Hôn Nhân Tạm Được

Chương 5

/20


Tuy rằng lúc trước cử hành chính là hôn lễ kiểu dáng tây âu, cũng không dựa theo quy củ truyền thống tiến hành, nhưng dưới yêu cầu của song thân, sau khi kết hôn vài ngày Tuyên Hòa vẫn cùng Tương Trữ Chiêu trở về nhà một chuyến.

Thái độ của Tương Trữ Chiêu cũng không thân thiện, nhưng coi như nho nhã lễ độ, ngay lúc anh cùng cha Tuyên Hòa ở trong phòng khách uống trà, Tuyên Hòa bị mẹ gọi vào phòng khác nói chuyện. Mẹ cậu nhìn cậu từ trên xuống, nói: “Con với trữ chiêu ở chung tốt chứ?”

Tuyên Hòa ngẩn ra… Thật không phải bởi vì vấn đề của mẹ, cậu hiểu được đây không phải điều đối phương chân chính muốn hỏi; mà là bởi vì chính cậu đều cơ hồ không gọi tên bạn đời của mình như vậy, nhưng mẹ lại kêu rất tự nhiên quen thuộc như thế, giống như bọn họ mới là người một nhà chân chính.

“… Công trình kia, nếu cho công ty cha con nhận thầu thì tốt rồi. Con trở về hỏi cậu ta một chút, hãy nói công trình lần này cha con rất tin tưởng, còn mời đến kỹ sư nổi danh ở nước ngoài…”

Mẹ cậu vẫn nói liên miên cằn nhằn không dứt, Tuyên Hòa chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Việc này, không tới phiên con quản.”

“Con sao lại nói như vậy, sự tình trong nhà, con cũng nên hỗ trợ; huống hồ cũng không phải người ngoài, quan hệ của cậu ta với nhà mình cũng không mỏng.”

Tuyên Hòa có lệ với mẹ một phen, cũng đáp ứng sẽ hỗ trợ, nhưng trên thực tế ngay cả mẹ cậu nói là công trình nào cậu cũng chưa nhớ kỹ. Vội vàng dùng qua cơm trưa, Tương Trữ Chiêu cùng cậu liền trực tiếp rời đi. Khi ở trên xe, Tương Trữ Chiêu nhìn ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nói: “Sự kiện cha em nói đến kia, em vì sao không trực tiếp nói cho tôi biết.”

Cậu sửng sốt, sau khi ý thức được là gì, vội nói: “Em lúc trước cũng không biết.”

Thần sắc Tương Trữ Chiêu bắt đầu có chút không vui: “Chuyện này, tôi cũng không làm chủ được, kim ngạch đầu tư quá lớn, đến lúc đó phải từ ban giám đốc quyết định.”

“Anh không cần lo lắng chuyện này, nếu khó xử, làm như chưa từng nghe qua là được rồi.”

“Đó là người nhà của em.” Tương Trữ Chiêu nhìn lại.

“… Người nhà.” Tuyên Hòa lập lại một lần, cười lạnh.

Hai người yên lặng không nói gì, đến tận khi về đến nhà, không khí mới chậm rãi dịu đi. Tuyên Hòa vẫn như cũ đến phòng sưu tầm của cậu chơi game, nhưng không biết vì sao, Tương Trữ Chiêu cũng theo đến.

Tuyên Hòa chính mình tựa vào sô pha cầm NDSL chơi một game nuôi dưỡng quái thú nổi tiếng, nhìn thấy khi Tương Trữ Chiêu đến trên mặt cũng không có vẻ chán ghét, rõ ràng tìm một bản NDSL mình lâu không dùng đưa cho đối phương. Hai người đều tự chơi trò chơi, không lâu sau, Tương Trữ Chiêu ra tiếng: “Này…”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cái này…” Trên mặt Tương Trữ Chiêu cư nhiên có chút hoang mang.

Tuyên Hòa nhoài người qua, không xem còn đỡ, vừa thấy liền kêu lên: “Sao anh có thể luyện được nhanh như thế!” Rõ ràng vừa mới bắt đầu trò chơi không lâu, cấp bậc của con quái thú kiềm giữ thứ nhất đã lên tới hơn mười cấp, hơn nữa còn ở khu thảo nguyên luyện cấp đẳng cấp bình thường nhất bắt giữ được quái thú hiếm có hai trăm phần trăm.

