- A A A…
Tiếng hét như bò rống của tôi đột ngột vang lên khiến cho đám nữ côn đồ kia giật mình vội dừng động tác, quay ra nhìn tôi, mặt đứa nào đứa nấy đần thối.
Nhân lúc bọn chúng còn đang đứng đực ra như phỗng, tôi lao đến với tốc độ tên bắn, đẩy mạnh từng đứa ra rồi đứng chắn trước mặt Hân, chỉ tay quát to:
- Không được bắt nạt em tao.
Bên ngoài tỏ vẻ oai thế thôi chứ trong bụng tôi run lắm, hai tay, hai chân muốn rụng rời vì sợ. Giá mà tôi biết võ thì đã tốt, đằng này ngoại trừ bài “vung tay đánh loạn” ra thì tôi chả biết cái võ khỉ nào cả, nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của bốn đứa con gái kia, tôi chỉ hận không thể chui tọt xuống đất để trốn.
- Nó là em mày?
Đứa con gái tóc ngắn nhíu mày nhìn tôi rồi hất mặt sang Hân hỏi.
- Phải. – Tôi gật đầu chắc nịch, cảm thấy răng đang va vào nhau lập cập nhưng vẫn cố nói cứng. – Ai cho chúng mày bắt nạt em tao?
- Xì, được rồi, đã thế hôm nay tao dạy dỗ cả hai chị em mày, cho chừa cái thói đú đởn, dụ dỗ bạn trai người khác. – Con bé tóc ngắn bĩu môi nói rồi khẽ phất tay một cái, ra hiệu cho mấy đứa kia xông lên, đứa nào đứa nấy mặt mày đằng đằng sát khí, nhìn chúng tôi nở nụ cười khinh khi.
Tôi nghiến chặt răng, cực kì tức giận khi nghe nó sỉ nhục Hân, nhìn vòng vây ngày càng siết chặt, tôi đẩy mạnh Hân ra rồi nhắm tịt mắt lại, bất chấp tất cả vung tay loạn xạ, chân đạp tới tấp vào đám con gái đang lao tới.
Trong vòng vây rối loạn, tôi cảm nhận được bàn tay, với những móng vuốt cụt ngủn của mình đang phang bôm bốp vào người, vào mặt của mấy đứa kia, đồng thời cũng cảm nhận được những cánh tay đang đập tới tấp vào người mình, thậm chí tóc trên đầu còn xổ tung ra và bị giật lấy giật để. Xuyên qua những tiếng la hét, chửi bới là tiếng khóc thút thít vì đau và tủi nhục của Hân.
Dù đau đến nghiến răng, ứa nước mắt nhưng tôi vẫn không dừng lại, tay vung mạnh hơn, chân đạp tới tấp. Chẳng biết trận đánh này khi nào mới kết thúc nhưng tôi không muốn mình trở nên bị động, phải ôm đầu rụt cổ giống như một con rùa để cho chúng nó đạp, chúng nó đánh tuỳ ý, tôi mà đau thì cũng phải kéo theo chúng nó đau mới hả dạ.
Ước muốn duy nhất của tôi bây giờ là anh Tùng nhanh nhanh đến kịp rồi gô cổ lũ đanh đá này lên văn phòng nhà trường, nếu không thì đem ra công an phường càng tốt. Nghĩ đến đây, tôi lại có thêm động lực vung tay loạn cào cào, khoái chí khi táng được vào mặt một đứa khiến nó rú lên như phải bỏng.
Không biết bao nhiêu lâu sau khi tôi đã cảm thấy người rệu rạo, đầu váng, chân tay bủn rụn sắp quỵ đến nơi thì một tiếng quát lớn chợt vang lên, những bàn tay, bàn chân đang đập tới tấp vào người tôi chợt dừng lại, không khí trở nên hỗn độn, những tiếng la hét, tiếng gọi nhau í ới, tiếng bước chân rầm rập bỏ chạy, tiếng còi…
Áp lực xung quanh đột nhiên bị rút sạch, tôi thở hồng hộc, vẫn không dám mở mắt ra, khua khắng tay loạn xạ, cảm nhận được sự trống rỗng của không gian xung quanh. Kết thúc rồi ư? Anh Tùng đến rồi ư? Hình như nhanh hơn tôi tưởng.
Tôi mạnh mẽ thở phào rồi lảo đảo ngồi phịch xuống đất, mở mắt ra nhìn xung quanh, ánh sáng ập đến bất ngờ khiến tôi có chút choáng váng. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt của Hân, tiếp sau đó là dáng người lùn lùn, đậm đậm của bác bảo vệ đang quay lưng về phía chúng tôi, chống nạnh quát theo những tiếng bước chân vội vã của mấy đứa con gái:
- Mấy đứa chúng mày, cái lũ hư đốn, cứ để tao bắt được xem… - Rồi quay đầu lại, đi về phía tôi và Hân, bác ấy bặm môi, làu bàu khó chịu. – Học sinh bây giờ càng ngày càng mất nết, học không học rủ nhau bắt nạt bạn bè, cái lũ này thì cứ phải đuổi, đuổi hết.
