Có tin vui gì?

Lý Thôi nhìn quanh không thấy rat hữu hai bên lúc này mới thì thào: Tướng quân Hồ Xích Nhi vừa mới phái người mang mật thư tới cho tiểu nhân'.

Hồ Xích Nhi? Không phải sau khi Quách Dĩ chết hắn đã đầu hàng Mã đồ phu sao? Lý Thôi hỏi: Hiện giờ hắn đâng ở đâu?

Lý Túc nói: Ở ngay Vũ Quan .

Cái gì? Lý Thôi trầm giọng hỏi: Hồ Xích Nhi ở ngay Vũ Quan?

Đúng Lý Túc trầm giọng nói: Hồ Xích Nhi ở ngay Vũ Quan. Hồ Xích Nhi đưa tin tới nói rằng Mã đồ phu đối xử vô cùng bạc bẽo với hàng quân Lương Châu. Hồ Xích Nhi và tướng sĩ bản bộ rất oán hận vì vậy hắn mới sai người đưa mật thư tới đây, hắn muốn dâng cửa quan đầu hàng .

Lý Thôi vui mừng hỏi: Có thật không?

'Rất chính xác Lý Túc khẽ nói: Hiện tại tất cả các lộ liên quân đều thất bại. Nếu chúa công người có thể bất ngờ đánh chiếm Vũ Quan chắc chắn sẽ làm sĩ khí liên quân lên cao, đến khi đó Thiên Tử sẽ vui mừng tất có trọng thưởng. Đây cũng là công lao hiển hách không ai có được. Cho dù là Phiêu kỵ tướng quân Viên Thuật cũng phải nhìn tướng quân với con mắt nể trọng. Ha, ha, ha .

Hay! Lý Thôi phấn chấn nói: Lập tức phái người đi liên lạc với Hồ Xích Nhi, ước định ngày hiến quan, bản tướng quân sẽ trực tiếp dẫn đại quân đi tiếp ứng

Tuân lệnh'.

Lý Túc ôm quyền thi lễ rồi hắn xoay người rời khỏi trướng.

Ly Thôi dẫn hai ngàn bộ hạ Lương Châu cũ ( đều là kỵ binh ) thừa dịp đêm tối nhổ trại, bí mật tiến đến Vũ Quan.

Bởi vì không có sự tin tưởng lẫn nhau nên bốn lộ liên quân tách ra đóng trại riêng rẽ nên khi Lý Thôi dẫn quân mã bản bộ rời đi cũng không làm kinh động tới ba lộ liên quân của Lưu Biểu, Hứa Cống và Trần Kỷ. Sáng sớm ngày hôm sau khi Lưu Biểu phát hiện đại doanh của Lý Thôi đã trống rỗng thì quân mã của Lý Thôi đã cách đó hơn mười dặm.

Đại quân của Lý Thôi ngày đi đêm nghỉ, gấp rút hành quân, rốt cuộc đêm ngày thứ ba đã tới Vũ Quan.

Lý Thôi một mặt vừa sắp xếp cho quân lính nghỉ ngơi ở một chỗ kín đáo hắn vừa sai Lý Túc đi trước liên lạc với Hồ xích Nhi. Chưa tới hai canh giờ Lý Túc đã dẫn Hồ Xích Nhi tới gặp Lý Thôi, Hồ Xích Nhi vừa thấy mặt Lý Thôi đã gào khóc: Tướng quân, ngài đã trở về, các huynh đệ thực sự trông mong ngài .

Lý Thôi tiến tới đỡ Hồ Xích Nhi dậy, cảm khái nói: Các huynh đệ đã chịu khổ rồi .

Hồ Xích Nhi đầm đìa nước mắt, khóc không thành tiếng nói: Lần này tướng quân quay về Vũ Quan, sẽ không đi nữa chứ?

Không đi nữa Lý Thôi xúc động nói: Chẳng những không đi nữa mà còn muốn dẫn các huynh đệ đoạt lại Trường An, đoạt lại Quan Trung, đánh đuổi Mã đồ phu chạy về Hà Sáo'.

Các huynh đệ từ lâu đã mong đợi ngày này Hồ Xích Nhi lau nước mắt, kích động nói: Tướng quân, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng. Thủ quan tối nay đều là các huynh đệ tâm phúc của mạt tướng, cũng là các lão huynh đệ Lương Châu chúng ta. Nửa canh giờ sau đốt lửa làm hiệu, mạt tướng và các huynh đệ sẽ mở cửa quan khi đó tướng quân có thể dẫn binh mã tiến thẳng vào quan .