Cậu trợn mắt nhìn trên màn hình đã hiện ra sinh vật cáo tai dài bộ dáng đáng yêu trong tư thế chiến đấu, trong lòng vừa đố kị vừa hận, tuy rằng mình không phải không bắt được, nhưng cho tới bây giờ không có nghe nói qua có thể ở thảo nguyên cấp thấp hơn gặp được loại quái thú quý hiếm này a…!

Trêm mặt Tương Trữ Chiêu vẫn là nghi hoặc, hỏi: “Kế tiếp phải làm sao vậy.”

“Chiến đấu với nó, nếu đánh thắng, liền ấn nút này để bắt.” Tuyên Hòa chỉ điểm nói.

Ở bên trong chiến đấu kế tiếp, Tương Trữ Chiêu dưới tình huống chênh lệch hơn mười cấp, thắng chiến đấu một cách ngạc nhiên, thuận lợi bắt giữ được cáo tai dài. Tuyên Hòa ở bên cạnh nhìn, càng xem càng khó có thể tin; nói chung, Tương Trữ Chiêu ở tuổi này chơi game (hơn nữa là tay chơi mới) không tinh thông trò chơi mới là đúng, cố tình người này động tác lại gọn gàng, sau khi thăm dò phương pháp chơi liền nhanh chóng quen tay.

Tương Trữ Chiêu sau khi thắng, ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt bộ ra vẻ mặt ngạo mạn “Đây cũng không có gì là giỏi.”

Thế là Tuyên Hòa tức giận.

Cậu mất cả buổi chiều, tìm ra trò chơi chính mình cũng không giỏi cho Tương Trữ Chiêu chơi, nhưng mặc kệ là bắt chước thầy thuốc cầm dao hay là trò chơi đánh nhau kịch liệt thuần túy, Tương Trữ Chiêu một khi quen tay, không cần bao lâu liền có thể thuận lợi phá cửa. Trước khi ăn tối, Tuyên Hòa nhìn tư thái trấn định của đối phương căm giận nói: “Kỳ thật anh căn bản là đã từng chơi game đi!”

Tương Trữ Chiêu lắc đầu, nói: “Đây là lần đầu tiên chơi.” Anh dừng một chút, hơi hơi nhếch môi, “Giống như cũng không phải đặc biệt khó khăn.”

Tuyên Hòa không còn lời nào để nói, nhất thời không còn không còn tâm tư chơi game, mắt thấy đã tới thời gian ăn tối, liền bĩu bĩu môi nói: “Đi thôi, nên ăn tối rồi.”

Tương Trữ Chiêu ừ một tiếng, đứng dậy cùng cậu.

Tuyên Hòa bỗng nhiên nghĩ đến một việc, đột nhiên xoay người nói: “Tương tiên sinh, liên quan đến đứa nhỏ… A!” Cậu thoáng chốc cảm thấy mũi truyền đến đau đớn kịch liệt, tầm mắt mơ hồ, cùng lúc ý thức được mình đụng vào người Tương Trữ Chiêu, bả vai đã bị cổ tay hữu lực bắt lấy.

“… Tương tiên sinh?”

“Em muốn gọi Tương sinh đến lúc nào.” Thanh âm của Tương Trữ Chiêu không hề có cảm xúc, “Lúc ở trên giường cố tình lại cái gì cũng gọi được.”

Tuyên Hòa sửng sốt, thử nói: “trữ chiêu?”

Nam nhân thuận miệng lên tiếng trả lời, lại nói: “Em vừa mới muốn nói gì.”

“Liên quan đến chuyện đứa nhỏ, em nghĩ thừa dịp mấy ngày này phải đi làm tốt, lúc trước… Mẹ có nói qua, hy vọng chuyện này có thể xử lý sớm một chút.” Tuyên Hòa có chút không được tự nhiên nói. Tuy rằng lúc gặp mặt vẫn chưa kêu Tương lão thái thái như vậy, nhưng nếu đã kết hôn, sửa miệng cũng là đương nhiên.

“Tôi sẽ cho bí thư gọi điện thoại hẹn trước thời gian.” Tương Trữ Chiêu buông tay ra, trên khuôn mặt có vẻ nhu hòa một chút, bỗng nhiên lại quát khẽ: “Còn không đi, sửng sờ ở đó làm gì.”

Tuyên Hòa bất đắc dĩ, đi theo phía sau Tương Trữ Chiêu, hai người ăn tối xong lại không đề cập tới nữa.

