Editor: tamthuonglac
Lời nói của Tống Kỳ Diễn nói xong một hồi dường như vô tâm, nhưng mà người nghe có ý.
Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, sắc mặt thêm phần căng thẳng không cách nào ẩn nhẫn cơn tức giận, lạnh lùng bác bỏ đề nghị của Tống Kỳ Diễn: "Hôn sự của chúng tôi không nhọc anh hao tâm tổn trí."
Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, như cười như không nhìn lại Tô Hành Phong kia đôi mắt mờ mịt địch ý: "Hao tâm tổn trí? Người và vật đáng giá cho tôi hao tâm tổn trí đã ít lại càng ít, anh cảm thấy mình xứng sao?"
Châm biếm như vậy, khinh thường, không chút nào che dấu loã lồ ở trước mặt mọi người.
Gương mặt tuấn tú của Tô Hành Phong sớm đã đen thành một mảnh, tay buông xuống ở hai bên nắm chặt, môi mím thành một đường thẳng lại không nhả ra được một chữ.
Ngược lại là Kiều Niệm Chiêu giấu đi sự lúng túng cứng nhắc, cố làm ra vẻ thoải mái mà nhìn qua Tống Kỳ Diễn cười một tiếng: "Tống tiên sinh là tới tìm cha..."
Nói đến một nửa, giống như ý thức được mình nói sai, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên đã dừng lại lời nói.
Trên mặt của cô thoáng hiện lên ảm đạm, nhưng rất nhanh đã hăng hái sôi nổi che giấu sự yếu ớt của mình, tiếp tục mỉm cười: "Tìm chú à? Chú vẫn chưa có trở lại đây!"
Tống Kỳ Diễn lại không đếm xỉa đến vẻ biến hóa đặc sắc trên gương mặt của Kiều Niệm Chiêu, nghiêng người nhìn qua Cận Tử Kỳ còn đứng ở nơi đó, trong mắt nhuộm đầy ý cười: "Có vài người một khắc không gặp, giống như cách ba thu."
Những lời này như thế nào nghe ra đều giống như muốn người ta hiểu lầm là đang dỗ ngon dỗ ngọt người yêu.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, phát hiện ánh mắt Tống Kỳ Diễn quả thật chuẩn xác dừng trên người mình.
Hai người không coi ai ra gì nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng rất nhanh đã bị người khác phát hiện, vẫn là Kiều Niệm Chiêu thiếu kiên nhẫn kêu lên: "Tống tiên sinh, anh là đang nói..."
So sánh với Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy không dám tin, Tống Kỳ Diễn không đếm xỉa tới nói tiếp: "Như thế nào? Không được?"
Câu này hỏi ngược lại tương đương với một kiểu ngầm thừa nhận.
Cận Tử Kỳ nhìn không thấu dụng ý của Tống Kỳ Diễn, lông mày kẻ đen khẽ nhăn lên, nhưng cũng không trực tiếp mở miệng chất vấn.
Ngược lại Kiều Niệm Chiêu thử dò xét mà hỏi thăm: "Dù cho chị gái đã từng cùng A Phong đính hôn anh cũng sẽ không để ý sao?"
"Chiêu nhi!" Ánh mắt Tô Hành Phong nghiêm khắc, cau mày quát bảo Kiều Niệm Chiêu ngưng lại.
Kiều Niệm Chiêu dường như không ngờ tới Tô Hành Phong lại đột nhiên trở mặt hung ác với cô, vẻ mặt uất ức, vành mắt ửng đỏ: "A Phong anh làm sao thế, bất quá là em quan tâm chị gái mà thôi, cái này có lỗi sao?"
Lời này vừa nói ra, Cận Tử Kỳ nhìn về đến vẻ mặt đơn thuần của Kiều Niệm Chiêu, trong đôi mắt đẹp khẽ nheo lại là sự nghiền ngẫm bén nhọn, cô cũng thật không biết "Em gái" cô vì cô mà quan tâm như vậy!
Cười lạnh thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại cùng Tô Hành Phong không hẹn mà gặp.
Anh ta nhíu chặt đôi mày rậm, tầm mắt sâu kín lướt qua Kiều Niệm Chiêu nhìn cô nàng, dường như mang theo một dòng áy náy.
Tầm nhìn rộng lớn của Cận Tử Kỳ đột nhiên bị một bóng tối bao trùm.
Đợi cho cô kịp phản ứng, thân thể cao lớn của Tống Kỳ Diễn đã đứng lặng im ở trước mặt cô.
