Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 98 - Chương 97

/310


Dưới nước cũng không phải hoàn toàn tối đen, thấp thoáng phía trước không xa có ánh đèn chỉ dẫn mấy người bơi qua. Đến gần mới nhìn rõ là một chiếc đèn lồng, ánh đèn màu cam từ bên trong xuyên ra ngoài. Kiêu kỵ vừa mới tiếp ứng bọn họ đặt đèn lồng xuống, đẩy nham thạch ở bên cạnh ra, lộ ra một khe hở, mấy người vội vàng lách mình vào.

Ai có thể ngờ được, dưới hồ Long Ngâm này lại có đường ngầm thông vào đế lăng. Mà tại sao ở đây lại có một mật đạo thế này, Tần Cửu nghĩ mãi mà không ra.

Bên trong cửa đá là một thủy đạo chật hẹp, nước hồ tràn vào theo bọn họ, cửa đá sau lưng từ từ khép lại. Đây là một cửa đá khống chế bằng cơ quan, chế tác rất tinh xảo, sau khi khép kín, bốn phía và nham thạch hoàn toàn ăn khớp, nước hồ tuyệt đối không thể ngấm vào.

Ở dưới thủy đạo đầy nước đọng, thủy đạo lại cực kỳ chật hẹp, Tần Cửu sờ vào vách đá, giẫm lên vũng nước, từ từ di chuyển vào bên trong. Vừa rồi xuống nước, y phục trên người nàng đã ướt cả rồi, y phục vốn đã rất bó sát, lúc này ướt sũng toàn bộ dán chặt lên người, ẩm ướt dinh dính cực kỳ khó chịu, cảm giác lạnh băng ở lồng ngực có thể thấm vào tim. Nàng run lên cầm cập, nếu như sớm biết rằng phải xuống nước, hẳn là nàng đã mang thêm một bộ y phục, vốn dĩ đã sợ lạnh, không biết có ảnh hưởng gì đến thân thể nàng hay không. Lần này quay về, cần phải đến ôn tuyền tu luyện Bổ Thiên Tâm Kinh vài lần nữa.

Mấy người lách qua thủy đạo chật hẹp, trước mặt lại xuất hiện một cửa đá, kiêu kỵ dẫn đường khởi động cơ quan mở cửa đá ra, quay đầu nói với Tần Cửu và Nhan Duật: Chiếc cửa đá này, chi có ở bên ngoài mới có thể mở ra được, chờ lát nữa các ngài ra ngoài sẽ lại mở cửa ra. Sau khi các ngài đi vào, cứ đi thẳng theo đường lát đá. Nói xong đưa đèn lồng trong tay vào tay Tỳ Ba.

Tỳ Ba xách đèn đi vào trong trước, Tần Cửu và Nhan Duật cũng đi theo.

Trong mộ đạo không có gió, bóng tối trùng điệp bao phủ cơn rét lạnh dày đặc, tựa như vô số oan hồn đến từ địa ngục đang phiêu du tứ phía. Ánh đèn lồng đèn yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng nền đá xanh dưới chân, ngoài ra toàn bộ ánh đèn đều bị bóng tối nuốt lấy.

Chẳng biết bọn họ đi theo đường lát đá bao lâu, trong con đường lát đã phía trước đã xuất hiện một bóng người, trong tay ông cũng cầm một chiếc đèn lồng, chính là Viên Bá.

Mấy người bước nhanh tới, Viên Bá xách đèn lồng nhìn Nhan Duật, biểu cảm trên mặt lạnh như băng. Qua một lúc lâu, ông mới mở miệng từ từ nói: Tối nay giúp mấy người các ngươi đến đế lăng, là lần mạo hiểm lớn nhất từ trước tới nay trong cả đời ta. Nhưng ta không làm không được, bởi vì ta muốn biết chân tướng. Nghiêm Vương, bây giờ ngươi đang ở đế lăng, ngươi có dám thề với lăng mộ của phụ hoàng ngươi, với liệt tổ liệt tông Nhan gia của ngươi, phụ hoàng ngươi không phải do ngươi đầu độc chết không?

Nhan Duật không vội trả lời, ánh mắt như mũi dùi, chậm rãi chần chừ trên mặt Viên Bá, nhìn đến mức có thể khiến trong lòng người ta sợ hãi, chính vào lúc Tần Cửu cho rằng hắn sắp nổi giận, hắn lại đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười mơ hồ mà phóng đãng, mờ ám mà cợt nhả: Viên đại thống lĩnh, ông cảm thấy một đứa trẻ tám tuổi sẽ đầu độc chết phụ hoàng sủng ái nó sao? Giọng nói của hắn không có chút đau thương và phẫn nộ nào, ngược lại rất nhẹ nhàng, giống như đang tự thuật chuyện của người khác.

Viên Bá nhìn Nhan Duật chằm chằm, lạnh lùng nói: Nếu vậy, mời ngươi hỏi mẫu phi ngươi một câu, có phải là bà ấy không? Nếu như không phải bà ấy, hỏi bà ấy có biết chút gì không.

Nhan Duật cười nhạt nói: Ta sẽ hỏi.

Viên Bá lại nói: Các ngươi chỉ có thời gian hai nén hương, không có thời gian ôn chuyện cũ, hỏi rõ rồi thì mời nhanh chóng ra ngoài một chút. Khi ta phát tín hiệu, nếu như các ngươi không ra ngoài, sẽ có nguy hiểm.

Nhan Duật không hỏi nguy hiểm là gì mà cứ đi theo Viên Bá, Tần Cửu lại hơi nghi ngờ, nhưng không có thời gian để hỏi kỹ, bởi vì rất nhanh đã đi đến trước một tòa thạch thất cải tạo từ mộ thất.

Mẫu phi của Nhan Duật, Tĩnh phi tiên đế sủng ái nhất, ở trong gian thạch thất này.

Tần Cửu khó có thể tưởng tượng được, một người sống có thể sống trong mộ thật mười mấy năm nhưng vẫn sống rất tốt, không bị bức điên, không trở nên ngu đần, thật sự rất khó tin.

Trước cửa mộ thất không có ai, rất rõ ràng, cung nữ hầu hạ Tĩnh phi đã bị Viên Bá đưa đi cả rồi.

Nhan Duật lẳng lặng đứng ở trước cửa mộ thất, Tần Cửu nhìn thấy tay hắn đang không thể ngừng run, mà hắn còn cho rằng nàng không nhận ra, lại vô tình cười cười với nàng. Nhưng rõ ràng Tần Cửu nhìn thấy, trong đôi mắt dài tối đen của hắn, vẻ sợ hãi và chờ mong kia lại giống với ánh mắt của một đứa trẻ.

Cho dù hắn che giấu tốt bao nhiêu, hắn vẫn là một đứa trẻ trông chờ được gặp mẫu thân.

Tần Cửu đưa tay ra, cầm lấy bàn tay run rẩy của hắn, đưa ngón tay hơi chai nhéo tay hắn, cười xinh đẹp nói: Nghiêm Vương gia, lẽ nào ngài cũng biết sợ?

Giọng điệu mang theo sự chế giễu này khiến bàn tay Nhan Duật không run lên nữa một cách kỳ lạ, hắn thản nhiên liếc Tần Cửu một cái, hất tay nàng ra, híp mắt cười nói: Truyện cười, bản vương ta đã từng sợ bao giờ?

Hắn đẩy cửa ra, hai người cùng đi vào.

Nền và vách tường của gian mộ thất này đều xây

/310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status