Tới thời gian đi ngủ, Tương Trữ Chiêu mặc áo ngủ tựa vào đầu giường, đang đọc sách. Tuyên Hòa nhìn nhiều lần như thế, sớm biết đối phương có thói quen đọc sách khi nhàn rỗi, cũng tập mãi thành thói quen leo lên giường, không lâu sau, Tương Trữ Chiêu liếc cậu một cái, nói: “Tôi tắt đèn.”

Tuyên Hòa hàm hồ ừ một tiếng, có phần buồn ngủ, nhưng còn không đến nỗi có thể lập tức ngủ ngay. Bên trong lập tức tối đen, Tuyên Hòa xoay người, không cẩn thận đè lên tay đối phương, vội vàng lùi sang bên cạnh, nói: “Xin lỗi. Đau không?”

Tương Trữ Chiêu không trả lời.

Cậu nghĩ lại một chút, mới phát hiện không đúng. Cái giường này lớn đến mức đủ cho hai người bọn họ nằm ngang, Tương Trữ Chiêu sao có thể dễ dàng bị cậu đè lên như vậy? Trừ phi… Đối phương ngay từ đầu đã ngủ ở nơi cách cậu không xa. Tuyên Hòa càng nghĩ càng chắc chắn, trong lúc nhất thời bắt đầu có chút khẩn trương, thử lùi một chút vào giữa giường, rất nhanh đã bị nam nhân cầm cổ tay.

“Làm cái gì.” Tương Trữ Chiêu trầm thấp nói.

Tuyên Hòa không lập tức trả lời, cậu cảm giác đối phương cầm tay cậu có vẻ nóng hơn bình thường, nhưng đây cũng có thể là ảo giác. Thế là cậu nuốt nước miếng, thầm nghĩ sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Có chút lạnh.”

Tương Trữ Chiêu hừ một tiếng, cánh tay lập tức duỗi tới, ôm cậu vào trong lòng ngực; cả khuôn mặt Tuyên Hòa đều chôn ở trong ngực nam nhân, trên mặt thoáng nóng lên.

Tầm mắt dần dần quen với bóng tối, hình dáng vật thể cũng nhiều ít có thể thấy, cậu cúi đầu, trong lúc vô tình liền chú ý đến một khối mất tự nhiên hở ra giữa hai chân Tương Trữ Chiêu, vốn tưởng rằng là thứ gì đó, đợi đến lúc híp mắt nhìn kỹ một lần, liền thấy rõ là cái gì, nhất thời cảm thấy bội phục tư thái dường như không có việc gì của Tương Trữ Chiêu.

Nhưng mà loại chuyện này không có khả năng giáp mặt nói thẳng, chắc chắn sẽ làm cho Tương Trữ Chiêu phát hỏa; ngay lúc cậu lâm vào tình cảnh lưỡng nan là làm bộ như không biết cái gì hay là đưa tay qua an ủi, Tương Trữ Chiêu đã mở miệng trước, không kiên nhẫn nói: “Em lộn xộn cái gì, mau ngủ.”

Tuyên Hòa ngẩn ngơ, có chút nhớ nhung cười, lại miễn cưỡng nhịn xuống.

“Em không ngủ được.” Cậu thấp giọng nói, cả người dán sát vào người Tương Trữ Chiêu, nhẹ nhàng sờ soạng hôn lên phần da thịt lộ ra ngoài áo ngủ.

“…” Đối phương trầm mặc.

“Em nghĩ làm chút chuyện khác.” Tuyên Hòa vươn đầu lưỡi, tùy ý liếm vài cái, hô hấp của nam nhân nhất thời bắt đầu ồ ồ.

“Là em chủ động yêu cầu.” Tiếng nói của Tương Trữ Chiêu có chút bất ổn.

“Vâng.”

“… Tôi chỉ là phối hợp.”

Nói xong những lời này, Tuyên Hòa cảm giác quần ngủ của mình bị lột xuống, áo ngủ cũng bị xé rách, hiển nhiên đối phương không đi qua trình tự cởi cúc áo bình thường, mà là trực tiếp sử dụng sức mạnh. Nhưng lúc này Tuyên Hòa đã không quản được nhiều như vậy, động tác của Tương Trữ Chiêu rất gấp, lúc cậu cảm giác mình bị xâm nhập, quần áo chỉ còn khoác hờ trên người.

Bởi vì trơn không đủ, cho nên đau đớn còn mạnh còn liệt hơn lần đầu tiên, Tuyên Hòa nằm sấp trên giường, khắc chế không được phát ra tiếng hổn hển mềm mại, nhưng không biết vì sao lại làm cho đối phương không vui, Tương Trữ Chiêu cư nhiên đưa tay che miệng của cậu lại, oán hận nói: “Không cho phép kêu buông thả như vậy.”