Hắn chặn lại tầm nhìn chăm chú của Tô Hành Phong đối với cô, mà động tác này —
Lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, trong đầu toát ra một ý nghĩ không đâu.
... Càng giống như là đang bảo vệ lãnh thổ đã bị kẻ địch ngấp nghé.
Tống Kỳ Diễn không biết tâm tư của người phụ nữ sau lưng, chỉ ngậm cười, không để ý lắm vấn đề của Kiều Niệm Chiêu mà trả lời:
"Cô cũng muốn kết hôn với người đàn ông thiếu chút nữa trở thành anh rể của cô, tại sao tôi lại không thể cùng nàng cháu ngoại dâu vô duyên vô phận dắt tay nhau cùng xây đắp hạnh phúc tương lai chứ?"
Cận Tử Kỳ ở phía sau trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đĩnh đạc lên tiếng, nhưng không mở miệng ngăn lại việc hắn sắp xếp quan hệ của bọn họ trước mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.
Chẳng lẽ kỳ thật cô vẫn luôn có ý xấu muốn cho hai vị kia bị chút ức hiếp, ngày hôm nay Tống Kỳ Diễn đã cho cô cơ hội này?
Đối với loại suy đoán này của mình Cận Tử Kỳ chẳng cho ý kiến.
Đầu kia Kiều Niệm Chiêu đã vội vã khoát tay giải thích: "Tôi không phải là ý này, tôi nghĩ Tống tiên sinh đối với tôi và A Phong cũng có chỗ hiểu lầm - - "
"Hiểu lầm ha - -" Tống Kỳ Diễn giống như có chuyện lạ mà kéo dài âm cuối, chân chính bừng tỉnh hiểu ra: "Trung Quốc không phải có câu nói là hãy để cho sự hiểu lầm xinh đẹp tiếp tục nữa đi, không biết tôi nói vậy có đúng không?"
Nụ cười trên mặt Kiều Niệm Chiêu có chút không nhịn được, cười cười khô khốc, lời nói cũng từ từ yếu ớt vô lực: "Tống tiên sinh nói chuyện thật sự rất khôi hài dí dỏm, về sau chị gái thật sự có phúc."
Cô vừa mới dứt lời, Tô Hành Phong vốn đứng bên cạnh cô bỗng nhiên xoay người rời đi, không phải là hướng đến biệt thự Cận gia, mà là ga ra chỗ anh ta đậu xe.
Hành động này ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
"A Phong! A Phong, tại sao anh đột nhiên đi vậy?"
Kiều Niệm Chiêu mắt thấy Tô Hành Phong thật sự muốn đi, sắc mặt khó tránh lộ ra lo lắng, chạy chậm qua muốn giữ chặt Tô Hành Phong, lại bị Tô Hành Phong tránh đi.
Sắc mặt Tô Hành Phong lãnh đạm, tiếp theo ngữ điệu nói chuyện cũng mang một phần không vui: "Hôn sự em yên tâm, tôi ngày mai sẽ đến Cận thị tìm bác trai thương lượng."
Nói xong, không để ý tới Kiều Niệm Chiêu hết lần này đến lần khác giữ lại, mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động động cơ lái xe rời đi.
"A Phong - -" Kiều Niệm Chiêu chạy vài bước đuổi theo đuôi xe, cuối cùng không theo kịp.
Kiều Niệm Chiêu không đuổi kịp quay người trở về lộ ra có chút chán nản, mắt nhìn Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn còn đứng ở nơi đó, cắn cắn cánh môi trực tiếp trở vào nhà.
Tiếng đóng cửa nặng nề.
Tống Kỳ Diễn nhìn đến phía xe Tô Hành Phong rời đi, dưới khóe miệng cong lên, quay người lại phát hiện Cận Tử Kỳ đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt.
Trong đôi mắt đẹp trong suốt nhưng lạnh lùng của Cận Tử Kỳ sóng nước long lanh làm cho lòng hắn ngưa ngứa khó nhịn, sau đó hồn phách cũng như bị hút vào.
Hình tượng trong nháy mắt phù phù một tiếng, từ Vua Sói đang lúc cười nói(1) có thể làm cho cột buồm mái chèo tan thành mây khói(2) biến thành Hôi Thái Lang(3) bị vợ quản nghiêm rũ cụp lấy hai lỗ tai.
(1)&(2) lấy ý tứ trong bài thơ "Niệm Nô Kiều - Xích Bích Hoài Cổ" của Tô Đông Pha có câu như sau:
"....Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt...."