Ừ Lý Thôi gật đầu, hắn trầm giọng nói: Hồ Xích Nhi, ngươi hãy ở lại bên cạnh bản tướng quân, không cần quay lại Vũ Quan nữa'.

Lý Thôi bản tính trời sinh đa nghi. Hắn e sợ trong đó có gì man trá, hắn giữ lại Hồ Xích Nhi bên mình coi như là một sự bảm đảm.

Trong khi đó Hồ Xích Nhi lại giống như không hề nhận ra dụng tâm của Lý Thôi, hắn không chút ngần ngại đáp: Mạt tướng lĩnh mệnh .

Nửa canh giờ sau

Lý Thôi và hai ngàn quân mã mượn bóng đêm che giấu, lặng lẽ tiến gần quan ải. Hồ Xích Nhi tru lên hai tiếng như sói. Trên tường thành quan ải lập tức xuất hiện một cây đuốc, hướng ra ngoài quan ải vẽ thành hai vòng tròn rồi ngay sau đó âm thanh cót két vang lên, cánh cửa quan ải đang đóng chặt từ từ mở ra.

Lý Thôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Túc nói: Lý Túc đâu?

Lý Túc vội giục ngựa tiến lên, trầm giọng nói: Có tiểu nhân .

Lý Thôi nói: Chỉ huy ba trăm binh mã bản bộ ở ngoài quan tiếp ứng .

Tuân lệnh .

Hồ Xích Nhi .

Có mạt tướng .

Hãy theo bản tướng quân chiếm quan ải .

Tuân lệnh .

Lý Thôi ra lệnh một tiếng gần hai ngàn quân bộ hạ Lương Châu cũ hùng dũng tiến vào. Lý Thôi giục ngựa đi theo sau Hồ Xích Nhi tiến vào đoạt quan. Bên trong quan ải tối đen như mực, khung cảnh vô cung tĩnh mịch, không một bóng người. Lý Thôi mơ hồ cảm thấy có gì không ổn, hắn vội vàng quay đầu nhìn thì thấy Hồ Xích Nhi đã âm thầm phóng ngựa bỏ trốn.

Không hay rồi, trúng kế Lý Thôi quát to, hắn vung kiếm nói: Rút mau, mau rút lui ra ngoài quan ải .

Tuy nhiên đã chậm.

Lý Thôi vừa nói xong âm thanh ầm ầm nổi lên. Cánh cổng nặng ngàn cân đã lập tức hạ xuống, lập tức ngăn cản con đường lui của Lý Thôi và gần hai ngàn bộ hạ Lương Châu cũ. Sau một khắc trên tường thành quan ải lập tức xuất hiện vô số ngọn đuốc. Trong ánh đuốc sáng như ban ngày, vô số quân cung thủ xuất hiện trên tường quan ải, giương cung lắp tên, những mũi tên sắc bén đã nhằm thẳng xuống đám quân Lương Châu đang hỗn loạn.

Lý Thôi, bản tướng quân chờ ngươi đã lâu .

Cùng với tiếng hét to lanh lảnh, một bóng người hùng vĩ xuất hiện trên tường thành quan ải. Lập tức Lý Thôi giống như bị sét đánh. Hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra là có thể gặp Mã đồ phu ở Vũ Quan. Không phải Mã đồ phu đang ở Dĩnh Xuyên giằng có với ba mươi vạn quân lộ trung đường liên quân sao? Hắn tới vũ Quan khi nào vậy?

Nếu Lý Thôi sớm biết Mã đồ phu đã ở Vũ Quan thì dù có cho hắn mượn gan trời hắn cũng không dám dẫn quân tới đoạt quan ải.

Điều càng làm cho Lý Thôi tuyệt vọng hơn là vào lúc này Lý Túc người vẫn được hắn cho là tay chân thân tín đang ở bên cạnh Mã đồ phu. Rõ ràng Lý Túc và Mã đồ phu đã sớm có liên hệ với nhau và cùng nhau sắp đặt mọi chuyện. Chỉ có Lý Thôi hắn là một đứa ngốc, không hay biết gì cả, tự mình đưa đầu chui vào cái bẫy đã dựng sẵn của Mã đồ phu.

Lý Thôi, mau xuống ngựa đầu hàng đi Mã Dược quát to: Bản tướng quân sẽ tha chết cho ngươi .

