Hạ Nhã níu chặt bó hoa cô dâu tượng trưng cho sự thuần khiết cùng cao quý trong tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào luật sư Chương thay thế tiếp nhận tay cô, cùng nhau đi đến gần người đàn ông đứng ở đằng kia.
Mái tóc đen của Thương Ngao Liệt không còn chải kiểu thành thục cứng ngắc, cặp kính dày cộm cũng được tháo xuống, đôi mắt đen híp lại, đang nhìn về phía cô. Ánh mắt của anh sao lại mê người như vậy? Giống như mưa bụi lất phất, mát lạnh xinh đẹp.
Không biết sao, hình tượng Thương Ngao Liệt đều thay đổi nghiêng trời lệch đất, đặt biệt thời điểm này bên môi anh còn chứa đựng nụ cười yếu ớt, nhưng nhiều hơn vài phần nguy hiểm.
Hạ Nhã không chắc nhỏ giọng xác nhận, “Thương Ngao Liệt?”
Anh cúi đầu cười trêu nói, “Cởi quần áo em không nhận ra, mặc quần áo vào em cũng không nhận ra?”
Tây trang hàng hiệu được cắt may tinh xảo càng tôn lên dáng người của anh. Hạ Nhã bị anh nhìn đến rối loạn, liền quay mặt qua chỗ khác đối diện với cha sứ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên mái giáo đường chiếu rọi vào bên trong, Thương Ngao Liệt lấy ra cặp nhẫn cưới cũ kỹ, từng cử chỉ động tác của anh làm cho tất cả phụ nữ có mặt ở đấy căn bản không thể dời tầm mắt.
Tìm được rồi hả?” Hạ Nhã vươn bàn tay thon dài ra, thời điểm anh đeo nhẫn cưới vào ngón tay liền nói: “Cảm ơn anh.”
Thay vì nói cô bị anh làm cảm động, còn không bằng nói là bị tràn hôn lễ này làm rung động. Chỉ là giờ khắc này, Hạ Nhã thuần túy tin vào tình yêu có lẽ có thật.
Cha xứ nhìn hai người bọn họ vui mừng gật đầu, tuyên bố, Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu.”
Thương Ngao Liệt cúi đầu, vô cùng phong độ ấn xuống một nụ hôn nhẹ lên trán Hạ Nhã. Giống như hình ảnh trong phim, hành động của anh cực kỳ thân sĩ, sắc mặt thản nhiên.
Nhưng Cố đại thiếu gia ở bên cạnh vô sỉ la hét: Giáo sư Thương, cậu đây là đang lừa gạt chúng tôi sao! Hôn môi là như vậy sao! Chúng tôi muốn xem hôn lưỡi!
Thương Ngao Liệt vốn không cho là đúng, vừa lúc liếc mắt nhìn về phía khách mời ngoài cửa, tâm tư liền thay đổi vi diệu.
Trong giáo đường, hơn phân nửa đàn ông khi nhìn thấy cô dâu, hai mắt sớm tỏa ánh sáng, cô ấy thật khiêu gợi! Phần cổ lộ ra càng gợi cảm hơn, kiểu dáng áo cưới lại là kiểu xẻ sâu chữ V, đường cong như ẩn như hiện. Đều là đàn ông, làm sao có thể không rõ những suy nghĩ trong đầu bọn họ, đặc biệt….. ánh mắt Lãnh Dương vừa thâm tình vừa tối tăm. Người đàn ông này không chút nào che giấu tình cảm của bản thân mình. Cô thật sự là quá mức thu hút ánh nhìn của người khác.
Lúc này Thương Ngao Liệt cảm thấy không thoải mái, cùng lúc đó, anh nhìn cô vợ nhỏ nhắn khéo léo của mình, trong đầu chậm rì rì nổi lên một ý niệm.
Hạ Nhã đầu tiên là cảm thấy thân thể người đàn ông hơi nghiêng tới gần, sau đó cái trán của anh cụng vào trán cô. *di>
Anh cúi đầu tìm được đôi môi hồng hào ngọt ngào của cô, bầu không khí ngay lập tức trở nên tuyệt vời. Ngay tại lúc cô còn chưa phản ứng, anh đã dịu dàng chân thành, cẩn thận triền miên hôn lên môi cô.