Ý nói trong trận Xích Bích, Chu Du phe phẩy khăn quạt, đang lúc cười nói đã hoả thiêu tám mươi vạn quân Tào thành tro bụi. Về sau ý tứ này hay dùng chỉ những việc làm dễ dàng không phí sức.
(3) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng Cừu vui vẻ và Sói Xám của Trung Quốc, nhân vật Hôi Thái Lang còn gọi là Khôi Thái lang rất yêu vợ thương con, đặc biệt sợ vợ và bị vợ ăn hiếp....Diễn ca bị tác giả so sánh từ Vua sói oai hùng biến thành Hôi Thái Lang khi ở trước mặt Kỳ tỷ.
Cận Tử Kỳ đột nhiên đi đến phía trước một bước, hương trà nhàn nhạt xông vào mũi: "Anh - - "
Lòng Tống Kỳ Diễn rung động mềm nhũn, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ gần ngay trước mắt, chẳng lẽ là muốn cảm ơn hắn?
Hầu kết khẽ động, đáy mắt phát ra ánh sáng lang sói nổi lên bốn phía, nhưng vẫn bình tĩnh cố làm ra vẻ ngu ngốc, ung dung thong thả: "Anh thế nào?"
Cận Tử Kỳ lại đi đến phía trước nửa bước.
Chân của hắn không nghe lời lui về phía sau vài centimet.
Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi, vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn xoè ra ở trước mặt hắn: "Điện thoại di động của tôi đâu?"
Hiện thực cùng tưởng tượng rất khác xa nhau......
Tống Kỳ Diễn kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, xem ra Cận Tử Kỳ là quyết tâm muốn lấy lại cái di động kia, bất chấp khó khăn từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra đặt ở trong lòng tay cô.
"Này..." Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy cái di động bị mài đến vô cùng thê thảm: "Không phải của tôi..."
"Chính là nó..."
"Tôi nói không phải."
"Đúng là chính nó." Tống Kỳ Diễn liều chết không thể không kiên trì nói dối, còn có vẻ mặt thề thốt chân thành.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét hắn: "Có phải anh đem điện thoại di động của tôi vứt đi hay không?"
Lời nói của Tống Kỳ Diễn nói xong một hồi dường như vô tâm, nhưng mà người nghe có ý.
Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, sắc mặt thêm phần căng thẳng không cách nào ẩn nhẫn cơn tức giận, lạnh lùng bác bỏ đề nghị của Tống Kỳ Diễn: "Hôn sự của chúng tôi không nhọc anh hao tâm tổn trí."
Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, như cười như không nhìn lại Tô Hành Phong kia đôi mắt mờ mịt địch ý: "Hao tâm tổn trí? Người và vật đáng giá cho tôi hao tâm tổn trí đã ít lại càng ít, anh cảm thấy mình xứng sao?"
Châm biếm như vậy, khinh thường, không chút nào che dấu loã lồ ở trước mặt mọi người.
Gương mặt tuấn tú của Tô Hành Phong sớm đã đen thành một mảnh, tay buông xuống ở hai bên nắm chặt, môi mím thành một đường thẳng lại không nhả ra được một chữ.
Ngược lại là Kiều Niệm Chiêu giấu đi sự lúng túng cứng nhắc, cố làm ra vẻ thoải mái mà nhìn qua Tống Kỳ Diễn cười một tiếng: "Tống tiên sinh là tới tìm cha..."
Nói đến một nửa, giống như ý thức được mình nói sai, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên đã dừng lại lời nói.
Trên mặt của cô thoáng hiện lên ảm đạm, nhưng rất nhanh đã hăng hái sôi nổi che giấu sự yếu ớt của mình, tiếp tục mỉm cười: "Tìm chú à? Chú vẫn chưa có trở lại đây!"
Tống Kỳ Diễn lại không đếm xỉa đến vẻ biến hóa đặc sắc trên gương mặt của Kiều Niệm Chiêu, nghiêng người nhìn qua Cận Tử Kỳ còn đứng ở nơi đó, trong mắt nhuộm đầy ý cười: "Có vài người một khắc không gặp, giống như cách ba thu."
Những lời này như thế nào nghe ra đều giống như muốn người ta hiểu lầm là đang dỗ ngon dỗ ngọt người yêu.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, phát hiện ánh mắt Tống Kỳ Diễn quả thật chuẩn xác dừng trên người mình.
