Giản Trì Hoài xuống nhà rất nhanh. Chử Đồng đi ra ban công, nhìn thấy xe của anh lao vút ra khỏi Bán Đảo Hào Môn.
Chử Đồng không biết, 'cô ta' trong tin nhắn ấy rốt cuộc là ai. Có lẽ không phải Giản Lệ Đề. Nếu em gái mình xảy ra chuyện, Giản Trì Hoài chắc chắn sẽ phát điên, lẽ nào đó là... Giang Ý Duy?
Ngày đối phương lựa chọn để tự sát lại đúng là một ngày trước sinh nhật cô.
Màn đêm buông xuống, cả Bán Đảo Hào Môn tựa hồ bị những con sóng đen dâng lên thấm ướt. Chử Đồng ngồi bên cạnh giường, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ dưới những ngọn đèn cao vút sáng rực.
Ngày hôm sau. Tới giữa trưa, Chử Đồng không đợi được nữa bèn gọi điện cho Giản Trì Hoài nhưng anh không nghe máy. Đồng nghiệp nói hôm nay Giang Ý Duy sẽ tham gia một hoạt động nào đó. Vậy cũng có nghĩa là người tự sát không phải cô ấy.
Vậy còn có thể là ai?
Chử Đồng rối bung trong những suy tư, buổi chiều còn phải đi phỏng vấn một buổi họp báo, cô làm mà hồn cứ để đi đâu. Sau khi thành viên đoàn làm phim đi khỏi, cô cũng định về, không ngờ có một nhân viên đi tới trước mặt cô: Cô là phóng viên của Dịch Sưu phải không?
Đúng vậy, là tôi.
Bên trong có điểm tâm chuẩn bị cho cô, vào trong ăn một chút đi.
À, không cần đâu. Chử Đồng xua tay: Cảm ơn, tôi không đói.
Vẫn nên ăn một chút đi, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị mà.
Thịnh tình khó từ chối, vả lại sau này còn phải thường xuyên tạo mối quan hệ, Chử Đồng cũng không dễ khước từ. Cô cùng người đó đi vào trong bên trong. Đẩy cửa bước vào, cô phát hiện ra không có một ai, trên chiếc bàn dài bày một chiếc bánh gato to đùng, bên trên cắm đầy nến. Chử Đồng đi tới, nhìn thấy dòng chữ 'Sinh nhật vui vẻ' được viết bằng socola, trong ánh mắt cô bất giác ánh lên niềm hân hoan, thậm chí còn nghĩ, liệu đây có phải điều bất ngờ Giản Trì Hoài dành ình không?
Hai tay cô chống ở mép bàn, trông ngóng chờ đợi. Ngoài cửa bất ngờ vọng tới những tiếng động. Đôi mắt cô lấp lánh, quay đầu lại nhìn, ai ngờ phát hiện người đi vào lại là Ân Thiếu Trình cùng một đám phóng viên.
Ân Thiếu Trình rảo bước tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: Hôm nay là sinh nhật em, em có hài lòng với điều bất ngờ này không?
Cằm Chử Đồng sắp rớt xuống tới nơi. Đây rõ ràng là kinh hoàng, được không? Cô sốt sắng vạch rõ ranh giới với Ân Thiếu Trình nhưng chỉ càng bị anh ta ôm chặt hơn. Ánh đèn flash của đám phóng viên nhằm thẳng vào cô, chớp chớp không chút nể tình. Chử Đồng đưa hai tay lên che mặt, cũng chẳng còn chỗ nào để trốn: Đừng có chụp!
Không có nửa câu phỏng vấn, thậm chí là đám người kia cũng chẳng hỏi Ân Thiếu Trình lấy một câu, chụp ảnh xong bèn lục tục đi ra.
Hai tay Chử Đồng vẫn còn đang che trước mặt. Ân Thiếu Trình khoanh tay trước ngực, nhìn dáng vẻ của cô như cười như không: Người đã đi hết cả rồi, còn che gì nữa?
Chử Đồng giận dữ lườm anh ta: Nhạt nhẽo!
Hôm qua tôi còn bị chụp ảnh nude đấy, tôi còn chẳng ý kiến gì.
Cô nhìn chiếc bánh gato trên bàn, nhất thời dòng lòng vô vàn cảm xúc: Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?
Ân Thiếu Trình ngẩn người, khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu xa: Hôm nay... là sinh nhật cô?
Chử Đồng nghe thấy lời này của anh ta, bờ môi mím chặt nhẹ nhàng mỉm cười: Thì ra cậu chủ Ân chỉ đang trả thù vặt. Tôi còn tưởng có ai thật sự nhớ ngày sinh nhật của tôi.
Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy, có vẻ không biết nên nói gì. Chử Đồng đưa tay gạt khóe mắt, ngón tay té ra lại ươn ướt. Cô quay người định đi, Ân Thiếu Trình nhanh chóng bước tới chặn đường cô: Là sinh nhật của cô thì tôi tổ chức cho cô.
Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh ta. Ân Thiếu Trình thấy mắt cô hơi đỏ, cảnh tượng này bình thường anh ta chưa từng gặp, nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống. Chử Đồng đánh mắt về phía chiếc bánh gato: Tôi nhớ ra rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của Giang Ý Duy. Nếu trong lòng cậu Ân chưa quên được người đó thì cứ tới tìm thẳng cô ấy, hà tất phải kéo tôi xuống nước chứ?
Cô khăng khăng muốn đi, lúc này Ân Thiếu Trình không còn suy nghĩ gì khác. Bàn tay anh ta đặt xuống bả vai Chử Đồng một cách tự nhiên, hơi dùng sức. Khả năng dỗ dành của Ân Thiếu Trình trước nay giỏi có tiếng, có người con gái nào không mềm lòng?
Được rồi, được rồi. Bánh gato cũng đã chuẩn bị cả rồi. Trưa nay tôi chưa ăn cơm, coi như ăn cùng tôi mấy miếng.
Tôi không...
Chử Đồng bị anh ta cưỡng ép kéo tới trước bàn: Cô không cắt, tôi sẽ không để cô đi.
Anh ta thấy cô cầm dao lên, cắt chiếc bánh gato thành từng miếng, từng miếng. Ân Thiếu Trình cúi đầu nhìn cô: Vì sao lại nói không ai nhớ sinh nhật của cô?
Chử Đồng không muốn nhắc lại chủ đề này. Cô đưa một miếng bánh nhỏ tới trước mặt anh ta. Vì đứng quá sát, mũi Ân Thiếu Trình bị dính một ít gato. Chử Đồng phì cười, chỉ vào anh ta: Heo.
Sắc mặt Ân Thiếu Trình thay đổi: Cô nói lại lần nữa xem?
Khỉ!
Cánh tay của Ân Thiếu Trình ôm lấy eo cô, kéo Chử Đồng lại gần. Anh ta nhìn chằm chằm gương mặt trái xoan tiêu chuẩn trước mắt mình, đôi đồng tử đen láy như khảm luôn lên đó, khi vì kinh ngạc mà tròn xoe, hoàn toàn giống hệt hai quả nhãn. Anh ta không dùng quá nhiều sức, ghé mặt qua định hôn. Chử Đồng né tránh, lòng bàn tay khẽ đẩy nhẹ mặt anh ta, khiến khắp mặt Ân Thiếu Trình toàn là bánh kem béo ngậy.
Đừng hòng 'ăn đậu hũ' của tôi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, việc tôi muốn làm nhất lại chính là chạm vào miếng đậu hũ non mềm này.
Chử Đồng thoát ra: Hôm nay dẫu gì cũng là sinh nhật tôi, lẽ nào anh không để tôi ước một điều sao?
Được, đồng ý.
Điều ước của tôi là... Chử Đồng hơi ngừng lại rồi nhướng mày: Để tôi quay về ngay lập tức.
Không cho phép!
Thế mà anh còn nói để tôi ước.
Ngón tay Ân Thiếu Trình dính đầy kem. Anh ta đưa lên miệng, rồi ngồi xuống mép bàn, liếc mắt về phía Chử Đồng: Hôm nay uống rượu với tôi.
Không.
Vậy thì tôi sẽ không để cô ra khỏi đây.
Chử Đồng hận đến nghiến răng kèn kẹt. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lấy di động ra, load danh sách bạn bè để giết thời gian. Cô có số weixin của Giản Lệ Đề, ngón tay trượt qua màn hình, ánh mắt bất chợt bị thu hút bởi một bức ảnh Giản Lệ Đề đăng lên. Chử Đồng mở ra, phóng to, kinh ngạc khi nhìn thấy Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy ở trong hình.
Bức ảnh rõ ràng chỉ vừa chụp. Giản Trì Hoài ngồi trên sofa, một tay chống lên đầu, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Góc chụp của Giản Lệ Đề rất tốt, vừa hay có thể chụp cả ba người họ vào hình.
Bên trên bức ảnh, còn có một dòng caption thế này: Mình và anh trai cùng tổ chức sinh nhật cho chị Ý Duy, vui vẻ chị nhé!
Chử Đồng cảm thấy chua xót, cô đút di động vào trong túi xách, Ân Thiếu Trình vắt vẻo đôi chân dài: Có đi không?
Đi chứ. Tôi muốn uống loại rượu ngon nhất, anh khao!
Thứ Ân Thiếu Trình không thiếu nhất chính là tiền. Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ gian xảo trong chớp mắt, lần này anh ta còn sợ không chơi đùa được cô sao?