Ngay sau đó tiếng vỗ tay của tân khách lập tức vang lên. Thời điểm Thương Ngao Liệt càng ngày càng xâm nhập hôn sâu, một tia ngượng ngùng cố chấp cuối cùng trong lòng Hạ Nhã cũng bị anh biến thành mây khói. Giống như chỉ có thể theo anh nhảy múa, chậm rãi bước đi qua cảnh vật xung quanh. Nụ hôn của anh mang theo nhàn nhạt hấp dẫn, nhưng lại tản mát ra nồng đậm hormone, lại chỉ như một ly trà thượng hạng ngát hương thơm. Mà cô giống như người thưởng trà, nhìn loại trà quý giá hiếm có trước mắt, không thể chờ đợi muốn nếm thử mùi vị.
Cánh tay khoác trên eo Hạ Nhã chậm rãi buộc chặt, vòng ôm cường tráng, ấm áp của anh làm cho người ta tránh không kịp. Từ hơi thở của anh, đầu lưỡi truyền đến hương vị rất dễ chịu, cứ thế đầu lưỡi của anh lần lượt đưa vào trong miệng cô, cô cũng không cảm thấy bài xích. Thương Ngao Liệt chậm rãi tinh tế hôn, trong con ngươi đen láy không phải chỉ là cảm xúc bình tĩnh sâu sắc.
Lúc đó Hạ Nhã còn không biết, cô cũng là người đầu tiên anh hôn trong đời.
Sau khi ôm hôn, Hạ Nhã mặc dù đối với hành động đột nhiên hôn môi của anh làm cho cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngạo kiều trừng mắt nhìn đối phương, hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Thực tế tân khách tham gia hôn lễ cũng không tính là nhiều, nam nữ hai bên đều không có quan hệ thân thích gì trong gia đình, chỉ là bạn bè cùng nhau ăn mừng. Sau tràng nghi thức, Hạ Nhã cám ơn luật sư Chương cùng luật sư Tiêu, đối phương dặn dò sớm xử lý thỏa đáng chuyện di chúc.
Phụ rể, Cố đại thiếu gia muốn có số điện thoại liên lạc của mấy cô gái trong bữa tiệc, mục tiêu trước mắt đặt trên người Quan San San. Hắn nghiêng thân thể tựa trên tường, “Người đẹp, cho tôi số điện thoại của em đi.”
Quan San San liếc nhìn quan sát hắn, sau đó trốn ra sau lưng Hạ Nhã.
Cố Bách Dã thật vất vả tìm được nhẫn cưới tại toilet. Vừa nhìn thấy cô dâu xinh đẹp thì xáp lại, “Em dâu, thật xin lỗi,
Mái tóc đen của Thương Ngao Liệt không còn chải kiểu thành thục cứng ngắc, cặp kính dày cộm cũng được tháo xuống, đôi mắt đen híp lại, đang nhìn về phía cô. Ánh mắt của anh sao lại mê người như vậy? Giống như mưa bụi lất phất, mát lạnh xinh đẹp.
Không biết sao, hình tượng Thương Ngao Liệt đều thay đổi nghiêng trời lệch đất, đặt biệt thời điểm này bên môi anh còn chứa đựng nụ cười yếu ớt, nhưng nhiều hơn vài phần nguy hiểm.
Hạ Nhã không chắc nhỏ giọng xác nhận, “Thương Ngao Liệt?”
Anh cúi đầu cười trêu nói, “Cởi quần áo em không nhận ra, mặc quần áo vào em cũng không nhận ra?”
Tây trang hàng hiệu được cắt may tinh xảo càng tôn lên dáng người của anh. Hạ Nhã bị anh nhìn đến rối loạn, liền quay mặt qua chỗ khác đối diện với cha sứ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên mái giáo đường chiếu rọi vào bên trong, Thương Ngao Liệt lấy ra cặp nhẫn cưới cũ kỹ, từng cử chỉ động tác của anh làm cho tất cả phụ nữ có mặt ở đấy căn bản không thể dời tầm mắt.
Tìm được rồi hả?” Hạ Nhã vươn bàn tay thon dài ra, thời điểm anh đeo nhẫn cưới vào ngón tay liền nói: “Cảm ơn anh.”
Thay vì nói cô bị anh làm cảm động, còn không bằng nói là bị tràn hôn lễ này làm rung động. Chỉ là giờ khắc này, Hạ Nhã thuần túy tin vào tình yêu có lẽ có thật.
Cha xứ nhìn hai người bọn họ vui mừng gật đầu, tuyên bố, Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu.”
Thương Ngao Liệt cúi đầu, vô cùng phong độ ấn xuống một nụ hôn nhẹ lên trán Hạ Nhã. Giống như hình ảnh trong phim, hành động của anh cực kỳ thân sĩ, sắc mặt thản nhiên.