Tuyên Hòa có chút thất thần, khoái cảm cùng cảm giác đau đớn lần lượt thay đổi đánh úp lại, đến lí trí cũng dần dần đánh mất; cậu hơi hơi nhếch miệng, trong lòng biết mình không áp chế được tiếng rên rỉ, dứt khoát ngậm ngón tay của nam nhân, thỉnh thoảng gặm cắn một chút. Nhưng cũng kỳ quái, lúc cậu chủ động tìm kiếm ngoại lực ngăn chặn thanh âm, Tương Trữ Chiêu liền không thèm nói nữa, chỉ là lực đạo đâm chọc vừa mạnh lại vừa hung hãn, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như muốn giết chết cậu.

Buổi tối hôm đó, Tương Trữ Chiêu chỉ làm hai lần, nhưng Tuyên Hòa không chịu được đến kết thúc liền mất đi ý thức.

Ngày hôm sau, Tuyên Hòa còn đang trầm mê trong mộng đẹp đã bị lay tỉnh. Cậu dụi dụi mắt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đã mười giờ rồi.” Tương Trữ Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường, “Thời gian tôi hẹn với thầy thuốc sắp đến.”

Tuyên Hòa vừa nghe, vội vàng đứng dậy, hoang mang rối loạn rửa mặt xong, thay trang phục ra ngoài, ở trên xe ăn xong sandwich nữ dong chuẩn bị, cảm thấy một chút khẩn trương.

Cậu biết rõ, mình mới hai mươi bốn tuổi, còn chưa đến tuổi làm cha, mặc kệ là tâm tính hay là nhận thức đều còn cần điều chỉnh. Nhưng đối phương nghĩ thế nào cậu cũng không rõ, có lẽ kỳ thật Tương Trữ Chiêu rất chờ mong việc dưỡng dục đứa nhỏ, bằng không cũng sẽ không để ý với chuyện này như thế.

Tương Trữ Chiêu ngồi ở bên cạnh cậu, vẫn như dĩ vang, sắc mắt cũng nhìn không tốt, môi nhếch lên, lông mày cũng nhíu lại.

Tuyên Hòa phỏng đoán đối phương đến tột cùng là khẩn trương hay là hưng phấn, hoặc là cả hai đều có; tư thái căng thẳng của Tương Trữ Chiêu vô cùng rõ ràng, như vậy cùng không chút để ý bình thường hoàn toàn là hai việc khác nhau. Cậu nhìn chăm chú đối phương một hồi, mở miệng nói: “Anh thích tiểu hài tử sao?”

Tương Trữ Chiêu nhìn sang, tựa hồ do dự một chút, chỉ hơi gật đầu.

“Vậy, anh thích con trai hay là con gái?” Tuyên Hòa cười hỏi, “Nghe nói hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, muốn sinh song bào thai dường như cũng không thành vấn đề.”

Sắc mặt Tương Trữ Chiêu vừa động, hừ một tiếng nói: “Tôi không thích con gái.”

“Vì cái gì?” Tuyên Hòa ngẩn ra, “Con gái tốt lắm, vừa thơm vừa mềm vừa ngoan ngoãn, còn có thể để cho nó mặc âu phục xinh đẹp cùng cách ăn mặc đủ loại kiểu dáng; nếu lớn lên giống anh, lúc làm nũng nhất định cũng rất đáng yêu.”

Những lời này không biết làm sao kích động Tương Trữ Chiêu, Tuyên Hòa trơ mắt nhìn Tương Trữ Chiêu quay đi, khô khan nói: “Lớn lên giống tôi có gì tốt!”

“Lớn lên giống anh, sau này nhất định là một cô gái xinh đẹp.” Tuyên Hòa suy nghĩ đến cô gái xinh đẹp có gương mặt của Tương Trữ Chiêu lại mặc đồng phục trung học, không khỏi khẽ cười; kỳ thật điều này cũng không khó tưởng tượng, cậu nhìn qua ảnh chụp của đối phương khi còn trẻ, tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng quả thật là một thiếu niên tuấn mỹ.

“Tôi không phải là con gái.” Nam nhân nói chắc như đinh đóng cột, “Còn có, không cho phép tưởng tượng tôi là phụ nữ.”