~Hết chương 44~
Chử Đồng không biết, 'cô ta' trong tin nhắn ấy rốt cuộc là ai. Có lẽ không phải Giản Lệ Đề. Nếu em gái mình xảy ra chuyện, Giản Trì Hoài chắc chắn sẽ phát điên, lẽ nào đó là... Giang Ý Duy?
Ngày đối phương lựa chọn để tự sát lại đúng là một ngày trước sinh nhật cô.
Màn đêm buông xuống, cả Bán Đảo Hào Môn tựa hồ bị những con sóng đen dâng lên thấm ướt. Chử Đồng ngồi bên cạnh giường, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ dưới những ngọn đèn cao vút sáng rực.
Ngày hôm sau. Tới giữa trưa, Chử Đồng không đợi được nữa bèn gọi điện cho Giản Trì Hoài nhưng anh không nghe máy. Đồng nghiệp nói hôm nay Giang Ý Duy sẽ tham gia một hoạt động nào đó. Vậy cũng có nghĩa là người tự sát không phải cô ấy.
Vậy còn có thể là ai?
Chử Đồng rối bung trong những suy tư, buổi chiều còn phải đi phỏng vấn một buổi họp báo, cô làm mà hồn cứ để đi đâu. Sau khi thành viên đoàn làm phim đi khỏi, cô cũng định về, không ngờ có một nhân viên đi tới trước mặt cô: Cô là phóng viên của Dịch Sưu phải không?
Đúng vậy, là tôi.
Bên trong có điểm tâm chuẩn bị cho cô, vào trong ăn một chút đi.
À, không cần đâu. Chử Đồng xua tay: Cảm ơn, tôi không đói.
Vẫn nên ăn một chút đi, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị mà.
Thịnh tình khó từ chối, vả lại sau này còn phải thường xuyên tạo mối quan hệ, Chử Đồng cũng không dễ khước từ. Cô cùng người đó đi vào trong bên trong. Đẩy cửa bước vào, cô phát hiện ra không có một ai, trên chiếc bàn dài bày một chiếc bánh gato to đùng, bên trên cắm đầy nến. Chử Đồng đi tới, nhìn thấy dòng chữ 'Sinh nhật vui vẻ' được viết bằng socola, trong ánh mắt cô bất giác ánh lên niềm hân hoan, thậm chí còn nghĩ, liệu đây có phải điều bất ngờ Giản Trì Hoài dành ình không?
Hai tay cô chống ở mép bàn, trông ngóng chờ đợi. Ngoài cửa bất ngờ vọng tới những tiếng động. Đôi mắt cô lấp lánh, quay đầu lại nhìn, ai ngờ phát hiện người đi vào lại là Ân Thiếu Trình cùng một đám phóng viên.
Ân Thiếu Trình rảo bước tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: Hôm nay là sinh nhật em, em có hài lòng với điều bất ngờ này không?
Cằm Chử Đồng sắp rớt xuống tới nơi. Đây rõ ràng là kinh hoàng, được không? Cô sốt sắng vạch rõ ranh giới với Ân Thiếu Trình nhưng chỉ càng bị anh ta ôm chặt hơn. Ánh đèn flash của đám phóng viên nhằm thẳng vào cô, chớp chớp không chút nể tình. Chử Đồng đưa hai tay lên che mặt, cũng chẳng còn chỗ nào để trốn: Đừng có chụp!
Không có nửa câu phỏng vấn, thậm chí là đám người kia cũng chẳng hỏi Ân Thiếu Trình lấy một câu, chụp ảnh xong bèn lục tục đi ra.
Hai tay Chử Đồng vẫn còn đang che trước mặt. Ân Thiếu Trình khoanh tay trước ngực, nhìn dáng vẻ của cô như cười như không: Người đã đi hết cả rồi, còn che gì nữa?
Chử Đồng giận dữ lườm anh ta: Nhạt nhẽo!
Hôm qua tôi còn bị chụp ảnh nude đấy, tôi còn chẳng ý kiến gì.
Cô nhìn chiếc bánh gato trên bàn, nhất thời dòng lòng vô vàn cảm xúc: Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?
Ân Thiếu Trình ngẩn người, khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu xa: Hôm nay... là sinh nhật cô?
Chử Đồng nghe thấy lời này của anh ta, bờ môi mím chặt nhẹ nhàng mỉm cười: Thì ra cậu chủ Ân chỉ đang trả thù vặt. Tôi còn tưởng có ai thật sự nhớ ngày sinh nhật của tôi.
Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy, có vẻ không biết nên nói gì. Chử Đồng đưa tay gạt khóe mắt, ngón tay té ra lại ươn ướt. Cô quay người định đi, Ân Thiếu Trình nhanh chóng bước tới chặn đường cô: Là sinh nhật của cô thì tôi tổ chức cho cô.
Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh ta. Ân Thiếu Trình thấy mắt cô hơi đỏ, cảnh tượng này bình thường anh ta chưa từng gặp, nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống. Chử Đồng đánh mắt về phía chiếc bánh gato: Tôi nhớ ra rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của Giang Ý Duy. Nếu trong lòng cậu Ân chưa quên được người đó thì cứ tới tìm thẳng cô ấy, hà tất phải kéo tôi xuống nước chứ?
Cô khăng khăng muốn đi, lúc này Ân Thiếu Trình không còn suy nghĩ gì khác. Bàn tay anh ta đặt xuống bả vai Chử Đồng một cách tự nhiên, hơi dùng sức. Khả năng dỗ dành của Ân Thiếu Trình trước nay giỏi có tiếng, có người con gái nào không mềm lòng?
Được rồi, được rồi. Bánh gato cũng đã chuẩn bị cả rồi. Trưa nay tôi chưa ăn cơm, coi như ăn cùng tôi mấy miếng.
Tôi không...
Chử Đồng bị anh ta cưỡng ép kéo tới trước bàn: Cô không cắt, tôi sẽ không để cô đi.
Anh ta thấy cô cầm dao lên, cắt chiếc bánh gato thành từng miếng, từng miếng. Ân Thiếu Trình cúi đầu nhìn cô: Vì sao lại nói không ai nhớ sinh nhật của cô?
Chử Đồng không muốn nhắc lại chủ đề này. Cô đưa một miếng bánh nhỏ tới trước mặt anh ta. Vì đứng quá sát, mũi Ân Thiếu Trình bị dính một ít gato. Chử Đồng phì cười, chỉ vào anh ta: Heo.
Sắc mặt Ân Thiếu Trình thay đổi: Cô nói lại lần nữa xem?
Khỉ!
Cánh tay của Ân Thiếu Trình ôm lấy eo cô, kéo Chử Đồng lại gần. Anh ta nhìn chằm chằm gương mặt trái xoan tiêu chuẩn trước mắt mình, đôi đồng tử đen láy như khảm luôn lên đó, khi vì kinh ngạc mà tròn xoe, hoàn toàn giống hệt hai quả nhãn. Anh ta không dùng quá nhiều sức, ghé mặt qua định hôn. Chử Đồng né tránh, lòng bàn tay khẽ đẩy nhẹ mặt anh ta, khiến khắp mặt Ân Thiếu Trình toàn là bánh kem béo ngậy.
Đừng hòng 'ăn đậu hũ' của tôi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, việc tôi muốn làm nhất lại chính là chạm vào miếng đậu hũ non mềm này.
Chử Đồng thoát ra: Hôm nay dẫu gì cũng là sinh nhật tôi, lẽ nào anh không để tôi ước một điều sao?
Được, đồng ý.
Điều ước của tôi là... Chử Đồng hơi ngừng lại rồi nhướng mày: Để tôi quay về ngay lập tức.
Không cho phép!
Thế mà anh còn nói để tôi ước.
Ngón tay Ân Thiếu Trình dính đầy kem. Anh ta đưa lên miệng, rồi ngồi xuống mép bàn, liếc mắt về phía Chử Đồng: Hôm nay uống rượu với tôi.
Không.
Vậy thì tôi sẽ không để cô ra khỏi đây.
Chử Đồng hận đến nghiến răng kèn kẹt. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lấy di động ra, load danh sách bạn bè để giết thời gian. Cô có số weixin của Giản Lệ Đề, ngón tay trượt qua màn hình, ánh mắt bất chợt bị thu hút bởi một bức ảnh Giản Lệ Đề đăng lên. Chử Đồng mở ra, phóng to, kinh ngạc khi nhìn thấy Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy ở trong hình.
Bức ảnh rõ ràng chỉ vừa chụp. Giản Trì Hoài ngồi trên sofa, một tay chống lên đầu, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Góc chụp của Giản Lệ Đề rất tốt, vừa hay có thể chụp cả ba người họ vào hình.
Bên trên bức ảnh, còn có một dòng caption thế này: Mình và anh trai cùng tổ chức sinh nhật cho chị Ý Duy, vui vẻ chị nhé!
Chử Đồng cảm thấy chua xót, cô đút di động vào trong túi xách, Ân Thiếu Trình vắt vẻo đôi chân dài: Có đi không?
Đi chứ. Tôi muốn uống loại rượu ngon nhất, anh khao!
Thứ Ân Thiếu Trình không thiếu nhất chính là tiền. Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ gian xảo trong chớp mắt, lần này anh ta còn sợ không chơi đùa được cô sao?
~Hết chương 44~
/155
|