Tôi nhìn khuôn mặt cáu có của bác bảo vệ, không nhịn được phì cười, bình thường toàn chặn tôi ở cổng trường, hôm nay sao lại dễ thương thế.
- Bác nói đúng đấy, bọn này cứ phải đuổi hết. Hư thân mất nết. – Vừa buộc lại đám tóc hỗn loạn trên đầu, tôi vừa gật gù phụ hoạ theo. Ở bên cạnh, Hân vẫn đang khóc thút thít, nó vừa quẹt nước mắt vừa lo lắng nhìn rồi sờ nắn khắp người tôi xem có chỗ nào bị thương không.
- Còn cô nữa đấy, bình thường toàn đi học muộn mà giờ còn đánh nhau nữa là sao?
- Ôi bác ơi oan cho cháu quá, tại bọn nó bắt nạt em cháu mà, bác nhìn xem, cháu bị đánh cho tời bời đây này. – Tôi nắm lấy tay Hân, lồm cồm bò dậy, cười nhăn nhở nói.
- Được rồi, được rồi, giờ vào phòng bảo vệ ngồi một chút đã, có bị đau lắm không?
- Dạ không, cháu chỉ bị trầy xước tí thôi nhưng bác phải làm chứng cho chúng cháu đấy, là bọn nó đánh em cháu trước, cháu chỉ tự vệ thôi. - Tôi kéo tay Hân vừa bám đuôi bác bảo vệ vừa kì kèo phân bua.
Tập tễnh bước chân ra khỏi sân vận động, tôi chợt nhớ đến anh Tùng, chắc là anh ấy lo lắm. Nghĩ đến đây, tôi vội mở điện thoại ra gọi điện cho anh ấy, vừa áp máy lên tai tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng xe đổ loảng xoảng, một lúc sau tôi thấy hắn hớt hải chạy vào, cả người ướt đẫm, thậm chí mồ hôi trên tóc còn nhỏ thành từng giọt rơi xuống áo, trên người vẫn mặc bồ đồ thể thao ở nhà. Hắn… lo lắng cho Hân đến mức này ư?!
Giây phút nhìn thấy tôi và Hân hắn có chút cứng người lại, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cả người như bị chấn động mạnh. Không hiểu sao nhìn thấy hắn tôi bỗng thấy tủi thân vô cùng, sống mũi và hốc mắt đã có chút cay cay.
Khẽ khụt khịt mũi, tôi hắng giọng, định lên tiếng nói một câu để làm dịu đi bầu không khí thì Hân chợt buông tay tôi ra rồi lao vụt vào lòng hắn, oà lên khóc nức nở. Tôi bị hẫng, lảo đảo lùi về sau hai bước, đờ đẫn nhìn cảnh tượng mùi mẫn trước mặt, đột nhiên cảm thấy đau khắp người, tay đau, chân đau, đầu đau, mặt đau thậm chí… lòng cũng có chút nhức nhối. Xuyên qua tầng nước mỏng manh trong mắt, tôi thấy hắn khẽ vỗ vai trấn an Hân nhưng mắt lại nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt thoáng qua tia đau lòng.
…
Anh Tùng đạp xe đến ngay sau đó, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chúng tôi, anh ấy chỉ khẽ mím môi, hít mạnh một hơi khuôn mặt ẩn chút tức giận, khi đã chắc chắn tôi và Hân không bị gì nghiêm trọng, anh ấy mới khẽ thở phào một hơi rồi quay sang cảm ơn bác bảo vệ.
Sau đó chúng tôi được hộ tống về nhà, vừa vào đến phòng khách Hân đã leo luôn lên tầng, chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt buồn bã có chút thất thần, đôi mắt đỏ mọng vì khóc nhiều, tôi và anh Tùng nhìn theo chỉ biết thở dài thườn thượt:
- Rốt cục là có chuyện gì? – Anh Tùng chợt quay sang nhìn tôi, mặt mày nghiêm trọng hỏi rồi vén tóc mái trên trán tôi lên. – Sao lại bị đánh đau thế này?
- Em không biết, bốn đứa chúng nó bao vây Hân nghe bảo vì một thằng con trai, chắc là lại ghen tuông vớ vẩn… Ái đau… - Tôi ôm lấy phần trán rướm máu do bị cào, cau có kêu lên rồi gạt tay anh Tùng ra. – Anh đừng chạm vào chỗ này, đau lắm!
- Hừ, còn biết đau cơ đấy. – Giọng nói mỉa mai của Thành Đông đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, hắn ngồi ở sofa, cả người âm u, khoé môi nở nụ cười lành lạnh, mắt quét ngang dọc như muốn phanh thây tôi ra.