Tuyên Hòa không cãi lại, chỉ tựa vào bên cửa sổ, nhìn sườn mặt với đường nét lạnh lùng của Tương Trữ Chiêu, thật lâu sau mới nói: “Em không hy vọng anh là phụ nữ, cũng không tưởng tượng như thế.”

Tương Trữ Chiêu không nói, cụp mắt nhìn về phía khác, không muốn nhìn cậu.

Tuyên Hòa suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Kỳ thật anh cũng biết, em cũng không bài xích anh thân là đàn ông. Cho dù trong lòng có chút mâu thuẫn, đó cũng là chuyện trước khi ở chung với anh.”

Tương Trữ Chiêu hừ một tiếng.

“Cho nên, lo lắng của anh hoàn toàn không cần thiết.” Tuyên Hòa nói xong, chú ý tới tay đối phương đang đặt ở giữa, thế là dường như vì tăng mạnh lực thuyết phục của mình liền vươn tay trái của mình, cầm lấy tay phải của đối phương.

Cậu cảm giác tay của Tương Trữ Chiêu có chút cứng nhắc, sau mới dần dần thả lỏng một chút, biết đối phương nguôi giận, quay đầu nhìn, bỗng nhiên phát hiện cái lỗ tai của nam nhân hơi đỏ, theo bản năng hỏi: “Không phải là anh bị bệnh chứ? Cái lỗ tai rất đỏ…”

“Tôi không sinh bệnh.” Tương Trữ Chiêu không kiên nhẫn nói, lại vẫn không xoay mặt đang nhìn phía cửa xe lại.

Sau khi tới bệnh viện, hai người đi thang máy lên, đi vào trung tâm sinh sản đồng tính của bệnh viện. Sau khi báo tính danh người hẹn trước, hai người nhanh chóng được mời đến một phòng khám chữa bệnh, vị bác sĩ đẩy kính mắt, nói với Tương Trữ Chiêu: “Công việc hôm nay chủ yếu là lý giải kỹ thuật sinh sản đồng tính cho các cậu, chuyện các cậu phải làm chính là lựa chọn đại diện mang thai, quyết định tính của đứa nhỏ, cuối cùng là lấy máu cùng dịch thể.”

Tuyên Hòa không nói chuyện, chỉ nhìn bác sĩ, không biết vì sao cư nhiên cảm thấy đối phương có chút quen mặt.

Bác sĩ kia quay đầu nhìn về phía Tuyên Hòa, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Cậu không nhận ra tôi sao?” Nói xong, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi là phù rể hôm hôn lễn của Tương Trữ Chiêu, cũng là bạn học trung học của cậu ấy, tôi gọi là Hạ Sùng Nhạc.”

“A, hóa ra là anh.” Tuyên Hòa bừng tỉnh đại ngộ.

Tương Trữ Chiêu bĩu bĩu môi, nói: “Hiện tại là lúc ôn chuyện sao.”

Hạ sùng nhạc khẽ cười, nháy mắt trộm dùng khí thanh nói với Tuyên Hòa: “Người này ghen tị.” Tiếp theo hắng giọng, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Được rồi, phần liên quan đến sinh sản đồng tính, các cậu có thể tham khảo cái này.” Anh ta nói xong liền đưa một quyển sách nhỏ tới, Tuyên Hòa lật từng trang, nội dung đại khái là dùng từ ngữ dễ hiểu giải thích kỹ thuật điều trị sinh sản đồng tính, còn có tranh minh họa.

“Tôi sẽ không nói nhiều về kỹ thuật này ở đây. Như vậy, các cậu muốn con trai hay là con gái?” hạ sùng nhạc một tay chuyển động bút, nghiêng đầu hỏi: “Nếu muốn song bào thai hoặc long phượng thai cũng có thể. Loại kỹ thuật sinh sản này là thông qua nhân tạo nuôi cấy thụ tinh trứng, cuối cùng mới đưa vào trong cơ thể người mẹ đại diên làm cho thụ tinh trứng phát dục, cho nên muốn giới tính nào đều có thể tự mình quyết định.”

“Con trai.”

“Con gái.”

Hai người liếc nhau một cái, Tuyên Hòa nói với Tương Trữ Chiêu: “Long phượng thai… Có thể chứ?”

“Tôi chỉ muốn con trai.” Tương Trữ Chiêu kiên trì nói.

Tuyên Hòa thầm nghĩ một láy, quay đầu hỏi hạ sùng nhạc, “Nếu không sàng lọc thụ tinh trứng, giới tính của đứa nhỏ sẽ không chịu khống chế, đúng không?”

