Hắn dồn dập thở hổn hển, chảy nước mắt, giọng khàn khàn: “Xin lỗi, sư tỷ. Ta suýt chút nữa giết chết nàng.”
Đồ Linh Trâm sửng sốt nửa ngày mới dần bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Ý ngươi là những lời kia đều là giả?”
Lo Đồ Linh Trâm không tin, Lý Phù Dao dùng bàn tay lạnh lẽo siết chặt mười ngón tay nàng, tầm mắt nhìn nàng, từ lông mày, mắt, cuối cùng dừng lại ở môi nàng. Trong mắt lệ hàn quang, hắn cười đến ôn nhu mà lưu luyến: “Sư tỷ, cả đời này không ai kính nàng, yêu nàng, muốn nàng vui vẻ hơn ta. Ba năm trước, Lâu Hạo khiến…thi thể nàng…”
Lý Phù Dao dừng hồi lâu mới khó nhọc nói: “Ba năm qua hồn phách nàng chưa từng đi vào mộng ta, ta nhớ nàng nhớ đến phát điên…Nhưng ta không thể biểu lộ ra, Tần Khoan khống chế, ta ngay cả nằm mơ cũng không dám nói lời thật lòng. Thù lớn chưa trả ta không thể chết, không thể kéo theo Phù Sơ cùng chết.”
“Phù Dao, ngươi chịu khổ rồi!” Biết được chân tướng, Đồ Linh TRâm động tâm, không nhịn được ôm Lý Phù Dao cao lớn hơn mình nhiều vào trong lòng/
Thân thể rơi vào vòng tay ấm áp, ý Phù Dao ngẩn ra, lúc này mới mừng rỡ ôm lấy nàng, khí lực lớn đến mức tựa hồ muốn khiến nàng tiến vào thân thể mình. Hắn khẽ cười nói: “Ta biết Tần Khoan sớm sẽ bồi dưỡng người khác lên làm đế nên đã bố trí ba năm này tự mình làm mồi, vừa trì hoãn thời gian vừa nghĩ cách để hai nhà Tần Lâu nội chiến, ngao cò tranh nhau, mượn đao giết người.”
Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy tâm đau nhói, ảo não nói: “Phù Dao, trước đây ta không tin ngươi, là ta sai rồi, ngươi đừng trách ta.”
Lý Phù Dao tựa lên bờ vai nàng, vội vàng lắc đầu, sợi tóc mềm mại sượt qua cổ nàng mà ngứa ngáy đến tận trong đầu.
Lý Phù Dao ôm lấy nàng, rầu rĩ: “Sư tỷ, sao nàng không xuất hiện sớm hơn. Ba năm qua, ta nhớ nàng, nhớ đến thật khổ sở!”
“Ta vừa tỉnh lại đã phát hiện mình trọng sinh đến ba năm sau, thật sự không cách nào gặp ngươi sớm hơn.”
Đồ Linh Trâm cảm giác mình đang ôm một con mèo lớn làm nũng, vừa định đưa tay vò vò đầu hắn đã nghe thấy bên ngoài truyền đến bước chân lén lút, vội buông người khỏi ôm ấp, đưa ngón cái lên ra hiệu hắn im lặng.
Phù Dao rời khỏi vòng tay nàng, có chút bất mãn liếm liếm môi, chỉ nhìn Đồ Linh Trâm bằng đôi mắt nóng rát tựa hồ hận không thể biến nàng thành bảo bối khắc lên người.
Đồ Linh Trâm đứng lên. Gần như ngay lúc đó, cửa tẩm điện bị đẩy khe khẽ, một nữ tử khoác áo đen, vành mũ che khuất nửa mặt bước vào.
Quả nhiên đúng với dự liệu của lão hồ ly kia, người bước vào chính là Lâu Tâm Nguyệt.