Tôi liếc mắt nhìn điệu bộ của hắn, khẽ bĩu nhẹ môi, đoán thầm hắn lại đang giở chứng nên không thèm nói gì cả chỉ quay ra nhìn anh Tùng cười nhăn nhó:
- Thôi, nói sau đi, em đi tắm đây.
- Ừ, tắm cẩn thận đấy, nhanh còn xuống anh bôi dầu cho. – Anh Tùng khẽ gật đầu rồi nói với theo tôi.
- Em biết rồi.
…
Tắm táp xong xuôi, cảm thấy cả người rệu rạo, tôi không xuống nhà ngay theo lời anh Tùng mà đi vào phòng nằm vật xuống, sự mệt mỏi khiến tôi chỉ muốn nằm nguyên một chỗ và ngủ.
Nằm được một lúc, cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi mệt mỏi hé mắt ra nhìn, chợt giật mình khi thấy hắn, trên tay là dầu gió và urgo. Tôi khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh Hân ôm hắn khóc, lòng chợt có chút khó chịu, tôi vùi mặt vào gối, không thèm nói năng gì cả.
Hắn đặt mấy thứ kia xuống bàn học cạnh giường, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc rồi giơ chân đạp nhẹ vào mông tôi:
- Dậy bôi dầu.
Tôi nghiến răng, quay mặt sang hướng khác, mặc kệ hắn nhưng hắn không để cho tôi được yên tiếp tục đạp vào mông tôi mấy phát, bực mình, tôi ngồi phắt dậy, gào lên với hắn:
- Anh quá đáng nó vừa thôi, em đang là bệnh nhân đấy sao anh cứ đánh em thế?
- Bệnh nhân không gào tướng lên thế này đâu. – Hắn khẽ nhếch môi mỉa mai, đẩy chân tôi sang một bên rồi ngồi xuống bên giường, nói với giọng ra lệnh. – Ngồi dịch ra đây anh xoa dầu cho.
- Không cần, em xuống nhờ anh Tùng. – Tôi giận dữ nói, với tay lấy lọ dầu trên bàn không quên đạp đạp vào chân hắn mấy phát cho bõ tức.
- Đừng lộn xộn, thằng Tùng đi chợ mua thức ăn rồi. – Hắn giữ lấy chân tôi, cau mày nói.
- Thế để em tự làm. – Tôi giữ rịt lấy lọ dầu, mím môi đáp, mặt đỏ bừng lên khi nghĩ đến cảnh hắn xoa dầu cho tôi.
- Này, em bày ra bộ dạng sống chết không chịu ấy làm gì, tưởng anh muốn xoa dầu cho em lắm chắc, chẳng qua thằng Tùng nó cứ ép thôi. – Hắn nhìn tôi, cười nhạt.
- Không muốn thì đừng làm, em cũng chẳng báo cho anh Tùng mà sợ. – Tôi bĩu môi.
- Không được, anh là người biết giữ chữ tín, đã đồng ý rồi thì phải làm thôi. – Hắn nhún vai rồi nhân lúc tôi không để ý giật lấy lọ dầu trong tay tôi, mất kiên nhẫn nói. – Mất thời gian quá, thế giờ em thích nhẹ nhàng hay bạo lực? Anh không ngại đè em ra đây đâu.
Tôi đỏ bừng mặt, nhìn khuôn mặt đểu giả của hắn, tức tối nhưng không làm gì được chỉ đành ngồi im một chỗ nghiến răng lầm bầm chửi:
- Đồ mặt dày, biến thái.
Hắn bật cười, vén tóc mái trên trán tôi lên, thổi khẽ vào vết thương rồi mới dán urgo. Tôi đỏ mặt, có chút mất tự nhiên lùi về sau một chút, hắn khẽ cười, cầm lấy lọ dầu đổ ra tay tôi rồi nhẹ nhàng xoa lên những phần bị bầm, tôi khẽ rùng mình đau đến hít thở không thông nhưng cũng không dám kêu thành tiếng. Hắn khẽ liếc mặt nhìn khuôn mặt tái xanh của tôi, ánh mắt toát lên một tia đau lòng, cất giọng hỏi nhỏ:
- Đau không?
- Bình thường. – Tôi nghiến răng, đáp.
Nghe vậy, hắn khẽ cười nhạt rồi chợt gia tăng lực, bóp mạnh phần bị sưng. Tôi đau đến nhảy dựng lên, vội giật tay ra khỏi tay hắn, la lên:
- Đau, đau, đau,…
- Đau à? Sao lúc đánh nhau không thấy đau? – Hắn tóm lấy bàn tay đang vung vẩy của tôi, cúi đầu tiếp tục xoa nhẹ.
- Lúc đánh nhau dĩ nhiên cũng đau. – Tôi nhăn mặt đáp.