Hạ sùng nhạc gật đầu.

Cậu chuyển hướng Tương Trữ Chiêu, cười nói: “Nếu ý kiến chúng ta khác nhau, không bằng liền thuận theo tự nhiên, mặc kệ là con trai hay là con gái, cũng không thể oán giận.”

Nam nhân trầm mặc một chút, miễn cưỡng đáp ứng.

Hai người nhanh chóng chọn xong cơ thể mẹ đại diện, làm xong một ít thủ tục, cũng ký tên vào văn kiện tương quan. Sau khi hộ sĩ lấy máu của bọn họ, hạ sùng nhạc nói: “Hiện tại phiền toái hai vị đến gian phòng bên kia, nếu cần, bên trong có một số sách báo thích hợp có thể sử dụng… Chỉ là, các cậu vừa mới kết hôn, chắc là không cần.” Anh ta bỡn cợt cười nói.

Tuyên Hòa cầm lấy cái lọ plastic dạng chén, đè lại ngượng ngùng hiện lên ở đáy lòng, đứng dậy theo Tương Trữ Chiêu, đi đến gian phòng nhỏ bên trong phòng khám chữa bệnh.

Bên trong căn phòng không lớn, trừ bỏ một chiếc sô pha, còn có một giá sách, bên trong đặt sách báo *** đủ loại kiểu dáng, mặt bìa có nam có nữ, đều là tư thái gợi cảm trần như nhộng.

Tuyên Hòa lúc này cũng có chút lúng túng, trộm nhìn Tương Trữ Chiêu, đối phương cũng thần sắc ủ dột, hơn phân nửa cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cậu gãi gãi má, cuối cùng mở miệng nói: “Cái đó… Muốn hay không…”

“Không cần.”

Mới nói một nửa, Tương Trữ Chiêu đã quả quyết cắt ngang lời nói của cậu. Mặt Tuyên Hòa nóng lên, lúc trong lòng đang nghĩ rốt cuộc có phải đối phương hiểu lầm ý tứ của cậu không, lại nghe thấy thanh âm của nam nhân: “Em quay đi đi, tự mình làm.”

Cậu miễn cưỡng đáp ứng, xoay người đi, chần chừ cởi quần lót của mình, hơi kéo quần dài xuống. Kỳ thật không phải cậu sợ đối phương nhìn, Tương Trữ Chiêu đã bảo cậu xoay người, nói vậy cũng không phải ý định muốn nhìn lưng của cậu; chẳng quâ trong gian phòng nho nhỏ này, không cần phải nói hoạt động, đến ngay cả hô hấp của nhau cũng vô cùng rõ ràng, trình độ xấu hổ cũng tăng trên diện rộng.

Một khi ý thức được chuyện mình sắp phải làm, Tuyên Hòa càng thêm khẩn trương, trong đầu lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng đêm hôn trước, trên giường lớn mềm mại, chính mình nằm trên đó, thất thần lần lượt cảm thụ cao trào; mông cùng đùi bị nam nhân thô lỗ vặn bung ra, ra sức đâm thật sâu thậm chí xỏ xuyên qua, trong lúc vô tình ngón tay đối phương xẹt qua phần eo, cảm giác quả thật kích tình làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Theo hồi tưởng như vậy, Tuyên Hòa phát hiện khí quan của mình chậm rãi có phản ứng, có chút ngượng ngùng có chút bối rối, nhưng áp dụng nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, cậu xoa bóp của mình, cũng không cần nhẫn nại, chỉ kích thích nơi mẫn cảm nhất của mình, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút, cậu phải dựa vào kinh nghiệm *** trong trí nhớ của mình để đạt tới đỉnh, chất lỏng bạch trọc phung vào trong lọ, ấm dính.

Tuyên Hòa thở dốc, dùng tay kia bịt kín cái lọ, sau đó cầm khăn lau tay. Lúc vừa quay đầu lại định nói chuyện với Tương Trữ Chiêu, cuối cùng trong tai lại nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân bị cậu xem nhẹ hồi lâu. Tuyên Hòa do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người qua; đối phương đang ngồi trên sô pha, nghiêng người, một bàn tay đặt ở giữa hai chân, căn bản không chú ý tới tầm mắt của cậu.