Nhưng Cố đại thiếu gia ở bên cạnh vô sỉ la hét: Giáo sư Thương, cậu đây là đang lừa gạt chúng tôi sao! Hôn môi là như vậy sao! Chúng tôi muốn xem hôn lưỡi!
Thương Ngao Liệt vốn không cho là đúng, vừa lúc liếc mắt nhìn về phía khách mời ngoài cửa, tâm tư liền thay đổi vi diệu.
Trong giáo đường, hơn phân nửa đàn ông khi nhìn thấy cô dâu, hai mắt sớm tỏa ánh sáng, cô ấy thật khiêu gợi! Phần cổ lộ ra càng gợi cảm hơn, kiểu dáng áo cưới lại là kiểu xẻ sâu chữ V, đường cong như ẩn như hiện. Đều là đàn ông, làm sao có thể không rõ những suy nghĩ trong đầu bọn họ, đặc biệt….. ánh mắt Lãnh Dương vừa thâm tình vừa tối tăm. Người đàn ông này không chút nào che giấu tình cảm của bản thân mình. Cô thật sự là quá mức thu hút ánh nhìn của người khác.
Lúc này Thương Ngao Liệt cảm thấy không thoải mái, cùng lúc đó, anh nhìn cô vợ nhỏ nhắn khéo léo của mình, trong đầu chậm rì rì nổi lên một ý niệm.
Hạ Nhã đầu tiên là cảm thấy thân thể người đàn ông hơi nghiêng tới gần, sau đó cái trán của anh cụng vào trán cô. *di>
Anh cúi đầu tìm được đôi môi hồng hào ngọt ngào của cô, bầu không khí ngay lập tức trở nên tuyệt vời. Ngay tại lúc cô còn chưa phản ứng, anh đã dịu dàng chân thành, cẩn thận triền miên hôn lên môi cô.
Ngay sau đó tiếng vỗ tay của tân khách lập tức vang lên. Thời điểm Thương Ngao Liệt càng ngày càng xâm nhập hôn sâu, một tia ngượng ngùng cố chấp cuối cùng trong lòng Hạ Nhã cũng bị anh biến thành mây khói. Giống như chỉ có thể theo anh nhảy múa, chậm rãi bước đi qua cảnh vật xung quanh. Nụ hôn của anh mang theo nhàn nhạt hấp dẫn, nhưng lại tản mát ra nồng đậm hormone, lại chỉ như một ly trà thượng hạng ngát hương thơm. Mà cô giống như người thưởng trà, nhìn loại trà quý giá hiếm có trước mắt, không thể chờ đợi muốn nếm thử mùi vị.
Cánh tay khoác trên eo Hạ Nhã chậm rãi buộc chặt, vòng ôm cường tráng, ấm áp của anh làm cho người ta tránh không kịp. Từ hơi thở của anh, đầu lưỡi truyền đến hương vị rất dễ chịu, cứ thế đầu lưỡi của anh lần lượt đưa vào trong miệng cô, cô cũng không cảm thấy bài xích. Thương Ngao Liệt chậm rãi tinh tế hôn, trong con ngươi đen láy không phải chỉ là cảm xúc bình tĩnh sâu sắc.
Lúc đó Hạ Nhã còn không biết, cô cũng là người đầu tiên anh hôn trong đời.
Sau khi ôm hôn, Hạ Nhã mặc dù đối với hành động đột nhiên hôn môi của anh làm cho cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngạo kiều trừng mắt nhìn đối phương, hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Thực tế tân khách tham gia hôn lễ cũng không tính là nhiều, nam nữ hai bên đều không có quan hệ thân thích gì trong gia đình, chỉ là bạn bè cùng nhau ăn mừng. Sau tràng nghi thức, Hạ Nhã cám ơn luật sư Chương cùng luật sư Tiêu, đối phương dặn dò sớm xử lý thỏa đáng chuyện di chúc.
Phụ rể, Cố đại thiếu gia muốn có số điện thoại liên lạc của mấy cô gái trong bữa tiệc, mục tiêu trước mắt đặt trên người Quan San San. Hắn nghiêng thân thể tựa trên tường, “Người đẹp, cho tôi số điện thoại của em đi.”
Quan San San liếc nhìn quan sát hắn, sau đó trốn ra sau lưng Hạ Nhã.
Cố Bách Dã thật vất vả tìm được nhẫn cưới tại toilet. Vừa nhìn thấy cô dâu xinh đẹp thì xáp lại, “Em dâu, thật xin lỗi,
/50
|