- Thế sao còn đánh? – Hắn nâng mắt lên nhìn tôi, lạnh nhạt hỏi tiếp.
- Nó đánh mình thì chả phải đánh lại. – Tôi thản nhiên đáp, có chút sửng sốt nhìn hắn, tôi tưởng hắn sẽ ủng hộ hành động dũng cảm này của tôi chứ.
- Thế em không biết chạy à? Không biết mở mồm ra mà xin hoà giải à? Không biết đi tìm người giúp hay sao mà cứ ngu ngốc xông đến, ngày xưa cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, sao em không khôn ra được tí nào thế? Em còn để người khác phải lo lắng cho mình đến bao giờ?
Hắn buông tay tôi ra, lạnh lẽo tuôn một tràng vào mặt tôi, sự nặng nề trong giọng nói và trên khuôn mắt khiến tôi có chút khó thở. Khẽ nắm chặt tay, cố kìm chế cơn giận, tôi mím môi lạnh nhạt nói:
- Em làm gì sai chứ? Chẳng lẽ cứ để mặc cho chúng nó bắt nạt Hân à?
- Thế em đúng ở chỗ nào? Đã yếu còn xông vào, Hân vẫn bị bắt nạt mà bản thân còn bị đánh cho tơi tả, hành động của em anh chẳng thấy dũng cảm ở chỗ nào chỉ thấy cực – kì – ngu ngốc mà thôi. – Hắn nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ.
Nghe đến đấy tôi không nhịn được nữa, đứng bật dậy, gân cổ lên với hắn:
- Anh đừng có quá đáng, hôm nay em đã mệt lắm rồi sao anh cứ chọc giận em thế?
- Em tức giận? Em tức giận cái gì? Có bằng anh không? – Hắn cũng đứng lên, cúi đầu nhìn tôi, lạnh lùng hỏi, vì hắn cao hơn tôi một cái đầu nên khi ngước mắt lên nhìn hắn tôi cảm thấy có chút áp lực, dù vậy tôi vẫn cứng cỏi hỏi ngược lại:
- Sao anh lại tức giận? Em làm gì chọc đến anh à?
- Thấy em bị đau, anh rất tức giận, em không biết sao?
Nghe tôi hỏi, hắn giận dữ quát lên, vẻ mặt có chút bất lực. Tôi đờ người, bị tiếng quát của hắn làm cho giật mình, lảo đảo ngã phịch xuống giường.
Hắn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tôi, có chút mất kiên nhẫn ném lọ dầu lên bàn rồi quay lưng đạp cửa đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nguyền rủa tôi:
- Con nhỏ vô tâm, đã thế mặc kệ cho em đau chết luôn.
Nghe tiếng cửa đập vào tường kêu đánh sầm, tôi có chút hoảng hốt, sự giận dữ trong lòng đột nhiên biến mất như bị bốc hơi. Nhìn cánh cửa đang rung lên bần bật như tố cáo sự thô lỗ của hắn, tôi chợt phì cười, lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào, câu nói kia cứ phát đi phát lại trong đầu như một đoạn ghi âm được tua liên hồi.
Thấy em bị đau, anh rất tức giận, em không biết sao?
…
Phải đến hơn 1 giờ chúng tôi mới ăn cơm trưa, anh Tùng vừa gắp cho tôi miếng thịt vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng, hỏi nhỏ:
- Hân vẫn không xuống à?
- Vâng, em gọi nhưng nó bảo cứ ăn trước đi, chắc vẫn còn sốc. – Tôi xoa xoa phần má hơi sưng, vừa nhai thịt vừa đáp.
- Ừ, à mà ăn xong thì để anh bôi dầu cho nhé. – Anh Tùng gật đầu rồi chợt nhìn tôi nói. – Vừa nãy anh sợ em tắm xong sẽ đói nên mới đi chợ, nấu cơm trước…
Nghe anh Tùng nói, tôi ngẩn người, ngơ ngác kêu lên:
- Hả nhưng… sao…
- E hèm, canh mặn quá đấy! - Hắn đột nhiên hắng giọng cắt ngang lời tôi, dùng đũa gõ gõ bát canh, nhăn mặt nói.
- Mặn á? Tao thấy vừa mà nhỉ?
Anh Tùng khẽ cau mày, múc một thìa canh ăn thử rồi nói. Tôi nhìn khuôn mặt giả nai của hắn, cười lạnh, vờ đánh rơi đũa xuống gầm bàn rồi cúi xuống nhặt, tiện thể đạp vào chân hắn một phát thật mạnh, nghe tiếng hít thở mãnh liệt của hắn, tôi mím môi cười sung sướng, đáng đời cái tên bỉ ổi.