Lý Thôi thở dài một tiếng. Hắn biết hôm nay không thể chạy thoát nên vội vàng xuống ngựa, quỳ xuống cung kính nói: Nguyện hàng'.

Lưu Biểu lo lắng nhìn Khoái Lương, Khoái Việt nói: Đã ba ngày vẫn không có tin tức gì. Rốt cuộc thì Lý Thôi này đã đi đâu?

Mặc dù Lý Thôi chỉ có hai ngàn quân mã nhưng tất cả đều là kỵ binh Tây Lương. Mà đối với việc liên quân đang thiếu hụt kỵ binh trầm trọng, đó chính là vũ khí trọng yếu để ngăn cản quân kỵ binh Tây Lương của Mã đồ phu. Lưu Biểu vô cùng coi trọng hai ngàn quân kỵ binh kia của Lý Thôi, hắn đương nhiên không muốn quân Lý Thôi gặp chuyện không may.

Khoái Việt nói: Rất có thể Lý Thôi đã dẫn quân mã của mình đi tập kích chiếm Vũ Quan .

Tập kích Vũ Quan? Lưu Biểu nửa tin nửa ngờ nói: Lý Thôi chỉ có hai ngàn quân mã, tất cả đều là kỵ binh, căn bản hắn không có phương tiện đánh công kiên, sao hắn có thể đánh quan ải được?

Khoái Việt nói: Lý Thôi nguyên là bộ hạ cũ của Đổng Trác, trấn thủ Vũ Quan Phó Tiếp cũng xuất thân từ sĩ tộc Lương Châu, phần lớn ba ngàn tướng sĩ thủ hạ của hắn cũng là bộ hạ cũ của Đổng Trác. Không biết chừng bọn họ đã có liên lạc với nhau. Lần này Lý Thôi lặng lẽ, không từ biệt dẫn quân ra đi, chắc chắn là do Phó Tiếp muốn hiến quan đầu hàng và Lý Thôi muốn độc chiếm công lao này .

Phó Tiếp dâng quan ải sao? Khoái Lương trầm giọng nói: Liệu có phải là kế trá hàng hay không?

Khoái Việt nói: Thủ hạ dưới trướng Mã đồ phu không có nhiều người giỏi bày mưu tính kế. Thư Thụ giỏi nội chính mà không am hiểu mưu lược, mặc dù Quách Đồ quỷ kế đa đoan nhưng đáng tiếc đã chết trận. Từ trước tới nay Giả Hủ như hình với bóng cùng Mã Dược, đương nhiên lúc này hắn cũng đang ở Dĩnh Xuyên. Ngoại trừ những người này ra, thật sự không nghĩ ra ai có thể làm cho người có bản tính đa nghi như Lý Thôi bị mắc lừa'.

Lưu Biểu nói: Chỉ mong là Phó Tiếp hàng thật .

Khoái Việt nói: Là trá hàng hay đầu hàng thật sự thì chúng ta cũng sẽ nhanh chóng có tin tức'.

Chúa công! Khoái Việt vừa nói dứt, chợt thấy bộ tướng Nguỵ Hoà bước nhanh vào trướng, hắn chắp tay nói: Vũ Quan cấp báo .

Lưu Biểu vội vàng đứng dậy, lớn tiếng nói: Nói .

Nguỵ Hoà nói: Lý Thôi tướng quân chỉ huy hai ngàn kỵ binh kỳ tập Vũ Quan, tuy có nội ứng mở cửa quan nhưng trấn thủ Vũ Quan là Phó Tiếp đã biết trước. Quân hai bên đang hỗn chiến bên trong cửa quan, hai bên thương vong rất nhiều. Quân hai bên vẫn giằng co với nhau. Lý Thôi tướng quân phái khoái mã tới đây xin chúa công cùng Hứa Cống, Trần Kỷ ba lộ đại quân lập tức tới viện thủ .

Thì ra là như thế Khoái Việt kích động nói: Thì ra Phó Tiếp không phải thật sự đầu hàng cũng không phải trá hàng .

Lưu Biểu ngơ ngác hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?

Khoái Việt cao giọng nói: Xem ra thuộc hạ của Phó Tiếp muốn hiến quan đầu hàng nhưng bị Phó Tiếp biết được nên kỳ tập của Lý Thôi thất bại, hình thành cục diện giằng co lúc này .

Lưu Biểu nói: Vậy…chúng ta có nên xuất binh cứu viện không?