Hai người không coi ai ra gì nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng rất nhanh đã bị người khác phát hiện, vẫn là Kiều Niệm Chiêu thiếu kiên nhẫn kêu lên: "Tống tiên sinh, anh là đang nói..."
So sánh với Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy không dám tin, Tống Kỳ Diễn không đếm xỉa tới nói tiếp: "Như thế nào? Không được?"
Câu này hỏi ngược lại tương đương với một kiểu ngầm thừa nhận.
Cận Tử Kỳ nhìn không thấu dụng ý của Tống Kỳ Diễn, lông mày kẻ đen khẽ nhăn lên, nhưng cũng không trực tiếp mở miệng chất vấn.
Ngược lại Kiều Niệm Chiêu thử dò xét mà hỏi thăm: "Dù cho chị gái đã từng cùng A Phong đính hôn anh cũng sẽ không để ý sao?"
"Chiêu nhi!" Ánh mắt Tô Hành Phong nghiêm khắc, cau mày quát bảo Kiều Niệm Chiêu ngưng lại.
Kiều Niệm Chiêu dường như không ngờ tới Tô Hành Phong lại đột nhiên trở mặt hung ác với cô, vẻ mặt uất ức, vành mắt ửng đỏ: "A Phong anh làm sao thế, bất quá là em quan tâm chị gái mà thôi, cái này có lỗi sao?"
Lời này vừa nói ra, Cận Tử Kỳ nhìn về đến vẻ mặt đơn thuần của Kiều Niệm Chiêu, trong đôi mắt đẹp khẽ nheo lại là sự nghiền ngẫm bén nhọn, cô cũng thật không biết "Em gái" cô vì cô mà quan tâm như vậy!
Cười lạnh thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại cùng Tô Hành Phong không hẹn mà gặp.
Anh ta nhíu chặt đôi mày rậm, tầm mắt sâu kín lướt qua Kiều Niệm Chiêu nhìn cô nàng, dường như mang theo một dòng áy náy.
Tầm nhìn rộng lớn của Cận Tử Kỳ đột nhiên bị một bóng tối bao trùm.
Đợi cho cô kịp phản ứng, thân thể cao lớn của Tống Kỳ Diễn đã đứng lặng im ở trước mặt cô.
Hắn chặn lại tầm nhìn chăm chú của Tô Hành Phong đối với cô, mà động tác này —
Lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, trong đầu toát ra một ý nghĩ không đâu.
... Càng giống như là đang bảo vệ lãnh thổ đã bị kẻ địch ngấp nghé.
Tống Kỳ Diễn không biết tâm tư của người phụ nữ sau lưng, chỉ ngậm cười, không để ý lắm vấn đề của Kiều Niệm Chiêu mà trả lời:
"Cô cũng muốn kết hôn với người đàn ông thiếu chút nữa trở thành anh rể của cô, tại sao tôi lại không thể cùng nàng cháu ngoại dâu vô duyên vô phận dắt tay nhau cùng xây đắp hạnh phúc tương lai chứ?"
Cận Tử Kỳ ở phía sau trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đĩnh đạc lên tiếng, nhưng không mở miệng ngăn lại việc hắn sắp xếp quan hệ của bọn họ trước mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.
Chẳng lẽ kỳ thật cô vẫn luôn có ý xấu muốn cho hai vị kia bị chút ức hiếp, ngày hôm nay Tống Kỳ Diễn đã cho cô cơ hội này?
Đối với loại suy đoán này của mình Cận Tử Kỳ chẳng cho ý kiến.
Đầu kia Kiều Niệm Chiêu đã vội vã khoát tay giải thích: "Tôi không phải là ý này, tôi nghĩ Tống tiên sinh đối với tôi và A Phong cũng có chỗ hiểu lầm - - "
"Hiểu lầm ha - -" Tống Kỳ Diễn giống như có chuyện lạ mà kéo dài âm cuối, chân chính bừng tỉnh hiểu ra: "Trung Quốc không phải có câu nói là hãy để cho sự hiểu lầm xinh đẹp tiếp tục nữa đi, không biết tôi nói vậy có đúng không?"
Nụ cười trên mặt Kiều Niệm Chiêu có chút không nhịn được, cười cười khô khốc, lời nói cũng từ từ yếu ớt vô lực: "Tống tiên sinh nói chuyện thật sự rất khôi hài dí dỏm, về sau chị gái thật sự có phúc."