---------------------
P/S: Tình hình là em muốn kết truyện, cơ mà khó khăn quá, chưa đâu vào đâu cả, lối thoát nào cho em. ~.~
Tiếng hét như bò rống của tôi đột ngột vang lên khiến cho đám nữ côn đồ kia giật mình vội dừng động tác, quay ra nhìn tôi, mặt đứa nào đứa nấy đần thối.
Nhân lúc bọn chúng còn đang đứng đực ra như phỗng, tôi lao đến với tốc độ tên bắn, đẩy mạnh từng đứa ra rồi đứng chắn trước mặt Hân, chỉ tay quát to:
- Không được bắt nạt em tao.
Bên ngoài tỏ vẻ oai thế thôi chứ trong bụng tôi run lắm, hai tay, hai chân muốn rụng rời vì sợ. Giá mà tôi biết võ thì đã tốt, đằng này ngoại trừ bài “vung tay đánh loạn” ra thì tôi chả biết cái võ khỉ nào cả, nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của bốn đứa con gái kia, tôi chỉ hận không thể chui tọt xuống đất để trốn.
- Nó là em mày?
Đứa con gái tóc ngắn nhíu mày nhìn tôi rồi hất mặt sang Hân hỏi.
- Phải. – Tôi gật đầu chắc nịch, cảm thấy răng đang va vào nhau lập cập nhưng vẫn cố nói cứng. – Ai cho chúng mày bắt nạt em tao?
- Xì, được rồi, đã thế hôm nay tao dạy dỗ cả hai chị em mày, cho chừa cái thói đú đởn, dụ dỗ bạn trai người khác. – Con bé tóc ngắn bĩu môi nói rồi khẽ phất tay một cái, ra hiệu cho mấy đứa kia xông lên, đứa nào đứa nấy mặt mày đằng đằng sát khí, nhìn chúng tôi nở nụ cười khinh khi.
Tôi nghiến chặt răng, cực kì tức giận khi nghe nó sỉ nhục Hân, nhìn vòng vây ngày càng siết chặt, tôi đẩy mạnh Hân ra rồi nhắm tịt mắt lại, bất chấp tất cả vung tay loạn xạ, chân đạp tới tấp vào đám con gái đang lao tới.
Trong vòng vây rối loạn, tôi cảm nhận được bàn tay, với những móng vuốt cụt ngủn của mình đang phang bôm bốp vào người, vào mặt của mấy đứa kia, đồng thời cũng cảm nhận được những cánh tay đang đập tới tấp vào người mình, thậm chí tóc trên đầu còn xổ tung ra và bị giật lấy giật để. Xuyên qua những tiếng la hét, chửi bới là tiếng khóc thút thít vì đau và tủi nhục của Hân.
Dù đau đến nghiến răng, ứa nước mắt nhưng tôi vẫn không dừng lại, tay vung mạnh hơn, chân đạp tới tấp. Chẳng biết trận đánh này khi nào mới kết thúc nhưng tôi không muốn mình trở nên bị động, phải ôm đầu rụt cổ giống như một con rùa để cho chúng nó đạp, chúng nó đánh tuỳ ý, tôi mà đau thì cũng phải kéo theo chúng nó đau mới hả dạ.
Ước muốn duy nhất của tôi bây giờ là anh Tùng nhanh nhanh đến kịp rồi gô cổ lũ đanh đá này lên văn phòng nhà trường, nếu không thì đem ra công an phường càng tốt. Nghĩ đến đây, tôi lại có thêm động lực vung tay loạn cào cào, khoái chí khi táng được vào mặt một đứa khiến nó rú lên như phải bỏng.
Không biết bao nhiêu lâu sau khi tôi đã cảm thấy người rệu rạo, đầu váng, chân tay bủn rụn sắp quỵ đến nơi thì một tiếng quát lớn chợt vang lên, những bàn tay, bàn chân đang đập tới tấp vào người tôi chợt dừng lại, không khí trở nên hỗn độn, những tiếng la hét, tiếng gọi nhau í ới, tiếng bước chân rầm rập bỏ chạy, tiếng còi…
Áp lực xung quanh đột nhiên bị rút sạch, tôi thở hồng hộc, vẫn không dám mở mắt ra, khua khắng tay loạn xạ, cảm nhận được sự trống rỗng của không gian xung quanh. Kết thúc rồi ư? Anh Tùng đến rồi ư? Hình như nhanh hơn tôi tưởng.
Tôi mạnh mẽ thở phào rồi lảo đảo ngồi phịch xuống đất, mở mắt ra nhìn xung quanh, ánh sáng ập đến bất ngờ khiến tôi có chút choáng váng. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt của Hân, tiếp sau đó là dáng người lùn lùn, đậm đậm của bác bảo vệ đang quay lưng về phía chúng tôi, chống nạnh quát theo những tiếng bước chân vội vã của mấy đứa con gái:
- Mấy đứa chúng mày, cái lũ hư đốn, cứ để tao bắt được xem… - Rồi quay đầu lại, đi về phía tôi và Hân, bác ấy bặm môi, làu bàu khó chịu. – Học sinh bây giờ càng ngày càng mất nết, học không học rủ nhau bắt nạt bạn bè, cái lũ này thì cứ phải đuổi, đuổi hết.