Động tác ngón tay của Tương Trữ Chiêu cũng không nhanh, thậm chí còn có chút thong thả, giống như đang lấy ngón tay âu yếm chiếc bụng mềm mại của một con vật nhỏ mà cẩn thận an ủi bản thân; có thể nhìn ra được, anh ta cũng không phải rất thuần thục, có thể rất ít làm như vậy, Tuyên Hòa nghe thấy tiếng than nhẹ ngắn ngủi phát ra từ cổ họng đối phương, trên mặt dần dần lại nóng lên.

… Nam nhân như vậy, rất gợi cảm.

Mới nghĩ như vậy, bên tai lại truyền đến tiếng nói khó chịu của đối phương: “Em nhìn lén cái gì!”

Tuyên Hòa lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không phải em cố ý…” Cậu dừng một chút, theo bản năng hỏi: “Muốn em giúp đỡ không.”

Những lời này vừa thốt ra, Tuyên Hòa cũng choáng váng; cậu không biết mình vì sao phải nói như thế, thực hiển nhiên đây là một lần nói sai, nhưng nếu Tương Trữ Chiêu thật sự yêu cầu như thế, cậu cảm thấy mình có thể sẽ xấu hổ đến không còn mặt mũi. Mặc dù chính cậu cũng từng liếm qua thứ đó, nhưng nơi này là bệnh viện, ánh đèn sáng đến chói mắt, cậu rất khó bình thản phục vụ gì đó cho Tương Trữ Chiêu.

Tương Trữ Chiêu lại trừng cậu một cái, khàn giọng nói: “Không cần.”

Đối phương nói là nói như vậy, nhưng tầm mắt lại vẫn dừng ở trên người cậu. Tuyên Hòa bắt đầu có cảm giác xấu hổ, rồi lại không thể lập tức rời khỏi đây, đành phải cúi đầu, ánh mắt nhìn động tác của đối phương.

Động tác của Tương Trữ Chiêu lại vẫn chậm rãi như vậy, thở dốc trầm thấp lại mờ hồ có chút nôn nóng, Tuyên Hòa nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được nói: “Anh không phải là không quen… Làm loại chuyện này…”

“Câm miệng.” Tương Trữ Chiêu thở dốc nói.

Tuyên Hòa không lùi bước, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh xoa một chút… Đỉnh của nơi đó…”

“Ồn muốn chết.” Tiếng thở dốc của Tương Trữ Chiêu trở nên nhanh hơn.

Cậu trộm chú ý động tác của đối phương, ngón tay Tương Trữ Chiêu quả nhiên nhẹ nhàng xoa nắn ở nơi đó, lỗ nhỏ phía trên lập tức trào ra một tia chất lỏng trong suốt, cả khí quan càng cương thêm rõ ràng, Tuyên Hòa không tự giác đến gần vài bước, nói: “Phía dưới cũng muốn, sẽ rất thoải mái…”

Nam nhân dường như đã không còn dư hơi trách cứ cậu, ngón tay vươn xuống, dựa vào lời nói của cậu mà an ủi chính mình, không lâu sau, cơ bụng dưới của Tương Trữ Chiêu co rút lại, thở dốc bắn chất lỏng vào trong lọ.

Đến tận lúc sửa sang xong quần áo rửa xong tay đi ra khỏi phòng nhỏ, đưa hai cái lọ bịt kín cho hộ sĩ, Tuyên Hòa cũng không dám ngẩng đầu nhìn về phía Tương Trữ Chiêu. Cậu thật không phải cảm thấy mình làm sai cái gì, chỉ là tựa hồ Tương Trữ Chiêu có chút để ý với những lời đó của cậu, lúc chưa ra khỏi phòng nhỏ còn hỏi một câu: “Em có vẻ rất quen thuộc với loại chuyện này?”

Tuyên Hòa không nhớ rõ lúc ấy mình trả lời cái gì, chỉ cảm thấy xấu hổ cùng ngượng ngùng khiến cho cả mặt lẫn tai cậu đều nóng bừng lên.

Sau khi tất cả công việc đều xử lý xong, hạ sùng nhạc đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài. Tuyên Hòa nhìn ý cười có vẻ hứng thú trên mặt hạ sùng nhạc, hận không thể lập tức bay ra khỏi bệnh viện này, tốt nhất từ nay về sau không phải đến nữa. Lúc ba người đi đến cửa bệnh viện, đang đợi lái xe đánh xe lại, di động đột nhiên vang lên, Tuyên Hòa vừa thấy số điện thoại gọi đến, vội vàng quay đầu lại nói với Tương Trữ Chiêu: “Em đi nghe điện thoại một chút.”

Tương Trữ Chiêu ừ một tiếng, Tuyên Hòa đi vài bước, đến một chỗ hơi xa để nghe điện thoại.