Khoái Việt nói: Đương nhiên phải cứu. Nếu chúng ta có thể một kích lấy được Vũ Quan thì khi đó sẽ tạo nên mối uy hiếp nghiêm trọng lên Quan Trung và thành Trường An, có thể kiềm chế được một bộ phận rất lớn quân đội của Mã đồ phu. Tương lai sau khi cuộc chiến thảo phạt phản nghịch này kết thúc, chúa công thế nào cũng được thăng thưởng lớn. Một chuyện tốt như thế cớ sao lại không làm?

Ừ, Di Độ nói rất đúng Lưu Biểu vui vẻ gật đầu, hắn nhìn Nguỵ Hoà nói: Nguỵ Hoà, mau đi mời nhị vị đại nhân Trần Kỷ, Hứa Cống tới đại doanh nghị sự .

Mạt tướng tuân lệnh .

Nguỵ Hoà trả lời rồi hắn xoay người đi ra khỏi trướng.

Mã Dược đứng trước án, hung thần Điển Vi đứng hầu sau lưng. Bên dưới Cú Đột, Phó Tiếp, Lý Mông, Vương Phương, Hồ Xích Nhi, Lý Túc và Lý Thôi chia nhau đứng theo thứ tự.

Mã Dược lạnh lùng liếc nhìn tất cả chư tướng, hắn trầm giọng nói: Lời của bản tướng quân, chư vị đã hiểu chưa?

Lý Mông, Vương Phương ưỡn ngực, hình hồn nói: Đã hiểu .

Tốt Mã Dược trầm giọng nói: Hãy chia nhau ra làm việc .

Tuân lệnh'.

Chư tướng ầm ầm trả lời rồi rời đi, chỉ có Lý Thôi chần chừ khó xử, hắn đi cũng không được mà ở cũng không xong. Lúc trước Mã Dược phân phái nhiệm vụ cho tất cả mọi người duy chỉ có mình hắn là không có nhiệm vụ gì. Hắn ngẫm nghĩ thì cũng hiểu bản thân hắn mới đầu hàng Mã Dược chưa tới một ngày. Dù Mã Dược có hùng tài đại lược cũng không dám giao ngay trách nhiệm cho hắn.

Vì thế trong lòng Lý Thôi cũng không cảm thấy oán giận Mã Dược.

Mã Dược chậm rãi quay người, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thôi, lãnh đạm nói: Lý Thôi tướng quân, ngươi hãy nói xem bản tướng quân nên làm gì để an bài ổn thoả cho ngươi đây?

Lý Thôi lập tức biến sắc, hắn quỳ mọp dưới chân Mã Dược, run rẩy nói: Mạt tướng không cầu xin điều gì, chỉ cầu tướng quân cho mạt tướng một con đường sống .

Mã Dược cười nhạt, khoé miệng hắn xuất hiện một thoáng sát khí, nói: Bản tướng quân cái gì cũng có thể cho ngươi nhưng duy nhất không thể cho ngươi con đường sống .

Sắc mặt Lý Thôi lập tức trở nên trắng bệch, hắn uể oải ngồi phịch xuống đất.

Hung thần Điển Vi đi tới trước mặt Lý Thôi. Đôi thiết kích nặng nề đặt trên cổ Lý Thôi, hắn lạnh lùng nói: Phụng lệnh chúa công, cung tiễn tướng quân lên đường .

Ai! .

Lý Thôi chán nản thở dài một tiếng, rồi gục đầu xuống.

Trong mắt Mã Dược chợt loé lên một tia hàn quang rồi lập tức biến mất khi hắn nhìn Điển Vi áp giải Lý Thôi rời khỏi trướng. Lý Thôi không giống với Đoàn Ổi, Dương Phụng. Danh tiếng của Lý Thôi trong đám bộ hạ Lương Châu cũ có thể tương đương với Quách Dĩ. Nếu trong lúc bình thường Mã Dược hoàn toàn không lo lắng chuyện Lý Thôi có ý khác nhưng hiện tại bốn đường đại quân liên quân áp sát. Quân đoàn Lương Châu của Mã Dược chỉ cần sơ hở một chút là sẽ bị tận diệt. Trong thời khác quan trọng này bất kỳ điều lầm lẫn nào cũng có thể trở thành đại hoạ trí mạng.

Mặc dù Mã Dược là tay cờ bạc điên cuồng nhất thiên hạ nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể mang tính mạng của bản thân và gia đình đánh cuộc với lòng trung thành của Lý Thôi.