Tôi nhìn khuôn mặt cáu có của bác bảo vệ, không nhịn được phì cười, bình thường toàn chặn tôi ở cổng trường, hôm nay sao lại dễ thương thế.
- Bác nói đúng đấy, bọn này cứ phải đuổi hết. Hư thân mất nết. – Vừa buộc lại đám tóc hỗn loạn trên đầu, tôi vừa gật gù phụ hoạ theo. Ở bên cạnh, Hân vẫn đang khóc thút thít, nó vừa quẹt nước mắt vừa lo lắng nhìn rồi sờ nắn khắp người tôi xem có chỗ nào bị thương không.
- Còn cô nữa đấy, bình thường toàn đi học muộn mà giờ còn đánh nhau nữa là sao?
- Ôi bác ơi oan cho cháu quá, tại bọn nó bắt nạt em cháu mà, bác nhìn xem, cháu bị đánh cho tời bời đây này. – Tôi nắm lấy tay Hân, lồm cồm bò dậy, cười nhăn nhở nói.
- Được rồi, được rồi, giờ vào phòng bảo vệ ngồi một chút đã, có bị đau lắm không?
- Dạ không, cháu chỉ bị trầy xước tí thôi nhưng bác phải làm chứng cho chúng cháu đấy, là bọn nó đánh em cháu trước, cháu chỉ tự vệ thôi. - Tôi kéo tay Hân vừa bám đuôi bác bảo vệ vừa kì kèo phân bua.
Tập tễnh bước chân ra khỏi sân vận động, tôi chợt nhớ đến anh Tùng, chắc là anh ấy lo lắm. Nghĩ đến đây, tôi vội mở điện thoại ra gọi điện cho anh ấy, vừa áp máy lên tai tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng xe đổ loảng xoảng, một lúc sau tôi thấy hắn hớt hải chạy vào, cả người ướt đẫm, thậm chí mồ hôi trên tóc còn nhỏ thành từng giọt rơi xuống áo, trên người vẫn mặc bồ đồ thể thao ở nhà. Hắn… lo lắng cho Hân đến mức này ư?!
Giây phút nhìn thấy tôi và Hân hắn có chút cứng người lại, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cả người như bị chấn động mạnh. Không hiểu sao nhìn thấy hắn tôi bỗng thấy tủi thân vô cùng, sống mũi và hốc mắt đã có chút cay cay.
Khẽ khụt khịt mũi, tôi hắng giọng, định lên tiếng nói một câu để làm dịu đi bầu không khí thì Hân chợt buông tay tôi ra rồi lao vụt vào lòng hắn, oà lên khóc nức nở. Tôi bị hẫng, lảo đảo lùi về sau hai bước, đờ đẫn nhìn cảnh tượng mùi mẫn trước mặt, đột nhiên cảm thấy đau khắp người, tay đau, chân đau, đầu đau, mặt đau thậm chí… lòng cũng có chút nhức nhối. Xuyên qua tầng nước mỏng manh trong mắt, tôi thấy hắn khẽ vỗ vai trấn an Hân nhưng mắt lại nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt thoáng qua tia đau lòng.
…
Anh Tùng đạp xe đến ngay sau đó, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chúng tôi, anh ấy chỉ khẽ mím môi, hít mạnh một hơi khuôn mặt ẩn chút tức giận, khi đã chắc chắn tôi và Hân không bị gì nghiêm trọng, anh ấy mới khẽ thở phào một hơi rồi quay sang cảm ơn bác bảo vệ.
Sau đó chúng tôi được hộ tống về nhà, vừa vào đến phòng khách Hân đã leo luôn lên tầng, chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt buồn bã có chút thất thần, đôi mắt đỏ mọng vì khóc nhiều, tôi và anh Tùng nhìn theo chỉ biết thở dài thườn thượt:
- Rốt cục là có chuyện gì? – Anh Tùng chợt quay sang nhìn tôi, mặt mày nghiêm trọng hỏi rồi vén tóc mái trên trán tôi lên. – Sao lại bị đánh đau thế này?
- Em không biết, bốn đứa chúng nó bao vây Hân nghe bảo vì một thằng con trai, chắc là lại ghen tuông vớ vẩn… Ái đau… - Tôi ôm lấy phần trán rướm máu do bị cào, cau có kêu lên rồi gạt tay anh Tùng ra. – Anh đừng chạm vào chỗ này, đau lắm!
- Hừ, còn biết đau cơ đấy. – Giọng nói mỉa mai của Thành Đông đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, hắn ngồi ở sofa, cả người âm u, khoé môi nở nụ cười lành lạnh, mắt quét ngang dọc như muốn phanh thây tôi ra.