Cô vừa mới dứt lời, Tô Hành Phong vốn đứng bên cạnh cô bỗng nhiên xoay người rời đi, không phải là hướng đến biệt thự Cận gia, mà là ga ra chỗ anh ta đậu xe.
Hành động này ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
"A Phong! A Phong, tại sao anh đột nhiên đi vậy?"
Kiều Niệm Chiêu mắt thấy Tô Hành Phong thật sự muốn đi, sắc mặt khó tránh lộ ra lo lắng, chạy chậm qua muốn giữ chặt Tô Hành Phong, lại bị Tô Hành Phong tránh đi.
Sắc mặt Tô Hành Phong lãnh đạm, tiếp theo ngữ điệu nói chuyện cũng mang một phần không vui: "Hôn sự em yên tâm, tôi ngày mai sẽ đến Cận thị tìm bác trai thương lượng."
Nói xong, không để ý tới Kiều Niệm Chiêu hết lần này đến lần khác giữ lại, mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động động cơ lái xe rời đi.
"A Phong - -" Kiều Niệm Chiêu chạy vài bước đuổi theo đuôi xe, cuối cùng không theo kịp.
Kiều Niệm Chiêu không đuổi kịp quay người trở về lộ ra có chút chán nản, mắt nhìn Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn còn đứng ở nơi đó, cắn cắn cánh môi trực tiếp trở vào nhà.
Tiếng đóng cửa nặng nề.
Tống Kỳ Diễn nhìn đến phía xe Tô Hành Phong rời đi, dưới khóe miệng cong lên, quay người lại phát hiện Cận Tử Kỳ đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt.
Trong đôi mắt đẹp trong suốt nhưng lạnh lùng của Cận Tử Kỳ sóng nước long lanh làm cho lòng hắn ngưa ngứa khó nhịn, sau đó hồn phách cũng như bị hút vào.
Hình tượng trong nháy mắt phù phù một tiếng, từ Vua Sói đang lúc cười nói(1) có thể làm cho cột buồm mái chèo tan thành mây khói(2) biến thành Hôi Thái Lang(3) bị vợ quản nghiêm rũ cụp lấy hai lỗ tai.
(1)&(2) lấy ý tứ trong bài thơ "Niệm Nô Kiều - Xích Bích Hoài Cổ" của Tô Đông Pha có câu như sau:
"....Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt...."
Ý nói trong trận Xích Bích, Chu Du phe phẩy khăn quạt, đang lúc cười nói đã hoả thiêu tám mươi vạn quân Tào thành tro bụi. Về sau ý tứ này hay dùng chỉ những việc làm dễ dàng không phí sức.
(3) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng Cừu vui vẻ và Sói Xám của Trung Quốc, nhân vật Hôi Thái Lang còn gọi là Khôi Thái lang rất yêu vợ thương con, đặc biệt sợ vợ và bị vợ ăn hiếp....Diễn ca bị tác giả so sánh từ Vua sói oai hùng biến thành Hôi Thái Lang khi ở trước mặt Kỳ tỷ.
Cận Tử Kỳ đột nhiên đi đến phía trước một bước, hương trà nhàn nhạt xông vào mũi: "Anh - - "
Lòng Tống Kỳ Diễn rung động mềm nhũn, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ gần ngay trước mắt, chẳng lẽ là muốn cảm ơn hắn?
Hầu kết khẽ động, đáy mắt phát ra ánh sáng lang sói nổi lên bốn phía, nhưng vẫn bình tĩnh cố làm ra vẻ ngu ngốc, ung dung thong thả: "Anh thế nào?"
Cận Tử Kỳ lại đi đến phía trước nửa bước.
Chân của hắn không nghe lời lui về phía sau vài centimet.
Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi, vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn xoè ra ở trước mặt hắn: "Điện thoại di động của tôi đâu?"
Hiện thực cùng tưởng tượng rất khác xa nhau......
Tống Kỳ Diễn kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, xem ra Cận Tử Kỳ là quyết tâm muốn lấy lại cái di động kia, bất chấp khó khăn từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra đặt ở trong lòng tay cô.
"Này..." Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy cái di động bị mài đến vô cùng thê thảm: "Không phải của tôi..."
"Chính là nó..."
"Tôi nói không phải."
"Đúng là chính nó." Tống Kỳ Diễn liều chết không thể không kiên trì nói dối, còn có vẻ mặt thề thốt chân thành.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét hắn: "Có phải anh đem điện thoại di động của tôi vứt đi hay không?"
/1179
|