Vừa thấy Lý Phù Dao nằm trên giường bệnh, cơ thể suy nhược, nàng vọt lên, quỳ gối dưới giường khóc ròng: “Bệ hạ, người biết rõ trong rượu có độc sao lại cùng ả tiện nhân kia uống vào?”
Nghe vậy, Đồ Linh Trâm ngạc nhiên: Phù Dao biết trong rượu có độc?
Bên này, Lâu Tâm Nguyệt đã lấy ra một bình thuốc nhỏ, cắn răng căm hận nói: “Có phải bệ hạ ghét Tâm Nguyệt, muốn cùng ả tiện nhân kia tuẫn tình? Người nói đi a! Chỉ cần người nói một câu ‘không phải’ ta sẽ lập tức đưa thuốc giải cho người, mang người cùng cao chạy xa bay!”
Lý Phù Dao lắc đầu: “Đương nhiên không phải tuẫn tình với nàng ta.”
“Ta biết, ta biết ngay mà!” Lâu Tâm Nguyệt mừng như điên nói : « Bệ hạ là yêu ta ! »
Lý Phù Dao nhìn Đồ Linh Trâm thật sâu, chốc sau mới nhìn Lâu Tâm Nguyệt, lạnh nhạt nói : « Trẫm không yêu ngươi. »
« … Cái gì ? »
Lâu Tâm Nguyệt sắc mặt trắng bệch, loạng choạng đứng dậy, Đồ Linh Trâm chớp lấy thời cơ một cước đá bình thuốc nhỏ trong tay nàng.
Lâu Tâm Nguyệt bị đau liền buông tay, bình thuốc xoay vài vòng trên không trung, chuẩn xác rơi vào lòng bàn tay Đồ Linh Trâm. Cùng lúc đó, cửa tẩm điện bị đá văng, cấm quân tràn vào bao vây lấy Lâu Tâm Nguyệt.
Tần Khoan từ trong đám cấm quân chậm rãi bước ra phía trước, đại khái là vì nỗi đau mất con mà hắn trông già đi nhiều, phải có gậy mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Tần Khoan cũng không để ý đến sự tồn tại của Đồ Linh Trâm, chỉ nhìn vào Lâu Tâm Nguyệt đang thất kinh, lạnh lùng nói : « Rốt cục cũng đợi được ngươi, độc phụ ! »
Lâu Tâm Nguyệt kinh ngạc thốt lên một tiếng, vừa định trốn đã bị Hoắc Thành Công phất tay ra lệnh cấm quân xong lên, đè Lâu Tâm Nguyệt xuống đất.
Tần Khoan run run chòm râu bạc, căm hận nói : « Nỗi đau mất con lão phu nhất định để cả tộc nhà ngươi bồi thường ! Mang đi ! »
Ngày xưa mỹ nhân tuyệt sắc, nay lại bị người ta đè đến chật vật. Giãy dụa, mảnh vải đen nơi mặt bị kéo xuống lộ ra khuôn mặt đầy sẹo, nhìn mà giật mình.
Trên mặt nàng có vết sẹo sâu thấy tận xương do trúng tên, vết tích xấu xí kéo dài từ mắt trái đến khóe miệng, dữ tợn vạn phần. Lâu Tâm Nguyệt bị trói ra ngoài, trong miệng vẫn không ngừng gào lên :
« Không ! Bệ hạ, người yêu ta ! Người yêu ta ! Là ta, Lâu Tâm Nguyệt ! Bệ hạ, ta vì cứu người mà mạo hiểm quay về, người không thể thấy chết mà không cứu a, Bệ hạ ! »
Mãi đến tận khi tiếng khóc đi xa, Tần Khoan mới run rẩy quay đầu lại, lạnh giọng hỏi : « Bệ hạ còn có thể thiết triều không ? »
Hàn quang đao kiếm chiếu thẳng vào mắt Lý Phù Dao, hắn chậm rãi cong miệng cười : « Chờ trẫm rửa mặt xong liền đến, Tướng phụ. »
Tần Khoan không có thâm ý gì chỉ gật đầu, lúc này mới cùng binh giáp lui ra.