Tôi liếc mắt nhìn điệu bộ của hắn, khẽ bĩu nhẹ môi, đoán thầm hắn lại đang giở chứng nên không thèm nói gì cả chỉ quay ra nhìn anh Tùng cười nhăn nhó:
- Thôi, nói sau đi, em đi tắm đây.
- Ừ, tắm cẩn thận đấy, nhanh còn xuống anh bôi dầu cho. – Anh Tùng khẽ gật đầu rồi nói với theo tôi.
- Em biết rồi.
…
Tắm táp xong xuôi, cảm thấy cả người rệu rạo, tôi không xuống nhà ngay theo lời anh Tùng mà đi vào phòng nằm vật xuống, sự mệt mỏi khiến tôi chỉ muốn nằm nguyên một chỗ và ngủ.
Nằm được một lúc, cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi mệt mỏi hé mắt ra nhìn, chợt giật mình khi thấy hắn, trên tay là dầu gió và urgo. Tôi khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh Hân ôm hắn khóc, lòng chợt có chút khó chịu, tôi vùi mặt vào gối, không thèm nói năng gì cả.
Hắn đặt mấy thứ kia xuống bàn học cạnh giường, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc rồi giơ chân đạp nhẹ vào mông tôi:
- Dậy bôi dầu.
Tôi nghiến răng, quay mặt sang hướng khác, mặc kệ hắn nhưng hắn không để cho tôi được yên tiếp tục đạp vào mông tôi mấy phát, bực mình, tôi ngồi phắt dậy, gào lên với hắn:
- Anh quá đáng nó vừa thôi, em đang là bệnh nhân đấy sao anh cứ đánh em thế?
- Bệnh nhân không gào tướng lên thế này đâu. – Hắn khẽ nhếch môi mỉa mai, đẩy chân tôi sang một bên rồi ngồi xuống bên giường, nói với giọng ra lệnh. – Ngồi dịch ra đây anh xoa dầu cho.
- Không cần, em xuống nhờ anh Tùng. – Tôi giận dữ nói, với tay lấy lọ dầu trên bàn không quên đạp đạp vào chân hắn mấy phát cho bõ tức.
- Đừng lộn xộn, thằng Tùng đi chợ mua thức ăn rồi. – Hắn giữ lấy chân tôi, cau mày nói.
- Thế để em tự làm. – Tôi giữ rịt lấy lọ dầu, mím môi đáp, mặt đỏ bừng lên khi nghĩ đến cảnh hắn xoa dầu cho tôi.
- Này, em bày ra bộ dạng sống chết không chịu ấy làm gì, tưởng anh muốn xoa dầu cho em lắm chắc, chẳng qua thằng Tùng nó cứ ép thôi. – Hắn nhìn tôi, cười nhạt.
- Không muốn thì đừng làm, em cũng chẳng báo cho anh Tùng mà sợ. – Tôi bĩu môi.
- Không được, anh là người biết giữ chữ tín, đã đồng ý rồi thì phải làm thôi. – Hắn nhún vai rồi nhân lúc tôi không để ý giật lấy lọ dầu trong tay tôi, mất kiên nhẫn nói. – Mất thời gian quá, thế giờ em thích nhẹ nhàng hay bạo lực? Anh không ngại đè em ra đây đâu.
Tôi đỏ bừng mặt, nhìn khuôn mặt đểu giả của hắn, tức tối nhưng không làm gì được chỉ đành ngồi im một chỗ nghiến răng lầm bầm chửi:
- Đồ mặt dày, biến thái.
Hắn bật cười, vén tóc mái trên trán tôi lên, thổi khẽ vào vết thương rồi mới dán urgo. Tôi đỏ mặt, có chút mất tự nhiên lùi về sau một chút, hắn khẽ cười, cầm lấy lọ dầu đổ ra tay tôi rồi nhẹ nhàng xoa lên những phần bị bầm, tôi khẽ rùng mình đau đến hít thở không thông nhưng cũng không dám kêu thành tiếng. Hắn khẽ liếc mặt nhìn khuôn mặt tái xanh của tôi, ánh mắt toát lên một tia đau lòng, cất giọng hỏi nhỏ:
- Đau không?
- Bình thường. – Tôi nghiến răng, đáp.
Nghe vậy, hắn khẽ cười nhạt rồi chợt gia tăng lực, bóp mạnh phần bị sưng. Tôi đau đến nhảy dựng lên, vội giật tay ra khỏi tay hắn, la lên:
- Đau, đau, đau,…
- Đau à? Sao lúc đánh nhau không thấy đau? – Hắn tóm lấy bàn tay đang vung vẩy của tôi, cúi đầu tiếp tục xoa nhẹ.
- Lúc đánh nhau dĩ nhiên cũng đau. – Tôi nhăn mặt đáp.