Viên Dận vội vã đi vào trong trướng, hắn nhìn Viên Thuật nói: Huynh trưởng, đã xảy ra chuyện rồi .

Viên Thuật đang cùng Tôn Kiên, Quách Gia, Từ Thứ nghị sự nghe thấy vậy vội vàng la lên: Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì?

Viên Dận thở hổn hển nói: Vừa rồi Thái Thú Dĩnh Xuyên Tư Mã Lãng, Thái Thú Trần Lưu Kiều Mạo cho người tới báo tin, trong hơn ba mươi thành trì lớn nhỏ trong hai quận, ngoại trừ hai thành Trần Lưu và Dương Địch và mấy thành trì khác bị cướp phá qua loa bên ngoài còn lại hơn hai mươi toà thành nhỏ khác đã bị thiết kỵ Tây Lương của Mã đồ phu cướp sạch. Điều làm cho người khác vô cùng phẫn nộ là Mã đồ phu đã di rời toàn bộ hơn mười vạn dân chúng ở các thành đó về Lạc Dương .

Hả? Có chuyện này sao? Ánh mắt Quách Gia hiện lên vẻ nghiêm trọng, hắn khẽ nói: Thật không ngờ Mã đồ phu lại có con mắt lợi hại vậy. Trong trận đọ sức đầu tiên Mã đồ phu hắn đã thắng rồi .

Mặc dù bề ngoài Quách Gia đã nhận thua nhưng ngữ khí của hắn không có vẻ gì là nản lòng mà giống như bản thân đã giành chiến thắng.

Nhưng Viên Thuật hoàn toàn không hiểu gì, hắn vộ hỏi: Chẳng lẽ Mã đồ phu điên rồi sao? Dân cư Quan Trung, Lương Châu, Hà Sáo vốn không nhiều. Lương thực dự trữ có hạn. Lúc này hắn đang điên cuồng cưỡng chế dân chúng Dĩnh Xuyên, Trần Lưu tới Lạc Dương, chẳng phải chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho mình, làm gia tăng tốc độ tiêu hao quân lương, tự mình chuốc lấy diệt vong sao?

Nếu nhìn trong khoảng thời gian ngắn thì đương nhiên là như thế nhưng nếu nhìn xa trộng rộng thì hoàn toàn không phải như vậy Quách Gia nói: Kinh nghiệm từ lần trước sau loạn Đổng Trác, toàn bộ dân chúng Quan Trung tam phụ đều bị Mã đồ phu cưỡng chế tới bình nguyên Bắc Địa, cả vùng Quan Trung lập tức rơi vào cảnh vườn không, nhà trống. Mã đồ phu cưỡng chế dân chúng Trần Lưu, Dĩnh Xuyên chính là để bù đắp lại sự thiếu hụt dân chúng bên trong Quan Trung. Chỉ có sự trợ giúp của dân chúng Mã đồ phu mới có thể thống trị Trường An tam phụ một cách vững chắc .

Viên Thuật nói: Nhưng Mã đồ phu lấy đâu ra lương thực cung cấp cho đám di dân đó chứ?

Quách Gia nói: Tại hạ cũng đang cảm thấy khó hiểu thế nhưng Mã đồ phu đã dám làm như vậy tất sẽ có lý của hắn. Tại hạ muốn nhìn xem Mã đồ phu sẽ lấy lương thực ở đâu để cung cấp cho đám di dân này?

Lưu Biểu, Trần Kỷ, Hứa Công ba lộ liên quân rốt cuộc cũng tiến tới Vũ Quan.

Lý Túc chỉ huy mấy trăm kỵ binh xuất quan nghênh tiếp, Lưu Biểu vội vàng giục ngựa tiến lên hỏi: Lý Túc tiên sinh, Lý Thôi tướng quân đâu?

Lý Túc nói: Đang ở trong quan đốc chiến .

Lưu Biểu hỏi: Cục diện thế nào?

Lý Túc nói: Tình hình hoàn toàn không ổn, hai ngàn viện quân của Mã nghịch tặc đã từ Hàm Cốc quan tới nơi, hơn nữa doanh luỹ Quan Trung nhiều rừng, nhai đạo hẹp, bất lợi cho kỵ binh đột kích, quân ta liên tiếp bị đẩy lui, hơn nửa Vũ Quan lại đã lọt vào tay phản quân. Nếu viện quân của ba vị đại nhân tới trễ một lúc thôi thì e rằng quân ta sẽ phải bỏ quan ải .


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status