Gà gáy ba lần, Lai Nghi điện lại quya về yên tĩnh. Ngoài cửa mưa cũng đã dừng, chỉ còn sương trắng lượn lờ.
Đồ Linh Trâm nhíu máy nhìn Lý Phù Dao, đột nhiên hỏi : « Ngươi sớm đã biết trong rượu có độc ? »
Lý Phù Dao khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Đồ Linh Trâm bỗng cả giận nói : « Vậy sao ngươi lại uống ? Ngươi suýt nữa thì mất mạng có biết hay không !!! »
Cả người Lý Phù Dao căng thẳng, tay run run muốn sờ lên mặt nàng, sốt ruột nói : « Sư tỷ, nàng đừng giận, lúc đó nếu ta không uống, Tần Khoan nhất định sẽ sinh nghi ! Ta sợ dã tràng xe cát, nên mới bí quá hóa liều… »
Đồ Linh Trâm hít sâu một hơi, ép chính mình bình tĩnh : « Lâu Tâm Nguyệt sắp làm hoàng hậu, sao phải giết Tần Yên ? »
« Ta sẽ không cưới nàng ta làm hoàng hậu, đó chỉ là kế tạm thời. » Lý Phù Dao quật cường nói.
« Ngươi biết ta không phải hỏi cái này ! »
Thấy Đồ Linh Trâm thật sự nổi giận, Lý Phù Dao yên lặng cúi đầu, thấp giọng nói : « Mũi tên đợt xuân thú là do Tần Yên phá hủy dung mạo Lâu Tâm Nguyệt khiến nàng ta ghi hận trong lòng, vì vậy mới lạnh lùng hạ sát. »
Đồ Linh Trâm trầm mặc chốc lát : « Mặt Lâu Tâm Nguyệt có đúng là do Tần Yên hại ? »
Lý Phù Dao bình tĩnh nhìn nàng.
Thấy Lý Phù Dao sắc mặt trắng bệch tiều tụy, nàng thở dài, quyết định không hỏi thêm về vấn đề này nữa. Dù sao vì một người mà đi nghi ngờ sư đệ, nghĩ thế nào cũng không đáng.
Lý Phù Dao đỏ mắt, giẫy giụa cầm lấy tay nàng, lồng ngực phập phồng, cuối cùng thả lỏng ngữ khí, âm thanh khẩn cầu : « Sư tỷ, ta một lòng báo thù, cái gì cũng có thể lợi dụng, vốn không để ý cái gì gọi là chính nhân quân tử. Vì nàng, chỉ vì nàng, ta đến cả mạng mình cũng không cần. »
« Vậy nếu tình cảm của Lâu Tâm Nguyệt đối với ngươi không sâu, không liều chết đến đây đưa giải dược ? » Đồ Linh Trâm bi thương nhìn hắn.
Lý Phù Dao nắm lấy tay nàng, một tay che khuất hai mắt mình, nghiêng đầu nói : « Ta vốn dĩ định chờ diệt sạch hai nhà Tần Lâu, rửa hận cho phụ hoàng và nàng liền tự sát, dù có trèo lên Bích Lạc hay xuống dưới Hoàng Tuyền ta cũng nhất định tìm đến nàng. »
« Ngươi dám ! »
Thảo nào Lý Phù Dao lại nghiêm khắc với đệ đệ như vậy, hóa ra đã có sẵn ý định giao giang sơn lại cho đệ đệ, chính mình đi tìm cái chết.
Đồ Linh Trâm vừa giận vừa sợ, lại không thể làm gì ngoài đau lòng, trừng mắt nhìn Lý Phù Dao, không biết nên nói gì mới phải.
Lý Phù Dao quỳ gối thẳng lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ở bên tai nàng ôn nhu an ủi : « Sư tỷ, đừng giận nữa. Hiện tại nàng còn sống, ta cũng không nỡ chết mà. »
/56
|