Điện thoại là do bạn học ở sở nghiên cứu của cậu gọi tới, cậu bởi vì kết hôn nên xin nghỉ dài hạn một tháng, rất nhiều chuyện ở trường đều là do bạn học thông báo, lần này cũng không ngoại lệ, đối phương gọi tới hỏi cậu có theo giáo sư đi tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật ở vùng khác không, Tuyên Hòa do dự một chút, liền đáp ứng, dù sao cũng là một cơ hội khó gặp. Hai người bàn bạc một hồi những chi tiết liên quan đến hội nghị nghiên cứu và thảo thuận, sau đó cùng tắt điện thoại.

Tuyên Hòa trở về, lúc đi đến chỗ rẽ, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của hạ sùng nhạc, không nghĩ nhiều liền dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.

“… Cậu có biết Trầm Trác Vân đã trở lại?”

“Mấy hôm trước cậu ta có tới công ty tôi.” Âm điệu của Tương Trữ Chiêu bình thản, nhưng vẫn nghe được một tia không vui.

“Tôi nghe người ta nói, cậu ta đã ly hôn với người vợ ngoại quốc kia rồi.” hạ sùng nhạc hạ giọng, “Nhưng cậu ta trở về chuyến này vẫn có chút kỳ quái…”

“Không sao cả, dù sao không phải chuyện của tôi.” Tương Trữ Chiêu hừ nhẹ.

“… Cậu không phải, vẫn còn nhớ thương cậu ta chứ?” Thanh âm của hạ sùng nhạc rất nhẹ, nhẹ đến mức Tuyên Hòa cơ hồ nghĩ đến anh ta cũng không có ra tiếng.

Người hỏi ra những lời này cùng người đang lặng lẽ nghe cuộc đối thoại này đang chờ trả lời, nhưng Tương Trữ Chiêu vẫn không nói gì. Tuyên Hòa đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng xoay người, nhẹ nhàng đi xa một chut, lúc đi lại đây, nện bước làm ra thanh âm rõ ràng. Tương Trữ Chiêu thấy cậu đi đến, có chút không được tự nhiên hỏi han: “Ai gọi tới?”

“Bạn ở ở sở nghiên cứu, đặc biệt gọi tới cho em biết một số chuyện ở trường.” Tuyên Hòa khẽ cười.

Tương Trữ Chiêu thản nhiên ừ một tiếng. hạ sùng nhạc nhìn Tương Trữ Chiêu, cười rộ lên vẻ bỡn cợt: “Cậu không phải ngay cả cậu ta nói chuyện điện thoại với ai cũng đều phải nắm trong tay chứ?” Nghe xong phỏng đoán như vậy, nam nhân lại chỉ hừ một tiếng, trên mặt lộ vẻ không đồng ý.

Sau khi hai người tạm biệt hạ sùng nhạc, đều tự lên xe. Sau khi Tuyên Hòa lên xe, bỗng nhiên phát hiện một sự kiện, khi ngồi với Tương Trữ Chiêu ở hàng ghế sau, chính mình vĩnh viễn là ngồi ở vị trí bên phải. Cậu mơ hồ biết người ngồi ở vị trí này là người địa vị cao nhất trong xe, rồi lại không nghĩ ra được, vì sao đối phương mỗi khi lên xe đều cho cậu ngồi ở phía bên phải.

Cậu liếc nhìn Tương Trữ Chiêu một cái, nam nhân vẫn biểu hiện tư thái bình tĩnh vô ba, trên mặt còn có một chút ửng hồng không thể nhận ra.

“Chúng ta đi phía nam hưởng tuần trăng mật đi.” Tuyên Hòa đột nhiên nói, “Đi bãi biển phơi nắng, mang theo kính râm đi dạo phố, rồi mới vừa đi vừa thưởng thức loại kem nổi tiếng…” Cậu chậm rãi nói, ý cười trên mặt đồng thời rộ lên.

Trong thư phòng của đối phương có treo tác phẩm của một thợ ảnh nào đó, trong ảnh chụp là trời chiều, mây tía cùng biển không bờ bến. Tuyên Hòa cảm thấy đối phương sẽ thích đề nghị này.

Tương Trữ Chiêu ngẩn ra, lập tức nói: “Được.”

Dưới ánh mặt trời chói mặt của buổi trưa xuyên qua cửa kính xe, thần sắc của Tương Trữ Chiêu lại có chút nhu hòa.

/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status