Chương 540: coi như cô đã chết (10 )
Cố Khuynh Thành nói tới đây, hốc mắt có chút hồng: "Nhưng là, tôi hiện tại không muốn như vậy."
Không ai biết cô hiện tại hối hận thế nào, hối hận lúc ban đầu lại ôm mục đích lại gần Đường Thời.
Nếu là lúc ban đầu cô không mangsứ mạng vì Cố gia kia, hoặc cho phép anh bây giờ cùng cô, cũng sẽ không bết bát như thế rồi.
Cô vì Cố Gia sống nhiều năm như vậy, đối với Cố Chính Nam cùng Cố phu nhân nói gì nghe nấy nhiều năm như vậy, cô đã thật sự mệt mỏi, cô vì mình sống tốt một lần, vì đưá bé trong bụng mình mà sống thật tốt một lần.
Cô không muốn làm con cờ, làm con rối, làm Cố Khuynh Thành chỉ có thể dựa vào Đường Thời mới có thể sống.
Có lúc, nhân sinh chính là tràn đầy kịch tính như vậy, thời điểm không thương anh, liều mạng nghĩ muốn gả cho anh, thời điểm đáy lòng có anh, lại bắt đầu nghĩ tới rời anh đi.
Hoặc là, đây chính là vận mệnh giữa anh cùng cô, nhìn như duyên sâu tựa biển, thật ra thì cũng là hữu duyên vô phận.
Quan trọng hơn là đứa bé trong bụng của cô, cô làm sao không muốn đi hỏi thăm anh một lần, cô hiện tại trong bụng có con của anh, rốt cuộc anh lại không cần.
Nhưng là, cô rốt cuộc vẫn không có dũng khí, đem đưá con trong bụng mình, đi đánh cuộc một lần.
Bởi vì cô sợ, Đường Thời thật sự không muốn đứa bé này, sau đó bức cô bỏ, cô không có nắm chắc, mình có thể chống lại Đường Thời.
Huống chi, vài bình thuốc tránh thai lâu dài, chính là sự thật.
Đều nói tình thương của mẹ là vĩ đại nhất, không làm mẹ, vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được câu nói kia.
Có lẽ là vì đứa bé trong bụng của cô, đáy lòng Cố Khuynh Thành trong lúc bất chợt dâng lên rồi một luồng dũng khí không biết từ đâu tới, cô quay đầu, nhìn Trần Mặc Thâm, thấp giọng mở miệng, nói: "Anh có thể giúp tôi sao?"
Cô không để Trần Mặc Thâm nói chuyện, thõng xuống mi mắt: "Trừ anh ra, tôi cũng không biết tôi còn có thể tìm ai giúp."
"Em nói. ".
Cố Khuynh Thành mấp máy môi, qua một lát, mới nhẹ giọng đem quyết định của chính mình, trình bày cho Trần Mặc Thâm một lần.
Trần Mặc Thâm sau khi nghe xong, vẻ yên lặng, qua hồi lâu, anh mới mở miệng: "Em xác định sao? Khuynh thành?"
Cố Khuynh Thành không chần chờ chút nào lên tiếng nói: "Xác định."
"Em để anh suy nghĩ."
Cố Khuynh Thành gật đầu, không nói gì.
Trần Mặc Thâm đối với ý định Cố Khuynh Thành nói ra, tuy nói là suy nghĩ thật kỹ, nhưng mà đã qua nửa giờ, anh liền đối với Cố Khuynh Thành gật đầu, nói một câu: "Tôi đáp ứng em."
Đường Thời buổi tối cũng không có bữa tiệc gì, cũng không tăng ca, thời điểm sáu giờ, anh đúng lúc từ trong công ty tan việc, đi ô tô, hướng căn hộ đi tới.
Trên đường, anh nhận được điện thoại Đường phu nhân gọi tới, hướng về phía anh dặn dò nhũng việc cần chú ý khi đính hôn, còn nhắc nhở anh, sáng sớm mai mang theo Cố Khuynh Thành đi sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.
Đường Thời vẫn không nói chuyện, chẳng qua là ở thời điểm Đường phu nhân nói xong câu nói sau cùng, nhẹ giọng "Vâng " một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Trở lại căn hộ, đèn bên trong nhà vẫn sáng, trên ghế sa lon phòng khách, áo khoác âu phục hôm qua anh mặc vẫn ở phía trên, không có bị người thu thập, chắc là thím Trương hôm nay cũng không đến.
Đường Thời ở trước cửa đổi giày, ngẩng đầu, nhìn trên lầu một cái, cửa thư phòng, còn vẫn duy trì trạng thái mở ra.
Đường Thời nhìn cửa, sau đó liền đi vào phòng vệ sinh lầu một, rửa tay, mới nện bước chân, giẫm lên thang lầu, chậm rãi lên lầu.
/981
|