- Thế sao còn đánh? – Hắn nâng mắt lên nhìn tôi, lạnh nhạt hỏi tiếp.
- Nó đánh mình thì chả phải đánh lại. – Tôi thản nhiên đáp, có chút sửng sốt nhìn hắn, tôi tưởng hắn sẽ ủng hộ hành động dũng cảm này của tôi chứ.
- Thế em không biết chạy à? Không biết mở mồm ra mà xin hoà giải à? Không biết đi tìm người giúp hay sao mà cứ ngu ngốc xông đến, ngày xưa cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, sao em không khôn ra được tí nào thế? Em còn để người khác phải lo lắng cho mình đến bao giờ?
Hắn buông tay tôi ra, lạnh lẽo tuôn một tràng vào mặt tôi, sự nặng nề trong giọng nói và trên khuôn mắt khiến tôi có chút khó thở. Khẽ nắm chặt tay, cố kìm chế cơn giận, tôi mím môi lạnh nhạt nói:
- Em làm gì sai chứ? Chẳng lẽ cứ để mặc cho chúng nó bắt nạt Hân à?
- Thế em đúng ở chỗ nào? Đã yếu còn xông vào, Hân vẫn bị bắt nạt mà bản thân còn bị đánh cho tơi tả, hành động của em anh chẳng thấy dũng cảm ở chỗ nào chỉ thấy cực – kì – ngu ngốc mà thôi. – Hắn nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ.
Nghe đến đấy tôi không nhịn được nữa, đứng bật dậy, gân cổ lên với hắn:
- Anh đừng có quá đáng, hôm nay em đã mệt lắm rồi sao anh cứ chọc giận em thế?
- Em tức giận? Em tức giận cái gì? Có bằng anh không? – Hắn cũng đứng lên, cúi đầu nhìn tôi, lạnh lùng hỏi, vì hắn cao hơn tôi một cái đầu nên khi ngước mắt lên nhìn hắn tôi cảm thấy có chút áp lực, dù vậy tôi vẫn cứng cỏi hỏi ngược lại:
- Sao anh lại tức giận? Em làm gì chọc đến anh à?
- Thấy em bị đau, anh rất tức giận, em không biết sao?
Nghe tôi hỏi, hắn giận dữ quát lên, vẻ mặt có chút bất lực. Tôi đờ người, bị tiếng quát của hắn làm cho giật mình, lảo đảo ngã phịch xuống giường.
Hắn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tôi, có chút mất kiên nhẫn ném lọ dầu lên bàn rồi quay lưng đạp cửa đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nguyền rủa tôi:
- Con nhỏ vô tâm, đã thế mặc kệ cho em đau chết luôn.
Nghe tiếng cửa đập vào tường kêu đánh sầm, tôi có chút hoảng hốt, sự giận dữ trong lòng đột nhiên biến mất như bị bốc hơi. Nhìn cánh cửa đang rung lên bần bật như tố cáo sự thô lỗ của hắn, tôi chợt phì cười, lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào, câu nói kia cứ phát đi phát lại trong đầu như một đoạn ghi âm được tua liên hồi.
Thấy em bị đau, anh rất tức giận, em không biết sao?
…
Phải đến hơn 1 giờ chúng tôi mới ăn cơm trưa, anh Tùng vừa gắp cho tôi miếng thịt vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng, hỏi nhỏ:
- Hân vẫn không xuống à?
- Vâng, em gọi nhưng nó bảo cứ ăn trước đi, chắc vẫn còn sốc. – Tôi xoa xoa phần má hơi sưng, vừa nhai thịt vừa đáp.
- Ừ, à mà ăn xong thì để anh bôi dầu cho nhé. – Anh Tùng gật đầu rồi chợt nhìn tôi nói. – Vừa nãy anh sợ em tắm xong sẽ đói nên mới đi chợ, nấu cơm trước…
Nghe anh Tùng nói, tôi ngẩn người, ngơ ngác kêu lên:
- Hả nhưng… sao…
- E hèm, canh mặn quá đấy! - Hắn đột nhiên hắng giọng cắt ngang lời tôi, dùng đũa gõ gõ bát canh, nhăn mặt nói.
- Mặn á? Tao thấy vừa mà nhỉ?
Anh Tùng khẽ cau mày, múc một thìa canh ăn thử rồi nói. Tôi nhìn khuôn mặt giả nai của hắn, cười lạnh, vờ đánh rơi đũa xuống gầm bàn rồi cúi xuống nhặt, tiện thể đạp vào chân hắn một phát thật mạnh, nghe tiếng hít thở mãnh liệt của hắn, tôi mím môi cười sung sướng, đáng đời cái tên bỉ ổi.
---------------------
P/S: Tình hình là em muốn kết truyện, cơ mà khó khăn quá, chưa đâu vào đâu cả, lối thoát nào cho em. ~.~
/40
|